Không bao lâu sau là về đến Sở gia ở Thủy Lễ Thành, biết Sở Thu Nguyệt đã đồng ý Lâm An Dạ, hơn nữa mặt mày còn đượm ý xuân ấm áp, hiển nhiên là hai bên đều đã có chút tình ý, mọi người cũng vui mừng cho bọn họ. Sở Triều Sinh cũng đã đi chơi về, thấy Lâm An Dạ thì vô cùng vui mừng, hai người cứ như hình với bóng, còn khiến cho Sở Thu Nguyệt không nhịn được trêu ghẹo: “Lâm công tử nói chuyện với đại ca còn nhiều hơn nói chuyện với muội nữa.”
Sở Triều Sinh nghe xong cười to: “Bây giờ Thu Nguyệt lại ghen với cả đại ca nữa sao?”
Bị Sở Triều Sinh phản công ngược lại, Sở Thu Nguyệt thẹn thùng, còn Lâm An Dạ lại đứng một bên cười cười mà không có ý định giúp đỡ, có vẻ như là đang thưởng thức dáng vẻ quẫn bách của nàng.
Bởi vì Lâm An Dạ đã đi suốt đêm để đến Thủy Lễ Thành nên vẫn còn một số việc vặt cần xử lý, bây giờ nhất định phải trở lại kinh thành, tiện thể bắt đầu thu xếp chuẩn bị cho chuyện hôn sự. Mà Sở Thu Nguyệt cũng phải đến kinh thành, đến lúc đó Sở Thu Nguyệt sẽ ở Sở gia, coi Sở phủ như là nhà mẹ đẻ, như vậy cũng tốt.
Nhưng bọn họ còn phải thu xếp một số chuyện nữa nên không trở về cùng Lâm An Dạ. Trước khi Sở Thu Nguyệt tiễn Lâm An Dạ đi cũng có hơi không nỡ, cả hai chỉ vừa mới xác định tấm lòng thì lại phải xa nhau. Tuy rằng thời gian xa nhau này cũng cực kỳ ngắn ngủi nhưng khi nghĩ đến vẫn khiến cho lòng người sầu muộn.
Lâm An Dạ vẫn giữ vẻ mặt băng sơn, lúc chia tay cũng không nhìn thấy buồn bã hay không vui vẻ, có điều trước khi lên ngựa, chàng nhìn Sở Thu Nguyệt nói: “Thu Nguyệt, sau này gặp lại ở kinh thành, nàng cũng đừng gọi ta là Lâm công tử nữa.”
… Không gọi chàng là Lâm công tử thì gọi chàng là An Dạ sao?
Tuy rằng cũng nên như vậy thật nhưng Sở Thu Nguyệt vì chuyện nho nhỏ này mà sửng sốt một lúc nên cũng không chú ý chàng là gọi mình là “Thu Nguyệt”, sau đó gật đầu.
Thấy nàng gật đầu, Lâm An Dạ dường như hơi nở nụ cười, có điều nụ cười quá nhẹ nên Sở Thu Nguyệt không thấy được…
Sau khi Lâm An Dạ đi, trong lòng Sở Thu Nguyệt luôn không được yên, từ khi đến cổ đại đến giờ, nàng luôn thích ứng trong mọi tình cảnh, ngoại trừ có chút lo lắng cho chuyện của Xuân Nguyệt trước đây thì thời gian còn lại đều rất dương dương tự đắc. Bây giờ lại vì chuyện của mình mà để tâm tình khác thường như vậy, thực sự là khiến cho nàng cảm thấy hơi buồn cười.
Nhưng mà buồn cười thì buồn cười, dù sao tâm tình như vậy nàng chưa từng cảm nhận được trong suốt mười năm qua, thật ra cũng không tồi lắm…
Bởi vì biết Sở Thu Nguyệt khoảng chừng cuối năm hoặc đầu năm sau sẽ xuất giá nên Giang Thiến Thiến cũng rất không đành lòng. Trong khoảng thời gian này bà vẫn luôn ở bên cạnh Sở Thu Nguyệt, cũng giúp nàng chuẩn bị thứ này thứ kia, lại sợ nàng không có kết quả tốt giống như Xuân Nguyệt, vì vậy vẫn khuyên bảo nàng rất nhiều chuyện. Thực ra trong lòng Sở Thu Nguyệt đều hiểu được, cũng biết những lời mà mẫu thân nói tất nhiên là không có gì sai nên vẫn cẩn thận tỉ mỉ nghe lại, sợ mình bỏ qua việc gì.
Hơn nữa, nghĩ đến việc phải rời xa Giang Thiến Thiến và Sở Liên Bình, trong lòng nàng cũng vô cùng không nỡ.
Tuy rằng cũng biết dù gì đi nữa thì mình cũng phải xuất giá, thế nhưng ngày đó bỗng nhiên cứ ngày càng gần như thế, tới gần ngay trước mắt, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác phiền muộn. Bởi vậy nàng đặc biệt dính lấy Giang Thiến Thiến và Sở Liên Bình, còn cả Sở Triều Sinh nữa, ngược lại càng ngày càng giống cô bé Thu Nguyệt trước đây.
Mấy năm nay người Sở gia đến Sở phủ tương đối nhiều lần, vì thế lần này chuẩn bị rất nhanh, nhưng sợ là phải ở trong thời gian dài nên vẫn tốn nhiều công sức chuẩn bị, huống chi còn phải đợi hồi âm của Sở phủ—— Tuy nói là huynh đệ ruột thịt nhưng dù gì đi nữa nếu muốn đến ở thì trước tiên cũng phải gửi một bức thư, đợi đến khi người ta đồng ý thì mới được. Trong thư chủ yếu là nói về chuyện của Thu Nguyệt và Lâm An Dạ, kể rõ sự tình, có điều bởi vì người kia là Lâm An Dạ nên cũng có vài phần là khoe khoang.
Tất nhiên là Sở phủ hồi âm rất nhanh, hơn nữa trong thư cũng cực kỳ hoan nghênh. Về chuyện Lâm An Dạ muốn lấy Sở Thu Nguyệt làm vợ, Sở Liên Đinh và Hà Tương Tư đều tỏ ra là đã biết cả —— Kinh thành cũng không lớn, huống hồ Lâm An Dạ cũng không có ý giấu diếm, xin ban Lạc Thành chỉ vì một nụ cười hồng nhan, hầu hết người người ở kinh thành đều đã biết cả rồi. Ai nấy đều hiểu được một chút tình hình, người không biết rõ lắm thì đồn đãi những chuyện vô cùng kì diệu, ví dụ như Sở Thu Nguyệt dung mạo thiên tiên ra sao, hoặc là hai người yêu hận dây dưa thế nào…
Câu chuyện trong dân gian dù sao cũng có nội dung phong phú thú vị hơn nguyên bản nhiều, cứ vài lần như vậy, đến cả Sở Thu Nguyệt cũng phải hoài nghi chuyện của mình liệu có bị chuyển thành tiểu thuyết hay không. Hay là sau khi mọi người thấy mình không được như vậy, e rằng lúc đó sẽ thất vọng hoàn toàn, nếu như biết chuyện lúc đó của mình và Lâm An Dạ lại là chuyện bình thường mà bị nói quá lên thì liệu có cảm thấy bị lừa gạt không?
Giữa bọn họ trước giờ chẳng có chuyện gì kinh thiên động địa, chỉ có một Lạc Thành đã bị thổi phồng đến như vậy, cũng thật khiến người ta bất đắc dĩ.
Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến đọc thư cũng vừa vui mừng vừa lo lắng, vui vì Lâm An Dạ chắc chắn là thật lòng đối xử với Thu Nguyệt, nhưng sợ rằng từ đậy sẽ lại xuất hiện nhiều khó khăn.
Sau khi thu xếp ổn thỏa, mọi người liền đi Kinh Thành, tất nhiên là đến Sở phủ, Sở Lưu Uyển còn vì chuyện này mà đặc biệt trở về nhà một chuyến, cùng đi nghênh tiếp bọn họ.
Nhưng chuyện khiến Sở Thu Nguyệt thấy hơi kì lạ là Sở Nguyên Sơ.
Sở Nguyên Sơ, lần trước nàng đến Sở Nguyên Sơ vẫn còn chút ốm yếu ngây thơ, lúc này đến lại hồng hào hoạt bát, như đứa trẻ năm sáu tuổi, cười hì hì, lanh lợi chào hỏi không thiếu người nào, lại còn ăn nói thông minh rõ rệt, không giống dáng vẻ đờ đẫn trước đây chút nào. Hơn nữa cho dù là lúc nào cậu bé cũng đều cười, vốn dĩ cậu cũng có da có thịt, giống như một cái bánh bao nhỏ, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta vui vẻ. Bây giờ lúc nào cũng cười ha ha lại càng làm cho người ta yêu thích, ngay cả Hà Tương Tư cũng trút bỏ chút khoảng cách mà cưng chiều cậu bé.
Sở Liên Đinh thì càng không cần phải nói, xem cậu như bảo bối. Về phần Tôn Sắt Tiêm thì cũng rất hãnh diện.
Nhưng cậu bé thay đổi như vậy, tuy rằng bọn họ đều nói là trẻ con đang lớn nhưng Sở Thu Nguyệt vẫn cảm thấy rất không bình thường, nếu như muốn nàng nói thì nàng còn hơi hoài nghi liệu có phải là Sở Nguyên Sơ lại xuyên không rồi không… Nhưng dường như Sở Nguyên Sơ cũng không có thói quen hay ý tưởng gì không tốt như Tiểu Cường, thì cho dù Sở Nguyên Sơ có thật là xuyên không thì chắc cũng chỉ giống như mình, dự định sống an phận qua ngày.
Nếu như vậy thì cũng không có vấn đề gì, dù sao đi nữa thì mọi người vẫn bình an vô sự. Nàng cũng không nhất định phải làm thân với cậu ta, bây giờ mình cũng hiểu được tình huống của cậu ta, thì sau này chắc cũng không có chuyện gì không hay xảy ra với mình, dù bị cậu ta nhìn ra mình là người xuyên không thì cũng không sao.
Hơn nữa Sở Nguyên Sơ thông minh hơn rất nhiều, cũng là chuyện tốt đối với Sở gia.
Ở Sở phủ ở một vài ngày, Lâm gia đưa lễ vật đến, hơn nữa người Lâm gia đến lại là Nhị lão gia và Nhị lão phu nhân Lâm gia.
Nhị lão gia Lâm gia cũng chính là đệ đệ của của phụ thân Lâm An Dạ, đại lão gia, tức là thúc thúc của Lâm An Dạ, cũng làm quan trong triều, chỉ là vẫn không có con, trước đây từng có một gái một trai nhưng lại lần lượt chết non. Sau này Nhị lão phu nhân không mang thai được nữa, Lâm Nhị lão gia lại không muốn cưới vợ bé, vì thế xem hai huynh đệ Lâm gia và Lâm Lạc Thanh như là con ruột. Quan hệ của hai vị Lâm lão gia vô cùng tốt, cùng ở trong phủ, bức tường ở giữa cũng thông với nhau, cũng có thể xem như là cùng một nhà.
Lâm đại lão gia là thân phận đặc biệt, quyền cao chức trọng, lúc này không đến cũng là chuyện bình thường. Vốn bọn họ cũng có lòng, dù gì họ cũng đều là trường bối thân thích của Lâm gia, giống như Chu gia lần trước đã để cậu mợ đến vậy. Dù sao thì Chu gia và Lâm gia có sự chênh lệch rất lớn, Chu gia lúc trước đúng là thất lễ, nhưng Lâm gia không hẳn cũng như vậy.
Nhưng Lâm gia lại để Nhị đương gia tới, xem như là cũng có coi trọng Thu Nguyệt.
Nhị lão gia rất hòa ái, gương mặt hiền từ, không có chút tự cao tự đại nào, trái lại Nhị phu nhân lại có vẻ nghiêm túc, nhưng cấp bậc lễ nghĩa cũng thực hiện đầy đủ, cũng có vài phần giống Lâm An Dạ.
Sở Thu Nguyệt ngồi phía sau tấm bình phong, trong lòng lo lắng, chợt nghe thấy có người đến tặng tứ kinh tứ sắc đường, vừa ngụ ý con cháu đầy đàn, lại vừa ngụ ý phu thê hòa thuận bạch đầu giai lão. Mặc dù chỉ là để cầu điềm may nhưng nhưng cũng thật sự làm người ta cảm thấy vui vẻ.
Còn có những thứ khác nào là hương, pháo, vòng tay vàng và những vật khác. Có thứ Sở Thu Nguyệt nghe thấy một cách rõ ràng nhưng cũng không hiểu được là vật gì, nhưng nghe giọng nói của Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến thì chắc là vô cùng hài lòng, có lẽ là không phải chỉ có lệ như của Chu gia trước kia.
Chờ thực hiện xong những nghi lễ thì người Sở gia phải hồi lễ. Lúc sau người Lâm gia rời đi, Sở Thu Nguyệt mới chậm rãi đi ra. Chỉ thấy sân và trong đại sảnh bày thật nhiều rương được sơn đỏ thẫm, nàng hơi sửng sờ một lúc rồi cũng mặc kệ những thứ kia thế nào, chỉ hỏi Giang Thiến Thiến và Sở Liên Bình thái độ của người Lâm gia thế nào.
Giang Thiến Thiến cười thoải mái: “Rất hòa thuận, con đừng lo lắng.”
“Vâng, dạ…” Sở Thu Nguyệt hơi yên tâm, gật đầu.
Aiz, việc gì mà phải lo được lo mất như vậy chứ.
Sau khi tặng lễ, lẽ ra những người bên đó đã rời đi, thế nhưng lúc Sở Thu Nguyệt đến phòng khách, phía sau lại vang lên giọng nói có phần quen thuộc: “Sở tiểu thư.”
Sở Thu Nguyệt nhận ra là giọng nói của Lâm Khang Dạ, bèn ngạc nhiên quay đầu lại: “Lâm nhị công tử?”
Lâm Khang Dạ mỉm cười với nàng, không nói gì cả.
Hai năm không gặp, hai năm qua đúng là khoảng thời gian cậu ta phát triển nhanh nhất, toàn bộ vóc dáng của cậu ta đã cao hơn rất nhiều, khuôn mặt cũng trưởng thành hơn, giọng nói cũng trầm xuống không ít, hơn nữa lại càng giống Lâm An Dạ, lúc này Sở Thu Nguyệt nhìn Lâm Khang Dạ vẫn còn hơi kinh ngạc.
“Ta có nghe nói chuyện của huynh, huynh và đại ca huynh ở chiến trường đều dốc toàn bộ sức lực và lập được công lao vô cùng lớn.” Trong nhất thời, Sở Thu Nguyệt cũng không tìm được chủ đề gì để nói, liền cười, “Ồ, Lâm nhị công tử, hai năm không gặp, huynh đã trưởng thành hơn nhiều.”
Lâm Khang Dạ nửa thật nửa đùa nói: “Bây giờ mới khen ta sao? Trễ quá nhỉ, cô cũng đến kinh thành lâu như vậy rồi.”
Sở Thu Nguyệt không biết nói gì: “Lúc này hẳn là ta không thể tới Lâm gia…”
Nhưng thấy cậu ta như vậy, trái lại cũng có chút dáng vẻ trẻ con như trước đây, nếu không nàng không cũng biết nên nói chuyện thế nào với cậu ta. Dù sao thì hình như trước đây Lâm Khang Dạ cũng đã từng thích nàng, khi đó hai người đều còn nhỏ, người ta nói suy nghĩ cũng chưa được chín chắn, nàng từ chối cũng quyết đoán và rõ ràng, suy cho cùng cũng không như bây giờ.
Tuy rằng không cho là Lâm Khang Dạ còn có thể nhớ kỹ những chuyện kia nhưng trong lòng Sở Thu Nguyệt vẫn không được tự nhiên. Bây giờ thấy cậu ta vẫn giống như trước đây, tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn.
Lâm Khang Dạ cười: “Cũng đúng, bây giờ hôn sự của cô và đại ca người người đều biết, cũng thật sự không tiện đến Lâm gia —— dù gì đi nữa cũng không gấp, chờ sau này là có thể mỗi ngày gặp nhau rồi.”
Sở Thu Nguyệt thẹn thùng nói sang chuyện khác: “Sao huynh lại ở đây một mình thế này?”
“À.” Lâm Khang Dạ lặng lẽ cười, “Ta vừa theo thúc thúc thẩm thẩm tới, sau đó lén ở lại không về, định hàn huyên với cô vài câu.”
“…” Sở Thu Nguyệt không nói gì, “Lúc nãy mới vừa nói huynh trưởng thành không ít, vậy mà tính khí này vẫn còn. Cũng giống như trước đây, cứ trèo tường gì gì đó, chẳng kiêng kỵ chút nào.”
Lâm Khang Dạ có lẽ cũng muốn nhắc tới chuyện khi đó, cười ha hả nói: “Đúng thế, nhưng chủ yếu là muốn cảm thán một chút, không ngờ cô lại có thể trở thành chị dâu của ta.”
“Ừ, ta cũng không ngờ.” Sở Thu Nguyệt không nhịn được cười một tiếng, “Trước đây vừa mới gặp Lâm công tử thì cảm thấy chàng lạnh như băng, khó có thể tiếp cận, ai biết được phía sau còn có nhiều chuyện như vậy… A.”
Lâm Khang Dạ thấy trên mặt Sở Thu Nguyệt hiện vẻ tươi cười thì cũng nở nụ cười: “Đúng vậy, nói thật, trước đây ta nhưng chưa từng nghĩ tới, đại ca của ta lại có thể thỉnh cầu hoàng thượng ban cả một tòa Lạc Thành vì một nữ tử như vậy —— Lại nói, hay là do ta nói cho đại ca biết cô thích hoa mai Lạc Thành.”
“Đúng vậy, huynh cũng được coi như là nguyệt lão đấy nhé.” Sở Thu Nguyệt cười gật đầu.
Lâm Khang Dạ cũng cười cười, sau đó trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên lại đổi vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói cũng lắng xuống tới: “Thật ra lần này ta tới, là muốn nói…”
Trong lòng Sở Thu Nguyệt khẽ nảy một cái: “Ừ?”
“Ta là muốn nói cho cô biết, sự tình trước kia cô nghìn lần vạn lần không nên nghi ngờ, cũng không nên hiểu lầm.” Lâm Khang Dạ nở nụ cười lần nữa, tiếng cười cũng có vẻ cởi mở, “Khi đó ta cũng chưa đủ lớn để hiểu chuyện, đối với cô có thể là… Ôi chao, không nói nữa, dù sao thì ta bị cô từ chối như vậy, lại ra chiến trường hai năm, tâm tư đã sớm phai nhạt. Sau này lại biết được đại ca cũng thích cô thì càng cắt đứt phần tâm tư này. Sau này cô chính là tẩu tử của ta, sẽ không có gì khác nên cô cũng yên tâm đi.”
Giọng nói và thái độ của Lâm Khang Dạ đều rất kiên định, cũng mang vẻ áy náy: “Nhất là trước đây ta đã từng có lỗi với cô, cô cũng đừng để tâm. Khi đó… Aiz, thực sự là ta quá không hiểu chuyện.”
Nghe hắn nói như vậy, tảng đá lớn trong lòng Sở Thu Nguyệt cũng được buông xuống, yên tâm không ít: “Ừ, ta sẽ không chú ý. Huynh có thể nói như vậy thật khiến ta vui mừng, về phần chuyện xúc cúc trước đây thì ta đã sớm quên rồi.”
Lâm Khang Dạ cười ha ha: “Lại nói, thật ra bởi vì… lần này đại ca muốn thành hôn nên phụ thân cũng nhân tiện bắt đầu giúp ta sắp xếp, hỏi ta có thích cô nương nào hay không. Thật ra từ lâu ta đã biết, Tư Mã nhị tiểu thư có vẻ như là thật sự thích ta, vì thế ta cũng nói bóng nói gió hỏi thăm qua về nàng, kết quả hoàn toàn không sai. Có lẽ sau này ta sẽ lấy Tư Mã nhị tiểu thư —— Mà, chuyện này đừng nói với ai khác, ta chỉ nói cho cô biết thôi đấy.”
Sở Thu Nguyệt hiểu hắn nói trước với nàng chuyện này cũng không phải chỉ là nói để nàng biết, chủ yếu chính là vì để cho nàng loại bỏ những nghi ngờ và ý nghĩ khác, bèn cười một cái nói: “Ta biết rồi, ta sẽ không nói cho người khác biết.”
Sau đó lại hơi kinh ngạc nói: “Nhưng mà… Tư Mã Liên tiểu thư lại thích huynh sao?”
Lâm Khang Dạ vừa nghe xong liền vô cùng mất hứng, nói: “Cô có ý gì chứ, ta thì có gì kém cỏi, tại sao người khác lại không thể thích ta? Vẫn có người thích ta đấy nhé, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng lúc nào mà chẳng có… Cô kinh ngạc như vậy làm gì.”
Thấy hắn vẫn nhảy dựng lên như trước đây, Sở Thu Nguyệt bất đắc dĩ cười một cái nói: “Ý của ta không phải là thế này. Chỉ là trước đây Tư Mã nhị tiểu thư vẫn không được bằng mặt với đại đường tỷ ta, khi đó ta còn cho là nàng ấy là yêu mến Ngũ hoàng tử, ai ngờ…hóa ra lại là huynh.”
Lâm Khang Dạ thoải mái nói: “Khi đó ta lỗ mãng như thế, cô thấy như vậy cũng không có gì sai.”
Sở Thu Nguyệt gật đầu, không nói gì.
“Này, còn nữa, cô yên tâm, ” Lâm Khang Dạ như đang nghĩ tới điều gì đó, vỗ tay một cái nói, “Cô không cần phải lo lắng người Lâm gia có thích côi hay không, ở trong nhà mặc dù đại ca ta chỉ là tiểu bối nhưng nói ra thì thời gian qua cũng có chút địa vị nên cha mẹ cũng rất tín nhiệm huynh ấy. Trước kia huynh ấy luôn mải chinh chiến, chưa từng đề cập tới chuyện muốn gặp gỡ với cô gái nào, cho dù có nhà gái chủ động lớn mật làm mối tới cửa, huynh ấy cũng không gặp là không gặp. Bây giờ chớp mắt một cái đã hai mươi, mẹ lại vô cùng sốt ruột, rất sợ huynh ấy vẫn không chịu cưới vợ, ai ngờ lần này kinh thiên động địa, chính là cô đó. Tuy rằng cũng có người nói xấu cô trước mặt mẹ, nhưng chẳng qua cũng là do a tỷ cô, lại còn cả chuyện trước kia của Sở đại tiểu thư, nhưng ta và đại ca đều giải thích giúp cô rồi, ấn tượng của cô với bọn họ cũng không tệ lắm, cô không cần phải lo lắng!”
Sở Thu Nguyệt sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Cảm ơn huynh.”
“Không cần không cần, cô làm chị dâu của ta cũng rất tốt.” Lâm Khang Dạ khoát tay.
Điều nên nói cũng đã nói xong, Lâm Khang Dạ cũng không tiện ở lâu, bèn tạm biệt Sở Thu Nguyệt rồi rời khỏi Sở phủ.