Mặc dù đã thoát khỏi lối đi đầy sâu độc gớm ghiếc, nhưng ta tin chắc đó chỉ mới là bắt đầu. Tiếp theo sẽ có vô số nguy hiểm bẫy rập nối đuôi nhau chào đón chúng ta.
Nâng tầm cảnh giác lên cao nhất, ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía, lúc này ta phát hiện chúng ta đang ở trong một thạch thất rất lớn, thậm chí ở đây còn có một dòng suối nước nóng. Mặc dù diện tích không lớn nhưng vẫn đủ xua tan cái lạnh nơi đây, sương mù lượn lờ tản ra khắp nơi, mờ mờ ảo ảo, xinh đẹp nhưng lại quỷ dị.
Trên trần nhà có một khe nứt, có ánh sáng chiếu vào, ta cẩn thận quan sát nơi này. Bên trong thạch thất rộng lớn trống trải hình như không có gì cả, trừ dòng nước nóng phun ra một tảng đá lớn, và trên tảng đá lớn có để một cái hộp.
Hể hể, cái hộp?!
Đó, sẽ không phải là cái mà chúng ta đang muốn tìm đi…
Thế còn nguy hiểm trùng trùng gì đó, thập cửu nhất sinh gì đó, cũng chỉ là lối đi đầy ‘nguy hiểm’ kia thôi sao? Chúng ta bây giờ chỉ cần lấy cái hộp kia là có thể rời đi?
Giả, giả ha.
Vậy mới vừa rồi ta căng thẳng thần kinh làm cái quái gì cơ chứ!
Ta cảm thấy tâm tình vốn phiền muộn nay càng thêm phiền muộn.
Không, đây là hang động do Độc Vương tạo ra, chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy, mấu chốt là ở cái hộp kia, một khi cầm cái hộp lên, có lẽ sẽ có ám khí hay gì đó, đúng, nhất định là như vậy.
Lần nữa phấn khởi bừng bừng, ta cất bước đi tới chỗ suối nước nóng.
“Sư phụ, để ta đi cho.” Y Phong gật đầu với ta.
Nhàn nhạt liếc nó một cái, ta nói “E rằng cái hộp kia sẽ không đơn giản như vậy, để ta đi.”
Y Phong nghiêng đầu nhìn ta, cũng không có phản đối, đi theo sau lưng ta.
Đi tới bên trên tảng đá, ta hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn hộp gỗ, cẩn thận cầm kiếm lên, dùng vỏ kiếm nhẹ nhàng đẩy cái hộp qua một bên, lập tức nghe được cành cạch một tiếng.
Quả như dự đoán, ta kéo Y Phong lùi về sau, chăm chú nơi phát ra âm thanh.
Xòe bàn tay đếm ngón chân, qua một nén nhang, qua thời gian uống một tách trà nhỏ, vẫn không có gì xảy ra.
Thật là mất mặt.
Dừng một chút, ta quay đầu nhìn Y Phong, mặt không đổi sắc, cây ngay không sợ chết đứng hùng hồn bốc phét “Cơ quan đã bị hư, có lẽ là trải qua một thời gian lâu, bị hỏng hóc cũng là chuyện thường tình.”
Y Phong cong khóe môi, nhưng cố gắng đè xuống “Ừ, dù sao cũng đã 30 năm rồi mà.”
Ta: …
Trong lúc ta còn đang buồn bực, trên tảng đá đột nhiên phát ra âm thanh giống tiếng bánh răng ma sát vào nhau.
Sao vậy trời, đừng nói là ta đoán trúng rồi nhé, mới nãy là cơ quan bị kẹt đi?
Lui về sau mấy bước, ta rút kiếm, nhíu mày nhìn hướng kia.
Lúc này, âm thanh kèn kẹt dừng lại, một tiếng nói vang lên, nghe hơi trong trẻo, nhưng bởi vì giọng điệu bình tĩnh mà trông có vẻ lạnh lùng, không có chút nhiệt độ nào, vang vọng trong thạch thất phá lệ chói tai, nhầm, hùng hồn chấn động lòng người.
“Ắt hẳn các ngươi là do Hoành Mạch Lâm phái tới. Các ngươi có thể lấy được hộp gỗ kia làm ta có chút khổ não. Mặc dù có chuẩn bị nhưng thật ra ta vẫn không muốn các ngươi lấy cái hộp này đi đâu. Thôi được, coi như đây là ý trời. Các ngươi mang cái hộp ra ngoài đi. Ở hướng đông nam của thạch thất có một ngọn đèn, đẩy nó qua bên phải thì cửa sẽ mở ra.”
Ta sửng sốt. Tiếng nói này, đừng nói là của Độc Vương nha. Không ngờ Độc Vương thế mà lại là một người thấu tình đạt lý.
Hoành Mạch Lâm, lão già khốn kiếp, nhìn người ta mà học tập theo đi kìa!
“Đi thôi.” Ta cầm hộp gỗ lên, xoay người đi theo hướng được chỉ. Độc Vương có rất nhiều cách để giết chúng ta, không dư hơi nói tùm lum, may ra có thể tin tưởng được.
Vì phía trên có ánh sáng nên thạch thất không hề tối, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông, có lẽ do nơi này lâu rồi không có hơi người, nên mới trở nên u ám rợn tóc gáy như vậy.
Trong góc có một cánh cửa đá rất dày và các cánh cửa bình thường xung quanh, âm trầm ở nơi đó, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra. Xoay ngọn đèn, cửa đá kia liền lặng lẽ mở ra. Phía sau cánh cửa là một bậc thang dài hun hút, xuyên thẳng qua màn đêm phía trước.
Ta đứng tại chỗ bất động, Y Phong đi mấy bước rồi quay đầu nhìn ta “Sao vậy?” Nó hỏi.
Không biết tại sao, ta có hơi bất an.
Ngay tại lúc cửa đá mở ra hoàn toàn thì đột ngột dừng lại.
Cạch, trong chớp mắt, có tiếng cơ quan bị kích hoạt. Giọng nói thanh lãnh của Độc Vương lại vang lên.
“Ta suy nghĩ lại rồi, cảm thấy nếu thả các ngươi đi như vậy thì không tốt lắm, hay là các ngươi đi chết đi ha.”
…Ngươi lật lọng, ngươi tráo trở, ngươi vô tình vô nghĩa, ngươi vô cớ gây rối. Loay hoay một vòng lớn như thế là vì cố ý muốn đùa giỡn chúng ta sao a phắc! (─ 皿 ─)
Hoành Mạch Lâm, ta thật sự sai rồi, ngươi so với hắn còn đáng tin hơn a, ngươi khó ở chẳng qua là do ngươi độc miệng, còn tên này mới chân chính là biến thái a!
===Hết chương 27===
Tiểu kịch trường:Lạc Vũ: Ngươi có thả chúng ta đi hay không?Độc Vương: Ngươi đoán~Lạc Vũ (hơi mong đợi): Ngươi sẽ thả chúng ta?Độc Vương (mỉm cười): Cho ngươi đoán lại~Lạc Vũ: =.=