Đây không phải lần đầu tiên Lăng Tử Thanh đến biệt thự nhà họ Kỷ.
Trước đây là trợ lý chủ tịch, anh hay đến đưa văn kiện, lúc chủ tịch không khoẻ thì hỗ trợ làm việc tại nhà, sau khi được tín nhiệm, còn xử lý vài việc cá nhân theo lời dặn.
Sau khi bị điều đến cạnh Kỷ Hạ Dương, anh ít tới hẳn. Mỗi tuần một lần, mục đích duy nhất là báo cáo tình trạng của Kỷ Hạ Dương, chia sẻ hắn đã cải thiện những mặt nào.
Đương nhiên anh luôn tự động bỏ qua những lỗi sai ngớ ngẩn, chỉ nói: "Cậu chủ có tiến bộ."
Tiêu chuẩn của chủ tịch Kỷ vẫn rất cao, chẳng phản ứng nhiều với sự tiến bộ này. Chút ít này chỉ hơn quá khứ của khổ chủ thôi, chứ còn kém xa con nhà người ta.
Lăng Tử Thanh lại không đồng tình với cách giáo dục đó.
Sốt sắng muốn nhìn thấy thành công mà đặt gánh nặng lên vai con cái đã là sai. Vậy mà còn không coi trọng từng chút tiến bộ, keo kiệt lời động viên, khiến Kỷ Hạ Dương cứ nghĩ đến bố là lại buồn khổ.
Dù bất đồng quan điểm, nhưng anh không thể hiện ra ngoài. Anh và Kỷ Hạ Dương đều là bậc con cháu, kể cả có bằng vai phải lứa với chủ tịch Kỷ, cũng không có tư cách xen vào chuyện giáo dục con người ta.
Lăng Tử Thanh thường chỉ làm tròn trách nhiệm báo cáo. Xong chuyện, về nhà nghỉ ngơi, Kỷ Hạ Dương bị mắng thế nào cũng chẳng phải vấn đề của anh.
Hôm nay Lăng Tử Thanh lại cảm thấy có liên quan.
Anh ăn hộp đậu phụ Kỷ Hạ Dương vất vả xếp hàng mua, cảm thấy một ngày tuyệt vời thế này không nên bị những lời mắng nhiếc huỷ diệt, chủ động gợi ý mình có thể về cùng đối phương.
Nói thì nói vậy, nhưng khuyên ông Kỷ kiểu gì?
Lăng Tử Thanh chưa nghĩ ra.
Kỷ Hạ Dương có người đi cùng nên vui hẳn, bảo tài xế: "Đi thôi! Về nhà nào!"
Lăng Tử Thanh lại chẳng hân hoan được vậy, tự hỏi lát nữa nên đối mặt với ông Kỷ thế nào.
Giờ Kỷ Hạ Dương mới nhận ra điều bất ổn: "Tử Thanh, anh sao đấy?"
Lăng Tử Thanh liếc nhìn gương mặt ngây thơ của Kỷ Hạ Dương, quyết định hỏi chi tiết trước: "Lúc nào thì chủ tịch Kỷ hỏi chuyện công việc?"
"Lúc mẹ tôi không có mặt."
"..."
Xem ra phương án để Kỷ phu nhân trấn toạ thất bại rồi.
Lăng Tử Thanh phỏng đoán: "Liệu ngài ấy có gọi cậu vào phòng làm việc không?"
"Đương nhiên!" Kỷ Hạ Dương nghĩ là tức: "Ổng biết mẹ tôi sẽ không vào phòng làm việc nên cố ý chọn đó! Đúng là gian trá, cửa vừa đóng thì đánh mắng sao cũng chẳng ai biết!"
Lăng Tử Thanh ngạc nhiên: "Chủ tịch Kỷ từng đánh cậu?"
Kỷ Hạ Dương ngưng phẫn nộ: "Ặc, tạm thời thì chưa. Nhưng không sợ! Giờ ổng đánh không lại tôi!"
Lăng Tử Thanh: "..."
Sao anh lại có ảo giác mình sắp cùng Kỷ Hạ Dương đi đánh lộn nhỉ...
Kỷ Hạ Dương nhìn đôi môi lại mím chặt của đối phương, nhận ra mình mồm nhanh hơn não: "Đừng lo, bố con tôi không đánh nhau đâu."
"Cậu gọi điện thử xem tâm trạng hai người thế nào đi."
"Ựa, không muốn."
"Để tôi."
"Không được! Chúng ta phải tiền trảm hậu tấu!"
"Tiềm trảm hậu tấu?" Lăng Tử Thanh lập tức ngờ vực, làm Kỷ Hạ Dương tịch thu điện thoại dễ như ăn cháo.
Kỷ Hạ Dương giấu kỹ điện thoại trong túi rồi bảo: "Anh mà bảo mình sắp đến, thể nào ông già cũng biết là cứu trợ. Chắc chắn sẽ sai anh đi làm việc khác để tung hoả mù, đánh tôi cho sướng!"
Lăng Tử Thanh hiểu ngay: "Nên cậu nghĩ cứ đến thẳng đó, khiến ngài ấy không thể đuổi tôi?"
"Đúng!"
"Chủ tịch Kỷ không phải người như thế."
Kỷ Hạ Dương chậm chạp thở dài: "Anh ngây thơ quá. Ầy, tự dưng hối hận ghê, lỡ anh cũng bị chửi thì phải làm sao?"
"Thì phải nghe thôi."
"Hức hức..."
"Đừng quậy nữa, trả điện thoại cho tôi đi."
"Ò, okay! Nhưng anh đừng gọi điện nhá, tôi sợ nghe thấy giọng ổng thì nhảy xe luôn mất!"
Lăng Tử Thanh thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài là đường cái, hai bên đường là phố xá sầm uất cửa hàng, nhà hàng, bar pub trải dài. Nếu Kỷ Hạ Dương nhảy xuống, có khi sẽ phiền thật... thấy quán bar lại nhịn không được vào high điên lên, anh kéo không nổi đâu.
"Ừm, thế thì không gọi." Lăng Tử Thanh lấy lại điện thoại, ngoan ngoãn ngồi im.
Nhưng Kỷ Hạ Dương lại không ngoan đến thế, hai tay chắp lại, thành kính cầu nguyện: "Cầu mong ông già tôi đang vui phơi phới không chửi tôi! Có chửi thì chửi mình tôi thôi, đừng chửi Tử Thanh!"
Lăng Tử Thanh nhìn mà cạn lời.
Chuyện nhỏ như mắt muỗi mà diễn như sắp chết đến nơi.
Dù Kỷ Hạ Dương có không muốn thì xe vẫn bon bon chạy về biệt thự nhà họ Kỷ.
Chủ tịch Kỷ đã về nhà từ lâu, đang ngồi uống trà trong phòng khách.
Hai người vừa vào nhà, Kỷ Hạ Dương đã gọi oang oang: "Mẹ ơi!"
Chủ tịch Kỷ liếc một cái.
Kỷ Hạ Dương lập tức sửa lời: "Bố ạ."
Ông gật đầu, vừa định mở mồm.
Kỷ Hạ Dương lại hỏi: "Mẹ con đâu ạ?"
Kỷ Hạ Dương vừa hỏi vừa ngó khắp nơi, lướt từ tầng 1 lên tầng 2, ngay cả giày ở huyền quan cũng phải dòm một cái.
Cố tình lờ đi ánh mắt của ông Kỷ.
Như này chẳng phải cà khịa à? Lăng Tử Thanh thầm thở dài, nhanh nhẹn chào hỏi trước khi ông nổi giận: "Chào chủ tịch."
Khoé miệng ông Kỷ giật giật, không trễ xuống mà biến thành nụ cười coi như hiền dịu: "Tử Thanh cũng tới à?"
"Vâng, tôi muốn đến thăm hỏi ngài."
"Cảm ơn."
Chủ tịch Kỷ vừa dùng biểu cảm dịu hiền nói xong, quay sang Kỷ Hạ Dương liền đen xì trong tích tắc: "Lớn tồng ngồng mà suốt ngày chỉ biết mẹ!"
Kỷ Hạ Dương bĩu môi, tự lầm bầm hờn dỗi: "Chẳng lẽ bố không bám mẹ con à?"
"Lầu bầu cái gì đấy?"
"Không ạ!"
"Mẹ anh đang ở vườn hoa."
"Ò... con ra đó với mẹ. Tử Thanh, anh cứ tự nhiên nha!"
Ông Kỷ hừ nhẹ: "Còn cần anh phải nhắc? Tử Thanh về đây còn nhiều hơn mày, thằng con bất hiếu."
Kỷ Hạ Dương tự dưng bị chửi, nẫu lòng nhìn Lăng Tử Thanh. Miệng đóng chặt, dù không nghe tiếng nhưng vẻ mặt đã thay lời muốn nói: "Anh thấy không! Ông già thích mắng tôi vậy đó!"
Lăng Tử Thanh hiểu liền, mỉm cười hỗ trợ: "Cậu chủ chỉ muốn quan tâm tôi thôi."
Ông Kỷ gật đầu, lại nhìn cái nữa.
Kỷ Hạ Dương như không muốn ở lại đợi chờ, thoăn thoắt biến đi.
Chủ tịch Kỷ thấy bóng lưng con trai mình tốc biến như thiêu thân, thở dài, lại cầm tách trà uống một ngụm.
Lăng Tử Thanh đi đến, giúp ông rót trà: "Hôm nay cậu chủ thể hiện rất tốt, xác định ngay việc phân phối tại Duyệt Tư chính là mấu chốt."
"Duyệt Tư... là cửa hàng mới khai trương à?"
Trong khi anh báo cáo công việc, ngoài vườn hoa vang lên tiếng cười.
Kỷ phu nhân bị Kỷ Hạ Dương kéo đi, cười tươi: "Ôi trời, con vội cái gì?"
Kỷ Hạ Dương đã không còn vẻ héo úa khi bị ông bô mắng, bắt đầu nhảy nhót đầy sức sống: "Nhanh lên mẹ! Nhanh lên!"
Kỷ phu nhân cười mệt, vừa vặn bị túm đến cửa, thấy Lăng Tử Thanh đứng lên, vội xua tay: "Ngồi đi! Quen thân rồi sao còn khách sáo thế."
"Thân ấy ạ?" Kỷ Hạ Dương đần mặt, nhìn mẹ yêu rồi lại nhìn Lăng Tử Thanh.
Kỷ phu nhân chải lại mái tóc rối tung của con trai: "Mẹ gặp Tử Thanh lâu rồi. Tuần nào cậu ấy cũng đến, còn ngoan hơn con."
Kỷ Hạ Dương không hề cụt hứng vì bị ghét, cười hẹ hẹ: "Thế mai này hôm nào con cũng sẽ tranh thủ về, khiến mẹ hồi tâm chuyển ý nha."
Kỷ phu nhân nhũn tim, giơ tay muốn véo mặt Kỷ Hạ Dương. Hắn rất phối hợp mà cong gối, bán ngồi xổm, vươn mặt đến, ngoan đến nỗi bà cười không khép nổi miệng.
Cũng biết cách nịnh nọt mua vui mà? Sao cứ đứng trước mặt ông Kỷ là lại...
Lăng Tử Thanh khẽ khàng đánh giá, quả nhiên thấy được cảnh chủ tịch Kỷ làm bộ uống trà không để bụng, nhưng thực tế mắt cứ ngó sang bên kia.
"Tử Thanh, nay ở lại ăn cơm đi." Kỷ phu nhân dừng đùa giỡn với con trai, thân mật mở lời.
Kỷ Hạ Dương a dua: "Đúng đúng, Tử Thanh ở lại căn cơm đi."
Chủ tịch Kỷ đặt tách trà xuống, tuy dùng cách nói cứng ngắc nhưng đúng là có ý giữ người: "Ở lại đi, chuyện ban nãy vẫn chưa nói xong."
Một nhà ba người nhất trí, Lăng Tử Thanh chỉ có thể gật: "Vâng."
Dù anh đã đồng ý, nhưng Kỷ Hạ Dương vẫn canh cánh câu nói của chủ tịch Kỷ, lí nhí tố cáo với mẹ: "Mẹ nhìn kìa, lúc này vẫn còn muốn người ta tăng ca... Trời đánh tránh miếng ăn mà!"
Kỷ phu nhân mở lời: "Đúng thế, từ giờ không ai được nhắc đến công việc nữa."
Chủ tịch Kỷ gật đầu: "Ừ."
Kỷ Hạ Dương tự cho mình đã thành công, hất cằm ban cho Lăng Tử Thanh một ánh mắt: Nhìn đi! Thấy tôi siêu không!
Lăng Tử Thanh hiểu liền. Một là đồng hành đủ lâu để hiểu Kỷ Hạ Dương, thứ hai là ánh mắt này đã thể hiện tính cách ngây ngô của đối phương... Muốn giả ngu thì khó quá.
Có vợ trấn toạ, ông Kỷ sẽ không nhắc đến công việc nhiều, tâm tình mấy câu là đến giờ ăn cơm.
Đầu bếp biết khẩu vị của Lăng Tử Thanh khá tương đồng với chủ tịch Kỷ, nấu vài món thanh đạm, còn lại đều là món Kỷ Hạ Dương thích. Kỷ Hạ Dương cực kỳ thích những thứ mỡ màng chiên, rán, xào nấu dầu mỡ, một bàn ê hề thịt cá là ngon nhất. Món dọn lên mâm, thịt kho tàu, sườn nướng, cá nấu dưa chua, vịt quay và tràn ngập rượu vang đỏ.
Kỷ Hạ Dương chưa bao giờ chê đồ ăn ngon, tuy ông Kỷ chưa hài lòng với sự nghiệp của con trai, nhưng lại thích con mình ăn ngon, tạm dẹp những lời trách móc. Bà Kỷ gắp đồ ăn cho hắn, thỉnh thoảng gắp cho cả Lăng Tử Thanh.
Lăng Tử Thanh im lặng ăn uống, hưởng thụ bầu không khí hài hoà ít ỏi này.
Chưa hưởng thụ được bao lâu, dạ dày bắt đầu nổi loạn.
Ban đầu lúc có lúc không, nhưng sau đó tăng dần, mang theo cơn buốt lạnh lan tràn toàn thân, dường như muốn rút cạn sức lực của anh.
Lăng Tử Thanh thầm đoán nguyên nhân chắc do hộp đậu phụ chiều nay.
Anh tham công việc nên ăn uống thất thường, dẫn đến cái dạ dày khó chiều, thường hạn chế đồ cay. Hôm nay vì lòng thành của Kỷ Hạ Dương nên ăn hơi nhiều, mà đậu nướng còn là đồ ăn quán lề đường, không sạch sẽ cho lắm...
Hay lắm, bệnh cũ đến rồi.
"Tử Thanh, anh sao thế?" Kỷ Hạ Dương ngồi cạnh lập tức phát hiện đối phương đang run rẩy.
Kỷ phu nhân hiểu trong chớp mắt: "Đau dạ dày à? Gọi bác sĩ đến khám nhé."
Lăng Tử Thanh cười trừ: "Không cần đâu ạ, tôi có thuốc."
Bà không cho anh tìm thuốc, bấm điện thoại: "Đừng uống thuốc lung tung, vẫn nên để bác sĩ khám đi."
Kỷ Hạ Dương thấy tay anh nắm thành quyền, cẩn thận chạm vào. Vừa sờ liền cảm nhận nó còn lạnh hơn gió thổi chiều nay, sợ đến độ nhanh chóng phủ tay mình lên, giúp anh xoa xoa: "Mẹ ơi, có túi chườm nóng không mẹ?"
Bà Kỷ phản ứng nhanh: "Ừ đúng rồi, túi chườm nóng. Thím mau tìm đi."
Chủ tịch Kỷ rót trà nóng đưa sang: "Cầm ủ tạm đi."
Kỷ Hạ Dương giúp bưng chén trà, nhận xong mới để ý là giọng ông bô. Biểu cảm nóng sốt lập tức cứng đơ, khoé môi mím lại, khớp hàm nghiến chặt: "Cảm ơn bố."
Dù ông Kỷ không vui lắm, nhưng nhìn mặt Lăng Tử Thanh, lại thôi không nói nữa.
Bác sĩ gia đình đến rất nhanh, hỏi Lăng Tử Thanh đã ăn những gì. Anh không dám giấu, thật thà đáp chiều nay ăn đậu nướng vỉa hè.
"Xin lỗi anh." Kỷ Hạ Dương áy náy: "Đáng lẽ không nên để anh ăn."
Dù đau nhưng Lăng Tử Thanh vẫn để ý sắc mặt của chủ tịch Kỷ, chủ động giải vây: "Là do tôi nhất quyết ăn mà."
Kỷ Hạ Dương còn muốn nói nữa, nhưng im ngay khi tay anh chạm mình.
Bác sĩ châm cứu giảm đau xong, kê đơn thuốc: "Nhớ uống thuốc đúng gườ, phải kiêng ăn trong những ngày này. Mai mốt nhớ để ý nguồn thực phẩm, đừng ăn vặt lung tung."
"Vâng, cảm ơn bác sĩ."
Cơn đau của Lăng Tử Thanh coi như đỡ một chút, không muốn gây phiền thêm cho nhà họ Kỷ, uống thuốc xong liền thử đứng dậy.
Anh vừa cử động, Kỷ Hạ Dương lập tức vọt tới đỡ: "Ui chao, anh ngồi im đi! Nghỉ ngơi đi!"
Mặt Kỷ phu nhân cũng đầy lo lắng: "Đúng thế, cậu đang bị như này, còn muốn đi đâu?"
Ông Kỷ nãy giờ luôn bàng quang, thấy anh tính chuồn thì đột nhiên lên tiếng: "Đang mưa đấy, đừng về vội."
Lăng Tử Thanh liếc nhìn, nhận ra ngoài cửa sổ trời đang đổ mưa.
Anh vô cùng hối hận, suy nghĩ về lỗi lầm của mình: Đáng lẽ không nên đi cùng Kỷ Hạ Dương, không nên ở lại ăn cơm, không nên tiếp tục ăn khi có dấu hiệu bất thường, không nên uống thuốc trị khó tiêu.
Anh nghĩ hoài nghĩ mãi, chỉ không hối hận việc ăn hộp đậu phụ kia.
Dẫu gì đó cũng là kỷ niệm, còn vì... Kỷ Hạ Dương đã dầm mưa.
Lăng Tử Thanh biết hối hận cũng chẳng để làm gì, chỉ có thể mong mưa nhanh ngừng.
Cơ mà trận mưa này cứ rả rích mãi, còn kéo theo gió cuốn, biểu diễn một màn hô phong hoán vũ. Chưa hết vai thì trời đã tối, âm u trông rất hãi hùng.
Kỷ phu nhân lập tức quyết định: "Về nhà trong lúc này thì nguy hiểm quá. Tử Thanh, tối nay cậu ở lại đây đi."
Lăng Tử Thanh cảm thấy đỡ hơn rồi, thật sự không muốn quầy rầy gia đình người ta: "Không được đâu ạ, vẫn nên..."
Lăng Tử Thanh chỉ có thể bắn ánh mắt cầu cứu về phía chủ tịch Kỷ. Ông biết cách đọc lòng người, hẳn sẽ nhìn ra sự khiên cưỡng của anh, giúp anh ra mặt nhỉ?
Nhưng...
Ông Kỷ nhìn vợ rồi lại đảo sang con trai, cũng bật ngón tay: "Đúng, ở lại đi."
Lăng Tử Thanh thộn mặt.
Hình như anh rớt hố của người nhà họ Kỷ rồi.
———
Tác giả có lời muốn nói:
Rớt vào hố của nhà họ Kỷ thì chính là người nhà họ Kỷ.