Lăng Tử Thanh dùng nguyên buổi trưa chiến đấu với antifan, cuối cùng còn thắng trận. Anti nhận ra việc báo công an không phải là hù doạ, lập tức rối rít, tắt tiếng chạy đến xin lỗi.
Lăng Tử Thanh cho Kỷ Hạ Dương xem bài xin lỗi của đối phương: "Cuối cùng nó cũng nhận lỗi nè."
Kỷ Hạ Dương cười cười, đưa tay vỗ vai anh: "Wa! Tử Thanh siêu quá đi!"
Lăng Tử Thanh cảm thấy sai sai ở đâu đó.
Sao cách nói này cứ như đang dỗ trẻ con thế? Hình như giống y chang cách anh nịnh Kỷ Hạ Dương nhỉ?
Anh nhíu mày, đánh giá lại những gì mới xảy ra.
Tuy Lăng Tử Thanh sử dụng thủ đoạn đúng đắn, nhưng bản chất vẫn giống xù lông cắn xé antifan, giống y chang Kỷ Hạ Dương hồi xưa. Vậy mà Kỷ Hạ Dương lại bắt chước điệu bộ của anh, dịu dàng, nhỏ nhẹ vuốt lông để anh dịu xuống.
Lăng Tử Thanh thấy hơi mất mặt.
Anh luôn nhắc đối phương không được hành động theo cảm tính, mà bản thân mình lại...
"Khụ." Lăng Tử Thanh húng hắng ho nhẹ, biểu cảm nghiêm túc: "Thấy hơi mất thời gian."
Kỷ Hạ Dương không xen vào, chỉ đưa sang một cốc trà nóng: "Không phải, anh đang làm điều đúng đắn, đang bảo vệ quyền cá nhân hợp pháp à."
Đúng là thế thật.
Ý của Lăng Tử Thanh là mình xấu hổ vì được dỗ nên mới kêu phí thời gian, nhưng lòng không hối hận. Vừa nghe Kỷ Hạ Dương nói, niềm vui nho nhỏ ấy quay lại, uống trà nóng không đường cũng ngọt ngào.
Lăng Tử Thanh thả nhẹ động tác uống trà, khoé môi sau chiếc ly khẽ cong lên.
Hai tay ôm cốc, cười tủm tỉm.
Kỷ Hạ Dương nhìn thấy hết, không nhịn được mà cười to: "He he, Tử Thanh à, anh đáng yêu thật đấy!"
Đáng yêu? Miệng Lăng Tử Thanh lại trễ xuống, trừng mắt với Kỷ Hạ Dương.
Kỷ Hạ Dương không để ý ánh nhìn giận dữ của đối phương, tự cười ngặt nghẽo. Cười mệt xong, tay lại vòng ra sau ghế, tính dựa vào nghỉ ngơi, nhưng lại mất đà, kêu "Áu!" một cái, lưng đập vào thành ghế xoay mòng mòng.
Lăng Tử Thanh vô cùng hả hê: "Không sao chứ?"
"Không sao... không được cười."
"Tôi không cười."
"Mắt anh đang cười!"
"Ừm, không nhìn cậu nữa."
Lăng Tử Thanh dời mắt, để lại chút sĩ diện cho Kỷ Hạ Dương.
Kỷ Hạ Dương không phải người sĩ diện, lại oang oang: "Không không không! Cứ nhìn tôi đi. Tôi nhìn anh, anh cũng phải nhìn tôi, thế mới là phép lịch sự tối thiểu của con người."
Lăng Tử Thanh nghe xong, cau mày quay sang: "Cậu đang nói gì đấy?"
"Không có gì." Kỷ Hạ Dương chống cằm, cười tươi rói, bình tĩnh nhìn anh: "Hẹ hẹ."
Lăng Tử Thanh không muốn mắt đối mắt với Kỷ Hạ Dương, bàn việc chính: "Cậu sắp phải chuẩn bị livestream bán hàng, muốn giảm bớt thời gian đi kiểm tra các cửa hàng không?"
"Bớt như nào?"
"Tôi đi rồi về báo cáo với cậu."
"Ơ! Tôi không muốn tách anh ra!"
"..."
Lăng Tử Thanh nhìn biểu cảm khiên cưỡng của đối phương, rồi lại nhìn bàn tay túm mình đầy kích động, thở dài: "Phải tạm thời chia nhau ra làm việc, đừng diễn như sinh ly từ biệt thế này."
Đúng là Kỷ Hạ Dương đang diễn: "Hức hức hức, nhưng tôi không muốn. Không có anh tôi không thể làm được gì."
Lăng Tử Thanh không để ý đến sự phẫn nộ của đối phương, khuyên nhủ: "Không đâu, cậu tiến bộ nhiều mà, không cần tôi giúp cũng có thể xử lý được mọi việc."
"Không thể, không có anh là không được."
"Chưa hiểu ở đâu? Tôi chỉ cho."
Lăng Tử Thanh hoàn toàn vô cảm với điệu bộ khóc lóc ăn vạ, đưa báo cáo tuần cho Kỷ Hạ Dương.
Còn chưa mở folder, Kỷ Hạ Dương lập tức bảo: "Cái gì cũng không biết."
Lăng Tử Thanh hiểu luôn, cậu ấm này đang giận dỗi. Cũng không trách được, Kỷ Hạ Dương gặp đề khó, quay đầu là có đáp án ngay. Lúc lười biếng còn để anh làm hộ, tạo thành thói biếng nhác.
Nhưng Lăng Tử Thanh không thể bế Kỷ Hạ Dương mãi. Giống xe đạp có bánh trợ lực, luôn có sự vững vàng nên tự thôi miên bản thân, chẳng biết liệu mình có thể tự giữ thăng bằng hay không. Muốn biết lời giải, đầu tiên phải dỡ hai chiếc bánh xe nâng đỡ.
"Hai cái bánh trợ lực" này rất vui lòng được dỡ bỏ rồi lăn thật xa.
"Đã lâu như thế, sao cái gì cũng không biết được?" Lăng Tử Thanh nương theo Kỷ Hạ Dương: "Vậy tôi không hoàn thành trách nhiệm rồi, đành phải báo chủ tịch Kỷ mời người tài khác vậy."
Kỷ Hạ Dương thộn mặt, nhanh chóng sửa lời: "Tôi biết chút chút."
Lăng Tử Thanh hài lòng: "Thế ổn rồi. Mai tôi sẽ đi thị sát cửa hàng, cậu và Tiểu Trịnh phụ trách cuộc họp dự án livestream."
Kỷ Hạ Dương chưa đồng ý vội, đưa ra điều kiện: "Tôi đã nghe lời rồi, anh không được bảo bố tôi điều chuyển công tác nha."
Lăng Tử Thanh nghĩ thầm, mình nào có thể dễ đi đến thế.
Nhưng muốn doạ Kỷ Hạ Dương, ngẫm nghĩ một hồi mới cẩn thận đáp: "Phải xem biểu hiện của cậu."
"Hiểu rồi!" Kỷ Hạ Dương lập tức giật lấy tài liệu buổi họp: "Tôi bắt tay vào chuẩn bị ngay!"
Lăng Tử Thanh vui mừng gật đầu: "Tôi về văn phòng đây. Cậu cần gọi Tiểu Trịnh đến không?"
Kỷ Hạ Dương còn khá biết điều, ngoan ngãn đáp: "Lúc nào tôi cần sẽ tự gọi cổ đến."
Giờ Lăng Tử Thanh mới hơi yên tâm, đi xử lý việc của mình.
Dù trên danh nghĩa là trợ lý phó tổng công ty chi nhánh, nhưng vẫn là lính nghe lệnh chủ tịch Kỷ. Chủ tịch không có ý để Lăng Tử Thanh buông tay hoàn toàn, nghe nói Kỷ Hạ Dương đã bắt đầu tự lập, không còn buông thả như trước, nên đẩy dự án hợp tác với tập đoàn Vĩnh Thái cho anh.
Lăng Tử Thanh không chia sẻ với Kỷ Hạ Dương. Một là hắn không quan tâm, thứ hai là...
Lăng Tử Thanh nhớ lại gương mặt buồn đau "không muốn tách ra" của đối phương, váng cả đầu, xoa trán trấn tĩnh mới lo tiếp việc của mình.
Chưa qua bao lâu, Kỷ Hạ Dương gọi Tiểu Trịnh đến giúp. Tiểu Trịnh ngồi lại nửa tiếng, sau đó qua phòng PR gọi người để bàn tiếp. Cuộc họp nhỏ kéo dài hơn 1 tiếng, Tiểu Trịnh đi ra cùng nhân sự phòng PR, Kỷ Hạ Dương vẫn ở rịt trong văn phòng.
Đừng bảo đang ngồi chơi nhé?
Lăng Tử Thanh cầm theo tệp tài liệu không mấy quan trọng, đi đến gõ cửa.
Sau cánh cửa, Kỷ Hạ Dương hắng giọng cực giả tạo, cùng giọng điệu cố ý đè thấp: "Mời vào."
Lăng Tử Thanh bước vào, đập vào mắt là Kỷ Hạ Dương mặt lạnh như tiền.
"Cậu cần ký tên văn kiện này."
"Ừm."
Kỷ Hạ Dương nhận văn kiện, lướt qua, mừng ra mặt: "Ủa~ Văn kiện này đâu cần gấp. Anh nhớ tôi à?"
Chưa được 1 phút, Kỷ Hạ Dương đã thoát vai sếp tổng kiêu kỳ lạnh lùng, chớp mắt đã làm nũng.
Lăng Tử Thanh không giấu diếm: "Tôi muốn xem cậu đang làm gì."
"Tôi đang xem báo cáo của cửa hàng ở Duyệt Tư. Họ đã gửi phản ánh của khách hàng, muốn tìm hiểu phương án cải thiện chất lượng dịch vụ giao hàng."
"Thật à?"
Lăng Tử Thanh lại gần, nhận thấy Kỷ Hạ Dương thật sự đang đọc báo cáo và nghiên cứu tài liệu.
Kỷ Hạ Dương bĩu môi: "Anh không tin tôi à? Thế ở lại giúp đi."
"Cậu muốn tôi làm gì?"
"Ngồi cạnh tôi, cổ vũ tôi."
"..." Lăng Tử Thanh xác định Kỷ Hạ Dương chưa đủ tiến bộ: "Đừng đùa nữa. Làm việc nghiêm túc đi."
Kỷ Hạ Dương hậm hực mấy tiếng, đưa lại văn kiện đã ký tên: "Anh cũng đừng tìm cách kiểm tra tôi nữa. Cứ về văn phòng đi."
Miệng Lăng Tử Thanh nhếch lên.
Nét hờn dỗi này cũng là anh dạy à?
Kỷ Hạ Dương nhăn mặt mấy giây, lại cười hẹ hẹ: "Muốn kiểm tra thì không cần nghĩ cách đâu, cứ đến thẳng đây là được."
Lăng Tử Thanh nhìn khuôn miệng cười toe toét, chút cảm xúc rối bời bị hoà tan.
Chắc chắn không phải là anh dạy, Kỷ Hạ Dương vốn đã đáng yêu như thế.
*
Lăng Tử Thanh phải cân giữa việc của tổng bộ và chinh nhánh, lại đang trong giai đoạn nước sôi lửa bỏng nên chạy đôn chạy đáo.
Vì quá bận nên không thể theo sát Kỷ Hạ Dương. May mà Kỷ Hạ Dương cũng bớt việc cho anh, tự mình xử lý phần lớn công việc, nếu chưa chắc chắn ở phần nào, hắn sẽ ghi chú lại và hỏi sau, không hề vin vào lý do "không thể tách ra".
Có đôi lúc, những câu hỏi của Kỷ Hạ Dương chẳng liên quan đến công việc: "Tử Thanh, anh chọn một trong hai nhà hàng đi."
"Nhà hàng?" Lăng Tử Thanh thắc mắc: "Sao phải chọn?"
"Anh cứ chọn đi."
"Huân Á đi. Cậu tính làm gì?"
Kỷ Hạ Dương cười he he: "Bí mật. Lúc đó anh sẽ biết."
Lăng Tử Thanh phải đến trụ sở chính ngay, không hỏi nhiều, chỉ tò mò một chốc liền quên tiệt.
Lần thứ hai hỏi vấn đề không lên quan, anh chỉ cần liếc một cái là hiểu ý liền.
"Tử Thanh, hôm nay tôi livestream á. Anh có phải về trụ sở không?"
"Đương nhiên là không."
"Thật hả?"
"Ừm, tôi sắp xếp xong rồi."
Dù có bận đến mấy, Lăng Tử Thanh cũng phải để ra thời gian cho buổi phát sóng trực tiếp. Chủ tịch Kỷ nắm được tình tình, bảo anh theo sát, hỗ trợ Kỷ Hạ Dương.
Kỷ Hạ Dương mừng rỡ, miệng sắp nhếch đến mang tai: "Mừng quá! Anh chọn quần áo cho tôi đi!"
Địa điểm livestream ở nhà Kỷ Hạ Dương, nội dung hướng đến cuộc sống hàng ngày. Kỷ Hạ Dương không đi theo phong cách bán hàng với khuyến mãi khủng như các streamer khác, giữ nguyên hình tượng, lồng ghép giới thiệu sản phẩm trong khi giao lưu với fans.
Hai sản phẩm lên sàn hôm nay là máy xay và máy xào tự động(*). Hai sản phẩm này có doanh thu ổn định, ưu điểm là chất lượng tốt và dễ sử dụng. Ban đầu, những khách hàng đã trải nghiệm đều giới thiệu cho người quen, nhưng trên thị trường có quá nhiều sản phẩm tương tự, giá thành cao, khó đẩy mạnh doanh số.
(*)Máy xay thì chắc mọi người quen rồi, máy xào là cái này nha:
Nên bữa cơm hôm nay hắn sẽ cho người xem nhìn nhận chất lượng sản phẩm, hiểu được thế nào là tiền nào của nấy.
Kết quả giống những gì họ đã dự đoán. Kỷ Hạ Dương thật sự có rất nhiều fans cứng, dù biết có quảng cáo cũng không bực mình, có người sốt sắng nhắc: "Đừng thộn nữa, hãy quảng cáo đi!", thậm chí còn giúp spam link sản phẩm trên comment. Nhưng công bằng mà nói thì máy móc xài ổn, dù có vài người không quá thích Kỷ Hạ Dương, nhưng vẫn xuống tiền vì chất lượng sản phẩm.
Kể cả không tung nhiều khuyến mãi shock, nhưng doanh thu của hai sản phẩm này vẫn lên như diều gặp gió.
Lăng Tử Thanh thả lỏng, định bụng báo tin vui cho chủ tịch.
Anh đang gõ chữ, đột nhiên nghe tiếng gọi kép từ điện thoại và ngay trước mặt: "Tử Thanh, mau đến đây!"
Lăng Tử Thanh ngước lên, thấy Kỷ Hạ Dương ôm bát rất ngoan.
Mắt đối mắt, khoé môi Kỷ Hạ Dương hơi cong lên, giơ cao cái bát như đang khoe khoang: "Thịt viên này ngon lắm! Anh đứng đó đi, tôi cho anh thử nè."
"Thôi." Lăng Tử Thanh thấy hắn định rời khỏi máy quay, xua tay ngăn cản.
Kỷ Hạ Dương nhận ra đối phương đến gần, ngồi im, tiếp tục ôm bát ngoan ơi là ngoan.
Comment spam đáng yêu liên tục.
"Yêu thế!"
"Baby có đồ ăn ngon liền muốn chia sẻ, ngoan xinh yêu thật sự!"
"Ai mà có phúc zạ?"
Bên này, Lăng Tử Thanh, người đang được hâm mộ đi tới góc máy quay, đưa tay cầm bát: "Cảm ơn."
Người xem được thấy một bàn tay thon dài nhận lấy bát cơm của Kỷ Hạ Dương, lại nghe thêm giọng nói dịu dàng, thanh ngọt nói cảm ơn.
Comment lập tức bùng nổ.
"Má ơi! Giọng hay thế!"
"Không cần cảm ơn, mạng em xin dâng cho anh nè!"
"Tay đẹp ghê! Mua bát có tặng kèm tay không ạ?"
"Mua bát chắc chắn là không rồi. Nhưng em đã mua cả máy xay lẫn máy xào, có thể được chiêm ngưỡng nhan sắc anh zai không?"
Lăng Tử Thanh đang ăn nên không rảnh đọc bình luận, nhưng lại cảm giác những ánh mắt của đồng nghiệp xung quanh trở nên kỳ lạ.
Kỷ Hạ Dương lại đọc được hết, mếu máo: "Nè, nhìn tui chưa đủ à? Tui giận đó nha!"
Lăng Tử Thanh liếc xuống điện thoại mới phát hiện vấn đề. Anh đương nhiên sẽ không lộ mặt, xoay người ngồi nguyên tại chỗ, vừa ăn thịt viên vừa xem Kỷ Hạ Dương xoay sở với fans thế nào.
Kỷ Hạ Dương vẫn đang doạ nạt: "Này này! Mấy người thay lòng đổi dạ nhanh quá vậy! Không được! Streamer chỉ có mình tôi thôi! Hứ!"
Dữ quá đi! Làm nũng đủ kiểu để hốt các fans trở lại.
Lăng Tử Thanh bình tĩnh cụp mắt.
Thịt viên tươi mới, không quá mỡ màng, vị ngon tuyệt.
Nhưng Kỷ Hạ Dương đang giận sôi.
Sao luôn có người giành giật Tử Thanh với hắn vậy?
Kỷ Hạ Dương càng nghĩ càng tức, đao pháp chặt thái thêm hung hăng, còn làm thêm món "fans trộn gỏi". May mà nét phẫn nộ của hắn làm người ta muốn véo má, fans mẹ đổ xô vào spam, đẩy hết những bình luận nhắc đến Lăng Tử Thanh xuống đáy.
Tiếp theo, livestream sôi động đến tận nửa đêm, Kỷ Hạ Dương tám chuyện với fans thêm một lúc, vung quà tặng rồi kết màn hoàn hảo.
Kỷ Hạ Dương xoa gương mặt cười đến sắp sái quai hàm, chạy qua xem số liệu: "Doanh thu được bao nhiêu? Có biểu đồ chưa. Từ từ, phải bóc tách sản phẩm trước, xem lượng bán của máy xay đã."
Lăng Tử Thanh cũng đứng cạnh, thấy Kỷ Hạ Dương như vậy, mỉm cười: Cuối cùng cậu ấm cũng có cơ hội nghỉ ngơi, nhưng vẫn nhớ trách nhiệm phó tổng, không cần nhắc cũng chạy qua kiểm tra.
Đúng lúc này, ông Kỷ nhắn tin hỏi thăm: "Sao rồi?"
Lăng Tử Thanh nhớ tin nhắn chưa kịp gửi, ra ban công không bóng người, bấm gọi: "Chủ tịch, tôi báo cáo ngài ngay đây."
Chủ tịch không nghiêm trọng đến vậy, nghe xong liền bật cười: "Cuối cùng cũng ra dáng con người! Một quãng đường khó khăn."
"Vâng, cậu chủ đã hoàn thành rất xuất sắc."
"Cậu cũng rất giỏi. Vất vả rồi."
"Việc nên làm ạ."
"Cậu có thể quay lại rồi."
Lăng Tử Thanh ngẩn người, đột nhiên quên phép lịch sự, hỏi trực tiếp: "Lúc nào?"
Chủ tịch Kỷ tưởng anh đang mừng, cười đáp: "Càng nhanh càng tốt? Tôi biết để cậu làm trợ lý ở chi nhánh là thiệt thòi, chắc chắn rất muốn quay lại nhỉ."
Lăng Tử Thanh quay đầu, nhìn Kỷ Hạ Dương qua cửa kính.
Kỷ Hạ Dương tự tổng kết với cấp dưới, hoàn toàn không còn dáng vẻ một câu hỏi ba lần của ngày xưa.
Vấn đề Kỷ Hạ Dương thắc mắc với anh ngày càng ít, gần đây chỉ hỏi lại mỗi thời gian phát sóng. Trong lúc Lăng Tử Thanh không để ý, Kỷ Hạ Dương đã có thể tự gồng gánh một phương.
Lăng Tử Thanh hơi hoảng hốt, mở miệng khó khăn, giọng nói như bị gió thổi bay: "Vâng, tôi cần phải về rồi."