Sói Con Nhà Hào Môn - Chanh Tử Đản Thát

Chương 30

 
Trước khi đối thoại nghiêm túc, Lăng Tử Thanh đã dành cho bản thân thời gian tự hỏi.

Nhưng ngay lúc đối mặt với Kỷ Hạ Dương, sự bình tĩnh bỗng mất đi, anh tiến lên ôm đối phương. Kỷ Hạ Dương cũng tranh thủ cơ hội, nũng nịu nói: "Đã đồng ý rồi là không được đổi ý nha!", một tay kéo vali, tay kia đan mười ngón vào tay anh, gỡ ra không nổi.

Đã lâu rồi không được thấy nụ cười của Kỷ Hạ Dương, Lăng Tử Thanh không nỡ vùng vằng.

Anh chỉ phản đối duy nhất một chuyện là đến nhà hàng ăn trưa: "Về nhà anh đi, gọi đồ ăn về. Ăn nhà hàng rất tốn thời gian, sợ chiều đi làm muộn."

"Hở?" Kỷ Hạ Dương lập tức xìu xuống: "Anh còn định đi làm à?"

"Là em. Anh vẫn chưa hết hạn nghỉ phép."

"Em xin nghỉ hôm nay rồi."

Lăng Tử Thanh nhớ hôm qua mình đã xem lịch làm việc: "Dự án mới của chi nhánh bắt đầu rồi đúng không? Mọi người đều đang chăm chỉ cống hiến, em là phó tổng giám đốc, sao có thể trốn việc được?"

Kỷ Hạ Dương rầu rĩ bĩu môi: "Giờ anh vẫn chỉ nghĩ mỗi công việc thôi à?"

Lăng Tử Thanh suýt thì đáp phải. Hôm qua trong lúc sắp xếp lại lịch trình, anh đã trở về trạng thái làm việc, trong đầu chỉ đặt mỗi một câu hỏi là làm thế nào để xử lý hết việc tồn đọng suốt tuần qua, làm sao để bắt kịp tiến độ càng nhanh càng tốt.

Nhưng hiện tại anh không chỉ là đồng nghiệp của Kỷ Hạ Dương, mà còn là...

Lăng Tử Thanh liếc nhìn bàn tay đang níu lấy mình, thở dài: "Chỉ lo cho em thôi. Anh không muốn em bỏ bê công việc."

"Trễ một chút cũng chẳng sao, cùng lắm thì đền tiền."

"..."

Trán Lăng Tử Thanh nhăn tít, rút tay lại.

Kỷ Hạ Dương lập tức lúng túng, sấn đến ôm cánh tay đối phương làm nũng: "Em sai rồi, là em không nghiêm túc. Em nghe anh hết, về nhà ăn cơm xong là đi làm liền."

"Ừm." Mặt Lăng Tử Thanh dịu xuống: "Em muốn ăn gì để anh đặt."

Kỷ Hạ Dương lại chẳng nghiêm chỉnh, mắt mong mỏi nhìn qua: "Em ngoan như này mà không được thưởng à?"

"Em muốn thưởng gì? Gà rán?"

"He he."

Môi Kỷ Hạ Dương cong lên, đột nhiên sấn tới hôn má anh.

Cái hôn mềm nhẹ như chuồn chuồn chạm nước, còn cố tình phát ra tiếng "chụt" đáng yêu.

Lăng Tử Thanh ngỡ ngàng, chỗ mới được hôn bắt đầu nóng bừng.

"Áu!" Kỷ Hạ Dương còn xấu hổ hơn người được hôn, vội vàng giật người lại, ôm mặt dậm chân: "Em đang mơ ư! Á á á! Tim em đập nhanh quá! Chắc chắn không phải mơ! Là mơ cũng không được tỉnh lại!"

Lăng Tử Thanh: "..."

Anh rất điềm tĩnh, không muốn ngượng nghịu như đồ ngốc giống Kỷ Hạ Dương.

Hắn gào mấy câu liền im bặt, liếc nhìn anh qua kẽ tay.

Lăng Tử Thanh biết Kỷ Hạ Dương bị nhìn chằm chằm sẽ xấu hổ, cố tình không nhìn hắn.

Anh cài đặt GPS, nhập địa chỉ nhà, vừa gõ từ đầu tiên liền nhận ra nó đã được lưu từ lâu: "Em biết nơi anh ở hả?"

Kỷ Hạ Dương như bị bắt bài, ấp úng giãi bày: "Trước đó muốn tìm anh, nên kiểm tra hồ sơ nhân viên..."

"Ừm, về đó thôi."

"Anh không giận à?"

"Sao lại phải giận?"

"Ặc... vì em xâm phạm quyền riêng tư?"

Lăng Tử Thanh thấy khó hiểu: "Giờ thông tin cá nhân bị rò rỉ nghiêm trọng mà. Anh chỉ bực mình với những phần mềm đánh cắp thông tin hoặc buôn bán bất hợp pháp thôi."

Kỷ Hạ Dương ngơ ngẩn với sự nghiêm túc kia, chốc sau mới gật đầu: "Ừa, em hiểu rồi."

Lăng Tử Thanh nhận ra không khí sượng sùng, bắt đầu hối hận. Nhưng Kỷ Hạ Dương đang tập trung lái xe, anh lại không phải người biết chủ động, nghĩ nát óc cũng chẳng biết cách nói ngon ngọt dỗ dành đối phương, đành lấy điện thoại để đổi chủ đề.

"Anh đặt đồ ăn đây, em muốn ăn gì?"

"Òm òm, em ăn gì cũng được! Anh ít đặt ship đúng không? Em gợi ý mấy quán nè, đồ Tàu thì Huân Á vẫn ngon nhất, đồ Tây thì tìm nhà hàng Mans's, nhớ phải chọn đầu bếp Jack nhé! Muốn nhanh thì mua lẩu..."

Dường như Kỷ Hạ Dương không để ý đến sự sượng trân lúc nãy, một mình một miệng khuấy động không khí.

Lăng Tử Thanh thở phào, tự thấy sự rầu rĩ của mình hơi buồn cười... Kỷ Hạ Dương đây rồi, sao phải sợ ngượng ngùng?

Cuối cùng hai người chọn ăn lẩu, về đến nơi thì shipper cũng vừa vặn giao hàng. Kỷ Hạ Dương chẳng ngại mệt, tay trái xách vali, tay phải xách đồ ăn, vào thang máy còn cứng đầu định nhấn phím.

Lăng Tử Thanh nhanh nhẹn giành trước: "Anh cũng có tay."

"Em muốn chăm sóc anh."

"Vậy chốc nữa ăn nhiều chút nhé."

Kỷ Hạ Dương đồng ý, nhưng vào bữa lại liên tục gắp đồ ăn vào bát người yêu: "Thịt bò chín rồi! Thịt dê cũng ngon nè! Anh thích ăn măng chua đúng không? Em gẩy bớt ớt cho anh nha..."

Lăng Tử Thanh đã ăn trên máy bay nên không đói lắm, gắp thịt định bỏ vào bát bên kia: "Em cứ ăn đi."

Kỷ Hạ Dương ngửi được mùi, bưng bát lên trước: "Anh ăn nhanh lên, lát em sẽ tự nhúng cho mình."

Lăng Tử Thanh bó tay, tung chiêu hiểm: "Anh đút cho em nhé?"

"Được!" Kỷ Hạ Dương sấn tới, há mồm: "A~"

Lăng Tử Thanh nhìn đôi mắt lóng lánh của ai kia, không nhịn được mà bật cười: "Em thế này giống Đại Hoàng thật đấy!"

Kỷ Hạ Dương bật dậy: "Đại Hoàng là ai? Anh từng đút cho người khác rồi hả?"

"Đại Hoàng là con cún hồi xưa anh nuôi."

"..."

Kỷ Hạ Dương vẫn cau mày, nhìn đối phương chằm chằm.

Lăng Tử Thanh nhận ra mình đùa hơi quá: "Xin lỗi, anh..."

Hắn tự dưng rướn người đến, ôm anh cười hì hì: "Ngày nào anh cũng cho Đại Hoàng ăn cơm, rồi ôm ôm xoa xoa nó à? Thế em tình nguyện giống Đại Hoàng! Gâu!"

Lăng Tử Thanh: "..."

Sao mình lại đánh giá thấp sự mặt dày của Kỷ Hạ Dương nhỉ.

Ăn lẩu vốn đã chậm, Kỷ Hạ Dương lại thường xuyên nghịch ngợm khiến bữa trưa như dài bất tận.

Lăng Tử Thanh dần quen với con người nhí nhố này, lúc muốn anh để ý là bắt đầu làm nũng. Anh vô cùng trấn tĩnh dỗ dành, thậm chí còn chuẩn bị sẵn tinh thần cho tương lai.

Cứ chấp nhận thôi, sao buông tay được?

1 giờ, điện thoại của Kỷ Hạ Dương đột nhiên đổ chuông.

Hắn vốn đang sung sướng nằm trên đùi Lăng Tử Thanh ăn hoa quả, cố tình ngó lơ, mặc kệ nó kêu rồi tự động tắt.

Nhưng Kỷ Hạ Dương cố tình nằm im cỡ nào thì chuông điện thoại cũng dai dẳng cỡ đó, reo cho đến lúc chủ nhân chịu nghe mới thôi, chưa im được mấy giây đã vang tiếng lần hai.

Lăng Tử Thanh không đút hoa quả nữa: "Nghe máy đi."

Kỷ Hạ Dương gãi đầu, hắng giọng làm ấm thanh quản, đè giọng cho thật trầm, có uy mới bấm nghe: "Alo?"

Lăng Tử Thanh: "..."

Đây là nhóc quỷ mới mè nheo "Em muốn ăn hoa quả" ư?

Không chỉ có mỗi giọng trầm, bộ não cũng chuyển về trạng thái đi làm: "Ừm, đã biết. Thay mặt tôi xin lỗi họ trước rồi tiếp đón chu đáo, tôi về ngay, khoảng 1 tiếng nữa sẽ có mặt."

Lăng Tử Thanh ngạc nhiên, không ngờ Kỷ Hạ Dương còn biết cách xã giao.

Từ đây đến chi nhánh, kể cả có bị tắc đường cũng chỉ mất 40 phút, Kỷ Hạ Dương lại báo 1 tiếng, chính là cho bản thân thời gian chuẩn bị, còn để đối phương thấy thành ý không quản ngại đường xa của mình.

Anh lại đánh giá Kỷ Hạ Dương, không còn cạn lời kiểu: "Ha, người này lại làm màu rồi", mà chuyển thành hài lòng: "Lúc cần cũng đáng tin phết đấy chứ".

Nhưng vừa kết thúc cuộc gọi, việc đầu tiên Kỷ Hạ Dương làm là lại sán vào anh: "Áu, vẫn được ở bên anh thêm 10 phút."

Lăng Tử Thanh vỗ nhẹ lưng hắn: "Em đi ngay đi."

"Hức hức hức, em không muốn đi! Cho em mấy phút đi mà."

"Tuỳ em, anh dọn dẹp đây."

Lăng Tử Thanh đẩy Kỷ Hạ Dương ra, bưng khay hoa quả vào bếp.

Kỷ Hạ Dương nhanh như chớp bắt kịp, bấu vào bản lề cửa bếp, đáng thương nói: "Em đi thật đây, ít cũng phải mấy tiếng mới về đó. Có khi chưa trao đổi xong, tối phải đi ăn với khách nè."

"Kể cả xong rồi cũng phải mời khách."

"..."

"Hứ!" Kỷ Hạ Dương buồn khổ, bật chế độ giận dỗi, hậm hực mặc áo khoác.

Rốt cuộc Lăng Tử Thanh cũng không nhẫn tâm đến thế: "Anh tiễn em xuống dưới."

"Không cần, tiễn đến cửa là được. Bên ngoài lạnh lắm."

"Không sao, anh tranh thủ hóng gió."

Kỷ Hạ Dương vẫn lắc đầu, chọt chọt vào má: "Tặng em nụ hôn tạm biệt là ổn."

Lăng Tử Thanh chỉ nhéo nhéo: "Đi nhanh đi."

"Hứ! Đỏ hết lên rồi!" Kỷ Hạ Dương doạ dẫm: "Nếu bị ai hỏi, em sẽ bảo là anh đánh em!"

Lăng Tử Thanh chẳng sợ, điềm tĩnh nói lời cần nói: "Tối đừng để bụng rỗng uống rượu, lúc về nhớ gọi lão Trương hoặc thuê người lái hộ, không được nghĩ mình chưa say mà tự lái nhé."

Kỷ Hạ Dương gật đầu, trước khi đóng cửa còn gửi một nụ hôn gió: "Tối gặp nha! Moah moah!"

Lăng Tử Thanh thảng thốt trước hành động công khai tình cảm của đối phương, dần bình tĩnh, cảm nhận nụ hôn đó đã sà vào lòng.

Anh không tự chủ mà nhoẻn miệng cười, về phòng ngủ, nhìn gương mới nhận ra má phớt hồng, cứ như bị hôn thật.

"Hầy, điên rồi!" Lăng Tử Thanh rửa mặt để bình ổn bản thân.

Anh tĩnh tâm, lại phát hiện một vấn đề quan trọng.

Kỷ Hạ Dương bảo là về nhà nào cơ? Chẳng lẽ muốn ngủ qua đêm ở đây?

Đúng là Kỷ Hạ Dương tính ngủ ở nhà Lăng Tử Thanh.

Đối phương chấp nhận hắn rồi, sau cơn say tình, hắn chợt nhận ra còn cả một chặng đường dài đằng trước... Lăng Tử Thanh là mẫu người nghiêm túc, cẩn trọng, không bài xích cũng chẳng chủ động với những hành động thân mật, đôi lúc có vẻ khá miễn cưỡng.

Kỷ Hạ Dương chưa được đáp lại như kỳ vọng, thất vọng một chốc rồi xốc lại tinh thần.

Không sao hết! Mặt hắn dày mà! Hắn sẽ chủ động!

Kỷ Hạ Dương hạ quyết tâm, dự định đêm nay về thẳng nhà Lăng Tử Thanh. Ngủ đất cũng không thành vấn đề, chỉ cần thò được chân vào cửa, nhắm mắt, hay mở mắt đều là Lăng Tử Thanh liền cười hạnh phúc mỹ mãn.

Tưởng tượng là thế, nhưng hiện thực lại vả cho phát đau điếng.

Lão Trương đến đón, nhưng không hề nghe lệnh, lái theo hướng về biệt thự nhà họ Kỷ: "Ông chủ bảo cậu về bên đó."

"Hở? Nay cháu mệt lắm, cuối tuần về không được ạ?"

"Không được. Ông chủ có chuyện quan trọng."

Kỷ Hạ Dương buồn so, đầu tiên là rà lại biểu hiện trong quãng thời gian này... khá khẩm lắm mà. Để dò la tin tức của Lăng Tử Thanh từ ông bố, hắn đã lao động hăng say, ngày nào cũng mò về, chuẩn chỉnh đứa con ngoan ông yêu cầu.

Ngoài lỗi lầm, còn chuyện gì khiến ông bố sốt sắng tìm nhỉ?

Nghĩ nát óc cũng chẳng ra, hắn đành mon men hỏi lão Trương: "Chú biết là chuyện gì không?"

"Không biết, nhưng ông chủ có vẻ rất bực."

"Ầy, thế chắc cháu lại gây chuyện rồi."

Kỷ Hạ Dương thở dài, nhìn đồng hồ thầm tính kế... Ông bố hắn chửi lâu nhất chỉ 2 tiếng thôi, hắn có thể tìm Lăng Tử Thanh lúc 11 giờ.

Nhưng hiện thực lại vả cho hắn phát thứ hai.

Kỷ Hạ Dương về biệt thự nhà họ Kỷ, thấy quản gia mặt mày lo lắng chờ sẵn ở cửa, sân nhà nhiều hơn một chiếc xe lạ lẫm, đầu nảy ra một khả năng vô cùng kh*ng b*... Chẳng lẽ ông già gọi hắn về xem mắt?

Cũng may, khi bước vào cửa, chào đón ở phòng khách là mẹ và trợ lý Vương ở trụ sở chính.

"Bố con ở trên gác." Mặt phu nhân cũng vô cùng e ngại: "Con cứ bình tĩnh giải thích, đừng nổi cáu."

"Giải thích gì ạ?"

"Con lên đó thì biết."

Kỷ Hạ Dương hoảng hồn trước thái độ của hai người, nhanh chân chạy lên gác.

Cửa thư phòng đang mở, bố hắn đứng cạnh cửa sổ nhìn xa xăm, bóng lưng hoà làm một với bóng đêm tĩnh lặng.

"Bố, sao bố..."

"Đóng cửa lại."

Ông trầm giọng ra lệnh rồi xoay người đến bàn làm việc.

Kỷ Hạ Dương để ý nét mặt nghiêm nghị của bố, mắt nhìn thẳng phía trước nhưng không nhìn hắn, quay lại đóng cửa, nhẹ đến độ không thể nhẹ hơn.

Ông Kỷ mở ngăn kéo, chậm rãi mở miệng: "Hôm nay con đi đón Tử Thanh?"

"Vâng. Anh ấy nói với bố ạ?"

"Không, là trợ lý Vương."

"Ò, con không biết bố phái trợ lý Vương đến, nên đưa thẳng Tử Thanh về nhà."

"Chỉ mỗi thế thôi?"

Kỷ Hạ Dương ngẩn tò te, nhìn đồ trong tay bố mình: "Kia là ảnh ạ?"

Chủ tịch Kỷ cười lạnh, bất chợt ném mạnh sấp ảnh về phía hắn: "Mày tự xem đi!"

Những tấm ảnh bay tứ tung, rơi lả tả bên chân hắn.

Kỷ Hạ Dương cúi xuống, đập vào mắt là tấm chụp lén cảnh trong xe... Hắn sán đến hôn má Lăng Tử Thanh, người bên cạnh ngỡ ngàng, mắt mở to đầy hoang mang.

Ngày này vẫn đến, hắn bất ngờ không kịp trở tay.

Trước đây cứ nghĩ đến công khai xu hướng tính dục là Kỷ Hạ Dương lại đau đầu, không ngờ khi thật sự đối mặt lại rất bình tĩnh: "Bố, đúng như những gì bố thấy, con thích Tử Thanh."

Chủ tịch Kỷ thêm bùng nổ, chỉ vào mặt hắn hét to: "Thích là có quyền quấy nhiễu người ta ư?!"

"... Hở?" Kỷ Hạ Dương thấy câu chuyện bắt đầu chệch đi sai hướng: "Bố nghĩ con quấy nhiễu ư?"

"Chứ sao?! Tao có mắt! Ngày xưa mày chơi bời cỡ nào thì cũng chưa đến mức phạm tội tày trời, nhưng giờ lại quấy rối cả đồng nghiệp là thế nào? Tử Thanh người ta nền tính nên mày mới được đà bắt nạt đúng không? Sao tao lại có thằng con như mày chứ?"

Ông Kỷ nổi cơn tam bành, chửi một lèo không cần lấy hơi, thậm chí còn chộp bình hoa trên bàn tính ném vào hắn.

"Khoan!" Kỷ Hạ Dương vội vàng xen vào: "Bố hiểu lầm rồi! Chúng con là tình cảm từ hai phía, đã xác nhận mối quan hệ rồi!"

Bình hoa bay cái vèo: "Mày còn dám múa mép!"

"Thật đó! Không tin bố gọi hỏi Tử Thanh đi!"

"Người ta tốt bụng, chắc chắn sẽ nói đỡ cho mày!"

"Phải thế nào bố mới chịu tin con?"

"Tao không bao giờ tin mày! Mày khốn nạn lắm! Lén mua tạp chí đồng tính thì thôi đi, còn quấy rối người ta! Không yêu ai thì chết được à? Tao đánh chết mày!"

Ông Kỷ sắn tay áo xông lên, hung hăng như muốn xử người.

Kỷ Hạ Dương sợ hãi né tránh, chạy loăng quăng trong thư phòng: "Gì ạ? Bố tìm thấy tạp chí của con ư? Bố biết con thích đàn ông từ lâu rồi hả?"

"Ngu lắm! Nếu mày thích con gái mà người ngợm như quỷ như này, tao đã bắt mày đi khám nam khoa từ lâu rồi!"

"Bố biết từ lúc nào?"

"2 năm trước!"

"Sao bố không nói với con?"

"Thế sao mày không nói cho tao biết?"

"Con sợ bố không chấp nhận nổi."

Ông Kỷ đuổi mệt, đứng lại giận dữ trừng con trai: "Có gì mà không chấp nhận nổi? Yêu đương hẹn hò là chuyện của mày. Mày vui thì tao với mẹ mày cũng vui."

Kỷ Hạ Dương cũng thở phào, khoé môi dần cong lên: "Bố, con không ngờ bố lại..."

"Nhưng tao không thể ép mày được! Tử Thanh là chàng trai tốt, mày lại dám..."

"Trời ơi! Con đã nói là tình cảm từ hai phía mà!"

Kỷ Hạ Dương nhận ra đây không phải giải pháp, núp vào góc bấm điện thoại: "Tử Thanh, anh mau nói rõ cho bố em đi, tụi mình chính thức hẹn hò, không phải là quy tắc ngầm, cấp trên quấy rối..."

Chủ tịch Kỷ thét lên: "Tử Thanh, cậu không cần sợ, tôi sẽ chống lưng cho cậu!"

"Ừa ừa ừa, bố nghe đi." Kỷ Hạ Dương không chạy nổi, cung kính dâng điện thoại đến.

Bố hắn bán tín bán nghi cầm lấy, còn cẩn thận xác nhận tên tuổi trên màn hình: "Tử Thanh thật à? Mật khẩu két sắt của tôi là bao nhiêu?"

Kỷ Hạ Dương: "..."

Tử Thanh thậm chí còn biết mật khẩu két sắt của ông bô, mà hắn khù khờ chẳng biết gì hết trơn.

Sau một chốc, Chủ tịch Kỷ xác nhận đối phương là Lăng Tử Thanh, giọng lập tức dịu dàng: "Ừm, cậu cứ bình tĩnh chia sẻ... Ồ, là vậy à..."

Kỷ Hạ Dương cũng chẳng rảnh tay, tự xếp ghế thành pháo đài bảo vệ bản thân.

Hai người trao đổi qua điện thoại 3 phút, xong xuôi, thở phào nhìn con trai: "May quá, thật sự không phải cấp trên quấy rối."

Kỷ Hạ Dương khóc không nổi: "Bố, sao bố lại có thành kiến với con đến thế!"

"Ai bảo mày không xứng với Tử Thanh?"

"..."

Kỷ Hạ Dương não nề, lấy lại điện thoại, định bụng khóc than với Lăng Tử Thanh, chẳng ngờ cuộc gọi đã kết thúc từ đời nào.

Chủ tịch Kỷ đọc hắn như một quyển sách, mắng thêm: "Tử Thanh đang đọc sách, mày cứ nằng nặc quấy rầy người ta làm gì?"

Kỷ Hạ Dương nhịn không được mà than thở: "Bố! Thật ra Tử Thanh mới là con ruột của bố đúng không?"

"Tao cũng hy vọng là thế đấy!"

"..."

Kỷ Hạ Dương não nề vô ngần, nghẹn một cục mãi mới nói ra: "Bố không trách con thích đàn ông ạ?"

"Ừ."

"Bố đồng ý cho con với Tử Thanh bên nhau sao?"

"Ừ, còn muốn chúc mừng."

"Thật ạ?!"

Kỷ Hạ Dương bừng sức sống, tự vẽ kịch bản chúc mừng um sùm.

Chủ tịch Kỷ chẳng buồn quan tâm, chỉ nhìn nơi xa, sâu sắc nói: "Để Tử Thanh là người thừa kế thì còn gì yên tâm bằng."

"..." Kỷ Hạ Dương lần nữa não nề cụp đuôi: Không hề giống với tưởng tượng! Đáng lẽ hai ông bà phải hét lên: "Bố mẹ không tin!", hắn thì khóc hu hu: "Con xin lỗi", cuối cùng sẽ vì tình thân mà ôm nhau thấu hiểu chứ?

Bố hắn đột nhiên đi tới, vỗ vai con trai: "Hạ Dương."

"Dạ?" Kỷ Hạ Dương ngẩng đầu, nghiêm túc chờ đợi.

Ông mỉm cười: "Vừa nãy bố rất nghiêm túc."

"Vâng, bố muốn Tử Thanh làm người thừa kế."

"... Không phải câu đó!"

Kỷ Hạ Dương chỉ nói giỡn vui, cười hề hề: "Con đùa thôi, bố mẹ đều vui đúng không ạ?"

Nụ cười lần nữa xuất hiện trên mặt Chủ tịch Kỷ, đưa tay tính vỗ vai con.

Kỷ Hạ Dương lập tức dang tay ôm bố, cực kỳ hiểu chuyện nói: "Cảm ơn bố ạ."

Ông Kỷ không nói gì, vỗ vai hắn rồi lùi xuống: "Tìm mẹ con đi."

Kỷ Hạ Dương nghe ra chút nghèn nghẹn trong giọng ông, không tiếp tục làm phiền: "Vâng, con xuống dưới nhà đây."

Ông bô hắn sĩ diện bò xừ, thích giả vờ nghiêm nghị. Giờ đang cảm động sắp khóc, hắn phải chuồn thật nhanh, cho ông không gian khóc thầm một mình.

Mẹ hắn thì càng dễ hơn. Thái độ giống với chồng, con trai vui là được, không ngừng khen hắn làm tốt lắm, có Lăng Tử Thanh chính là may mắn của gia đình.

Kỷ Hạ Dương không hề có cảm giác bị hắt hủi, ngược lại còn rất kiêu ngạo.

Đúng thế! Hắn và Tử Thanh yêu nhau, hắn chính là người hạnh phúc nhất thế giới!

*

Tính cách Lăng Tử Thanh và Kỷ Hạ Dương bù trừ lẫn nhau, thái độ trong mối quan hệ cũng nâng đỡ giống vậy.

Lăng Tử Thanh sẽ không để chuyện tình cảm ảnh hưởng đến công việc, Kỷ Hạ Dương lại hận không thể dính nhau mỗi ngày. Lăng Tử Thanh chủ động nhỏ giọt, còn Kỷ Hạ Dương luôn bừng bừng khí thế, bày đủ chiêu để ôm một cái, hôn một cái. Lần đầu ngủ lại nhà Lăng Tử Thanh còn nằm dưới sàn, lần thứ hai liền mặt dày ăn vạ mò lên giường.

Dù yêu đương kín đáo, nhưng khi bị phát hiện đi ăn cùng nhau cũng chẳng giấu giếm. Dần dà, trên dưới chi nhánh đều biết trợ lý Lăng từ trụ sở chính không đến khảo sát, mà là tìm sếp Kỷ hẹn hò.

Ngày nọ, Kỷ Hạ Dương nghe những lời xì xào từ mọi người, sợ Lăng Tử Thanh không vui: "Tử Thanh, hình như người ta biết chuyện của tụi mình rồi."

"Biết thì biết thôi."

"Anh có sợ người ta cho rằng em dùng quy tắc ngầm với anh không?"

Lăng Tử Thanh nghĩ một lát, thái độ lại rất cởi mở: "Chỉ những ai không có năng lực mới có suy nghĩ đó."

"Ò, thế em yên tâm rồi."

"Giống em đấy."

"..."

Kỷ Hạ Dương đần mặt, bắt cơ hội làm nũng lấy lòng thương: "Hức, sao anh lại chê em bất tài chứ? Tim em tan nát rồi, anh sờ đi..."

Lăng Tử Thanh không chỉ sờ, còn nhéo một cái.

Kỷ Hạ Dương hít khí lạnh, mắt ầng ậc nước.

"Đừng quậy." Lăng Tử Thanh không có tâm trạng đùa giỡn: "Mai em phải livestream đúng không?"

Kỷ Hạ Dương nghe đến liền bực mình: "Vầng! Tất cả là do em thể hiện xuất sắc quá! Lão Du bắt em lên sóng ba sản phẩm mới! Ba cái lận! Cái nào cũng nhiều tính năng muốn chết, thử xong một cái cũng mất mấy tiếng!"

"Không sắp xếp người hỗ trợ em à?"

"Có chứ, nhưng mệt lắm huhuhu..."

"Thế tối nay ngủ sớm đi."

"Em không mệt, đang khoẻ re đây!"

Kỷ Hạ Dương không thèm buông tay, tiện đà quấn lấy Lăng Tử Thanh, nhanh nhẹn dựng thẳng người.

Lăng Tử Thanh thật sự không muốn đùa cợt, thương lượng: "Cuối tuần này phải livestream cả ngày. Nếu mệt thì để trợ lý rút thăm trúng thưởng đi, còn em nghỉ ngơi trước."

Kỷ Hạ Dương đã nghĩ đến phương án này từ lâu, nhưng không nói, vỗ tay khen ngợi Lăng Tử Thanh: "Ừa! Anh siêu quá đi! Lúc nào nghỉ em sẽ gọi anh."

Lăng Tử Thanh nghiêng người, liếc mắt sang: "Anh sẽ ở đó cùng em."

"Wa!" Kỷ Hạ Dương tự dưng rống lên, dính như sam: "Anh là tốt nhất!"

Lăng Tử Thanh không đẩy đối phương ra, thậm chí còn để mặc hắn được đà lấn tới.

Kết quả ngủ thì không sớm, nhưng hôm sau Kỷ Hạ Dương vẫn tưng bừng sức sống. Hắn thấy Lăng Tử Thanh ngồi một bên, hăng như tiêm máu gà, trong livestream khua tay múa chân rất khoa trương.

Ví dụ, trợ lý nhặt đồ, không cẩn thận đụng phải chân Kỷ Hạ Dương, hắn nhảy dựng lên như đâm phải gai, giữ khoảng cách, nhìn Lăng Tử Thanh bằng ánh mắt "em vô cùng nghiêm chỉnh đó nha".

Những người xung quanh hết hồn, Lăng Tử Thanh bật cười, tranh thủ lúc đưa đồ cho hắn liền bảo: "Không sao, hộp rút thăm đã chuẩn bị xong rồi."

Người xem sẽ nghĩ livestream gặp trục trặc, chỉ có Kỷ Hạ Dương hiểu trọng điểm ở "không sao".

Buổi livestream hôm nay thành công rực rỡ hơn cả hôm trước. Sắp đến Tết Nguyên đán, tâm lý người mua thường là "không nên ngược đãi bản thân", ít quan tâm đến giá cả và chất lượng, mà chú trọng vào những sản phẩm màu đỏ sang trọng hơn.

Lăng Tử Thanh nghĩ mẹ cũng sẽ thích, định gọi hỏi ý bà.

Nếu bà đã mua, anh sẽ mang về nhà loại ấm đun nước khác, nếu không mua, vậy mang cả hai món về.

Mẹ Lăng nghe điện rất nhanh, câu đầu tiên chính là: "Mẹ đang xem live."

"Mẹ mua rồi à?"

"Ừ, người chuẩn bị thùng rút thăm là con à?"

"Vâng."

"Năm nay mẹ sẽ lên thành phố A ăn Tết."

Lăng Tử Thanh sửng sốt, không hiểu sao câu chuyện lại nhảy đến đề tài này.

Anh lờ mờ cảm thấy không đúng, nhưng mẹ không có ý nói dông dài, chỉ nói vấn đề chính: "Mẹ muốn đặt vé máy bay ngày 8/2, đặt thế nào nhỉ? Có cần phải tải phần mềm gì không?"

"Con đặt cho, hôm đó mẹ mang chứng minh thư đến sân bay là được."

"Ừ. Hai đứa đến đón mẹ nhé."

Lăng Tử Thanh hiểu trong tích tắc: "Ý mẹ là Hạ Dương ư?"

"Ừ, chứ con còn biết dỗ dành ai khác à?"

"Mẹ... mẹ đồng ý à?"

"Xem thằng bé thể hiện thế nào đã."

"Vâng, chúng con sẽ đón mẹ."

Lăng Tử Thanh ngắt cuộc gọi, chạy vèo đi báo với Kỷ Hạ Dương.

Kỷ Hạ Dương lập tức cuống lên, sau cơn hoảng loạn liền bắt đầu lên kế hoạch: "Có cần em gọi mẹ để giới thiệu không? No no! Thế thì qua loa quá... Hay để em mua vé máy bay để bày tỏ tấm lòng? Rồi cho người đưa mẹ ra sân bay nhé?"

Miệng Lăng Tử Thanh cong lên: "Em gọi mẹ ngọt xớt ha."

"Huhuhu em chỉ muốn thể hiện thật tốt thôi!"

"Mua vé là được. Mẹ anh từng đi máy bay rồi, không cần người rước."

Kỷ Hạ Dương ngoan ngoãn mò mẫm, đang chọt chọt đột nhiên hỏi: "Em nghĩ khoang hạng nhất vẫn xoàng xĩnh quá. Tết nhiều chuyến bay, chuyên cơ tư nhân chắc không được cấp phép... Hay thử bao nguyên một khoang đi?"

Lăng Tử Thanh giật lại điện thoại: "Không cần! Để anh đặt vé. Em tiếp tục lo livestream đi."

Vé vủng đã xong, tiếp theo là làm sao để có lần đầu gặp mặt hoàn mỹ. Lăng Tử Thanh ngẫm thấy mẹ thích mấy nhóc ngoan ngoãn, liền bảo Kỷ Hạ Dương mặc áo lông đỏ, Kỷ Hạ Dương nghe lời răm rắp, rảnh là nghiền ngẫm "Cẩm nang làm bé ngoan của mẹ".

Lăng Tử Thanh không thấy khả quan cho lắm, vì sách đó thuộc thể loại thiếu nhi.

Sự thật chính là như này.

Phản ứng đầu tiên của mẹ Lăng khi gặp Kỷ Hạ Dương là: "Ừm, người thật không ngốc lắm, lúc livestream bật filter nhỉ?"

Lăng Tử Thanh và Kỷ Hạ Dương cùng ngẩn tò te.

Bà thấy cả hai há mồm, chậm rãi bổ sung: "Như này vẫn ổn hơn, vừa tự nhiên vừa đẹp trai."

Lăng Tử Thanh vẫn đứng hình, Kỷ Hạ Dương lại hân hoan, chủ động khoác tay bà: "Nghe mẹ, sau này con sẽ giữ hình tượng này ạ."

"Đáng yêu quá." Mẹ Lăng cũng rất vui, vỗ nhẹ tay Kỷ Hạ Dương, kể xấu: "Tử Thanh không chịu mặc đồ đỏ, cũng không thích khoác tay. Nó kêu nó lớn rồi... hầy, lớn mấy cũng là con của mẹ thôi."

Kỷ Hạ Dương hiểu chuyện đáp: "Con đi với mẹ."

"Ngoan quá."

"Cẩn thận ạ, phía trước là bậc thang."

Lăng Tử Thanh nhìn hai người đi trước mặt, miệng nhếch lên.

Đúng là quy luật bù trừ. Vợ chồng Chủ tịch Kỷ thích anh, còn mẹ anh cực kỳ thích Kỷ Hạ Dương.

Hôm sau, Kỷ Hạ Dương dẫn mẹ Lăng đi thăm thú thành phố A, suốt dọc đường đều sắm vai nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, làm mẫu cho bà từng động tác, còn đổi khăn lụa với mũ, đổi từng góc chụp rất nhiệt tình.

Lăng Tử Thanh vốn không thích chụp ảnh, giờ còn phục sự kiên nhẫn với các bậc phụ huynh của Kỷ Hạ Dương.

Anh dường như vô hình, chỉ biết xách đồ và trả tiền, buổi đi chơi vô cùng suôn sẻ... Kỷ Hạ Dương mua xe đẩy nhỏ chất đồ, còn lén đổi Alipay và WeChat thành tài khoản của mình.

Lăng Tử Thanh phát hiện ngay, đang định đổi lại thì gặp phải ánh mắt đáng thương cùng đe doạ của Kỷ Hạ Dương.

Thôi, cũng chỉ là xíu tiền nhỏ nhoi thôi.

Anh buông xuôi, còn khoe với mẹ: "Hôm nay là Hạ Dương mời khách."

Mẹ Lăng đương nhiên càng hoan hỉ, mua cho hắn xâu kẹo hồ lô trong lúc dạo công viên.

Kỷ Hạ Dương nhận lấy, quay sang Lăng Tử Thanh: "Anh nếm thử đi."

Dù không thích kẹo hồ lô, nhưng lòng Lăng Tử Thanh nở hoa.

Anh không bị bỏ rơi.

Đêm 30, Lăng Tử Thanh dẫn mẹ đến biệt thự nhà họ Kỷ. Mẹ Lăng và Kỷ phu nhân cứ như tri kỷ trăm năm, tâm sự quên lối về, Chủ tịch Kỷ không chen vào nổi, đành chơi cờ với Lăng Tử Thanh, Kỷ Hạ Dương hết loăng quăng làm nũng với mẹ, lại chạy sang bên kia theo dõi ván cờ.

Nhưng xem mà mồm không hồi chiều, hò dô: "Tử Thanh cố lên!"

Lăng Tử Thanh nhăn mày: "Em nên cổ vũ cho Chủ tịch Kỷ."

"Không sao." Chủ tịch bình chân như vại: "Ta cũng muốn cổ vũ con."

Lăng Tử Thanh: "..."

Sao lại có ảo giác các vị phụ huynh rất mong đợi anh và Kỷ Hạ Dương sớm về chung một nhà nhỉ.

Ăn xong bữa tất niên, xem chương trình Xuân Vãn, cùng chờ đến giao thừa. Hai nhà cứ như người thân lâu năm, thật sự rất có không khí đề huề. Nhưng cả ba bậc cha mẹ đều không thức đêm nổi, vừa 12 giờ liền phát lì xì rồi đi ngủ.

Lăng Tử Thanh và Kỷ Hạ Dương lại tỉnh như sáo sậu, ngồi trong sân, sưởi ấm lẫn nhau đón giao thừa.

Cả hai câu được câu mất tâm sự. Lăng Tử Thanh bận rộn gửi tin nhắn chúc Tết với những nhân vật quan trọng. Kỷ Hạ Dương lại chẳng có ý thức với vấn đề này, quẩy cả ngày nên thấm mệt, bắt đầu lim dim, gà gật.

Lăng Tử Thanh muốn bảo đối phương về phòng ngủ, nhưng nhìn gương mặt ngoan hiền thiếp đi lại không nỡ gọi.

Lần đầu tiên gặp nhau cũng giống bây giờ. Hắn ngủ trên ghế, anh tìm cách đánh thức đối phương.

Lòng Lăng Tử Thanh xao động, khẽ khàng h*n l*n ch*p m** của Kỷ Hạ Dương.

"Ưm?" Kỷ Hạ Dương choàng tỉnh, cười xán lạn: "Anh chủ động hôn em ư!"

"Suỵt!" Lăng Tử Thanh sợ hắn oang oang làm phiền đến người lớn trên tầng 2, ra hiệu bé mồm.

Kỷ Hạ Dương nghe lời tắt tiếng, cầm điện thoại lên, lầm bầm: "Em phải ghi chú ngày kỷ niệm!"

"Thế này mà cũng coi là ngày kỷ niệm à?"

"Đương nhiên."

Lăng Tử Thanh bật cười: "Em nhớ được bao nhiêu rồi?"

Kỷ Hạ Dương bắt đầu xoè tay đếm: "Nhiều lắm! Ngày đầu tiên gặp nhau, lần đầu tiên anh khen em, lần đầu tiên ôm em... He he, em nghĩ ngày nào cũng là ngày kỷ niệm."

Lăng Tử Thanh nghe câu khẳng định đó, tự dưng thấy bản thân quá khô khan. Anh cũng muốn làm Kỷ Hạ Dương vui, hùa theo rất tự nhiên: "Vậy anh sẽ cùng em chúc mừng mỗi ngày."

"Hứa nhé! Ngoắc tay!" Kỷ Hạ Dương đưa tay ra.

Lăng Tử Thanh phối hợp, ngoắc đầu ngón tay Kỷ Hạ Dương, đung đưa: "Hứa!"

"100 năm cũng không được thay đổi nha!"

"Được."

Hoàn toàn văn.

------
Tác giả có lời muốn nói:

Kết thúc rồi! Tự tung hoa cho mình!
Cảm ơn các thiên thần đã theo dõi truyện nhé! Moah moah!!

Zoe có lời muốn nói:

Vậy là hành trình của Thanh Thanh với husky Hạ Dương nhà ảnh kết thúc rồi! Tuy là truyện ngắn nhưng cũng tốn nhiều nơ ron thần kinh của tui lắm nha!! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Sói con! Hy vọng tương lai sẽ luôn được mọi người đồng hành dài dài nhé! Chụt chụt!(='∀`)人('∀`=)
 

Bình Luận (0)
Comment