Sơ Hạ Trong Tôi

Chương 10

Tám giờ bốn mươi lăm sáng, vẫn không nhận được bất kỳ tin nhắn chuyển khoản nào của ngân hàng. Tối qua sau khi có số điện thoại của Lưu Bằng, Kỷ Sơ Hạ liền gửi số tài khoản ngân hàng của cậu qua, nhưng rất rõ ràng, đối phương không đáp lại. Kỷ Sơ Hạ cũng không bất ngờ, nếu boss của Tần thị dễ bị uy hiếp như thế thì hắn không phải là Tần Ý rồi.

Đến nước này rồi, Kỷ Sơ Hạ không còn nghĩ làm như vậy là đúng hay sai nữa, cậu chỉ biết cậu cần tiền, trưa nay Tiểu Vũ sẽ lên bàn mổ, bất cứ giá nào cũng phải có được số tiền kia. Nếu không cậu thật sự chỉ có thể làm giống như Lý Khâu Cần từng nói, đến thị trường chợ đen bán thận.

Khu bệnh nhân nội trú này có hai mươi bảy tầng, Kỷ Sơ Hạ đi thang máy lên tầng cao nhất, rồi lại từ đó đi thang bộ lên sân thượng, dùng hết sức đẩy cửa ra.

Cậu đến rìa sân thượng tìm một chỗ ngồi xuống, gió thu xào xạc thổi qua hai má cậu, theo bản năng cậu nheo mắt lại. Trong phút chốc, Kỷ Sơ Hạ đã cho là cậu lên đây để nhảy lầu tự sát.

Từ trên cao nhìn xuống, người bên dưới nhỏ như con kiến, mà trong mắt nhiều người, có lẽ cậu đúng là một con kiến. Nhưng dù mạng cậu có rẻ mạt thế nào đi nữa, cậu cũng muốn kéo dài hơi tàn mà cố gắng sống, sao có thể bỏ lại Kỷ Thu Vũ mới mười sáu tuổi bơ vơ một mình.

Lúc nhận được cuộc gọi video, Lưu Bằng đang ngáp dài chờ uống ké cà phê thư ký đang pha trong phòng nghỉ. Tần Ý đang làm việc cơ bản không cần hắn, hắn vừa mới bắt đầu cuộc sống nhàn nhã ngày thứ hai đầu tuần của mình đã bị cú điện thoại này phá vỡ sự yên tĩnh.

Gương mặt hơi tái của Kỷ Sơ Hạ xuất hiện trên màn hình điện thoại di động, cũng không quanh co lòng vòng, cậu nói thẳng vào vấn đề: “Để ông chủ các anh nghe máy, nói cho anh ta biết đây là sân thượng tòa nhà hai mươi bảy tầng, tôi đã viết di thư, cài đặt đúng giờ sẽ tự động đăng lên Weibo. Năm phút sau, nếu không chuyển một triệu vào tài khoản ngân hàng của tôi, tôi sẽ phát trực tiếp nói cho mọi người biết ông chủ của Tần thị ép tôi vào đường cùng, sau đó từ đây nhảy xuống, di thư cũng sẽ tự động đăng lên, tôi không giỡn với mấy người.”

Nhìn thấy màn hình di động chuyển xuống mặt đất, Lưu Bằng choáng váng, thằng nhãi này đúng là điên rồi!

“Fuck!” Lưu Bằng tức đến khó thở, cầm di động chạy về hướng văn phòng của Tần Ý.

Nửa phút sau, gương mặt lạnh lùng vạn năm không đổi của Tần Ý xuất hiện trên màn hình. Kỷ Sơ Hạ híp mắt đánh giá hắn, bỗng nhiên cậu cười nhẹ: “Không ngờ đời này còn có vinh hạnh đối mặt trò chuyện với chủ tịch Tần đến ba bốn lần. Cũng không biết là may mắn hay là xui xẻo của tôi đây.”

Tần Ý gặp sóng lớn không sợ, thậm chí người khác cũng không nhìn ra rốt cuộc hắn có tức giận hay không. Hắn vô cùng bình tĩnh hỏi Kỷ Sơ Hạ: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Rất đơn giản, anh ép tôi vào đường cùng, tôi chỉ có thể đi tìm chết. Có lẽ anh không biết, trước khi làm diễn viên, tôi là một chủ bá hát rong mua vui kiếm tiền trên mạng. Hiện tại tôi không thể lăn lộn trong giới giải trí được nữa, chỉ có thể quay về nghề cũ, phát trực tiếp một màn tự sát, không biết có thể kiếm được bao nhiêu tiền thưởng nhỉ. Còn ba phút, tôi sẽ bắt đầu phát trực tiếp, hay là chủ tịch Tần cùng đếm ngược với tôi đi.”

“Cậu không dám.” Tần Ý vô cùng chắc chắn nói.

Trong mắt Tần Ý, Kỷ Sơ Hạ là một tên tiểu nhân cố gắng vắt óc bày mưu tính kế muốn hướng lên trên, vì danh lợi cái gì cũng làm được, người như vậy sao có thể bỏ cuộc mà tự sát, đơn giản là đang diễn một màn để moi tiền mà thôi.

“Tại sao tôi lại không dám chứ, tôi đã không còn đường sống.” Kỷ Sơ Hạ chậm rãi nói, sau đó đứng lên, tiến lên hai bước sát mép sân thượng, nhìn màn hình điện thoại cười cười: “Chủ tịch Tần đã nghĩ phải đối phó công chúng thế nào sau khi tôi nhảy xuống từ chỗ này chưa? Đến lúc đó phí quan hệ xã hội phỏng chừng là phải hơn một triệu đi.”

Nói tới nói lui cũng là vì tiền, Tần Ý dựa vào lưng ghế, nghiêm túc nhưng thong thả như đang xem một trò hề, chỉ là ánh mắt lại lạnh hơn vài phần.

“Vừa rồi tôi nghĩ, trong mắt những người như anh, có phải mạng của tôi rẻ mạt còn không bằng một con kiến?! Nhưng chủ tịch Tần, anh so đo từng tý với một con kiến như vậy, không biết là anh cũng bị hạ giá sao?”

Kỷ Sơ Hạ nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, một chân đã giơ lên không trung, chỉ cần có người ở phía sau đẩy nhẹ, cậu sẽ té xuống, tan xương nát thịt.

Kỷ Sơ Hạ giơ điện thoại lên, chụp bầu trời trên không một tấm, Tần Ý có thể nhìn thấy mây trắng trôi lững lờ dưới bầu trời xanh, cũng nghe được giọng nói như có như không của Kỷ Sơ Hạ: “Khi còn bé tôi có hỏi mẹ, làm thế nào để bước đi trên mây trắng, mẹ tôi trả lời rằng sau khi chết là có thể bước lên. Cái chết cũng không phải là chuyện gì đáng sợ. Không biết tôi nhảy xuống rồi có thể bước trên mây được không, nhưng mẹ tôi sẽ không gạt tôi đúng không?!”

Chữ cái cuối cùng vừa dứt, màn hình đột nhiên lắc lư kịch liệt, Tần Ý ngồi thẳng dậy, gương mặt mang ý cười của Kỷ Sơ Hạ lại xuất hiện lần nữa trên màn hình.

Tần Ý cau mày, rốt cuộc trong lòng dâng lên một tia bực bội. Vừa rồi trong nháy mắt đó, hắn thế mà cho rằng thằng nhóc này thật sự đã nhảy xuống.

“Chủ tịch Tần, còn một phút cuối cùng.”

Kỷ Sơ Hạ lại ngồi xuống, nhìn màn hình mắt đầu đếm ngược. Tần Ý bình tĩnh nhìn vẻ cợt nhả của cậu, suy nghĩ chuyển động, ngay lúc ánh mắt hắn chạm đến con ngươi đen kịt của cậu, hắn bỗng sửng sốt.

Kỷ Sơ Hạ luôn cười, dường như đoán là Tần Ý không dám để cậu mở phát sóng trực tiếp, trước mặt mọi người lên án Tần Ý ỷ thế hiếp người ép cậu vào đường cùng. Thế nhưng Tần Ý dường như thấy được nước mắt trong hai mắt mang ý cười kia, cũng không phải là ảo giác của hắn.

Tần Ý biết Kỷ Sơ Hạ là một diễn viên, mặc dù diễn xuất không quá tốt, căn bản chỉ dựa vào cái mặt, nhưng hiện tại hắn đột nhiên không dám khẳng định, rốt cuộc dáng vẻ này của cậu là chân thật hay là diễn xuất.

Lúc này Tần Ý bắt đầu dao động, hắn phát hiện có khả năng Kỷ Sơ Hạ đúng là một tên điên. Có lẽ Kỷ Sơ Hạ thật sự sẽ phát điên không sợ hậu quả mà phát sóng trực tiếp lên án hắn sau đó tự sát trước mặt mọi người. Tất nhiên đó không phải là kết quả mà hắn muốn thấy.

Lưu Bằng bên cạnh không dám thở mạnh bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Tuy rằng hắn là kẻ không ra gì nhưng chưa từng làm chuyện bức tử người như vậy. Nếu Kỷ Sơ Hạ thật sự phát điên nhảy xuống, chưa chắc Tần Ý sẽ bị gì, nhưng hắn chắc chắn sẽ bị xui xẻo.

Năm giây cuối cùng, rốt cuộc Tần Ý nói ra câu mà Kỷ Sơ Hạ muốn nghe, đồng thời làm Lưu Bằng thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Chuyển cho hắn một triệu.”

Lưu Bằng nghe vậy nhanh chóng mà luống cuống tay chân làm thao tác chuyển khoản. Sau khi Kỷ Sơ Hạ nhận được tin nhắn chuyển khoản trên điện thoại, lập tức ngắt cuộc gọi video, xoay người chạy xuống lầu.

Màn hình di động đã tối đen, Tần Ý vẫn giữ nguyên tư thế cầm điện thoại ngồi trước bàn làm việc, vẻ mặt không chút cảm xúc làm người khác không đoán ra được hắn đang nghĩ gì.

Lưu Bằng lấy lại tinh thần, bắt đầu không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Boss, thằng nhóc này đúng là không biết trời cao đất rộng, dám dùng cách này đến uy hiếp chúng ta moi tiền, nhất định  phải cho nó biết thế nào là lễ độ.”

Tần Ý ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Lưu Bằng: “Từ lúc nào mà đến lượt cậu dạy tôi làm việc?”

Lưu Bằng rùng mình một cái, lúng túng cười làm lành hai câu, sau đó tìm cớ nhanh chóng chuồn đi.

Tần Ý kéo cà vạt, lần đầu tiên có cảm giác vô lực như đánh vào bông. Người như Kỷ Sơ Hạ hắn hoàn toàn không để vào mắt, thậm chí không cần phí tâm tư trừng phạt một người như vậy, dùng thủ đoạn đơn giản thô bạo nhất là được. Nhưng bước này của Kỷ Sơ Hạ lại ngoài dự kiến của hắn, thậm chí làm hắn không kịp trở tay.

Đương nhiên Tần Ý có một ngàn một vạn cách có thể chỉnh chết Kỷ Sơ Hạ, làm cậu không thể nào nhảy nhót được nữa, nhưng Kỷ Sơ Hạ nói một câu không sai, cậu chỉ là một con kiến, dù đạp một phát là chết nhưng lại làm bẩn giầy hắn. Nếu thật sự làm vậy, dường như mất nhiều hơn được.

_________________________

Đăng chương mới xoa dịu trái tim hơi nhói, mà chỉ hơi thôi, dù thua nhưng tui không thấy đáng tiếc thất vọng gì cả, mấy em trai đã làm hết sức mình và đạt kết quả trên cả tuyệt vời rồi. Mà dạo này tui cưng nhóc Chinh quá trời quá đất à.
Bình Luận (0)
Comment