Từ Ngạn Khánh, chủ quán cafe đang ngẩn tò te, thật ra rất có thiện cảm với Kỷ Hạ Dương.
Trước đây Từ Ngạn Khánh từng đầu quân cho tập đoàn lớn, đã gặp nhiều người trong ngoài bất nhất, tốt khoe xấu che. Ban đầu thấy Kỷ Hạ Dương độc lạ thì kinh ngạc, sau đó liền vui vẻ.
"Chào cậu!" Từ Ngạn Khanh cũng cực kỳ nhiệt tình: "Tôi là Từ Ngạn Khánh, cũng là bạn thân của Tử Thanh!"
Hai người bắt tay, lắc lên lắc xuống.
Lăng Tử Thanh nhìn mà cạn lời.
Sao Từ Ngạn Khánh cũng bị lây tính nhây của Kỷ Hạ Dương vậy?
Kỷ Hạ Dương đưa hoa và quà ra, sau đó nhìn quán cafe một vòng, hồ hởi khen ngợi: "Wa! Quán của anh đẹp thế!"
Từ Ngạn Khánh thích được người ta khen, cũng chẳng tỏ vẻ khiêm tốn: "Đương nhiên! Tôi với bà xã cùng thiết kế đó! Vợ chồng tôi đều là dân trái ngành, phải tham khảo rất nhiều tài liệu mới hoàn thiện được!"
Kỷ Hạ Dương khen không ngớt lời: "Siêu cao thủ! Tôi đọc đến mấy cũng chẳng nghĩ ra."
Ba người vừa tám dóc vừa đi vào quán, chọn bàn cạnh cửa sổ, ngồi xuống.
Lăng Tử Thanh nhận ra ở quán chỉ có mỗi Từ Ngạn Khánh với nhân viên, hỏi: "Nhà cậu đâu rồi?"
"Chốc nữa mới tới." Từ Ngạn Khánh cười đáp: "Cô ấy kêu đêm qua mất ngủ, nên nay phải ngủ bù. Tôi đành đến quán một mình, còn đang sợ hôm nay sẽ lỗ nặng, không ngờ lại có lời từ các cậu."
Lăng Tử Thanh nhìn thực đơn: "Hôm nay nhất định sẽ cho quán cậu nổ đơn to."
Kỷ Hạ Dương đua theo: "Chuẩn! Tôi ăn nhiều lắm đó!"
Từ Ngạn Khánh bị chọc cười: "Vậy tôi cảm ơn trước nhé! Mọi người uống gì?"
Lăng Tử Thanh trả lời theo phản xạ: "Cafe..."
"Không được!" Lăng Tử Thanh lo lắng xen vào: "Cafe không tốt cho dạ dày. Anh quên hôm qua bị đau dạ dày hả?"
Từ Ngạn Khánh ngạc nhiên: "Cậu lại bị tái phát à? Vợ tôi hầm canh gà đấy, ăn một bát ha?"
"Không cần đâu, tôi không muốn ăn canh gà."
"Nhưng đừng uống cafe, tôi lấy sữa bò cho cậu nhé."
"Ừ, cho tôi cốc sữa."
"Gọi thêm món gì không?"
Hai người trao đổi qua lại, đầu Kỷ Hạ Dương cũng vì thế mà xoay tới xoay lui.
Lăng Tử Thanh sợ Kỷ Hạ Dương cảm thấy bị bỏ qua, gọi đại vài cái bánh quy, liền hỏi: "Hạ Dương, cậu muốn gọi món nào?"
Anh không muốn để lộ thân phận cấp trên của Kỷ Hạ Dương, nên gọi thẳng tên.
Dù gì Kỷ Hạ Dương cũng cho phép mà.
Kỷ Hạ Dương ngạc nhiên trước cách xưng hô đó, kích động đến nỗi suýt hất bay menu: "Ừa! Trước mắt cứ gọi một phần Happy meal đi!"
"Ok. Hai người cứ ngồi nhé." Từ Ngạn Khánh xoay người về quầy pha chế.
Lăng Tử Thanh nhấp một ngụm nước ấm, tính ngồi nghỉ.
Kỷ Hạ Dương lại không muốn im lặng mà đợi: "Tử Thanh, anh với chủ quán có vẻ thân nhỉ."
"Ừm, bạn thời cấp 3."
"Là người chia đậu nướng cho anh à?"
"Không phải."
"Hai anh cùng thi vào đại học à?"
Lăng Tử Thanh nhận ra không thể không tám chuyện, liếc sang bên cạnh.
Kỷ Hạ Dương đang chúi người về phía trước, hai tay ngoan ngoãn khoanh trên bàn, rướn cổ mong chờ đáp án của anh.
Trông cực kỳ ngóng chờ.
Lăng Tử Thanh chẳng hiểu sao Kỷ Hạ Dương lại hứng thú như thế, nhưng cũng đặt điện thoại xuống, trả lời: "Coi như là vậy. Nhưng chúng tôi không học chung một đại học, năm nhất cùng đi tàu lên thành phố, thời gian sau lại không trùng thời gian rảnh nên ít đi chơi hơn."
"Hai anh thường liên lạc à?"
"Vợ cậu ấy là bạn cùng lớp tôi, nên cũng dễ gặp."
Kỷ Hạ Dương hiểu liền: "Anh là ông mai của họ à?"
Đúng lúc Từ Ngạn Khánh bưng cốc sữa đến, nghe câu hỏi này liền bật cười: "Không phải, cậu ấy là mọt sách chính hiệu, nào có thời gian giới thiệu đối tượng cho ai, tôi tự thân theo đuổi bà xã đó."
Lăng Tử Thanh bất đắc dĩ: "Nếu cậu nói với tôi, tôi vẫn giúp được mà."
"Giúp tôi? Tôi mà không nói, cậu cũng chẳng biết tên vợ tôi là gì."
"Biết tên, chỉ không nhớ mặt thôi."
Mặt Từ Ngạn Khánh cực kỳ khinh bỉ: "Bảo sao cậu mãi là cẩu độc thân."
Lăng Tử Thanh không có gì để nói, uống ngụm sữa cho bình tĩnh.
Nhưng Kỷ Hạ Dương bắt được trọng điểm, ánh sáng trong mắt càng rực rỡ: "Tử Thanh thời đại học không yêu ai à?"
"Không, cậu ấy bận lắm."
"Bận gì thế?"
Bàn tay đang bày đồ ăn của Từ Ngạn Khánh khựng một lúc, mãi sau mới đáp: "Bận học á. Bài tập chuyên ngành rất nhiều."
Kỷ Hạ Dương tin liền.
Lăng Tử Thanh lắng nghe, thầm thở phào vì bạn mình không kể sự thật.
Thòi đại học anh phải đi làm thêm. Tìm chỗ dạy thêm, vừa học vừa làm, nghĩ cách giảm bớt áp lực cho mẹ.
Đơn vị của mẹ có biên chế, lương lậu ổn định nhưng chỉ ở mức đủ ăn. Tính cả khoản mua nhà, học phí, sinh hoạt đã đẩy gia đình anh đến tình trạng thiếu thốn. Hồi cấp 3, mẹ còn phải xoay sở với khoản vay mua nhà, dù Lăng Tử Thanh có lòng muốn giúp nhưng không đủ khả năng, lên đại học đã dư dả thời gian nên bắt đầu hỗ trợ.
Từ Ngạn Khánh là bạn cùng bàn cũ, biết hoàn cảnh gia đình anh, thường ngầm giúp đỡ, không để bạn mình phải mất thời gian xếp hàng ở nhà tắm chung trong ký túc xá, dẫn đối phương về nhà mình tắm, tiện đường ké bữa cơm tràn đầy sự nhiệt tình của mẹ Từ, giúp anh tiết kiệm chút tiền. Và chẳng bao giờ nhắc đến tiền nong trước mặt người khác, tránh để Lăng Tử Thanh khó xử.
Lăng Tử Thanh nhớ kỹ lòng tốt ấy, sau khi đi làm, có điều kiện đều gắng hết sức để báo đáp Từ ngạn Khánh: Khi anh ta kết hôn thì mừng phong bì to, giúp cặp vợ chồng mới sắm sửa toàn bộ nội thất trong nhà tân hôn với giá nội bộ của tập toàn Kỷ An, nhờ các mối quan hệ để thương lượng giá mặt bằng mở quán cafe.
Lăng Tử Thanh thấy mình còn nợ rất nhiều, nghe Từ Ngạn Khanh nói liền nở nụ cười biết ơn với đối phương.
Từ Ngạn Khanh gật đầu đáp lại, sau đó quay lại phục vụ khách.
Kỷ Hạ Dương ở một bên không chen vào được, đầu lại dáo dác ngó khắp nơi, thất vọng nghĩ: Không cần hỏi cũng biết mối quan hệ giữa Lăng Tử Thanh và Từ Ngạn Khánh rất khăng khít. Hắn cũng muốn được Lăng Tử Thanh nhìn một cách thân thuộc như thế.
Điều kiện tiên quyết là phải tiếp xúc và thấu hiểu nhiều hơn.
Kỷ Hạ Dương nẫu nề chọc dĩa vào miếng bánh waffles trước mặt, tự hỏi không biết dùng chủ đề nào để khiến Lăng Tử Thanh thích thú.
Ngoài cửa lại truyền đến tiếng chuông gió đón khách.
Vài người vào quán, tay xách theo rất nhiều thứ.
Thu hút nhất chính là cô gái đi ở giữa, trang điểm cầu kỳ, sau chiếc áo khoác là bộ váy công chúa xinh xắn, đưa tay lấy gương từ người đi cùng.
Trong khi cô soi gương, một cô gái trẻ hơn, trang điểm nhẹ nhàng giúp cô sửa lại tóc và chân váy.
Kỷ Hạ Dương thấy cô gái mặc váy khá quen, tự lẩm bẩm: "Gặp ở đâu rồi ta?"
Lăng Tử Thanh tưởng hắn muốn nói với mình, lại gần: "Cậu nói gì thế?"
Kỷ Hạ Dương ra hiệu im lặng, chỉ quầy pha chế, ý bảo Lăng Tử Thanh nhìn qua.
Lăng Tử Thanh quay lại, đúng lúc thấy người đàn ông đi đầu đang nói chuyện với Từ Ngạn Khánh.
"Chào anh, chúng tôi là 'Thước phim của Chinh', muốn live stream ở quán của anh."
"Là người hôm qua gọi điện đúng không?"
"Đúng vậy, gửi anh danh thiếp của tôi."
"Ngồi xuống rồi bàn tiếp. Mời đi bên này."
Từ Ngạn Khánh dặn nhân viên để ý quán, mời những người đó đến lô ghế riêng.
Kỷ Hạ Dương từ cụm "Thước phim của Chinh" mà nhớ ra cô gái kia: "À, tôi từng gặp cô ấy ở tiệc trao giải."
Lăng Tử Thanh vẫn chưa hiểu lắm: "Trao giải? Cô ấy là ai?"
"Blogger, chuyên review quán ăn."
"Nhiều fans không?"
Kỷ Hạ Dương không nhớ con số chính xác, chỉ bảo: "Ít hơn tôi."
Lăng Tử Thanh như có điều đắn đo: "Cô ấy đánh giá thật tâm không?"
Kỷ Hạ Dương nhún vai: "Chắc có đó. Tôi thấy nhiều người đi ăn theo review của cổ."
Lăng Tử Thanh thở phào: "Tài khoản là gì? Để tôi tìm thử."
Kỷ Hạ Dương mở Weibo: "Hình như từng bị lên hot search... Ô, thấy rồi, nhưng không muốn cho anh xem."
"Tại sao?"
"Vì bị bóc phốt nên mới hot."
Lăng Tử Thanh nhăn trán: "Vẫn còn trên hot search à?"
Kỷ Hạ Dương tặc lưỡi: "Đúng thế, có mấy kênh truyền thông thất đức vẫn đi bài. Vì fame mà lại làm mấy cái đó, tôi đều report hết rồi."
Lăng Tử Thanh cũng không thích mấy hành động thất đức như thế: "Tôi giúp cậu, report thế nào?"
Anh đứng lên, ngồi xuống cạnh Kỷ Hạ Dương, đúng lúc thấy thao tác tay vèo vèo của đối phương.
Kỷ Hạ Dương bấm report rất chuyên nghiệp.
Thấy mục tiêu, nhấn báo cáo, chọt vào nội dung không phù hợp, đổi tài khoản loanh xoành xoạch.
Lăng Tử Thanh nhìn mà dại ra: "Sao cậu nhiều tài khoản Weibo vậy?"
"Đợt trước chửi nhau với người ta, tiện mua một ít."
"Sao lại phải mua?"
"Cho có khí thế anh đây có 8 vạn đại quân."
"..."
Lăng Tử Thanh xem kỹ, thấy tài khoản nào của Kỷ Hạ Dương cũng đăng ký V. Lại nhìn tài khoản của mình, không hoạt động nhiều, cũng ít sử dụng nên không đăng ký V, trông clone hơn cả acc clone.
Lăng Tử Thanh không hiểu niềm vui loài người, chỉ làm chuyện nên làm.
"Xong, đã báo cáo hết những tài khoản xuất hiện." Kỷ Hạ Dương bận bịu xong, xiên miếng bánh waffles, ngoằm ngoằm trong miệng.
Lăng Tử Thanh thấy hắn bị dính sốt chocolate bên mép, rút tờ giấy ăn: "Cậu lau đi."
Kỷ Hạ Dương nhận giấy, chà lung tung lên mặt.
Sốt chocolate càng lem nhem.
Mới nãy Lăng Tử Thanh chẳng giúp được gì, giờ có cảm giác phải bù đắp cho đối phương. Anh nghĩ đơn giản, rút tờ khác, nhẹ nhàng lau sốt trên má hắn.
Kỷ Hạ Dương đần ra như bị sét đánh, sực tỉnh liền ngoan ngoãn đưa mặt ra: "Cảm ơn Tử Thanh~"
Lăng Tử Thanh mắc chứng OCD nhè nhẹ, cẩn thận lau sạch cho Kỷ Hạ Dương.
Những người bàn việc ở lô ghế riêng cũng đi ra.
Dẫn đầu là streamer, thấy khung cảnh này, không khỏi dừng chân.
Ánh nắng sáng trong phủ lên người Lăng Tử Thanh và Kỷ Hạ Dương, tạo thành phản quang huyền ảo dịu nhẹ, dưới mắt thường chỉ thấy hai bóng hình kề sát. Hai người mặt đối mặt, một người trong đó chậm rãi chạm từng chút, tỉ mẩn không bỏ qua chi tiết nào.
Chủ kênh ngẩn ngơ, người sau lưng phanh gấp vì đằng trước đột nhiên dừng lại, tò mò ngẩng lên hóng chuyện.
Lăng Tử Thanh nghe tiếng động, quay đầu liền đối mặt với cả đống gương mặt thảng thốt.
Đây là hiện trường đội quần gì vậy.
Lăng Tử Thanh hốt hoảng rụt tay, ném giấy ăn sang một góc.
"Sạch rồi hả?" Kỷ Hạ Dương thắc mắc, lia mắt sang mới thấy tất cả mọi người đang nhìn mình: "Ai thế?"
Hai mắt streamer sáng lên, thấy Kỷ Hạ Dương cực kỳ quen: "Anh là... 'Hậu duệ của trời với năng lực đồng tiền' ạ?"
Kỷ Hạ Dương ngạc nhiên: "Ơ, cô nhận ra tôi à? Cô là fan của tôi hở?"
Lăng Tử Thanh: "..."
Anh sai rồi, đây mới là đội quần chính hiệu nè.
Kỷ Hạ Dương chẳng hề xấu hổ, phất tay với chủ kênh, còn quay sang anh, giải thích đầy tự hào: "Đó là tên trên nền tảng video ngắn của tôi."
Lăng Tử Thanh nhếch môi: "Hiểu rồi."
Kỷ Hạ Dương giơ điện thoại, kiểm tra xem mình đã láng o chưa, đứng dậy đi đón fan: "Hẹ hẹ, tôi đi chào fan đã."
Lăng Tử Thanh im lặng đứng lên nhường đường, đồng thời kiểm tra biểu cảm của Từ Ngạn Khánh.
Từ Ngạn Khánh lướt qua lại giữa chủ kênh với Kỷ Hạ Dương, nhưng ánh mắt nhìn Lăng Tử Thanh lại vô cùng bình tĩnh, có vẻ không để tâm việc bạn cùng bàn từng kiêu kỳ sao lại thân mặt lau mặt cho người ta.
Lăng Tử Thanh thở phào, ngồi lại chỗ, vừa uống sữa vừa theo dõi Kỷ Hạ Dương tương tác với fan.
Streamer đang tự giới thiệu với Kỷ Hạ Dương: "Em là Kỳ Miêu Miêu, anh cứ gọi em là Tiểu Kỳ. Anh cũng đến đây livestream ạ?"
"Không á, tôi đến ủng hộ quán của bạn thôi."
"Quán này của bạn anh ạ?"
"Chuẩn, lát cứ tính bill cho tôi."
"Cảm ơn anh nhiều ạ!"
Giọng Tiểu Kỳ thánh thót, bình thường Kỷ Hạ Dương thích nói tone cao, hay tự động kéo dài âm cuối. Hai người đứng trò chuyện với nhau, cách nói tương đối hợp rơ, y chang người nhà thất lạc nhiều năm.
Lăng Tử Thanh nghe mà thấy miệng nghẹn sữa.
Ngọt ong cả sủ.
Tiểu Kỳ không quên mình đến để làm việc: "Em phải livestream review quán, không biết món nào mới ngon. Anh có gợi ý gì không ạ?"
Kỷ Hạ Dương không dám lớ ngớ với việc làm ăn của người ta: "Cô hỏi chủ quán đi, chắc phải cho người ta giới thiệu chứ?"
"Đúng ạ. Anh muốn livestream với em không?"
"Không được rồi, tôi đang dùng bữa."
"Sao dạo này anh không online ạ?"
"Tôi bận công việc."
Tiểu Kỳ thảng thốt, dòm hắn từ trên xuống dưới: "Hoá ra livestream chỉ là nghề tay trái của anh! Làm chơi chơi thôi mà đỉnh quá đi! Nhiều fans mong anh lắm ạ! Thường kêu một ngày không thấy anh là khó chịu!"
"Tôi mà cũng có fan cứng à?"
"Có chứ ạ! Trong đó có em nè!"
Lăng Tử Thanh nghe câu nũng nịu ngọt ngào, liếc sang thấy Kỷ Hạ Dương cười tươi phơi phới.
Sướng đủ no rồi, sợ quên hết đồ ăn trên bàn luôn.
Kỷ Hạ Dương cảm nhận được ánh mắt ấy, bốn mắt chạm nhau, chẳng hiểu sao nụ cười bớt tươi đi một tẹo: "Ừm... Cảm ơn nha, theo dõi lẫn nhau đi."
Tiểu Kỳ vui mừng gật đầu: "Dạ! Em theo dõi anh từ lâu rồi, chốc nữa sẽ nhắn tin cho anh."
Kỷ Hạ Dương trầm xuống, nói đầy khách sáo: "Ừa. Cô làm việc đi, tôi quay lại với bạn đây."
Tiểu Kỳ vẫy tay tạm biệt, đi tìm chủ quán hỏi nên gọi món nào.
Kỷ Hạ Dương lập tức chạy về.
Đường có vài bước mà chạy vội vã, về đến nơi liền ngồi xuống, hai tay ngoan ngoãn khoanh lên bàn.
"Tôi về rồi đây." Kỷ Hạ Dương lễ phép nói: "Xin lỗi nha, nói hơi nhiều nên không để ý anh."
Lăng Tử Thanh ngẩn người: "Không phải xin lỗi, cậu đến ủng hộ đã là tốt rồi."
Kỷ Hạ Dương chớp mắt: "Anh thật sự không giận chứ?"
"Sao lại phải giận?"
"Vậy là ổn."
Lăng Tử Thanh thấy Kỷ Hạ Dương thở phào, tự hỏi liệu ban nãy biểu cảm nhìn chằm chằm đôi người ta của mình có quá ô dề không.
Anh nghĩ không ra, nhưng tự cảm thấy phải bù đắp chút chút, chủ động gợi chuyện: "Cậu nhiều fans lắm à?"
Kỷ Hạ Dương lập tức hếch mặt: "Nhiều chứ! Anh xem nè!"
Kỷ Hạ Dương mần mò điện thoại, tiện đà ngồi xuống sopha bên Lăng Tử Thanh.
Lăng Tử Thanh thấy xem cũng được, đưa mắt nhìn thử.
Kỷ Hạ Dương vào tường nhà, cho anh xem lượng theo dõi: "Mấy trăm vạn, cũng cũng đi... Tôi ít hoạt động trên nền tảng này, thỉnh thoảng mới livestream."
Lăng Tử Thanh để ý bình luận tăng không ngừng: "Sớm vậy mà đã có người bình luận à."
"Thể hả?" Lâu lắm rồi Kỷ Hạ Dương chưa đăng nhập, tiện tay mở: "Tôi xem..."
Giao diện thay đổi, bình luận nhảy lên như sóng trào.
"Chồng yêu ơi, hôm nay anh có livestream không?"
"Nhớ ông xã iu quá huhuhu."
"Xin lỗi nha, tui thấy ảnh lao lực quá nên mới bảo ảnh nghỉ live, mà quên nói tui là người làm ấm giường ảnh nè."
Kỷ Hạ Dương đần mặt mất giây, vội vàng che kín màn hình: "Tôi không biết họ! Họ xàm ngôn đấy!"
Lăng Tử Thanh cũng ngơ ngác, quắn một lúc mới an ủi đầy tượng trưng.
"Đúng là cậu có nhiều fans cứng nhỉ."
-------
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Hạ Dương: Tôi hối hận quá! Vô cùng vô cùng hối hận!