Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi

Chương 62

Edit: tart_trung

Beta: gaubokki​

Nụ hôn này cuối cùng cũng không rơi xuống.

Ngụy La kinh ngạc mở to mắt, nghĩ thầm hắn nếu dám hôn nàng, nàng liền cắn đứt lưỡi hắn! Đáng tiếc nàng còn chưa kịp hành động, đã có một cỗ sức lực khổng lồ kéo nàng ra khỏi xiềng xích của Lý Tụng, khiến mặt nàng đập vào lồng ngực nóng hổi. Ngụy La mở mắt nhìn, trước mặt là cẩm bào bằng tơ màu xanh thẫm, nàng còn chưa kịp nhìn rõ mặt đối phương đã cảm nhận được cánh tay hắn gắt gao siết chặt nàng vào lòng, giữ lấy nàng, trên người còn mang theo sự phẫn nộ bị đè nén.

Triệu Giới bất thình lình xuất hiện, một tay ôm Ngụy La, một tay giữ lấy cổ Lý Tụng, năm ngón tay khép lại, gân xanh hiện lên. Trên mặt hắn bị vẻ lo lắng bao phủ, từng chữ từng chữ hỏi: “Lý Tụng, ngươi muốn chết sao?”

Vừa rồi hắn ở ven hồ nhìn thấy Ngụy La đột nhiên rời đi, một mình đi về phía rừng trúc khiến hắn không yên tâm. Khu rừng này chiếm một khoảng đất rộng lớn, kết cấu phức tạp, hắn sợ nàng bị lạc trong đó, liền thoát khỏi Cao Đan Dương và Cao Hạc đi men theo cổng tiến vào rừng trúc, không nghĩ tới lại thấy một màn như vậy. Tiểu cô nương của hắn bị một tên đàn ông khác ôm, tên nam nhân đó đứng gần nàng như vậy, thậm chí còn chuẩn bị cúi đầu hôn lên môi nàng - - nơi hắn khao khát lâu như vậy cũng không cam lòng đụng vào một tí, Lý Tụng thật là chán sống rồi!

Triệu Giới càng nghĩ càng tức giận, ngón tay dùng lực càng thu chặt lại, giống như muốn cắt đứt xương cốt Lý Tụng.

Hắn sớm nên đoán được Lý Tụng có ý đồ với Ngụy La. Hai người bọn họ có hiềm khích từ nhỏ, phương thức chung đụng không giống bình thường, tình huống như vậy lại dễ nảy sinh tình cảm. Chỉ cần Lý Tụng nghĩ thông suốt, sẽ động tâm với Ngụy La. Cho nên hắn mới không muốn Ngụy La quá chú ý tới Lý Tụng, loại chú ý này nếu kéo dài liền có thể phát sinh ra một thứ tình cảm khác.

Triệu Giới tuyệt đối không hy vọng nhìn thấy ngày đó.

Thân thể Lý Tụng bị nhấc lên giữa không trung, mặt tái xanh, bên môi lại nhếch cười: “Tĩnh Vương… cũng muốn sao?”

Động tác Triệu Giới ngừng lại, ánh mắt càng thêm hung dữ.

Trong lòng bọn họ đều rõ, mấy lời này không phải trả lời cho câu hỏi vừa rồi của Triệu Giới, mà Lý Tụng hỏi hắn: “Cũng muốn hôn nàng sao?”

Tâm tư của Triệu Giới, Lý Tụng cũng biết. Ngẫm lại cũng bình thường, phàm là một nam nhân khi yêu một người, sẽ chú ý nhất cử nhất động của người đó, kể cả những nam nhân khác bên cạnh nàng. Triệu Giới đối xử với Ngụy La quá khác biệt, chỉ cần quan sát kỹ một chút, muốn biết rõ thật quá dễ dàng.

Triệu Giới buông tay, ném Lý Tụng xuống đất, nắm tay Ngụy La đi ra ngoài, vừa đi vừa ra lệnh cho người luôn ẩn thân bên cạnh hắn: “Chu Cảnh, đem tay hắn phế đi cho bổn vương”

Chu Cảnh vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối, nghe thấy phân phối của Vương gia liền hiện ra, thân ảnh nhoáng một cái đã đứng trước mặt Lý Tụng, gật đầu nói: “Vâng, Vương gia”.

Lý Tụng mặc dù là người có võ, nhưng so với loại người dựa vào võ công để sinh tồn như Chu Cảnh vẫn có khoảng cáchnhất định. Chu Cảnh ra quyền, tuyên chiến với Lý Tụng, ngay từ đầu Lý Tụng có thể đỡ mười mấy chiêu cũng không thành vấn đề, nhưng càng về sau càng đuối sức, dần dần rối loạn trận tuyến, bị Chu Cảnh đánh vào những chỗ không phòng bị. Lại thêm mười mấy chiêu, Lý Tụng thấy Ngụy La và Triệu Giới ngày càng đi xa, vừa thất thần liền bị Chu Cảnh đá văng ra xa, cả người đập vào một gốc cây trúc.

Lá trúc lay động kêu vang xào xạc, thân trúc bị ngã ầm ầm về sau. Lý Tụng ôm ngực ho khan, nơi đó vốn bị thương, bây giờ lại bị Chu Cảnh đá một cước, có thể nói là đau đến tan lòng nát dạ.

Lý Tụng nghiêng người phun ra một búng máu, cơn đau còn chưa dịu lại, tay trái liền bị Chu Cảnh nằm lấy, trong nháy mắt tiếp theo, cổ tay hắn truyền tới một trận đau nhức kịch liệt. Lá trúc xoay tròn, trăm hoa đua nở, che đậy thanh âm rạn nứt xương cốt của hắn. Trên trán Lý Tụng túa đầy mồ hôi, cố nén không kêu ra tiếng, hắn nhắm mắt lại, ngã về phía sau!

*** *** ***​

Bên ngoài rừng trúc có một cổng tròn, đi qua cổng tròn là một góc khuất không ai chú ý. Một bên là vách tường xanh trắng, một bên là rừng trúc, nếu không phải có việc cố ý đến đây, bình thường không có ai qua lại chỗ này.

Dọc theo đường đi Triệu Giới gắt gao nắm chặt cổ tay Ngụy La, không nói lời nào dẫn nàng tới chỗ này.

Ngụy La đi theo phía sau hắn, trên đường cũng nhiều lần cố gắng giãy giụa, nhưng đều bị Triệu Giới nắm chặt. Khí lực hắn lớn như vậy, nắm đến cổ tay nàng phát đau. Ngụy La cất giọng gọi hắn Đại ca ca, nhưng một câu Triệu Giới cũng không nói, sắc mặt rất khó coi, giống như đang vô cùng tức giận. Ngụy La phồng má, đành phải nhịn xuống không lên tiếng nữa.

Triệu Giới đã tới Phủ Định Quốc Công không ít lần, nếu không cũng sẽ không quen thuộc từng đường đi nước bước như vậy. Hắn mang nàng tới đây, Ngụy La cũng có chút không hiểu được dụng ý của hắn.

Triệu Giới buông tay nàng ra, hai tay chống lên vách tường sau lưng nàng, ép thân thể nhỏ nhắn của nàng vào trong góc. Triệu Giới cúi đầu, nhìn chằm chằm cánh môi nàng, khàn giọng hỏi: “Hắn hôn muội rồi?”

Những lời này không đầu không đuôi, nhưng chỉ có trong lòng Triệu Giới mới hiểu rõ bản thân để ý bao nhiêu. Hắn tân tân khổ khổ che chở tiểu cô nương này nhiều năm như vậy, lớn lên so với hoa còn mềm mại hơn, hắn nâng niu nàng trong lòng bàn tay, đem nàng như bảo bối, chính mình còn không cam lòng đụng một chút, vậy mà tên Lý Tụng kia dám hôn nàng! Cảm giác này, thật sự là dù đem Lý Tụng lóc từng miếng thịt cũng không thể dập được lửa giận trong lòng hắn.

Ngụy La chớp mắt mấy cái, không rõ chuyện gì, nói: “Không phải Đại ca ca nhìn thấy sao? Còn hỏi muội làm gì?”

Triệu Giới nhìn thấy, nhưng hắn lo lắng bản thân nhìn không toàn diện. Huống gì hắn tới muộn, không rõ trước đó xảy ra chuyện gì, nếu trước khi hắn tới đã hôn rồi thì sao? Chỉ cần nghĩ tới khả năng này, Triệu Giới liền không chịu được. Triệu Giới nhìn đôi môi anh đào của Ngụy La mở ra khép lại, cúi người, không kìm lòng đặt ngón tay cái lên môi nàng, lau lau cánh môi. Ánh mắt Triệu Giới tối sầm, lại như có gì đó vừa lóe qua, giống như muốn lau đi dấu vết của Lý Tụng.

Ngụy La bị hắn xoa nhẹ "Ân" một tiếng, không quá thoải mái mà nghiêng đầu, "Đại ca ca làm gì?"

Triệu Giới không trả lời, mặt không đổi sắc lấy khăn lụa ra, lại lần nữa lau lau môi nàng, không cho phép trên người nàng có hương vị của kẻ khác.

Khăn lụa khô ráp, lau trên môi có chút đau. Ngụy La nghiêng đầu trốn tránh, nhưng Triệu Giới cố định cằm nàng, không để nàng động đậy.

Triệu Giới khàn khàn giọng, dụ dỗ: “A La ngoan, không nên lộn xộn!”

Nhưng hắn đến cùng là muốn làm gì chứ? Nàng có bị Lý Tụng hôn hay không, hắn sao lại để ý tới như vậy?

Hồi lâu sau, Triệu Giới cũng dừng động tác trong tay lại, thấy đôi môi của nàng bị vân vê tới sưng lên, lửa giận trong lòng cũng nguội bớt.

Sắc mặt Triệu Giới dần dần dịu xuống, thấy đôi mắt tiểu cô nương hồng hồng, cũng không có chút vui mừng, hắn nhịn không được thấy lòng mềm nhũn, dịu dàng nói: “Sao lại khóc?”

Ngụy La bĩu môi, lên án: “Đau”. Nói xong lại chỉ cổ tay mình, rồi chỉ chỉ miệng mình: “Đau ở đây, ở đây cũng đau”.

Triệu Giới cong môi, đối với bộ dáng làm nũng của nàng cũng rất thích, cầm cổ tay nàng nói: ‘Để bản vương coi một chút…”

Trên cổ tay trắng nõn của tiểu cô nương quả nhiên có vết tím ứ đọng, mới rồi còn hồng, bây giờ đã xanh lên rồi. Bởi vì lúc nãy hắn tức giận, nhất thời quên không khống chế lực đạo, lại vô ý làm nàng bị thương. Vòng máu ứ đọng quanh cổ tay đối lập với làn da nàng, nhìn có chút ghê người, chỉ trách da nàng quá non nớt, đụng một chút liền xanh đỏ lên. Điều này khiến hắn có chút phiền muộn, mỏng manh như vậy, sau này đi theo hắn, làm sao có thể không lo lắng mà yêu thương nàng! Hắn đợi lâu như vậy, vì nàng cất giữ hai mươi mấy năm tinh lực, đến lúc đó hắn không đảm bảo được có làm nàng bị thương hay không.

Triệu Giới nhẹ nhàng vuốt ve vòng máu ứ đọng kia: “Đau không?”

Ngụy La mím môi, không vui hỏi ngược lại: "Đại ca ca nói xem?"

Triệu Giới vừa đụng, Ngụy La liền vô thức co tay lại. Lông mi dài của nàng nhẹ nhàng run rẩy, đột nhiên nhớ ra cái gì, mở mắt nghi ngờ hỏi: “Vừa nãy Đại ca ca sao lại ở đó?”

Triệu Giới dừng động tác, mặt không đổi sắc nói: “Lúc nãy ta đi ngang qua đình bát giác, nhìn thấy muội đi vào rừng trúc. Rừng trúc kia phức tạp hỗn độn, ta lo muội bị lạc nên mới vào trong tìm xem”.

Lý do này miễn cưỡng cũng chấp nhận được, Ngụy La chậm chạp a một tiếng, cũng không hỏi lại.

Đứng mãi ở chỗ này cũng không phải cách, vạn nhất có người đi qua, nhìn thấy bọn họ thì thật không thể giải thích rồi.

Triệu Giới đau lòng xoa xoa cổ tay nàng, chỗ đó đã ứ đọng thành một khối lớn, nếu không kịp thời xử lý, không chừng ngày mai sẽ chuyển sang tím xanh. Triệu Giới mang Ngụy La ra khỏi chỗ này, gọi một tên hạ nhân đi chuẩn bị rượu thuốc, lại ngựa quen đường cũ dắt nàng vào một gian phòng khách. Để hạ nhân lấy rượu thuốc ra, sau đó liền đổ lên tay mình chà xát cho nóng, lại tỉ mỉ thoa lên cổ tay nàng.

Triệu Giới thỉnh thoảng sẽ đến Phủ Định Quốc Công, đối với cấu trúc nơi này cũng coi như quen thuộc. Giang phòng này bình thường không có người ở, dọn dẹp coi như sạch sẽ, bàn ghế không bị nhiễm bụi, trong phòng sáng sủa, tạm thời ở lại một lúc cũng không sao.

Bôi thuốc xong, Triệu Giới đứng lên, đi qua một bên rửa tay, lại lơ đãng hỏi: “A La, vừa rồi ca ca đi qua đình nghỉ mát, sao muội không để ý tới bản vương?”

Trên cổ tay Ngụy La đều là mùi rượu thuốc, nàng nhăn mặt ngửi một cái, cũng không nghĩ nhiều về lời nói của hắn: “Cao tỷ tỷ tìm huynh”.

Triệu Giới ngừng tay, nhìn nàng, hỏi lại: “Cao Đan Dương tìm ta thì có liên quan gì tới muội?”

Ngụy La nghiêng đầu: “Mọi người đều nói ca ca và Cao tỷ tỷ là một đôi”. Nói xong, đôi con ngươi khẽ chuyển, giống như thuận miệng nói tới: “Đại ca ca còn tặng tỷ ấy một cái vòng ngọc bích. Cao tỷ tỷ cho muội xem, thật sự rất đẹp”.

Triệu Giới nhíu mày, dừng động tác lau tay lại: “Vòng tay gì?”

Sao một chút ấn tượng hắn cũng không có.

Ngụy La liền đem chuyện cũ mà Cao Đan Dương nói với nàng kể lại một lần, kể đến đoạn cái vòng, nói rất khí thế, chống cằm hỏi: “Đại ca ca, chỗ của ca ca có rất nhiều ngọc thạch sao? Nếu rất nhiều không dùng hết, tặng cho muội được không?”

Ngụ ý chính là, thủ đoạn Triệu Giới dụ dỗ tiểu cô nương vui vẻ đều giống nhau, chẳng có chút mới mẻ nào. Tặng cho Cao Đan Dương một cái vòng ngọc bích, lại tặng cho nàng dây lưng con sóc bằng đá ngọc lam, mặc dù món đồ thay đổi, nhưng bản chất vẫn giống nhau.

Triệu Giới nghe nàng nhắc tới, mới nhớ lại còn có một đoạn chuyện cũ như vậy. Nhưng hắn chưa bao giờ tặng cho Cao Đan Dương cái vòng nào cả, không cần nghĩ cũng biết là kiệt tác của Trần Hoàng Hậu. Vẻ mặt Triệu Giới khó chịu, Cao Đan Dương sao lại nói với Ngụy La mấy chuyện này? Là thuận miệng nhắc tới, hay cố ý nhắc nhở nàng?

Trong lòng Triệu Giới không vui, nhưng cũng không biểu hiện ra với Ngụy La. Ngẫm lại, hắn nắm được chút dấu vết, bên môi không tự chủ cong lên. Nàng nói như vậy là vì để ý hắn sao? Không hy vọng hắn tặng đồ cho Cao Đan Dương?

Tuy nghĩ như thế, nhưng vẫn nên giải thích cho tiểu cô nương hiểu, miễn khiến nàng hiểu lầm. Triệu Giới ngậm cười nói: “Ta không tặng gì cho nàng ấy cả, cái vòng kia không phải ca ca tặng. A La, bản vương chỉ tặng đồ cho muội”.

Ngụy La nhìn Triệu Giới, đôi mắt trong suốt. Có vài tia sáng xẹt qua trong đầu nàng, nhưng rất nhanh lại biến mất không thấy gì.

Ngụy La nhếch môi, nhớ tới mấy lời Triệu Lưu Ly nói ngày đó. Triệu Lưu Ly đem mọi chuyện Dương Chẩn đối tốt với nàng ấy nói ra, sau khi nàng nghe xong, cẩn thận suy nghĩ một chút, nghĩ những việc Dương Chẩn làm cho Triệu Lưu Ly, Triệu Giới hình như cũng đối với nàng như vậy. Triệu Lưu Ly còn nói Dương Chẩn đối với người khác đều rất lãnh đạm, đối với nàng ấy lại nhiệt tình, Triệu Giới không phải cũng vậy sao? Hắn đối với người khác đều không có sắc mặt tốt, chỉ có đối với nàng dường như vô cùng kiên nhẫn.

Hắn sẽ luôn luôn đối tốt với nàng sao, chỉ đối tốt với mình nàng?

Ngụy La đưa tay nắm lấy tay áo hắn, đôi mắt ướt nhẹp sáng long lanh như con hươu nhỏ, mở miệng nói: “Đại ca ca, ca ca…”

Triệu Giới nhìn nàng, đợi nàng nói tiếp.

Ngụy La nói: "Về sau ca ca không thể tặng đồ cho người khác, cũng không thể đối tốt với người khác, chỉ có thể đối tốt với mình muội”.

Trong mắt Triệu Giới lay động, mắt cũng trở nên sẫm màu. Hắn nhìn nàng, chậm rãi hỏi: “Vì sao?”

Chính Ngụy La cũng không nghĩ ra nguyên nhân vì sao Triệu Giới nên làm vậy, hắn hỏi lại nàng, khiến nàng có chút mê man.

Ngụy La đang muốn mở miệng, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, đông đông đông, nhẹ nhàng chậm chạp lại rụt rè.

Hai người cùng nhìn về phía ngưỡng cửa, chỉ thấy Kim Lũ lúng túng đứng ở đó, bộ dáng có chút câu nệ, sắc mặt ngượng ngùng nói: “Tiểu thư, Tĩnh Vương Điện hạ… Tìm được Thất thiếu gia rồi. Bạch Lam dẫn thiếu gia đi ao sen đằng sau rừng trúc, gặp phải thiên kim Phủ Nhữ Dương Vương…”
Bình Luận (0)
Comment