Lăng Tử Thanh đại loại có thể hiểu tại sao không khí lại sượng trân.
Hình như Mông Hi đi một mình, nhưng lại gọi đồ ăn với sức ăn của ba người, nên sợ bị mất hình tượng. Kỷ Hạ Dương vốn muốn ăn một bữa riêng tư, không ngờ lại gặp Mông Hi ở đây, chẳng biết làm gì cho phải.
Ngay lúc này đây, anh phải là người phá băng. Thay vì nói những câu kiểu "trùng hợp quá" hay "ngồi chung bàn đi" khá xấu hổ, cứ nói đại một câu hài hước gì đó vậy.
Đương nhiên Lăng Tử Thanh nói đúng về tình trạng của miếng lòng vịt.
Nhúng thêm lần nữa sẽ mất ngon.
Mông Hi bật cười, vớt lại miếng lòng: "Cảm ơn. Anh là Lăng Tử Thanh đúng không?"
Lăng Tử Thanh mỉm cười, đưa danh thiếp: "Đúng vậy, tôi là trợ lý của sếp Kỷ."
Mông Hi vớt lòng vịt xong, cũng đưa danh thiếp sang: "Tôi là Mông Hi."
Kỷ Hạ Dương nhìn cả hai trao đổi danh thiếp, nghệt mặt: "Ể, đáng lẽ phải để tôi giới thiệu chứ? Sao hai người tự cướp cò thế."
Mông Hi nhăn mặt: "Ai bảo mày đần."
Kỷ Hạ Dương bực mình: "Tao bị mày doạ đấy! Sao mày lại ở đây, còn đi một mình nữa?"
"Ừ, một mình thì sao? Một người thì không được ăn lẩu à?"
"Trông như ba người ăn ấy."
"Im đi! Có bắt mày trả tiền đâu!"
"Được, chầu này tao mời, nói mày tiếp được không?"
Hai người quen từ bé, thân thiết, suốt ngày tụ tập nên chẳng mấy chốc đã đấu võ mồm.
Lăng Tử Thanh im lặng đứng một bên, thầm nghĩ: Mình có nên kiếm cớ lủi về không?
Anh chưa nghĩ xong, phục vụ hết vận liền để ý bên này, bước đến hỏi: "Anh chị cùng nhau ạ?"
Kỷ Hạ Dương lập tức phủ nhận: "Không, tôi đặt bàn rồi. Sáng đã gọi điện, số điện thoại là..."
Phục vụ kiểm tra danh sách đặt bàn, lại ngỏ lời: "Nếu ba anh chị quen nhau, có thể ghép bàn không ạ?"
Kỷ Hạ Dương lập tức cụt hứng: "Giờ không có bàn à?"
"Chúng tôi phải sắp xếp đã ạ."
"Bọn tôi chờ được."
"Dạ." Phục vụ không thuyết phục nổi, cầm bộ đàm giục đồng nghiệp.
Chưa dứt lời, bàn bên cạnh gào lên: "Này! Sao vẫn chưa lên món vậy?"
Phục vụ đành phải hạ bộ đàm xuống, xin lỗi vị khách hổ báo cáo chồn như sắp ăn tươi nuốt sống người ta.
Lăng Tử Thanh nghe giọng nghẹn ngào của đối phương, nhíu mày.
Mông Hi cũng là người dễ mềm lòng, lên tiếng: "Kỷ Hạ Dương, ngồi cùng bàn với tao thì sao? Ngồi đi!"
Kỷ Hạ Dương liếc sang Lăng Tử Thanh.
Lăng Tử Thanh lập tức hùa vào: "Chung bàn cũng được."
"Được rồi." Kỷ Hạ Dương từ bỏ mong muốn có bàn riêng: "Chúng tôi ngồi đây là được."
Phục vụ cảm ơn rối rít: "Cảm ơn ạ! Các anh muốn gọi vị lẩu nào ạ? Tôi sẽ bảo bếp phục vụ thêm một phần thịt chiên giòn."
"Lẩu uyên ương, một cà chua, một mala."
"Lẩu nấm."
Phục vụ đáp dạ, quay đi order.
Hai người ngồi xuống. Bàn cho bốn người, mỗi bên hai ghế, Kỷ Hạ Dương đặt mông xuống đối diện Mông Hi, Lăng Tử Thanh chỉ có thể ngồi bên cạnh, tính biến thành cái bóng đèn im lặng.
Kỷ Hạ Dương lại chẳng có ý tâm sự với Mông Hi bên đối diện: "Tử Thanh, anh không biết ăn cay à?"
"Không phải. Hôm nay tôi muốn ăn thanh đạm."
"Ồ... Anh muốn ăn món gì?"
Kỷ Hạ Dương cầm thực đơn, dí vào anh nhiệt tình hỏi.
Lăng Tử Thanh liếc sang đối diện.
Mông Hi hoàn toàn chẳng để tâm đến họ, nghiêm túc nhúng thịt.
"Món gì cũng được." Lăng Tử Thanh dẫn dắt: "Sếp Mông có muốn gọi thêm món gì không?"
Gọi "quý cô" thì không hợp, "quý bà" lại già quá. Lúc nãy anh nhận danh thiếp, để ý chức vụ của Mông Hi ở công ty là phó giám đốc, gọi "sếp Mông" rất hợp lý.
Mông Hi hơi ngạc nhiên, cười bảo: "Cứ gọi tôi là Mông Hi. Tôi thấy đủ rồi, các anh cứ gọi đi."
"Đúng đúng!" Kỷ Hạ Dương chen vào: "Khỏi cần lo cho nó, nó đi một mình mà gọi nhiều như này, đủ ăn rồi!"
Kiểu tán tỉnh này là như nào vậy.
Lăng Tử Thanh chẳng hiểu sao Kỷ Hạ Dương lại bộp chộp vậy, thầm thở dài.
Kỷ Hạ Dương hoàn toàn chẳng thấy mình có vấn đề, chọn vài phần thịt liền chờ lẩu lên.
Trong lúc chờ cũng khá xấu hổ. Lăng Tử Thanh thầm nghĩ, khơi chuyện giúp Kỷ Hạ Dương: "Sáng nay sếp Kỷ đã phát biểu trong buổi họp."
Mông Hi kinh ngạc: "Hôm nay hả? Sao rồi, có rơi rớt từ nào không?"
Kỷ Hạ Dương hậm hực: "Quá ok luôn! Ai nghe cũng sửng sốt."
"Là đương nhiên, tao viết bản thảo mà."
"Là do tao truyền đạt tốt."
"Không có bản thảo thì mày nói bằng mắt à?"
"Bản thảo chỉ làm nền thôi, quan trọng vẫn là bản thân tao."
Mông Hi quay sang hỏi Lăng Tử Thanh: "Nó nói thật không? Mọi người đều chấn động à?"
Lăng Tử Thanh mỉm cười, cho Kỷ Hạ Dương chút mặt mũi: "Ừm, vỗ tay rất lâu."
Kỷ Hạ Dương nhớ lại khoảnh khắc đó, cực kỳ phấn khởi: "Trước đó ai cũng đần mặt, có người còn ngủ gật, tao vừa cất giọng..."
Lăng Tử Thanh kiến tạo xong liền lùi xuống, để Kỷ Hạ Dương dốc sức ghi bàn.
Mông Hi không để ý tiểu tiết. Cô nhìn Kỷ Hạ Dương sang sảng, dõng dạc, lại nhìn Lăng Tử Thanh đang mỉm cười lịch sự, cười thì cười, nhưng không phải mừng cho Kỷ Hạ Dương.
Nên cô thấy Kỷ Hạ Dương rất đần.
Nhìn cái là biết Lăng Tử Thanh đang trong trạng thái công việc, coi buổi tối nay là xã giao.
Kỷ Hạ Dương khoe đến lúc nhân viên bưng lẩu lên. Món ngon trước mắt, họp hành lập tức bị đá bay.
Câu Kỷ Hạ Dương hỏi nhiều nhất là "Tử Thanh, anh thích món này không?". Lăng Tử Thanh nhìn mặt đón ý, căn bản duy trì quy luật ba chối một nhận.
Ăn đến 6:30, Lăng Tử Thanh nhận điện thoại: "Xin lỗi, tôi phải đi trước."
Kỷ Hạ Dương lập tức buông đũa: "Sao thế?"
"Có chút trục trặc với xe của tôi."
"Tôi đưa anh đi."
"Không cần đâu."
"Ầy, anh không có xe mà."
Mông Hi theo dõi, chậm rì lên tiếng: "Tao cũng không có xe, chưa biết về thế nào."
Kỷ Hạ Dương nhíu mày: "Mày có tài xế... Áu!"
Còn chưa nói xong, đã bị giẫm cho một phát.
"Hẹn hai người sau." Lăng Tử Thanh đứng lên, quay người đi ra ngoài.
"Mày làm gì vậy?" Kỷ Hạ Dương thấy người chạy mất, giận sôi hỏi Mông Hi: "Mày chẳng chê tao lái ẩu, ngồi xe tao một lần giảm thọ 10 năm còn gì?"
Mông Hi trợn mắt: "Tao không cần mày đưa về, chỉ muốn mày tha cho Lăng Tử Thanh."
"Ý mày là như nào?"
"Người ta muốn chạy, sao mày cứ quấn hoài vậy?"
"Tao chỉ muốn giúp ảnh."
"Người ta chỉ muốn về nhà."
Kỷ Hạ Dương ngộ ra: "Ồ... thế là xe không có vấn đề đúng không?"
Mông Hi suýt tắt thở vì độ ngốc nghếch của thằng bạn: "Chắc là có, nhưng người ta không muốn đi cùng mày. Bữa nay cũng là mày nài nỉ người ta à?"
Kỷ Hạ Dương lập tức ngồi ngoan, khoanh tay lên bàn, mắt ngóng trông nhìn cô: "Sao mày thấy được?"
"Người ta xã giao rõ rành."
"Hở? Tao thấy ảnh thả lỏng mà."
"Lấy đâu ra, toàn chuyển chủ đề về phía tao thôi."
Kỷ Hạ Dương nghĩ kỹ lại, ngẫm thấy đúng là thế thật. Hắn không có tài quan sát nhạy bén như Mông Hi, thấy Lăng Tử Thanh cười, không cứng ngắc gọi "sếp Mông", "sếp Kỷ", liền nghĩ mình với anh có thể nói chuyện như bạn bè.
Nhưng sự thật là Lăng Tử Thanh chẳng nói được mấy câu, những gì anh mở lời đều là vấn đề bọn hắn có thể tham gia.
Kỷ Hạ Dương muốn vớt vát, thành tâm xin lời khuyên: "Mày dạy tao làm thế nào để thấy được nhiều điều như vậy đi?"
Mông Hi ngẩn người: "Mày đang xin tao đấy à?"
Kỷ Hạ Dương thậm chí còn cầm điện thoại ghi âm: "Đúng đúng, xin mày đó, dạy tao đi."
Mông Hi phục sự quyết tâm của Kỷ Hạ Dương: "Rồi."
Kỷ Hạ Dương vừa nghe vừa tua lại những gì mới xảy ra, về nhà còn cẩn thận lọc lại.
Hí hoáy một lúc đã đầy trang giấy. Hắn nhìn chòng chọc nội dung thật lâu, đầu bật tách: "Việc đầu tiên, chính là làm rõ mối quan hệ giữa mình với Mông Hi."