Sói Con Nhà Hào Môn - Chanh Tử Đản Thát

Chương 17

 
Thứ 7, cuối cùng cũng đến cuối tuần.

Lăng Tử Thanh vẫn dậy trước 6 giờ như thường, đợi 3 phút thì báo thức vang chuông. Anh tắt báo thức, nhìn điện thoại, không ngờ nhận cả mớ tin nhắn của Kỷ Hạ Dương vào nửa đêm.

Kỷ Hạ Dương: "Làm thế nào để theo dõi tiến trình quảng cáo ở Minh Phong Plaza zạ?"

Kỷ Hạ Dương: "Tôi đến xưởng xem được không?"

Kỷ Hạ Dương: "Báo cáo chỉ cần đọc mấy cái anh bảo thôi à? Tôi ngó thử, hình như cái nào cũng rất quan trọng nhỉ."

Say be bét đến mức này rồi à.

Lăng Tử Thanh không ngờ người luôn kêu gào mỗi khi đọc tài liệu như Kỷ Hạ Dương lại có tâm trạng nghiên cứu công việc.

Anh nhìn thời gian nhắn tin lúc nửa đêm, thầm nhủ chắc hắn đang nghĩ cái gì thì phọt ra cái đó, uống nhiều nên não chập cheng rồi.

Bình thường có thể du di hùa theo Kỷ Hạ Dương một lúc, nhưng trong ngày nghỉ lại không muốn tăng ca.

Lăng Tử Thanh: "Cả tối đọc tài liệu chắc cậu mệt rồi. Cuối tuần cứ nghỉ ngơi thoải mái đi, thứ 2 bàn sau."

Lăng Tử Thanh rửa mặt, rồi đi chạy bộ mấy vòng, tiện thể mua đồ ăn sáng.

Hơn 8 giờ, ăn xong bữa sáng, ngắm nghía mình trong gương.

Sắc mặt vẫn ổn, quầng thâm mắt không đậm lắm, còn mặc hoodie khó nhận ra béo gầy.

Lăng Tử Thanh yên tâm, gọi video call cho mẹ.

Mẹ anh bấm nhận ngay tắp tự, câu đầu tiên chính là: "Con ăn chưa?"

"Con ăn rồi, mẹ thì sao?"

"Mẹ ăn lâu rồi! Mới đi chợ về, hôm nay gặp ông già bán rau ở ven đường, vừa tuơi vừa rẻ..."

Bà đi ra ban công, cho anh xem số đồ ăn mới mua.

Lăng Tử Thanh để ý thứ nằm trong góc: "Mẹ, sao xe đẩy lại hỏng rồi?"

Mẹ Lăng lập tức đổi lại camera trước: "À à, tại mẹ bất cẩn thôi."

Lăng Tử Thanh không tin: "Trông như bị sụp xuống. Mẹ lại mua đồ nặng à?"

"Đâu có."

"Để con hỏi dì với em họ."

Bà lập tức xụ mặt: "Không có mà. Con đừng phiền mọi người."

"Mẹ nói thật đi, mẹ lại mua cái gì?"

Mẹ lăn tăn một chút, nhưng thấy mặt con trai không vui, khai thật: "Lần trước mẹ đi chợ sỉ với Tiểu Tôn, cái gì cũng rẻ! Con xem, túi khoai tây này có 20! Hai cái vại to này có thể muối dưa..."

Lăng Tử Thanh chỉ nghe một chút liền chen vào: "Một mình mẹ vác nhiều thứ vậy? Có bị thương không mẹ?"

"Không có."

"Để con hỏi dì."

"Ầy, chỉ bị trật chân chút thôi..."

"Mẹ đi khám chưa?"

Biểu cảm của bà trở nên khó chịu: "Có tí chuyện đi khám làm gì? Hồi xưa mẹ bong gân, sưng phù hết cả chân mà bóp mỗi rượu thuốc là khỏi."

"Nhưng hồi đấy mẹ mới hơn 30 thôi, bây giờ..."

"Giờ làm sao? Giờ đã phải để con chăm đâu. Mẹ vẫn khoẻ, đừng cứ hở tí là gọi dì hỏi này nọ."

Lăng Tử Thanh hít sâu, nén lại nỗi ức chế mới nói từ tốn bảo: "Do con quan tâm mẹ mà."

Mẹ Lăng nghe con trai nói thế, tâm trạng tốt hẳn: "Ngoan lắm."

Lăng Tử Thanh không chuyển chủ đề: "Thế rốt cuộc là mẹ đã đi khám chưa?"

Bà có vẻ bực mình: "Nhìn đi! Dì con đến tận cửa nhà, kéo mẹ đi này! Ở cùng một khu phiền phức quá, mẹ xì hơi thôi mà dì ấy cũng nghe thấy hết!"

Lăng Tử Thanh bật cười: "Nào có phép thuật như vậy."

Mẹ Lăng vẫn tức sôi máu: "Con đón dì đến là để theo dõi mẹ đúng không?"

Đúng là Lăng Tử Thanh nghĩ vậy, nhưng nói khỏi mồm vẫn phải tô điểm cho đẹp đẽ xíu: "Con muốn giúp nhà dì an cư thôi."

Bà hậm hực, không muốn nghe con trai lấp l**m: "Con nói thế nào thì là như thế. Ầy, con thấy cái vại này nên ngâm món gì? Mẹ tính muối su hào, nhưng đi chợ mới biết dạo này su hào đắt quá..."

Lăng Tử Thanh kiên nhẫn nghe mẹ thao thao, lâu lâu đáp lại một câu.

Dù anh có trả lời hay không, bà vẫn có thể nói liên tục, nhưng một khi con trai trả lời lại càng hăng. Chuyện lớn bé đều kể lại hết, cứ như dồn nén bấy lâu mới kiếm được người tâm tình.

Lăng Tử Thanh tự dưng rất phiền lòng, càng nghe càng thấy ngổn ngang.

Rõ ràng không ở cùng nhau, sao mẹ cứ mua gì, làm gì là lại nghĩ đến mình vậy.

Lúc định muối dưa, bà cứ lăn tăn liệu có thể để được đến lúc con trai về ăn Tết không. Khi nấu ăn, nấu món anh thích bà lại buồn, vì chỉ có mình mình được ăn, còn con trai thì không. Đi dạo phố, thấy cái áo đẹp tính mua cho anh, nhưng sợ không hợp nên không dám xuống tay, chỉ có thể nhìn em gái mua cho cháu.

"Dì con mang áo về, kêu em con mặc thử mới thấy không hợp, phải trả hàng. Áo ở cửa hàng khác với áo đã mua, nên mẹ không lấy là đúng!"

Kiểu nói may quá chỉ là chống chế, càng nhiều hơn là hâm mộ. Hâm mộ dì có thể gọi điện ngay cho em họ để hỏi con thích màu gì, hâm mộ vừa về nhà là có thể bảo con mặc thử luôn.

Mà Lăng Tử Thanh thì sao, bận bịu ở nơi khác. Bà sợ ảnh hưởng đến công việc của anh, nếu không vạn bất đắc dĩ thì sẽ không gọi điện, ngay cả cuối tuần cũng phải chờ anh chủ động gọi video trước.

Lăng Tử Thanh có thể tìm được công việc khiến bà tự hào, tháng nào cũng gửi về một khoản dư dả, thậm chí còn mua được nhà cùng một khu, mời cả nhà dì đến chăm sóc mẹ thay mình.

Nhưng anh không thể đáp ứng mong mỏi bầu bạn cùng bà.

Lòng Lăng Tử Thanh xao động, nhắc lại: "Mẹ, hay mẹ đến thành phố A đi."

Bà ngạc nhiên, sau đó từ chối y xì những gì anh đã nghĩ: "Đến làm gì? Họ hàng, bạn bè đều ở đây cả."

"Đi đâu cũng kết bạn được mà."

"Lên thành phố, chủ yếu là ở cùng với con. Nhưng ngày nào con cũng đi làm, mẹ ở nhà một mình xem TV, không đáng lắm."

Lăng Tử Thanh chẳng còn lời nào để nói, thất vọng chỉnh điện thoại.

Mẹ Lăng thấy con trai như vậy, lại trêu đùa: "Hầy, mẹ chẳng nhớ nhung con đến thế đâu. Con không biết à, ngày xưa chỉ mong con đi chơi mấy hôm, để được tự do ở một mình."

Lăng Tử Thanh cười theo, không chọc ngang lời dối lòng.

Sau khi ly hôn chồng, một mình bà đèo bồng con cái, đã quen với cô đơn nhưng lại sợ cô đơn, lúc tiễn con trai học đại học còn khóc thầm rất lâu. Dù giờ bảo chẳng nhớ, nhưng mọi câu, mọi việc đều liên quan đến anh.

Mẹ Lăng có vẻ sợ con trai nhìn thấu, vội bảo: "Thôi, mẹ hẹn dì con rồi. Dì ấy mua nhiều đồ ăn hơn, đang cần mẹ qua hỗ trợ."

"Vâng. Mẹ đi chậm thôi, bị sái chân phải cẩn thận dưỡng thương."

"Con cũng phải tự biết chăm sóc bản thân đấy, nhớ ăn đủ bữa."

"Dạ dạ."

"Nếu một mình buồn quá thì tìm bạn đi. Em họ con có bạn gái rồi, con cũng phải tranh thủ đi chứ?"

Miệng Lăng Tử Thanh nhếch lên.

Đến rồi đấy, điểm danh giục yêu đương.

Dù có đang nói về chủ đề gì, mẹ anh cũng có thể nhảy đến việc hẹn hò, cưới xin ngay được, nhớ nhung trong lòng xìu xuống kha khá.

Lăng Tử Thanh không muốn đáp, chỉ tập trung chỉnh lại mạng.

Mẹ Lăng tưởng anh rớt mạng: "Tử Thanh, con nghe được không?"

"Có ạ."

"Con mới chuyển chỗ làm à? Công ty mới có phù hợp không?"

Đúng lúc này, màn hình nhảy hai thông báo mới.

Kỷ Hạ Dương: "Wa! Anh dậy sớm thế!"

Kỷ Hạ Dương: "Hôm nay anh rảnh không? Gặp nhau tâm sự đi~"

Nụ cười của Lăng Tử Thanh suýt méo xẹo.

Công ty mới có sếp rất ngốc, khiến anh phải chạy theo mỗi ngày.

Chuyện mệt mỏi như thế, Lăng Tử Thanh sẽ không tâm sự với mẹ. Anh còn sợ bà thấy nét sai sai của mình, chủ động muốn kết thúc cuộc gọi: "Không có gì ạ. Mẹ mau đi đi, đừng để dì phải đợi."

Mẹ Lăng lẩm bẩm: "Chờ thì cứ chờ, đến nghe em ấy kể lể về con dâu lại buồn."

Lăng Tử Thanh giả ngu: "Con chào mẹ."

Mẹ Lăng không đáp, lạnh lùng ngắt kết nối.

Được rồi, giải quyết công chuyện đã.

Lăng Tử Thanh phản hồi Kỷ Hạ Dương: "Xin lỗi, hôm nay tôi bận rồi."

Kỷ Hạ Dương rep trong tích tắc: "Không sao, tôi sẽ tự nghiền ngẫm!"

Còn gửi sticker chó Shiba phấn đấu.

Lăng Tử Thanh nhìn sticker con chó, tự dưng nghĩ đến những rắc rối Kỷ Hạ Dương gây ra, tự động coi chuyện học hành tương đương với rượu chè.

Ngày nghỉ mà Kỷ Hạ Dương có tâm trạng học tập? 90% là muốn gọi anh đi chơi. Có vẻ Kỷ Hạ Dương rất sợ ở một mình, nếu anh không đồng ý, chắc chắn sẽ tìm người thay thế ngay.

Lăng Tử Thanh đặt điện thoại xuống, làm những việc nên làm.

Ăn trưa, ngủ một mạch từ trưa đến tối, dậy lại ăn tiếp, nghịch điện thoại một lúc rồi nằm lăn lóc, tiếp tục nghiền ngẫm quyển sách dày cộp mãi chưa đọc xong, mỏi mắt liền ngủ luôn.

Sáng hôm sau, kiểm tra điện thoại, thấy Kỷ Hạ Dương nhắn tin cho mình lúc 6 giờ: "Chào buổi sớm! Hôm nay anh rảnh không?"

Lăng Tử Thanh nhíu mày, chắc mẩm Kỷ Hạ Dương lại ngày ngủ đêm bay.

Anh thật sự rất phục năng lực thức xuyên đêm mà hôm sau vẫn có thể nhảy nhót của Kỷ Hạ Dương, nhưng không có tâm trạng hùa theo, lại từ chối: "Xin lỗi cậu, tôi có việc phải xử lý."

Kỷ Hạ Dương đáp ngay tắp tự: "Ok!"

Chỉ một từ đơn giản, không thêm thắt gì.

Lăng Tử Thanh cũng chẳng trông mong có chuyện phát sinh, lặp lại một ngày thảnh thơi giống hôm qua.

Trước khi ngủ, anh xem điện thoại, Kỷ Hạ Dương lại nói: "Ngày mai không cần đến đón, tôi sẽ tự đi làm."

Đây là đang dỗi à?

Lăng Tử Thanh không định dỗ dành, nhắc nhở đúng theo trách nhiệm: "Được. Cần phải có mặt trước 9:20."

Kỷ Hạ Dương lại dùng tốc độ siêu tốc: "Okla!"

Giống nũng nịu, không hề hờn giận.

Lăng Tử Thanh trả lời, phát hiện Kỷ Hạ Dương sẽ đáp lại mình bằng tốc độ ánh sáng. Chưa bàn đến nội dung, tốc độ này không phải của người đang giận lẫy.

Hai hôm nay Kỷ Hạ Dương bị sao vậy?

Lăng Tử Thanh do dự không biết có nên hỏi không.

Anh chẳng cân nhắc được bao lâu, nghĩ hỏi thêm một câu lại ngủ muộn hơn một chốc, liền bỏ qua: "Thôi, mai tính tiếp. Cùng lắm thì lại dọn dẹp hậu quả như lần trước vậy."

*

Đàng kia, Kỷ Hạ Dương hắt xì một cái.

Hắn hít cái mũi, tài liệu trước mắt bắt đầu mờ nhoè, dụi mắt, quay đầu nhìn đồng hồ: "Mới đọc có 1 tiếng, sao thấy mềm mệt quá."

Vi Trình Vĩ trợn mắt: "Chứ sao, mày đọc 2 ngày rồi đó! Dời còn phải sập, nghiêm túc hơn cả đợt tao thi thạc sĩ nữa!"

Kỷ Hạ Dương nhìn bản thảo dày chữ trong tay, vẫn xoắn quẩy: "Tao vẫn chưa thuộc hết."

Vi Trình Vĩ bắt đầu dọn bàn: "Thôi, Mông Mông bảo thuộc ý chính là được, cố quá thành quá cố đấy. Mày mệt thì nghỉ tí đi. Tao về đây, tao làm bài đến sắp thoát xác rồi."

Kỷ Hạ Dương lắc đầu, mở lại trang tổng kết đầu tiên: "Mày về đi. Tao đọc lại một lần."

Vi Trình Vĩ ngăn không nổi, tiện tay ném chăn sang: "Đắp vào, không lại cảm đấy."

"Tao không lạnh."

"Không thì sao lại hắt xì?"

"Chắc là... Tử Thanh nhớ tao?"

Kỷ Hạ Dương nghĩ toàn điều tích cực, vừa nghĩ đã thấy đẹp làm sao.

Vi Trình Vĩ không mơ mộng được như hắn, chỉ liếc sang đầy khinh bỉ: "Với cái đầu của mày thì nên đọc thêm mấy lần đi. Cố lên! Ngày mai đừng để trợ lý nhỏ nhà mày thất vọng nhá!"

Kỷ Hạ Dương nghe hai từ "nhà mày" liền lâng lâng, càng bùng cháy hơn.

"Đúng! Tao sẽ khiến Tử Thanh bất ngờ!"
 

Bình Luận (0)
Comment