Sói Con Nhà Hào Môn - Chanh Tử Đản Thát

Chương 15

 
Thứ 6, là ngày Kỷ Hạ Dương phải đi gặp sếp của Minh Phong Plaza.

Lịch hẹn vào 10 giờ sáng, địa điểm ở văn phòng của Vi Trình Mân. Hai người không đến công ty mà đi thẳng từ nhà Kỷ Hạ Dương, xông xênh thời gian cho người ham ngủ nướng thêm một lúc.

Nhưng 6 giờ sớm tinh mơ, Kỷ Hạ Dương đã gửi tin nhắn đầy sướt mướt: "Tử Thanh, tôi không ngủ được huhuhu..."

Lúc ấy Lăng Tử Thanh vẫn đang ngơ ngẩn nằm trên giường.

Từ thời ngồi trên ghế nhà trường đến khi đi làm, đồng hồ sinh học luôn đánh thức lúc 6 giờ, anh sẽ tỉnh trước đó vài phút để não khởi động lại, tiện đường chờ báo thức trong điện thoại vang.

Hôm nay chuông còn chưa reo mà Kỷ Hạ Dương đã xổ tin nhắn.

Lăng Tử Thanh bật dậy, nhanh nhẹn phản hồi: "Cậu thức trắng đêm à?"

Kỷ Hạ Dương lập tức gọi sang.

Lăng Tử Thanh nhíu mày, hắng giọng cho giọng nói như bình thường mới bấm nhận: "Alo?"

Kỷ Hạ Dương lại chẳng để ý nhiều đến thế, gào lên với chất giọng khàn khàn: "A! A! A! Tôi chẳng biết mình đã ngủ chưa nữa, cứ nghĩ đến Đại Vi ghét mình như nào, nghĩ một hồi thì 6 giờ mất rồi! Nhanh vãi chưởng!"

Thế cũng là ngủ rồi, chẳng qua bị chập chờn thôi.

Lăng Tử Thanh thở phào, dịu giọng hỏi vấn đề tiếp theo: "Cậu uống rượu à?"

Kỷ Hạ Dương lập tức phản bác: "Tuyệt đối không! Hôm nay có chuyện lớn vậy, sao tôi có thể uống rượu được!"

"Không thì tốt."

"Còn nữa, uống một mình kiểu gì? Tôi có thất tình đâu."

Lăng Tử Thanh nghe câu lảm nhảm ấy, tưởng tượng ra Kỷ Hạ Dương một mình nâng chén tiêu sầu.

Anh phát hiện bản thân nghĩ không ra.

Căn bản mấy hôm nay thấy Kỷ Hạ Dương không say xỉn, cùng lắm là nốc một đống coca với trà sữa thôi.

Kỷ Hạ Dương lèm bèm: "À, làm gì có chuyện dùng men xả hận. Tôi còn chưa có đối tượng mà..."

Lăng Tử Thanh thầm nghĩ, cái này thì liên quan gì đến mình.

Anh chỉ sợ nếu giờ hắn dậy luôn, lát lại ngủ gật, khuyên nhủ: "Cậu nằm thêm một lúc đi, lát tôi sẽ gọi cậu."

Kỷ Hạ Dương im bặt một chốc, thỏ thẻ: "Giờ anh không đến luôn được à?"

"Tôi phải chuẩn bị đã, nửa tiếng nữa tôi qua."

"Yeah! Đợi anh!"

Thậm chí Lăng Tử Thanh còn nghe được tiếng Kỷ Hạ Dương nhảy bình bịch trên giường, nhíu mày.

Xem ra Kỷ Hạ Dương tỉnh luôn rồi.

Anh dặn đối phương thêm mấy câu rồi tắt điện thoại đi rửa mặt, thay quần áo. Lăng Tử Thanh cứ có linh cảm xui rủi sao đó, nhưng không thể phủ nhận được sự thật rằng Kỷ Hạ Dương và đối tác là người quen, hơn nữa tỉ lệ thành công của phi vụ này lên đến 90%, không có gì phải lo lắng, cứ ăn mặc bình thường là được.

Dù ngày thường anh cũng ăn bận rất lịch sự, chẳng ngại bất kỳ trường hợp nào.

Đúng nửa tiếng sau, Lăng Tử Thanh xuất phát, chuẩn bị nổ máy thì nhận tin nhắn thoại của Kỷ Hạ Dương.

Kỷ Hạ Dương: "Nè nè nè? Anh đi chưa? Không ngoẹo đầu ngủ quên chứ?"

Chỉ có cậu mới ngoẹo đầu ngủ quên thôi.

Lăng Tử Thanh chậc một cái, vô cùng kiên nhẫn cầm điện thoại gõ gõ: "Đang đi, khoảng 40 phút nữa tôi tới."

Kỷ Hạ Dương gửi lại một đống meme minion nhảy nhót hoang dại.

Lăng Tử Thanh nhìn nhiều đã quen, thả điện thoại xuống, khởi động xe.

Sáng sớm đường vắng, gặp toàn đèn xanh, đường thông hè thoáng nên rút ngắn thời gian, đếm sớm hơn 10 phút so với dự kiến. Vì thế khi anh vào nhà, lại gặp cảnh Kỷ Hạ Dương đeo yếm ăn bánh bao.

Yếm dùng một lần là anh gợi ý thím giúp việc mua. Lần trước thấy Kỷ Hạ Dương dùng giấy ăn cũng vẫn lem nhem nên gợi ý một chút, không ngờ thím nhanh nhạy thật sự.

Lại còn mua loại yếm in con vịt với đường viền hoa hoè đáng yêu.

Kỷ Hạ Dương thấy anh, sợ đến mức làm rớt cái bánh bao.

Sau đó lại giật yếm cổ xuống, ném ra sau lưng, giả bộ ngầu đét.

Môi Lăng Tử Thanh giật giật giấu ý cười, làm như không thấy hình ảnh gặm bánh bao: "Cậu gọi tôi đến sớm có việc gì sao?"

Kỷ Hạ Dương chớp mắt, từ hình tượng tổng tài lạnh lùng trở lại cậu ấm ngoan hiền: "Thấy anh mới yên tâm hơn."

Lăng Tử Thanh lấy folder ra: "Đọc thêm tài liệu sẽ càng yên tâm."

Kỷ Hạ Dương lập tức xịu mặt: "Lại phải đọc à?"

"Nắm trọng điểm là được."

"Trọng điểm nhiều... thôi được rồi."

Tài liệu là bản thảo anh chuẩn bị cho Kỷ Hạ Dương, cùng vài câu hỏi có thể được đưa ra.

Chiến lược Lăng Tử Thanh vẽ ra cho Kỷ Hạ Dương là tăng lượng khách hàng ghé Minh Phong Plaza và lợi ích hậu hợp tác. Quan trọng nhất, anh muốn hắn thể hiện thái độ sẵn sàng cống hiến cho công việc, ngược lại với con người quá khứ.

Bản thảo vẽ ra tương lai sáng ngời của công ty, với người ngoài đó sẽ là xạo ke, nhưng Kỷ Hạ Dương lại có tính tình tự sướng nên càng khó nuốt, anh sợ Vi Trình Mân sẽ hỏi mấy câu hắn không đáp nổi.

Tương lai là những ẩn số bất ngờ, chỉ có thể bảo Kỷ Hạ Dương học thuộc tài liệu, đớp được tí kiến thức nào để lấp l**m thì tốt cái đấy.

Kỷ Hạ Dương đọc một chốc, tự dưng hỏi: "Nếu ổng hỏi anh thì phải làm sao?"

Lăng Tử Thanh đáp không thể nào đơn giản hơn: "Càng dễ."

"..." Kỷ Hạ Dương đần mặt một xíu rồi bật cười: "He he he, đúng đúng!"

Lăng Tử Thanh để ý đôi chân rung bần bật của Kỷ Hạ Dương dưới bàn trà: "Cậu lo cái gì?"

Kỷ Hạ Dương lắc đầu như trống bỏi: "Không không không, chỉ nghĩ linh tinh thôi."

"Cậu nghĩ cái gì?"

"Nếu ổng biến thành quái vật đấm tôi, anh sẽ dọn đường cho ổng."

Lăng Tử Thanh xoa ấn đường, không buồn đôi co mất thời gian với đống quái vật dở hơi hắn nghĩ ra.

Thời gian không còn nhiều. Lăng Tử Thanh cho Kỷ Hạ Dương ôn lại tài liệu một lần rồi lên đường.

Nhưng tình hình giao thông bây giờ ngược hẳn với lúc Lăng Tử Thanh đi từ nhà, trên đường toàn gặp đèn đỏ, tốn cả mớ thời gian, sát nút mới đến điểm hẹn.

Kỷ Hạ Dương vốn định kiếm chỗ sửa lại tóc tai, nhưng thấy thời gian eo hẹp, đành phải mang cái đầu bù xù ngốc nghếch vào cửa.

Vi Trình Mân liếc một cái là thấy, cười khẽ.

Nhưng vị này mặc đồ vest tối màu lạnh lùng, ngũ quan sắc sảo toả khí lạnh lớ ngớ đừng chọc, khoé miệng nhếch lên nhưng không phải đang cười, y chang trạng thái sẵn sàng bắt lỗi trong dây chuyền mọi lúc...

Kỷ Hạ Dương càng rén hơn, chân đông cứng không dám bước: "Ặc, chào anh..."

Ngay cả chào hỏi cũng lắp bắp.

Lăng Tử Thanh bó tay, đứng cạnh thì thầm: "Bước lên, bắt tay."

Kỷ Hạ Dương lén nhéo ống tay áo, ngón tay co quắp thể hiện "Tui không muốn đi".

Vi Trình Mân nhìn ra nỗi sợ hãi của Kỷ Hạ Dương, cười càng tươi: "Chào sếp Kỷ."

Gọi "sếp Kỷ", không phải đống nick name linh tinh của Kỷ Hạ Dương, thể hiện rõ thái độ... hôm nay chúng ta bàn chuyện làm ăn, không phải bạn bè thoải mái trêu đùa, việc gì ra việc nấy.

Kỷ Hạ Dương lướt qua tay Vi Trình Mân, xoắn quẩy một chốc mới đưa tay: "Chào anh!"

Xong thủ tục bắt tay, Vi Trình Mân đưa tay "mời": "Mời ngồi."

Kỷ Hạ Dương bình tĩnh hơn chút xíu, thậm chí khi đi vào còn khách sáo khen: "Văn phòng ấn tượng đó."

"Quá khen." Vi Trình Mân cũng khách sáo hỏi: "Cậu thích phong cách này à?"

Lăng Tử Thanh thầm ngửi thấy mùi biến.

Kỷ Hạ Dương thẳng thắn nhường này, chắc không bỗ bã chê bôi chứ?

Nhưng cũng may Kỷ Hạ Dương chỉ gật đầu: "Em cảm thấy rất hợp với anh."

Những công đoạn tiếp theo càng trơn tru. Kỷ Hạ Dương bày tỏ mong muốn hợp tác, nhấn mạnh công ty sẽ hợp tác với các chương trình khuyến mại, bao gồm cả những hoạt động tuyên truyền. Bài thuyết trình rất rõ ràng, chi tiết, hoàn toàn lột xác thành một con người cống hiến hết lòng cho công việc.

Vi Trình Mân lắng nghe, gương mặt lạnh lùng tan thành nụ cười pha chút vui mừng.

Đáng mừng. Kỷ Hạ Dương và em trai anh đồng lứa nên kém anh hơn 10 tuổi. Vi Trình Mân với em trai giống kiểu anh lớn như cha, cũng quan tâm Kỷ Hạ Dương như anh em trong nhà, nghiêm có nghiêm, nhưng lo lắng, chăm bẵm cũng không thiếu.

Lăng Tử Thanh đứng cạnh theo dõi, mừng chẳng kém.

Không uổng công mình như bảo mẫu, thúc Kỷ Hạ Dương dậy sớm đi làm đọc tài liệu.

Vi Trình Mân thảo luận xong, đưa ra quyết định: "Tôi đánh giá rất cao về triển vọng của quý công ty, đương nhiên rất vui lòng hợp tác."

Lần này Kỷ Hạ Dương là người chủ động đưa tay: "Thật là vinh hạnh của chúng em, cảm ơn anh."

Lăng Tử Thanh nhìn sườn mặt của Kỷ Hạ Dương, không còn chút dấu vết nào của sự đáng yêu, thích làm nũng như ngày thường.

Thật sự có thể trưởng thành trong chớp mắt à?

Anh ngờ vực rời khỏi văn phòng của Vi Trình Mân, đến góc vắng người mới vỡ lẽ.

"Áu! Thành công rồi!" Kỷ Hạ Dương lập tức nhảy cẫng lên: "Tôi ngầu vỡi!"

Lăng Tử Thanh: "..."

Trong nháy mắt lại biến về nhóc con ngốc nghếch.

Kỷ Hạ Dương không cụt hứng vì vẻ mặt cạn lời của anh, phấn khởi: "Lúc đầu tôi cuống lắm, nhưng sau đó nhận ra tay bọn tôi to ngang nhau... Há há há, ổng không còn là ông anh có thể xách cổ tôi lên đánh nữa!"

Lăng Tử Thanh ra hiệu im lặng: "Cậu nói nhỏ thôi."

"Ò!" Kỷ Hạ Dương lập tức sợ hãi rụt cổ lại, thì thầm hỏi: "Có người hả?"

"Không có, nhưng vẫn nên nói bé thôi."

"Được òi... WC ở đâu ta?"

"Bên tay trái."

"Tôi vào đó xíu nha."

Kỷ Hạ Dương thoăn thoắt đi về phía đó, chân như bay.

Lăng Tử Thanh nhắc: "Đừng la hét hay nhảy nhót trong WC đấy."

Chân Kỷ Hạ Dương lập tức nặng trịch, lết về phía trước, ỉu xìu đáp: "Ò~"

Lăng Tử Thanh đứng một bên, gửi tin mừng cho chủ tịch Kỷ.

Tiếng bước chân đột nhiên vang lên bên tai, vô cùng vững vàng, chậm rãi.

Lăng Tử Thanh không cần ngẩng đầu cũng biết đối phương không phải Kỷ Hạ Dương, dừng tay, nở nụ cười lịch sự: "Chào cậu."

Người đến là thư ký của Vi Trình Mân, đối phương cũng cười với anh: "Sếp Vi có việc tìm anh."

"Tìm tôi hay sếp Kỷ?"

"Tìm anh bàn việc riêng."

Thư ký thẳng thắn, đôi mắt cười quét qua xung quanh.

Giống như đang xác định không có mặt Kỷ Hạ Dương.

Lòng Lăng Tử Thanh sinh nghi ngờ, nhưng vẫn đi theo thư ký đến văn phòng của Vi Trình Mân.

Vi Trình Mân vẫn ngồi ở vị trí ban nãy, bình tĩnh nhấp từng ngụm trà nóng: "Ngồi đi trợ lý Lăng."

Lăng Tử Thanh đợi thư ký rời đi, lại chờ cửa đóng lại mới mở miệng: "Sếp Vi tìm tôi có việc gì?"

Vi Trình Mân đặt ly tràn xuống, khoé miệng vốn nghiêm túc lại nở nụ cười tự nhiên: "Muốn tâm sự chút tôi. Như là... cậu làm cách nào để thay đổi Hạ Dương."

Gọi Hạ Dương, không phải sếp Kỷ.

Lăng Tử Thanh không hiểu sao đối phương lại giữ khoảng cách với chính chủ, nhưng lại nghiêm túc với người ngoài cuộc là anh.

Dù không hiểu cho lắm, nhưng anh vẫn trả lời đầy phải phép: "Sếp Kỷ tự muốn thay đổi, tôi chỉ hỗ trợ thôi."

Vi Trình Mân mỉm cười: "Thời gian eo hẹp, chúng ta không nên vòng vo nhỉ? Trước đây Hạ Dương ăn không ngồi rồi, giờ lột xác, còn có thể trình bày mạch lạc tầm nhìn và mục tiêu của công ty nhà mình, đưa ra lý do hợp tác đầy đủ... Cậu làm cách nào vậy?"

Lăng Tử Thanh cũng chẳng có tâm trạng giả đò, ăn ngay nói thật: "Cổ vũ cậu ấy, lâu lâu sẽ dùng chủ tịch Kỷ doạ một chút."

"Những trợ lý cũ cũng làm vậy, nhưng đều không thành công."

"Chắc do tôi ăn may."

"Người ăn may là Hạ Dương, nhưng... không biết gặp may được bao lâu."

Vi Trình Mân nhấp ngụm trà, nhìn vị trí Kỷ Hạ Dương mới ngồi.

Lăng Tử Thanh ghét phải đoán mò, thẳng thừng hỏi: "Anh muốn nói gì?"

Vi Trình Mân để ly xuống bàn: "Có nhiều công ty liên hệ với cậu đúng không? Cứ nói điều kiện đi, thế nào cũng sẽ có lợi hơn tập đoàn Kỷ An đang điều cậu về chi nhánh."

Lăng Tử Thanh ngạc nhiên, sau đó lắc đầu đầy bất đắc dĩ: "Sao mọi người đều cho rằng tôi ghét công việc này vậy?"

"Cậu thích à?"

"Tôi chỉ mới nhận việc mấy ngày, chưa thể kết luận."

Vi Trình Mân điềm tĩnh nhìn anh, câu từ hỏi thăm càng nghiêm túc: "Vậy... cần bao ngày thì mới có kết luận?"

Lăng Tử Thanh hiểu ý đối phương: "Dù điều kiện các bên khác có tốt hơn, nhưng không thể so sánh với ân tình của chủ tịch Kỷ. Anh yên tâm, tôi sẽ dốc lòng hỗ trợ sếp Kỷ, không đạp hai thuyền."

Vi Trình Mân nhíu mày: "Cậu hiểu lầm rồi, ý tôi không phải là thế."

Lăng Tử Thanh ngồi thẳng lưng: "Vậy ý anh là gì?"

"Điều kiện của tập đoàn chúng tôi rất cạnh tranh. Nếu cậu muốn ăn máng khác, mong cậu ưu tiên cân nhắc chúng tôi."

"..."

Lăng Tử Thanh không thể khống chế nổi biểu cảm, môi nhếch lên.

Vi Trình Mân thấy anh không có gì để nói, cười bảo: "Tôi chỉ đặt vấn đề, còn quyết định là ở cậu. Cậu chưa cần trả lời tôi ngay, cũng đừng lo ảnh hưởng công việc hiện tại, tôi không phải người không từ thủ đoạn."

Lăng Tử Thanh cũng cười: "Tôi hiểu rồi, chỉ là thấy bất ngờ thôi."

"Tôi cũng muốn hỏi một câu riêng tư."

"Anh cứ nói."

"Cậu nghĩ sao về Hạ Dương?"

Vi Trình Mân hỏi xong, chậm rãi nhấc ly trà lên uống.

Lăng Tử Thanh biết đối phương không cần câu trả lời, cũng nâng ly trà trước mắt lên.

Căn phòng im phăng phắc, mãi đến khi cửa "Rầm!" một phát.

Lăng Tử Thanh và Vi Trình Mân đồng thời quay lại, sau đó quay đầu nhìn nhau, trao đổi bằng mắt. Lăng Tử Thanh chỉ bản thân, rồi lại chỉ ra cửa, Vi Trình Mân gật đầu cho phép.

Lăng Tử Thanh đi qua, mở cửa ngay tắp tự.

Cửa vừa mở ra, lại "Rầm!" phát nữa, tiếp theo là tiếng kêu: "Ui da!"

Kỷ Hạ Dương mất đà, lăn lông lốc vào phòng, lồm cồm bò dậy, một tay chống lên đất, một tay xoa chỗ eo bị xô phải.

Vi Trình Mân cũng đi qua, hào hứng đánh giá Kỷ Hạ Dương quằn quại dưới đất: "Không sao chứ?"

Kỷ Hạ Dương thấy Vi Trình Mân, lập tức nhảy dựng lên: "Có! Anh dám đào góc tường! Quá đáng!"

Gào mồm lên, tay vung vẩy.

Thậm chí còn không thèm phủi bụi trên quần áo.

Lăng Tử Thanh đứng bên cạnh xấu hổ vô cùng, bất lực day trán.

Sao vẫn có biến vậy trời.
 

Bình Luận (0)
Comment