Sói Con Nhà Hào Môn - Chanh Tử Đản Thát

Chương 18

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dù Lăng Tử Thanh có ngủ sớm thì cũng không tròn giấc.

Vì anh mơ một giấc mơ rất quái gở.

Trong mơ, anh đến công ty, phát hiện Kỷ Hạ Dương đến sớm hơn cả mình. Hắn mặc bộ áo giáp phủ đầy đầu lâu, đội mũ chạm trần nhà, cưỡi Phong Hoả Luân(*), giơ kiếm laser bảy màu gào lên: "Thức tỉnh đi!"

(*)Là hai cái vòng la ca Natra cưỡi á:

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Khẩu lệnh vừa dứt, toàn bộ figure trong văn phòng sống dậy. Tranformer nhảy nhót biến hình, Ultraman lật bàn, Pikachu phóng điện cùng các siêu anh hùng cầm vũ khí chạy xuyên tường, vọt thẳng đến phòng họp.
Trong phòng họp chỉ có một đám nhân viên văn phòng bình dị. Tổng giám đốc Du Văn Lâm ngồi vị trí chủ toạ mặt xầm xì, liếc mắt liền thấy Lăng Tử Thanh đứng trong đám cào cào, chỉ thẳng mặt anh hỏi tội: "Sao lại thế này!"

Anh chưa kịp đáp, Kỷ Hạ Dương bên cạnh đã cướp lời: "Tử Thanh bảo tôi đến họp á!"

Toàn bộ ánh mắt của những người trong phòng bắn thẳng về phía này.

Lăng Tử Thanh bừng tỉnh.

"Hoá ra chỉ là mơ." Lăng Tử Thanh thấy trần nhà mình liền tỉnh táo, chậm rãi ngồi dậy.

Anh nhắm mắt, xoa ấn đường xua tan cảm giác sợ hãi từ cơn ác mộng, còn chưa kịp hồi, tiếng chuông báo thức inh ỏi vang lên, rung bần bật bật trên tủ đầu giường.

Tiếng động y chang cảnh mở màn party trong mơ.

Lăng Tử Thanh nhanh như chớp tắt báo thức, ngẩn người một chốc liền nhắn tin cho Kỷ Hạ Dương: "Chào buổi sáng. Sáng nay họp, cần phải mặc vest, tốt nhất nên chọn màu tối. Giày cũng phải đồng bộ, không nên đeo phụ kiện, trang sức kiểu cách."

Nhắn xong lại sợ Kỷ Hạ Dương không thèm đọc, lòng nóng như lửa. Anh muốn nhận được câu trả lời của hắn ngay lập tức. Dù chỉ có 1% cơ hội, Lăng Tử Thanh cũng tha điện thoại đi rửa mặt cùng mình, sợ bỏ lỡ.

Nếu rửa mặt xong mà đối phương vẫn im re, bắt buộc phải gọi điện đánh thức, bần cùng bất đắc dĩ thì phóng thẳng đến nhà hắn.

Lăng Tử Thanh tính toán đủ mọi viễn cảnh, chợt nhận ra mình sắp hết thời gian vì dậy muộn, đẩy nhanh tốc độ, đánh răng bằng tốc độ gấp ba lần bình thường.

Tin nhắn nhảy lên ngay lúc này, anh giật mình, tay run rẩy suýt làm bàn chải bay ra ngoài.

Lăng Tử Thanh rửa tay xong, cầm điện thoại lên xem, chẳng quan tâm cái miệng đầy bọt.

Kỷ Hạ Dương: "Okla! Tôi dậy rồi!"

Lăng Tử Thanh nhanh chóng hỏi: "Tôi đến đón cậu được không?"

Kỷ Hạ Dương gửi meme con chim hả họng hét, bổ sung: "Wa! Anh nhớ tôi đến vậy sao!"

Lăng Tử Thanh:...

Đúng là nhớ, nhưng nhớ đến ác mộng phá tanh bành buổi họp.

Lăng Tử Thanh vừa định căng da đầu đáp ừ, lại nhận tin mới của Kỷ Hạ Dương.

Kỷ Hạ Dương: "Không cần nha, tôi đã tìm được stylist rồi."

Lăng Tử Thanh ngạc nhiên, thoáng liếc đồng hồ.

6:15. Kỷ Hạ Dương kêu stylist chuyên nghiệp từ sớm tinh mơ để đẻ ra tạo hình chân động gì vậy?

Lăng Tử Thanh tưởng tượng cảnh đó, lại nhớ đến bộ cánh hâm dở trong ác mộng.

Anh lại bắt đầu hấp hối, rửa mặt qua loa rồi gọi điện cho Kỷ Hạ Dương.

Kỷ Hạ Dương nghe điện, xung quanh trộn lẫn tiếng nói chuyện, máy sấy ù ù, cả những tiếng tách tách tách bất thường: "Alo~ Sao zạ?"

"Cậu muốn tạo hình thế nào?"

"Tổng tài bá đạo."

"Hả?"

"Anh không biết tổng tài bá đạo à?"

Khoé miệng Lăng Tử Thanh giật giật: "Biết, nhưng không mường tượng được."

"Dù sao cũng là vest vủng á. Tôi chụp ảnh quần áo cho anh xem nhé?"

"Ừ."

Kỷ Hạ Dương gửi hai bức ảnh. Một bộ là vest cực kỳ trang trọng, tối màu, style truyền thống, cà vạt cũng thẳng thướm, không hề cẩu thả.

Lăng Tử Thanh thở phào: "Được. Nhưng nhớ để ý thời gian, trước 9:20 phải có mặt ở công ty."

"Ok, tôi đi gội đầu đây, bái bai~"

Kỷ Hạ Dương nói xong liền cúp điện thoại, nhanh đến độ người nghe không nghe được âm cuối.

Lăng Tử Thanh không thể tiếp tục càm ràm, chỉ biết tự an ủi: Hôm nay có rất nhiều người xoay quanh Kỷ Hạ Dương, chắc ít nhất cũng phải có một người đáng tin. Có người giám sát, thế nào cũng khá khẩm hơn hôm nọ.

Anh cũng tự điều chỉnh tâm trạng, không nên để một cơn ác mộng bé bằng mắt muỗi doạ nạt.

Ăn sáng, thay quần áo, kiểm tra vật dụng thiết yếu, ra cửa xuống nhà, đến bãi đỗ xe lấy xe.

Mọi thứ đều thông thuận, không khác gì bình thường.

Lăng Tử Thanh hơi thả lỏng, tranh thủ nhìn thời gian trong lúc đợi đèn đỏ.

7:10 phút, vẫn sớm.

Kể cả có tắc đường nghiêm trọng thì vẫn có thể đến công ty trước 8 giờ. Sắp xếp lại tài liệu của Minh Phong Plaza, kiểm tra bản thảo tổng kết, còn có thể tranh thủ giục Kỷ Hạ Dương, người đến nơi là tống vào phòng họp luôn.

Kế hoạch rất đơn giản. Kỷ Hạ Dương phát biểu đại khái về gian quảng cáo ở Minh Phong Plaza, sau đó phụ trách vai ngầu, anh sẽ là người thuyết trình chi tiết. Tổng giám đốc hỏi, anh đáp, Kỷ Hạ Dương chỉ cần làm phông nền ngầu là được.

Lăng Tử Thanh tự vẽ kế hoạch trong đầu xong, đèn xanh vừa vặn nhảy.

Khoảnh khắc hoàn hảo, cơ mà...

Ầm!

Tiếng va chạm chấn động vang lên, thể hiện tương lai mịt mù tăm tối.

Lăng Tử Thanh oán thán một tiếng, mở cửa xuống xe.

Chủ xe đằng sau là một người đàn ông to con, chất vấn: "Sao cậu lại lùi xuống!"

"Là do anh nhích lên."

"Ai bảo! Cậu đột nhiên lùi xuống, tôi biết thế đếch nào được."

Gã đô con nổi cơn tam bành, nhưng vẫn giữ khoảng cách với xe.

Đôi mắt hí thỉnh thoảng liếc logo xe và quần áo của anh, mắt đảo như rang lạc như đang tính toán.

Lăng Tử Thanh nhìn thái độ đầu gấu của đối phương, có thể đoán được kế hoạch của gã: Tên này không muốn đền, lại cảm thấy trông mình bặm trợn dễ có cơ hội thắng, cứ gào lên chiếm thế trước đã.

Lăng Tử Thanh không muốn đôi co nhiều: "Xem camera hành trình đi."

Gã đô con ngẩn ra, căng da đầu tiếp tục đe doạ: "Mẹ mày còn không dám thừa nhận?!"

Cảnh sát giao thông có mặt, kêu gã bình tĩnh. Không cần nói nhiều, cứ dùng camera hành trình để quyết định. Gã bặm trợn thấy bằng chứng liền teo người, vừa xin lỗi vừa cò kè mặc cả, than thở mình kiếm ăn khó ra sao, nếu phải đền tiền có khi cả tháng chỉ ăn mỳ tôm.

Lăng Tử Thanh thấy rất phiền, lạnh lùng phủ quyết.

Gã lập tức bẹo hình, ngã lăn xuống đất khóc lóc ăn vạ.

Lăng Tử Thanh không có thời gian, gọi lão Trương: "Mọi người đến công ty chưa?"

"Đến rồi. Cậu đang ở đâu?"

"Gần đến rồi. Anh có thể qua đây giúp tôi không?"

Lão Trương đồng ý, có mặt liền đối phó với gã ăn vạ. Lăng Tử Thanh lái xe của lão Trương về công ty. 9:28, muộn vài phút mới có mặt ở phòng họp.

Vừa mở cửa, đối diện với một căn phòng đầy ắp người ngồi nghiêm chỉnh.

"Xin lỗi." Lăng Tử Thanh khẽ khàng nói, ánh mắt nhìn về vị trí có lẽ là của mình.

Chỗ ngồi trong cùng góc phải, bên cạnh có người đàn ông mặc vest đen.

Khoan đã, đối phương trông quen lắm.

Lăng Tử Thanh chớp mắt, đến gần mới xác định người kia là Kỷ Hạ Dương.

Kỷ Hạ Dương thật sự mặc bộ vest đã chụp ảnh gửi anh. Nhưng quần áo trong ảnh treo trên móc rất đơn giản, một màu đen quá đỗi giản dị, nhưng mặc lên body rắn rỏi, nở nang, với chiếc cổ dài thon của Kỷ Hạ Dương lại có hiệu quả thị giác tối đa, không tạo cảm giác quá già dặn.

Kỷ Hạ Dương còn tạo kiểu tóc, để lộ đôi mày kiếm thường hay giấu dưới lớp tóc mềm loà xoà. Mũi cao thẳng, ánh sáng rọi từ đỉnh đầu đổ một lớp bóng nhẹ, vừa vặn che đi chiếc môi mềm, khiến nét nghiêm túc, ổn định lại càng vững chắc.

Thật sự có dáng vẻ của tổng tài bá đạo.

Lăng Tử Thanh không thể ghép nổi hình ảnh Kỷ Hạ Dương thích làm nũng, moe moe của bình thường với hiện tại, tự dưng hốt hoảng.

Kỷ Hạ Dương giúp anh kéo ghế bên cạnh, hạ giọng nói: "Mời ngồi."

Lăng Tử Thanh nói cảm ơn, khi ngồi xuống còn phát hiện tay Kỷ Hạ Dương vẫn đặt trên thành ghế.

Như đang ôm anh vậy.

Kỷ Hạ Dương kéo ghế xong thì không nhìn đối phương nữa, mắt đảo qua những con mắt tò mò nhấp nháy dòm bên này.

Ai nấy vội vàng cúi xuống, giả vờ uống nước, đọc tài liệu trước mặt, không dám tò mò tại sao trợ lý Lăng luôn chuẩn chỉnh, nghiêm túc lại đến muộn.

Lăng Tử Thanh thờ phào, thầm cảm thán.

Anh mang tâm trạng chở che con trai chạy đến, lại phát hiện mình là người được bảo kê.

Loại cảm giác này, đúng là...

Sướng.

Tổng giám đốc Du Văn Lâm luôn lẳng lặng quan sát phản ứng của mọi người, thấy nhân sự trong phòng họp ổn định liền lên tiếng: "Đã đông đủ rồi, bắt đầu đi."

Chu trình của một buổi họp thường mở đầu bằng báo cáo tổng kết tiến độ của các phòng ban, lần lượt từng người lên phát biểu, cố gắng đạt đến trình độ lời ít ý nhiều nhưng không vẫn đúng trọng điểm. Tổng giám đốc nghe xong, dựa theo tình huống hỏi vài câu.

Việc Kỷ Hạ Dương tham gia họp hành đã rất hiếm lạ, thường không tham gia đoạn này. Tổng giám đốc Du Văn Lâm đã quen rồi, chờ trưởng phòng Trịnh, người cuối cùng kết thúc liền cao giọng nói: "Được..."

Kỷ Hạ Dương đột nhiên mở miệng: "Tổng giám đốc Du, tôi vẫn chưa được nói."

"..." Du Văn Lâm dù khống chế được biểu cảm, nhưng ánh mắt lộ rõ sự kinh ngạc: "Thật à? Xin lỗi, mời cậu."

Lăng Tử Thanh hoàn toàn bất ngờ với khúc cua này, đầu ngón tay đặt trên đầu bút lặng lẽ ấn xuống.

Kỷ Hạ Dương muốn lên báo cáo ư? Báo cáo do ai viết? Kể cả trình bày xong, lỡ bị hỏi có trả lời được không? Anh bắt đầu tưởng tượng ra 88 kiếp nạn Kỷ Hạ Dương mắc sai lầm phải đội quần, cảm thấy từng tình huống đều sinh động, hệt như một bản xem trước.

Lăng Tử Thanh đang rối bời không biết có nên ngăn cản không, đột nhiên chạm phải ánh mắt của Kỷ Hạ Dương.

Dù đã được tổng giám đốc cho phép, Kỷ Hạ Dương vẫn quan sát phản ứng của anh trước.

Đôi mắt kiên định, sáng ngời, khoé môi hơi mím lại, lộ chút căng thẳng. Hắn nhìn anh chăm chú như mọi ngày, thể hiện cảm xúc với anh chẳng hề e dè.

Dù Kỷ Hạ Dương có ăn mặc như sếp lớn, nhưng trước mặt anh vẫn là gương mặt ngoan ngoãn.

Lòng Lăng Tử Thanh nhộn nhạo.

Kỷ Hạ Dương đặt hết mọi lòng tin vào anh, mà anh lại...

Bụp! Những viễn cảnh tưởng tượng vỡ tan, biến mất trong nháy mắt.

Lăng Tử Thanh nhìn lại báo cáo của mình, thay vì coi nó là bản hoàn hảo và an toàn nhất, lại thấy tội lỗi.

Anh chỉ mải lo cho bản thân, không quan tâm mong muốn của Kỷ Hạ Dương.

Kỷ Hạ Dương muốn tự phát biểu.

Lăng Tử Thanh không lo lắng hay bồn chồn nữa, nhẹ nhàng gật đầu với Kỷ Hạ Dương.

Ý là nghe cậu.

Kỷ Hạ Dương đón ý, hừng hực khí thế: "Tuần trước..."

Lăng Tử Thanh không cố gắng bới lỗi trong bài phát biểu của Kỷ Hạ Dương, không lật tìm những ý có thể bổ sung trong bản thảo của mình, cũng chẳng chú ý biểu cảm của người khác.

Anh chỉ chăm chú nhìn Kỷ Hạ Dương, khoé môi không khỏi cong lên.

Trong mắt Kỷ Hạ Dương lấp lánh ánh sáng, rất là vui ấy.

Bình Luận (0)
Comment