Cố Hiểu Đao đi ở trên đường nhỏ giữa núi.
Trong ngực là nửa con gà nướng và một cây pháo hoa.
“Tìm được Thu Tam Nguyệt thì châm cây pháo hoa này.” Đây là lời dặn của cung chủ trước khi đi nói với hắn.
Không có cho hắn ăn dược ví dụ như là 'Ba ngày sau không trở lại thì toàn thân sẽ hư thối', cũng không dùng lời lẽ uy hiếp hắn.
Nhưng khi Cố Hiểu Đao hỏi loại vấn đề như 'Ngươi không sợ ta chạy hả?', cung chủ đại nhân cũng chỉ là hừ lạnh một tiếng.
Vì thế ngay tại oán niệm 'Cư nhiên không để ta vào mắt' thì bị Chu Tước xách ra khỏi Cửu Vân cung.
Thật sự không thể theo trình tự được hả?
Nhưng mà, đi thật lâu thật lâu trên sơn đạo, hắn bỗng nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng: bản thân căn bản không biết bộ dáng Thu Tam Nguyệt ra sao a!!!
Tại thế giới không có máy tính không có Weibo không có di động để gọi người thân, thật sự có thể tìm được người hả?
Quay đầu lại nhìn nhìn sơn đạo đã đi được hơn phân nửa, trong lòng Cố Hiểu Đao đột nhiên toát ra một ý niệm vĩ đại: dù sao cung chủ cao như vậy lãnh khốc tàn bạo căn bản ăn không được, còn không bằng chạy trốn! Gia nhập bạch đạo chính nghĩa làm đại hiệp có bằng hữu rộng khắp thiên hạ! Rồi cưới một thê tử xinh đẹp giống cung chủ vậy!
Khoan đã, đây chẳng phải là cưới một mẫu dạ xoa sao? Không đúng, trọng điểm là vì sao phải giống cung chủ?
Cố Hiểu Đao rùng mình một cái, tự cho mình một cái bạt tai.
“Vị tiểu ca này...” Đột nhiên có một giọng nói vang lên ở bên tai.
Cố Hiểu Đao hoảng sợ, trở tay cho chủ nhân thanh âm này một bạt tay.
“...” Người nọ bị đánh choáng.
“Ô, xin lỗi!” Cố Hiểu Đao xấu hổ rụt tay về.
Người nọ khoảng gần ba mươi tuổi, mặc trường bào bị giặt trắng bệch, bộ dạng thư sinh đang che mặt bị đánh, một hồi lâu mới nói: “Không, không sao.”
Mợ nó tính cách tốt lắm! Nháy mắt Cố Hiểu Đao đối hắn tràn ngập hảo cảm: “Huynh đài có chuyện gì không?”
Thư sinh cực kì lễ phép nói: “Xin hỏi ngài là người Cửu Vân cung hả?”
Nghĩ đến một đống người liều mạng ngươi sống ta chết tại cửa cung kia, phản ứng đầu tiên của Cố Hiểu Đao là: Người này cũng là nhân vật chính phái đến đánh nhau đi? Vì thế kiên định nói: “Không phải.”
Thư sinh ngạc nhiên nói: “Nhưng mà ngươi đang mặc y phục Cửu Vân cung a.”
“Ha ha, kiểu dáng giống nhau thôi.”
“Màu sắc cổ tay áo và hoa văn thêu chín đóa tường vân, là dấu hiệu Cửu Vân cung.”
“Không không không, chỉ là tượng trưng cho sự cát tường dài lâu mà thôi!”
“Sau lưng y phục viết Cửu Vân cung...”
“...” Là người nào rảnh rỗi đến đau trứng thiết kế y phục vậy hả?
“Ta thật sự không phải là người Cửu Vân cung, ngươi tìm người khác đánh nhau đi!” Cố Hiểu Đao phất tay, trong lòng mang cành ô-liu(*) không quay đầu lại tiếp tục chạy ở trên sơn đạo.
(*) cành ô-liu tượng trưng cho hòa bình, ý nói trong lòng tiểu Đao mang ý chí hòa bình không muốn đánh nhau.
“... Ta nói huynh đài, ngươi có thể buông tay ra không?” Cố Hiểu Đao không còn lời nào để nói nhìn người ôm đùi mình, động đậy khó khăn. Mau buông tay ra! Đi đường như vậy 'trứng' dễ bị dãn lắm!!
Sau khi thư sinh nghe được, tay ôm đùi hắn lại chặt thêm vài phần, “Tiểu ca, ta ở chỗ này chờ nửa năm, thành tâm muốn gia nhập Cửu Vân cung. Ngươi thương xót ta, mang ta vào cung đi!”
“...” Trời ạ nói nhiều như vậy! Cư nhiên có người muốn gia nhập tà giáo tàn bạo?? Đây là tư tưởng gì a! Cố Hiểu Đao cảm thấy rất cần cấp cho vị đại thúc này một khóa tư tưởng tốt nhất để tránh lầm đường lạc lối.
“Huynh đài, ta thấy ngươi chí khí rộng lớn, hẳn là người có khát vọng, vì sao không dấn thân vào bạch đạo chính nghĩa trên giang hồ?”
Thư sinh sửng sốt, nghiêm túc nói: “Bạch đạo nghèo muốn chết!”
Đệch mợ! Làm người đừng có mà hiện thực như vậy!!
“... Người nghèo, nhưng chí không ngắn! Vì vật ngoài thân buông tha lập trường của mình, đáng giá không?”
Thư sinh gật đầu, “Đáng giá.”
“Đệch... ngươi đi thẳng theo con đường này chính là Cửu Vân cung, mau buông tay ra rồi mau chóng lăn đi.” Cố Hiểu Đao dùng sức run chân.
Thư sinh gắt gao ôm chặt: “Còn xin Tiểu ca dẫn ta đi qua cửa trận Cửu Vân a!”
“Đó là cái ngoạn ý gì?” Cố Hiểu Đao tiếp tục run chân.
Thư sinh theo động tác Cố Hiểu Đao phập phồng thoải mái: “Ý, ngươi không biết? Ngươi không qua Cửu Vân trận thì sao xuất cung được vậy?”
“Ta là được người khác xách ra ngoài, ngươi chậm rãi chờ thêm nửa năm đi.” Cố Hiểu Đao xoay người lại gỡ tay người nọ. Khoan đã, hắn ở chỗ này chờ nửa năm... Cố Hiểu Đao nhìn quanh đồi núi hoang vu này một lần, bỗng nhiên cảm thấy rất âm trầm.
“Ngươi... ở đây không ăn không uống đợi nửa năm?”
Thư sinh nghĩ nghĩ: “Đúng vậy.”
Đúng cái sọ não ngươi!!! Tóc gáy Cố Hiểu Đao đều dựng thẳng lên, “Cho nên ngươi ngươi ngươi ngươi...”
“Đúng vậy, tiến Cửu Vân cung là nguyện vọng lớn nhất khi ta còn sống. Vì nguyện vọng này, ta không sợ chết đâu.”
“...” CMN không phải là võ hiệp sao, vì cái rắm gì lại xuất hiện cái thứ huyền huyễn gì đó???
“A di đà phật có hữu dụng với ngươi không? Hay là... Vạn giải!!” Cố Hiểu Đao tưởng tượng mình rút đao mổ heo từ phía sau ra chém về phía thư sinh.
Thư sinh ngửa đầu bày ra vẻ mặt tò mò nhìn hắn.
Fuck, cấp chút phản ứng được không?
“Thiện ác có báo... Thiên đạo luân hồi... Không tin... Ngẩng đầu nhìn...”
Thư sinh yên lặng ngẩng đầu.
“Ông trời! Không! Buông! Tha! Qua! Một! Ai!” Cố Hiểu Đao dùng sức đạp thư sinh một cước, xoay người bỏ chạy, một bên chạy một bên gào: “Oan có đầu nợ có chủ, nhanh chóng trở về nhà tìm mẹ già!!!”
“Tiểu ca... tiểu... ca...” Âm thanh u oán vang vọng phiêu đãng trong rừng cây.
Khi đến dưới chân núi trời đã tối hẳn.
Cách đó không xa có dấu vết ngọn đèn dầu, hẳn là một trấn nhỏ.
Rượu Thanh Mai! Thịt bò dầm tương! Giang hồ! Kiếm khách! Nghĩ đến một vài thứ này liền tốt lên!!
Cố Hiểu Đao mặt si hán chạy đến trấn nhỏ.
Tửu lâu, quán ăn khuya, khách điếm, người bán hàng rong, người đi đường.
... Tất cả đều không có.
Toàn bộ thôn trấn đều đóng chặt cửa, chỉ có mấy ngọn đèn lồng u ám treo ở cửa ra vào, đang đong đưa trong gió đêm.
Nhìn thế nào thận cũng rất hoảng sợ đi!!
Cố Hiểu Đao sờ sờ pháo hoa trong ngực, bằng không hay là trở về Cửu Vân cung. Tại một khắc bị chém đứt tay chân thì chọc giận cung chủ, rồi bị cung chủ một chưởng đánh chết, ha ha kết cục viên mãn.
Không! Ta còn chưa trở thành đại hiệp, ta còn chưa có bằng hữu khắp thiên hạ, ta còn chưa thú được tiểu thụ xinh đẹp! À không thê tử! Cho dù ta có hai bàn tay trắng nhưng vẫn có giấc mộng a!
Có lẽ xuyên qua một mảnh hoang vu nay, phía trước chính là đại đô thị thì sao?
“Biết vì sao nơi này không có người không?” Một thanh âm sâu kín vang lên ở phía sau hắn.
“...” Vừa quay đầu lại chính là một cô nương lôi thôi trên mặt đầy sốt cà chua răng nanh che kín tóc bám đầy bụi tám trăm năm không gội hả? Cố Hiểu Đao cảm thấy chân mềm nhũn, hiện tại bổ sung còn kịp không?
“Bởi vì cung chủ Cửu Vân cung bị nhốt, tin tức Tả hộ pháp làm phản đã sớm truyền khắp thiên hạ. Người bạch đạo tất nhiên sẽ diệt trừ tà ác, trên danh nghĩa thừa cơ mà xông tới. Người trấn Ác Nhân không muốn bị liên lụy, mấy ngày trước tất cả đã dọn nhà.”
Giọng nói này có vài phần quen tai a!
Cố Hiểu Đao đột nhiên quay đầu lại, quả nhiên thấy một người ăn mặc thư sinh.
Đây là oán linh không giúp hắn đạt thành tâm nguyện thì vẫn sẽ luôn quấn ngươi trong truyền thuyết sao?
“Người đã chết, tâm phải bình thản một chút, đầu thai đi đại thúc.” Cố Hiểu Đao vẫn duy trì tư thế quay đầu lại vọng.
Thân thể thư sinh cứng đờ, giọng nói run rẩy nói: “Ta, ta phía sau có...? Ngươi đang nói chuyện với ai vậy?”
“...” Phiền toái có chút tôn nghiêm của người thành quỷ được không?
Sau khi thư sinh quay lại thấy không có ai mới nhẹ nhàng thở ra, nói: “Vị tiểu ca này làm ta cứ tưởng, ngươi xuống núi hẳn là đi làm nhiệm vụ, không bằng ta trên đường làm bạn với ngươi, giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ, có thể mang ta tiến Cửu Vân cung!”
Chấp niệm a! Lão tử đáp ứng rồi hả?? Khẩu khí ngươi tung tăng cái rắm a?? Cố Hiểu Đao mặt không đổi sắc nói: “Ta không cần bạn, thật đó.”
“Ta vẫn là có vài phần tác dụng.” Thư sinh ý đồ khuyên nhủ hắn.
“Ngươi có kỹ năng kì quái gì?” Tỷ như biến thành cô nương lôi thôi gương mặt sốt cà chua răng nanh che kín tóc đầy bụi bặm tám trăm năm không gội hù chết người khác?
“Kỹ năng kỳ quái? Ta không học chiêu thức gì hết, quạt giấy trong tay ngược lại dùng rất thuận tay.” Dứt lời 'phạch' một tiếng mở quạt ra, lay động hai cái.
“... Ha ha.” Ai mà không biết mở quạt a.
Thấy phản ứng hắn như vậy, thư sinh thoáng xấu hổ: “Tiểu ca ngươi có nghe nói qua 'Thư sinh vô thư sinh trước phiến' chưa?”
“Chưa.” Cố Hiểu Đao trả lời khẳng định.
Thư sinh vô cùng mất mát, “Vậy 'Kinh đường nhất mộc Bách Hiểu Sinh' thì sao?”
Cố Hiểu Đao lắc đầu: “Thực xin lỗi, ta không quen thơ cổ.”
“Quả nhiên ngay cả danh hào ta cũng không xông ra được?” Thư sinh giống như bị đả kích trầm trọng, ngồi chồm hổm trên mặt đất vẽ vòng tròn.
Ngươi không biết là tư thế vẽ vòng tròn cái đã lỗi thời rồi sao? Cố Hiểu Đao không kiên nhẫn nói: “Người cũng chết rồi, danh lợi đã sớm tan thành mây khói, ngươi so đo cái rắm! Có phải ta mang ngươi đến Cửu Vân cung thì ngươi có thể đầu thai không?”
Thư sinh ngẩng mặt: “Đầu thai làm gì? Ta còn chưa chết.”
“...” Chưa chết? Chưa chết!!!
“Vậy ngươi nói cho ta biết ngươi ở trên núi không ăn không uống nửa năm? Còn nói tiến vào Cửu Vân cung là tâm nguyện lớn nhất khi ngươi còn sống? A?! Đùa giỡn tiểu gia rất vui sao?” Cố Hiểu Đao bước lên hai ba bước, túm hắn đánh một trận.
Thư sinh thoải mái né tránh, vẻ mặt vô tội nói: “Ta nghĩ là ngươi đang khảo nghiệm ta a! Hơn nữa ta thật sự tên là Thân Kiền a! Trình bày chi tiết bản thân, Càn Khôn Kiền.”
Ngươi vô tội cái rắm a!! Cố Hiểu Đao đánh vài cái cũng không đánh được hắn, cả giận nói: “Ngươi đi đi!”
“Ngươi còn chưa có mang ta đến Cửu Vân cung, ta vẫn luôn đi theo ngươi.” Thư sinh nghiêm túc nói.
Sao lại có người phiền phức như vậy!
Cố Hiểu Đao cả giận nói: “Ngươi tùy tiện đi!” Liền bước nhanh hơn về phía trước.
“Tiểu ca, ngươi muốn đi đâu vậy?” Thư sinh bảo trì tốc độ đồng dạng đi theo phía sau hắn.
“Đã trễ thế này rồi đương nhiên là tìm khách điếm ngủ!” Cố Hiểu Đao lại tăng nhanh tốc độ.
“Chính là khách điếm nơi này đều đóng cửa a.” Thư sinh không nhanh không chậm theo phía sau.
Mợ nó, sao lại cảm giác giống như đang tham gia trận đấu đi bộ vậy! Cố Hiểu Đao tức giận nói: “Vậy thì ngủ ngoài đường!”
Thư sinh cười ha ha: “Nhà ta ở gần đây, tiểu ca ngươi muốn nghỉ tạm một đêm không?”
“...” Không nói sớm!!! Cố Hiểu Đao đi chậm lại, lộ ra một một nụ cười lấy lòng: “Vậy thì quấy rầy!”
Thư sinh bị cách cười kia dọa, hơn nửa ngày mới nói: “Được... tiểu ca đi theo ta...”