Sói Con Nhà Hào Môn - Chanh Tử Đản Thát

Chương 28

 
Giờ Kỷ Hạ Dương không còn sợ phát biểu, có ý tưởng là lên tiếng ngay. Suy nghĩ mạch lạc, thậm chí còn tranh thủ chút thời gian để ngó Lăng Tử Thanh đang đứng ngoài ban công nói chuyện điện thoại.

Lăng Tử Thanh có lạnh không? Sao nói gì lâu vậy?

Kỷ Hạ Dương lập tức đoán được người gọi là ông bô mình. Cũng chỉ có boss lớn của tập đoàn mới khiến Lăng Tử Thanh trịnh trọng, nghiêm túc hứng gió chăm chú lắng nghe.

Hắn nghĩ đến tính càm ràm của ông bô, thầm nhủ Lăng Tử Thanh còn phải trao đổi thêm lúc nữa, tổng kết đầy nhanh gọn: "Sáng mai mọi người cứ nghỉ, trưa đến nhà hàng Huân Á chơi tiệc mừng."

Ai nấy đều sống dậy.

Tiệc mừng này xịn lắm á, được mời đến nhà hàng cao cấp quẩy tung dời, không cần làm việc.

Kỷ Hạ Dương nghe tiếng hoan hô mừng rỡ của đám đông, cũng vui vẻ: "Được rồi, mọi người về nhà đi."

Hắn tiễn cấp dưới xong, liền cầm áo khoác, chuẩn bị đưa cho Lăng Tử Thanh.

Lăng Tử Thanh đã trao đổi xong, đang mở cửa ban công.

Kỷ Hạ Dương đi đến, đưa áo cho anh: "Bên ngoài lạnh lắm đúng không? Bố tôi thật là, nửa đêm rồi còn lải nhải..."

Lăng Tử Thanh không từ chối đối phương, dịu dàng hỏi: "Vừa nãy mọi người reo hò gì thế?"

"Ngày mai tổ chức tiệc mừng ở nhà hàng Huân Á."

"Bữa nọ cậu bảo tôi chọn nhà hàng là vì chuyện này à?"

Kỷ Hạ Dương cười hehe: "Đúng thế! Tôi đã bảo Tiểu Trịnh đặt bàn rồi. Phòng tiệc to lắm, dẫn người nhà theo vẫn đủ chỗ. Tôi cũng báo Lão Du rồi, 8 giờ sáng mai ổng lên máy bay, kể cả bị delay vẫn kịp về ăn trưa. Tụi tôi còn làm một cái banner chúc mừng doanh số bùng nổ, tạo bất ngờ cho ổng."

Hắn nói xong, nhìn Lăng Tử Thanh bằng ánh mắt háo hức.

Khen tôi đi, tôi chu đáo chưa, không cần anh nhắc cũng đã chuẩn bị tươm tất tiệc mừng rồi đó.

Lăng Tử Thanh thật sự nở nụ cười, nhưng không mặn không nhạt nói: "Thế thì tôi yên tâm rồi."

Kỷ Hạ Dương không được khen như dự kiến, cực kỳ thất vọng.

Hắn liền cụp mắt mím môi, những đầu ngón tay nhợt nhạt nắm góc áo khoác của Lăng Tử Thanh, lo lắng hỏi: "Anh sao thế? Khó chịu ở đâu à?"

"Không, tôi có việc muốn nói."

"Ừm, tôi nghe đây."

Kỷ Hạ Dương cà lơ phất phơ, đáp xong liền chớp mắt đợi.

Lăng Tử Thanh nhìn người xung quanh chưa đi hết, không mở miệng ngay.

"Ồ! Là bí mật hả!" Kỷ Hạ Dương vẫn phổi bò như thường, nghiêng người, vươn tai đến: "Tôi nghe."

Câu đầu tiên Lăng Tử Thanh mở miệng, là một tiếng thở dài.

Cuối cùng Kỷ Hạ Dương cũng cảm nhận bất thường, nghi ngờ: "Sao thế? Tôi lại mắc sai lầm gì à?"

"Không." Lăng Tử Thanh mím môi dưới, lại chuẩn bị mở miệng: "Tôi..."

Đột nhiên có tiếng gọi đầy bất lực: "Sếp Kỷ, kho chính xảy ra sự cố."

Kỷ Hạ Dương định bảo người ta đợi, nhưng Lăng Tử Thanh đã đổi thái độ, nghiêm túc nói: "Cậu xử lý trước đi."

"Ừa." Kỷ Hạ Dương khiêng ghế bành sang: "Anh ngồi đi, để tôi xem thế nào."

Nếu là bình thường, Lăng Tử Thanh sẽ cười mừng rỡ, cổ vũ: "Cố lên!". Nhưng hôm nay lạ lùng lắm, chỉ hờ hững gật đầu, kéo áo khoác lên vai rồi cụp mắt nhìn những đầu ngón tay siết chặt.

Kỷ Hạ Dương như ngồi trên đống lửa.

Rốt cuộc là có chuyện gì? Lát nữa phải hỏi rõ ràng mới được.

Sự cố kho chính không phức tạp, vấn đề là do lượng đặt hàng quá nhiều, khiến hệ thống không khớp số liệu, phòng IT sẽ sửa lỗi ngay, Kỷ Hạ Dương là quản lý nên phải nắm tình hình.

Kỷ Hạ Dương xử lý nhanh nhạy, quay đầu đã không thấy Lăng Tử Thanh đâu nữa.

Người bên cạnh thấy hắn dáo dác ngó nghiêng, hỏi: "Sếp tìm trợ lý Lăng ạ?"

"Ừ. Anh ấy đâu?"

"Anh ấy đưa hội Tiểu Chu về rồi ạ."

Kỷ Hạ Dương sực tỉnh: "Ồ... Khu này gọi xe bất tiện nhỉ. Bạn về kiểu gì? Cần tôi đưa về không?"

Giờ là 1:23 sáng, giao thông công cộng đã dừng chạy, gọi taxi hoặc đặt app cũng khó. Người có xe thì lái xe, nhưng không phải ai cũng có phương tiện riêng.

Hắn cũng muốn hỗ trợ giống Lăng Tử Thanh, nhưng cấp dưới lại từ chối: "Không cần ạ, xe tôi đặt đến rồi. Hôm nay sếp livestream mấy tiếng cũng mệt rồi, mau nghỉ ngơi đi ạ."

Kỷ Hạ Dương cũng không ép uổng, quay đi nhắn tin cho Lăng Tử Thanh: "Về đến nhà nhớ báo tôi nha."

Nhắn xong, hắn đi tắm. Buổi live vừa nãy trông có vẻ thường nhật, nhưng hắn phải để ý biểu cảm, tương tác liên tục, tránh thời gian chết, giấu mục đích "tôi đang bán hàng", gìn giữ hình tượng thừa tiền, tự nhiên ăn cơm, mệt muốn lịm.

Kỷ Hạ Dương gắng gượng rửa mặt xong, bò lên giường tính nghịch điện thoại, nhưng đầu óc lại nhũn nhão chẳng nghĩ nổi cái gì.

Buồn ngủ đến sụp mí rồi.

Hắn vẫn đọc được tin nhắn "Đã đến nhà" của Lăng Tử Thanh, muốn đáp lại gì đó. Nhưng đầu hoạt động mà thân thể đã lơ lửng thoát xác, tự huyễn hoặc mình đã trả lời.

Sáng hôm sau, Kỷ Hạ Dương bật dậy thảng thốt: "Á á á!! Sao đã 11 giờ rồi! Á á á!! Mình còn chưa rep tin nhắn nữa!"

Hắn kiểm tra tin nhắn, thấy "Đã đến nhà" của Lăng Tử Thanh, thêm cả tin nhắn thoại dài 1 phút của tổng giám đốc Du Văn Lâm.

Lại có biến gì?

Kỷ Hạ Dương nhắn "Chào buổi sáng" cho Lăng Tử Thanh trước, sau đó mới bấm vào tin nhắn thoại của Du Văn Lâm.

"Tiểu Kỷ, vẫn nên gộp tiệc chúc mừng với chia tay thành một đi. Tiệc mừng không nên giới hạn ở mỗi livestream, hãy vinh danh những thành tích khác, ví dụ như sự tăng trưởng doanh số của Duyệt Tư."

Giọng Du Văn Lâm rất trầm, thêm phần nhạc nền là sân bay ồn ào.

Kỷ Hạ Dương nhíu mày, thầm sỉ vả trong lòng.

Đang lèm bèm gì vậy.

Hắn biết Du Văn Lâm hẳn đã xuống máy bay, gọi thẳng cho đối phương.

Du Văn Lâm bắt máy rất nhanh: "Tôi đang trên xe. Mọi người cứ ăn trước đi."

"Tôi chưa có đi." Kỷ Hạ Dương trợn mắt: "Anh bảo chia tay vui vẻ gì cơ? Liên quan gì?"

"Cậu tính làm riêng à?"

"Không phải, ý tôi là tính chia tay ai?"

"Tử Thanh ấy."

"... Sao cơ?"

Kỷ Hạ Dương không tin vào tai mình, ngơ ngác hỏi lại.

Du Văn Lâm lặng thinh một chốc mới đáp: "Tử Thanh phải về trụ sở chính. Cậu không biết à? Chủ tịch tự thông báo với tôi đấy."

"..."

"Alo? Nghe được không?"

Kỷ Hạ Dương hồi lại từ cơn sang chấn, tự véo mạnh bản thân một cái.

A!

Đau quá! Đã đau rồi, còn bị sưng lên.

Nhưng hắn buồn không quan tâm cơn đau, tin dữ "Tử Thanh phải đi" vo ve bên tai, giống con dao cứa qua cứa lại trái tim.

Tử Thanh phải đi rồi, hắn phải làm sao đây?

*

Lăng Tử Thanh vốn định nói lời chia tay với Kỷ Hạ Dương, nhưng liên tục đụng phải trở ngại.

Ở nhà Kỷ Hạ Dương đông người, không tiện mở lời; Khi nhắn tin, lòng nhiều tâm sự, cảm thấy những dòng chữ lạnh lùng sẽ khiến Kỷ Hạ Dương bứt rứt, cũng bỏ qua tin nhắn thoại, vì cổ họng anh khàn đặc, phương án đó cũng không ổn lắm.

Lăng Tử Thanh cũng chẳng muốn bàn chuyện này lúc nửa đêm, nhịn xuống, tắm rửa rồi nằm lên giường.

Sau đó chào đón anh là cơn mất ngủ lâu rồi chưa gặp.

Hơn 4 giờ Lăng Tử Thanh mới ngủ sâu, 6 giờ đã bị đồng hồ đánh thức. Anh ngẩn người đọc thông báo, nhận ra đối phương vẫn chưa phản hồi, nhưng chủ tịch Kỷ lại bảo anh gác lại việc ở công ty con, đến chỗ ông trước.

Lăng Tử Thanh uống xong cốc cafe liền lao đầu vào công việc, quay cuồng đến tận 12 giờ.

Điện thoại hiện vài cuộc gọi nhỡ cùng hai tin nhắn chưa đọc.

Kỷ Hạ Dương: "Chào buổi sáng."

Kỷ Hạ Dương: "Anh phải về trụ sở chính ư? Sao lại không nói với tôi?!!"

Cảm xúc giữa hai tin nhắn biến động rất lớn, khiến người đọc là anh cũng thần người.

Lăng Tử Thanh đại loại đoán được Kỷ Hạ Dương nghe thông tin từ ai đó, gọi điện.

Kỷ Hạ Dương nghe máy với tốc độ bàn thờ, giọng cực kỳ bực bội: "Alo?"

Lăng Tử Thanh không dong dài, đi thẳng vào vấn đề: "Tối qua định nói với cậu."

"Tôi phải đi rồi, bốn từ này khó nói vậy sao?"

"Tôi không muốn qua loa như thế."

"Anh về trụ sở chính chẳng phải là qua loa à!"

"Cậu bình tĩnh đi."

Kỷ Hạ Dương càng nghe càng bực: "Tôi đang rất bình tĩnh, còn đang chuẩn bị tiệc chia tay hoan hỉ đây! Đù mẹ! Cả công ty đều biết anh sắp đi, ai cũng hỏi tôi nên tổ chức thế nào cho vui đây này!"

Lăng Tử Thanh không bỏ qua từ chửi tục trong cả tràng hội thoại dài: "Đừng nói bậy."

"Anh quản được chắc!"

"Được, tuỳ cậu. Lát tôi đến thì nói tiếp."

Kỷ Hạ Dương nghe anh sắp đến, dịu xuống một chút: "Mọi người hỏi bao giờ anh mới đến?"

Vẫn còn bướng lắm. Lăng Tử Thanh bất đắc dĩ, nhưng vẫn trả lời: "40 phút nữa."

"Ờ! Biết rồi!" Kỷ Hạ Dương tắt điện thoại cái rụp.

Lăng Tử Thanh thở dài, dọn đồ của mình, chuẩn bị đến bãi đỗ xe.

Còn chưa dọn xong, lại bị chủ tịch Kỷ gọi. Đứng cùng ông là một cô gái khá trẻ trung, tuổi chỉ khoảng 20, mặc váy lụa thêu vàng nhạt dáng dài, rất phù hợp với chiếc hộp bọc vải satin nhã nhặn trong tay.

Chủ tịch Kỷ giới thiệu: "Đây là Lăng Tử Thanh, trợ lý của tôi, còn đây là Phương Phi Phi, chủ phòng gốm Phương Phi."

Phương Phi Phi đặt hộp quà xuống, đứng dậy gửi danh thiếp.

Lăng Tử Thanh trân trọng nhận lấy, chào hỏi rồi gửi lại danh thiếp của bản thân.

Chủ tịch Kỷ không để hai người trò chuyện nhiều, ra hiệu cho Phương Phi Phi mở hộp quà trên bàn: "Cậu cảm thấy Hạ Dương sẽ thích món nào?"

Lăng Tử Thanh nhìn những món sứ thủ công mỹ nghệ tinh tế, tao nhã, thầm đoán Kỷ Hạ Dương chắc chắn chẳng thích cái nào.

Nhưng anh không thể thành thật, ngắm nghía kỹ càng mới chọn được một món màu sắc tươi tắn, hợp với tính cách năng động của Kỷ Hạ Dương: "Cái nào cũng đẹp, nhưng tôi nghĩ cậu chủ sẽ thích mẫu này."

Chủ tịch Kỷ cũng đánh giá tỉ mỉ, gật đầu: "Đúng thế, tone sặc sỡ hợp với sự nhí nhố của nó."

Lăng Tử Thanh thầm đoán chắc ông muốn anh mang quà đến tiệc, liên tục hùa theo: "Vâng, hoa văn cũng ý nghĩa."

Phương Phi Phi nhìn anh, đột nhiên xen vào: "Thật ra nên tặng một cặp, một cái thể hiện ý nghĩa tốt, một cái thể hiện tấm lòng. Chủ tịch Kỷ, nếu món nào thể hiện tấm lòng thì nên đặt riêng, tôi có thể hoàn thiện cấp tốc giúp ngài."

Chủ tịch Kỷ thật sự rất quan tâm: "Cho tôi xem thử."

Lăng Tử Thanh đứng một bên thầm sốt ruột, than thở trong lòng... Gì nữa? Còn định custom? Nếu nhì nhằng thêm thì 50 phút cũng chẳng đến nơi kịp.

Anh tính báo với Kỷ Hạ Dương, tìm cớ: "Chủ tịch, hay để tôi gọi cậu chủ, hỏi xem cậu ấy thích phong cách nào nhé."

Ông Kỷ đắn đo, nhìn sang Phương Phi Phi: "Tính cách của em trai cô khá giống Hạ Dương... Cô thấy tôi nên hỏi nó không?"

Phương Phi Phi cẩn thận đáp: "Tôi không hiểu Hạ Dương lắm, nhưng hiểu tính em mình. Thằng bé rất thích sự bất ngờ, chắc sẽ đáp cái gì cũng thích, tôi cứ thoải mái sáng tạo."

Chủ tịch Kỷ: "Vậy thôi đừng hỏi."

Lăng Tử Thanh: "..."

Đồ gốm custom gồm ly sứ, ống đựng bút, ấm trà, những món này rất thực dụng, có thể tô màu, vẽ hoa văn, lời chúc theo mong muốn. Hiển nhiên chủ tịch Kỷ ưng ý tưởng này hơn, chọn ly xong liền tham khảo ý kiến của Phương Phi Phi.

"Lúc nào thì hoàn thiện?"

"Ngài muốn hoa văn thế nào?"

"Để tôi xem đã."

"Cứ bình tĩnh ạ, tôi đi lấy dụng cụ."

Lăng Tử Thanh lập tức xen vào: "Để tôi giúp."

Anh thành công rời khỏi văn phòng, tranh thủ chút thời gian gọi cho Kỷ Hạ Dương.

Kỷ Hạ Dương cực kỳ khó chịu: "Phải đợi bao lâu nữa? 1 tiếng đủ không?"

"Chắc là đủ."

"Chắc là?"

"Chủ tịch có việc tìm tôi, tôi không biết lúc nào mới xong."

"Thôi được, tôi chờ anh."

Kỷ Hạ Dương cũng biết Lăng Tử Thanh không muốn đến muộn, nén giận tỏ vẻ thấu hiểu.

Lăng Tử Thanh lại bận bịu ở bên này. Cùng lên ý tưởng với chủ tịch, giúp Phương Phi Phi tìm dụng cụ. Phương Phi Phi bất ngờ khi thấy anh biết phân loại dụng cụ điêu khắc, khen thành lời. Anh lịch sự cười đáp lại, sự chú ý dồn gần hết vào việc khắc chữ, thầm giục giã nhanh lên dùm.

Chủ tịch Kỷ nhìn hai thanh niên gần nhau sát rạt, rơi vào im lặng.

1 tiếng sau, món quà cuối cùng cũng hoàn thành.

Phương Phi Phi tô điểm thật đẹp, đưa cho chủ tịch Kỷ xem. Ông ngắm nghía một vòng rồi cười hài lòng, chuyển về tay Lăng Tử Thanh.

"Tử Thanh, phiền cậu tặng cho Hạ Dương."

"Không phiền ạ, là trách nhiệm của tôi."

Nhưng ông rất nhanh đã giao cho anh một nhiệm vụ cực kỳ nan giải: "Cậu tiễn Phi Phi đi. Studio của cô ấy ở hẻm Lâm Viên, tiện đường."

Lăng Tử Thanh đồng ý theo phép lịch sự: "Vâng. Mời bà chủ Phương đi bên này."

Anh còn giúp Phương Phi Phi xách hộp dụng cụ đi xuống. Đối phương thấy tay anh khệ nệ bê vác bằng cả hai tay, vô cùng xấu hổ, đỏ mặt giải thích: "Hôm nay trợ lý của tôi nghỉ phép.", thỉnh thoảng lại vươn tay muốn lấy lại đồ.

Đương nhiên Lăng Tử Thanh sẽ đáp không sao, cười bảo: "Cô nhấn thang máy giúp tôi với."

Phương Phi Phi mỉm cười, đến bãi đỗ xe lại tìm chìa khoá trong cặp táp dùm anh.

"Đầu tiên phải mở khoá. Được rồi, đặt ở ghế sau được không?"

"Dụng cụ thì được, nhưng quà tôi sẽ ôm."

"Sau khi xuống xe thì cô làm gì?"

"Ừm... Hay tôi cũng đến nhà hàng Huân Á nhỉ. Trà chiều ở đó khá ổn."

Hai người đang bàn tính xem nên sắp xếp để quà thế nào, bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng cười trầm khàn: "Muốn tham gia tiệc mừng luôn không?"

Lăng Tử Thanh quay đầu, bắt gặp Kỷ Hạ Dương mặt mày sa sầm: "Sao cậu lại đến đây?"

Mặt Kỷ Hạ Dương vẫn lạnh tanh, giọng trầm đến đáng sợ: "Anh bảo 1 tiếng là xong thì tôi đến cho nhanh. Quý cô đây có muốn tham gia tiệc của chúng tôi không?"

Phương Phi Phi vốn sợ Kỷ Hạ Dương, nào dám đồng ý: "Không cần đâu, cảm ơn đã mời tôi."

"Xin lỗi." Lăng Tử Thanh đứng ra chắn đạn: "Đây là cậu Kỷ. Cậu ấy cùng mọi người chờ lâu nên không được vui lắm."

Kỷ Hạ Dương hừ một cái: "Là cực kỳ không vui!"

Lăng Tử Thanh: "..."

Nói kiểu này anh đỡ miếng sao được?

Phương Phi Phi cũng không biết tiếp lời như nào, nghĩ cách tháo chạy: "Vậy tôi không phiền nữa. Tôi xin phép, chúc mọi người chơi vui."

Phương Phi Phi bê thùng dụng cụ từ ghế sau, xoay người bước đi, dù mang giày cao gót nhưng tốc biến cực nhanh.

Kỷ Hạ Dương cuối cùng cũng dịu xuống, nở nụ cười khoái chí: "Xem như cổ biết điều."

Nhưng Lăng Tử Thanh lại không hài lòng: "Sao cậu lại bất lịch sự thế?"

"Cổ mới là người bất lịch sự! Cổ lục túi của anh!"

"Là tôi bảo cô ấy làm vậy."

"Hai người thân thiết vậy ư?"

"Mới quen. Người ta giúp làm quà tặng cậu."

Lăng Tử Thanh chỉ hộp quà ở ghế trước, mong Kỷ Hạ Dương phân rõ phải trái rồi bớt làm khùng làm điên.

Kỷ Hạ Dương càng táo tợn: "Ai mà thèm! Tôi không cần!"

"Đó là quà chủ tịch Kỷ đặt riêng."

"Anh cần phải răm rắp nghe theo vậy hả? Người phụ nữ ban nãy là ổng cố tình giới thiệu cho anh đó! Anh tính cưới luôn à?"

Lăng Tử Thanh ngớ người trước cú twist: "Hả? Chủ tịch Kỷ chỉ bảo tôi đưa cô ấy về thôi."

"Thế không phải tạo cơ hội thì là gì?"

"Đó là lịch sự."

"Nếu anh phải phép như thế, sao lại đến muộn hả?"

"..."

Lăng Tử Thanh xác định cậu ấm đang sinh sự vô cớ.

Anh khó chịu, nhưng không muốn tranh cãi nhiều. Đây là bãi đỗ xe trụ sở chính, người ra vào đông như mắc cửi. Cấp dưới còn đang chờ ở tiệc, cứ nhùng nhằng mãi cũng không ổn.

Lăng Tử Thanh hít sâu một hơi, cần thì nhận sai: "Đúng, là lỗi của tôi. Giờ chúng ta đi thôi."

Kỷ Hạ Dương thấy anh chịu thua, cơn giận xìu xuống: "Đi xe của tôi?"

"Ừm." Lăng Tử Thanh định lấy hộp quà theo phản xạ.

Kỷ Hạ Dương lập tức xù lông: "Tôi đã bảo là không cần mà! Vứt đi!"

Nói xong, hắn vươn tay giữ tay anh.

Lăng Tử Thanh tự dưng bị túm tay, cơn đau ập đến. Anh có thể chịu đau, nhưng không thể chịu được thái độ ngang ngược của Kỷ Hạ Dương: "Kỷ Hạ Dương, cậu cần phải nhận món quà này."

"Không cần."

"Vậy tôi không đi nữa."

"Anh có bị làm sao không? Vì một hộp quà vớ vẩn mà tỏ thái độ này?"

"Người gây sự trước là cậu."

Kỷ Hạ Dương bực bội bứt tóc: "Tôi cũng không muốn như thế, nhưng mà..."

Lăng Tử Thanh im lặng chờ hắn tiếp tục.

Kỷ Hạ Dương vẫn chưa nói xong, quay đầu nhìn đối phương: "Anh biết vì sao tôi tức đến vậy không?"

"Vì tôi đến muộn?"

"Vì bố tôi giới thiệu đối tượng cho anh."

Lăng Tử Thanh nhíu mày: "Chẳng lẽ..."

Kỷ Hạ Dương lộ vẻ mong chờ: "Anh đoán được chưa?"

Lăng Tử Thanh tự ngẫm một chốc, đưa ra phỏng đoán khá hợp lý: "Cậu quen Phương Phi Phi à?"

"..." Kỷ Hạ Dương trợn trắng mắt, hét lên: "Tôi còn đếch biết tên cô ta!"

Lăng Tử Thanh lại nhíu mày: "Đừng nói tục."

Kỷ Hạ Dương đột nhiên sấn đến.

Lăng Tử Thanh cẩn thận lùi lại theo phản xạ, bị dồn thẳng đến chân tường.

Kỷ Hạ Dương sầm mặt thì chẳng liên quan chút nào đến hai từ "đáng yêu", ánh mắt âm trầm, dáng gầy nhưng săn chắc, hai tay chống lên tường, mạnh mẽ khoá chặt anh trong vòng tay, để lộ toàn bộ cơ bắp núp dưới áo sơ mi.

Giờ Lăng Tử Thanh mới nhận ra độ nguy hiểm của đối phương, muốn tìm điểm mù để chạy, nhưng vai bị giữ chặt.

Kỷ Hạ Dương hành động ngang ngược, nhưng giọng rất dịu dàng: "Anh muốn biết lý do không?"

"..." Lăng Tử Thanh không còn lựa chọn, chỉ có thể nương theo: "Vì sao?"

Kỷ Hạ Dương dựa sát, nghiến răng thành thật: "Vì em thích anh."

----

Tác giả có lời muốn nói:

Tỏ tình rồi hê hê hê!
 

Bình Luận (0)
Comment