Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 4


Di động ở trên giường phát ra tiếng “ong ong”, một đôi tay trắng nõn xinh đẹp còn mang theo hơi nước cầm lấy điện thoại, click mở tin nhắn vừa mới gửi đến.Xem hết tin nhắn viết lại hành tung hai ngày nay của Hà Tiên Dương, Thường Mạn Tinh vừa tùy ý lau tóc vừa xóa tin nhắn đi.

Sau khi thoát khỏi giao diện, trên màn hình xuất hiện một đứa bé gái mặc váy đỏ.Tóc của đứa bé gái ấy đã được chỉnh sửa lại, đuôi tóc chẻ ngọn khô vàng đã bị cắt đi cho phù hợp với gương mặt nhỏ mảnh khảnh, phần mái ở trên cũng bị cắt đi khiến đôi mắt trở nên to hơn, nhìn qua vô cùng đáng yêu.

Cho dù khuôn mặt đứa bé này không mỉm cười nhìn thẳng vào máy ảnh, nhưng vẫn có một cảm giác đáng yêu đến kỳ lạ.Thứ duy nhất không được hoàn mỹ chính là vết sẹo bên trên mắt phải của bé gái, nó phá vỡ hình tượng gầy yếu và vẻ thanh tú vốn có.

Vết sẹo ở từng vị trí khác nhau thì cảm giác cũng hoàn toàn khác nhau.Bé trai tầm tuổi này lại có được gương mặt hòa nhã di truyền từ cha mẹ như vậy, cho dù mặc váy con gái cũng không cảm thấy kì cục .Trên gương mặt Thường Mạn Tinh lộ ra ý cười, tay chọc vào khuôn mặt nhỏ gầy trong màn hình.Phải nói bây giờ Hà Vị Minh đúng là vô cùng ngoan ngoãn, cô làm gì thì cậu sẽ làm cái đó, không phản kháng dù chỉ một chút.

Điều càng làm cô kinh ngạc hơn chính là ngay cả cô cũng không thể nhìn ra trong lòng đứa nhỏ này rốt cuộc có bằng lòng hay không.

Thường Mạn Tinh cũng đã từng thử, kết quả cậu vẫn không có phản ứng gì, Hà Vị Minh giống như một đứa bé không có sức phản kháng.Trước khi cậu lộ ra móng vuốt, cô có thể thưởng thức dáng vẻ ngoan ngoãn này một khoảng thời gian nữa.“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo là giọng nói dịu dàng của Hà Tiên Dương ở ngoài cửa: “Mạn Tinh, em đã ngủ chưa?”Nụ cười trên khuôn mặt Thường Mạn Tinh bỗng nhiên biến mất, cô đứng yên ở mép giường trong chốc lát, sau đó mới cười nhạo một tiếng, cầm lấy một quyển sách trên kệ rồi đi qua mở cửa.“Có chuyện gì?”Hà Tiên Dương nhìn thấy Thường Mạn Tinh mặc áo ngủ, tóc ướt đẫm ở phía sau cánh cửa, ánh mắt không khỏi tối sầm lại.

Thường Mạn Tinh xác thật là một người phụ nữ xinh đẹp, tiếc là dưới đáy lòng Hà Tiên Dương chỉ yêu mỗi loại nữ nhân kiều nhược phải sống dựa vào hắn.


Mặc dù bên ngoài Thường Mạn Tinh rất phù hợp với khẩu vị của hắn nhưng đáng tiếc tính tình lại quá kiêu ngạo, hắn không thể khống chế được.“Dạo này công ty hơi bận nên đã lâu chúng ta không ngủ chung với nhau, tối hôm nay chúng ta tâm sự một chút đi.” Hà Tiên Dương đỡ cánh cửa mỉm cười nhìn Thường Mạn Tinh, giọng nói càng ngày càng thấp.Hai người từng có thời gian cùng phòng, khi tân hôn cũng đã ngủ chung với nhau, sau này mới phân chia phòng.

Ban đầu vì Hà Tiên Dương nói mình đang rất bận, thường xuyên quay về nhà lúc nửa đêm, sợ quấy rầy đến Thường Mạn Tinh nghỉ ngơi nên mới tách ra hai phòng, chỉ là đôi lúc ngẫu nhiên cũng sẽ ngủ chung.Nhưng hiện giờ, căn bản là Thường Mạn Tinh không thể chịu đựng được việc ngủ chung với người mình ghét.Vì vậy cô nhướng mày, không chút khách khí cầm lấy quyển sách trên tay ném vào mặt hắn, dùng giọng điệu như đùa giỡn nói: “Thật ngại quá, đêm nay em không có thời gian, em còn có trách nhiệm làm một người mẹ tốt, chờ lát nữa em bận kể chuyện ru ngủ cho Vị Minh rồi, anh cứ đi ngủ trước đi.”Nhìn thấy Hà Tiên Dương cau mày rên một tiếng rồi sờ sờ mũi, Thường Mạn Tinh làm ra dáng vẻ kinh ngạc hỏi: “Sao vậy, em làm anh đau hả?”Sau đó không đợi Hà Tiên Dương nói “Không sao.”, cô đã nhíu mày lại giành nói trước: “Một quyển sách thì có thể làm đau bao nhiêu, được rồi, không phải nói gần đây tâm trạng em không tốt sao, anh cũng đừng phiền em nữa.”Cho dù trong giọng nói của cô đầy vẻ khó chịu nhưng Hà Tiên Dương vẫn giữ vẻ mặt dịu dàng đó, giống như sợ cô tức giận, hắn nhẹ nhàng nói: “Mạn Tinh, anh biết tâm trạng em không tốt nhưng anh là chồng của em, anh hy vọng em có thể chia sẻ với anh.

Lại nói Vị Minh cũng đã mười hai tuổi, nó lớn rồi em đừng lo cho nó quá, kể chuyện ru ngủ cho nó làm gì.”“Em muốn thử cảm giác làm mẹ cũng không được sao?!” Vẻ mặt Thường Mạn Tinh như bị đụng tới nỗi đau, phiền chán vẫy tay: “Được rồi, anh đi ngủ đi, ngày mai em còn muốn dẫn Vị Minh về nhà em, không có thời gian nói chuyện phiếm với anh đâu.”Nói xong cô lập tức đóng cửa phòng mình lại, đi lướt qua người Hà Tiên Dương vào thẳng phòng Hà Vị Minh.Chờ bóng dáng của cô biến mất, vẻ dịu dàng ấm áp trên mặt Hà Tiên Dương lập tức lạnh lẽo.

Lúc trước tính tình Thường Mạn Tinh chỉ hơi kiêu ngạo, nhưng dạo gần đây cô càng ngày không để hắn vào mắt, mặc dù mọi chuyện đều do hắn quyết định, nhưng cái thái độ giống như mình là nhất này làm trong lòng Hà Tiên Dương cảm thấy rất không thoải mái.

Nói đến cùng, hắn yêu thương cô nhưng không có nghĩa là hắn phải nghe lời cô sai bảo.Hà Tiên Dương cười lạnh một tiếng rồi quay trở về phòng mình.Đóng cửa phòng Hà Vị Minh lại, Thường Mạn Tinh cũng cười lạnh một tiếng.

Đời trước cô gả cho Hà Tiên Dương, vì hắn mà thu liễm tính tình không ít, còn phải giương mặt tươi cười chào đón bà mẹ vừa thấy cô là mắt không ra mắt, mũi không ra mũi của Hà Tiên Dương.

Thường Mạn Tinh cô từ nhỏ đến lớn chưa chịu một ủy khuất nào, thế mà lại chịu ủy khuất từ chỗ cha mẹ Hà Tiên Dương, còn lo hắn khó xử, không hé răng nửa lời, tính tình tốt hơn đôi chút.Nhưng đổi lại những gì cô phải nhường nhịn, sau khi Hà Tiên Dương lộ ra gương mặt thật, chỉ trả lại cho cô một câu phiền chán: “Tôi không chịu nổi tính tình đại tiểu thư kiêu ngạo của cô nữa rồi.”Thật buồn cười, suy nghĩ lại thì đời trước bản thân cô thế nhưng lại sống nực cười như vậy.


Rất tốt, đời này cô phải cho Hà Tiên Dương một chút kiến thức, Thường Mạn Tinh cô phải cho hắn biết cái gọi là tính tình đại tiểu thư là như thế nào.Thường Mạn Tinh xoay người nhìn Hà Vị Minh đang ngồi đọc sách ở bàn học.

Cậu đã thay bộ quần áo ngủ mới mua, để chân trần ngồi bên cửa sổ gần ban công, ánh trăng chiếu rọi vào từ ngoài cửa sổ, gió thổi tấm mành bay bay.Trong phòng có không khí vô cùng yên tĩnh, tâm trạng Thường Mạn Tinh vừa mới căng chặt vì tức giận cũng chậm rãi bình tĩnh lại.

Cô đi lại gần Hà Vị Minh, đặt quyển sách< Hoàng Tử Bé > lên trên bàn, thăm dò xem Hà Vị Minh đang đọc gì.“Chuẩn bị bài tập? Cái này không phải là chương trình học của sơ tam ( cấp ba) sao? Mẹ nhớ mùng một con mới đi học mà?” Thường Mạn Tinh xoa tóc mềm mại của Hà Vị Minh: “Con rất thông minh, cũng rất cố gắng, hôm nay đi ngủ sớm đi, ngày mai mẹ đưa con đi gặp chú và ông ngoại.”“Con biết không, nếu không ngủ sớm thì sẽ không cao lên được đâu.” Thường Mạn Tinh nói.Hà Vị Minh khép quyển sách lại, im lặng không lên tiếng, cũng không có ý muốn phản kháng, lập tức đi đến giường xốc chăn mỏng lên nằm xuống.Thường Mạn Tinh nhìn mà cảm thấy buồn cười, từ lúc trọng sinh trở về, cô chưa nghe Hà Vị Minh nói câu nào vượt quá mười từ, mỗi ngày việc làm nhiều nhất là gật đầu, hoặc là nói “Vâng”, “Được”, “Có thể” này nọ.Thật ra, đời trước Thường Mạn Tinh cũng không giao lưu quá nhiều với Hà Vị Minh.

Cho dù cô biết rõ chuyện của người lớn không liên quan đến trẻ nhỏ, nhưng dưới đáy lòng rốt cuộc cũng để tâm cậu là con của Hà Tiên Dương và Mạnh Thải Kỳ, đối xử với cậu cũng rất lạnh nhạt, với tính cách đó của cậu cũng sẽ không chủ động tiếp cận.

Về sau Thường gia xảy ra chuyện, Hà Tiên Dương giao công ty lại vào trong tay Hà Vị Minh, Thường Mạn Tinh thì mất đi hai chân, bị sắp xếp vào một viện điều dưỡng, sau này cũng không liên lạc gì nữa.Cô chỉ biết đôi chút về cậu từ chỗ Mạnh Thải Kỳ và Hà Tiên Dương kiêu ngạo tự mãn khoe ra thôi.

Ngẫu nhiên cũng chỉ thấy xuất hiện một đoạn phỏng vấn ngắn trên TV.Thường Mạn Tinh thưởng thức thủ đoạn tài hoa của cậu, nhưng lại hơi để tâm tới thân phận cậu một chút.


Đời này cô không thể không đối đãi người này như con của mình được, cô muốn thật sự nghiên cứu khám phá, đại khái cô đối với Hà Vị Minh chỉ có một câu “Đầu cơ trục lợi”.Cô là con gái của thương nhân, trong xương cốt cũng có thứ gọi là thương nhân, những việc cô làm hiện giờ chỉ là đầu tư mà thôi.

Giống như là chơi cổ phiếu, nguy hiểm đương nhiên phải có, nhưng lợi ích trong đó có thể làm lay động lòng người.“Nghe nói khi ai làm mẹ cũng phải kể chuyện ru ngủ cho các con nghe, mẹ nghĩ con không thích những chuyện người đẹp và mỹ nhân ngư nên mẹ sẽ kể cho con nghe vài đoạn của《 Hoàng Tử Bé 》được không?”Hà Vị Minh nằm trên giường, chăn quy củ đắp lên tới cổ, đôi tay đặt hai bên eo, nghe cô nói vậy thì hơi gật đầu.Thường Mạn Tinh mỉm cười, ngồi ở mép giường dựa vào cửa sổ, duỗi tay tắt đèn phòng đi, chỉ chừa lại đèn bàn, cô mở quyển《 Hoàng Tử Bé 》trong tay ra.……“Tới đây chơi với ta đi.” Hoàng tử bé đề nghị nói.“Ta không thể chơi với ngươi.” Hồ ly đáp trả: “Ta vẫn chưa bị thuần phục.”Hoàng tử bé lại nói: “Cái gì gọi là “thuần phục”?”“Mọi người đã sớm quên đi chuyện này rồi.” Hồ ly nói: “Ý của ta chính là “thành lập liên hệ”.”“Thành lập liên hệ?”“Đúng vậy.” Hồ ly nói: “Với ta mà nói, ngươi chỉ là một đứa bé, giống như hàng ngàn đứa bé khác.

Ta không cần ngươi.

Ngươi cũng không cần ta.

Đối với ngươi mà nói thì ta chỉ là một con hồ ly, giống như những con hồ ly khác, nhưng nếu ngươi thuần phục ta, vậy chúng ta sẽ không thể thiếu nhau được.

Ngươi chính là thế giới duy nhất của ta, ta cũng chính là thế giới duy nhất của ngươi.”……Giọng nói của Thường Mạn Tinh uyển chuyển, hơi trầm thấp một chút thì lại có vẻ nhẹ nhàng như nước, yên lặng chảy xuôi theo dòng suối trong màn đêm.

Ánh đèn hắt lên sườn mặt cô tạo cảm giác vô cùng dịu dàng ấm áp, mông lung lại động lòng người.Hà Vị Minh không biết từ khi nào đã nghiêng đầu qua, cậu nhìn người bên cạnh đang cúi đầu kể chuyện, nhẹ nhàng chớp đôi mắt, lẳng lặng nghe lời nói thổ lộ phát ra từ miệng cô.Ngày hôm sau Hà Vị Minh tỉnh lại như thường ngày, bỗng nhiên phát hiện có gì đó không đúng.

Cậu vừa nghiêng đầu qua thì thấy bên cạnh mình có thêm một người.


Đây đúng là người tối hôm qua đã kể chuyện cho cậu nghe.Hà Vị Minh nhìn xung quanh một vòng, xác định đây đúng là phòng mình mới cẩn thận đứng lên, không phát ra một tiếng động nào, đi vào WC đánh răng.

Một lát sau khi cậu đi ra đã thấy người đang nằm trên giường ngồi dậy, che miệng ngáp nhìn cậu.“Chào buổi sáng, tối hôm qua mẹ kể truyện mệt quá, lười về phòng nên ngủ ở đây luôn.

Con ngủ rất ngoan, vậy mà không đá chăn.” Vẻ mặt Thường Mạn Tinh tự nhiên nói.

Đương nhiên là cô vô cùng tự nhiên, đứa nhỏ này là con trai cô trên danh nghĩa, bên ngoài là dáng vẻ của một đứa bé trai, làm sao cô có gì không tự nhiên cho được.Lật chăn bước xuống giường, Thường Mạn Tinh chỉnh lại áo ngủ của bản thân, đầu còn rối tung đi đến trước mặt Hà Vị Minh mới rửa mặt xong, sờ soạng gương mặt nhỏ của đứa bé.“Chờ mẹ thay quần áo rồi chúng ta đi chạy bộ.”Cặp mẹ con trên danh nghĩa này tuy rằng nói chuyện với nhau không nhiều lắm, nhưng lại có vẻ vô cùng hài hòa.

Hai người chạy bộ xong, rất ăn ý diễn vở kịch mẹ từ con hiếu trên bàn ăn trước mặt Hà Tiên Dương.

Thường Mạn Tinn chuẩn bị cho Hà Vị Minh rất nhiều món ăn, tuy Hà Vị Minh không nói gì nhưng những món cô đưa cậu đều ăn hết.Trải qua một đêm khôi phục lại cảm xúc, Hà Tiên Dương suy nghĩ hôm nay Thường Mạn Tinh phải về Thường gia, có vài lần muốn nói chuyện với cô, ít nhất thì bản thân hắn không thể để lại ấn tượng xấu được, nhưng hắn mới nói được hai câu, Thường Mạn Tinh chỉ đáp trả “Ừ ừ” qua loa lấy lệ, sau đó quay qua tiếp tục ăn với Hà Vị Minh, giống như hai người bọn họ mới là người một nhà, còn hắn là chủ căn nhà này nhưng bây giờ lại như người xa lạ.Hà Tiên Dương chỉ biết im lặng nhìn Thường Mạn Tinh và Hà Vị Minh cười ấm áp với nhau, trong lòng hắn lại đang vô cùng phiền muộn vì Thường Mạn Tinh không sinh được con nên tính tình trở nên khó đoán, cùng với đứa con hoang không biết từ đâu ra.Càng thấy Hà Vị Minh phiền, Hà Tiên Dương lại càng cảm thấy đau lòng cho con trai Hà Trạch của mình, nghĩ đến đó tâm trạng của hắn lại trùng xuống.

Hà Tiên Dương cảm thấy mất hết hứng ăn uống, ăn không nổi cơm sáng nữa, chỉ có thể nhìn hai người kia ăn ngon uống tốt.Thường Mạn Tinh dẫn theo Hà Vị Minh đến Thường gia, anh hai Thường gia đã sớm biết được hôm nay em gái sẽ trở về nên không đi công ty mà ngồi chờ ở phòng khách sẵn.“Anh hai.”Anh hai Thường gia Thường Bổn Quân nghe được giọng nói của em gái, trên gương mặt nghiêm túc mới hơi mỉm cười.

Chỉ là chờ đến khi nhìn thấy em gái nắm tay một đứa bé trai mặc áo sơ mi trắng, đeo thắt lưng, mang giày da, nhìn có vẻ rất ngoan ngoãn, anh lập tức nhíu mày lại.

Bình Luận (0)
Comment