Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi

Chương 53

Edit: tart_trung

Beta: gaubokki

​Viết xong vài câu, Ngụy La để tờ giấy vào phong thư gấp lại, lại đóng dấu lên, gọi Kim Lũ vào dặn: “Đem phong thư này đưa cho nha hoàn của Tây Khóa Viện, kêu nha hoàn đó giao cho Lý Tương”. Nói xong, nàng lại suy nghĩ một chút, dặn dò: “Đừng đích thân đưa, kêu nha hoàn bên cạnh Ngọc Dung cẩn thận tới đây một chút, nói nhân thủ chỗ ta không đủ, mượn của nàng ấy một chút. Đưa thư xong cũng đừng nói gì cả, liền trở về”.

Quan hệ của Lương Ngọc Dung và nàng tốt, bất quá cũng chỉ là một đứa nha hoàn, nàng ấy nhất định sẽ thoải mái cho nàng mượn.

Cho dù Lương Ngọc Dung biết rõ tính toán của nàng, cũng nhất quyết sẽ không nói ra ngoài, ngược lại sẽ hỏi nàng trước xem có chuyện gì xảy ra. Đây là sự ăn ý cũng như tình cảm hảo tỷ muội nhiều năm giữa bọn họ.

Kim Lũ gật đầu, xoay người ra ngoài.

Sau khi Lý Tương nhận được thư, phản ứng đầu tiên là hỏi thăm xem nha hoàn đưa thư là ai. Nếu nghe là nha hoàn của Ngụy La, nhất định sẽ cảm thấy có vấn đề, sẽ không mắc mưu. Nhưng nếu là nha hoàn của Lương Ngọc Dung thì không giống như vậy, là thư này là dùng giọng điệu của Lương Dục mà viết, Lương Dục có thể không tiện đưa tin, kêu người bên cạnh muội muội hỗ trợ về tình có thể tha thứ.

Nếu Lý Tương vẫn không mắc mưu, thế cũng không sao, lúc dạ tiệc nàng còn có biện pháp khác.

Không lâu sau Kim Lũ quay về, nói với nàng sự tình đã làm thỏa đáng, thỉnh nàng yên tâm.

*** *** ***​

Trong Tây Khóa Viện.

Lý Tương ngồi trên Giường La Hán làm bằng gỗ hoa lê, dựa vào gối đỏ thẫm thêu hoa, nhận thư mà nha hoàn mang tới, tò mò đọc đọc. Nội dung trong thư là mời nàng lúc dạ tiệc đến ven hồ ở hậu viện để gặp nhau, đầu thư đề nhi tử của Bình Viễn Hầu – Lương Dục. Nàng chấn động, không tự chủ nhớ tới thiếu niên oai hung ban ngày, dung nhan đẹp đẽ thân ảnh oai hùng luẩn quẫn trong đầu nàng đuổi không đi được, hắn vì sao muốn gặp nàng? Bọn họ đã gặp nhau khi nào chứ?

Trong thư Lương Dục nói ngưỡng mộ dung mạo của nàng, điểm này ngược lại khiến Lý Tương không chút nghi ngờ. Lý Tương đối với ngoại hình của mình có lòng tin, nàng thừa hưởng sự xinh đẹp của Cao Dương Trưởng Công Chúa, da trắng nõn nà, răng như hạt bầu, tử nhỏ đến lớn cũng nhận được rất nhiều lời tán dương. Lương Dục đối với nàng vừa gặp đã thương, nàng tuyệt đối cũng không thấy bất ngờ.

Chỉ là tùy tiện đưa một phong thư tới, có phải quá mức đường đột rồi không? Hóa ra lúc nàng chú ý tới hắn, hắn cũng chú ý tới nàng sao?

Lý Tương cẩn thận suy nghĩ một chút, đề phòng có người lừa gạt, liền gọi nha hoàn đưa thư vào hỏi: “Phong thư này do ai đưa tới? Người đâu?”

Nha hoàn lập tức kính cẩn nói: “Bẩm tiểu thư, là tiểu nha hoàn của Lương Tiểu Thư Phủ Bình Viễn Hầu trong sơn trang đưa tới, người đã về rồi”.

Nói như vậy, thật sự là Lương Dục?

Hắn không muốn tung tin ra ngoài, cho nên mới dùng nha hoàn của muội muội để che dấu tai mắt sao? Thật ra cũng không phải không thể.

Lý Tương mím môi, lộ ra một tia vui vẻ. Lương Dục này coi như tinh mắt, chỉ gặp qua một lần, liền hiểu được dùng “Tiên tư ngọc mạo” để hình dung nàng, xem ra cũng không phải chỉ là tên vũ phu chỉ hiểu đao kiếm. Nàng đem tờ giấy kia gấp lại nhét vào tay áo, về phần có đi ước định hay không, vậy thì phải nhìn một chút… Dù sao nàng cũng không quen Lương Dục, vạn nhất hắn ta chỉ trêu nàng thì sao? Nàng muốn nhìn kỹ một chút, chờ đến lúc tiệc tối lại quyết định sau.

*** *** ***​

Mặt trời sắp lặn, ánh chiều sặc sỡ.

Dạ tiệc ở tiền viện đã khai tịch, nam nhân thì ngồi ở tiền thính, cô nương lại được an bài tới khách phòng dùng bữa.

Ban đêm trên núi hơi lạnh. Ngụy La choàng ngoài bằng áo gấm Tô Châu thêu cành cây rũ xuống và giày đế mềm thêu hoa hải đường, cùng Lương Ngọc Dung đi tới khách phòng.

Trên đường, Ngụy La nói với Lương Ngọc Dung: “Nghe nói hôm nay Lương đại ca săn được một đầu hươu cùng hai con thỏ? Ta mới vừa hỏi Thường Hoằng, hắn thật sự không săn được”.

Lương Ngọc Dung gật gật đầu, hơi có chút có vinh cùng hưởng nói: “Ca ca ta luyện tập bắn cung từ nhỏ, tới giờ cũng bảy tám năm rồi, trình độ này tự nhiên không phải nói chơi”.

Ngụy La cười nói: “Vậy để Thường Hoằng thỉnh giáo Lương đại ca một chút có được không? Thời gian một đêm mặc dù cũng không học được gì, nhưng truyền thụ kinh nghiệm một chút cũng có thể. Nếu lần này Thường Hoằng ngay cả con thỏ cũng không săn được, sau khi trở về nhất định sẽ buồn thật lâu”.

Lương Ngọc Dung sảng khoái mà đáp ứng: “Tất nhiên có thể! Cái này để ta đi nói với ca ca một tiếng, sau khi dạ tiệc kết thúc nói hắn chỉ cho Thường Hoằng một chút”.

A La nói thật tốt quá, hai mắt cong cong: “Không bằng trực tiếp đi ven hồ ở hậu viện đi? Chỗ đó rộng rãi, luyện tập tay chân một chút cũng tốt, sẽ không bó tay bó chân”.

Đi nơi nào cũng được, Lương Ngọc Dung cảm thấy không có vấn đề gì. Nàng lập tức kêu nha hoàn bên cạnh đi nói với Lương Dục một tiếng, nói hắn sau khi dạ tiệc kết thúc thì tới ven hồ một chuyến, chỉ giáo cho Thường Hoằng một chút kinh nghiệm săn bắn.

Ngụy La liên tục nói cảm ơn, khi đang nói chuyện thì đã vào khách phòng.

Trong phòng đã có không ít người, ngoại trừ Lý Tương, còn có hai tỷ muội Cao Đan Dương và Cao Tình Dương. Các cô năm ngồi tụ tốp năm tốp ba, chuyện trò vui vẻ, tình cảnh có chút náo nhiệt.

Lý Tương nhìn thấy Ngụy La, mũi nhẹ hừ sinh khí, quay đầu qua một bên, cũng không chào hỏi.

Ngược lại Cao Đan Dương tiến lên vẫy tay với Ngụy La, thái độ thập phần thân thiện, mỉm cười dẫn nàng đến tháp bát bảo ngồi xuống: “A La muội muội cũng tới đây, tới đây ngồi đi. Hai người tới muộn quá, chỗ khác đều có người ngồi đầy rồi. Chốc nữa tiệc bắt đầu mới ngồi vào chỗ, trước cứ ngồi đỡ chỗ này đi.

Phần nhiệt tình này khiến Ngụy La thụ sủng nhược kinh, nàng chớp chớp đôi mắt to: “Cao tỷ tỷ?”

Cao Đan Dương mặt áo vải thun mỏng màu xanh da trời, phía dưới mặc váy bằng vải bóng cùng màu, khoác một cái áo choàng trắng thêu cẩm tú. Nàng ấy là cô nương lớn nhất trong số những người ở đây, nữ nhân hai mươi tuổi là độ tuổi đẹp nhất, rút đi vẻ u mê và non nớt, kiều mị và ngây thơ hòa làm một, hồn nhiên thiên thành. Nàng ấy không chút để ý tuổi của mình, dáng cười vừa vặn: “Ta với muội đã gặp vài lần, lại không có cơ hội nói chuyện với nhau. Bây giờ cuối cùng cũng có thể cùng ngồi một chỗ nói vài lời, ngẫm lại cũng thật không dễ dàng”.

Ngụy La mím môi, bộ dáng tươi cười đúng mực: “Cao tỷ tỷ khách khí, chỉ là không nghĩ tỷ còn nhớ rõ muội”.

Cao Đan Dương tự rót một chén trà đưa tới trước mặt nàng, nghe vậy cảm khái nói: “Làm sao không nhớ được chứ! Lần đầu tiên gặp muội, còn ở trong cung, Tĩnh biểu ca muốn tặng muội con mèo nhỏ tỷ cho hắn. Lúc ấy tỷ bực mình, thiếu chút nữa đã cãi nhau với hắn”.

Ngụy La nâng chén trà, chỉ cười không nói.

Lúc sau, nàng từ từ hỏi: “Vậy ba con mèo nhỏ đâu? Vẫn còn ở đó sao?”

Cao Đan Dương liếc nhìn nàng một cái, phiền muộn nói: “Sớm đã không còn, năm thứ hai chúng chết hết rồi”.

Ngụy La tiếc nuối a một tiếng, âm thanh cảm động: “Thật là đáng tiếc”.

Hai người cứ như vậy nói câu được câu không, phần lớn là Cao Đan Dương nói, Ngụy La chỉ nghe. Ngụy La và nàng ta không quen thuộc, cũng không có đề tài chung gì, chỉ là khách khí bồi nàng ta mà thôi. Những năm nay được Hàn Thị giáo dưỡng tốt, trên mặt nàng cũng không lộ ra chút không bình tĩnh nào, ngược lại thoạt nhìn nghe rất chăm chú.

Kỳ thật trong lòng Ngụy La hiểu rõ, Cao Đan Dương không thích nàng, loại cảm giác này không cần kiểm chứng, toàn bộ là trực giác của nữ nhân.

Từ lúc nàng ta nói đến ba con mèo nhỏ kia, Ngụy La liền phát giác ra địch ý của Cao Đan Dương với mình.

Loại địch ý này tại sao mà có… Tạm thời còn không biết.

Không lâu sau bữa tiệc bắt dầu, Ngụy La đứng dậy hướng Cao Đan Dương cáo từ: “Ngọc Dung đang đợi muội. Cao tỷ tỷ nếu không có chuyện gì khác, ngày khác gặp mặt chúng ta lại nói tiếp, hôm nay xin thứ lỗi muội không tiếp được”.

Cao Đan Dương cười cười, rộng lượng nói: “A La muội muội đi đi, ngày khác chúng ta lại gặp”.

Ngụy La xoay người rời đi. Cao Đan Dương ngồi trên tháp bát bảo nhìn xem bóng lưng của nàng, thu lại vẻ vui vẻ, sa vào trầm tư, rất lâu cũng không động.

*** *** ***​

Trong bữa tiệc, bên trái Ngụy La là Lương Ngọc Dung, bên phải là Ngụy Tranh, kế nữa là Lý Tương.

Tâm tình Lý Tương có chút không tập trung, thỉnh thoảng lại nháy mắt với nha hoàn của mình, kêu nha hoàn ra bên ngoài thăm dò tình huống. Nha hoàn kia ra ra vào vào, thỉnh thoảng ghé bên tai nàng ta nói đôi lời, nghĩ đến chắc là mấy lời không dễ nghe, nếu không sắc mặt Lý Tương cũng không càng lúc càng khó coi.

Ngụy La chống cằm, khóe môi mỉm cười, làm bộ không thấy dị động bên kia. Nàng gắp một đĩa vây cá phỉ thúy cho Lương Ngọc Dung, cố ý hỏi: “Kim Lũ mới nói với ta, Thường Hoằng không thấy Lương đại ca ca, huynh ấy đi đâu sao?”

Lương Ngọc Dung ngừng đũa, vô thức hỏi: “Không phải ca ca ta đi ven hồ ở hậu viện sao?”

Thường Hoằng quả thật có ý nghĩ muốn lãnh giáo kinh nghiệm của Lương Dục, bất quá hắn căn bản không có nghĩ tới ven hồ, tất cả đều do Ngụy La biạ ra. Ngụy La cũng làm ra vẻ ra dáng, vẻ mặt kinh ngạc: “Huynh ấy đi hậu viện?”

Lương Ngọc Dung gật gật đầu, còn tưởng rằng Ngụy La không tin, chuẩn bị kêu nha hoàn đi tìm ngươi: “Ta kêu người đi tìm…”

Ngụy La khẩn trương ngăn cản nàng ấy, nói không cần phải gấp: “Được rồi, cũng không phải chuyện quan trọng gì, ăn cơm xong lại nói sau, để Thường Hoằng chờ một lát cũng không sao”.

Lương Ngọc Dung đành phải ngồi xuống lần nữa, trong nội tâm buồn bực không thôi. Mới rõ ràng kêu nha hoàn nói chuyện với đại ca rồi, vì sao hắn còn chưa đi?

Lý Tương ngồi một bên nghe xong đối thoại của hai người, tâm tư bay xa, cũng không còn tâm trí dùng bữa nữa. Nàng chỉ ngồi trong chốc lát, ăn không biết ngon, sau uống nửa chum trà rồi đứng lên cáo từ mọi người: “Ta ăn no, đi trước, các tỷ muội từ từ dùng bữa”.

Nói xong xoay người rời đi.

Ngụy La ở sau lưng nàng ta từ từ lộ ra nụ cười, trong cười có giấu chút giảo hoạt.

Chỉ chốc lát sau, Lương Ngọc Dung nhịn không được, kêu nha hoàn đi hỏi thăm tung tích của Lương Dục. Rất nhanh hoa hoàn trở lại, nói Lương Dục đang ở tiền thính dùng bữa, cũng không đi hậu viện.

Lương Ngọc Dung có chút tức giận, áy náy nói với Ngụy La: “Ca ca ta nói không giữ lời…”

Ngụy La cũng không để ý, cười cười nói không có gì: “Có lẽ là bị tiệc rượu cản trở, không trách Lương đại ca được. Có điều ta lo Thường Hoằng ở hậu viện chờ, muốn đi qua xem hắn một chút”.

Lương Ngọc Dung gật gật đầu, không yên tâm hỏi: “Bên ngoài trời sắp tối rồi, ta đi với ngươi”.

Nàng nói không cần, lại nói:”Kim Lũ đi với ta là được, nếu nửa canh giờ sau vẫn không thấy ta trở lại, ngươi lại dẫn người đi tìm”.

Diện tích của Cảnh Hòa Sơn Trang rất lớn, hậu viện và tiền viện cách nhau khá xa, đi qua hai nơi cũng mất hai khắc chuông. Sắc trời đã tối, bốn phía yên tĩnh, một mình đi đường quả có chút dọa người.

Ngụy La càng đi càng xa, rất nhanh liền tới hậu viện. Nàng đứng ở phía sau cây đa, ánh trăng sáng mờ, mơ hồ có thể soi sáng ven hồ. Chỗ đó có một người đang đứng, đúng là Lý Tương.

Lúc này đương nhiên Lương Dục sẽ không tới, bởi vì hắn vừa tới trước phòng liền thấy Thường Hoằng, chỉ cần hỏi Thường Hoằng một câu, liền biết rõ không có chuyện hậu viện này. Mà Lương Dục và Thường Hoằng cũng sẽ không hoài nghi gì, chỉ cho rằng các nàng làm chuyện thừa, nhiều nhất là không thèm để ý mà thôi. Mà mục đích cuối cùng của Ngụy La là dẫn Lý Tương tới nơi này.

Cách đó không xa, Lý Tương đứng ở ven hồ chờ một lát, thủy chung cũng không thấy bóng dáng Lương Dục. Nàng đi tới đi lui hai lần, lông mi lộ ra vẻ không kiên nhẫn, nhìn về phía trước. Không phải nói Lương Dục tới hậu viện rồi sao? Vì sao nàng tới đây không thấy hắn? Hay là hắn đợi quá lâu, đã đi rồi.

Nha hoàn ở một bên căm giận bất bình nói: “Tiểu thư, thế tử Bình Viễn Hầu có phải trêu đùa người không? Tại sao lâu như vậy còn chưa thấy người?”

Lý Tương nghiêm nghị, lo lắng trong đó có lừa gạt, liền nói với nha hoàn: “Không đợi, chúng ta về trước đi. Nếu người khác có hỏi, liền nói ta ngẫu nhiên đi ngang qua đây, liền tản bộ một chút”.

Nha hoàn vội vàng gật đầu.

Chủ tớ hai người vừa muốn đi về, liền nghe một thanh âm mềm mại từ phía sau truyền tới: “Lý Tương muội muội thật có nhã hứng, tản bộ cũng có thể tản đến đây, khiến người khác mở rộng tầm mắt”.

Lý Tương bỗng nhiên dừng lại, nhìn phía sau: “Ai?”

Trên đường lát đá xanh nhỏ có những cột đá dựng thẳng, mỗi cột đá đều có để một chén đèn dầu bên trên, chiếu sáng một mảnh đất trời. Ngụy La từ ánh nến mờ mịt phía sau đi tới, sau lưng là một tầng ánh sáng nhu hòa, đôi mắt sáng của nàng mỉm cười, từ từ nói: “Tất nhiên là ta, nếu không Lý Tương muội muội cho rằng sẽ là ai?”

Lý Tương giận tái mặt: “Sao ngươi lại ở chỗ này? Ngươi theo dõi ta?”

Ngụy La chẳng nói đúng sai, đi tới trước mặt nàng ta: “Ta có theo dõi ngươi hay không không quan trọng? Chuyện trọng yếu bây giờ, chẳng lẽ không phải đang đợi ai sao?”

Mặt Lý Tương liền biến sắc, nhìn thẳng nàng trừng mắt.

Lúc nàng đến đây đã hết sức tránh đi tất cả mọi người, không để cho bất kỳ ai phát hiện, làm sao nàng ta biết được? Hay nên nói, nàng ta vốn dĩ đã biết chuyện?

Quả nhiên, Ngụy La dừng bước, từ từ lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nhìn Lý Tương hỏi: “Để ta đoán xem, có phải đợi Lương đại ca không?”

Lý Tương cắn răng.

Ngụy La a một tiếng, phấn môi khẽ giương cao: “Ta đoán đúng rồi?”

Lý Tương hung hăng trừng nàng, hận không thể đâm thủng hai lỗ trên người nàng: “Lá thư này là do ngươi viết?”

Ngụy La chắp hai tay sau lưng, ngữ điệu thoải mái, thế nhưng thừa nhận rất kiên quyết: “Là ta viết thì thế nào? Ngươi có chứng cớ sao?”

Ngụy La không hề sợ Lý Tương sẽ đem nội dung trong thư nói ra, càng không sợ nàng ta sẽ đưa cho người khác xem, bởi vì vô luận thư có phải do nàng viết không, người bị tổn hại danh tiếng sẽ chỉ là Lý Tương, mà không phải nàng. Người câm chịu thiệt, từ lúc Lý Tương đến hậu viện đã ăn chắc rồi.

Quả nhiên, Lý Tương cắn môi không nói lời nào.

Nàng liễm con mắt cười một tiếng, khóe mắt thoáng nhìn thấy cách đó không xa có ánh sáng yếu ớt truyền tới. Ngụy La cất bước tới trước mặt Lý Tương, ghé vào tai nàng ta, nhẹ giọng chậm rãi nói: “Cái thư kia còn tại trong người ngươi đi? Nếu bị người khác phát hiện ra thì thế nào? Thiên kim Phủ Nhữ Dương Vương đêm hôm đi gặp riêng nam nhân, tin chấn động như vậy mà truyền đi!

Lý Tương cuối cùng không nhịn được nữa, đưa tay hung hăng đẩy nàng ra, nổi giận nói: “Tiện nhân kia - -“

Lần đẩy này Lý Tương dùng sức lớn, trước đó Ngụy La có chuẩn bị, muốn đứng vững cũng không phải không thể. Bất quá nàng lảo đảo lui về sau hai bước, không hề đề phòng ngã trên mặt đất.

Lý Tương giơ tay lên, hung hăng tát xuống: “Hèn hạ!”

Người ở cách đó không xa cuối cùng cũng đi tới, vừa vặn thấy một màn như vậy. Người đến có vẻ giống Lương Ngọc Dung, thân ảnh xanh ngọc nhanh chóng vọt tới trước, nắm tay Lý Tương, ngăn bàn tay sắp rơi xuống người Ngụy La của Lý Tương, trách cứ: “Dừng tay!”

Ngụy La nghiêng đầu, ánh sáng trên lồng đèn chiếu lại, là Lý Tụng.
Bình Luận (0)
Comment