Sói Con Nhà Hào Môn - Chanh Tử Đản Thát

Chương 29

 
"Vì em thích anh."

Mỗi một từ, Kỷ Hạ Dương lại áp sát hơn một chút, hai từ "thích anh" cuối cùng thì thầm bên tai Lăng Tử Thanh.

Lăng Tử Thanh cảm nhận được hơi thở ấm áp phả bên tai, đi kèm sự chấn động khi ba từ kia rơi vào lòng.

Cái gì? Kỷ Hạ Dương thích anh?

Anh ngẩn ngơ, đột nhiên không biết nên phản ứng thế nào.

Kỷ Hạ Dương như gồng hết sức mình, khom lưng cúi đầu, cằm vừa vặn gác nhẹ lên vai đối phương.

Lăng Tử Thanh run rẩy, muốn đẩy ra.

Trong nháy mắt, bên tai vang tiếng nỉ non, khiến bản năng muốn bài xích trong anh dừng lại.

Tiếng nức nở nghẹn ngào lướt qua, như những chiếc gai nhọn đâm vào tim, làm Lăng Tử Thanh nôn nao.

Đây không phải lần đầu thấy Kỷ Hạ Dương khóc. Đã từng thấy hắn khóc như trẻ con, cố tình bĩu môi, giả đò tức giận, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng được tiếng nấc kìm nén này lại đau nhói cỡ vậy.

Tay Lăng Tử Thanh lơ lửng giữa không trung, không đẩy người kia ra.

Hai người cứ giữ nguyên tình trạng này mấy giây.

Đột nhiên có tiếng mở khóa từ vang lên.

Lăng Tử Thanh như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, đẩy mạnh Kỷ Hạ Dương khỏi người mình.

Kỷ Hạ Dương thiếu cảnh giác, không thể chống đỡ được đòn tấn công mạnh mẽ như vậy. Hắn mất đà, lảo đảo lùi lại vài bước, loạng choạng giữ cơ thể cân bằng, ngẩng lên, dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn anh.

Lăng Tử Thanh chỉ liếc một cái, sự chú ý dồn lên tiếng động: "Có người đến."

Kỷ Hạ Dương c*n m** d***, giọng nhỏ nhẹ, cẩn thận hỏi: "Hay chúng mình..."

Lăng Tử Thanh chưa cân bằng được cảm xúc, nghe thấy "chúng mình", lia mắt đi: "Cậu đến tiệc chúc mừng đi. Tôi còn có việc."

"Em có thể chờ anh."

"Không cần."

Lăng Tử Thanh xoay người lên xe, cố gắng không nhìn vào đôi mắt chờ chực rơi nước mắt của Kỷ Hạ Dương.

Kỷ Hạ Dương chán chường cụp đuôi, lùi xuống: "Được rồi, hẹn gặp lại."

Lăng Tử Thanh không đáp, lái xe rời đi. Anh nắm chặt vô lăng, mắt chăm chăm nhìn thẳng về trước, không để ý những thứ khác, ra đến cửa bãi đỗ xe mới ngó lên gương chiếu hậu, thấy người kia men theo lối nhỏ nhìn mình bỏ đi.

Khoảng cách xa, bên cạnh đều là xe. Kỷ Hạ Dương dường như nhỏ xíu, giống hệt tên ngốc lạc đường.

Lăng Tử Thanh cụp mắt, trấn định lái về phía trước.

Anh không biết đi đâu, chỉ vô định đảo vô lăng. Trên đường, điện thoại rung liên hồi, có chuông dài chuông ngắn, thể hiện từng thông báo, cuộc gọi bị bỏ qua.

Lăng Tử Thanh không có tâm trạng xem, gặp đèn đỏ mới dừng lại.

Anh có thể đi đâu?

Lăng Tử Thanh suy nghĩ một chốc, khi đèn đỏ chuyển xanh liền quyết định về nhà.

Anh tính về đến nơi mới xem điện thoại, nhưng nãy giờ đi vòng vòng khiến quãng đường càng thêm xa, tần suất điện thoại rung càng ngày càng nhiều, ồn đến độ khiến khổ chủ bắt đầu khó chịu.

Lăng Tử Thanh dừng ở ven đường, liếc màn hình.

19 cuộc gọi nhỡ, 27 tin nhắn chưa đọc. Chủ tịch Kỷ, tổng giám đốc Du, các đồng nghiệp ở chi nhánh... Người kiếm anh rất nhiều, chỉ thiếu mỗi Kỷ Hạ Dương.

Tâm trạng Lăng Tử Thanh lập tức rối bời.

Anh cho rằng phần lớn thông báo này sẽ là của đối phương.

Anh chỉ gọi lại cho mỗi ông Kỷ: "Có chuyện gì vậy chủ tịch?"

"Cậu đến nhà hàng Huân Á chưa?"

"Xin lỗi ngài, tôi tự dưng thấy mệt nên không đi nữa."

Chủ tịch Kỷ cũng chẳng ngại: "Cần đi khám không? Tôi quen viện trưởng bệnh viện 2, có thể nhờ người ta giúp."

Lăng Tử Thanh liếc sang hộp quà ở ghế phụ, xoa ấn đường: "Không cần ạ, tôi chỉ cần nghỉ chút thôi. Quà vẫn ở chỗ tôi, tôi sẽ nhờ người gửi cậu chủ."

"Tôi nghe nói Hạ Dương đến tổng bộ. Hai đứa chưa gặp à?"

"..."

Có chứ, còn tai kề tai tỏ tình nữa.

Lăng Tử Thanh không thể trả lời thật, lại không dám nói dối chủ tịch Kỷ, đáp khá ba phải: "Tôi nghĩ vẫn nên gửi quà đến Huân Á. Cậu chủ càng có uy, người ở chi nhánh cũng hiểu sự coi trọng của ngài đối với họ."

Quà gồm hai món, một món khắc lời chúc tốt đẹp, cái còn lại màu sắc sặc sỡ. Ai nhìn cũng hiểu ý người cha muốn khen ngợi con trai, chiếc còn lại tặng chi nhánh, một mũi tên bắn trúng hai con nhạn.

"Ừ, đừng quá thúc ép bản thân, cứ nghỉ đủ rồi làm sau cũng được."

"Cảm ơn chủ tịch."

Lăng Tử Thanh trao đổi thêm mấy câu rồi cúp điện thoại, mở WeChat, nhìn trúng video giám đốc Trịnh của phòng PR mới đăng.

Trong video, Kỷ Hạ Dương giơ ly rượu cực sung, nhảy lên bàn hô hào cả nhà cùng uống.

Những người khác rất nể mặt, hào hứng giơ ly lên, dù là nước hoa quả, coca hay bia, ai nấy đều uống cạn.

Lăng Tử Thanh tìm đơn vị giao hàng siêu tốc, đồng thời gọi cho nhà hàng đặt bánh kem tạo hình cúp chiến thắng.

Vừa xinh có một shipper đang ở gần, nhận hàng nhanh như gió. Anh gửi quà đi, nhờ lễ tân tặng quà và bánh cùng nhau, người tặng đương nhiên là chủ tịch Kỷ.

Quà tặng cả chi nhánh thì dễ, nhưng tặng Kỷ Hạ Dương lại làm anh băn khoăn.

Lăng Tử Thanh hơi hoảng hốt khi điền tên Kỷ Hạ Dương, lặng ở nơi đó thật lâu.

Shipper thân thiện hỏi: "Có vấn đề không gì ạ? Có cần tôi thao tác giúp anh không?"

"Không cần." Lăng Tử Thanh cố gắng bình tĩnh, không cần lục danh bạ cũng thoăn thoắt nhập số Kỷ Hạ Dương: "Nếu cậu ấy từ chối nhận, cậu cứ bảo là trợ lý Lăng tặng."

Cuối cùng cũng sắp xếp xong, Lăng Tử Thanh đảo vô lăng về nhà, trên đường đi, nhận ra sự im lặng sẽ khiến mình nghĩ linh tinh, liền mở radio nghe nhạc.

Sau mấy bài hát, radio phát dự báo thời tiết. Thời tiết thành phố A hôm nay nhiều mây, hạ nhiệt độ, chẳng biến động nhiều. Nghe thời tiết nắng đẹp ở những thành phố khác đều thờ ơ, nhưng đến tin quê mình nắng đẹp, lòng xao xuyến.

Lúc này Lăng Tử Thanh mới cảm nhận được gió ngoài cửa sổ hơi lạnh, cơ thể bắt đầu mỏi mệt, một cảm giác xưa nay chưa từng có.

Đó mới là nhà anh. Anh muốn về nhà.

*

Lăng Tử Thanh xin nghỉ một tuần, lý do bị ốm.

Chủ tịch Kỷ nhớ thời gian qua anh đã phải cáng đáng công việc của chi nhánh lẫn trụ sở chính, duyệt rất nhanh, còn có ý chi trả vé máy bay.

Lăng Tử Thanh muốn từ chối, đổi lại là lời khuyên chân thành.

"Cậu giúp Hạ Dương nhiều vậy, tôi cũng muốn giúp cậu."

"..."

Lăng Tử Thanh nhớ tới lời tỏ tình của Kỷ Hạ Dương, không biết nói gì.

Bỏ qua quá trình, anh xin nghỉ rất thuận lợi. Đặt vé máy bay, dọn hành lý, đến sân bay, lờ đờ làm hết những chuyện nên làm, cố tình bỏ qua số chấm đỏ thể hiện tin mới ngày càng tăng.

Lăng Tử Thanh sợ bấm vào rồi thấy cảnh toàn bộ chỗ thông báo đó đều đến từ Kỷ Hạ Dương.

Giờ lòng vẫn còn loạn, thật sự chẳng biết đối mặt với đối phương thế nào. Dù gì cũng xin nghỉ rồi, anh có lý do chính đáng để mặc kệ công việc, tạm thời ở ẩn cũng chẳng sao, dứt khoát bỏ qua.

Trong lúc chờ lên máy bay, Lăng Tử Thanh chỉ đọc sách, mỗi lần loa phát thanh nhắc nhở chuyến bay sắp khởi hành sẽ nhìn đồng hồ. Lần cuối cùng nhìn xuống là 6 giờ, đột nhiên nhớ Kỷ Hạ Dương thường xuyên ra rả tầm quan trọng của việc ăn tối giờ này.

Khi ở cạnh nhau, Kỷ Hạ Dương sẽ kéo anh đi ăn, nếu không, hắn sẽ nã đạn liền ba tin, ồn đến độ Lăng Tử Thanh không thể không chú ý, nửa tiếng sau sẽ hỏi lại: "Anh ăn chưa? Dù bận cũng phải lót dạ bằng bánh quy nhé!"

Lăng Tử Thanh vốn định lên máy bay mới ăn tối, nhưng chất giọng làm nũng ỉ ôi của Kỷ Hạ Dương lại mắc kẹt trong đầu không chịu đi.

Để xua tan giọng nói ấy, anh đành ăn đại một suất cơm, coi như sinh hoạt điều độ.

Về đến nhà đã 11 giờ đêm, việc đầu tiên là ăn canh mẹ hầm.

Mẹ đứng một bên, đợi anh ăn xong miếng đầu tiên liền hỏi: "Con đoán xem trong canh có nguyên liệu gì?"

"Nấm đầu khỉ ạ(*)."

(*)Nấm đầu khỉ:

 

"Sao con biết?"

"Tốt cho dạ dày, con từng ăn rồi."

"Con còn biết tự hầm canh dưỡng dạ dày à? Ngoan lắm!"

Nụ cười của Lăng Tử Thanh cứng lại, khai thật: "Con không nấu, mà là đi mua."

Thật ra cũng chẳng phải anh mua, là Kỷ Hạ Dương lo liệu. Lần trước bị đau dạ dày ở nhà họ Kỷ, Kỷ Hạ Dương liền tìm những món ăn bổ dưỡng tốt cho dạ dày, thuê đầu bếp chuyên các món canh bổ với kinh nghiệm hàng chục năm nấu rồi giao đến văn phòng.

Lúc ấy Kỷ Hạ Dương cũng ở cạnh giục anh ăn nhanh lên.

Lăng Tử Thanh nghĩ đến cảnh ấy, bát canh trong tay chợt đổi vị, anh ăn cạn rồi nói: "Con rửa bát đã."

"Phải rồi, mẹ mới sắm cái này hay lắm." Mẹ Lăng đi theo, lấy một cái máy xay từ tủ chén.

Lăng Tử Thanh vừa thấy, giật mình suýt trượt tay làm vỡ bát.

Máy xay là sản phẩm trong livestream của Kỷ Hạ Dương.

Bà không nhận ra sự khác lạ của con, hồ hởi khoe: "Mẹ mua trên phát sóng trực tiếp. Đây là sản phẩm của tập đoàn Kỷ An đấy."

"Mẹ xem livestream?" Lăng Tử Thanh kinh ngạc: "Xem từ đầu đến cuối luôn ạ?"

"Không, mẹ chỉ xem 1 tiếng thôi."

"Vâng..."

Lăng Tử Thanh thả lỏng... Thế thì mẹ không xem được cảnh Kỷ Hạ Dương nằng nặc đòi cho anh thử thịt viên.

Cuối cùng mẹ Lăng cũng ngờ ngợ: "Sao thế, cái này không tốt à?"

"Cũng được ạ."

"Thế thì ổn rồi."

Lăng Tử Thanh nhìn vẻ mặt hài lòng của mẹ, chẳng hiểu sao lại hỏi: "Mẹ thấy cậu streamer đó thế nào?"

"Đáng yêu lắm, nhưng hơi ngốc. Trước khi xay thịt lại không đậy nắp, nhìn là biết không biết nấu ăn."

Lăng Tử Thanh cười khẽ, tự thì thầm: "Đúng là em ấy không nấu cơm bao giờ."

"Con nói gì vậy?"

"Con bảo là muốn đi ngủ."

Mẹ Lăng không nghĩ nhiều, lấy khăn mặt với bàn chải đánh răng cho con trai.

Lăng Tử Thanh rửa mặt xong liền đi nằm, anh vẫn cố thủ không xem điện thoại. Trằn trọc mãi mới ép bản thân vào giấc. Vài giấc mơ vụn vặt lướt qua, nhưng tất cả đều là Kỷ Hạ Dương, có khóc có cười, hoặc im lặng hoặc nghịch ngợm.

6 giờ, Lăng Tử Thanh tỉnh giấc, trân trân nhìn trần nhà hồi lâu mới nhớ ra bản thân đã về nhà.

Sợ lại mơ thấy Kỷ Hạ Dương, anh dậy luôn, rời giường nấu cháo, mua bánh bao cho mẹ.

Người mua trước anh lấy bánh bao nhân trứng sữa, gọi sữa đậu nành phải pha thêm đường. Trông cảnh đó, Lăng Tử Thanh lại nghĩ đến Kỷ Hạ Dương thích đồ ngọt hơn cả mạng sống, day ấn đường tự kiểm điểm.

Sao lại nghĩ đến Kỷ Hạ Dương nữa? Dù mắt không đọc tin nhắn, nhưng đầu tưởng tượng cực kỳ sinh động.

Đầu anh bay hơi xa. Đi qua cây cổ thụ trong sân, lại nghĩ Kỷ Hạ Dương từng khoe hồi bé hắn leo trèo giỏi như nào. Thấy một chiếc chạy ngang qua, nhớ Kỷ Hạ Dương cũng có một chiếc cùng thương hiệ. Nhìn cún con nhà hàng xóm, lại so sánh đôi mắt của nó rất giống Kỷ Hạ Dương.

Lăng Tử Thanh tự thấy mình bị điên rồi, đi mua bữa sáng thôi mà nhớ Kỷ Hạ Dương đến chục lần.

Có lẽ vì Kỷ Hạ Dương có mặt ở khắp mọi nơi, chào buổi sáng, hỏi anh muốn ăn vặt không, nhắc anh nhớ ăn trưa, mè nheo đòi về trụ sở chính cùng anh, còn thích tám chuyện, không gặp nhau cũng spam WeChat.

Ừm, lí do là vậy đó, không phải vấn đề từ anh.

Lăng Tử Thanh định tổng vệ sinh cả nhà, một khi đã bận thì không có hơi sức trăn trở linh tinh.

Về đến nhà, việc đầu tiên là đặt bữa sáng lên bàn, việc thứ hai là nhìn chòng chọc đống đồ ngoài ban công: "Mẹ, những thứ này còn cần không? Con muốn dọn gọn chúng."

Mẹ anh bó tay: "Không cần, nhưng con cứ ôm việc vào thân làm gì? Ngủ bù, chơi điện thoại không vui à?"

"Chán lắm."

"Bình thường ngoài đi làm thì con làm gì?"

Bị Kỷ Hạ Dương quấn chân.

Suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Lăng Tử Thanh là thế, nhưng không thể nói thành lời.

Mẹ Lăng thấy anh không đáp, liền hòa hoãn: "Rồi rồi rồi, con thích làm gì thì làm. Mẹ đi làm đây... À, muốn đưa mẹ đi không?"

"5 phút là đến tòa văn phòng rồi, mẹ cần à?"

"Có thể làm quen với đồng nghiệp của mẹ. Là Tiểu Nguyệt mẹ từng kể con nghe ấy..."

Lăng Tử Thanh vội quay đi, nhìn chằm chằm vào đống bừa bộn ngoài ban công: "Con thà dọn dẹp còn hơn."

Mẹ thấy con trai không chịu cũng chẳng ép, ra cửa đi làm.

Lăng Tử Thanh bắt tay vào dọn ban công, thấy xe đẩy bị hỏng, lập tức lấy dụng cụ sửa chữa.

Anh không chuyên làm mấy cái này, lần mò nửa ngày mà chẳng được tích sự, còn đứt cả tay.

"Đến mô hình còn chưa lắp bao giờ, sao mình lại mò mẫm cái này nhỉ?"

Anh vốn đã chán chường, lại càng rầu rĩ khi nhớ lần cuối cùng lắp mô hình là với Kỷ Hạ Dương.

Lăng Tử Thanh đẩy xe vào một góc, dứt khoát mặc kệ, làm việc mình có thể làm... đi siêu thị mua thức ăn, quét dọn nhà cửa, bật TV xem tin tức, trong lúc lơ đễnh lại bật trúng kênh đang phát bản tin về ngày hội săn sale.

"Hiện tại rất nhiều công ty truyền thống đã gia nhập thị trường bán hàng trực tuyến, bao gồm các thương hiệu con của tập đoàn Kỷ An..."

Màn hình xuất hiện đoạn phát sóng trực tiếp của Kỷ Hạ Dương.

Lăng Tử Thanh định chuyển kênh, nhưng bản tin đang ở đúng đoạn Kỷ Hạ Dương xay thịt. Anh nhớ câu nhận xét "đáng yêu nhưng ngốc" của mẹ, thấy khá chuẩn, không tự chủ mà cong khóe miệng.

Đúng lúc mẹ Lăng về nhà: "Tử Thanh, mẹ về rồi đây."

Lăng Tử Thanh vội vàng tắt TV: "Xào thêm đĩa rau là ăn cơm được rồi."

"Sao lại tắt TV? Mẹ muốn xem."

"Con xin lỗi, điều khiển đây mẹ."

Mẹ anh mở TV, đập vào mắt là đoạn cắt livestream của Kỷ Hạ Dương: "Ủa? Thằng nhóc bán máy xay này?"

Lăng Tử Thanh ở trong bếp nghe vậy, mở vòi nước, dùng tiếng nước chảy át tiếng TV.

Những ngày tiếp theo, Lăng Tử Thanh không xem TV. Anh dành một ngày thăm trường cũ, nghĩ mình từng kể kỷ niệm thời ngồi trên ghế nhà trường với Kỷ Hạ Dương, bỏ về sớm. Lên khu trung tâm xem thành phố đã thay đổi thế nào, bắt gặp những biển quảng cáo của thương hiệu con, nản lòng đi về. Tiếp tục chạy đến công viên giải khuây, gặp bóng lưng của một thanh niên rất giống Kỷ Hạ Dương, ngỡ ngàng quay lưng về nhà.

Lăng Tử Thanh trốn về quê, thế mà bê theo nguyên một bộ óc chứa đầy Kỷ Hạ Dương.

Anh chẳng biết làm sao, cũng hiểu rõ bản thân không thể tiếp tục trốn tránh, mở tin nhắn đã bị bỏ xó từ lâu.

Kỷ Hạ Dương thật sự nhắn rất nhiều, mỗi tin đều là xin lỗi.

"Em xin lỗi, là em dọa anh."

"Em hỏi bố chuyện của anh rồi, em xin lỗi. Anh về quê à?"

"Em chỉ muốn nói với anh một câu... Ở quê anh sắp lạnh rồi, mà lại không có lò sưởi, anh nhớ mặc nhiều áo nhé. Nếu làm phiền anh, thì em xin lỗi."

Lăng Tử Thanh nhìn từng tin nhắn quan tâm, mím môi, động tác lướt xuống càng thêm dịu dàng.

Tin cuối cùng, là vừa mới gửi.

Kỷ Hạ Dương cẩn thận cầu xin: "Mai anh về đúng không? Em muốn ra sân bay, chỉ đứng nhìn từ xa, không quấy rầy anh đâu. Anh không trả lời thì coi như đồng ý nha."

Lăng Tử Thanh cười khẽ.

Cậu ấm lễ phép lâu thật lâu, cuối cùng vẫn bày trò xấu.

Anh không muốn trốn nữa, nghĩ một chốc rồi trả lời: "Ừ, chúng mình gặp nhau nói chuyện đi."

*

Lăng Tử Thanh trả lời Kỷ Hạ Dương, hắn đương nhiên là gào rú nhảy nhót.

Lăng Tử Thanh nghĩ nói gặp nhau là được rồi, không nói nữa, nhưng tin nhắn mới cứ nhảy lên liên tục.

Cuối cùng Kỷ Hạ Dương cũng bình tĩnh, gửi tin nhắn thoại bằng chất giọng đáng thương: "Em xin lỗi, là em kích động quá. Chúng mình gặp nhau rồi nói chuyện nhé, anh đừng đổi ý nha."

Lăng Tử Thanh đáp: "Ừm", rồi quay đi làm chuyện của mình.

Hôm sau, Lăng Tử Thanh đúng giờ về thành phố A, vì có vấn đề với hành lý nên ra trễ nửa tiếng. Sửa xong, anh lê lết cái vali tàn tạ ra ngoài, liếc một cái đã thấy Kỷ Hạ Dương nép trong góc.

Lăng Tử Thanh đi đến, cúi người khẽ gọi: "Cậu Kỷ?"

Kỷ Hạ Dương ngẩng đầu, thấy anh liền giật mình: "Tử Thanh, anh..."

Lời còn chưa dứt, sức bật đột nhiên quay lại.

Kỷ Hạ Dương choáng váng, chân đứng không vững nên loạng choạng, ngớ ngẩn sờ đầu: "Sao em lại hoa mắt thế này."

Lăng Tử Thanh vươn tay đỡ người: "Đứng vững được không?"

"Được." Kỷ Hạ Dương lắc lắc đầu, nhưng mắt vẫn mông lung.

Lăng Tử Thanh giơ một ngón tay: "Số mấy đây?"

"1." Kỷ Hạ Dương chớp mắt, đột nhiên bước lên chộp tay anh: "Anh bị thương à? Có đau không?"

Giờ Lăng Tử Thanh mới để ý ngón tay đang giơ lên là ngón bị đứt khi sửa xe đẩy. Lúc ấy chỉ bị rách một xíu thôi, cũng qua nhiều ngày rồi, đã hết đau từ lâu, chỉ đỏ lên như mới bị rách.

Nhưng Kỷ Hạ Dương lại rất sốt sắng săm soi, như thể đây là vết thương nặng nhất thế giới.

Lăng Tử Thanh không thể diễn tả cảm xúc của bản thân, chỉ biết những nỗi tương tư Kỷ Hạ Dương ồ ạt ùa về.

Người anh nhớ nhung bao ngày, cuối cùng ở trước mắt rồi.

Lòng Lăng Tử Thanh rung rinh, vươn tay ôm Kỷ Hạ Dương.

Đối phương sững sờ một chốc rồi nhiệt tình đáp lại, còn xoay đầu cọ cọ: "Hì hì~"

Lăng Tử Thanh nghe tiếng cười ngốc nghếch đáng yêu, cong khóe môi, xoa đầu đối phương.

Trợ lý Vương đứng đó không xa, thấy hai người ôm ấp liền hóa đá, sau đó sực tỉnh trốn vào góc gọi điện: "Chủ tịch, cậu chủ cũng tới, nhưng họ lạ lắm. Tôi không biết nói sao, để tôi chụp gửi ngài."
 

Bình Luận (0)
Comment