Sổ Tay Nuôi Dưỡng Cung Chủ

Chương 7

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Nói rõ một chút [đại phát thanh]: Thu Tam Nguyệt và Cố Hiểu Đao tuyệt đối không có một chân! Thu Tam Nguyệt và Cố Hiểu Đao tuyệt đối không có một chân!!

Mọi người cứ yên tâm... orz

***

“Rất vất vả mới nhảy ra một người hơi lợi hại, cư nhiên liền bị đánh chạy như vậy!!”

Cố Hiểu Đao lùi về phía sau hai bước. Fuck, vì sao mọi người lại dùng ánh mắt cừu hận như vậy nhìn ta!! Đánh chạy còn không tốt sao??

“Vì sao lúc này ngươi lại ăn gà nướng hả!” Thanh Long kích động không thôi nhìn chằm chằm gà nướng trong tay Cố Hiểu Đao, đại đao trong tay ca ca rung động.

Cố Hiểu Đao miễn cưỡng nuốt xuống một ngụm thịt: “... Ta cảm thấy... lần sau các ngươi có thể bố trí vài bàn yến hội, chiêu đãi bọn họ xong rồi đánh...”

Đoạn Yến tán thưởng gật đầu: “Biện pháp này không tồi.”

Cố Hiểu Đao: “...” Không tồi cái tên nhà giàu mới nổi ngươi a!!

Râu rậm vuốt râu, bày ra bộ dáng tự hỏi nói: “Cung chủ, ta cảm thấy lần này cao thủ hẳn là không ít, nếu không ngài chờ một chút?”

“Cũng được, kêu người làm vài món đến đây, vừa ăn vừa chờ.” Đoạn Yến lại ngồi trở lại trên ngai vàng bắt chéo chân.

Người bên cạnh đáp lại một tiếng 'dạ' liền vội vàng lui xuống truyền lời.

Nhãn tình Cố Hiểu Đao sáng lên, LẠI! CÓ! ĂN!!!

Đoạn Yến cười nhạo: “Ngươi kích động cái gì, không phải là ngươi đã ăn rồi sao.”

Cố Hiểu Đao xoay người dùng giấy dầu gói kĩ một phần ba gà nướng vào bao, rồi quay lại, nghiêm túc nói: “Gà nướng nhiều mỡ, ăn hai miếng liền ngán.”

Râu rậm cười lạnh nói: “Có ăn là tốt rồi, còn kén chọn cái gì!”

Câm miệng ngay tên GAY chết tiệt! Sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ bị bạo cúc!!

Cố Hiểu Đao liếc mắt khinh thường: “Các ngươi đối xử với ta như vậy là do cảm thấy ta là phản đồ thôi.”

Một tay Đoạn Yến chống má, cười như không cười: “Chẳng lẽ không phải?”

“Đương nhiên là không phải, Hữu hộ pháp đã nói cho ta biết hóa công tán không phải là do ta hạ.”

Đoạn Yến chớp chớp mắt: “Bổn cung chưa nói là ngươi hạ.”

Phóng, phóng điện...? Toàn thân Cố Hiểu Đao run lên, hai chân không có tiền đồ mềm nhũn. Một nam nhân vì sao phải lớn lên giống cô nương như vậy!!! Nhéo đùi một cái, Cố Hiểu Đao cưỡng ép bản thân phải tỉnh táo: “Vậy, vậy ngay từ đầu vì sao ngươi lại muốn trách tội ta!!”

“Bởi vì dược này là do ngươi làm ra. Nếu ngươi không làm ra thì những người đó cũng sẽ không lấy nó đến hãm hại bổn cung. Bổn cung cũng không cần làm ra bộ dáng như trúng hóa công tán để bọn họ tùy ý tra tấn.” Cung chủ rất có lý.

“...” Fuck, chính là không phải lão tử làm ra a a a a a! Có khổ nói không nên lời, rất nghẹn khuất!!!

“Nhưng người kê đơn không phải là ta, đây là sự thật không thể thay đổi!” Ánh mắt Cố Hiểu Đao kiên định.

Râu rậm khinh thường: “Cho dù hóa công tán không phải là do ngươi hạ, nhưng hôm nay ngươi đến địa lao là phụng mệnh tên họ Thu hãm hại cung chủ, đây không phải là phản đồ sao?!”

Phải làm sao đây? Không thể chờ đợi được muốn gọi Tứ Cửu đến làm chết hắn... Vẻ mặt Cố Hiểu Đao vô tội: “Ta không có hãm hại cung chủ.”

Râu rậm phẫn nộ: “Ngươi đúng lúc phát bệnh thôi!”

Hai tay Cố Hiểu Đao đan xen vào nhau: “Không, ta còn nhớ chút chuyện trước khi ta phát bệnh, ta cảm thấy ta là tới cứu cung chủ!”

Đoạn Yến nhíu mày: “Cứu bổn cung?”

“Có thể sự tình là như vậy, kỳ thật ta đã sớm nhìn ra dã tâm của Thu Tam Nguyệt không nhỏ, vì thế ta bèn nhịn nhục tiếp cận hắn, làm bộ thần phục hắn, mặt ngoài nghe theo hắn, trên thực tế cũng là lá mặt lá trái.”

Đoạn Yến vẫn là cười như không cười: “Không có đạo lý. Nếu ngươi sớm đã phát hiện vậy thì vì sao không bẩm báo với bổn cung?”

“... Có lẽ là ta muốn bẩm báo ngài, nhưng là bị hắn phát giác?”

Cung chủ căn bản là không tin, khẽ cười nói: “Bị hắn phát giác mà ngươi còn sống?”

Cố Hiểu Đao thở dài một tiếng: “Ai kêu ta với hắn là loại quan hệ này!”

Yên tĩnh giống như chết.

Vẻ mặt của mọi người đều rất quái dị.

Thật sự là rất bi thương, chẳng lẽ... bọn họ cũng không biết? Cố Hiểu Đao cảm thấy bản thân chính là một tên đại ngu xuẩn!

Cung chủ đen mặt, âm trầm nói: “Ngươi với hắn là quan hệ nào?”

Cố Hiểu Đao căm giận nhìn Hữu hộ pháp, “Đúng vậy ta và hắn là quan hệ nào?”

Hữu hộ pháp lui ở một bên vẻ mặt thay đổi đến thập phần u buồn.

U buồn cái rắm, ta fuck!!! Nói a!! Nói mau vương bát đản!!!

Mặt cung chủ càng đen hơn, lạnh lùng nói: “Đoạn Dục, ngươi nói.”

Đoàn Dự? Đây không phải là tiểu vương gia dưới ngòi bút của Kim Dung sao? Mặt người ta đâu có tròn như vậy, mặt tròn như vậy rõ ràng là Tiểu Long Nữ phiên bản mới!

Hữu hộ pháp tiến lên một bước, ngữ khí có vài phần bi thương: “Ta từng thấy qua Thu Tam Nguyệt và độc y ở tam đình...tằng tịu với nhau...”

Dã! Hợp! Đệch mợ!! Nói như vậy! “Là ta bạo cúc hắn?” Cố Hiểu Đao cảm thấy thiên lôi cuồn cuộn.

Ngữ khí Hữu hộ pháp càng bi thương hơn: “Ta thấy hắn đặt ngươi ở dưới thân...”

“...” Cố Hiểu Đao thật lâu không thể bình phục tâm tình của mình!! Có lầm không vậy!! Ta phải là công chứ!! Không đúng... Ta không là GAY, ta chỉ là một hủ nam thuần khiết mà thôi.

“Ta...có phản kháng không?” Thật sự rất muốn khóc...

“Không có......” Hữu hộ pháp bày ra vẻ mặt 'Ngươi đừng hỏi ta nữa'

Trời ạ nói nhiều như vậy! Đây đều tạo nghiệt gì vậy a!

“Nói như vậy, ngươi nhất định là phản đồ.” Vẻ mặt cung chủ đã hoàn toàn tối tăm.

Rất đáng sợ rất đáng sợ!! Cố Hiểu Đao muốn nói là ta dựa vào thân thể mới đạt được tin tức, nhưng mà như vậy cũng quá hèn hạ rồi, căn bản nói không nên lời a!! Vẫn là trầm mặc thì tốt hơn, phản đồ cũng tốt hơn so với tiện nhân.

“Ngươi thừa nhận?” Cung chủ híp mắt, gương mặt tuyệt sắc mang theo nồng đậm sát khí.

Cố Hiểu Đao rùng mình một cái, thầm nghĩ rằng, nếu không ta thành thật nói là ta là xuyên qua tới, CMN kiểu người đóng vai con gà lả lơi a!!

“Cung chủ, giết phản đồ này đi!” Râu đầy mặt ồn ào nói.

“Giết hắn!”

“Giết hắn!”

“Giết giết giết!”

“...”

Bên tai ồn ào một mảnh, Cố Hiểu Đao ngơ ngác đứng ở tại chỗ, ánh mắt không có tiêu cự nhìn Đoạn Yến ngồi trên bảo tọa.

Buổi sáng khi Đoạn Yến giết Trương Nhạc tàn nhẫn và quyết đoán giống như hiện lại rõ ràng ở trước mắt.

Hắn sẽ giết mình đi.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở chung, hắn cảm thấy tà giáo này vừa xuẩn lại vừa ngốc, cho rằng bằng vào cái đầu người hiện đại thông minh của mình có thể tồn tại ở nơi này, cho nên ngay cả ý niệm chạy trốn cũng không có. Nhưng hắn quên rằng, vừa xuẩn lại vừa ngốc, bọn họ thủy chung là người trong giang hồ. Nhìn quen giết chóc, có thói quen giết chóc.

Cố Hiểu Đao nhận mệnh nhắm mắt lại.

“Bổn cung ngược lại cảm thấy, nếu hắn và Thu Tam Nguyệt là loại quan hệ như vậy thì không ngại có thể lợi dụng hắn, dẫn Thu Tam Nguyệt ra.”

FUCK!!! Lão tử đã làm tốt chuẩn bị chết ngươi liền nói chuyện này!!!

Cố Hiểu Đao tràn ngập nước mắt cảm kích nhìn về phía Đoạn Yến, lại nhìn được nụ cười như ma quỷ của đối phương.

“Độc y, bổn cung cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội, chỉ cần ngươi có thể dụ Thu Tam Nguyệt ra thì chuyện quá khứ bổn cung sẽ bỏ qua.” Đoạn Yến khẽ mỉm cười, sâu thẳm trong mắt một chút ý cười cũng không có.

“Phải dụ hắn ra thế nào?” Cố Hiểu Đao có loại dự cảm không tốt.

“Người đâu, lôi độc y xuống, chặt tay chân treo ở chân núi.”

“...” Nhân sự!!!!!

“Nếu Thu Tam Nguyệt không đến thì sao???” Cố Hiểu Đao đẩy hai tên hộ vệ đang tiến đến ra, liều mạng hô to.

Đoạn Yến cười khẽ: “Không đến? Không đến thì thôi.”

Cố Hiểu Đao nghiêm túc nói: “Còn không bằng giết ta đi.”

“Ngươi muốn chết?” Đoạn Yến tựa hồ rất nghi hoặc.

Cố Hiểu Đao ưỡn ngực: “Người cố chấp muốn chết, chỉ để lại tấm lòng trung thành chiếu sáng trăng!” Thật sự rất xin lỗi lão sư dạy ngữ văn.

“Ngươi muốn chết, bổn cung cố tình không cho ngươi chết. Như vậy đi, ngươi xuống núi, trong vòng ba ngày tìm được Thu Tam Nguyệt thì bổn cung tạm tha cho ngươi một mạng.”

“Không chặt tay chân?”

“Lông tóc cũng không tổn thương ngươi.”

“Thành giao!”
Bình Luận (0)
Comment