Sở Vị Ái Tình - Cái Gọi Là Ái Tình

Chương 19

Mọi người đều đã trưởng thành, cho dù trước đây đã từng sớm chiều cạnh nhau, nói đến lúc này cũng biết không thể tiếp tục được nữa.

Thời điểm Tần Tuấn rời đi, Từ Đằng Đào cười cười tự giễu: “ Mọi chuyện đều làm đúng, làm tốt nhưng  lại chẳng còn gì.”

Anh dõi theo bóng Tần Tuấn đi thẳng ra ngoài, không quay đầu lại một lần.

Tần Tuấn đi ra khỏi bệnh viện. bước chân có chút loạng choạng,  lướt qua Từ Tiểu Thiêm khóe mắt cũng không nâng lên chút nào.

Qua vài ngày, Tiếu Văn Tiến đến lần nữa, nói: “ Từ sư huynh vốn định chính mình tới, nhưng mấy ngày này anh ấy bận công việc quá, không nhín được thời gian.’

Anh đưa cho Tần Tuấn một tập giấy tờ này nọ, Tần Tuấn mở ra là  chứng từ bất động sản cùng một ít sổ tiết kiệm.

“Phòng ở lúc ấy là do cả hai người cùng mua, tiền gửi ngân hàng cũng là do hai người cùng gửi ....... Sư huynh nói, không thể chiếm hết quyền lợi của cậu được.”

Tần Tuấn cười cười, thu sổ tiết kiệm, để lại chứng từ bất động sản cho Tiếu Văn Tiến: “ Căn phòng lúc đó tôi ra có ít tiền thôi... tiền gửi ngân hàng của tôi nhưng cũng không cùng anh ta gửi nhiều tiền, cậu cầm lấy thứ này đi, sổ tiết kiệm tôi sẽ giữ lại, còn căn phòng đó, tôi góp không nhiều không ít, chỉ tính cho tôi ít lợi tức là được.”

Bởi vì bệnh của Uông Uông vẫn chưa tìm được tủy thích hợp, cậu nhờ nhiều người tìm lén lút cũng có nên cực kỳ cần tiền.

Chỉ là phí tìm kiếm cùng phí bệnh viện quyên tặng, phí một năm cũng là con số lớn.

Nhưng dù chỉ còn một tia hy vọng, Tần Tuấn cũng không muốn bỏ qua.

Giống người có vết sẹo kia, đối với bạn tốt của mình, dù chỉ còn một cơ hội mỏng manh, cậu cũng phải bắt lấy.

Tần Tấn ở quán cà phê ăn no một lúc, lại trở về nhà luyện quyền.

Đái Hải gọi điện đến, hỏi cậu: “ Thật sự muốn tham gia?”

“Tiền thưởng lần này rất khả quan.... đấu ba lần.” Tần Tuấn lơ mơ cười.

“Ông đây không có thiếu tiền....” Đái Hải tức giận.

“Tôi là đàn ông mà, luôn có cách của mình, dù sao cũng không có cách nào khác.” Tần Tuấn cười khẽ, lấy khăn lau mồ hôi dính đầy người “ Anh có muốn đến xem không?”

“Tất nhiên.... sao lại không?” Đái Hải từ lúc biết cậu cũng biết luôn cậu là người có bao nhiêu cố chấp, hừ lạnh một tiếng: “ Phải đến xem cậu bị đập tơi bời như thế nào.”

“Ha hả......” Tần Tuấn nở nụ cười  ” Cúp máy.”

Tắt di động trong tay liền quẳng lên trên sô pha, cậu cầm chai nước uống một ngụm, lại phun lên băng vải trên tay, chuyên chú nhìn bao cát đang đong đưa không ngừng giữa không trung.

Cánh tay cùng một số nơi trên cơ thể của cậu nổi từng lằn cơ bắp, biểu hiện của việc tập luyện cường độ cao nhiều ngày, Tần Tuấn vừa định luyện tiếp thì di động lại vang lên, ông chủ của cậu lần này ở bên kia nói: “ Tôi giúp cậu tìm được bốn người rồi, ngày mai đến sàn luyện đấu với họ nhé.”

“Tôi sẽ đúng giờ.” Tần Tuấn nói xong, không chút do dự cúp điện thoại, nhanh chóng ném điện thoại qua một bên rồi chậm rãi hướng về phía bao cát, một quyền, bao cát ở không trung lại văng đi thành đường cong.

Là Boxing tự do, đẹp nhưng tàn khốc. Có khi không phải hắn chết thì mình chết.

Tần Tuấn khi ra khỏi nhà, trong vườn cây cỏ khô héo không chút sự sống, chỉ có lác đác vài mầm sống.

Điếu thuốc trên môi nhưng Tần Tuấn mải ngắm cảnh lại quên không châm lửa, kinh ngạc vài giây, sau đó nở nụ cười: “ Mùa xuân?? Lại thêm một năm nữa...”

Hàng năm ngoài mấy ngày thi đấu kịch liệt ra, đổi lại được một năm yên lặng.

Sống nhưng ngày này quá lâu, cũng biết là không có gì diễn ra nữa.

Nhưng không biết năm sau còn có thể nhàn nhã mà ngắm cây cỏ trong mùa xuân nữa không.

Cậu cũng già rồi, không biết còn đánh được thêm vài năm nữa không.

Dù sao, việc này giúp cậu kiếm được nhiều tiền nhanh hơn, hy vọng vào tương lai phía trước, có thể trả lại cho Uông Uông một ít ân tình.

Di động lại vang, Tần Tuấn nhìn thấy số của ông chủ gọi tới nói: “ Bên Huyết Hổ mới đổi người, nghe nói là người Đông Nam Á đang trốn tội giết người tới được chỗ này, cậu phải tính toán kỹ mới được.”

“Hiểu.” Tần Tuấn lên tiếng, vỗ vỗ cây đại thụ, mấy chiếc lá héo úa còn sót lại qua mùa đông cũng bay xuống dưới, dính vài lá trên lưng cậu, cùng cậu rời khỏi căn nhà  cậu đã sống qua bốn năm.
Bình Luận (0)
Comment