Ca phẫu thuật của Kỷ Thu Vũ rất thành công. Hai tháng sau, vì cơ thể khôi phục rất tốt, cô bé được phép xuất viện về nhà. Tuy rằng Kỷ Thu Vũ vẫn phải uống thuốc kháng bài xích, nhưng rốt cuộc cũng có thể hưởng thụ cuộc sống của người bình thường.
Sáng sớm dì Lý đã giúp hai anh em dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, làm cơm chờ bọn họ về. Ngày xuất viện cũng là sinh nhật của Kỷ Thu Vũ, trên đường về nhà, Kỷ Sơ Hạ mua một cái bánh ngọt thật to về chúc mừng cho cô bé.
Cô gái nhỏ chắp tay cầu nguyện với ngọn nến sinh nhật, gương mặt sáng sủa tươi cười cuối cùng đã có nét hồng hào.
Kỷ Sơ Hạ vừa cắt bánh ngọt giúp cô vừa hỏi: “Tiểu Vũ, em ước gì vậy?”
“Hy vọng sau này cuộc sống của anh sẽ hạnh phúc hơn.”
Kỷ Thu Vũ biết mấy năm nay cô là gánh nặng của anh trai, nhưng giờ cô hết bệnh rồi, không còn là một kẻ vô dụng phiền phức nữa, sau này anh trai có thể thoải mái hơn một chút rồi.
Kỷ Sơ Hạ xoa đầu cô bé, cười nói: “Ừ, em nghỉ ngơi cho tốt, chờ năm sau cơ thể em hoàn toàn khỏe mạnh, anh lại cho em đi học.”
“Thật không anh?”
“Anh cam đoan.”
Vì mẹ mất sớm, lão cha không đáng tin, cơ thể Kỷ Thu Vũ lại không tốt, gần như cô bé chưa từng đi học chính quy một ngày nào. Hiện tại rốt cuộc có cơ hội, cô quả thật rất vui vẻ, nhưng đồng thời trong lòng không hiểu sao có cảm giác khó chịu: “Còn anh thì sao? Sau này anh định thế nào? Còn muốn làm diễn viên không? Anh không nghĩ sẽ đi học lại sao?”
“Anh đã hai mươi mấy tuổi rồi, còn học hành gì nữa, làm diễn viên cũng tốt, kiếm tiền rất nhanh. Anh còn muốn để dành tiền mua nhà, còn mua đồ cưới cho em nữa.”
Cậu cố ý đùa cô bé, Kỷ Thu Vũ lại không cười nổi: “Nếu không phải vì em, anh sẽ không vừa tốt nghiệp cấp hai liền bỏ học…”
“Đoán mò cái gì thế, thành tích của anh không tốt, miễn cưỡng lên trung học cũng không thi đậu vào đại học được, không học vài năm cũng chả sao, không phải hiện tại rất tốt sao?”
“Anh… Anh còn đóng phim tiếp được không? Có phải anh đắc tội người nào rồi bị phong giết không?”
Không phải Kỷ Thu Vũ không để ý đến chuyện bên ngoài, cô sẽ chú ý đến tin tức của Kỷ Sơ Hạ trên mạng. Là fan của Kỷ Sơ Hạ nói. Thật ra Kỷ Thu Vũ cũng biết hơn nửa năm nay Kỷ Sơ Hạ không có công việc, chỉ là anh trai không muốn nói làm cô lo lắng, vì thế cô cũng không hỏi, nhưng không có nghĩa là cô thật sự có thể an tâm.
“Không có việc gì, đều đã qua. Em hết bệnh thì những việc khác đều là chuyện nhỏ, đừng lo lắng.”
Sau khi cơm nước xong trở về phòng, Kỷ Sơ Hạ mở máy tính, hơn nửa năm không lên Weibo, bài cuối cùng vẫn là bài đăng cậu an ủi fan khi bị đánh gãy chân. Bình luận đã có hơn trăm vạn, rất nhiều fan nhắn hỏi rốt cuộc cậu đã đi đâu, có phải xảy ra chuyện gì không.
Lúc Kỷ Sơ Hạ vừa biến mất, trên mạng đã lan truyền đủ loại tin đồn và các tin tức ngầm, nói cậu đắc tội người khác nên bị phong giết, thậm chí còn có người nói chính là Đông Hoàng làm. Fan của cậu mắng chửi nhưng cuối cùng vẫn không làm được gì.
Năng lực của fan nói lớn cũng lớn, mà nói nhỏ cũng rất nhỏ, các cô hao tốn tâm huyết viết từng chương từng chương chỉ trích công ty cũ của cậu, chỉ trích cả người đại diện, cả những người nhắm vào cậu phát lên trên mạng, ngoại trừ được cư dân mạng thông cảm lại không được bất kỳ ai trả lời. Nhiều lần như vậy, trong thời gian dài fan cũng nản lòng. Mỗi ngày đều có người mới debut, cậu biến mất tự nhiên sẽ có người khác thế chỗ, nói fan chung tình kỳ thật lại là người bạc tình nhất. Một năm trước còn nói sẽ bảo vệ cậu cả đời nay đã thay đổi chân mệnh, fan trung thành đến giờ còn cắm chốt ở Weibo cậu ngày càng ít.
Kỷ Sơ Hạ thở dài trong lòng, nói mọi chuyện đã qua chỉ là để an ủi Kỷ Thu Vũ mà thôi, cậu không biết rốt cuộc còn có thể đi tiếp con đường này được không. Nhưng không làm diễn viên, cậu quả thật không thể làm những công việc khác, cậu chỉ tốt nghiệp cấp hai, ngoại trừ công việc chân tay cực khổ, ai sẽ thuê cậu đây.
Số tiền một triệu moi được từ Tần Ý chỉ còn lại một nửa, là chi phí để Kỷ Thu Vũ tiếp tục điều trị sau phẫu thuật, cậu không dám tùy tiện đụng vào, vẫn phải nghĩ cách kiếm tiền. Hơn nữa số tiền một triệu đó, một ngày nào đó cậu sẽ trả cả gốc lẫn lãi.
Dù cậu lưu lạc đến tình cảnh hôm nay đều do ông chủ Tần thị ban tặng, nhưng đối phương không phúc hậu, cậu lại không thể làm chuyện trái lương tâm, đã mượn tiền thì nhất định phải trả.
Hai tháng này Kỷ Sơ Hạ đã dự tính đến tình huống xấu nhất, dù Tần Ý trả đũa cậu thế nào đi nữa, có thể chữa hết bệnh cho Kỷ Thu Vũ, cho dù ném cái mạng cậu cũng không sợ. Cũng may hình như đối phương không để cậu vào mắt, Kỷ Sơ Hạ chỉ là một kẻ nhỏ nhoi không quan trọng, có lẽ thật sự không đáng để Tần Ý tốn tâm tư đối phó cậu.
Nếu đã không biết còn có thể tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí nữa hay không thì không cần làm fan hy vọng. Kỷ Sơ Hạ tắt Weibo, tiện tay mở một diễn đàn đời sống bản địa lớn nhất, muốn nhìn xem có thể tìm công việc gì làm thêm không, một người đăng lại một bài post tìm người làm cậu chú ý.
Tuyển người đua xe, có thể chạy đường núi, không sợ chết, giá quy định một trận là ba mươi vạn, tiền thưởng tính riêng.Bài post không ký tên, chỉ có một dãy số điện thoại di động.
Mặc dù có vài người bình luận dưới bài đăng, nhưng đều có khuynh hướng cho là bài post này gạt người. Thế nhưng Kỷ Sơ Hạ biết, quả thật cách ngoại ô hai mươi cây số về phía tây bắc, có một sườn núi thường xuyên tổ chức đua xe vào buổi tối, mấy tên nhà giàu tụ tập đánh cược, là một cách tiêu khiển để đám công tử nhà giàu và bạn bè phát tiết tinh lực dư thừa.
Kỷ Sơ Hạ xoa xoa cằm, nhiều năm không sờ vào tay lái, tay cậu đã sớm cứng ngắt, nhưng ba mươi vạn… Thử một lần cũng có sao đâu.
Vì thế cậu gọi đến số điện thoại kia, rất nhanh có một người đàn ông trẻ tuổi bắt máy, Kỷ Sơ Hạ đơn giản hỏi bài post trên mạng có thật hay không, đối phương hỏi lại: “Cậu đua xe mấy năm rồi?”
“Trước kia có theo người khác chơi một trận, đại khái sáu, bảy năm trước.” Kỷ Sơ Hạ thành thật trả lời.
Năm cậu mười lăm, mười sáu tuổi có theo học sửa và tân trang xe, ông chủ ở đó rất mê xe thể thao. Cậu còn chưa thành niên, chưa có bằng lái, ông chủ đã dám lôi kéo cậu cùng lái thử những chiếc xe đã nâng cấp. Sau đó thấy cậu có thiên phú, ngày nào ông cũng kéo cậu ra ngoài chạy một vòng, rồi còn muốn giới thiệu cậu vào đội đào tạo để thành tay đua chuyên nghiệp. Nhưng vì tốn rất nhiều tiền, sau này kiếm tiền được hay không cũng rất khó nói, sau khi do dự, Kỷ Sơ Hạ liền từ chối, đó đã là chuyện rất nhiều năm trước.
“Sáu, bảy năm không luyện mà cậu cũng dám đến? Gan lớn quá nhỉ? Cậu nghĩ kiếm tiền dễ như vậy sao?”
“Không thử làm sao biết, tôi dám gọi điện thoại là vì có lòng tin.”
Đối phương cười ha hả, rất sảng khoái nói địa chỉ cho cậu, hẹn cậu đi thử xe trước rồi nói sau.
Sau khi cúp điện thoại, người đàn ông xoay người quơ quơ điện thoại trong tay, nói với một thanh niên đẹp trai đang lười biếng nằm phơi nắng trên ghế: “Tranh thiếu, thật sự có người báo danh.”