Kỷ Hạ Dương không đọc theo bản thảo, thậm chí còn không lướt tài liệu trên bàn lấy một cái.
Dường như mọi câu chữ đều ghi tạc trong đầu, rất trôi chảy, tự nhiên, rõ ràng, minh bạch, nhịp ngắt nghỉ đúng lúc, hơn nữa còn hoà vào phong cách hoạt náo, yêu đời của bản thân, không chỉ còn là báo cáo công việc cứng ngắc.
Bài báo cáo chủ yếu về dự án hợp tác quảng cáo với Minh Phong Plaza. Mùa mua sắm cuối năm chính là cơ hội tốt để đẩy mạnh doanh thu, nếu suôn sẻ, đó sẽ là một dấu chấm hoàn mỹ cho cả năm.
Rất hợp lý khi chọn Minh Phong Plaza, một trung tâm thương mại với lượng khách hàng khổng lồ, làm nơi kết thúc sự kiện quảng bá. Minh Phong Plaza không chỉ cho thuê gian hàng, mà còn hỗ trợ đáng kể các hoạt động của công ty.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Hạ Dương phát biểu trong cuộc họp, lập tức truyền cảm hứng cho mọi người... Một vị trí tốt, một kế hoạch quảng cáo rõ ràng, chắc chắc sẽ mang đến doanh thu bùng nổ.
Ai nấy bị lôi kéo cảm xúc, tạm quên đi nỗi sầu KPI, đồng loạt vỗ tay.
Lăng Tử Thanh cũng cười, vỗ tay, nhìn Kỷ Hạ Dương với tâm trạng "con trai cuối cùng cũng trưởng thành".
Tổng giám đốc Du Văn Lâm là người nghiêm túc, điềm đạm, trước giờ đều ăn nói ngay thẳng. Nhìn Kỷ Hạ Dương như này lại không hài lòng... Có đáng để vỗ tay không? Kỷ Hạ Dương có thể đàm phán thuận lợi, phần nhiều là dựa vào ông bô của hắn.
Lấy ngay việc ký hợp đồng với Minh Phong Plaza, nếu là người khác sẽ phải đổ mồ hôi, sôi nước mắt mới giành được ưu thế. Với Kỷ Hạ Dương thì dễ như ăn bánh, vốn dĩ nhà hắn và nhà họ Vi đã thân quen bấy lâu.
Lòng Du Văn Lâm chua chát, dù khen nhưng vẫn rất châm chọc: "Khá ổn. Đúng là nhờ danh cậu Kỷ mới có cơ hội này."
Gọi "cậu Kỷ", khen rất sáo rỗng.
Mọi người nghe thế, tiếng vỗ tay nhỏ dần. Có người nghĩ Du Văn Lâm sắp nhận xét nên ngừng, có người ngửi thấy mùi khó hiểu trong lời của đối phương, chờ sếp lên tiếng.
Lăng Tử Thanh đương nhiên hiểu hết, trán nhăn tít.
Sao tự dưng lại mỉa mai vậy?
Anh lập tức bừng lên khí thế gà mẹ bảo vệ con, lập tức phản bác: "Cũng nhờ danh của chi nhánh. Năm ngoái, thương hiệu con đạt thành tích tốt, có tiềm lực lớn trong các nhánh nhỏ của tập đoàn, đương nhiên Minh Phong Plaza cũng có ý hợp tác."
Anh cố tình nhấn mạnh "chi nhánh", "thương hiệu" và "tiềm lực trong tập đoàn", Du Văn Lâm nghĩ kỹ đến thực trạng... Chính ra nhánh này không chìm cũng chẳng nổi trong đoàn thể, được tính ở tầm giữa.
Tập đoàn Kỷ An là thương hiệu có tiếng lâu năm trong lĩnh vực thiết bị gia dụng. Nhưng ban quản trị đang nhắm đến phân khúc trung, cao cấp với các sản phẩm loại hình truyền thống, nên dù việc thâm nhập vào thị trường bình dân có khó khăn đến mấy cũng không muốn nhả miếng bánh này.
Chi nhánh được ra đời vì thực trạng đó, trước mắt đang có chỗ đứng trong thị trường. Dù thành tích vẫn chưa sánh được với các công ty con khác, nhưng Minh Phong Plaza đã cho nhà họ Kỷ một cơ hội, và Kỷ Hạ Dương đã nỗ lực giành lấy nó.
Du Văn Lâm nên cảm ơn Kỷ Hạ Dương từ đáy lòng mới đúng, móc mỉa là như nào.
Lăng Tử Thanh vừa nói vậy, Du Văn Lâm tắt tiếng không đáp được.
Phòng họp lập tức im bặt.
Kỷ Hạ Dương ngó nghiêng trái phải, chẳng hiểu tại sao không khí lại sượng trân, chủ động nói: "Đúng đúng đúng, công ty của chúng ta tốt nhất, mọi người đều rất giỏi. Nào nào nào, vỗ tay cho chính mình đi!"
Kỷ Hạ Dương vỗ tay đầu tiên, những người khác cũng cười cười vỗ theo.
Du Văn Lâm lén nới lỏng cà vạt, tự bắc thang xuống cho mình: "Ừm, sếp Kỷ nói rất đúng."
Lại là sếp Kỷ rồi.
Lăng Tử Thanh thoải mái, giữ im lặng không ép uổng Du Văn Lâm nữa.
Buổi họp tiếp tục rất trơn tru, chủ yếu bàn về những dự án quan trọng. Kế hoạch quảng cáo không chỉ nhắm vào mỗi Minh Phong Plaza, còn cần sắp xếp ở vài nơi khác.
Kỷ Hạ Dương im lặng, lắng nghe đầy nghiêm túc, lâu lâu sẽ cầm bút viết vài nét lên sổ ghi chép, trông cực kỳ tập trung, chỉn chu.
Lăng Tử Thanh tò mò ngó sang, phát hiện Kỷ Hạ Dương đang thật sự hí hoáy.
Viết gì vậy?
Anh không thấy rõ, khẽ khàng rướn đến gần.
Kỷ Hạ Dương để ý hành động của đối phương, đột nhiên lật trang.
Lăng Tử Thanh thấy hắn muốn giấu nhẹm, xoay đầu, chưa bao lâu đã bị túm góc áo.
Lăng Tử Thanh quay lại, đụng phải gương mặt vô tội của Kỷ Hạ Dương.
Còn có......
Trên sổ là một bàn tay mũm mĩm giơ ký hiệu "Yeah".
Lăng Tử Thanh suýt bật cười, đưa tay giả vờ ho nhẹ.
Kỷ Hạ Dương rất hiểu chuyện, đẩy cốc nước trước mặt, dùng mắt ra hiệu anh uống đi.
Lăng Tử Thanh nhấp một ngụm, không nhìn Kỷ Hạ Dương nữa, nghiêm túc nghe nội dung họp. Kỷ Hạ Dương cũng lật lại trang trước, chăm chú ghi chép, y chang học sinh ngoan tập trung bắt kịp bài giảng.
Họp xong, hai người về văn phòng phó tổng.
Kỷ Hạ Dương chậm rãi đứng dậy, vóc dáng cao lớn với bộ vest đen chỉnh tề dễ dàng trở thành tiêu điểm trong đám đông, bước hai bước, toát ra khí thế vương giả tự nhiên.
Lăng Tử Thanh nhìn hắn từ sau lưng, vô cùng hài lòng.
Ổn hơn cái lần say tí bỉ, lôi thôi khiến anh phải đèo bồng gấp tỉ lần.
Cả hai về văn phòng, đóng cửa.
Kỷ Hạ Dương lập tức lộ nguyên hình, nhảy tưng tưng: "Sao sao sao! Tôi ngầu không?"
Lăng Tử Thanh: "..."
Sao hiệu ứng tổng tài bá đạo ngắn hạn vậy, chưa gì đã biến về chó con vẫy đuôi đòi khen rồi.
Nhưng Kỷ Hạ Dương thế này lại rất đáng yêu.
Lăng Tử Thanh cười cười, khen ngợi: "Cực kỳ ngầu!"
Kỷ Hạ Dương nhảy đến chuyện nay anh đi trễ, quan tâm hỏi: "Sao hôm nay anh đến muộn vậy?"
"Gặp chút va chạm xe cộ."
"Va chạm? Có bị thương không? Đau ở đâu không? Sao không đến bệnh viện mà còn chạy đến công ty nữa..."
Kỷ Hạ Dương quắn lên, bắt đầu nhảy nhót quanh anh.
Lăng Tử Thanh chóng mặt, lập tức túm người: "Dừng! Tôi không sao, đừng nhảy nữa."
Kỷ Hạ Dương dừng lại, biểu cảm vẫn vô cùng lo lắng: "Thật sự ổn chứ?"
"Không sao, lúc khởi động xe thì bị đụng thôi."
"Người ta đâm anh à?"
"Ừm. Bên kia không chịu bồi thường nên mới mất thời gian."
"Quá đáng thế! Đối phương ở đâu? Tôi đi chửi một trận!"
Kỷ Hạ Dương lập tức cáu kỉnh, sắn tay áo định đánh nhau.
Nhưng giơ tay mới phát hiện ra mình đang mặc vest chỉnh tề, không tiện đánh đấm, vội vàng cởi áo nhưng bị mắc kẹt.
Lăng Tử Thanh không cần mất công ngăn cản, vì Kỷ Hạ Dương mới cởi được một nữa đã nhảy chồm chồm.
Anh rất muốn cười, nhưng vẫn nhịn xuống.
Kỷ Hạ Dương ngốc ơi là ngốc, nhưng thật lòng bảo vệ anh, thật sự rất cảm động.
Nếu là người khác, 80% sẽ thắc mắc trách nhiệm thuộc về ai, bồi thường bao nhiêu, có nên tham khảo bên bảo hiểm không, chắc chắn sẽ không kích động lao đi như Kỷ Hạ Dương.
Lòng Lăng Tử Thanh ấm áp, giúp Kỷ Hạ Dương mặc lại áo vest: "Đừng nóng, lão Trương đã giúp tôi giải quyết rồi."
"Lão Trương cũng biết đánh nhau hả?"
"..."
Lăng Tử Thanh vuốt thằng nếp nhăn, tiện đà kìm Kỷ Hạ Dương lại.
Kỷ Hạ Dương nhanh chóng tự kiểm điểm: "Tôi sai rồi, đánh người là không nên."
Lăng Tử Thanh mừng rỡ gật đầu, hỏi vấn đề quan trọng: "Hai hôm trước cậu nhờ ai giúp thế?"
"Mông Mông á!"
"Là Mông Hi à?"
Lăng Tử Thanh lập tức khớp với cái tên mình đã từng nghe.
Thời gian từng nghe cái tên này là vào hai ngày trước. Lúc đó anh đang báo cáo với chủ tịch Kỷ, dù ông có chút vui vẻ, nhưng vẫn ,chưa hài lòng, bắt đầu ca cẩm con nhà người ta sáng láng tới mức nào.
Mông Hi chính là vị con nhà người ta ấy. Từ tấm bé đã giỏi giang đa tài, thành tích vượt trội, sau khi tốt nghiệp đại học danh giá liền tự thân đầu quân cho tập đoàn lớn, làm việc vất vả đến đâu cũng không về khóc than với phụ huynh.
Kết quả là, nhà họ Mông còn phải nài nỉ con gái về nhà, mất 2 năm mới toại nguyện.
Lăng Tử Thanh tính toán thời gian Mông Hi về, phát hiện điểm trùng hợp.
Trúng lúc Kỷ Hạ Dương thức tỉnh.
Kỷ Hạ Dương nghe anh nhắc đến Mông Hi, lập tức trợn mắt: "Sao anh biết?!"
Lăng Tử Thanh để ý giọng Kỷ Hạ Dương hơi run rẩy, cười hỏi: "Cậu lo cái gì?"
Kỷ Hạ Dương không hề giấu đi vẻ cuống quýt, bám theo hỏi: "Công ty của cổ đến mời anh về làm việc à?"
Lăng Tử Thanh thấy khó hiểu: "Không có. Tôi nghe chủ tịch Kỷ nhắc đến cô ấy."
Kỷ Hạ Dương càng cuống hơn: "Bố tôi muốn giới thiệu Mông Mông cho anh hả!?"
Lăng Tử Thanh: "..."
Bộ não này hoạt động kiểu dị hợm gì vậy.
Anh cũng hiểu tâm trạng nhảy múa của Kỷ Hạ Dương, giải thích cặn kẽ: "Không phải, chủ tịch Kỷ mong cậu học tập cô ấy."
Kỷ Hạ Dương bĩu môi: "Ò, học rồi. Nhưng nó toàn mắng tôi khờ thôi."
Lăng Tử Thanh tự động biến thành v* v*n vờn nhau, mặt không cảm xúc.
Kỷ Hạ Dương vẫn càm ràm: "Nhỏ dữ lắm, có lần còn cầm búa đập tôi. Tuy búa bằng bông nhưng vẫn đau khiếp. Huhuhu chỉ có anh tốt thôi, chưa bao giờ đánh mắng tôi..."
Lăng Tử Thanh ngờ nghệch, thầm nghĩ: Đây là cách thể hiện tình yêu à?
Kỷ Hạ Dương cũng ngờ nghệch, thầm nghĩ: Mình ra vẻ đáng thương nhường này, chẳng lẽ không xứng được quan tâm dỗ dành ư?
Đoạn hội thoại rơi vào ngõ cụt.
Hai người nhìn nhau, mặt sượng trân.
Lăng Tử Thanh là người phá băng, cười bảo: "Kết quả rất tốt, buổi họp thành công rồi."
Kỷ Hạ Dương không được an ủi, lại bày trò: "Chúng mình đi ăn mừng đê!"
Lăng Tử Thanh chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi, nhưng nhớ lại mình đã từ chối Kỷ Hạ Dương cả hai ngày cuối tuần.
Dù tính nết đối phương hơi tréo ngoe, nhưng vẫn là sếp lớn 100%. Sếp đã mời, một cấp dưới như anh sao có thể cứ bận mãi?
Lăng Tử Thanh biết bản thân nhất định phải nhận lời, nhưng vẫn bàn lùi: "Ừm, vậy bảo bạn cậu tổ chức đi."
Lăng Tử Thanh tính rồi. Bạn bè của Kỷ Hạ Dương quậy hơn hắn, một khi đã quẩy sẽ rất high, lúc đó anh sẽ tìm cớ đi về, Kỷ Hạ Dương cũng chẳng làm gì được.
Kỷ Hạ Dương nhíu mày: "Chỉ hai chúng mình không được à?"
Đã nói đến nước này, Lăng Tử Thanh chỉ có thể đua theo: "Đương nhiên là được. Cậu muốn đi đâu?"
Mây mù lập tức tan: "Tôi chọn mấy chỗ rồi. Anh muốn ăn đồ Tàu hay món Tây? Tôi thấy nhà hàng lẩu này được review tốt nè, mấy nay trời lạnh, ăn lẩu hợp á..."
"Ừm, vậy lẩu đi."
"Okla! Tôi đặt bàn nhá!"
Buổi tối, Lăng Tử Thanh và Kỷ Hạ Dương vừa vào quán lẩu lại gặp Mông Hi.
Mông Hi thấy hai người, sợ đến mức tay run bắn.
Tõm! Khúc lòng vịt vừa được đũa kẹp lên đã rớt lại vào nước lẩu đỏ ửng sôi ùng ục.
Quán lẩu sôi động, mà ba người im re.
Mông Hi xấu hổ vì một mình gọi nguyên bàn tiệc, Kỷ Hạ Dương đang tìm cách đổi nhà hàng sao cho khéo, còn Lăng Tử Thanh...
Anh chỉ nhìn chòng chọc vào lẩu sôi, bảo:
"Lòng vịt ăn được rồi."