Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 5


“Mời dùng trà.”Người giúp việc dâng trà lên, Thường Mạn Tinh vẫy tay nói: “Đổi một ly sữa cho Vị Minh, gần đây đứa nhỏ này đang điều trị thân thể, không uống trà được.”“Vâng, tiểu thư.” Người giúp việc thay ly trà trước mặt Hà Vị Minh.Thường Bổn Quân cau mày nhìn em gái mình.

Thường Mạn Tinh giống như không nhìn thấy ánh mắt của anh, nhìn một vòng xung quanh rồi cười hỏi: “Chị dâu với Ích Thông đâu ạ?”“Chị dâu em dẫn Ích Thông ra ngoài rồi, giữa trưa sẽ về.

Ba cũng đi câu cá với ông Hàn bên cạnh nhà mình.” Thường Bổn Quân trả lời.Thường Mạn Tinh để tách trà xuống, cẩn thận nhìn về phía anh hai: “Đúng lúc em có việc muốn nói với anh.”Sắc mặt Thường Bổn Quân cũng rất nghiêm túc: “Anh cũng có việc muốn nói với em.”Thường Bổn Quân lớn hơn Thường Mạn Tinh mười lăm tuổi, có thể xem là anh coi cô giống như con gái của mình, luôn quan tâm tới chuyện của cô, nghĩ đến những việc bản thân vừa tra được, anh liền cảm thấy vô cùng giận dữ.Thường Mạn Tinh xoa đầu Hà Vị Minh: “Con ra ngoài vườn hoa chơi một lát, mẹ có một số việc muốn nói với chú của con, có chuyện gì thì gọi chú Vương quản gia biết không?”Hà Vị Minh đang uống sữa gật đầu: “Biết rồi ạ.”Hai anh em Thường gia đi vào thư phòng, Thường Bổn Quân gõ gõ tay lên trên bàn, không che dấu sắc mặt khó coi nữa: “Tên Hà Tiên Dương kia, năm đó khi cầu hôn em nhìn cũng rất tốt, không nghĩ tới lại là kẻ không ra gì như vậy.”“Anh hai, anh điều tra Hà Tiên Dương?” Vẻ mặt vô cùng bình tĩnh của Thường Mạn Tinh ngồi ở phía đối diện.Thường Bổn Quân: “Em để con trai của dì Từ đến Viện phúc lợi nhi đồng Minh Nhã nhận nuôi một đứa nhỏ, đứa bé đó là con trai riêng của Hà Tiên Dương đúng không? Anh chỉ cảm thấy kỳ lạ, vì sao em lại tốt bụng đến mức đó, không nghĩ tới sau khi anh điều tra lại phát hiện ra con chó Hà Tiên Dương kia, con trai con gái riêng đều có đủ!”Thường Mạn Tinh: “Đúng vậy, em mới phát hiện cách đây không lâu.”Thường Bổn Quân vô cùng giận dữ, nhưng ngẩng đầu lên chỉ thấy em gái lúc này đáng nhẽ nên tức giận hơn mình, trên gương mặt lại không nhìn ra chút cảm xúc nào, chỉ có một ít ý trào phúng.

Trừ lần đó ra, cô vô cùng bình tĩnh, căn bản là không giống phản ứng của một người vợ biết chồng mình có con riêng ở bên ngoài.

Thường Bổn Quân hơi kinh ngạc, anh biết em mình vẫn luôn thích Hà Tiên Dương, bằng không lúc trước cũng sẽ không quan tâm cha phản đối, nhất quyết muốn gả cho Hà Tiên Dương, nhưng nhìn thái độ hiện giờ của cô, giống như không phải là như thế này?Thường Bổn Quân bình tĩnh trở lại, anh yên tĩnh trong chốc lát rồi mới hỏi tiếp: “Mạn Tinh, bây giờ em định làm gì? Chỉ cần em đồng ý ly hôn với Hà Tiên Dương, trở về nhà, bên Hà Tiên Dương anh sẽ giúp em hả giận, bảo đảm không đến một năm công ty của Hà thị sẽ đóng cửa, đến lúc đó xem hắn có quay lại khóc lóc cầu xin em không.”Thường Mạn Tinh chỉ lắc đầu: “Không cần đâu anh hai, tạm thời em chưa định ly hôn vội.”Thường Bổn Quân cảm thấy có chút không hiểu nổi em gái mình, trong nhận thức của anh, em gái là người không thể chấp nhận được trong mắt có một hạt cát, chuyện xảy ra như thế này rồi mà em gái còn đồng ý chịu đựng?“Mạn Tinh, em thành thật nói cho anh biết, có phải em gặp khó khăn gì hay không?” Mặc dù trên mặt Thường Bổn Quân nghiêm túc, nhưng vẻ quan tâm trong mắt lại vô cùng rõ ràng.

Thường Mạn Tinh thấy dáng vẻ của anh trai, ánh mắt cuối cùng cũng thả lỏng một ít, do dự trong lòng cũng tan đi, thay vào đó là sự kiên định ít thấy.“Không có khó khăn gì.” Cô lắc đầu, nói: “Anh hai, vì thân thể của em nên đời này em sẽ không sinh con được.”Thường Bổn Quân nghe vậy đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cảm thấy đau lòng thay cho em gái, vỗ bàn nói: “Thế nên em mới đi nhận nuôi một đứa bé không biết ở đâu ra rồi tiếp tục sống ở Hà gia sao? Mạn Tinh nhà chúng ta từ khi nào tính tình trở nên tốt như vậy?”Bản thân Hà Tiên Dương cũng không biết Hà Vị Minh là con trai ruột của hắn, người khác điều tra cũng không tra ra.


Nếu không phải Thường Mạn Tinh trọng sinh, căn bản cũng không biết việc này.

Thường Bổn Quân không biết, Thường Mạn Tinh cũng không muốn nói với anh, bằng không sẽ rất bất lợi cho kế hoạch của bản thân cô.“Không phải.” Thường Mạn Tinh bình tĩnh nói: “Sở dĩ em không muốn ly hôn với Hà Tiên Dương là vì còn phải suy tính đến chuyện khác, em để bản thân phải chịu ủy khuất đâu, anh hai không cần quá lo lắng cho em.”Phải, cô có thể ly hôn với Hà Tiên Dương, sau đó làm hắn táng gia bại sản.

Nhưng dựa vào cái gì phải giết chết hắn dễ như vậy, cô không cam tâm! Còn có Mạnh Thải Kỳ vẫn chưa xuất hiện, cô muốn những người đó phải nếm thử mùi vị đau khổ nhất, chờ bọn họ đạt được thì cô sẽ đoạt lại từng cái, đây không phải là sự thâm hiểm nhất của lòng người sao.Huống chi, cô trở về từ cái chết, oán khí ngập trời căn bản là không thể dễ dàng ép xuống như vậy được, nếu không phá được gông cùm xiềng xích đời trước thì đời này cô không thể sống yên ổn!Nhìn thấy vẻ mặt của em gái, Thường Bổn Quân bỗng nhiên thở dài một tiếng, “Vậy em nên biết mình đang làm những gì, có việc gì muốn anh giúp thì cứ nói, đừng coi anh là người xa lạ.”Thường Mạn Tinh cười rộ lên: “Vậy anh đồng ý để em nhận nuôi đứa nhỏ này đi, đừng vì Hà Tiên Dương mà giận chó đánh mèo với nó.

Vị Minh là một đứa trẻ ngoan, em nhận nuôi nó cũng xem như là gửi lại ký thác.”“Anh không rõ em đang nghĩ gì nữa.” Thường Bổn Quân thở dài một tiếng: “Được rồi, anh nghe em.”Thường Mạn Tinh nhìn những văn kiện để thành đống trên bàn, chợt thấy một bản kế hoạch rất quen mắt, nhớ tới gì đó rồi nói: “Anh hai, về công ty Hà thị, em còn chuyện này muốn nhờ anh giúp.

Gần đây Hà Tiên Dương rất rảnh rỗi, em muốn hắn phải trở nên bận rộn một chút…”Hai anh em nói chuyện ở thư phòng hơn hai giờ, bàn xong chuyện Thường Mạn Tinh, sắc mặt Thường Bổn Quân cuối cùng cũng khá hơn rất nhiều so với lúc mới vào đây.

Chẳng qua, trong lòng Thường Mạn Tinh thở dài, nhìn thời gian, rốt cuộc mở miệng nói chuyện chính của Thường gia.“Anh, em có chuyện muốn nói với anh.


Có khả năng sau khi anh nghe xong sẽ cảm thấy không vui, nhưng phận làm em gái, em không muốn gạt anh.”“Hả? Có việc gì thì nói đi, chẳng lẽ anh lại đi tức giận với em sao?”Thường Mạn Tinh chuyển ánh mắt từ Thường Bổn Quân qua ảnh chụp một nhà ba người.

Anh hai cô Thường Bổn Quân, chị dâu Khâu Ngọc Nhiên và cháu trai Thường Ích Thông.

Người phụ nữ trên ảnh chụp xinh đẹp dịu dàng, đứa nhỏ thông minh hoạt bát, một nhà ba người nhìn vô cùng hạnh phúc.“Anh hai, anh đi bệnh viện làm xét nghiệm ADN với Ích Thông đi, đừng cho Khâu Ngọc Nhiên biết.”Vừa nghe Thường Mạn Tinh nói lời này, sắc mặt Thường Bổn Quân lập tức thay đổi.Nhưng mà Thường Mạn Tinh vẫn chưa nói xong, cô tiếp tục: “Anh còn nhớ lúc trước Khâu Ngọc Nhiên có một người anh họ không? Gần đây em vô tình biết được một ít chuyện.

Anh họ của chị ấy làm trong công ty Phương Nghị đang đối đầu với anh, một số thương nghiệp cơ mật của công ty nhà chúng ta tốt nhất nên đề phòng Khâu Ngọc Nhiên, bọn họ… rất gần gũi với nhau, hơn nữa không phải ngày một ngày hai.”Bi kịch đời trước của Thường gia đều đến từ chính người phụ nữ Khâu Ngọc Nhiên.

Kiếp trước Thường Mạn Tinh vô cùng yêu thương tôn trọng người chị dâu này, chị dâu như mẹ, tuy rằng tính tình cô rất lớn nhưng cô chưa từng nặng lời với người chị dâu dịu dàng này bao giờ.

Nhưng ai có thể nghĩ được, cuối cùng chính người phụ nữ nhìn qua có vẻ mảnh mai dịu dàng này lại ăn cắp tất cả tài liệu cơ mật của công ty Thường gia đưa cho công ty đối thủ, còn phối hợp hãm hại Thường Bổn Quân phải vào tù.


Cha vì chuyện của cô và anh cô nên cũng bệnh không dậy nổi, người một nhà cứ như vậy tan nát.Sau này Thường Mạn Tinh mới biết được, nguyên lai cho tới nay Khâu Ngọc Nhiên đều thích người anh họ kia của cô ta, ngầm không liên hệ, ngay cả đứa bé do cô ta sinh ra cũng không phải của anh hai, mà là của gian phu và cô ta.

Cô ta vì người đó mà làm hại Thường gia rơi vào tình trạng khốn khổ, Thường Mạn Tinh rất hận Khâu Ngọc Nhiên, so sánh với Hà Tiên Dương và Mạnh Thải Kỳ thì chỉ có hơn chứ không có kém.Đặt mấy chục tấm ảnh và một tờ giấy màu xanh xuống trước mặt sắc mặt khó coi của Thường Bổn Quân, Thường Mạn Tinh đứng dậy: “Anh hai, chuyện của anh, bản thân anh nên điều tra rõ ràng lại.”Sau đó cô không quấy rầy anh hai nữa, mở cửa đi ra ngoài.Hai anh em bọn họ hình như không được may mắn lắm, gặp toàn người xấu, cuối cùng cũng không có kết cục gì tốt.

Đứng ở cửa một lát, Thường Mạn Tinh nhắm mắt lại, lát sau mới đi xuống lầu.Dưới phòng khách, Hà Vị Minh đang ngồi trên sô pha, giống như trước khi cô rời khỏi, đến cả tư thế cũng không thay đổi.Thường Mạn Tinh cũng không hỏi cậu vì sao không đi chơi, chỉ đi qua ngồi với cậu: “Đi, mẹ dẫn con ra hoa viên chơi.”Thường Mạn Tinh dắt Hà Vị Minh đi vào hoa viên, đi vài vòng rồi tới một nơi yên tĩnh có nhiều cây cối thoáng mát, nhìn thấy bàn đu dây cũ kĩ vẫn còn trên thân cây, đây là lúc còn nhỏ cha làm cho cô, sau này cô trưởng thành, chưa từng ngồi lại thêm lần nào.

Dùng tay hất lá rụng ở trên xuống, Thường Mạn Tinh ngồi lên thử.Bàn đu dây phát ra tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt”, nhưng cảm giác vẫn còn rất chắc chắn.

Cô lắc lắc, kéo Hà Vị Minh lại gần rồi ôm cậu cùng nhau ngồi lên bàn đu dây.

Cậu vừa nhỏ vừa gầy, không nặng một tí nào cả.

Thường Mạn Tinh than một tiếng quá gầy, mũi chân nhúc nhích một chút khiến bàn đu dây chậm rì rì chuyển động.“Khi còn nhỏ, lúc mẹ không vui sẽ chạy đến nơi này ngồi một lát.” Thường Mạn Tinh nói.Cái cây thô to vững chắc trên đỉnh đầu bọn họ vì trọng lượng bàn đu dây nên hơi lung lay, lá ở trên cây cũng từ từ rơi xuống.


Thường Mạn Tinh bắt lấy một chiếc lá màu vàng rồi đưa cho Hà Vị Minh.Hà Vị Minh cầm lá cây không nói gì, Thường Mạn Tinh cũng im lặng theo, chỉ nghe thấy mỗi tiếng kẽo kẹt của bàn đu dây.Không khí đang rất yên tĩnh và bình yên, chính là lúc này, Thường Mạn Tinh không chú ý dưới chân, lực đẩy hơi lớn, lập tức bàn đu dây vang lên tiếng cùm cụp, hai người ngồi trên bàn đu dây nhanh chóng ngã xuống.Cũng may bàn đu dây này không tính là cao, phía dưới lại có một tầng lá rụng dày, ngã xuống cũng không đau lắm.Thường Mạn Tinh nằm ở phía dưới, hít vào một hơi khí lạnh.

Đầu của cô ở trên bàn đu dây, lưng cũng bị đập trúng, một bàn tay khác còn đang che chở cho Hà Vị Minh, một tay khác sờ đầu mình, lại rên một tiếng.Hà Vị Minh bị cô ôm ở trên nhanh chóng phản ứng lại, cậu lăn qua một bên, nâng Thường Mạn Tinh dậy, hơi do dự một lúc rồi mới duỗi tay sờ đầu cô.“Đau?”Đáy mắt Thường Mạn Tinh có ý cười, bị cậu chạm nhẹ vào đầu, trong miêng lại tê một tiếng:“Đau.”Hà Vị Minh không chạm vào đầu cô nữa, dùng sức muốn nâng cô dậy, Thường Mạn Tinh thuận theo sức của cậu đứng lên, giật giật bả vai.

Thật ra cũng không đau lắm, chỉ là đầu bị đụng vào một chút thôi.

Cô cúi đầu nhìn thấy đôi mắt của Hà Vị Minh, Thường Mạn Tinh mỉm cười nhéo mặt cậu.“Được rồi, bây giờ không đau nữa.”Hà Vị Minh nhìn thoáng qua lưng cô không nói gì, trong tay còn cầm chiếc lá màu vàng vừa rồi Thường Mạn Tinh đưa cho cậu.Giữa trưa người một nhà đến đông đủ, ông lão Thường gia đã hơn bảy mươi tuổi, ông vô cùng yêu thương Thường Mạn Tinh, con trai lớn của ông mất sớm, con trai thứ hai là Thường Bổn Quân, sau khi tiếp nhận công ty thì phát triển rất tốt, cho nên ông cũng yên tâm ở nhà dưỡng lão, đôi khi chơi cờ, câu cá với những ông bạn già khác.Ông thấy Hà Vị Minh, mỉm cười tủm tỉm, đưa cho cậu một hồng bao, nhìn qua vô cùng hiền lành chứ không nghiêm túc như Thường Bổn Quân.Thái độ của Thường Bổn Quân đối với Hà Vị Minh cũng tốt lên không ít, còn đưa lễ gặp mặt cho cậu.

Vẻ mặt của anh bình thường, không nhìn ra sắc mặt khó coi lúc trước khi ở trong thư phòng, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Chị dâu Khâu Ngọc Nhiên và Thường Ích Thông cũng đã trở lại, mua rất nhiều đồ, tất cả đều để ở phòng khách, Khâu Ngọc Nhiên dịu dàng ấm áp, còn mua rất nhiều quà cho Thường Mạn Tinh Hà Vị Minh.“Nghe anh em nói hôm nay em đưa Vị Minh qua đây, chúng ta cũng lâu chưa gặp mặt, chị có mua cho em một ít đồ.” Khâu Ngọc Nhiên kéo tay Thường Mạn Tinh nói: “Vị Minh và Ích Thông không chênh lệch nhau lắm đúng không? Nghe em nói là mười hai tuổi, quần áo mua có vẻ hơi lớn thì phải.”Thường Mạn Tinh nhìn anh hai, cũng không lộ ra vẻ khác thường gì: “Chị dâu lo lắng quá rồi, nhưng em đã mua không ít đồ cho Vị Minh, mấy thứ này xem ra cũng không cần thiết lắm.

À đúng rồi, nó lớn hơn Ích Thông nhà chị, Ích Thông phải gọi nó là anh đó.”Thường Ích Thông ngồi bên cạnh Khâu Ngọc Nhiên lập tức bất mãn nói: “Nó nhìn còn nhỏ hơn con, dựa vào cái gì con phải gọi nó là anh!”“Ích Thông!” Khâu Ngọc Nhiên không đợi Thường Mạn Tinh nói chuyện đã quát bảo con trai im lặng, lại mỉm cười xin lỗi với Hà Vị Minh, giọng nói chầm chậm nhẹ nhàng và nhu hòa: “Đứa nhỏ Ích Thông này bị chị chiều hư rồi, Vị Minh đừng tức giận với nó nhé, về sau các con là anh em, phải chung sống hòa thuận với nhau.

Sau này Mạn Tinh sẽ đưa con qua đây chơi thường xuyên, có được không?”Những người này, trước khi lộ ra một mặt đáng sợ khác, vĩnh viễn đều là gương mặt mang vẻ dịu dàng ấm áp..

Bình Luận (0)
Comment