Tần Tuấn nở nụ cười, khóe miệng cong lên nói: “ Còn thừa mới cho tôi?”
Chất giọng trêu đùa kia khiến Từ Đằng Đào mặt đỏ lên, cúi đầu.
Chính là vì bộ dáng khiêm nhường như vậy đã làm Tần Tuấn quyết tâm bỏ mình theo đuổi anh, ai nghĩ đến sau này.... Tần Tuấn không muốn nhưng vẫn vươn tay cầm lấy cặp lồng kia: “ Đã cho tôi, vậy cảm ơn anh.”
Từ Đằng Đào mỉm cười, nhìn tay cậu cầm lấy bước đi, anh cũng lẳng lặng đi theo.
Tần Tuấn ngồi ở dựa vào chỗ ngồi gần cửa sổ, mở cặp lồng ra hít hà: “ Thật thơm quá....”
Cậu cười với Từ Đằng Đào, giơ tay kêu cậu phục vụ mang hộ cái bát đến.
Lúc Tần Tuấn uống canh, Từ Đằng Đào chỉ lặng lẽ ngắm.
.
Uống xong một chén canh, Tần Tuấn nói: “ Tôi giữ lại cái hộp này nhé... còn nhiều quá uống không hết “
“Ngày mai anh sẽ lại đây lấy, buổi tối em uống tiếp nhé, đừng giữ qua đêm.’ Từ Đằng Đào nói.
“Được.” Tần Tuấn gật đầu.
“Ừ......” Giọng nói có chút do dự.
“Sao vậy?” Tần Tuấn nhướng mày.
“Em có muốn ăn cái gì không?” Từ Đằng Đào nói xong, bổ sung thêm: “ Trong khoảng thời gian này anh cũng không có giờ học mấy, đồ ăn đều tự nấu, em muốn ăn gì thuận tiện anh làm thêm, không phiền gì đâu.”
Tần Tuấn buồn cười, cúi đầu cầm chén canh một hơi uống cạn: “Tôi đang nghĩ.”
“Tôm lột vỏ, bánh bao nhân thịt giò heo, còn bánh ngọt nữa...” Tần Tuấn một hơi nói ra.
Từ Đằng Đào nghe xong lông mày mới giãn ra, ánh mắt khôi phục này thần sắc bình thường, nhìn cậu gật đầu: “ Được, ngày mai anh làm xong liền mang qua đây cho em.”
(giờ có đòi thịt phượng hoàng ảnh cùng quyết tìm cho = đc í chứ)Tần Tuấn cũng mỉm cười theo, nói: “Cảm ơn anh.”
Tiễn Từ Đằng Đào đi ra khỏi cửa rồi, anh quay lại muốn nói gì đó lại thôi, nhìn Tần Tuấn đứng cạnh anh chờ xe, đột nhiên anh nói: “ Anh có thể ôm em một chút được không?”
Tần Tuấn trong lòng thở dài, gật đầu.
Từ Đằng Đào gắt gao ôm chặt cậu, mạnh và lâu đến mức Tần Tuấn không thở nổi mới buông tay.
Thời điểm anh buông Tần Tuấn ra, cậu mới nhẹ nhàng nói: “ Tiền bây giờ cũng không dùng đến, mai anh qua lấy rồi về mua lại xe đi, dù sao cũng là giáo sư, không cần keo kiệt chuyện này.”
Từ Đằng Đào ngẩng đầu, ánh mắt lại chút đỏ.
Tần Tuấn vuốt nhẹ mặt anh, cuối cùng nói một câu: “ Anh phải sống tốt, tôi mới chính thức yên tâm.’
Khi cậu nói chuyện, ánh mắt cùng gương mặt quá mức ôn nhu, thấy Từ Đằng Đào hai mắt đỏ ửng, khó khăn nói: “ Anh....’
Anh chỉ nói được một từ, cuối cùng cũng không nói thêm được gì nữa....nhìn xe đang đến gần.
Tần Tuấn nhìn sườn mặt gầy gò của anh, trong lòng dấy lên cảm giác muốn hút một điếu thuốc.
Từ Đằng Đào cất bước đi, Tần Tuấn mang cặp lồng đi lên lầu, trong phòng có người đang ngồi ăn bánh chẻo một mình, Đái Hải ngồi bên cạnh vừa nhìn cậu vừa ăn từng cái từng cái một.
Đái Hải cầm mấy miếng lên ăn, nghĩ ngợi lại đưa đến trước mặt Tần Tuấn nói: “ Cậu cũng ăn đi....”
Tần Tuấn vừa nhai bánh chẻo vừa đưa cho anh cặp lồng nói: “Uống hết canh đi.’
“Mua lúc nào thế? Thơm quá đi mất…” Đái Hải tùy tiện nói.
“Từ Đằng Đào mang đến.”
“Anh ta à?”
“Ừ!”
“Cậu định trả ơn à?” Đái Hải cười nhạo.
Tần Tuấn không trả lời,chỉ hơi cười cười.
Đái Hải uống được một nửa thì không muốn uống nữa, gối lên đùi Tần Tuấn, thở một hơi nhẹ nhõm, nhìn trần nhà nói: “ Tần Tuấn, nếu anh ta còn yêu cậu, dù quá khứ ai sai ai đúng, thì cũng là qua rồi, cậu còn thương anh ta thì cũng quay lại đi. Coi như quá khứ trước kia bị ăn vài nhát đao, tổng kết lại cũng còn tốt hơn là cả đời không yêu được ai nữa.”
Tần Tuấn gật đầu, không nói chuyện mình nữa, cúi đầu nhìn Đái Hải nhẹ giọng nói: “ Cực kỳ không tốt phải không?”
Đái Hải cười khổ, “Câu hỏi cuối cùng…. Đúng thế, rất không tốt, tôi cho là tôi đã già rồ, ý chí sắt đá kiên định e rằng không còn nhiều, nhưng mà, vẫn thụ thương như thường.”
Tần Tuấn cười, ” Còn tôi thì sao? Tôi nuôi anh …” Cậu vỗ nhẹ mặt Đái Hải: “ Không ai cần anh, tôi cần anh.”
Đái Hải nhìn cậu.
Tần Tuấn nhíu mi: “ Uông Uông lúc đó đã hét lên như thế với tôi.”
Đái Hải cười, cười đến rơi lệ, nói: “ Tìm tình yêu có thể cùng mình đi đến cuối cùng lại khó khăn đến thế …..’