Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Người đến, ngoại trừ Lương Ngọc Dung, cũng không ít những người không liên quan.
Lương Ngọc Dung ở khách phòng một lúc lâu, mãi còn chưa thấy Ngụy La
quay về, còn tưởng nàng ấy lạc đường trong sơn trang, liền chuẩn bị đi
tìm. Vừa vặn thiếu niên ở tiền viện mời mọc các cô nương đến đình bát
giác ở hậu viện ngắm trăng ẩm rượu, Lương Ngọc Dung lo lắng bản thân
cũng không rõ đường, liền cùng mọi người đi tới. Vừa đến hậu viện, nàng
liền thấy ven hồ có hai thân ảnh, nàng nhận ngay ra một người trong số
đó chính là Ngụy La, tiến lên tìm nàng ấy, không ngờ lại thấy một màn
như vậy!
Lý Tương không nói lời nào đẩy Ngụy La ngã xuống đất, miệng nói ô ô, thậm chí còn muốn đưa tay tát nàng ấy - -
Lương Ngọc Dung không biết có chuyện gì phát sinh, nhưng chỉ bằng một
màn này, có thể nhìn ra giáo dưỡng của Lý Tương thật sự đáng lo ngại!
Hai cô nương thì có thể phát sinh chuyện lớn gì, đáng giá để nóng tính
đến vậy sao? Cho dù Ngụy La có vô tình chọc giận gì, cũng không thể mở
miệng liền mắng “Tiện nhân!”. Dù sao thân phận Ngụy La cũng không kém gì Lý Tương, cho dù thật tức giận, cũng nên xem mặt mũi Anh Quốc Công ở
đằng sau tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, dù gì cũng nên nói ra cách giải quyết, không cần động thủ động cước. Vừa giảm phong thái của bản thân,
cũng tỏ ra là người không đủ thông minh.
Không chỉ mình Lương Ngọc Dung nghĩ như vậy, người ở đây cũng nghĩ như vậy.
Đáng tiếc Lý Tương bị Ngụy La chọc tức đến không còn đầu óc, trong lúc
nhất thời không thể suy xét lợi hại trong đó, thấy Ngụy La ngã trên mặt
đất giả đáng thương, trong lòng không khỏi càng căm tức: “Ca ca, không
nên cản muội! Ca ca không biết nàng ta làm gì đâu? Tâm thuật bất chính,
cố ý dụ dỗ muội ra đây, nàng ta, nàng ta không biết xấu hổ…”
Lời còn chưa dứt, “Ba” một tiếng nặng nề rơi trên mặt Lý Tương!
Lý Tương bỗng nhiên im lặng, che lấy nửa bên gò má, không thể tin được nhìn Lý Tụng.
Sắc mặt Lý Tụng khó coi, thả tay xuống, tay trong tay áo nắm chặt thành
quyền: “Lời nói của muội không ra gì, miệng cô nương toàn ô ngôn uế ngữ, muội học mấy từ này ở chỗ nào? Ca ca xem như muội ở chỗ mới không quen, phạm hồ đồ”. Nói xong gọi nha hoàn Quỳnh Chi của Lý Tương: “Tiểu thư
phạm hồ đồ, ngươi không biết ngăn cản sao? Còn mang nàng tới đây làm gì? Đưa nàng về phòng trước, chờ ta hồi phủ lại xử trí mấy tên hạ nhân
này!”
Vẻ mặt Quỳnh Chi sầu khổ, đỡ Lý Tương thấp thỏm nói: “Tiểu thư, chúng ta trở về đi…”
Lý Tương được phụ mẫu nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, từ nhỏ đến lớn còn chưa bị thương qua bao giờ, cư nhiên bây giờ lại bị chính thân
ca ca tát cho một cái. Một cái tát kia dùng lực không nhỏ, đến giờ nàng
còn thấy lỗ tai ong ong, gò má đau rát, lại ủy khuất cắn môi, hốc mắt
rưng rưng: “Ta thấy ca ca mới là hồ đồ, đi giúp người ngoài mà không
giúp thân muội muội của mình, muội sẽ về nói với nương, cho nương giáo
huấn ca ca”.
Lý Tương không dám nói bản thân bị Ngụy La thiết kế, tình nguyện thừa
nhận ủy khuất lớn như vậy, cũng không thể ở trước mặt mọi người nói ra
sự tình. Dù cho do Ngụy La thiết kế, nhưng hiện tại nàng xuất hiện ở chỗ này, chính là có ý niệm gặp riêng nam nhân trong đầu, cho dù thế nào
cũng không thể nói rõ.
Hai chuyện này vừa so sánh, tự nhiên danh dự quan trọng hơn một chút.
Chẳng qua nếu cứ như vậy, sẽ phải gánh tiếng xấu cố tình gây sự, kiêu
căng, ngang tàn, bạo ngược. Việc này với một cô nương chưa xuất giá cũng có ảnh hưởng lớn.
Lý Tương hung dữ trừng mắt nhìn Ngụy La, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Thật sự là một vở kịch hay, để nàng không giải thích được mà nhảy vào,
ngay cả chỗ trống biện giải cho mình cũng không có!
Lý Tương không cam lòng xoay người rời đi, tức giận đến hốc mắt đỏ bừng.
*** *** ***
Ven hồ.
Ngụy La vốn chỉ muốn giả vờ ngã một tý, không nghĩ tới lúc không để ý,
chỗ chân trần ngã lên một đám đá cuội gồ ghề, hung hăng đâm vào, đau mãi tới giờ! Lúc nãy nhiều người, nàng không cách nào xem xem vết thương
thế nào, bây giờ mọi người tản đi, chỉ còn lại đám người Lương Ngọc Dung và Lý Tụng, nàng mới không nhịn được đụng vào cổ chân một chút. Chỗ kia đã sưng lên hơi lớn, vừa đụng vào liền đau đến tan lòng nát dạ, nhịn
không được hít một ngụm khí. Xem ra làm chuyện xấu là phải trả cái giá
thật lớn, chính là giá này có chút cao quá rồi, nàng đau tới muốn khóc.
Cùng Lương Ngọc Dung đi tới còn có Thường Hoằng và Lương Dục, Thường
Hoằng mới liên tục che ở trước mặt Ngụy La, tuấn mi khẽ động, sắc mặt
trầm tới đáng sợ. Nếu không phải Lý Tương là nữ nhân, chắc chắn hắn đã
sớm tức giận động thủ.
Hắn nghe được âm thanh đau đớn của Ngụy La, vội vàng xoay người đi tới
trước mặt nàng, căng thẳng hỏi: “A La, làm sao vậy? Có phải bị đau chỗ
nào không?”
Ngụy La chỉ mắt cá chân, nước mắt ròng ròng nói: “Chân đau”.
Thường Hoằng sau khi nghe xong còn tức giận hơn, đều là Lý Tương làm
hại, vừa rồi thật không nên buông tha cho nàng ta! Hắn nghiêng đầu hung
hăng nhìn Lý Tụng một cái, đối với hai huynh muội này chán ghét tới cực
điểm: “Nếu A La có chuyện gì, ta tuyệt đối không tha cho ngươi”.
Lý Tụng cũng không để ý tới uy hiếp của Thường Hoằng, ánh mắt nhìn Ngụy
La, hàm xúc ý tứ thuyết bất thanh đạo bất minh, vừa mâu thuẫn lại vừa
phức tạp, rất lâu mới cứng rắn nói: “Tối nay là Tương Nhi không đúng, ta thay nàng bồi tội cho ngươi”.
Ngụy La không chút cảm kích, lạnh lùng nói:”Không cần”.
Sắc mặt Lý Tụng thay đổi, đột nhiên phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng.
Ngụy La lại nói: "Chuyện hai phủ cố ý đám hỏi chắc ngươi cũng biết, chỉ
là qua việc vừa rồi, ta phát hiện Phủ Anh Quốc Công không dung nổi tính
tình thiên kim đại tiểu thư của Lý Tương. Ta về sẽ nói với phụ thân, hôn sự của Lý Tương và Thường Hoằng dừng lại, tính tình Thường Hoằng mềm
mỏng, chịu không được nàng ta lăn qua lăn lại”. Nói xong quay đầu, không nhìn hắn nữa, vươn tay nói với Thường Hoằng: “Thường Hoằng, ôm tỷ về
Đông Khóa Viện…”
Thường Hoằng nghe vậy, cúi người đang muốn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ai
biết còn chưa đụng được vào xiêm ý của nàng, có một người động tác còn
nhanh hơn hắn. Một tay đối phương giữ sau lưng Ngụy La, một tay xuyên
qua chân nàng, thanh âm trầm ổn thuần hậu: “Bản vương ôm ngươi về”.
Hắn đứng thẳng, lúc này Thường Hoằng mới nhìn rõ mặt của hắn, lông mày
khẽ cụp, môi mỏng lạnh lùng, đúng là Tĩnh Vương Triệu Giới.
Thường Hoằng giật mình, trơ mắt nhìn Triệu Giới ôm ngang Ngụy La lên, nhíu mày nói: “Nam nữ hữu biệt, vẫn là để ta ôm”.
Triệu Giới ngoảnh mặt làm ngơ, đi tới hậu viện liền nói với Chu Cảnh:
“Chỗ bản vương có rượu thuốc, ngươi đi tới lấy, đưa đến trong viện Tứ
tiểu thư”.
Chu Cảnh nói vâng, lập tức biến mất trong màn đêm.
May ánh sáng chỗ này mờ tối, phần lớn mọi người đều tập trung ở đình bát giác ngắm trăng uống rượu, ngâm thơ làm phú, đã không có nhiều người
chú ý tới tình huống bên này. Triệu Giới không để cho Ngụy La kháng cự,
ôm lấy nàng bước chân vững vàng rời khỏi chỗ thị phi này.
Ngụy La không nghĩ tới hắn đột nhiên xuất hiện, kinh ngạc nhìn hắn, cũng chỉ có thể nhìn thấy cánh môi mỏng và cằm của hắn. Nàng bất an, ngữ
điệu sốt ruột nói: “Đại ca ca thả muội xuống, bị người khác nhìn thấy
không tốt… Thường Hoằng đâu? Kêu Thường Hoằng bế muội”.
Triệu Giới chẳng những không để nàng xuống, ngược lại ôm chặt nàng hơn
một chút, thanh âm không nghe ra tâm tình: “Bàn chân của muội không
đau?”
Lòng bàn tay của hắn nóng hổi, cách một tầng vải dính lên da nàng, làm nàng cảm thấy có chút không tự nhiên.
Lông mi Ngụy La run rẩy, mí mắt khẽ mở, ánh mắt vôi tội ngập nước hiện ra: “Đau”.
Sắc mặt Triệu Giới cuối cùng cũng có chút hòa hoãn, bước chân vẫn như cũ không ngừng, ôm nàng đi từ Tây Nhạn Viện tới Đông Khóa Viện, bước vào
trong phòng, đặt nàng trên Giường La Hán làm bằng gỗ cây lê.
Hắn sao có thể tự nhiên đi vào nội thất của nàng như vậy? Mặc dù nàng từ nhỏ thân cận với hắn, nhưng bây giờ đã trưởng thành, có phải cần tránh
hiềm nghi hay không? Hắn không phải cũng đã nói với nàng, không được để
cho nam nhân tự tiện vào tiểu viện của nàng sao?
Ngụy La đang buồn bực, Triệu Giới đã ngồi xổm trước mặt nàng, cởi giày
mềm thêu hoa mẫu đơn ra, lại cởi xuống tất lụa trắng; “Để bản vương xem
thương thế của muội một chút”.
Chân nhỏ trắng nõn non mịn lộ ra trước tầm mắt nam nhân, ngón chân nàng
hồng phấn mê người, có vẻ êm dịu tinh xảo. Giờ phút này bởi vì căng
thẳng và gấp gáp, năm đầu ngón chân khẽ cong lại, vừa e lệ vừa đáng yêu. Con mắt Triệu Giới chuyển sâu, mặt không đổi sắc cầm lấy chân nàng, xem xét chỗ mắt cá chân bị thương.
Ngụy La khẽ rụt lui về sau, không có thói quen để hắn đụng chạm; “Tự muội làm được…”
Triệu Giới mở mắt nhìn nàng, ngón tay cũng đồng thời ở chỗ bị sưng lên
nhẹ nhàng đè ép một tý: “Muội muốn tự mình làm thế nào? Như vậy đau
không?”
Ngụy La “Ô: một tiếng, nước mắt thiếu chút nữa tràn mi. Nàng cuộn người
lại, ý thức chống đỡ dựa trên vai Triệu Giới, đáng thương nói: “Đại ca
ca nhẹ tay một chút, muội đau…”
Âm thanh mềm mại ngọt ngào bên tai, Triệu Giới chỉ cảm thấy nửa người
đều mềm đi, nghiêng đầu nhìn gò má nhỏ của nàng. Hàm răng trắng noãn cắn môi hồng, lông mi dài còn vương giọt nước mắt, bộ dáng vừa nhìn đã thấy đáng thương, khiến người ta khó có thể cầm giữ được.
Triệu Giới khẽ cúi đầu, môi mỏng sượt qua gò má của nàng, khàn giọng nói: “Đau liền ôm ca ca, A La nghe lời, không nên lộn xộn”.
Nàng quả thật nghe lời, hai tay ôm lấy cổ hắn, cũng không phản kháng nữa.
Thân thể mê người ở trong ngực, mặt của nàng dán vào cổ hắn, ấm áp đột
nhiên phả vào da hắn, như có vô số con sâu nhỏ bò qua bò lại, trèo lên
ngực hắn, từng chút một gặm nuốt tất cả lý trí của hắn. Triệu Giới nhắm
mắt lại, bàn tay đặt ở phía sau lưng nàng, theo sát eo nàng, hắn khắc
chế không có đi xuống.
Kim Lũ cùng Bạch Lam hai mặt nhìn nhau, đều thấy vẻ bất an trong mắt đối phương.
Không lâu sau Chu Cảnh lấy rượu thuốc tới, Triệu Giới dùng khăn nhỏ
chườm lạnh mắt cá chân cho Ngụy La, sau đó lại tự giúp nàng thoa rượu
thuốc lên, động tác dịu dàng, dè dặt, giống như đang chăm sóc một bảo
bối vô giá. Bôi thuốc xong, Triệu Giới lúc này mới giúp nàng mang lại
tất, rửa sạch tay, trước khi đi còn nói: “Ngày mai cũng không thể xuống
giường, đại điển săn bắn kết thúc bổn vương sẽ tới thăm muội, cũng giúp
muội thay dược lần nữa, sau đó là ổn rồi”.
Nàng bị thương không quá nghiêm trọng, hơn nữa thuốc kia có hiệu quả
tốt, chỉ cần hảo hảo tĩnh dưỡng liền không có vấn đề gì lớn.
Ngụy La ngồi tại mép giường, hai tay chống lên giường, nhìn hắn, gương
mặt nhỏ nhắn trắng nõn lộ ra vẻ cảm kích: “Cảm ơn Đại ca ca…”
Triệu Giới đứng trước mặt nàng, sắc mặt so với lúc ở ven hồ ôn hòa hơn một chút, nhưng vẫn không có ý cười như cũ.
Ngụy La nhớ tới ngày hôm qua bọn họ tan rã trong không vui, đoán rằng
hắn chắc vẫn còn tức giận vì mấy lời nàng nói. Thật ra nàng không có ý
gì khác, chỉ là nghĩ nói cho hắn biết sự thật này thôi, không nghĩ tới
sắc mặt hắn lại khó coi như vậy. Ngụy La ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Triệu Giới nói: “Đại ca ca còn tức giận sao? Thật ra ca ca
cũng không phải nam nhân khác, ca ca đối với A La tốt, A La đều nhớ kỹ
trong lòng”.
Ánh mắt Triệu Giới sâu như giếng cổ, không có trả lời.
Ngụy La thấy hắn không nói lời nào, vô thức cầm tay hắn, tiếp tục nhìn
hắn. Lúc ngay cả A La cũng cho rằng hắn sẽ không mở miệng, hắn đưa tay,
xoa xoa đầu nàng hỏi: “Muội muốn gả cho Tống Huy?”
Vấn đề này hỏi có chút lúng túng. Ngụy La nháy mắt mấy cái, không hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy.
Thật ra nàng không muốn gả cho Tống Huy, nàng chỉ coi Tống Huy là ca ca, không có tình cảm nam nữ. Hơn nữa vừa nhìn thấy Tống Huy, nàng liền nhớ tới việc đời trước hắn và Ngụy Tranh đính hôn, nàng ghét hận Ngụy
Tranh, thế cho nên không có biện pháp tiếp nhận người đã từng cùng Ngụy
Tranh định qua chung thân. Cho dù là sự việc của đời trước thì cũng vậy.
Nhưng là nàng lại sẽ không nói với Triệu Giới mấy chuyện này, Ngụy La
cụp mắt, nói: “Đây là hôn sự phụ mẫu định ra, suy nghĩ của muội không
quan trọng”.
Ngón cái Triệu Giới di chuyển xuống, sờ lên nốt ruồi nhỏ đỏ bừng ngay mi tâm nàng, trầm giọng hỏi: “nếu không có cửa hôn sự này, muội muốn gả
cho hắn sao?”
Nàng ngẩng đầu, bộ dáng kinh ngạc.
Triệu Giới khẽ nhếch môi, mỉm cười, dẫn dắt từng bước nói:”A La, muội muốn gả cho người như thế nào?”
Ngụy La mím môi, hồi lâu sau mới nói: “Đối với muội rất tốt, rất tốt”.
Triệu Giới đưa mắt nhìn mắt nàng, chậm rãi hỏi: “Giống như bản vương đối tốt với muội sao?”