Lần này Triệu Giới tới tìm Anh Quốc Công, thật ra là vì hôn sự giữa Ngụy La và Phủ Trung Nghĩa Bá.
Nửa canh giờ trước, hắn ở trong phòng đánh cờ với Anh Quốc Công, nhìn như đánh cờ, nhưng kì thực là đang bàn chính sự.
Triệu Giới lấy trong hộp ra một quân cờ đen, đặt lên giữa bàn cờ, mắt
phượng cụp xuống, phong thái ung dung. Hắn chậm rãi nói: “Tin tức bản
vương bị thương cách đây không lâu, chắc Anh Quốc Công cũng đã biết”.
Anh Quốc Công Ngụy Trường Xuân gật đầu, theo sát nước cờ của Triệu Giới
mà đánh ra một quân cờ trắng: “Từ lúc điện hạ trở về Kinh Thành đã nghe
thấy. Không biết thương thế của Điện hạ thế nào? Còn đáng ngại hay
không?”
Chuyện Tĩnh Vương bị thương cũng không phải chuyện nhỏ. Huống gì Triệu
Giới lại không cố ý giấu giếm tin tức, ngày hôm sau gần như cả kinh
thành đều biết Triệu Giới gặp nạn trên đường về kinh, trên người bị
thương, thương thế nghiêm trọng. Anh Quốc Công vốn muốn đi Phủ Tĩnh
Vương thăm dò bệnh tình của hắn, nhưng nếu bị truyền tới tai Sùng Trinh
Hoàng đế, nhất định sẽ khiến Hoàng đế nghi kỵ, suy nghĩ kỹ một chút, ông đành không đi nữa.
Hôm nay Triệu Giới lấy danh nghĩa:”Ngẫu nhiên đi ngang qua, luận bàn kỳ
nghệ” để bái phỏng Anh Quốc Công, hai người mới gặp mặt một lần.
Triệu Giới nói một tiếng không đáng lo, lại cầm lên một viên cờ đen, cầm trong tay vuốt vuốt, không vội đặt cờ xuống. Hồi lâu sau, hắn mới nói:
“Anh Quốc Công có biết là ai muốn lấy mạng bản vương không?”
Ngụy Trường Xuân không phải không nghĩ tới vấn đề này, bây giờ Triệu
Giới hỏi tới, trầm ngâm một lát rồi đáp: “Không lẽ có liên quan tới Lục
hoàng tử?”
Ở thời điểm mấu chốt này, người duy nhất có động cơ để ra tay chỉ có Lục hoàng tử - Triệu Chương. Lần này Triệu Giới đi Thiểm Tây cứu trợ, là
làm việc tốt, nhất định sẽ được Sùng Trinh Hoàng đế khen thưởng, thụ
phong ban thưởng. Như vậy, đối với Triệu Chương là một loại uy hiếp,
trong lòng Triệu Chương không có ý gì tốt, nhân cơ hội mà động thủ cũng
không phải không thể.
Triệu Giới thấp giọng cười một tiếng, cũng chẳng nói đúng sai, chỉ đánh
ra một quân cờ: “Xác thật có quan hệ với hắn. Có điều lão Lục chỉ là
người đứng sau màn thi hành mệnh lệnh, thật sự động thủ là một người
khác”.
Triệu Giới hiểu Triệu Chương rất rõ, nội tâm Triệu Chương quanh co, trừ
phi bị ép tới đường cùng, nếu không sẽ không làm ra chuyện xúc động như
vậy, dễ dàng bại lộ chân tướng. Chuyện này đến tám chín phần không phải
do Triệu Chương làm, hắn ta chỉ là sống chết mặc bây mà thôi.
Ngụy Trường Xuân bưng tách trà sứ xanh vẽ hoa cúc lên nhấp một ngụm,
nhịn không được hỏi: “Không biết người mà Vương gia nói tới, đến tột
cùng là ai?”
Triệu Giới cười cười, bình tĩnh nói: “Nhữ Dương Vương Lý Tri Lương”.
Nhữ Dương Vương là người xúc động lỗ mãng, đầu óc ngay thẳng, nói khó
nghe hơn một chút chính là đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Nhất định là ông ta đã nghe được gì đó, biết việc tay Lý Tụng bị thương có liên quan tới Triệu Giới, trong lòng oán hận, lúc này liền tìm cơ hội để báo thù
cho nhi tử. Đáng tiếc ông ta làm việc không tới, sơ hở quá nhiều, Triệu
Giới chỉ cần cho người âm thầm điều tra, liền tra rõ được Lý Tri Lương
không thoát khỏi liên can tới vụ này.
Lý Tri Lương thật cho rằng ba mươi năm mươi người liền có thể lấy mạng hắn sao? Cũng quá coi thường Triệu Giới hắn rồi!
Ngụy Trường Xuân nghe vậy, bừng tỉnh đại ngộ, trên mặt không lộ ra vẻ sợ hãi, thẳng thắn hỏi: “Vương gia định xử lý như thế nào?”
Một tay Triệu Giới chậm rãi xoay nhẫn ngọc lưu ly trên ngón cái, mắt
phượng đen láy sâu thẳm, bờ môi khẽ cong: “Ta đã bày ra đại cục, đến lúc đó chỉ cần Anh Quốc Công ra mặt, giúp bản vương một chút…” Hắn lại cầm
lên một quân cờ đen, chặn lại đường đi của cờ trắng: “Quân cờ này của
Lục đệ, không dùng được nữa rồi”.
Vẻ mặt Anh Quốc Công nghiêm túc: “Vậy nghe theo vương gia căn dặn, hạ quan nhất định tận lực tương trợ”.
Nói xong chính sự, Triệu Giới và Anh Quốc Công cũng đánh xong ván cờ,
cũng đã khoảng giờ tý, Triệu Giới liền thuận miệng nói: “Nếu bản vương
nhớ không lầm, Tứ tiểu thư của quý phủ hình như có hôn ước với nhi tử
của Trung Nghĩa Bá?”
Anh Quốc Công gật đầu, không giấu giếm nói: “Cháu gái A La và Tống Huy
đã đính hôn từ trong bụng mẹ, bây giờ cả hai đều đã trưởng thành, ngày
thành thân chắc cũng không xa”.
Trên mặt Triệu Giới nhìn không ra một chút biểu cảm nào, cũng không nói gì nữa.
Ngụy Trường Xuân cho rằng Triệu Giới chỉ thuận miệng hỏi, đang chuẩn bị
bỏ qua đề tài này, không nghĩ tới Triệu Giới giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng, gằn từng chữ nói: “Phủ Trung Nghĩa Bá và Triệu Chương có quan hệ
thế nào, Anh Quốc Công không cần bản vương phải nói rõ chứ. “Còn da lông mọc, còn chồi nảy cây”, Anh Quốc Công không nghĩ gả Tứ tiểu thư cho
Tống Huy rồi, kết cục sau này sẽ thế nào?”
Ngụy Trường Xuân giật mình, mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
Triệu Giới rũ mắt, vừa vặn nhìn tới dấu răng nhàn nhạt lộ ra trên cổ
tay, dấu vết cũng không còn rõ ràng như trước, nhưng vẫn mờ nhạt không
biết mất: “A La là cô nương thông tuệ nháy bén, bản vương niệm tình nàng thân cận với Lưu Ly, nên mới có chút nhiều lời chỉ điểm một hai câu.
Cửa hôn sự này, mong Anh Quốc Công vẫn là cẩn trọng suy tính lại”.
Ngụy Trường Xuân biểu cảm ngưng trọng, không thể không thừa nhận Triệu Giới nói có lý, nhất là câu – “Còn da lông mọc, còn chồi nảy cây”.
Anh Quốc Công yêu thương Ngụy La, tất nhiên không muốn nàng bị kẹp ở
giữa hai nhà mà khó xử, sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng. Chỉ là muốn
từ hôn không phải chuyện dễ như vậy! Anh Quốc Công nói: “Vương gia nói
rất đúng, chỉ là cửa hôn sự này đã định rất nhiều năm, nếu đột nhiên bội ước, người khác nhất định cho rằng Phủ Anh Quốc Công nói không giữ
lời…”
Ngón tay Triệu Giới gõ nhẹ lên bàn cờ, bên môi chậm rãi tuôn ra một tràn cười: “Anh Quốc Công hiểu lầm ý của bản vương rồi, bản vương chỉ nói
ngài thận trọng suy nghĩ, cũng không nói ngài từ hôn. Chuyện bội ước
này, để Phủ Trung Nghĩa Bá làm cũng không phải không thể”.
Phủ Trung Nghĩa Bá đang dần dần xuống dốc, ngày càng lụn bại, nếu không
phải sau lưng có Ninh Quý Phi và Triệu Chương chống đỡ, chỉ sợ không còn ai hỏi thăm. Cũng may đến đời Tống Huy không chịu thua kém, thi đậu
Bảng nhãn, nếu quan lộ thuận lợi, làm rạng rỡ tổ tiên cũng không phải
việc khó. Tống Huy lại đối với Ngụy La có tình, muốn hắn cam tâm tình
nguyện từ hôn, chắc chắn không dễ dàng như vậy… Vậy thì chỉ còn một
đường tắt, để phu thê Trung Nghĩa Bá nhúng tay vào.
Trong lòng Triệu Giới đã tính toán một phen, cũng không nói với Anh Quốc Công. Hắn đứng dậy, đẩy tấm bình phong, ra khỏi phòng đánh cờ: “Trước
khi bản vương xuất cung, Lưu Ly có nhờ bản vương nói vài câu với Tứ tiểu thư, không biết nàng ấy đang ở đâu?”
Ngụy Trường Xuân theo sát phía sau, nghe vậy nói: “Vương gia chờ một lát, thần kêu người gọi A La tới”.
Triệu Giới dừng một chút mới nói: “Không cần, bản vương tự mình qua đó”.
*** *** ***
Vì thế mới có một màn trước mắt này.
Lông mày Triệu Giới chụm lại, lạnh tới run người, đôi mắt đen sâu không
thấy đáy nhìn Tống Huy chằm chằm, không nói lời nào, lực đạo trong tay
không tự chủ mạnh thêm.
Anh Quốc Công tiến đến, nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì? A La, cháu và Tống thế tử đang nói chuyện gì?”
Anh Quốc Công từ phía sau đi tới chỉ thấy hai người đứng quá gần, Tống
Huy giữ chặt tay Ngụy La, Ngụy La giãy giụa không thoát ra được, hai
người giống như đang xảy ra tranh chấp gì đó. Lúc này Triệu Giới tiến
lên ngăn cản, Anh Quốc Công cũng không cảm thấy có gì không thích hợp,
thậm chí còn có chút cảm kích.
Tống Huy đón lấy ánh mắt của Triệu Giới, lại nhìn Ngụy La ở phía sau, cô đơn và bi thương lóe lên trong mắt, rồi chợt cúi đầu, buông tay Ngụy La ra. Hắn lui về sau hai bước, chắp tay với Anh Quốc Công, thành khẩn
nói: “Vãn bối vô lễ, thất lễ với A La muội muội, xin Quốc Công gia thứ
lỗi”.
Trong lòng người khác, Tống Huy vẫn là người có cử chỉ bề ngoài đàng
hoàng, là thiếu niên biết tiến lùi lễ độ, rất hiếm khi có hành động liều lĩnh như hôm nay. Tuy Anh Quốc Công bất mãn, nhưng cũng không nói gì
làm khó hắn, chỉ nhàn nhạt nói: “Tuy ngươi và A La có hôn ước, nhưng
cũng không nên quá thân cận như vậy. Hành động như hôm nay, sau này
không nên có nữa”.
Tống Huy không giải thích, chỉ bày ra thái độ nhận sai: “Vâng, Tống Huy xin tuân theo dạy bảo”.
Anh Quốc Công lúc này miễn cưỡng gật gật đầu, nhìn Triệu Giới: “Không biết Tĩnh Vương có lời gì muốn nói với A La?”
Triệu Giới xoay người, đứng cách Ngụy La vài bước, mắt phượng cụp xuống, bộ dáng nghiêm chỉnh, có lẽ là vì tức giận trong lòng còn chưa nguôi,
giọng nói có chút lạnh nhạt: “Tháng sau Lưu Ly muốn đi Tử Ngự Sơn trang ở ngoài thành nghỉ hè, cố ý mời Tứ tiểu thư đi cùng”.
Ngụy La đứng tại chỗ, Lưu Ly muốn đi Sơn trang nghỉ hè, tại sao Triệu
Giới lại nói với nàng? Ngụy La suy nghĩ một chút, Triệu Giới chọn trường hợp này nói ra, căn bản không cho nàng cơ hội từ chối, nàng suy nghĩ
rồi nói: “Làm phiền Tĩnh Vương ca ca thay muội nói với Lưu Ly một tiếng, lúc đó muội sẽ đi cùng”.
Triệu Giới nhìn Ngụy La, trước kia lúc hắn nhìn nàng, trong mắt lúc nào
cũng mang theo ý cười, bây giờ đôi mắt đó chẳng có chút vui vẻ nào. Ngẫm lại cũng đúng, hắn bị trọng thương, nàng chẳng qua thăm lần nào, trong
lòng hắn nhất định không dễ chịu gì?
Nhưng nàng cũng không có cách nào, ai bảo quan hệ của bọn họ không thể để cho người ta biết chứ.
Triệu Giới thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt nói: “Nếu Tứ tiểu thư đồng ý, liền tự mình vào cung một chuyến, Lưu Ly còn có lời muốn nói với muội”.
Ngụy La sững sờ: “Đi bây giờ?”
Triệu Giới nói ừ, mở mắt nhìn nàng: “Xe ngựa trong cung đã đợi bên ngoài phủ, Lưu Ly cố ý dặn dò bản vương tự mình hộ tống muội vào cung.
Ngụy La: “…”
Thật sự là ý của Lưu Ly sao? Không phải ý của hắn?
Ngụy La biết rõ không từ chối được, mím môi, gật đầu nói: “Nếu đã vậy,
Tĩnh Vương ca ca chờ muội một chút, muội trở về đổi một bộ quần áo rồi
đi”.
Trên người nàng đang mặc thường phục, bởi vì ngại trời nóng, bên trong
chỉ mặc áo la ngắn, xiêm y mỏng manh, mặc ở nhà còn được, nếu ra cửa thì không tốt lắm. Ai biết Triệu Giới nhìn nàng một cái, môi mỏng mở ra,
không nhịn được nói tiếp: “Không cần, cứ vậy đi thôi”. Ánh mắt Triệu
Giới lướt xuống, nhìn váy màu thạch lựu thêu tơ vàng và giày hải đường
của nàng, lời nói hàm chứa nhiều thâm ý: “Lưu Ly sẽ không để ý”.
Ánh mắt Triệu Giới tĩnh mịch, Ngụy La vô thức lui về phía sau, định giấu giày đi không để hắn nhìn: “A… Như vậy cũng được”.
Một khi đã như vậy, nàng chỉ có thể vào cung.
Anh Quốc Công cung kính tiễn Triệu Giới ra ngoài phủ, Ngụy La chần chờ
một lát, dẫn Kim Lũ và Bạch Lam đi theo. Lúc đi ngang qua Tống Huy, nàng dừng lại một chút, cuối cùng cũng không nói gì, đi lướt qua.
Thật là một tiểu cô nương nhẫn tâm, lúc nàng quyết định phân rõ giới hạn với ngươi, ngay cả một chút ảo tưởng cũng không lưu lại.
Tống Huy chầm chậm xoay người, nhìn bóng lưng Ngụy La càng lúc càng xa.
Lời nói vừa rồi của nàng còn quanh quẩn bên tai hắn, đuổi không đi được.
Thật sự muốn từ hôn sao?
Đây là tiểu cô nương hắn nhìn lớn lên, hắn muốn nâng niu nàng trong tay, phủng ở trong lòng. Vô số lần hắn nghĩ tới sau khi thành thân sẽ đối
tốt với nàng, thương nàng yêu nàng, thân mật khăng khít. Trước kia hắn
nhìn nàng không đủ, thành thân rồi liền có thể đóng kín cửa mà nhìn
nàng, nhìn nàng thật đủ. Đáng tiếc… nàng không cho hắn cơ hội này.
*** *** ***
Xe ngựa sơn son trước cửa Phủ Anh Quốc Công chậm rãi lăn bánh, đi về hướng hoàng cung.
Một khắc sau, xe ngựa đột nhiên dừng lại trên đường.
Ngụy La ngồi trong xe cảm thấy lộp bộp.
Nháy mắt tiếp theo, rèm che màu xanh đen bị nhấc lên, thân ảnh Triệu
Giới mặc áo bào xanh đen thêu mãng xà đập vào mắt nàng, Ngụy La không tự chủ nắm chặt quả đấm nhỏ: “Tĩnh Vương ca ca…”
Triệu Giới quét mắt qua người nàng, nói với Kim Lũ và Bạch Lam ở trong: “Đi ra, bản vương có chuyện nói với tiểu thư các người”.
Vẻ mặt Kim Lũ và Bạch Lam có chút chần chừ do dự. Nếu bọn họ đi ra,
trong xe ngựa chỉ có Tĩnh Vương Gia và tiểu thư, Tĩnh Vương sẽ không làm gì tiểu thư chứ?
Ngụy La suy nghĩ một chút, nói với bọn họ: “Hai người xuống đi, ta nói
với Tĩnh Vương ca ca vài lời. Nếu có chuyện gì, ta sẽ gọi các ngươi”.
Kim Lũ và Bạch Lam liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới xuống xe ngựa.
Triệu Giới khom lưng đi vào trong xe, xe ngựa vốn không chật, chẳng biết tại sao sau khi có thêm Triệu Giới lại phá lệ chật chội. Có lẽ vì thân
hình hắn cao ngất, che ở trước mặt nàng, khiến nàng có cảm giác áp bách.
“Tĩnh Vương…”
Lời còn chưa dứt, màn che rũ xuống, ngăn đi ánh sáng bên ngoài, ánh mắt người trong xe thoáng chốc trở nên không hiểu lý lẽ.
Triệu Giới cúi người, vây nàng giữa người hắn và vách xe, một tay hắn
chống lên vách xe, một tay nâng gương mặt nhỏ nhắn của nàng lên, gấp gáp ngậm lấy môi nàng, ngăn lại mấy lời trong miệng nàng.
----------------------------
(1) Nguyên văn: 皮之不存, 毛将焉附- dịch sát nghĩa: da không còn, lông mọc ở đâu?