Sói Con Nhà Hào Môn - Chanh Tử Đản Thát

Chương 26

 
Kỷ Hạ Dương vốn định khoe với Lăng Tử Thanh mình chỉ làm sương sơng cũng có mấy trăm vạn fans.

Không ngờ lại bị mấy khứa fans kêu ông xã đấm cho một phát nội thương.

Kỷ Hạ Dương liền giãy đành đạch giải thích: "Tôi chỉ livestream bình thường thôi, chẳng hiểu sao người ta gọi thế luôn."

Mặt Lăng Tử Thanh vẫn bình chân như vại: "Thì ra là vậy."

"Ừa! Tôi sẽ bắt họ không được gọi thế nữa!"

"Không cần đâu."

"Hở?"

"Đây là cách họ thể hiện tình cảm với cậu mà."

Kỷ Hạ Dương nhíu mày: "Tôi không cần fan thích kiểu đó, hứ!"

Lăng Tử Thanh không tranh cãi với hắn, chỉ gật đầu: "Ừm."

Kỷ Hạ Dương nói là làm, bổ sung phần giới thiệu: "Đừng gọi tôi là chồng!"

Xong xuôi, hắn dí màn hình đến trước mặt Lăng Tử Thanh: "Tôi viết rồi nè, mai mốt mấy cổ sẽ không bép xép nữa."

Lăng Tử Thanh liếc một cái, gật nhẹ đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại cúi xuống dòm điện thoại của mình.

"Anh đang xem gì đó?" Kỷ Hạ Dương bị lờ đi, buồn khổ hỏi.

"Có nhiều streamer bán hàng thật."

"Ừa... hay tôi cũng livestream bán hàng nhỉ?"

Đầu Kỷ Hạ Dương nhảy số, nghĩ cách kéo sự chú ý của Lăng Tử Thanh.

Cuối cùng Lăng Tử Thanh cũng rời mắt khỏi điện thoại, điềm tĩnh nhìn hắn: "Cậu nghiêm túc à?"

Kỷ Hạ Dương càng nghĩ càng thấy quá ổn: "Đúng! Tôi không lấy tiền, có khi còn tiết kiệm chi phí quảng cáo cho công ty."

Lăng Tử Thanh tính toán một chốc, bảo: "Tệp khách hàng của công ty mình không giống tệp khách hàng trên nền tảng."

Kỷ Hạ Dương nghĩ lại, đúng là thế thật.

Livestream của hắn hầu như là unboxing hôm nay mua gì, mai đi ăn hết bao nhiêu, kiểu khoe tiền á.

Fans theo dõi đều thích hóng hớt, nếu thấy hắn bắt đầu bán hàng, suy nghĩ đầu tiên là không mua nổi, phản ứng tiếp theo là: Khoan khoan, tôi mua được, nhưng streamer sao lại thay đổi vậy?

Mất fans là chuyện nhỏ, nhưng tốn công, tốn thời gian mà không bán được hàng mới là đau khổ.

Kỷ Hạ Dương rầu rĩ hai giây, đột nhiên nhận ra điểm mù: "Tử Thanh, anh xem livestream của tôi à?"

"Từng xem phát lại trên Weibo."

"Wa! Anh theo dõi Weibo của tôi ư!"

"Ừm, xem cậu có đi chơi không, sợ hôm sau cậu đi làm muộn."

"..."

Kỷ Hạ Dương cũng biết hồi xưa mình rất nhả nhớt, cẩn thận giải thích: "Tôi thay đổi rồi, giờ đã đi làm đúng giờ!"

Lăng Tử Thanh gật đầu điềm tĩnh: "Tôi biết, tôi đang nói hồi trước."

"Giờ không xem nữa à?"

"... Giờ vẫn xem."

Lăng Tử Thanh không chỉ dừng lại ở mỗi gật đầu nữa, rất phối hợp mà chuyển sang Weibo.

Kỷ Hạ Dương tha thiết hỏi: "Tài khoản của anh tên là gì? Theo dõi lẫn nhau nha."

"Không cần đâu. Tôi không chơi nhiều."

"Ừa rồi..."

"Bỏ qua việc livestream đi, bán hàng mệt lắm."

"Nhưng tôi muốn giúp mà."

Một khi Kỷ Hạ Dương đã muốn làm gì, hắn sẽ dốc sức nghĩ cách.

Hắn còn nắm rõ quy trình phát sóng trực tiếp.

Dù bảo livestream sương sương thôi, nhưng nếu thấy lượng theo dõi đứng một chỗ sẽ sốt ruột. Hắn từng mua follow, còn có đội acc clone đẩy bình luận, chơi một đợt liền thấy chán òm, bắt đầu nghĩ cách hút fans cứng.

Kỷ Hạ Dương coi đây như một trò chơi, bước đầu tiên là mua follow với chiến thuật giả vờ mình nổi tiếng, vung tiền là được hết, bước thứ hai bắt đầu hấp dẫn fans cứng, lúc này phải cần não.

Hắn từng hỏi ý kiến chuyên gia, vì không ký hợp đồng với các công ty nên lựa chọn bị bó hẹp. Hắn cũng không nóng vội, tham khảo kinh nghiệm và gợi ý của những người trong ngành, đi theo con đường riêng mình, từ đó sở hữu lượng fans ổn định.

Kỷ Hạ Dương nhảy ra ý tưởng bán hàng, muốn giúp đỡ liền bắt đầu tính kế: "Nếu không dựa vào giảm giá, cứ bán bình thường thì sao?"

Lăng Tử Thanh nghĩ một chốc liền hiểu: "Cậu muốn dựa vào hiệu ứng fans để mở rộng phân khúc sản phẩm cao cấp?"

"Ừa! Fans sẽ muốn sở hữu sản phẩm giống tôi."

"Vậy cũng khá ổn."

Kỷ Hạ Dương được công nhận liền sống dậy: "Nhỉ! Tôi cũng thấy ổn đó! Đầu tiên nên làm gì ta... À, gọi điện hỏi lão Du xem được không."

Đợt này hắn làm việc nghiêm chỉnh, nên số lần giao tiếp với tổng giám đốc Du Văn Lâm tăng theo cấp số nhân. Ban đầu chỉ báo cáo theo những gì Lăng Tử Thanh soạn sẵn một cách máy móc. Sau khi hiểu rõ công việc, không dừng lại ở việc đọc số liệu đơn giản, còn trao đổi thêm với Du Văn Lâm.

Du Văn Lâm đã gạt đi thành kiến, kêu Kỷ Hạ Dương đi tiếp khách với mình, có lần uống high quá liền gọi hắn là "Tiểu Kỷ". Kỷ Hạ Dương cũng chẳng thích xưng hô "sếp Du", "sếp Kỷ", cũng đổi thành lão Du.

Lập tức biến thành cách gọi cố định.

Xưng hô đã thoải mái hơn nên không còn xử sự với nhau cứng ngắc nữa. Thỉnh thoảng Du Văn Lâm sẽ tám dóc với Kỷ Hạ Dương, biết bây giờ sếp Du đang nhàn nhã đi câu cá, có ý tưởng liền gọi điện luôn.

Lăng Tử Thanh ngăn lại: "Khoan đã, còn chưa bàn xong chi tiết. Thứ 2 đi làm rồi tính tiếp."

3 phút háo hức của Kỷ Hạ Dương cũng xìu xuống: "Ừa ừa! Vậy hai ngày nghỉ này cần tôi chuẩn bị bản kế hoạch không?"

"Cậu cứ nghỉ ngơi đi."

"Ừa rồi... Anh muốn ăn bánh waffles không?"

Lăng Tử Thanh nhìn đối phương, nhẹ giọng bảo: "Tôi không ăn. Cậu cứ bình tĩnh mà ăn, đừng để lem sốt lên mặt nữa."

Kỷ Hạ Dương mím môi, xiên miếng bánh: "Nên ăn từ đâu đây..."

Lăng Tử Thanh đưa tay định cầm lấy: "Để tôi."

Kỷ Hạ Dương lập tức đưa sang: "Anh muốn đút cho tôi à?"

"..." Lăng Tử Thanh liếc sang hắn: "Tôi giúp cậu cắt nhỏ."

Kỷ Hạ Dương hơi thất vọng, nhưng nhìn cách Lăng Tử Thanh nghiêm túc cắt bánh waffles, lại vui vẻ quay sang.

Lăng Tử Thanh dùng những ngón tay thon dài xinh đẹp cầm dao nĩa, từ tốn cắt gọt, từng động tác đều nhã nhặn, cẩn thận.

Đều là vì hắn.

Kỷ Hạ Dương thấy bánh waffles ngon hơn muôn phần.

Lăng Tử Thanh đặt đĩa bánh đã chia miếng gọn gàng trước mặt đối phương, cầm điện thoại tiếp tục nghiên cứu.

Kỷ Hạ Dương nhận ra biểu cảm trở nên tập trung của Lăng Tử Thanh, giữ im lặng, ngoãn ngoãn bắt đầu xử đĩa bánh.

Hắn muốn cho Lăng Tử Thanh không gian yên tĩnh, nhưng người khác lại không như thế. Streamer bắt đầu phát sóng trực tiếp rồi, Tiểu Kỳ mở đầu sang sảng: "Chào buổi sáng các cục cưng!", chấn động toàn quán cafe.

Lăng Tử Thanh liếc bên đó, khoé môi không tự chủ mà mím lại.

Thể hiện sự khó chịu.

Kỷ Hạ Dương quan sát đã lâu nên có thể đọc vị được Lăng Tử Thanh, gợi ý: "Hai chúng mình sang ghế riêng ngồi đi?"

Lăng Tử Thanh thoáng nhìn đồ ăn ngập bàn: "Không cần đâu, ở đây là được."

Kỷ Hạ Dương biết anh ngại phiền, đẩy nhanh tốc độ há mồm, nhanh nhẹn càn quét đồ ăn để tiện chuyển sang bàn khác.

Hắn nhét hết mấy miếng bánh waffles vào mồm, một hơi uống cạn đồ uống, lại nhồm nhoàm cánh gà, nhưng cánh gà hơi to, bị mắc xương khiến cổ họng ngứa ngáy.

Hắn không dám ho thẳng vào mặt Lăng Tử Thanh, cố gắng nín lại, xoay người mới dám khẽ khàng khụ khụ.

Kỷ Hạ Dương nín nghẹn đến rơi nước mắt sinh lý, một mình chịu khổ nhìn sàn nhà mờ nhoè trước mặt.

Vai đột nhiên được vỗ nhẹ, bên tai vang giọng thăm hỏi dịu dàng: "Cậu có sao không?"

"Hức, khó chịu quá." Một mình thì có thể chịu được, nhưng được quan tâm là vỡ bờ liền.

Lăng Tử Thanh đưa hắn giấy ăn: "Cậu nhổ ra đi."

Kỷ Hạ Dương nghe lời làm theo, lại nhận cốc nước, nhấp một ngụm: "Hợ~ thoải mái hơn rồi."

Lăng Tử Thanh lại đưa giấy cho hắn lau miệng: "Cậu muốn đổi bàn à?"

Kỷ Hạ Dương sau một hồi oằn tà là vằn đành thật thà đáp: "Tôi nghĩ anh muốn đổi, nên... định ăn hết đồ ăn cho tiện di chuyển."

Lăng Tử Thanh hơi ngỡ ngàng, sau đó mặt giãn ra: "Tôi biểu hiện rõ ràng vậy à?"

"Không rõ lắm, nhưng tôi hiểu được."

"Cậu hiểu kiểu gì?"

"Miệng anh, với mắt á."

"Ồ, chính tôi cũng chẳng biết."

Kỷ Hạ Dương thấy Lăng Tử Thanh như đang nghĩ ngợi gì đó, cuống quýt: "Ầy, đừng giấu nữa. Tôi đã quan sát cả tháng, khó khăn lắm mới nghiên cứu ra đó..."

Lăng Tử Thanh nhíu mày: "Sao lại phải nghiên cứu?"

Kỷ Hạ Dương giật thót.

Toi rồi, đáp kiểu gì giờ. Không thể phọt thẳng ra là tôi thích anh được.

Hắn chưa xác định được tính hướng của Lăng Tử Thanh, nhưng tự nhận định rằng tỏ tình bừa sẽ không có kết quả tốt.

Cũng may Lăng Tử Thanh không phát hiện điều gì khác thường, tự tìm lý do: "Cậu sợ tôi lắm à?"

Kỷ Hạ Dương thộn mặt, vội giải thích: "Không phải! Tôi chỉ là... muốn học khí chất của anh thôi. Anh cũng từng bảo mà, không thể cứ nghĩ gì nói đó được, phải biết xem mặt đoán ý."

Đúng là Lăng Tử Thanh từng nói vậy, chấp nhận lời giải thích: "Thế cũng ổn."

Kỷ Hạ Dương thấy mình trót lọt liền thả lỏng: "Có cần đổi bàn không?"

"Không cần đâu. Thật ra cũng không ồn lắm."

"Ừa ừa."

Kỷ Hạ Dương liếc sang bên kia, thấy Tiểu Kỳ đang lí lắc giới thiệu cho người xem bàn ăn của mình. Sau đó camera man đổi vài góc quay hình, Tiểu Kỳ cắn một miếng, nhai kỹ nuốt chậm cảm nhận hương vị.

Kỷ Hạ Dương cảm thán: "Ăn chậm ghê."

Lăng Tử Thanh đột nhiên nói: "Chậm một chút cũng chẳng sao, sẽ không bị nghẹn."

Kỷ Hạ Dương rầu rĩ chống chế: "Ban nãy chỉ là lỗi kỹ thuật thôi! Bình thường tôi không dễ nghẹn nhá!"

"Hình như tối qua cũng bị nghẹn."

"Đó là do thịt cắt to quá!"

"Ừ rồi."

"Hứ!"

Lăng Tử Thanh nghe tiếng hứ, cười khẽ, đưa cốc nước hoa quả qua.

Kỷ Hạ Dương chộp lấy, tu ừng ực, còn cố tình thở dài thoả mãn: "Hờ~"

Lăng Tử Thanh lại bị hành động ngốc nghếch này chọc cười, khoé môi cong lên.

Cách đó không xa, chủ quán cafe Từ Ngạn Khánh vô tình liếc mắt sang, ngơ ngác.

Người đang cười dịu dàng kia, chính là Lăng Tử Thanh luôn lạnh lùng, tránh xa cả thế giới ư?

*

Lăng Tử Thanh và Kỷ Hạ Dương ăn trưa ở quán cafe xong, chia tay ai về nhà nấy.

Với cuối tuần, Lăng Tử Thanh dùng để phục hồi bản thân, còn Kỷ Hạ Dương thì làm bạn với gia đình.

Hai người chỉ liên hệ vào cuối ngày chủ nhật, dặn dò hắn chuẩn bị sơ lược kế hoạch quảng cáo qua livestream.

Thứ 2, cả hai làm theo những gì đã bàn. Dự án sẽ do phòng PR phụ trách chính, Lăng Tử Thanh mua bữa sáng và cafe để thưởng tăng ca, Kỷ Hạ Dương phụ trách khoản phát sóng.

Kỷ Hạ Dương nói suông thì không được, mở tường nhà trên nền tảng rồi trình bày: "Số lượng theo dõi là 487 vạn, thời gian này đang có chiều hướng đi lên, tỉ lệ tương tác cũng rất cao, ví dụ như bình luận..."

Vừa chọt vào mục bình luận, một đống thông báo mới ồ ạt nhảy lên.

"Rảnh rỗi sửa giới thiệu mà không rảnh để live à?"

"Ai thèm rảnh háng mà kêu đồ *** là chồng chứ?"

"*** mẹ! Nghĩ mình là ai? Đồ rác rưởi!!! **** mẹ mày đi!"

Hầu hết những bình luận tục tĩu đều bị censored, nhưng chỉ cần liếc mắt là hiểu những dấu sao đó chính là "chết", "đù", "vãi" rất xúc phạm.

Mọi người đang ngồi trong phòng họp, kết nối màn hình điện thoại của Kỷ Hạ Dương với màn chiếu. Ai nấy khi thấy đống comment này cũng nghệt mặt, Kỷ Hạ Dương nhanh nhẹn chạy khỏi phần bình luận, Lăng Tử Thanh lập tức bổ sung bằng bảng số liệu phân tích thị trường, tránh để hiện trường xấu hổ.

Kỷ Hạ Dương không còn là khứa bộp chộp gặp biến là nhảy dựng lên của ngày xưa, tay hắn thao tác, miệng cười cười: "Ầy, càng nổi càng nhiều thị phi. Thế cũng chứng tỏ tài khoản của tôi có lượng tương tác lớn."

Những người khác cũng nhao nhao đồng tình, giúp hắn bớt khó xử.

Chút sự cố nho nhỏ này không thay đổi chu trình dự án đã chuẩn bị. Cuộc họp sáng bắt đầu lúc 9:30, không dư dả thời gian. Mọi người đều biết công việc là quan trọng nhất, với lại ai cũng là dân lướt mạng lâu năm, thừa hiểu anh hùng bàn phím chẳng phải điều lạ lẫm, tập trung vào kiếm miếng cơm.

Lăng Tử Thanh bắt tay vào việc, nhưng đầu thì nghĩ đến cách ứng xử của Kỷ Hạ Dương.

Kỷ Hạ Dương trông rất thư giãn, tốt lắm.

Nhưng mà... hắn rèn rũa thái độ thư giãn đó kiểu gì nhỉ? Hay bị ăn chửi nhiều nên quen rồi?

Kỷ Hạ Dương luôn cười tươi mỗi buổi livestream, thấy cái gì ngứa mắt cũng chỉ xuề xoà giận lẫy, chưa từng nổi cáu hay văng tục, nhưng những người kia lại dám chửi hắn nặng nề cỡ đó.

Lăng Tử Thanh biết anh hùng bàn phím toàn những đứa lý sự cùn, nhưng lòng không phục, đóng đinh chuyện này trong đầu.

Cuộc họp diễn ra rất trơn tru, Du Văn Lâm phê duyệt dự án, còn rất hào phóng mời cả nhóm đi ăn trưa ở nhà hàng gần công ty.

Lăng Tử Thanh không hào hứng với việc ăn uống, vừa đặt mông xuống liền bắt đầu report đống bình luận ác ý.

Fans đã report một lượt nên sạch hơn ban nãy. Nhưng cũng có đứa sồn sồn, quyết tâm oẳng oẳng cho đến khi Kỷ Hạ Dương chịu ra mặt đáp trả, miệng "phun châu nhả ngọc", một người nhưng N cái clone hùng dũng xông pha.

Lăng Tử Thanh ngứa cả mắt, cũng bắt đầu tham chiến.

Nhưng anh không biết cãi lộn, tính học mấy câu chửi của đối phương, nhưng gõ xuống lại thấy mất phong độ nên vẫn chốt bằng báo cáo với nền tảng.

Nhưng anti kia bị khoá acc này thì thay bằng acc khác, còn biết cách chửi nhau mà không đụng trúng từ cấm.

Lăng Tử Thanh bực mình, làm việc trực tiếp với quản lý của nền tảng, thu thập bằng chứng anti fan bôi nhọ Kỷ Hạ Dương, chuẩn bị dùng pháp luật giải quyết.

Anh đang bận tối mắt tối mũi, bị Kỷ Hạ Dương bắt thóp: "Tử Thanh, sao anh ăn có tí tẹo thế? Ăn đi đã, đừng nghịch điện thoại nữa."

Lăng Tử Thanh ngẩng lên, vì đọc bình luận quá lâu, ngẩng lên lại nhanh nên đầu hơi ong ong: "Không sao."

Kỷ Hạ Dương nhìn vào màn hình, ngơ ngác, thì thầm hỏi: "Anh đang xem livestream à?"

Lăng Tử Thanh không giấu diếm: "Tôi đang cãi nhau với anti."

"... Hở?"

"Có người phá banh mục bình luận của cậu."

"Ôi dào, chả sao hết! Cứ coi như chó điên sủa bậy đi."

"Không được! Tôi phải khiến nó bay account!"

Kỷ Hạ Dương còn định nói thêm, lại thấy Lăng Tử Thanh cúi đầu.

Lăng Tử Thanh đang say sưa đấu võ mồm, không có tâm trạng kiềm chế cảm xúc. Lông mày khẽ chau lại, môi mím chặt, những ngón tay bay trên màn hình như đánh một khúc nhạc giận dữ sôi trào, nhận ra tay gõ không đủ nhanh liền hậm hực tự trách.

Kỷ Hạ Dương nhìn không chớp mắt.

Lăng Tử Thanh thế này dữ quá đi. Cơ mà là... đáng yêu dữ dằn luôn á!
 

Bình Luận (0)
Comment