Lăng Tử Thanh phát hiện dạo này Kỷ Hạ Dương cứ lạ lùng sao sao.
Bắt đầu từ sau hôm ăn lẩu.
Kỷ Hạ Dương làm như vô tình mà tiết lộ: "Tối qua tôi cũng về sớm. Mông Mông gọi bạn trai đến, nên tôi không muốn làm bóng đèn."
Kỷ Hạ Dương vừa nói vừa lén liếc anh. Khoé miệng nhếch lên rất bất thường, lưng cứng còng, hai tay đặt trên bàn bất tự nhiên, nhìn cực kỳ căng thẳng.
Chẳng lẽ bị từ chối?
Lăng Tử Thanh ngờ vực, nhưng không tò mò hỏi han chuyện riêng của sếp, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã nghe, thầm kéo cái tên "Mông Hi" vào sổ đen, tiếp tục báo cáo công việc.
Kỷ Hạ Dương thở phào một hơi thật dài, tập trung lắng nghe, xong xuôi thì đặt câu hỏi, ghi chép và chiêm nghiệm những gì mới học.
Xem ra tinh thần làm việc không bị ảnh hưởng bởi thất tình.
Lăng Tử Thanh an tâm, tiếp tục kế hoạch biến Kỷ Hạ Dương thành một phó tổng hàng thật giá thật.
Kỷ Hạ Dương phối hợp nghiêm túc, nhưng đến giờ nghỉ lại biến thành em bé nghịch ngợm với 10 vạn câu hỏi vì sao.
Lúc thì nhìn anh chòng chọc, lúc lại hỏi mấy câu rất kỳ cục.
"Quê anh ở đâu?"
"Sinh nhật anh là hôm nào?"
"Không đi làm thích làm gì?"
"Anh hay uống Americano với trà nguyên chất nhỉ... không thích đồ ngọt à?"
Lăng Tử Thanh thấy những câu hỏi này vẫn trong phạm vi chấp nhận được, trả lời toàn bộ. Có vài câu thì lấp lửng, ví dụ như "không đi làm thích làm gì", không thể thành thật đáp là ngủ, một hành động khá là không có chí tiến thủ, đành phải đáp "đọc sách".
Đúng là Lăng Tử Thanh có thói quen đọc sách. Công việc yêu cầu phải hiểu lòng người, giữ mối quan hệ để mở rộng mối làm ăn. Nhưng tính cách hướng nội, nên lúc rảnh chẳng muốn ra ngoài tiếp xúc với loài người, vào ngày nghỉ, ngoài tin nhắn và cuộc gọi công việc, anh thường thơ thẩn đọc sách.
Kỷ Hạ Dương lập tức nghiêm túc hẳn: "Tôi cũng muốn đọc sách!"
Theo Lăng Tử Thanh đoán mò, có thể chủ tịch Kỷ hay dặn "nhớ phải học hỏi Tử Thanh cho tử tế", nên Kỷ Hạ Dương mới kiếm anh hỏi này hỏi kia.
Lăng Tử Thanh vui lòng phối họp, nhưng Kỷ Hạ Dương không chỉ dừng lại ở mỗi hỏi han. Thỉnh thoảng hắn lặng thinh, lẳng lặng ngắm anh, như muốn nhìn thấu từ trong ra ngoài.
Lăng Tử Thanh nhịn vài lần, không nhịn được nữa mới hỏi: "Có việc à?"
Kỷ Hạ Dương chớp mắt: "Lúc anh không vui thì miệng sẽ hơi trễ xuống..."
"Sao lại muốn quan sát tôi?"
"Ặc... Xin lỗi nha, tôi không nhìn nữa."
Kỷ Hạ Dương liền ngồi im, nhưng chẳng được bao lâu... nửa tiếng sau, hắn lại lấm lét ngó sang.
Lăng Tử Thanh chỉ có thể giả bộ làm ngơ.
Nếu tiếp tục nhắc thì Kỷ Hạ Dương sẽ mất mặt. Bị nhìn chòng chọc cũng chẳng có gì khó, hơn nữa mắt Kỷ Hạ Dương trong veo đơn thuần, không hề có ý xấu.
Chắc chỉ tò mò thôi.
Lăng Tử Thanh cản lại đống da gà nổi cục, tập trung làm việc của mình.
Cũng may, dạo này công việc bộn bề, anh không thừa hơi quan tâm những ánh mắt kỳ cục và vấn đề nhỏ như mắt muỗi, đi qua giục Kỷ Hạ Dương tập trung.
Thật ra phó tổng không cần phải quản chuyện lớn việc nhỏ như vậy, nhưng Kỷ Hạ Dương cái gì cũng không biết, Lăng Tử Thanh nghĩ cho hắn đọc nhiều, biết nhiều là cái tốt, nên kéo đối phương chạy tới chạy lui.
Một ngày nọ, hai người đến trung tâm thương mại Duyệt Tư.
Duyệt Tư nằm trong khu vực đô thị mới, diện tích khiêm tốn và vị trí xa hơn các trung tâm thương mại ở trung tâm. Nhưng đây là mall lớn nhất trong khu vực này, cũng là lựa chọn ưu tiên cho các cư dân nếu có nhu cầu mua sắm, vì vậy lượng khách tương đối khả quan.
Kỷ Hạ Dương nghe xong hiện trạng, vậy mà hỏi một câu cực kỳ trọng tâm: "Ở đây không tiện đường, nếu chúng ta cải thiện chất lượng dịch vụ giao hàng, liệu có thể hấp dẫn nhiều khách hàng hơn không?"
Lăng Tử Thanh khấp khởi: "Ý tưởng rất tốt. Lát nữa cậu hãy để ý vấn đề giao hàng nhé."
"Ừa!" Kỷ Hạ Dương hân hoan đồng ý, sốt ruột hỏi tài xế: "Lão Trương, bao lâu nữa mới đến nơi?"
Nhưng trung tâm đó thật sự quá xa. Sự háo hức dần trôi theo thời gian, thấy hình hài của toà nhà lại càng đần mặt: "Là cái này á? Le ve có mấy người à."
"Thường thì thứ 4 sẽ ít khách hơn."
"Còn chẳng đông bằng quán cóc ven đường."
Lăng Tử Thanh liếc sang, thấy quán nhỏ bên cạnh đúng là đông khách thật.
Vốn đang nghĩ chỗ này sẽ là nơi lý tưởng để phát tờ rơi, nhưng khi tới gần, ký ức lại ùa về.
Quán bán đậu phụ nướng, mùi thơm y như trong trí nhớ.
Cạnh trường cấp 3 của Lăng Tử Thanh có một sạp bán đậu nướng. Ông chủ rất táo bạo, chuyển hẳn sạp của mình đến gần khu dạy học, còn có cả dịch vụ giao hàng tận nơi bằng một cây gậy tre tuồn hàng cho học sinh.
Lớp của Lăng Tử Thanh trên tầng 4, đám học sinh khó lòng chống lại cơn thèm thuồng. Các bạn hay chạy xuống hành lang tầng hai mua đậu, hương cay tê lan toả ngào ngạt trong lớp học.
Đám bạn thường hỏi anh muốn ăn không, Lăng Tử Thanh chỉ đồng ý đúng một lần, vì hôm đó đói tới hoa mắt. Vừa cắn một cái đã thảng thốt, đậu phụ ngoài giòn trong mềm, hương ớt tươi mới không ngấy, thật sự khiến người ta khó quên.
Sau này có điều kiện ăn uống thoải mái, nhưng không thể tìm được hương vị đó nữa.
Hôm nay thấy sạp đậu phụ nướng này, Lăng Tử Thanh cảm thấy cuộc đời thật vô thường. Ở quê không có, thế mà lại tìm thấy hương vị vừa miệng xưa cũ ở thành phố A.
Anh liếc nhiều hơn một chút, bất chợt bị Kỷ Hạ Dương chụp vai: "Tử Thanh?"
Lăng Tử Thanh bừng tỉnh, trở lại trạng thái làm việc bình tĩnh: "Tôi cảm thấy chỗ đó rất phù hợp để phát tờ rơi."
Kỷ Hạ Dương không bị lừa, nhìn đối phương chằm chằm, hỏi: "Anh muốn ăn à?"
Lăng Tử Thanh nhìn Kỷ Hạ Dương, lờ mờ cảm thấy gương mặt quan tâm, ngây thơ kia giống hệt các bạn thời đi học của mình.
Thôi, đối phương là sếp chứ không phải bạn bè.
Lăng Tử Thanh trấn tĩnh, nghiêm nghị đáp: "Không có. Chúng ta đến khảo sát cửa hàng đi."
"Ừm, đi thôi." Kỷ Hạ Dương không truy hỏi nữa, xoay người đi vào trung tâm thương mại trước.
Quản lý đã ngóng trông từ lâu, giới thiệu cửa hàng cho hai người. Kỷ Hạ Dương tập trung khảo sát mảng giao hàng, giao nhiệm vụ thu thập phản hồi của khách hàng về phạm vi giao hàng, chất lượng phục vụ và các vấn đề vụn vặt khác.
Quản lý khá đắn đo: "Dạo này không đủ nhân sự."
Giao nhiệm vụ thất bại khiến Kỷ Hạ Dương thộn ra, nhìn Lăng Tử Thanh theo phản xạ: "Phải làm sao giờ? Điều động thêm nhân sự hả?"
Có vẻ quản lý đã hóng hớt được thông tin phó tổng khá cùi bắp, cũng mong ngóng nhìn Lăng Tử Thanh: "Được không ạ?"
Lăng Tử Thanh bó tay, ra tay hỏi chi tiết: "Tôi muốn kiểm tra tình trạng chấm công."
Quản lý lập tức dẫn đường: "Vâng, mời đi bên này."
Kỷ Hạ Dương vậy mà lại lùi xuống, nửa người quay về phía cửa: "Mọi người cứ đi trước đi, tôi đến sau."
Lăng Tử Thanh chỉ nghĩ Kỷ Hạ Dương muốn đi WC, không nghĩ nhiều, đi theo quản lý. Đối phương nhận ra anh rất có năng lực, luyến thoắng không ngừng, còn phàn nàn kho chính phân biệt đối xử với cửa hàng của họ, toàn ưu tiên các mặt hàng bán chạy cho các cửa hàng khác.
Lăng Tử Thanh nhanh nhẹn gọi điện, vừa bấm số vừa đi về phía WC.
Kỷ Hạ Dương nghe máy nhanh như gió: "Alo?"
"Cậu đang ở đâu?"
"Ngoài cửa trung tâm."
Lăng Tử Thanh loáng thoáng nghe tiếng còi xe bên kia điện thoại, nhận ra đối phương đang ở ngoài đường.
Kỷ Hạ Dương chạy ra ngoài cửa làm gì?
Anh ngờ vực, ra đến cửa mới nhận ra trời đổ mưa.
Mưa không nặng hạt, nhưng kéo dài rất lâu. Lăng Tử Thanh mua ô ở cửa hàng tiện lợi rồi chạy đi, nhưng không mở ô mà chỉ cầm trong tay, chạy cho đến khi túm được Kỷ Hạ Dương ở quán đậu nướng.
Lăng Tử Thanh ngạc nhiên, chân khựng lại.
Kỷ Hạ Dương thấy anh, nở nụ cười, cầm túi đựng đậu nướng nóng hổi hồ hởi chạy qua.
Lăng Tử Thanh phản ứng lại, bung ô đón hắn: "Sao cậu lại ra đây?"
"Mua cho anh đó." Kỷ Hạ Dương thản nhiên đáp, bưng đậu nướng lên bằng cả hai tay.
"Cho tôi?"
"Ừa. Tôi thấy anh cứ nhìn mãi, chắc chắn là rất thèm."
Lăng Tử Thanh thảng thốt.
Vừa nãy anh thể hiện rõ ràng như vậy ư?
Anh không thích cảm giác mình bị nhìn thấu, mím môi, gương mặt lần nữa trở nên nghiêm túc: "Tôi không muốn ăn."
"Ò, thế để tôi vứt đi vậy." Kỷ Hạ Dương đóng nắp hộp.
Mùi thơm quấn quít quanh chóp mũi biến mất, chỉ còn mùi mưa lạnh lẽo ở lại.
Lăng Tử Thanh không nhịn được mà ngó qua, thấy Kỷ Hạ Dương đang mân mê cái túi nilon.
Cái túi chỉ to hơn hộp đựng đậu một chút, bị kéo xuống nên kẹt ở góp hộp, Kỷ Hạ Dương tính kéo quai túi lên rồi ném đi, nhưng tay lóng ngóng nên suýt vung vãi hết.
Lăng Tử Thanh vươn tay giữ theo phản xạ, bảo vệ thành công hộp đồ ăn.
Kỷ Hạ Dương ngẩng lên nhìn anh: "Nếu... nếu không vứt đi, hay ăn thử vài miếng nha?"
Lăng Tử Thanh rất muốn gật, nhưng vẫn phải lạnh lùng: "Cũng được."
Kỷ Hạ Dương cười cười: "Anh cầm đi, tôi sợ làm đổ lắm. Để tôi cầm ô cho."
Cuối cùng Lăng Tử Thanh cũng được trên tay hộp đậu nướng.
Lòng bàn tay nóng hầm hập, cẩn thận ngửi thử, chỉ có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng bay ra từ cái hộp.
Kỷ Hạ Dương nghiêng ô quá nửa sang phía anh, đảm bảo đối phương không bị dính nước mưa.
Lăng Tử Thanh để ý, lòng rung động: "Không cần đâu."
"Cần!"
"Vai cậu ướt..."
"Ui dời, tôi ướt từ nãy rồi, không sao."
"Tôi cũng không quan trọng lắm."
Lăng Tử Thanh đưa tay, tính đẩy ô ngược lại.
Kỷ Hạ Dương sốt ruột, phọt ra: "Đậu quan trọng nhất!"
"..." Lăng Tử Thanh ngừng đưa đẩy, bảo vệ hộp đậu: "Ừ."
Kỷ Hạ Dương thấy môi Lăng Tử Thanh khẽ cong lên, càng cuống quýt: "Ý tôi là..."
"Đến khu vực nghỉ đi."
"Ò..."
Kỷ Hạ Dương không có cơ hội sửa lời, ỉu xìu đi theo.
Hai người đến khu nghỉ chân, tìm bàn trống, ngồi xuống.
Kỷ Hạ Dương cụp ô, Lăng Tử Thanh mở hộp đậu nướng nhưng chưa ăn vội, cầm xiên tre chờ đợi.
"Ủa? Sao anh chưa ăn zạ?" Kỷ Hạ Dương quay đầu, thấy đối phương ngồi im, ngẩn người.
Lăng Tử Thanh đưa xiên sang: "Cậu ăn trước đi."
Kỷ Hạ Dương cầm que, chọc một miếng đậu, đưa nó đến trước mặt anh: "Muốn tôi đút hả?"
Lăng Tử Thanh vốn muốn Kỷ Hạ Dương ăn miếng đầu tiên, thấy vậy liền nhanh chóng tự phục vụ.
Kỷ Hạ Dương cũng ăn miếng đậu trong tay, sau đó bị phỏng miệng, thổi phù phù: "Ứ!"
Lăng Tử Thanh nhịn không được, bật cười.
Kỷ Hạ Dương nhìn sang, nẫu nề nạt nộ: "Không được cười! Là lỗi của đậu nướng!"
"Ừm."
"Cũng ngon phết."
"Ừm."
"Anh thích món này à?"
"Ừ, hồi cấp 3 được ăn thử một miếng, nên vẫn nhớ hương vị đó."
"Một miếng thôi á?"
Kỷ Hạ Dương ngẩn ngơ, chọc miếng đậu lên săm soi: "Nhỏ xíu như này hả?"
"Ừn, có người mua rồi cho tôi nếm thử."
"Là ai thế?"
Kỷ Hạ Dương nhét đồ ăn vào miệng, cắn cái phập, trông có vẻ hung dữ.
Lăng Tử Thanh chỉ nghĩ hắn háu ăn, từ tốn đáp: "Bạn cùng lớp."
"Người ta quý anh nhỉ, hộp nhỏ xíu vậy mà vẫn để phần cho anh."
"Ừ."
Đúng là Lăng Tử Thanh thường được các bạn đối xử rất tốt. Chắc do anh là người kiên nhẫn giải đáp thắc mắc của mọi người, hoặc cũng có thể vì mình đã chọn ở ký túc xá 100 tệ, thay vì ký túc xá mới giá 1000 tệ/ năm vào đầu năm học.
Anh chẳng nghĩ cuộc đời mình quá bi đát, cũng chẳng thích nhắc lại quá khứ, dùng giọng mũi để tỏ ý không muốn tiếp tục, chậm rãi dùng xiên tre gẩy xác ớt bám trên đậu.
Kỷ Hạ Dương đột nhiên nói: "Lúc ăn lẩu, anh cũng vớt hết ớt ra."
"Tôi quen rồi."
"Anh không thích ăn ớt đến vậy à..."
"Sợ dính vào răng."
"Hở?"
Kỷ Hạ Dương cuống quýt dùng màn hình điện thoại làm gương, ngớ ngẩn nhe răng ngắm nghía.
Lăng Tử Thanh buồn cười: "Yên tâm, trên răng cậu không có gì cả."
Kỷ Hạ Dương thở phào, cũng nghiêm túc gẩy ớt đi: "Mỗi người một nửa, anh chọn đi."
Lăng Tử Thanh vẫn nhớ mình còn công việc: "Việc của cửa hàng này cũng hòm hòm rồi, chúng ta có thể về luôn."
"Ừa. Chiều nay phải làm gì?"
"Cậu nên về nhà."
Đợt này Kỷ Hạ Dương bề bộn công việc, không có thời gian về thăm phụ huynh. Sau một tháng, Kỷ phu nhân nhịn hết nổi, hạ lệnh cho Kỷ Hạ Dương phải có mặt ở nhà ăn cơm ngay sau khi tan làm vào chiều thứ 6.
Lăng Tử Thanh giúp hắn ghi nhớ, đến đúng ngày nhắc ngay.
Kỷ Hạ Dương không hề mừng rỡ vì được thả sớm, chỉ thở dài chán ngán: "Ừa rồi."
"Cậu không muốn về?"
"Về đó toàn bị ông già chửi thôi."
"Sao chủ tịch mắng cậu?"
"Ổng hỏi chuyện công việc, thỉnh thoảng tôi không trả lời được."
Kỷ Hạ Dương tưởng tượng thôi đã sầu cả người, không còn hơi sức nói tiếp.
Còn chán chường hơn lúc xếp hàng mắc mưa ban nãy.
Lăng Tử Thanh nghĩ lại hình ảnh Kỷ Hạ Dương chạy về phía mình, môi mím mím, nói một câu mà bình thường không bao giờ có thể thốt ra từ miệng anh: "Cần tôi đi cùng không? Nếu có tôi nói giúp thì có lẽ chủ tịch Kỷ sẽ dịu hơn một chút."
Kỷ Hạ Dương lập tức ngẩng lên, mắt sáng lập loè.
"Được! Về nhà cùng tôi đi!"