Lẳng lặng ôm nhau một hồi, Lâm An Dạ buông Sở Thu Nguyệt ra, nụ cười trên mặt đã tan đi, chỉ còn lại vẻ mặt băng sơn như trước, nhưng
nhu tình trong mắt thì chỉ cần chú ý một chút rõ ràng có thể nhận ra
được. “Đứng ở chỗ này lâu như vậy cũng có
hơi lạnh.” Lâm An Dạ cảm giác được túi hương ấm áp trong tay Sở Thu
Nguyệt cũng dần dần tản đi, khẽ nhíu mày, “Chúng ta xuống phía dưới
thôi.”
“Ừ.” Sở Thu Nguyệt gật đầu, không
khỏi lại cảm thán, bây giờ mình đúng là chàng nói cái gì thì nghe cái
đó, sau này lẽ nào mình sẽ bị chàng quản chặt chết mất à?
Suy nghĩ một chút, Sở Thu Nguyệt và Lâm An Dạ cùng nhau xuống lầu, vừa
đi vừa hỏi chàng: “Hoàng thượng ban cho chàng một yêu cầu, chàng liền
muốn Lạc Thành sao?”
Thật ra bây giờ đứng
đây suy nghĩ một lúc, tuy rằng thực sự làm cho nàng cảm động, nhưng suy
nghĩ về vấn đề thực tế thì có vẻ không đáng. Lạc Thành này không gần
nguồn nước, đường đi xung quanh cũng xóc nảy, liên lạc cũng không xem là thuận lợi, địa hình bình thường, nhưng vấn đề là bởi khí hậu nên không
có cạh nào trồng rau dưa lương thực, cách kinh thành cũng xa, vị trí
không được tốt lắm, lại quá nhỏ, ngoại trừ người tới tăng nhanh mỗi lần
vào mùa đông thì thực sự không có gì đặc biệt.
Nếu như ở hiện đại, nơi kinh tế không phát đạt, liên lạc lại bế tắc,
may ra cũng chỉ phát triển được du lịch vùng núi mà thôi.
Lâm An Dạ lập được đại công nhưng lại chỉ cần một Lạc Thành nho nhỏ, phỏng chừng hoàng thượng cũng đã cười đến nở hoa.
Hẳn là chàng cũng nghe ra sự không đành lòng trong lời của Sở Thu
Nguyệt, Lâm An Dạ quay đầu lại nhìn nàng một chút, trong giọng nói mơ hồ có chút ý cười như không cười: “Nàng không cần cảm thấy không đáng cho
ta. Suy tính của bề trên, từ trước đến giờ là nửa tốt nửa xấu. Sau khi
ta lập công, hoàng thượng đứng dậy rời khỏi ghế ở yến hội, uống mấy chén liền không nhịn được nói phải ban cho ta một điều thỉnh cầu, nhưng chỉ
nói ban cho một yêu cầu chứ cũng không giới hạn nhiều hay ít, như thế
cũng là có phần thăm dò suy nghĩ của ta. Ta muốn Lạc Thành này thật ra
đã coi như là thỉnh cầu không nhỏ.”
Tuy Sở
Thu Nguyệt hiểu những được lời này của Lâm An Dạ đúng là không sai,
nhưng có lẽ chủ yếu cũng là để an ủi mình, nàng cũng không nói ra mà chỉ cảm động trong lòng, ngoài mặt thì nói: “Có khi những lời nói hay việc
làm của chàng thật khiến người ta không hiểu được, nhưng những chuyện
đại sự thì đúng là rạch ròi rõ ràng.”
Lâm
An Dạ cũng không hỏi Sở Thu Nguyệt rằng mình đã làm việc gì khiến nàng
không hiểu được, chỉ nói: “Thực ra có một số việc không cần quá rõ ràng. Cứ tự nhiên như vậy cũng đã hiểu rồi.”
Trong lòng Sở Thu Nguyệt khẽ động, gật đầu: “Lâm công tử…”
Nói ra ba chữ Lâm công tử lại cảm thấy có hơi không thích hợp, lúc nãy
nàng còn vừa đồng ý muốn trở thành thê tử của chàng, bây giờ gọi chàng
là Lâm công tử hình như là hơi xa lạ, thế nhưng không gọi Lâm công tử
thì phải gọi là là gì? Chẳng lẽ gọi là An Dạ? Như thế chẳng phải là quá
nhanh sao.
Lâm An Dạ gật đầu nói: “Nàng cứ gọi ta là Lâm công tử, không sao.”
“Vâng,” Sở Thu Nguyệt liền đồng ý, suy nghĩ một chút, vừa nghĩ đến điều mình sắp nói ra cũng không được thích hợp, nhưng nếu hai người đã như
vậy thì không hỏi cũng không tốt, vì vậy tiếp tục nói, “Thật ra ta muốn
hỏi… Tại sao chàng lại thích ta vậy?”
Lâm
An Dạ hơi dừng bước lại một chút, quay đầu lại liếc nhìn nàng, có lẽ
chàng cũng không ngờ tới nàng lại bỗng nhiên hỏi như vậy.
Sở Thu Nguyệt nhìn chàng, trong lòng âm thầm phỏng đoán rốt cuộc chàng sẽ trả lời như thế nào.
“… Ta thích nàng thì chính là thích, không vì sao cả.” Lâm An Dạ trái
lại có vẻ không hiểu nhìn Sở Thu Nguyệt, “Ta nhìn thấy nàng liền quyết
định muốn lấy nàng.”
“…” Sở Thu Nguyệt nói
không nên lời, đây mà cũng coi là câu trả lời à… Nhưng mà chàng nói là
vừa nhìn thấy nàng đã muốn cưới nàng, đó không phải là gọi là vừa gặp đã yêu sao? Thế nhưng nàng chẳng nhận ra chút nào cả…
Lâm An Dạ thấy Sở Thu Nguyệt nghi hoặc nhìn mình thì đôi mắt hơi động,
có lẽ là vừa nhớ lại chuyện lúc trước vừa cảm thấy không thể nào hiểu
được, liền giải thích: “Chỉ là khi đó Khang Dạ không còn thích Sở đại
tiểu thư, dường như cũng có ý với nàng, ta nghĩ, ta chỉ mới gặp qua nàng vài lần, cũng không cần thiết phải vì chuyện đó mà huynh đệ bất hòa,
nếu sau này ít gặp gỡ hẳn là có thể gạt bỏ những suy nghĩ trong lòng.
Sau đó Khang Dạ nói với ta nàng còn giận đệ ấy chuyện đấu xúc cúc, vì
thế chỉ sợ là sẽ không có ý gì với nó, ta liền…”
Chàng hơi dừng một chút, chắc là đang tìm từ ngữ thích hợp, sau đó chậm rãi nói: “Ta liền tiếp tục nghĩ ra cách để có thể ở bên nàng. Chỉ là
đúng lúc đó phải ra ngoài chinh chiến, cứ hết chuyện này đến chuyện
khác, may mà mọi việc không bị đổ vỡ.”
Sở
Thu Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Nếu như bây giờ Lâm nhị công tử nói còn
thích ta, vậy thì chàng lại tiếp tục bỏ ý định này một lần nữa sao?”
“Bây giờ sao,” Lâm An Dạ thản nhiên nói, “Nàng và ta đã là một.”
Nàng và ta đã là một.
Sở Thu Nguyệt nghe thấy sáu chữ này thì không khỏi hơi sững sờ, Lâm An
Dạ này chưa bao giờ nói lời ngon tiếng ngọt, thế mà giờ đây lại làm nàng cảm động như vậy.
Vì thế nàng liền cười: “Ừ, vậy là tốt rồi.”
“Nàng không muốn ở bên Khang Dạ, như thế thật tốt.” Lâm An Dạ hơi cong
khóe miệng, cùng Sở Thu Nguyệt đi xuống lầu, tuy rằng trên lầu lạnh lẽo
nhưng trong lòng hai người lúc này đều cảm thấy ấm áp.
Đi xuống lầu, Tiểu Trúc và Sở Triều Sinh đều ở đó. Lúc họ lên lầu, hai
người là thấy vẻ mặt không biểu cảm gì của Lâm An Dạ và vẻ mặt hoang
mang của Sở Thu Nguyệt, giờ lại thấy hai người họ vẻ mặt ấm áp đi xuống
liền biết chắc chắc là đã có chuyển biến gì đó. Tiểu Trúc nhanh trí đứng bên cạnh, nhưng cũng không mở miệng phá vỡ sự bầu không khí yên tĩnh và mờ ám này. Còn Sở Triều Sinh thì mỉm cười, cũng không nói gì, rất sợ
muội muội của mình xấu hổ rồi tức giận, định lát nữa sẽ nói bóng nói gió để hỏi.
Sở Thu Nguyệt và Lâm An Dạ đã vừa
bày tỏ tâm ý với nhau, chút xấu hổ lúc đầu cũng đã tan thành mây khói —— đương nhiên chủ yếu là tiêu tan cảm giác xấu hổ lúc đầu của một mình Sở Thu Nguyệt, còn nét mặt Lâm An Dạ thì luôn luôn không biểu lộ cảm xúc
gì cả, hơn nữa cũng không thấy có gì là mất tự nhiên, đoán chừng là cũng không cảm thấy áp lực và lúng túng.
Bây
giờ vừa đúng lúc cảnh Lạc Thành rất đẹp, hai người tự mình đem theo vài
chiếc áo choàng dày, Thu Nguyệt cũng đổi lại túi hương mới rồi liền cùng nhau đi dạo ngoài Lạc Thành.
Vốn là định
kể cho Sở Triều Sinh, nhưng lúc Sở Triều Sinh ăn điểm tâm đã hỏi Sở Thu
Nguyệt chuyện này, Sở Thu Nguyệt đỏ mặt kể rõ ràng. Lúc Sở Triều Sinh
biết được Lâm An Dạ lại dùng Lạc Thành để làm Sở Thu Nguyệt vui vẻ,
huynh ta cũng thực sự là dở khóc dở cười, nhưng thân là anh cả của Sở
Thu Nguyệt tất nhiên cũng vì thế mà vui mừng không ngớt.
Bây giờ bọn họ đi dạo phố huynh ta cũng không theo quấy rầy, liền từ
chối nói mình có quen biết vài bằng hữu ở Lạc Thành đã từng cùng nhau
thi ở trong kinh, bây giờ đúng lúc có thể gặp mặt nên không cùng họ ra
ngoài.
Vì bên ngoài tuyết vẫn còn rơi nhẹ
nên Lâm An Dạ chỉ cầm theo một cây dù giấy bằng trúc đủ che cho hai
người, nhờ vậy mà vô tình kéo hai người họ thêm gần nhau. Dưới một tán ô cũng không lớn lắm, ở nơi này giữa trời đất, bên ngoài tuyết rơi không
tiếng động, bên trong cũng tĩnh lặng như vậy. Chẳng qua là là tuy tĩnh
lặng như vậy nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy khó chịu, trái lại còn làm cho lòng người bình yên không ít.
Vừa cùng nhau đi dạo vừa ngắm phong cảnh Lạc Thành, lúc đầu đứng trên
lầu nhìn bao quát xung quanh cũng là một vẻ đẹp hữu tình, bây giờ đi
trên từng con đường ngõ hẻm, lại đứng trên nền tuyết trắng, bên cạnh là
hàn mai thì lại có một phong vị khác.
Tán ô trên đầu nhàn nhạt sắc vàng, phía trên nhẹ nhàng điểm vài hoa mai, bức
tranh cảnh vật ánh sáng giao hòa, phong vị đặc biệt. Bán ô ở Lạc Thành
không có gì khó khăn quả là không sai.
“Thật ra ta vẫn có chuyện không hiểu,” Sở Thu Nguyệt nhịn không được mở
miệng, “Hoàng thượng ban Lạc Thành cho chàng là có ý gì? Bây giờ chẳng
phải vẫn là do quan viên quản lý sao, lẽ nào chỉ nói như vậy liền cho
chàng thuế thu nhập ở Lạc Thành sao? À, phỏng chừng cũng không bao
nhiêu…”
Lâm An Dạ nói: “Ta chỉ được phép
tùy ý bố trí nơi này thôi. Ví dụ như bây giờ, ta cũng có thể đổi Lạc
Thành thành Thu Nguyệt thành.”
Sở Thu Nguyệt 囧: “Cũng không cần phải như vậy…”
“Ừ.” Khóe miệng Lâm An Dạ dường như hơi cong lên một chút, Sở Thu
Nguyệt không biết vừa nãy mình có được gọi là bị “đùa giỡn” không, cũng
chỉ có thể yên lặng đi theo chàng trên con đường đá ở Lạc Thành.
Đi dạo hai vòng Lạc Thành, cuối cùng vì trời quá lạnh nên vẫn phải trở
về nhà trọ. Vì Sở Thu Nguyệt đã đồng ý lời “cầu hôn” của Lâm An Dạ nên
hai người định rời đi trước, trở lại để chuẩn bị, thuận tiện thông báo
cho Sở phụ Sở mẫu một tiếng.
Còn phải nói
đến việc này, cũng là lúc ở trên đường, tuy rằng trong lòng hai người đã xác định rõ ràng nhưng hành vi cử chỉ cũng không đi quá giới hạn, cũng
không sửa lại cách xưng hô, vẫn còn tách ra ngồi xe ngựa, chỉ có điều là không có mấy quan viên đi cùng như lúc đầu. Tiểu Trúc cũng hiểu được vị An Kỵ đại tướng quân này về sau có thể sẽ là cô gia của mình, khiến cho Sở Thu Nguyệt hài lòng, luôn luôn cẩn thận chu đáo chăm sóc nàng, cũng
sẽ thỉnh thoảng nói hai câu trêu chọc.
Thật ra Sở Thu Nguyệt rất để ý một việc là trước đây Lâm An Dạ từng nói “Ta
thích nàng, cũng chỉ thích nàng”, chuyện này lúc trước chàng cũng đã nói thẳng với nàng. Chẳng qua là bây giờ Lâm An Dạ quyết định chỉ lấy một
mình nàng, nhưng mà… sau này thì thế nào?
Không thể không nói nếu như bỏ đi quan hệ với Sở Liên Đinh thì Sở gia
thực sự không được coi là thế danh gia môn, cho đến bây giờ vẫn là một
gia đình bình thường bậc trung. Còn Lâm gia lại là gia đình quan gia cao quý, bây giờ gả nàng với thân phận là chính thê thì thực sự là nàng
đang trèo cao. Huống hồ còn vì chuyện của Sở Xuân Nguyệt, sợ rằng danh
tiếng của mình cũng bị ảnh hưởng rất nhiều. Dù sao lúc trước mình và Sở
Lưu Uyển đã từng cùng nhau ở kinh thành, cũng coi như là có nhiều người
không có ấn tượng tốt với nàng, nếu người ta cố ý nói thế này thế kia,
thực sự là khiến nàng không thể nào tưởng tượng được.
Thực ra cũng không phải là nàng sợ chuyện này, chỉ là cảm thấy bây giờ
Lâm An Dạ yêu thích nàng, nhưng mà nguyên nhân lại không rõ ràng, vừa
giống như vừa gặp đã yêu, mà lại vừa dường như là không phải vậy. Nhưng
sự yêu thích đó liệu có thể duy trì bao lâu? Nàng suy cho cùng thì cũng
tương đối dễ nhìn, nhưng tuyệt đối không phải là người xinh đẹp nhất,
cũng không coi là quá thông minh, nhiều nhất chỉ là tương đối lanh lợi,
nhưng không thể kể chuyện cười chọc cho tảng băng này vui vẻ, ngoài ra
thì cũng không biết làm mấy trò gì kì lạ gì cả…
Sở Thu Nguyệt không khỏi lo xa, Lâm An Dạ sẽ chỉ thích một mình nàng sao?
Trước đây nàng đã từng nói với Giang Thiến Thiến rằng nàng cũng không
muốn gả cho gia đình quý tộc quan lại gì cả, trong lòng nàng luôn muốn
được như Giang Thiến Thiến và Sở Liên Bình vậy, có một cuộc sống ấm áp
bình yên.
Mặc dù đã sống ở đây hơn mười
năm, nhưng có một số việc nàng vẫn chưa hoàn toàn có thể tiếp nhận, như
là chuyện mình và người khác cùng chung một chồng. Nhất là ở Quân Triêu
này, chuyện một chồng một vợ vẫn có rất nhiều, đừng nói là giống như
Xuân Nguyệt trông mong đi làm thiếp người ta, dù cho nàng làm chính thê
nhưng sau đó trượng phu cưới vợ bé, nàng cũng không thể nào chấp nhận
được.
Thế nhưng Lâm An Dạ là ai chứ, người
muốn gả cho chàng không nói đến hàng trăm hàng ngàn nhưng cũng không
thiếu, người mong muốn làm thiếp chỉ sợ cũng không phải là không có. Nói cho cùng thì đàn ông đều thích những cô gái xinh đẹp, chỉ là có người
này người kia, Lâm An Dạ có thể không phải là người như vậy. Nhưng sau
này sẽ đến lúc chàng thấy chán gương mặt của mình, lúc đó mặc dù chàng
không còn trẻ nữa nhưng sợ rằng vẫn có rất nhiều người để lựa chọn.
Aiz…
Sở Thu Nguyệt là người luôn bình tĩnh mà lúc này cũng phải lo lắng, tuy rằng trong lòng âm thầm xác định rõ, nếu mình đã quyết định gả cho Lâm
An Dạ thì ít nhất là nên tin tưởng chàng. Nhưng nàng luôn luôn là người
nhìn xa, tuy ngày hôm nay trôi qua thật tốt nhưng cũng suy tính một chút xem ngày mai có bình yên hay không, huống chi là chuyện đại sự như vậy.
Vô tình mà cố ý, Thu Nguyệt biểu lộ những lo lắng trên mặt, tuy rằng
miệng không nói gì nhưng dù sao thỉnh thoảng vẫn để lộ ra vẻ mặt ưu sầu.
Lâm An Dạ dùng hành động trước sau như một để chăm sóc nàng, cũng không hỏi nàng có chuyện gì. Sở Thu Nguyệt cũng hiểu Lâm An Dạ là người như
vậy, nàng nên nói rõ chứ không nên tự mình đoán già đoán non, vì thế
trong lòng cũng quyết định trực tiếp nói với chàng chuyện này để xem
chàng có thái độ gì. Nếu như chàng ấp úng —— Aiz, chắc sẽ không như vậy, chàng cùng lắm là giữ nguyên vẻ trầm mặc, ấp úng gì gì đó chắc là chỉ
có người như Giang Thành Văn mới không nhịn được mà biểu lộ ra… Chẳng
qua là cũng không biết chàng có cho là mình chưa vào cửa mà đã bắt đầu
quản chuyện của chàng rồi sau đó mất hứng không.
Giả sử quả thực là như vậy thì dù bây giờ nàng có thích chàng, nàng cũng vẫn nên buông tay.
Tình cảm đúng là có thể làm người ta vui vẻ trong chốc lát, làm cho
người ta lo lắng suy nghĩ đến mất lý trí, thế nhưng nói cho cùng, có một vài việc vẫn không thể nào buông bỏ.
Sở
Thu Nguyệt cũng biết, nàng như vậy dường như quá mức lý trí, nhưng nàng
cũng không muốn mình lại đi theo vết xe đổ của kiếp trước.
… Thật ra trí nhớ kiếp trước của nàng vẫn còn mơ hồ, hình như là khi
đó, nàng và đối phương yêu nhau, hai người cùng nhau phấn đấu vì cuộc
sống, vì chuyện thuê phòng, các loại chi phí phụ và mấy chuyện bận rộn
khác. Sau này khi có chút thành tựu, đối phương lại quyết định chia tay
với nàng. Khi đó nàng vẫn còn rất thích anh ta, suýt nữa vứt bỏ cả tôn
nghiêm để níu kéo anh ta trở lại, thế nhưng lời nói đến miệng liền nuốt
xuống, ngay cả nước mắt cũng không hề rơi, chỉ tỉnh táo nói ra những suy nghĩ của bản thân, rồi thu gom lại vài thứ gì đó để đập nát, sau này
cũng đang từ từ hồi phục tinh thần thì lại chuyển kiếp.
Quãng thời gian mệt mỏi nhất đã qua, thật vất vả nàng mới cảm thấy mình muốn hưởng thụ, giờ lại thành một người khác, khi đó vì lý do này mà
nàng tiếp tục lười nhác, cũng không có suy nghĩ gì về chàng mà chỉ muốn
làm một sâu gạo nho nhỏ an phận sống qua ngày.
Chẳng qua là lúc đầu thỉnh thoảng vô tình nhớ đến gương mặt của bạn
trai ở hiện đại vẫn cảm thấy trong lòng có chút bất đắc dĩ và khổ sở.
Bởi vì yêu quá sâu đậm, nếu không phải nhờ một chút kiêu ngạo còn sót
lại chống đỡ thì thực sự khi đó đã mất hết thể diện. Sai lầm như vậy,
nàng tuyệt đối không muốn tái phạm lần thứ hai.
Bây giờ ở cổ đại, phần lớn đều là tiền hôn hậu ái (cưới trước yêu sau), mà “hôn” này nàng vẫn có thể quan sát nhân phẩm đối phương một thời
gian rồi sau đó mới quyết định. Nàng bây giờ chỉ hơi thích Lâm An Dạ,
cũng không phải là không thể từ bỏ chàng, cố gắng tỉnh táo quan sát
chàng, tuy rằng cũng vẫn còn cảm động, nhưng nếu cảm động đến mức quyết
định gả cho chàng thì nhất định phải quan sát thật tốt một chút. Để
tránh khỏi sau này gả cho chàng, thật lòng thật dạ trao tất cả cho chàng rồi đến khi tuổi tác suy tàn thì cũng chẳng còn gì cả.
Huống chi tình cảm sâu nặng đến mấy cũng không bền, đến lúc đó trong
lòng rốt cuộc sẽ bị tổn thương, nàng cũng không muốn phải đâm đầu vào.
Dù gì đi nữa, trong thời gian sống ở đây nàng cũng không thấy Giang
Thiến Thiến và Sở Liên Bình yêu hận đến mức kinh thiên động địa, cứ sống như vậy cũng đã tốt lắm rồi.
Suy nghĩ thấu đáo, Sở Thu Nguyệt liền nhân lúc nghỉ ngơi ở trạm dịch trực tiếp đi tìm Lâm An Dạ. Lâm An Dạ thấy vẻ mặt của nàng cũng đoán được nàng chuẩn bị
nói suy nghĩ trong lòng ra, lập tức cũng không nói gì chỉ lẳng lặng mà
nhìn nàng.
Sở Thu Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: “Lâm công tử, việc ta định nói ra lúc này có lẽ cũng hơi sớm… Thế
nhưng ta vẫn phải nói trước, để tránh sau này chuyện có xảy ra thì cũng
không còn kịp nữa.”
“Ừ.” Lâm An Dạ nhàn nhạt gật đầu.
“Ta muốn hỏi… Lâm công tử, chàng có thật là chỉ muốn cưới một mình ta
làm vợ không? Cho dù là rất lâu sau này cũng sẽ không nạp thiếp, không
lấy bình thê?” Sở Thu Nguyệt không muốn vòng vo nên hỏi thẳng.
… Nàng cũng nhận ra là mình hơi quá đáng. Chỉ là vấn đề này là trên hết, nàng cũng không muốn chú ý nhiều như vậy.
Lâm An Dạ hơi nhíu mày, không biết có phải là một loại biểu hiện của
ngạc nhiên không, sau đó chàng nói: “Hóa ra nàng vẫn phiền muộn chuyện
này.”
Ồ, hóa ra nhất cử nhất động của mình
chàng đều nhìn thấy. Trong lòng Sở Thu Nguyệt hơi xúc động, nói: “Ừ… Ta
cũng biết hỏi chuyện này cũng là rất quá đáng, thế nhưng ta vẫn muốn cho chàng thấy lập trường của mình. Nói ta là đố phụ cũng được, không hiểu
quy củ cũng được, nhưng ta sẽ không nhượng bộ chuyện này… Lâm công tử,
chàng là Lâm gia đại công tử, còn là An Kỵ đại tướng quân, ta lại chẳng
là ai cả, ta thực sự rất để ý đến suy nghĩ của chàng.”
Lâm An Dạ trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Dù thế nào ta cũng chỉ thích
nàng, cũng chỉ muốn cưới nàng. Mặc dù chuyện từ nay về sau ta cũng không dám đảm bảo, dù sao thực sự cũng có vài chuyện người ta không thể nào
định đoạt tất cả. Nhưng bây giờ ta xin thề, nếu ta đã muốn lấy nàng làm
vợ thì sẽ không có tâm tư nào khác, nếu làm trái lời thề này…”
Nói tới chỗ này, Sở Thu Nguyệt cắt đứt chàng: “Chàng thề làm cái gì? Ta cũng không phải là không tin tưởng chàng. Ta chỉ muốn biết thái độ của
chàng thôi.”
Trong giọng nói của nàng còn
mang chút ý cười, tiếp tục nói: “Đúng là như chàng nói, chuyện tương lai thực sự không thể dự đoán, nhưng ít nhất ta hiểu được chàng nghĩ như
vậy là được rồi.”
Lâm An Dạ trầm mặc chốc
lát, nói: “Chuyện ngoài khả năng của con người quả thực rất nhiều, nhưng chuyện này hẳn là ta có thể hoàn toàn quyết định. Ta cam đoan, cả đời
này nhất định không phụ nàng.”
“… Vâng.” Sở Thu Nguyệt khẽ gật đầu.
Bầu không khí ấm áp bắt đầu tản ra, tỏa khắp cả trạm dịch lạnh lẽo này. Lâm An Dạ ngồi ở trước mặt, bên người là lò đất nhỏ, khí nóng toát ra,
quanh chàng đều phản chiếu ánh hồng nhàn nhạt khiến con người chàng trở
nên thân thiện hơn.
Một lúc lâu sau, chỉ
nghe Lâm An Dạ từ từ nói: “Còn nữa… Nàng không phải chẳng là ai cả. Nàng chính là người yêu của Lâm gia đại công tử, của An Kỵ đại tướng quân.”