Tần Tuấn nắm tay Uông Uông, một chút cũng không dám động đậy.
Người đàn ông kia cũng như thế, còn có Đái Hải, ba người cũng nhau ở trong phòng bệnh, Uông Uông đại nhân vẫn chưa tỉnh lại nhưng mặt mũi ở trong bệnh viện đều truyển khắp nơi.
.
Đái Hải cảm thấy bất công, cạnh giường bệnh nói với Tần Tuấn: “ Uông Uông này tôi sớm đã nghe cậu kể qua, bộ dáng cũng được lắm, cậu cũng si tình với cậu ta lắm, có phải định trái ôm phải ấp tôi không đó?”
Tần Tuấn cười như không cười: “ Không chịu à, vậy phiền anh đi thẳng rẽ trái ra khỏi cửa.”
Đái Hải lắc mạnh: “ Không thể, giờ tôi nghèo như vậy, tuyệt không thể cho cậu chạy làng được.’
Tần Tuấn cười, ở trong bụng thở dài, nói, “Theo tôi thì theo tôi.”
Đái Hải cười, khóe miệng cong lên, mị lực phi phàm.
Uông Uông khỏe hơn, lúc tỉnh lại cũng không nói câu gì, ánh mắt dừng lại trên người đàn ông kia, nở một nụ cười, Tần Tuấn thở phào nhẹ nhõm, ngã vào người Đái Hải, ca cẩm: “ Quả nhiên bạn bè không bằng mỹ sắc mà.”
Đái Hải trong lòng buồn cười, lien tục gật đầu, ánh mắt Uông Uông nhìn anh dò xét muốn đánh giá. (
Bạn Uông Uông tưởng BF mới của Tần Tuấn đó mà, mẹ chồng xét nàng dâu.)Tần Tuấn cười, “Đừng nhìn, anh ấy là Đái Hải.”
Cậu đứng dậy, trên trán Uông Uông có mùi vị thuốc Đông y hôn chụt một cái: “ Hoan nghênh về lại trần gian, Uông Uông đại nhân.’
Uông Uông dùng sức hừ nhẹ một tiếng, gật gù, vẻ cao ngạo vô cùng.
Chọc cho mấy người này cười thành tiếng.
Uông Uông nói câu đầu tiên chính là nói với Tần Tuấn: “ Quán cà phê sao rồi? Mau cút về ngay, lúc tôi đi cậu cam đoan cái gì hả?”
Tần Tuấn bị Uông Uông mắng chỉ còn nói trong nước mắt: “ Tôi sai rồi, tôi chạy về ngay đây.’
Uông Uông đau lòng vô cùng: “ Nếu buôn bán kém đi thì lúc tôi trở về sẽ giải quyết cậu luôn đấy, sao mà tôi lại đem giao quán cho cậu nhỉ, thật sự là ngu ngốc quá mà....’
Làm hại Tần Tuấn bị cậu nói đến bật tung người cắp thêm Đái Hải chạy về nước.
Tâm tình Đái Hải vô cùng vô cùng không tốt.Lần đầu tiên Tần Tuấn thấy anh như vậy, người đàn ông này, cho dù tâm trạng có không vui cũng ở trước mặt người khác cười thoải mái, cười đến sang lạn, khiến người ta động lòng, vậy mà giờ lộ ra gương mặt ai nhìn cũng rùng mình.
Tần Tuấn về nước tạm thời vẫn ở trên lầu nhỏ, dọc đường Đái Hải cũng không nói chuyện, Tần Tuấn cho anh ăn gì liền ăn nấy, cho uống gì liền uống đó, giống y người thực vật.
Tần Tuấn thấy thế cũng chẳng quản nhiều, xuống dưới quán cà phê vốn là sinh mệnh của Uông Uông, biết cậu trong khoảng thời gian không ở đây, buôn bán vẫn rất tốt, cậu nhóc phục vụ cũng làm việc rất tốt.
Từ Đằng Đào bước vào cửa, Tần Tuấn còn đang cúi đầu tính sổ sách, cậu nhóc phục vụ thấy thế, dùng chất giọng cao vút lên tiếng: “ A, Từ tiên sinh tới này...”
Cậu đành bất đắc dĩ ngẩng đầu, đi ra khỏi quầy, bước đến người kia, mỉm cười nói: “ Anh đã đến rồi?”
Từ Đằng Đào cũng mỉm cười một chút, gật gật đầu.
Tần Tuấn nhìn thấy trong tay anh có cặp lồng giữ nhiệt, trong lòng thở dài một cái.
Nhìn anh ý bảo anh ngồi xuống, khóe miệng Từ Đằng Đào nở nụ cười ôn nhu, cười đến mức trong ánh mắt có ánh sáng lấp lánh: “ Là canh gà, ngao hầm, mang đến một chút cho em.”