Kỷ Hạ Dương giải quyết nỗi buồn xong, nhận cuộc gọi của Vi Trình Vĩ.
Hôm qua Vi Trình Vĩ biết nay hắn có công chuyện, hỏi luôn: "Tình hình sao rồi?"
Kỷ Hạ Dương lập tức hất mặt lên trời khoe mẽ: "Xong rồi! Anh mày đã phải rửa mắt nhìn tao! Thái độ khác hoàn toàn trước đây..."
Hắn ỷ vào Vi Trình Vĩ không ở hiện trường, bắt đầu chém gió người anh cả nghiêm túc thành ông già hiền hoà.
Hắn giỏi nhất là chém gió mà.
Kỷ Hạ Dương chém hăng say, hoàn toàn không để ý có người xuất hiện ngoài cửa WC.
"Ảnh còn bảo mày phải học hỏi tao nhiều... Ơ!"
Kỷ Hạ Dương đang chém gió thành bão, chợt giật mình vì bóng người mới xuất hiện.
Vi Trình Vĩ thấy hắn khẽ run lên, há mồm cười to: "Ha ha ha! Mày trốn trong toilet chém gió trông buồn cười vãi!"
Kỷ Hạ Dương thoáng liếc vào gương, nhận ra dáng vẻ cầm điện thoại giật mình của mình trông rất ngu.
Vi Trình Vĩ vẫn trêu chưa xong, cười he he đi đến: "Há há há, không tè ra quần chứ? Để tao xem..."
Kỷ Hạ Dương chíu khọ đẩy ra, trừng đối phương: "Xem mả cha mày, tao đi xong từ lâu rồi."
"Ồ, tao tưởng mày mới xong, vừa lắc hàng vừa khoe với tao chứ..."
"Mày xàm quần gì vậy?!"
Kỷ Hạ Dương lại khinh bỉ nhìn bạn, cất điện thoại rồi đến bên lavabo.
Vi Trình Vĩ đuổi theo: "Ê, trợ lý nhỏ của mày đâu?"
Kỷ Hạ Dương không đáp, hứng chút nước rồi hất sang: "Liên quan đếch gì đến mày!"
Vi Trình Vĩ không kịp né, mặt ướt nhẹp, bất mãn làu bàu: "Ê! Mày bị trợ lý vứt bỏ cũng không nên giận chó đánh mèo lên tao chứ!"
"Vứt cái gì mà vứt? Anh ấy đang chờ tao ở ngoài."
"Thật á? Lúc tao đến có thấy ai đâu."
Không phải chứ, chỉ có một con đường đến WC thôi.
Kỷ Hạ Dương lập tức cảnh giác: "Mày đi từ đường nào? Ngang qua hành lang à?"
"Chứ sao nữa, chẳng lẽ tao là vong?"
"Thật sự không gặp được Tử Thanh?"
Vi Trình Vĩ nghiền ngẫm, nghiêm túc bảo: "Tao thấy một cái thùng rác."
Kỷ Hạ Dương bực mình: "Sao mày lại so sánh Tử Thanh với thùng rác?"
Giờ đến lượt Vi Trình Vĩ khinh bỉ: "Đù mẹ, mày văn vẻ từ lúc nào thế? Cứ soi mói câu chữ của người ta miết, mấy nay mày học cái này à?"
Kỷ Hạ Dương bĩu môi không đáp, nhanh chân ra ngoài nhìn xung quanh.
Quả nhiên, bên ngoài không bóng người.
"Tử Thanh đâu rồi?" Kỷ Hạ Dương thầm lẩm bẩm, cầm điện thoại tính bấm số.
Vi Trình Vĩ chậm rãi đá một câu: "Tao có manh mối đó."
"Hấp à, tao gọi một cuộc điện thoại là xong."
"Rồi, mày tìm được anh ta thì tao thua."
Kỷ Hạ Dương chỉ cho rằng Vi Trình Vĩ lộn xào với mình, tự bấm điện thoại.
Tiếng chuông tút tút chừng 1 phút, sau đó bên tai vang tiếng: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện tại không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Kỷ Hạ Dương không gọi nữa, nhìn Vi Trình Vĩ thảnh thơi huýt sáo: "Mày biết cái gì?"
Vi Trình Vĩ thò tay: "Lòng thành đâu?"
Kỷ Hạ Dương móc ví ra.
Vi Trình Vĩ lập tức rụt tay lại: "Ai cần tiền của mày! Tao đầy tiền."
Kỷ Hạ Dương trợn tròn mắt, lấy thẻ hội viên Pikachu ra: "Nè!"
Vi Trình Vĩ thấy lòng thành đủ đầy, lập tức tiết lộ: "Rồi, manh mối chính là văn phòng của anh tao đóng cửa."
Kỷ Hạ Dương nhíu mày: "Ý mày là... anh mày bắt cóc Tử Thanh?"
"Mày xàm cái gì vậy! Anh tao thẳng đuột, có bạn gái đó."
"Thế tìm Tử Thanh làm gì?"
"Làm gì trời, đã bảo là xì trây mà."
"Dở hơi!"
Kỷ Hạ Dương không lèm bèm với bạn nữa, lập tức chạy đi xem mô tê ra sao.
Vi Trình Vĩ bám theo, chọc vai hắn: "Ê ê ê, tối nay đi ăn mừng đê! Bọn lão Chu, Tiểu Lý rảnh này! Mông Mông cũng về nước rồi, mang cả figure mày vòi nữa đó."
Kỷ Hạ Dương không nghe lọt chữ nào, chỉ lao phăm phăm về phía văn phòng của Vi Trình Mân.
Vi Trình Vĩ dừng lại từ đàng xa, im lặng nhìn Kỷ Hạ Dương tự đâm đầu vào chỗ chết.
Kỷ Hạ Dương muốn gõ cửa, vừa đưa tay, tự dưng cảm thấy nếu Lăng Tử Thanh không ở trong phòng thì sẽ xí hổ lắm. Hắn mới nín thở, xin xỏ Vi Trình Mân một gian quảng cáo, không muốn cứ vậy mà bỏ đi.
Hay kiếm đại lý do đi?
Hắn đang bực bội, đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra từ trong phòng.
"Nếu cậu muốn ăn máng khác, mong cậu ưu tiên cân nhắc chúng tôi."
Giọng hơi khàn và trầm, là của Vi Trình Mân.
Kỷ Hạ Dương bắt đầu nóng đầu, chuẩn bị tấn công thì bị kéo lại.
"Đừng! Đừng! Đừng!" Vi Trình Vĩ vào những lúc quan trọng vẫn rất đáng tin, cố gắng ngăn cản bạn mình làm điều ngu dại: "Mày quên anh tao kh*ng b* như nào à?"
Kỷ Hạ Dương nghiến răng, chì vào cửa, lầm bầm chửi: "Cướp người của tao là rất vô duyên!"
Vi Trình Vĩ thật thà: "Nhưng người ta không phải mày."
Đúng là đổ thêm dầu vào lửa.
Kỷ Hạ Dương càng bùng cháy, muốn hả họng thét gào.
Vi Trình Vĩ kịp thời bịt miệng hắn: "Im! Im! Im! Mày muốn bị tẩn à?"
Kỷ Hạ Dương cựa không nổi, lại nghe bên trong tiếp tục: "Cậu nghĩ thế nào về Hạ Dương?"
Ô! Là điều hắn muốn biết.
Kỷ Hạ Dương lập tức dẹp ý định lao vào, khẽ cúi xuống dính vào cửa nghe lén.
Vi Trình Vĩ thấy hắn không làm con trâu húc nữa, nhanh nhẹn lùi lại làm bộ chẳng liên quan đến tôi.
Kỷ Hạ Dương chẳng quan tâm, tập trung vào mission nghe lén.
Mấy giây sau, cửa mở ra, nhiệm vụ thất bại.
Hắn còn lăn lông lốc, thành toàn cho nghi lễ của sự thất bại thảm hại.
Kỷ Hạ Dương không dám nhìn biểu cảm của Lăng Tử Thanh, thấy mặt Vi Trình Mân là lại ức điên: "Anh dám đào góc tường của em!"
Vi Trình Mân không sợ móng vuốt của hắn, chỉ mỉm cười nói móc: "Xin lỗi sếp Kỷ nhé."
"Sếp Kỷ!" Lăng Tử Thanh lạnh lùng gọi: "Bình tĩnh đi, chỉ là hiểu lầm thôi."
Kỷ Hạ Dương nghe giọng Lăng Tử Thanh, lại chột dạ, khẽ meo meo liếc sang.
Lăng Tử Thanh vẫn nhìn hắn đầy bình tĩnh.
Nhưng ánh mắt không hề dịu dàng như thường ngày, chúng lạnh như băng.
Kỷ Hạ Dương lờ mờ nhận ra mình không nên gào cái câu "đào góc tường", xấu hổ phủi bụi trên người.
Hắn cúi đầu, còn cảm nhận được Lăng Tử Thanh đến gần, đẩy hắn về phía trước.
Lăng Tử Thanh xung phong: "Sếp Vi, lúc nãy xin lỗi ngài."
Kỷ Hạ Dương cũng nói theo: "Xin lỗi."
Vi Trình Mân lại không làm quá vấn đề, chỉ cười bảo: "Không sao. Hợp tác thành công là được, có chút vui đùa cho nhẹ nhàng."
Nói gì không nói lại nhắc đến chuyện hợp tác, tính uy h**p ai hả.
Kỷ Hạ Dương nghĩ thầm, cười sượng trân với Vi Trình Mân.
Lăng Tử Thanh phá vỡ sự sượng sùng: "Vậy chúng tôi xin phép, không làm phiền ngài làm việc nữa."
Kỷ Hạ Dương ăn nói vụng về, giữ nguyên sự im lặng, cười đầy lịch sự.
Lăng Tử Thanh nghiêng người nhường đường, ý bảo hắn đi trước.
Kỷ Hạ Dương nghe lời bước đi, không nhìn đường mà để ý hành động sau khi đứng lên của đối phương.
Tiếng bước chân của Tử Thanh vẫn rất nhẹ, không mang theo sự tức tối. Tử Thanh ho khan, liệu có phải tức đến khó thở không. Sao Tử Thanh không nói gì hết? Hay do có người ở cạnh dòm?
Kỷ Hạ Dương nín cả một đường, đến lúc vào thang máy thì không nhịn nổi nữa, mở máy: "Tôi có sai, nhưng ổng đào góc tường cũng sai lè!"
Lăng Tử Thanh liếc hắn: "Anh ta không thành công, nhưng cậu lại nghe lén thành công nhỉ."
Hình như đúng là thế thật. Kỷ Hạ Dương lúng túng, cúi đầu giả đò đáng thương: "Tôi sai rồi, sau này không dám nữa."
Lăng Tử Thanh thở dài: "Tôi cũng không nên nói chuyện riêng với đối phương, xin lỗi cậu."
"Hở?" Kỷ Hạ Dương đang chuẩn bị tinh thần bị tổng sỉ vả, không ngờ lại được xin lỗi: "Anh... anh không sao chứ?"
Lăng Tử Thanh cười khẽ, ánh mắt khá chân thành: "Tôi cũng không phải người hoàn hảo."
Kỷ Hạ Dương nhìn đôi mắt lại dịu dàng như nước, lòng mềm nhũn: "Tử Thanh..."
Lăng Tử Thanh chẳng để ý tiếng gọi tình tứ của đối phương, nhắc nhở: "Ví sắp rơi kìa."
Kỷ Hạ Dương vội vàng cất kỹ ví, mới nhớ đến thằng bạn đểu Vi Trình Vĩ: "Ủa? Nó đâu rồi?"
Lăng Tử Thanh hỏi: "Ai vậy?"
Kỷ Hạ Dương khai thật: "Vi Trình Vĩ á! Mới nãy nó tụm chung với tôi mà."
"Tụm chung nghe lén?"
"..."
Kỷ Hạ Dương cứng họng, ậm ừ mãi mới nghiêm túc đáp: "Coi như thế đi."
Lăng Tử Thanh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, không bình luận thêm.
Nhưng Kỷ Hạ Dương lại muốn buôn chuyện: "Nó muốn làm tiệc mừng cho tôi, đi cùng nhé."
"Tôi phải về làm việc."
"Ủa? Không phải xong việc là về nghỉ luôn à?"
"Cậu nghỉ đi. Chỉ là việc vặt thôi, tôi làm một lúc là xong."
"Vậy tôi chờ anh?"
"Sau đó còn phải đi gặp chủ tịch Kỷ."
"Thế thôi."
Kỷ Hạ Dương lập tức xẹp lép.
Về công ty nằm dài thì được, nhưng mò thây đến chỗ ông già nghe chửi thì quá sức chịu đựng.
"Ừm." Lăng Tử Thanh không bất ngờ lắm, tiếp tục im lặng nhìn số thang máy.
Kỷ Hạ Dương vẫn thắp hy vọng: "Lúc nào anh xong việc? Tối rảnh không?"
"Cũng chưa biết nữa."
"Thật sự không đến à?"
Kỷ Hạ Dương khẽ cắn môi, chớp mắt làm nũng.
Hôm nay Lăng Tử Thanh lại không mắc mưu, thờ ơ với nét nũng nịu của hắn: "Nếu sắp xếp được thì tôi báo cậu được không?"
"Bạn cậu đâu?"
Cuối cùng Kỷ Hạ Dương mới nhớ đến bạn mình: "Ờ ha, nó chuồn đâu rồi ta."
Lăng Tử Thanh chủ động nói: "Tôi gọi xe về công ty cũng được."
Kỷ Hạ Dương tự dưng hụt hẫng. Từ khi biết nhau đến nay, ngoài khuôn khổ công việc thì Lăng Tử Thanh dường như đều để hắn muốn gì được nấy, đây là lần đầu tiên anh từ chối, dù làm nũng thế nào cũng vẫn lạnh lùng.
Thang máy xuống đến tầng 1, Lăng Tử Thanh đi thẳng ra ngoài: "Tôi đi đây, chào cậu."
Kỷ Hạ Dương vẫy tay, nhìn bóng lưng Lăng Tử Thanh, tự dưng lại nghĩ đến mấy từ "đi ăn máng khác" từng nghe lén.
Đi ăn máng khác ư...
Cụm từ này đột nhiên biến thành lời nguyền luẩn quẩn trong đầu.
Kỷ Hạ Dương thấy Vi Trình Vĩ, nghĩ mỗi "đi ăn máng khác", đến chỗ tụ tập, nghĩ mỗi "đi ăn máng khác", gặp lại đứa bạn xa cách bao lâu cùng thứ ước ao bấy nay cũng chỉ nghĩ mỗi "đi ăn máng khác".
Đứa bạn Mông Mông nhìn mặt hắn đần ra, trêu học: "Ê, tao cất công bê hàng thủ công limited về cho mày, mà mày chỉ biết thộn mặt thôi à?"
Kỷ Hạ Dương không quan tâm người ta chê mình thộn, nghiêm túc hỏi: "Trong trường hợp nào mày sẽ chọn đi ăn máng khác?"
Mông Mông ngẩn tò te: "Sao tự dưng hỏi tao?"
Kỷ Hạ Dương cũng ngớ người, nhìn đám bạn một vòng: "Chỉ có mỗi mày chạy sang công ty khác nhỉ."
Mông Mông trợn mắt: "Ầy, mọi người đều muốn dựa dẫm vào gia đình, còn ông bô tao lại muốn tao ra ngoài rèn rũa."
"Mày sẽ đi ăn máng khác hả?"
"Có cơ hội tốt hơn thì tội gì không đi."
"Cơ hội tốt hơn là như nào?"
"Tốt hơn cái cũ."
Kỷ Hạ Dương nghiêm túc hỏi: "Mày thấy quyền lợi của tập đoàn Kỷ An thế nào?"
Mông Mông nhíu mày: "Gì vậy? Mày tính kêu tao đến công ty nhà mày à?"
"Nếu là thật thì mày có đi không?"
"Cái này chắc mày không quyết định được đâu."
Kỷ Hạ Dương ngẫm thấy đúng là vậy: "Ừa... tao không quyết định được..."
Mông Mông thấy hắn không giống đang đùa giỡn, cũng nghiêm túc theo: "Ai dà, tương lai chắc chắn là mày cầm trịch rồi. Điều kiện cả Kỷ An rất tốt, nhưng tao đang rất hài lòng với công ty hiện tại, tạm thời chưa cần thay đổi gì cả."
"Sao lại hài lòng?"
"Lương lậu và phúc lợi ổn, còn có cơ hội thăng tiến."
Kỷ Hạ Dương lập tức ngộ ra.
Lăng Tử Thanh có năng lực xuất sắc, chắc chắn ông già hắn sẽ không để anh chịu thiệt ở những điều cơ bản đó.
Mông Mông bổ sung: "Sếp tao cũng không đần."
Kỷ Hạ Dương lại héo rũ: "Ầu, ông già tao thì không đần, nhưng hình như tao thì hơi hơi..."
Những gì hắn nói quá chấn động, chỉ một câu đã khiến bạn bè cười to.
Vi Trình Vĩ ngứa mồm, vỗ vai hắn nhắc lại tình huống khó xử hôm nay: "Đúng đúng đúng! Mày nằm bò xuống đất nghe lén mà vẫn bị phát hiện, bao năm nay bọn tao cười hoài đó!"
Kỷ Hạ Dương cười không nổi, nẫu nề uống rượu.
Cả bọn đang chọc nhau, thấy hắn như thế, dần xìu xuống. Vi Trình Vĩ ngừng cợt nhả, đứng trước mặt hắn trịnh trọng nói: "Xin lỗi, tao không nên nói linh tinh."
Kỷ Hạ Dương thều thào: "Tao không giận, bạn bè trêu nhau bình thường mà."
"Vậy mày bị làm sao đấy?"
"Tao... chọc mày thôi!"
Kỷ Hạ Dương buồn hoài buồn hoài, nhưng vẫn nhớ mọi người muốn chúc mừng mình nên mới tụ tập. Hắn cố nén nỗi sầu buồn nhảy nhót trong lòng, xốc lại tinh thần, trở lại tư thái phổi bò thần kinh như bình thường.
Đàng nào mai cũng thứ 7, không cần đi làm.
Hắn là chúa tể thời gian, nhưng nốc rượu ngay từ đầu nên xụi rất nhanh.
2 tiếng sau, Kỷ Hạ Dương nôn hết mật xanh mật đỏ, được bạn khiêng về. Lết đến nhà, hắn bò lên giường ngáy o o, 4 giờ sáng mót tè mới lờ đờ bò vào toilet.
Hắn vừa buồn ngủ vừa đau đầu, mắt díp chặt, mò mẫm hoàn toàn theo bản năng..
s* s**ng, đụng phải thứ gì đó rất gọn gàng.
Kỷ Hạ Dương hơi hé mắt, thấy tệp folder mình để trong toilet.
Trong đó là tài liệu chính tay Lăng Tử Thanh soạn riêng. Nó ở đây, là do hai ngày trước khi gặp anh trai của Vi Trình Vĩ, hắn sốt xình xịch nên đi toilet cũng phải cầm theo đọc mới yên tâm.
Kỷ Hạ Dương mở tài liệu, thấy mấy hình vẽ nguệch ngoạc của mình, còn có cả những đoạn highlight chỉn chu của Lăng Tử Thanh.
Hắn lại nghĩ đến mấy cụm từ chói tai "đi ăn máng khác", "sếp bị đần" này kia.
Hắn lập tức tỉnh rượu, hết cả buồn ngủ.
Kỷ Hạ Dương đi toilet xong, cầm folder về giường, mất ngủ nửa đêm nên bắt đầu lật trang.
Đầy tự giác, không hề cố gắng nhồi nhét vào đầu để đối phó với Vi Trình Mân. Hắn muốn hiểu rõ ý nghĩa của những con số trên báo cáo, tự hỏi một phó tổng thì nên làm những gì.
Hắn...
Không muốn chơi bời nữa.