Sổ Tay Dưỡng Thành Đại Hiệp

Chương 26

“Quả nhiên phía sau có lối đi.”

Y Phong lập tức tra kiếm vào vỏ, đi về phía trước một bước, xoay người nói với ta.

Ta lập tức tỉnh người lại, tập trung nhìn phía trước.

Lối đi này đủ rộng cho một người đi qua, trên tường treo một hàng đèn thẳng tắp, kéo dài đến đầu bên kia, bên trong cũng có dầu đèn, không khí cũng rất thoáng đãng, có lẽ là lúc thiết kế xây dựng có chừa lỗ thông gió, giúp chúng ta thuận lợi đôi chút.

Tất cả những thứ này đều trông bình thường, ngoại trừ… Ta liếc mắt nhìn ngọn đèn được thắp sáng duy nhất kia, khẽ nhíu mày.

“Đèn này thoạt nhìn có hơi kỳ lạ.”

Ta không trả lời, không chút do dự đi tới dập tắt ngọn đèn. Chưa ăn thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy, vì đã được Hữu hộ pháp của Thiên ma giáo, Tiệm thuốc di động dạy cho chút kiến thức về y dược, nên có thể nhận ra mùi thuốc độc phổ thông.

“Sao vậy?” Y Phong có hơi nghi ngờ.

“Trong này có Vĩnh Miên.”

“Vĩnh Miên?”

Ta gật đầu giải thích “Một loại thuốc độc, dễ phát huy ở nhiệt độ cao, nếu hít vào thì ba ngày sau sẽ mất sạch nội lực.”

“Thì ra là như vậy. Mấy ngọn đèn này có lẽ khi chúng ta bước vào thì đã khởi động cơ quan thắp sáng. Nhưng do chúng ta phá sập vách hang nên cơ quan bị hư, do đó chỉ mới thắp sáng một ngọn đèn.” Y Phong nhích tới gần, cẩn thận quan sát ngọn đèn dầu kia “Trong này chỉ có Vĩnh Miên?”

“Là sao?”

“Ừm, ý ta là, chẳng qua ta cảm thấy sẽ không đơn giản cho chúng ta đi qua đâu.”

“Sẽ không có cái gì.” Ta không rõ lắm nhìn lướt qua ngọn đèn dầu trên tường, nhưng đột nhiên trợn to mắt.

Khe đá bên cạnh chân đèn không biết từ lúc nào có rất nhiều sâu độc lúc nhúc chui ra, hơn nữa số lượng có xu hướng gia tăng.

Ta siết nắm đấm, Y Phong, cái miệng của ngươi đúng là ăn mắm ăn muối!

Càng ngày càng nhiều sâu độc tụ tập về, tham lam xông về phía ngọn đèn, hút dầu bên trong đó, bò lổm ngổm lúc nhúc, gần như bao phủ cả vách tường.

Mà hai người chúng ta đang đứng chỗ này, hiển nhiên là quấy rầy đại tiệc của tụi nó, hoặc là tụi nó coi chúng ta là thức ăn tặng kèm, một con bò cạp và một con rết bắt đầu hướng chúng ta vọt tới, thiệt là kích thích thị giác.

Bây giờ ta rất cảm kích Tiệm thuốc di động đã chuẩn bị chu đáo thuốc men cho ta. Móc ra hai chai thuốc, dưới ánh sáng yếu ớt từ hỏa chiết, ta nhanh chóng rắc thuốc bột đuổi sâu, thuốc rắc đến đâu lũ sâu cuốn quýt tháo chạy đến đó, rất nhanh mở ra một con đường. Ta kéo tay Y Phong phóng về hướng đối diện.

Xài quá tốt, ta quyết định lần sau nếu Tiệm thuốc di động đòi nợ thì ta sẽ sòng phẳng trả cho hắn!

Đám sâu độc trước mắt này chẳng là cái đinh gì ha ha ha.

Hửm? Thật giống như không có điểm cuối, không, không thể nào, rõ ràng sắp hết một chai lớn rồi a! Đáng chết, có cần phải xây lối đi dài lắm thế không trời!

Cầm chai thuốc trống rỗng, ta liếc nhìn cánh cửa vẫn còn cách rất xa, bên ngoài bình tĩnh, nội tâm gào rú.

Khốn kiếp, quả nhiên bị hố rồi, lần sau ông đây đếch trả tiền cho hắn, quỵt luôn!

“Hết thuốc rồi?” Y Phong thấy ta dừng lại, lập tức phản ứng.

Đám sâu lúc nhúc ở xung quanh, vì có thuốc bột nên không dám tiến tới, nhưng bị vây khốn ở chỗ này, việc trở thành thức ăn cho chúng chỉ là vấn đề thời gian. Trong tình huống này, Y Phong vẫn bình tĩnh không gợn sóng, chỉ tỉnh táo quan sát khắp bốn phía.

Cảm nhận nhiệt độ truyền tới từ lòng bàn tay của nó, ta cũng dần trấn tĩnh lại, lần nữa kiểm tra các chai thuốc.

Thuốc dùng để đuổi sâu đã hết rồi.

Y Phong nhìn ta, nhíu mày suy tính, mà ta chỉ có thể cầm kiếm chém những con nào mon men lại gần.

Cũng không lâu lắm, Y Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, nắm chặt lấy tay ta, con ngươi sâu thẳm nhìn vào ta.

“Sư phụ, ta có một biện pháp, nhưng khá là mạo hiểm. Người nguyện ý tin tưởng ta không?”

Ta ngớ người, sau đó lấy chuôi kiếm hung hắng gõ đầu nó.

“Ta không tin đồ đệ của mình thì tin ai? Nghĩ ra được biện pháp là tốt rồi.”

Sờ chỗ bị ta gõ, Y Phong nhếch môi, nhưng rất nhanh đè xuống, đáng thương nhìn ta.

“Sư phụ, người lại lấy kiếm đánh ta.”

“Có ý kiến?” Ta nhướng mày.

“Ừm, vừa rồi sư phụ lấy kiếm đuổi sâu mà, rất dơ đó.”

…Dám chê ta, chán sống! (─ 皿 ─)

Tính dạy dỗ nó thêm vài câu thì nhìn thấy đôi mắt cười cong cong của nó, cục tức liền xẹp xuống, đúng là không trên không dưới vô phép tắc, ta trợn mắt nhìn nó “Ngươi định làm gì?”

Y Phong cũng ngưng cười, nghiêm túc nói “Thật ra thì ta cũng không dám chắc chắn. Mới nãy ở lối vào, ta để ý thấy đám sâu né tránh ngọn đèn vừa mới bị dập tắt, có lẽ là khi thắp đèn thì phát ra loại hương nào đó xua đuổi chúng đi, cho nên ta muốn thử một lần.”

Quả thật, tựa hồ trong ngọn đèn kia được trộn rất nhiều dược vật, không chừng sẽ có tác dụng. Nhưng đốt đèn sẽ làm cho Vĩnh Miên bộc phát, lỡ như hít vào thì toi. Cho dù đèn sáng hay tắt thì chúng ta đều khó lòng thoát đi, đúng là tâm tư của Độc Vương Tây Vực rất cẩn thận chu toàn. Thế nhưng, nếu muốn giết kẻ xâm nhập, vì sao phải chừa lại một đường sống?

Ta có chút do dự, nhưng trước mắt không còn sự lựa chọn nào tốt hơn cả, chỉ có thể liều mạng đánh cược theo Y Phong.

“Đúng là trước mắt chỉ còn cách này.” Ta lấy hộp quẹt trong tay Y Phong, rồi lấy một cây nến trong ngực ra đốt rồi đưa cho nó.

“Nín thở.”

Sau khi Y Phong gật đầu, ta vứt hỏa chiết về phía ngọn đèn, ngọn đèn lập tức sáng lên.

Trong nháy mắt, đám sâu trên vách tường như thủy triều rúc vào khe đá.

Thành công. Nhân cơ hội này, chúng ta nhanh chóng chạy về phía cửa, một hơi vọt tới lối ra.

Khi lối ra khép lại, ta chống tay lên vách đá thở phào nhẹ nhõm.

Còn sống thật tốt!
Bình Luận (0)
Comment