Sở Vị Ái Tình - Cái Gọi Là Ái Tình

Chương 20

Từ Tiểu Thiêm cắn môi im lặng.

Từ Đằng Đào quay đầu lại, đôi mắt trống rỗng nhìn phòng phẫu thuật.

Đái Hải đứng một bên liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cũng chẳng còn tâm tình để nghĩ ngợi gì.

Đợi thêm mấy tiếng nữa, Tần Tuấn mới được đưa ra ngoài.

“Sao rồi?” Đái Hải cùng mấy người  trong phòng tập đang ngồi xổm trên mặt đất lập tức đứng bật dậy.

“Tránh ra nào.....” Bác sĩ vừa phải phẫu thuật hơn mười mấy tiếng đồng hồ mệt mỏi hô.

Y tá đứng bên cạnh có chút hiền hòa nói: “ Còn chưa thoát khỏi nguy hiểm đâu, phải quan sát thêm vài ngày nữa.”

“Ai là người nhà?” Có người hỏi.

Đái Hải giơ tay, mà mấy người cùng luyện tập kia cũng nhấc tay lên.

Hai người còn lại vẫn lẳng lặng đứng nhìn, không nói được lời nào.

“Cậu ấy phải nằm viện, còn nữa, người bệnh tạm thời không được vào thăm.”

“Vậy bao giờ mới được thăm?” Năm gã thanh niên ồn ào lao nhao.

“Lúc cậu ta tỉnh hẳn mới được, bây giờ các anh vào thăm, chỉ một con vi khuẩn cũng có thể giết chết cậu ta......” Hộ sĩ bên cạnh nói chuyện giật gân,  nhưng vài người đều dám nhốn nháo nữa, đành phải  qua cửa kính mà nhìn người đang hôn mê không nhúc nhích đang hô hấp nhờ vào máy móc trong phòng vô trùng kia.

“Hải ca...... A tuấn không có việc gì chứ?” Cả năm gã kia đều hết sức coi trọng người kia, mắt hoe đỏ, chỉ trực rơi lệ.

“Không có việc gì, không có việc gì đâu......” Đái Hải có chút buồn bực, âm thanh dồn dập: “ Mấy cậu tưởng thằng nhóc đó không tỉnh lại được sao? Mấy chuyện này so với cậu ta chỉ như mắc bệnh nhi đồng  thôi.”

Tằng sư phụ nhíu chặt mày, nhìn người trên giường, đôi mắt đầy ái ngại, mấy người đệ tử bên cạnh vội la lên: “Nhưng cũng rất nghiêm trọng đấy, thằng chó kia, mỗi đòn đều nhằm vào tử huyệt mà đánh....”

“Phi phi phi, ” Đái Hải phi ba tiếng:”Nghiêm trọng cái rắm, cậu ta sẽ tỉnh thôi, là mèo mà, có chín cái mạng.”

Một cậu giúp mọi người như tỉnh lại, cả đám gật đầu:” Đúng đấy!! Đúng đấy.”

Một người đang nghe toàn bộ đối thoại mà tay nắm chặt đến mức bàn tay trắng bợt không chút huyết sắc nào.

Di động của Từ Tiểu Thiêm vang lên, cậu ta đi về phía góc tiếp điện thoại,  nghe xong liền trở về mở miệng nói: “ Lý trợ.... trợ giáo nói, buổi chiều có tiết học, anh có muốn dạy hay không....”

Từ Đằng Đào vẫn dõi mắt về phía phòng bệnh, tay lấy di động trong túi áo ra: “ Lý Hạo à? Giúp tôi xin phép khoa tìm Ngô giáo sư dạy hộ tôi nửa tháng, người nhà tôi bị bệnh, mấy ngày này tôi không đi đâu cả.”

Thanh âm của anh khàn khàn làm trợ giáo không dám hỏi nhiều, chỉ nói: “ Đã biết” liền cúp máy.

Anh từ tốn nói với người bên cạnh: “ Cậu về đi.”

Từ Tiểu Thiêm nhìn anh, trong mắt có chút ẩm ướt, biểu tình vô cùng đáng thương.

Từ Đằng Đào hơi cúi đầu, vất vả gằn từng tiếng nói: “ Cậu đã lớn rồi, nên có cuộc sống của chính mình.’

Anh nói xong, khuôn mặt lại chuyển về phía phòng bệnh.

Từ Tiểu Thiêm bế tắc, nhìn phía sau lưng anh,  bước lại gần ôm lưng Từ Đằng Đào, nước mắt không ngăn được rơi xuống: “ Dù em có cố gắng thế nào, vẫn là kém hơn anh ta sao?”

Từ Đằng Đào nghe được, gương mặt tái nhợt run rẩy thống khổ: “ Em ấy là người yêu của tôi, cậu sao lại đi so với Tần Tuấn?”

Thanh âm của anh như vỡ tan, làm trái tim người khác xót xa.

Đái Hải đứng bên cạnh hai người, đột nhiên nở nụ cười kỳ quái, nói với nhóm năm tên kia: “Mấy cậu từng nhìn thấy mấy người kỳ quái này chưa?”

Năm tên kia đồng loạt lắc đầu: “ Chưa từng gặp qua.”

“Vậy sao còn không mời họ đi giùm.” Đái Hải nhẹ nhàng nói.

Từ Đằng Đào cuối cùng cũng quay lại nhìn anh: “ Tôi chỉ muốn gặp em ấy thôi.”

“Anh là ai? Có tư cách gì?” Đái Hải biếng nhác trả lời, lập tức quay đầu nói: “ Đem mấy gã này đuổi đi, bạn tôi đang nằm viện đấy.”

Từ Đằng Đào nắm chặt tay anh: “ Tôi phải ở lại.”

Đái Hải nhíu chặt mi: “ Buông ra.”

“Tôi phải ở lại.”

“Con mẹ mày là ai hả?” Đái Hải nhướng mi.

“Tôi là người yêu của em ấy.” Từ Đằng Đào âm thanh có chút run rẩy một chút sức thuyết phục cũng không có.

“Còn tao là chồng của cậu ấy đấy....” Đái Hải đã gần hai mươi tiếng không ngủ liền duỗi chân đá một cái: “ Con mẹ mày cút giùm đi!! Người yêu gì? Mày định lừa ai hả?”

Dùng một đòn Taekwondo đá trúng vào thắt lưng Từ Đằng Đào, Đái Hải nhìn đối phương đau đớn gục xuống, giơ ngón giữa hừ lạnh một tiếng, liếc mắt ra hiệu năm người kia đứng quây thành vòng.

Từ Tiểu Thiêm đứng sau thấy Đái Hải ra đòn lập tức lao đến, bị năm người kia quây lại, mấy người này tính đánh Từ Đằng Đào lại bị Đái Hải ra hiệu dừng lại. Nước mắt Từ Tiểu Thiêm chảy xuống má: “ Anh ta không còn yêu anh nữa, anh còn muốn thế nào nữa đây?”

Từ Đằng Đào đứng lên, chậm rãi đến gần phòng bệnh, nhìn người đang nằm bên trong thản nhiên nói: “ Dù em ấy không còn thương tôi, tôi vẫn yêu em ấy.”

“Anh bạn à.....” Năm người kia cười nhạt: “ Anh đang đi quá xa rồi đấy.”

Hải ca đã phân phó, đó là một tên cặn bã, để xin lỗi A Tuấn, các anh em phải “ Chào hỏi” cho thật tốt vào.

Bọn họ vây quanh hai người, Từ Tiểu Thiêm đang rơi lệ lập tức trở nên lãnh khốc đứng lên: “ Bọn mày cứ thử lại gần xem.”

“Câm miệng, ” thanh âm khàn khàn nhưng  có sức mạnh kỳ lạ, gương mặt Từ Đằng Đào không còn chút ôn nhu nào cả, mặt anh xám như tro tàn: “ Đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa, Tiểu Thiêm, tôi đã mất quá nhiều rồi.”

“Nhưng bọn họ muốn đánh anh.....” Từ Tiểu Thiêm hổn hển rống.

“Tôi phải chịu.” Anh hết sức bình tĩnh nói.
Bình Luận (0)
Comment