Sơ Hạ Trong Tôi

Chương 9

Kỷ Sơ Hạ ngã xuống đất, chân trái đã bị thương một lần lại đau đến đổ mồ hôi lạnh, nhưng dù vậy cậu vẫn nhớ rõ lấy điện thoại ra nhanh chóng chụp một tấm.

Có hai người bước xuống xe, người đàn ông ngồi ghế phó lái vừa đến trước mặt Kỷ Sơ Hạ liền quát lớn: “Đi đường không có mắt hả? Nhìn thấy xe chạy đến còn bước ra giữa đường? Cố ý muốn chết phải không?”

Kỷ Sơ Hạ ngẩng đầu, thấy rõ gương mặt người đàn ông trước mắt, là gã trợ lý đi theo Tần Ý lần trước.

Lưu Bằng hùng hùng hổ hổ mắng chửi cũng dừng lại, quay về xe báo cáo tình huống. Tài xế coi như lịch sự, khom lưng nhỏ giọng hỏi cậu: “Cậu có thể đứng lên không?”

Kỷ Sơ Hạ lắc lắc đầu, chân cậu hình như lại bị gãy.

Lưu Bằng vòng lại, thô lỗ ôm Kỷ Sơ Hạ lên, cậu không nhúc nhích được, đau đến hai mắt đầy sao. Tài xế mở cửa băng ghế sau, không đợi cậu kịp phản ứng, cả người đã bị đặt vào băng ghế, bên cạnh chính là Tần Ý đang lạnh lùng nhìn cậu.

Băng ghế sau dành cho hai người rất rộng rãi, là một chiếc xe rất đắt mà người thường khó có được, nhưng Kỷ Sơ Hạ lại không lấy làm vinh hạnh. Chân trái đau đến mức gần như mất cảm giác, mà ánh mắt của Tần Ý càng làm cậu như có gai sau lưng.

Kỷ Sơ Hạ cúi đầu, sau giây phút do dự ngắn ngủi, trong đầu cậu nảy ra một ý nghĩ, cậu sắp xếp câu chữ, sau đó trấn định nói: “Xe của anh đụng phải tôi, mặc kệ có phải là do tôi không cẩn thận hay không, anh vẫn phải chịu trách nhiệm. Vừa rồi tôi đã chụp ảnh, anh bồi thường cho tôi, xem như chuyện này giải quyết riêng.”

Hai mắt Tần Ý dừng lại trên chân trái bị thương của Kỷ Sơ Hạ, ánh mắt càng trầm hơn.

Cậu khẽ cắn môi, giở công phu sư tử ngoạm: “Tôi muốn một triệu.”

Lưu Bằng ngồi ở ghế phó lái quay đầu lại mắng: “Mày có bệnh hả? Chỉ đụng một chút vào chân mày, mày có chết hay bị liệt không? Mở miệng là đòi một triệu? Mày nghĩ chúng tao coi tiền như rác hả? Tao đã nói mày cố ý để bị xe đâm mà!”

Kỷ Sơ Hạ không để ý đến hắn mà chỉ nhìn Tần Ý, trong con ngươi tối đen của cậu hiện lên một tia điên cuồng: “Đối với anh một triệu chẳng là gì cả. Mấy tháng nay tôi sống chật vật thế này cũng là do anh ban tặng, hiện tại chân tôi bị xe của anh làm bị thương, dù sao anh cũng phải bồi thường cho tôi. Tôi biết anh có tiền có thế, nhưng đầu trọc không sợ bị nắm tóc, vua cũng thua thằng liều. Dù tôi có là một con bọ chó, nhưng nhảy nhót trước mặt anh vài cái cũng có thể làm anh ghê tởm. Nếu ngay bây giờ tôi đăng một bài Weibo, nói chủ tịch Tần thị ỷ thế hiếp người, sai công ty dưới trướng chèn ép phong giết tôi, còn cán đứt một chân của tôi, anh nói thử xem, dư luận trên mạng sẽ phản ứng thế nào? Cho dù các anh là công ty lớn, quan hệ xã hội rộng, có thể chặn hết miệng mọi người sao?”

“Mày dám làm thế thì đúng là tự tìm đường chết, mày nghĩ mày là ai?”

Lưu Bằng hùng hùng hổ hổ, ánh mắt Tần Ý dường như lạnh hơn trước một ít, cuối cùng hắn cũng mở miệng, lại chỉ nói ba chữ: “Đến bệnh viện.”

Kỷ Sơ Hạ cũng không nóng nảy, dựa người vào băng ghế không nói lời nào, nếu đã quyết định ăn vạ thì phải làm đến cùng. Đau đớn và mệt mỏi làm cậu không còn chút sức lực, nhắm mắt lại từ từ ngủ mất.

Lưu Bằng quay đầu lại trừng Kỷ Sơ Hạ, tức giận bất bình nói: “Boss, anh thật sự định đưa tiền cho thằng nhãi này sao?”

Tần Ý lạnh nhạt liếc nhìn Kỷ Sơ Hạ một cái, lại im lặng không nói tiếng nào.

Xe hơi dừng trước một bệnh viện tư nhân thuộc sở hữu của Tần thị, Kỷ Sơ Hạ từ từ tỉnh dậy, hơn một giờ xe chạy thế mà cậu ngủ rất an ổn, chân trái bị thương cũng không còn đau như trước. Trước khi xuống xe, cậu nhắc nhở Tần Ý một câu cuối cùng: “Chủ tịch Tần đại nhân đại lượng, thật sự không cần so đo với loại người như tôi, tôi chỉ cần tiền mà thôi, có được sẽ đi ngay.”

“Cậu cảm thấy cậu có giá này sao?” Giọng nói của Tần Ý không hề thay đổi.

Khóe miệng Kỷ Sơ Hạ nhếch lên: “Danh dự của chủ tịch Tần có giá này.”

Lưu Bằng dẫn Kỷ Sơ Hạ đi làm kiểm tra và chụp X-quang. Sau khi biết chân cậu vừa mới gãy đã cắt thạch cao, bác sĩ nhịn không được cau chặt lông mày: “Cậu không chú ý như vậy không tốt đâu, sợ là sau này sẽ có di chứng.”

Kỷ Sơ Hạ không tập trung lắng nghe, mà Lưu Bằng bên cạnh hơi chột dạ, dù sao chân của Kỷ Sơ Hạ là hắn thuê người đánh gãy, mà Tần Ý cũng không tán thành việc này.

Sau khi băng bó cố định đơn giản, Kỷ Sơ Hạ lại lần nữa ngồi lên xe lăn trong bệnh viện đi ra, cậu gọi với theo Lưu Bằng: “Trở về nói với ông chủ các anh một tiếng, nếu không chuyển tiền vào tài khoản của tôi trước chín giờ sáng mai, tôi liền viết di thư, tùy tiện tìm một tòa nhà cao tầng nhảy xuống. Tuy tôi không phải là người tốt lành gì, nhưng lại được không ít thiếu nữ thích, lúc nào cũng chú ý đến tôi. Nếu tôi bị các người bức tử, các fan của tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”

“Mày điên rồi!” Lưu Bằng tức đến khó thở: “Mày muốn chết thì chết đi!”

“Không tin thì cứ chờ xem.” Kỷ Sơ Hạ cười lạnh nói.

Lưu Bằng cảm thấy tên này bị điên không nhẹ, nhưng cũng không dám gạt chuyện này, lập tức trở về báo cáo cho Tần Ý.

Sau vài giây im lặng, Tần Ý trầm giọng nói: “Chân hắn thế nào?”

“À… Bác sĩ nói có thể để lại di chứng.”

“Chính cậu gây phiền phức, tự nghĩ cách giải quyết đi.”

Tần Ý cúp điện thoại, Lưu Bằng bực bội không thôi, rất rõ ràng việc này đã làm Tần Ý tức giận. Bản thân Lưu Bằng là một tên vô công rỗi nghề không có học vấn, nếu không phải cha mẹ hắn cầu xin, hắn căn bản không có tư cách làm trợ lý của Tần Ý. Hơn nữa cái danh trợ lý chỉ là nói cho dễ nghe mà thôi, thực tế hắn không có địa vị gì trong Tần thị.

Tần Ý có tổng cổng năm người trợ lý, một người là tổng quản lý cấp bậc rất cao, hai người còn lại cũng là nhân tài có địa vị cao trong công ty, phía sau là một đoàn thư ký hai mươi mấy người, bọn họ mới là tâm phúc của Tần Ý. Mà hai trợ lý sinh hoạt, ngoại trừ hắn còn có một nữ trợ lý vô cùng mạnh mẽ, xử lý gọn gàng ngăn nắp sinh hoạt hàng ngày của Tần Ý, chuyện Lưu Bằng có thể nhúng tay vào rất ít.

Vì chuyện lần này liên quan đến đại tiểu thư, cha mẹ Lưu Bằng là người làm lâu năm ở Tần gia, coi như nhìn Tần Dao lớn lên, nên Tần Ý mới giao chuyện này cho hắn giải quyết. Hắn vốn định dựa vào chuyện này làm Tần Ý coi trọng hắn, hiện tại hình như hắn tự mình quyết định làm mọi chuyện càng hỏng thêm.

Sau khi Lưu Bằng rời đi, Kỷ Sơ Hạ liền trả xe lăn cho bệnh viện, chân không bị gãy lại nên cậu không muốn dùng thứ này, vì thế cậu khập khiễng đón xe bus quay lại bệnh viện công nơi Kỷ Thu Vũ đang nằm.

Kỷ Thu Vũ thấy cậu trở về, rốt cuộc nở nụ cười. Cậu đi đến bên giường bệnh xoa đầu cô bé: “Ngoan, đêm nay ngủ sớm đi, cuộc phẫu thuật ngày mai chắc chắn không có vấn đề.”

Kỷ Sơ Hạ cố gắng biểu hiện thật tự nhiên, không để cho Kỷ Thu Vũ biết cậu lại bị thương lần nữa.

“Anh, tối nay anh đi đâu vậy? Anh uống rượu hả?”

Cậu bị ép uống nhiều rượu như vậy, trên người không mùi rượu là không có khả năng, vì thế cậu cười nói: “Cùng ăn cơm với bạn bè, chỉ uống hai ly thôi.”

Kỷ Thu Vũ cúi đầu, cảm xúc hơi hạ xuống, cô biết vào đêm trước cô phẫu thuật, anh trai không có khả năng ra ngoài gặp gỡ uống rượu với bạn bè. Vì cô, anh trai đã làm rất nhiều chuyện, lại chưa bao giờ nói cho cô biết, chỉ vì không muốn cô lo lắng.

Kỷ Sơ Hạ xoa đầu cô lần nữa, dịu dàng an ủi: “Thật sự không có chuyện gì đâu, chỉ cần ngày mai có thể phẫu thuật thành công, làm gì cũng đáng giá.”
Bình Luận (0)
Comment