Hai người kia sao lại trùng hợp như vậy…
Ngụy La nhất thời không còn tâm tư uống trà, từ trên sạp mĩ nhân ngồi
dậy, tròng mắt xoay chuyển hỏi: “Tĩnh Vương đến đây làm gì?”
Lần trước Triệu Giới có nói qua, chờ hắn dưỡng thương tốt rồi sẽ tới Phủ Anh Quốc Công cầu hôn, bây giờ đột nhiên đến, không phải là tới cầu hôn đó chứ? Vết thương của hắn khỏi nhanh như vậy sao? Nhưng nếu Triệu Giới và người Phủ Trung Nghĩa Bá đụng nhau, đồng thời nói chuyện cầu thân,
người khác sẽ nhìn nàng thế nào?
Cái này không thể được, Ngụy La có chút lo lắng, vội mang giày lụa trắng thêu mẫu đơn vào, chuẩn bị ra ngoài xem tình hình thế nào.
Cũng may Bạch Lam kịp thời nói: “Tĩnh Vương điện hạ tới tìm Quốc Công gia, có lẽ có chuyện quan trọng cần thương lượng”.
Ngụy La lập tức trấn tĩnh lại, ngồi lại lên giường. Nàng nghĩ gì đó,
ngẩng đầu nhìn Bạch Lam: “Ngươi nói người của Phủ Trung Nghĩa Bá tới phủ nghị hôn, chuyện là thế nào?”
Bạch Lam mới từ chính phòng về, vì thế trả lời chỉn chu: “Là Trung Nghĩa Bá và phu nhân Trung Nghĩa Bá tới tìm Ngũ lão gia, muốn thương lượng
chuyện hôn sự giữa tiểu thư và Tống Huy thiếu gia”.
Ngụy La sắp tròn mười bốn, Tống Huy cũng mới vừa thi đình xong, hôn sự
hai nhà cũng nên sớm định ra. Phu thê Trung Nghĩa Bá ở nhà suy nghĩ vài
ngày, mới quyết định tới Phủ Anh Quốc Công một chuyến, thương lượng
chuyện hôn sự của hai đứa với Ngụy Côn.
Ngụy La sớm đã đoán được sẽ có ngày này, bây giờ nghe Bạch Lam kể lại,
nàng cũng không quá sốt ruột. Ngụy La tĩnh tâm suy nghĩ một chút, lại
hỏi Bạch Lam: “Phụ thân đâu? Tới gặp bọn họ rồi sao?”
Bạch Lam gật đầu: “Ngũ lão gia đã qua đó rồi”.
Ngụy La chống cằm, lông mày nhíu lại. Nếu Ngụy Côn còn chưa qua, nàng
còn có thể nói trước với ông ấy một tiếng, không cần đồng ý cửa hôn sự
này nhanh như vậy. Đáng tiếc, Ngụy Côn qua đó rồi, nàng không có cơ hội
nói. Nhưng có lẽ cũng không sao, hôm nay chỉ mới thương lượng, chưa chắc có thể định xuống, rất có thể chỉ là hai bên thăm dò ý tứ lẫn nhau.
Ngụy La mở mắt, hỏi: “Tống Huy ca ca cũng tới sao?”
Bạch Lam lại nói: “Đi cùng ạ, Tống Huy thiếu gia đang ở chính phòng”.
Ngụy La gọi Bạch Lam lại gần, ghé sát vào tai nàng ta, dặn dò: “Ngươi đi chính phòng nghe ngóng một chút coi bên trong nói gì. Cẩn thận một
chút, đừng để ai phát hiện”.
Bạch Lam cẩn thận gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Ngụy La đứng trong phòng, đi tới đi lui hai vòng, xem ra chuyện giữa
nàng và Tống Huy không thể kéo dài được nữa. Nên dứt thì phải dứt, cũng
tới lúc nên nói chuyện rõ ràng, cứ kéo tiếp như vậy, hôn sự bị định
xuống thật thì không dễ giải quyết.
*** *** ***
Tại chính phòng.
Ngụy Côn ngồi trên ghế thiết mộc, bên trái là phu thê Trung Nghĩa Bá, bên phải là Tống Huy.
Hôm nay Tống Huy mặc áo bào màu xanh đậm thêu bồ đào, đầu đeo ngọc quan, khí chất gầy gò, có chút khác biệt so với mọi khi. Nếu thật phải nói
khác biệt chỗ nào, đại khái là trong mắt có nhiều vui vẻ hơn, lại càng
nhu hòa hơn. Hắn cầm chén trà men trắng hoa văn phù dung, ung dung thản
nhiên ngồi nghe Ngụy Côn và phụ mẫu nói chuyện, ngẫu nhiên cũng đáp lại
đôi ba câu.
Nếu là đến để thương lượng chuyện hôn sự, trong lòng đôi bên đều biết
rõ, đề tài cho dù vô tình hay cố ý cũng đều hướng về Tống Huy và Ngụy La mà nói.
Ngụy Côn nhấp ngụm trà, nghiêng đầu nhìn Tống Huy: “Hiền chất đậu tiến sĩ rồi, có tính toán gì không?”
Kết quả thi đình đã có, Tống Huy đậu bảng nhãn, đứng thứ hai. Đệ nhất
giáp là nhi tử của Lễ Bộ Thượng Thư – Tả Thừa Hoài, do Sùng Trinh Hoàng
Đế phê chuẩn. Mặc dù Tống Huy xếp sau Tả Thừa Hoài, nhưng vẫn rất được
Hoàng Đế coi trọng, quan lộ sau này chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió.
Tống Huy đặt chén trà xuống, thái độ cung kính khiêm nhường: “Nếu không
có gì bất trắc, hiền chất sẽ được lưu lại Hàn Lâm Viện đảm nhiệm việc
biên soạn”.
Năm đó Ngụy Côn cũng xuất thân từ Hàn Lâm Viện, đối với việc này hai người cũng có không ít đề tài chung.
Một hỏi một đáp, phu nhân Trung Nghĩa Bá bên kia không nhịn được nói:
“Mấy năm nay Huy nhi bận học hành, làm trễ nãi không ít thời gian. Bây
giờ cuối cùng cũng có chút công danh, cũng nên quan tâm tới chuyện thành gia lập thất”. Nói xong bà lại nhìn Ngụy Côn, thẳng thắn nói: “Huy nhi
và A La có hôn ước từ nhỏ, theo ta thấy, hôn sự này có phải nên định ra
rồi không?”
Ngụy Côn không nghĩ phu nhân Trung Nghĩa Bá nói thẳng như vậy, trong nhất thời lại có chút không trả lời được: “Chuyện này…”
Tuy rằng ông có ý để hai nhà kết thân, nhưng khổ sở dưỡng dục khuê nữ,
nói gả liền gả, vẫn có chút không nỡ. Hơn nữa nếu đồng ý quá nhanh,
không phải làm nữ nhi của mình mất giá sao? Dù thế nào cũng phải thương
lượng lại lần nữa, mới một lần liền gả ra ngoài, thật giống như không ai thèm cưới nữ nhi của ông, nên mới phải vội vàng đưa ra ngoài.
Ngụy Côn suy nghĩ cẩn thận, lại nhấp ngụm trà, chậm rãi nói: “Tống phu
nhân nói không sai, hôn sự của A La và hiền chất nên suy nghĩ thật kỹ.
Chỉ là, A La còn nhỏ, ta cũng không muốn gả sớm, nói thế nào cũng phải
đợi sau cập kê…”
Ngụy La sắp sửa mười bốn, nói cách khác, còn phải chờ một năm nữa.
Nhưng mà Tống Huy đã hai mươi rồi, đợi thêm một năm nữa có phải là quá
lâu hay không? Phu nhân Trung Nghĩa Bá có chút do dự, bình tĩnh nghĩ lại một chút, cảm giác mấy lời vừa rồi của bà có chút nóng vội, liền dịu
giọng nói lại: “Sau khi cập kê mới gả không hẳn không thể, ý của ta là,
có thể đính hôn trước, đến lúc đó mới đón dâu…”
Chỉ cần định thân, chậm thêm một năm nữa cũng không sao cả.
Bà đã gặp qua Ngụy La vài lần, đối với tiểu cô nương này mọi thứ đều rất hài lòng. Không những xinh đẹp, còn nhu thuận hiểu chuyện, quan trọng
là Tống Huy rất thích nàng ta, nếu vì thế mà đợi thêm một năm nữa, cũng
rất đáng giá.
Ngụy Côn suy nghĩ một lát, mới miễn cưỡng gật đầu, nhìn Tống Huy hỏi: “Hiền chất thấy thế nào?”
Lông mày Tống Huy giãn ra, lại cười nói: “Hiền chất nguyện ý chờ A La cập kê”.
Ý tứ rõ ràng, liền bàn tới sính lễ, định ra hôn kỳ.
Nha hoàn dâng thêm trà nước, Bạch Lam bưng một chén trà đưa cho Tống
Huy, dưới đáy còn đè một tờ giấy. Tống Huy chắc cũng cảm giác được, nhìn Bạch Lam một cái, nàng ấy cúi đầu, mặt không đổi sắc nói: “Thỉnh Tống
thiếu gia dùng trà”. Nói xong liền khom người đi ra khỏi phòng.
Tống Huy bưng tách trà, thừa dịp mấy người Ngụy Côn đang nói chuyện liền mở tờ giấy ra xem, sau khi xem xong liền lặng lẽ thu vào tay áo, đứng
dậy nói với Ngụy Côn: “Bá bá và phụ mẫu chậm rãi tán gẫu, hiền chất xin
phép ra ngoài một chút”.
Người có việc gấp, Ngụy Côn tất nhiên không hỏi nhiều, gật gật đầu cho hắn đi ra ngoài.
*** *** ***
Tống Huy đi ra khỏi chính phòng, liền thấy Kim Lũ đứng cách đó không xa chờ hắn.
Chờ Tống Huy đi tới, đi theo hành lang nhỏ tới cuối đường, lên trước nữa chính là cửa Tùng Viên. Trước cửa viện có một gốc cây tùng, cao lớn
thẳng tắp, hướng thẳng lên trời. Lúc này, có một tiểu cô nương đứng dưới tàng cây, nàng mang giày trắng, mặc váy màu thạch lựu. Hai loại màu
sắc, một cái trắng thuần tột cùng, một cái lại diễm lệ rực rỡ, trông
Ngụy La giống như hoa lựu nở rộ đầu mùa, xinh đẹp động lòng, mềm mại ướt át.
Tống Huy cất bước tiến lên, gọi một tiếng: “A La muội muội”.
Ngụy La nhìn hắn, khẽ cười: “Tống Huy ca ca”.
Tờ giấy vừa rồi đúng là do Ngụy La viết, nàng từ trong miệng Bạch Lam
biết được chuyện bọn họ thương lượng, thừa dịp người còn chưa đi, muốn
nói rõ mọi việc với hắn.
Tống Huy đứng cách Ngụy La vài bước, khoảng cách này không xa không gần, hợp với lễ nghi, không dễ khiến người khác hiểu lầm: “A La muội tìm ta
có việc sao?”
Từ trước khi Tống Huy tới đây, Ngụy La đã nghĩ ra mấy lời tốt lắm. Hắn
tới rồi, hai tay nàng chắp ở sau lưng, hai mắt mỉm cười, ngữ điệu bình
tĩnh nói với hắn: “Tống Huy ca ca, chúng ta từ hôn đi, muội không muốn
gả cho ca ca”.
Nụ cười trên mặt Tống Huy cứng đờ, kinh ngạc đứng im tại chỗ, có chút ngạc nhiên và thất thố nói: “Cái gì?”
Ngụy La cụp mắt, không nhắc lại, tiếp tục nói: “Muội biết hôm nay Tống
Huy ca ca tới đây vì chuyện hôn sự của chúng ta, muội cũng biết chúng ta được chỉ hôn từ khi muội còn nhỏ nếu không có gì ngoài ý muốn, sau này
muội sẽ làm nương tử của huynh”. Nàng ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp nhỏ
nhắn cười ngọt ngào, nhưng những lời trong miệng lại như băng tra tử
(1), đâm vào ngực người nghe. “Gần đây muội suy nghĩ rất nhiều, muội chỉ coi huynh là ca ca, đối với huynh không có tình yêu nam nữ. Nếu miễn
cưỡng gả cho huynh, sau này chúng ta cũng sẽ không hạnh phúc”.
Ngụy La nghĩ tới rất nhiều cách để nói chuyện từ hôn với Tống Huy, chỉ có cách này là ít tổn thương nhất.
Tống Huy rất tốt, nàng không nỡ làm tổn thương hắn, lại không muốn gả
cho hắn. Nếu hắn có thể đồng ý từ hôn, vậy thì không còn gì có thể tốt
hơn, tất cả đều vui vẻ.
Tống Huy đứng tại chỗ, yên lặng nhìn Ngụy La, rất lâu không nói gì.
Tâm tình của hắn thay đổi rất nhanh, vừa rồi thương lượng hôn sự của bọn họ, hắn có cảm giác mình lập tức sẽ có được nàng. Tiểu cô nương này là
người hắn nhìn lớn lên, hắn đối với nàng có rất nhiều tình ý, nhưng chỉ
có mình hắn hiểu rõ. Nháy mắt tiếp theo, nàng lại nói cho hắn biết, nàng không muốn gả cho hắn, nàng nói gả cho hắn sẽ không hạnh phúc.
Nàng còn chưa gả cho hắn, làm sao biết được sẽ không hạnh phúc?
Tống Huy nhịn không được tiến lên hai bước, hào quang trong mắt trở nên
âm u, người xưa nay điềm tĩnh ôn nhu như hắn, bây giờ lại có chút không
biết làm sao: “Có phải muội cảm thấy quá đường đột không? Nếu muội không muốn, A La, ta có thể đợi thêm hai năm nữa…”
Ngụy La lắc lắc đầu, ngẩng đầu nhìn hắn: “Không phải vậy…” Giọng Ngụy La trong trẻo, chậm rãi nói: “Tống Huy ca ca, muội có người trong lòng”.
Trước kia Tống Huy rất thích nghe Ngụy La nói chuyện, cảm thấy thanh âm
của nàng giống như được bọc một tầng đường, vừa ngọt lại vừa mềm. Bây
giờ mới phát hiện, trong mật ngọt còn có con dao sắc, mỗi câu nói của
nàng, giống như một đao đâm vào lồng ngực hắn. Tim hắn đau như bị dao
cắt, không nói gì cả, hồi lâu sau mới khàn khàn hỏi: “Là ai?”
Ngụy La chớp mắt mấy cái, không nói cho Tống Huy biết.
Nàng không nói, hắn đại khái cũng có thể đoán được là ai.
Là Triệu Giới sao? Lúc ở Cảnh Hòa sơn trang, ham muốn chiếm giữ của hắn
ta đối với A La rõ ràng như vậy, hắn sớm nên ý thức được mối nguy này.
Bây giờ Triệu Giới làm được, đoạt đi tiểu cô nương của hắn…
Trong ngực Tống Huy khó chịu, ẩn ẩn đau, lại cảm thấy không biết nên nói gì không nên nói gì. Hắn cho rằng A La là của hắn, chưa bao giờ nghĩ
tới sẽ mất đi, bây giờ đột nhiên lại cảm nhận được, trong chốc lát không thể tiếp thu nổi. Tống Huy cầm tay nàng, từng chữ từng chữ, mang theo
chút cố chấp nói: “Ta không từ hôn…” Hắn nhìn nàng, lặp lại câu nói của
mình: “A La, ta không muốn từ hôn…”
Tống Huy dùng lực, Ngụy La lui về sau, nhưng không thể rút tay ra.
Ngụy La nhíu mày, nàng cho rằng mình nói như vậy, Tống Huy sẽ đồng ý.
Sao có thể như vậy? Bây giờ hắn không đồng ý từ hôn, nàng ngược lại rơi
vào cảnh khó khăn.
Đúng vào lúc này, một cánh tay thon dài chen vào giữa hai người.
Triệu Giới nắm tay Tống Huy, chặn trước mặt Ngụy La, thanh âm lạnh lẽo: “Buông tay!”
----------------------
(1) Băng tra tử (冰碴子): Gốc rạ đóng băng