Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Ước chừng nửa canh giờ, Lý Tụng rửa tay rửa mặt, thay một bộ xiêm y sạch sẽ dệt vải bông màu xanh da trời pha sắc vàng đất, khí thế hiên ngang
đi ra khỏi phòng.
Hắn đi tới tiền viện, hành lễ thỉnh an Nhữ Dương Vương và Cao Dương
Trưởng Công Chúa: “Phụ thân, mẫu thân, chúng ta nên xuất phát thôi”.
Nhữ Dương Vương Lý Tri Lương hừ một tiếng, hiển nhiên là vô cùng bất mãn với hành vi hai ngày nay của Lý Tụng: “Còn biết về nhà sao? Lão tử còn
tưởng ngươi chết ở bên ngoài!”
Lý Tụng đứng thẳng, gương mặt anh tuấn khẽ nhíu, bày ra bộ dáng của một
hỗn thế ma vương bướng bỉnh bất tuân: “Nếu con chết thật, phụ thân sẽ
vui mừng sao?”
Lý Tri Lương dựng mi: “Con…”
Thấy hai phụ tử muốn cãi vả, Cao Dương Trưởng Công Chúa bất mãn trừng
mắt với Lý Tri Lương, có khúc mắc thì không chịu nói chuyện rõ ràng,
động một chút là lại la mắng con cái: “Nhi tử đang yên đang lành, nói
mấy lời không maynày làm gì!? Có chuyện gì hai người không thể tâm bình
khí hòa mà nói sao?” Chợt quay đầu nhìn Lý Tụng, lời khẽ chuyển, trìu
mến nói: “Trở về là tốt rồi, về sau đừng ngủ ở bên ngoài, đừng để nương
lo lắng”.
Lý Tụng khẽ gật đầu, hiển nhiên là hắn vẫn nghe lời Cao Dương Trưởng Công Chúa, không tới nổi bất trị.
Người một nhà lại đông đủ, Triệu Huyên cười cười nói: “Tốt lắm, đi nhanh đi. Nãy giờ chậm trễ như vậy, sợ là đã muộn rồi”.
Lý Tương đỡ mẫu thân đi ra khỏi tiền viện, Lý Tri Lương đi theo sau.
Lý Tụng âm thầm theo sát phía sau, từ từ thu hồi vẻ mặt vừa nãy.
*** *** ***
Phủ Định Quốc Công.
Lần này tham dự tiệc đầy tháng trưởng tôn tử (1) của Định Quốc Công, Tứ
phu nhân Tần Thị dẫn theo Ngụy Thường Di cùng đi. Đây là lần đầu Ngụy
Thường Di tham gia sự kiệnnhư vậy, dọc đường đi vô cùng cao hứng, ở
trong xe ngựa hoa tay múa chân ríu rít. Vừa tới hậu viện Phủ Định Quốc
Công, hắn liền an phận không ít, nằm trong lòng Tần Thị, đôi mắt đảo
loạn nhìn quanh, hoàn toàn không còn bộ dáng hưng trí bừng bừng như lúc
nãy.
Tần Thị sờ sờ mũi hắn, chọc hắn cười: “Mới rồi không phải con nói muốn gặp tiểu đệ đệ sao? Sao bây giờ không nói gì nữa?”
Ngụy Thường Di ôm cổ Tần Thị, gương mặt trắng nõn nhăn thành một cục: “Thật nhiều người, nương, con sợ!”
Lời này không phải giả, hôm nay khách tới Phủ Định Quốc Công quả thật
không ít. Nữ quyến vào từ cửa bên hông, tân khách ở tiền viện đông tới
chật nhà, tiếng cười không ngớt, âm thanh từ hậu viện truyền tới cũng
không ít. Định Quốc Công cùng Anh Quốc Công giống nhau, đều là người khá có danh tiếng trong triều, hơn nữa Định Quốc Công là người khiêm tốn
nhã nhặn, không giống người gian ngoan như Anh Quốc Công, vì thế bằng
hữu kết giao cũng không ít. Hôm nay tôn tử của ông làm tiệc đầy tháng,
mọi người đều rối rít chạy tới dâng một phần lễ vật.
Tần thị cười nói: "Sợ cái gì? Có nương ở đây, còn có A La tỷ tỷ nữa, ai cũng không dám bắt nạt con”.
Nhắc tới A La tỷ tỷ, đôi mắt Ngụy Thường Di sáng rực lên, nhìn xung
quanh một vòng cũng không thấy bóng dáng Ngụy La, cái miệng bĩu ra nói:
“A La tỷ tỷ không có ở đây”.
Tần thị cũng tìm kiếm một lát, phát hiện quả thật không thấy bóng dáng
Ngụy La đâu. Bà hỏi Ngụy Tranh mới biết được, hóa ra xe ngựa Phủ Bình
Viễn Hầu tới ngay sau bọn họ, Ngụy La đi tìm Lương Ngọc Dung nói chuyện
rồi. Bà bất đắc dĩ lắc đầu: “Nha đầu này!”
Ngụy La cùng Lương Ngọc Dung đi phía sau, cũng không phải có gì quan
trọng đặc biệt cần nói riêng, mà chỉ là thuận tiện muốn gặp nhau thôi.
Lương Ngọc Dung kéo cổ tay A La, ghé vào bên tai nàng nói: “Đoán xem mới vừa rồi ta thấy ai?”
A La từ từ đi lại gần, cũng nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: “Lý Tương?”
Lương Ngọc Dung lập tức lộ ra vẻ mặt bất khả tư nghị, mở to mắt nhìn nàng, giống như đang nói: ‘Làm sao ngươi biết”.
A La cong môi, không cho là đúng nói: “Có thể khiến ngươi đặc biệtnói
riêng với ta một tiếng, ngoại trừ nàng ta còn có thể là ai chứ?”
Mấy lời này cũng đúng, Lương Ngọc Dung không kinh ngạc nữa, sóng vai
cùng Ngụy La đi trên đường nhỏ lát đầy đá cuội. Cũng may âm thanh ở tiền viện lớn, người đi trước không nghe thấy bọn họ nói chuyện. Lương Ngọc
Dung cũng biết chuyện Ngụy Thường Hoằng bị Lý Tụng bắn bị thương, cũng
không có cảm tình gì với hai huynh muội này, nàng là người thẳng tính,
thích gì không thích gì cũng biểu hiện rất rõ ràng. Tình hình trước mắt
này, Lương Ngọc Dung đứng chung chiến tuyến, cùng chung mối thù với Ngụy La rồi.
Đi đến phòng khách ở hậu viện, trong phòng đã có không ít phụ nhân đang
ngồi, phu nhân Định Quốc Công đang ngồi trên ghế gỗ bát tiên ở giữa
phòng, cùng với dâu trưởng Tôn Thị tiếp đãi mọi người. Trong ngực Tôn
Thị đang ôm một cái tã lót gấm hoa li ti, bên trong là tiểu công tử Cao
Trạm vừa đầy tháng. Tiểu tử còn nhỏ, gương mặt nhìn không ra giống ai,
đôi mắt thật lớn, bộ dáng thật xinh xắn. Hắn tính cách dễ xấu hổ, không
để người khác ôm mình, chỉ chịu nằm im trong lòng Tôn Thị, ai vừa đụng
hắn liền khóc lên.
Ngụy Thường Di là người nhỏ nhất nhà, hắn còn chưa từng thấy ai nhỏ hơn
mình, vì thế đối với Cao Trạm rất hiếu kỳ. Thường Di rời khỏi lòng Tần
Thị, tới trước mặt Tôn Thị, cầm lấy miếng bánh ngọt hoa quế hạt dẻ (2)
trên bàn rồi hỏi Tôn Thị: “Vì sao hắn lại khóc, có phải đói bụng không?
Hắn có ăn cái này không?”
Tôn Thị mỉm cười lắc đầu.
Ngụy Thường Di để bánh ngọt hoa quế hạt dẻ xuống, lại cầm một miếng bánh ngọt đậu xanh ngọc bích (3) lên: “Còn cái này?”
Tôn thị lại lắc đầu, cười nói: "Cũng không thể ăn."
Hai ba lần như vậy, Ngụy Thường Di cầm điểm tâm trên bàn hỏi hết một
lượt, nhưng cái gì Cao Trạm cũng không thể ăn, hắn liền bĩu môi nói:
“Sao cái gì hắn cũng không thể ăn vậy, vậy ăn cái gì chứ? Khó trách hắn
đói tới khóc”.
Tiếng nói vừa dứt, mọi người trong phòng đều rối rít bật cười. Có phụ
nhân còn cầm khăn tay lau lau khóe mắt, cười đến chảy nước mắt, cảm thấy hành động vừa rồi của Ngụy Thường Di thật dễ thương.
Ngụy Thường Di còn không biết mọi người đang cười cái gì, nhưng vẫn biết là cười hắn. Hắn đứng trước mặt Tôn Thị, lại cảm thấy có chút ngượng
ngùng, liền chạy về bên cạnh Tần Thị, cố gắng giấu đi thân mình, chỉ để
lộ đôi mắt đen lúng liếng.
Tần Thị cũng cười, xoa xoa đầu hắn nói: "Đứa nhỏ ngốc, đệ đệ không ăn giống con, không đói đâu”.
Ngụy Thường Di cái hiểu cái không, nghiêng đầu hỏi thăm: “Vậy đệ đệ ăn cái gì?”
Lúc này bà vú của Cao Trạm muốn bế hắn đi uống sữa, Tần Thị liền kêu hắn đi qua xem. Không lâu sau, gương mặt nhỏ nhắn căng thẳng của Ngụy
Thường Di trở lại, vẻ mặt phức tạp nói: “Hóa ra đệ đệ không cần ăn gì
cả, hắn ngậm một cái liền no rồi”.
Tần thị nhịn không được bật cười, biết rõ hắn không hiểu, cũng không tiếp tục giải thích.
Cũng may Ngụy Thường Di không tiếp tục rối rắm về vấn đề này, sau khi nhìn thấy Ngụy La, liền tập trung tinh thần quấn lấy nàng.
*** *** ***
Phòng khách chật kín cả người, phu nhân Định Quốc Công kêu tiểu nữ nhi
Cao Nghĩa Du dẫn các vị tiểu thư đến ngồi ở đình bát giác ở hậu viện.
Năm nay Cao Nghĩa Du vừa mười tám, vừa mới thành thân đầu năm, hôm nay
về nhà mẹ đẻ là vì dự lễ của tiểu chất nhi. Trước khi xuất giá, quan hệ
của nàng và Cao Đan Dương khá thân thiết, lúc này hai người họ đi phía
trước dẫn đường, đưa mọi người tới sau hậu viện.
Ngụy Thường Di không thành thật, không muốn theo Tần Thị cùng tới đó.
Tần Thị không có cách nào khác, chỉ nói Ngụy La chiếu cố hắn một chút.
Đoàn người đi đến đình nghỉ mát, Cao Nghĩa Du nhiệt tình sắp xếp chỗ
ngồi cho mỗi vị cô nương, trong đình có ghế đá, có tú đôn, còn có lan
can bốn phíacó thể ngồi. Ngụy La mang theo một cái đuôi nhỏ, cũng không
tiện đi chỗ nào khác, đành giao hắn cho Kim Lũ và Bạch Lam chăm sóc.
"A La muội muội, muội đến đây ngồi đi." Cao Đan Dương cười, chào hỏi nàng.
Ngụy La nhìn quanh, xung quanh cũng không còn chỗ, đành kéo Lương Ngọc
Dung ngồi ở chỗ bàn đá, cười ngọt ngào nói: “Vậy thì quấy rầy Cao tỷ tỷ
rồi”.
Cao Đan Dương đặc biệt chiếu cố Ngụy La, người không biết còn tưởng rằng quan hệ hai người tốt lắm, thật ra hai người chỉ gặp mặt một lần, nói
một vài lời. Tình cảm tốt mà Cao Đan Dương dành cho Ngụy La, tự Ngụy La
không giải thích được, cho nên Cao Đan Dương và Ngụy La ngồi chung một
lúc cũng không có gì để nói.
Cao Đan Dương kêu nha hoàn mang trà lên, giới thiệu các nàng với Cao
Nghĩa Du: “Đây là Tứ tiểu thư Phủ Anh Quốc Công - Ngụy La, đây là đại
tiểu thư Phủ Bình Viễn Hầu - Lương Ngọc Dung”.
Cao Nghĩa Du mỉm cười gật gật đầu, xem như chào hỏi.
Cao Đan Dương lại bưng chén trà sứ in hoa mai đến trước mặt Ngụy La,
chậm rãi nói: “Lần trước ở Cảnh Hòa Sơn Trang, tỷ với A La trò chuyện
rất vui, chỉ tiếc thời gian không đủ, không thể tận hứng. Nếu hôm nay
muội đã tới Phủ Định Quốc Công, thật là dịp tốt để tụ họp”.
Ngụy La nói lời cảm tạ rồi nhận lấy chén trà, khách khí nói: “Cao tỷ tỷ
nói đúng, cũng lâu rồi muội không gặp được người hợp ý như tỷ”.
Hai người có qua có lại, vẻ mặt lại vô cùng chân thành.
Lương Ngọc Dung không thích tình cảnh thế này, nàng yên lặng nhấp ngụm
trà, đã không giúp được Ngụy La, thì cũng không thể làm cản trở Ngụy La
được.
Vài câu đều nói xong, Ngụy La ứng phó vừa đủ, vừa không lộ vẻ quá nhiệt
tình, cũng không để người ta có cảm giác lãnh đạm, mọi cử chỉ đều không
có gì để soi mói. Mặt Cao Đan Dương không biến sắc cười, đột nhiên hỏi:
“Không biết A La muội muội có thích nghe diễn không?”
Ngụy La nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm nói: "Lâu lâu cũng có
nghe một lần, muội thích nghe của Vĩnh Xuân
Phường”.
Cao Đan Dương a một tiếng: “Vừa hay, tỷ cũng thích nghe vở này. Lần
trước tỷ nghe diễn ở Vĩnh Xuân Phường, hình như có thấy muội, đang muốn
gọi muội một tiếng, đáng tiếc nháy mắt đã không thấy muội đâu rồi”.
Ngụy La chớp mắt một cái, thuận miệng hỏi: “Không biết Cao tỷ tỷ đi coi lúc nào?”
"Khoảng chừng trước đại điển săn bắn ba ngày”. Cao Đan Dương suy tư một
chút, tiếp tục nói: “Lúc đó tỷ ở trên đường thấy Tĩnh Vương biểu ca và
Lưu Ly, nghe biểu ca nói A La muội muội cũng đi chung”
Ngụy La "Ngô" một tiếng, chẳng nói đúng sai.
Cao Đan Dương che miệng cười, nói ra mấy lời: “Trong ấn tượng của tỷ,
Tĩnh Vương biểu ca không thích nghe diễn, lần đó trông thấy huynh ấy ở
đó, quả thật ngoài dự kiến”.
Cao Nghĩa Du đang uống trà, nghe vậy liền kinh ngạc: “Ngươi nói nhìn thấy Tĩnh Vương biểu ca đi nghe diễn?”
"Đúng vậy." Cao Đan Dương cũng cảm thấy khó tin, quay đầu nói với Cao
Nghĩa Du: “Còn nhớ lúc ta sinh thần mười lăm tuổi không, hôm đó mời biểu ca ra ngoài đi dạo nghe diễn, nói gì huynh ấy cũng không chịu đi. Cuối
cùng ta tức giận, tuyên bố không bao giờ quan tâm huynh ấy nữa, vậy mà
sau đó huynh ấy tặng ta một đôi vòng ngọc để tạ tội, ta mới chịu tha
thứ”.
Nói xong Cao Đan Dương nhấc tay áo thêu viền vàng lên, để đôi vòng ngọc
bích sáng lóe trên tay hiện ra: “Chính là cái vòng này, ta liền mang tới bây giờ. Nhìn xem, có đẹp không?”
Cao Nghĩa Du trêu ghẹo: “Ngươi cho ta xem bao nhiêu lần rồi, còn có thể khó coi sao?”
Cao Đan Dương mím môi cười một tiếng, lông mi rũ xuống, có chút kiều thái của một cô gái.
Thật ra chiếc vòng này không phải Triệu Giới tặng, là năm ấy Cao Đan
Dương nàng khóc lóc kể lể với Trần Hoàng Hậu, sau đó Trần Hoàng Hậu lấy
danh nghĩa Triệu Giới tặng lại. Có lẽ Triệu Giới căn bản cũng không biết có chiếc vòng này tồn tại, cho dù có biết, hắn cũng không quan tâm.
Nhưng nàng rất coi trọng, mấy năm liên tục đều đeo nó, không cam lòng bỏ xuống.
Ngụy La chống cằm, thoáng nhìn chiếc vòng tay kia. Không có gì đặc biệt, trên eo nàng còn có một dây đeo hình con sóc ăn hạt thông bằng đá Ngọc
Lam đẹp mắt đấy.
Một lát sau, nha hoàn lục tục bưng vài đĩa hạt dưa, điểm tâm và trái cây lên để các cô nương nhấm nháp.
Cao Đan Dương ngẩng đầu, bỗng nhiên đứng lên, nhìn vào đình bát giác.
Ngụy La không rõ chuyện gì, theo tầm mắt của nàng ấy quay đầu lại nhìn,
chỉ thấy ven hồ đối diện có hai người đi qua. Một người vô cùng lạ mặt,
một người mặc cẩm bào bằng tơ xanh thẫm, đúng là Triệu Giới.
*** *** ***
Triệu Giới cùng nhi tử Định Quốc Công Cao Hạc trên đường tới tiền viện,
hai người có chút giao tình, lúc này nói chuyện với nhau cũng coi như
hòa hợp.
Hắn đang đi, chợt nghe sau lưng có tiếng gọi tới: “Tĩnh biểu ca!”
Triệu Giới vô thức nhíu mày, vốn không muốn dừng bước, nhưng Cao Hạc lại dừng lại nói: “Đan Dương muội muội đang tới đây”.
Cao Đan Dương nhấc váy đi tới trước hai người, bởi vì sốt ruột, trên
giương mặt trong suốt hơi hiện lên chút nét hồng nhạt. Sau khi nàng ấy
đứng vững liền cười cười hỏi: “Các huynh vì sao lại đến đây? Tiền viện
không có việc gì sao?”.
Cao Hạc lấy khăn tay đưa cho Cao Đan Dương, lắc đầu nói: “Nhìn muội
xem,cô nương bao nhiêu tuổi rồi mà còn nôn nóng vội vàng vậy sao”. Nói
xong lại đáp: “Tĩnh Vương điện hạ bị hạ nhân làm vấy ít rượu, huynh dẫn
hắn tới hậu viện thay xiêm y sạch sẽ, đang chuẩn bị về tiền viện”.
Cao Đan Dương lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ, chợt cười nói: “Đây là xiêm y của đường ca ca sao? Tay áo cũng ngắn một đoạn rồi”.
Vẻ mặt Cao Hạc lúng túng, đây thật là đồ của hắn nha. Thân mình Cao Hạc
cũng không tính là thấp, cao nhất trong nhà, không nghĩ tới đồ mặc trên
người Triệu Giới vẫn có vẻ nhỏ. Bộ xiêm y này là mới làm, lấy số đo hiện tại của hắn, hắn còn chưa mặc lần nào liền lấy ra cho Triệu Giới. Những chỗ khác đều vừa, chỉ có ống tay áo hơi ngắn một chút, lộ ra một đoạn
cổ tay nhưng cũng không quá rõ ràng, chỉ cần không chăm chú nhìn liền
không thấy gì kì lạ.
Cao Đan Dương nhìn nhìn một lát, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, chỉ chỉ cổ tay Triệu Giới hỏi: “Tĩnh biểu ca ca, sao chỗ này lại có dấu
răng? Trước đây chưa từng thấy qua, là ai cắn…”
Cao Đan Dương nói xong lại chuẩn bị nhìn kỹ, Triệu Giới mặt không đổi
sắc, rút tay về, ngữ điệu lãnh đạm: “Không có gì, đã rất lâu rồi”.
Nói xong Triệu Giới nhìn về hướng đình bát giác. Chỗ đó có không ít
thiểu nữ trẻ tuổi, mặc xiêm y nhiều màu sắc khác nhau, từ xa nhìn lại
thật rực rỡ. Hắn liền thấy tiểu cô nương đang ngồi trên ghế đá, nàng đưa lưng về phía hắn, mặc váy anh đào làm bằng gấm Tô Châu thêu hoa lá,
thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, linh lung lại mảnh mai thật khiến người khác chú ý. Nha hoàn của nàng ghé vào tai nàng nói gì đó, không biết nói gì, nàng đột nhiên đứng dậy, đi ra đình nghỉ mát, đi tới chỗ rừng trúc.
*** *** ***
Lúc nãy là Bạch Lam chăm sóc Ngụy Thường Di, chỉ qua một hồi, liền không thấy hai người đó đâu!
Đây là Phủ Định Quốc Công, không phải Ngụy Gia, nếu có chuyện gì xảy ra
sợ là phiền toái. Ngụy La nghe Kim Lũ nói hai người bọn họ đi vào rừng
trúc, có lẽ là lạc ở bên trong, nàng kêu Kim Lũ đi phòng khách báo cho
Tần Thị, còn mình thì vào rừng trúc tìm kiếm.
Rừng trúc không lớn, nhưng bên trong lại rất sâu. Lá trúc xanh biếc, rậm rạp chi chit ngăn trở ánh sáng nơi đỉnh đầu, tìm người thật không dễ.
Ngụy La đẩy lá trúc trước mặt ra, vừa đi vừa la lớn: “Ngụy Thường Di,
Bạch Lam, hai người ở đâu?”
Trong rừng trúc không có tiếng động, chỉ có lá trúc bị gió thổi phất
phơ, thanh âm va chạm quay vòng. Nàng liền đi sâu vào trong, cũng không
thấy có ai đáp lại, Ngụy La nhíu mày, chắc hẳn hai người kia không đi
sâu như vậy, liền cầm váy, chuẩn bị trở về. Nhưng vừa quay người lại,
trước mặt đột nhiên có người xuất hiện, cản trở đường đi của nàng!
Ngụy La giật nảy mình, vô thức lui về sau, đụng vào cây trúc sau lưng.
Con mắt mở to nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt, ánh mắt không khỏi
trầm xuống: “Lý Tụng?”
Ánh mắt Lý Tụng chán ghét nhìn Ngụy La, hắn nâng mắt, cất bước đi tới trước mặt nàng: “Là ta”.
Ngụy La ngẩng đầu, thanh âm lãnh đạm: “Sao ngươi lại ở đây? Ngụy Thường Di và Bạch Lam mất tích có liên quan tới ngươi sao?”
Lý Tụng như không nghe thấy câu hỏi của nàng, đứng gần sát vào nàng, chỉ cần cúi đầu liền có thể đụng vào trán nàng, con mắt nhãn tình nói:
“Ngụy La, sao không hỏi thương thế của ta có tốt không?”
Tư thế này quá thân mật, Ngụy La cố gắng đẩy hắn ra. Nhưng hắn lại nắm
lấy bả vai nàng, không để nàng lộn xộn. Thể lực của nam và nữ vốn dĩ
cách xa, huống gì Lý Tụng còn tập võ từ nhỏ, luận về thể lực, Ngụy La
đương nhiên không phải đối thủ của hắn. Nàng bực bội, bên môi tràn ra nụ cười: “Ta hỏi ngươi làm gì? Chẳng lẽ ngươi không biết, ta còn ước gì
ngươi chết sớm một chút!”
Ánh mắt Lý Tụng ngưng lại, yên lặng nhìn nàng, giống như muốn nhìn thấu nàng,
Có điều vô dụng, cho dù hắn nhìn thế nào, cũng thấy ánh mắt tràn đầy căm hận của nàng, là căm hận.
Ngực hắn giống như bị cái gì đó chặn lại, khó chịu lại nghẹn khuất. Hai
ngày nay hắn suy nghĩ rất nhiều, vì sao lúc nào cũng nhớ tới nàng, chẳng lẽ bởi vì nàng không bao giờ bày ra sắc mặt tốt cho hắn sao? Chẳng lẽ
bởi vì mỗi một lần hắn bắt nạt nàng đều sẽ bị nàng phản kháng lại? Hay
là bởi vì lúc nàng cười rộ lên đẹp mắt hơn so với người khác? Hắn nghĩ
không ra, cũng không muốn nghĩ.
Lý Tụng nhìn Ngụy La chằm chằm, nhếch mép cười tự phụ: “Không phải ngươi hỏi ta có thích ngươi hay không sao, ta chết rồi, không phải không còn
ai thích ngươi nữa sao?”
Ngụy La không đoán được Lý Tụng vậy mà lại thừa nhận, đầu tiên là kinh ngạc, bỗng nhiên khóe môi cong lên, muốn cười nhạo hắn.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, nàng không thể cười được.
Bởi vì Lý Tụng giữ chặt bả vai nàng, cúi người, không chút do dự cắn xuống môi nàng --