Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 102

Tháng tư lặng lẽ đến, những đóa hoa trên cành trong vườn đã rụng đi nhiều, thay vào đó là những chồi lá non mơn mởn nhú lên.

 

Quý Mạc vì tình trạng đặc biệt nên đã được sắp xếp nhập viện chờ sinh từ sớm.

 

Cậu ở trong phòng bệnh VIP, ngoài cửa còn có vệ sĩ thay phiên nhau túc trực. Cố Viễn Sâm dành phần lớn thời gian của mình cho Quý Mạc, công việc cũng mang đến bệnh viện làm, thời gian đến công ty đột nhiên giảm đi rõ rệt.

 

Ban đầu Quý Mạc không muốn anh như vậy, nhưng lại chẳng thể nào thuyết phục nổi.

 

Dạo gần đây Lục Thu Viễn bận việc phải ra nước ngoài, chưa về, cứ hai ngày lại gọi video cho Quý Mạc hỏi thăm tình hình sức khỏe. Lục Trạch An và Trần Duệ cũng thường xuyên đến thăm, mỗi lần đến đều mang theo mấy ly trà sữa full đường.

 

Cố Viễn Sâm ngồi bên cạnh trông chừng Quý Mạc, chỉ cho phép cậu uống nửa ly rồi lập tức tịch thu. Về sau dứt khoát ra lệnh cho Lục Trạch An đừng mang mấy thứ "gây rối" đó tới nữa.

 

Lục Trạch An thấy vậy liền ghé tai Trần Duệ thì thầm: "Thấy chưa, chồng quản nghiêm đấy! Sau này cậu đừng có mà tìm kiểu người như vậy, đến trà sữa cũng không được uống!" Vừa nói dứt lời, cậu ta liếc mắt thấy trên cổ Trần Duệ, chỗ bị cổ áo che đi lộ ra một dấu hồng hồng như quả dâu tây: "WTF! Trần Duệ, cậu sau lưng tụi này quen ai rồi hả?"

 

Trần Duệ lập tức đỏ bừng cả mặt, cuống quýt nói: "Cậu nói bậy gì đấy!"

 

"Cậu, cái này...."

 

"Ồ, cái này là do muỗi cắn đó. Mấy hôm trước mình về quê, ở nông thôn nhiều muỗi lắm."

 

Nhưng tháng ư mà đã có muỗi độc đến vậy sao? Lục Trạch An từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, hầu như chưa từng về vùng quê, bị Trần Duệ nói vậy liền tin ngay, lẩm bẩm: "Chà, chắc con muỗi này  dài thật, cắn một phát mà to vậy luôn."

 

Quý Mạc vốn là người tinh ý, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Trần Duệ cũng không vạch trần, chỉ âm thầm cảm thấy mừng thay cho cậu ấy. Bởi trước kia Trần Duệ từng tâm sự về hoàn cảnh gia đình, lo lắng sẽ chẳng ai muốn hẹn hò với một người "rắc rối" như cậu. Nay thấy Trần Duệ đã có người bên cạnh, Quý Mạc thật lòng muốn quan tâm cậu ấy nhiều hơn.

 

Chỉ tiếc là cậu không giỏi ăn nói, cũng chẳng lanh mồm lanh miệng được như Lục Trạch An.

 

"Các cậu không biết đâu, Tiêu Thừa quan tâm mình cực kỳ nhé. Lần trước mình trượt môn ngoại ngữ, vừa về đến nhà là thấy một xấp bài tập ngoại ngữ để sẵn trên bàn nước." Lục Trạch An khoanh tay, vẻ mặt đắc ý: "Khỏi cần đoán cũng biết là Tiêu Thừa mang tới."

 

Quý Mạc: "..."

 

Trần Duệ: "Ờ..."

 

Cố Viễn Sâm: "Tốt lắm, vậy mới không đến nỗi trượt tốt nghiệp." Nói rồi anh cắt táo thành miếng nhỏ, xếp lên đĩa, dùng nĩa đút cho Quý Mạc.

 

Quý Mạc chẳng hề né tránh, há miệng ăn luôn, vốn đã quen với việc vô thức "phát cẩu lương" trước mặt Lục Trạch An và Trần Duệ.

 

Sau này, lúc Cố Viễn Sâm và Lục Trạch An ra ngoài mua đồ, Trần Duệ mới nhỏ giọng nói với Quý Mạc: "Thật ra mình đã quyết định quen với Lâm Tự rồi."

 

Quý Mạc sững người, đến mức miếng táo trong tay cũng rơi mất.

 

Trần Duệ vội nhặt lên giúp cậu, ném vào thùng rác, tai đỏ bừng: "Lâm Tự nói cậu ấy thích mình  từ hồi năm nhất, là do mình ngốc quá nên không nhận ra. Nhưng hồi đó cậu ấy cứ hay độc mồm với mình, lại còn ăn mặc gợi cảm suốt ngày. Đặt ai vào tình cảnh đó cũng chẳng đoán nổi đâu là thích đâu là trêu chọc!"

 

"Thế còn cậu? Cậu thật sự thích cậu ấy à?"

 

"Cảm giác khó diễn tả lắm, với lại bọn mình đều là Omega." Trần Duệ ngượng ngùng nhớ lại những lúc Lâm Tự chăm sóc mình, giọng càng nhỏ dần: "Nhưng sau khi cậu ấy tỏ tình, tim mình cứ đập thình thịch, thình thịch, đầu óc toàn nghĩ đến cậu ấy. Mình chỉ nghĩ... thử xem sao."

 

Quý Mạc không phản đối, chỉ lo lắng hỏi: "Ba mẹ cậu dạo này còn tìm đến không? Họ biết chuyện cậu với Lâm Tự chưa?" Cậu vẫn nhớ mẹ của Trần Duệ thường hay đến đòi tiền.

 

"Họ biết rồi, cũng biết Lâm Tự là Omega. Nhưng chỉ cần Lâm Tự đưa tiền, họ liền mặc kệ." Nhắc đến bố mẹ, Trần Duệ có chút chán nản, rồi lại đùa: "Quý Mạc, trước đây mình cứ nghĩ mình sẽ tìm một Alpha giàu có, không ngờ cuối cùng lại yêu một Omega giàu có."

 

"..."

 

"Cậu thấy tớ kỳ quặc lắm đúng không?"

 

"Không đâu." Quý Mạc đáp: "Chỉ cần là cậu thật lòng thích, vậy là đủ. Lâm Tự trước giờ vẫn luôn quan tâm đến cậu. Cậu ấy chỉ hơi độc miệng thôi, chứ không phải người xấu."

 

Nghe vậy, Trần Duệ cười ngượng: "Thật ra bọn mình đã trải qua nhiều chuyện lắm, có dịp tớ kể cậu nghe."

 

"Ừ." Quý Mạc mỉm cười gật đầu.

 

Ngày tháng trôi qua vùn vụt, ngày dự sinh của Quý Mạc càng lúc càng gần. Cố Viễn Sâm thường dìu cậu đi lại trong hành lang bệnh viện. Quý Mạc mỗi lần chỉ đi được vài bước là đã mệt rã rời, than thở: "Chắc chắn là một nhóc mập rồi, là do em ăn uống quá độ."

 

Nói dứt câu, đứa nhỏ trong bụng liền khẽ động đậy, tự mình "lên tiếng phản đối."

 

Quý Mạc khẽ "ấy" một tiếng, cố tình nhíu mày lại làm bộ mách lẻo: "Anh ơi, con đá em."

 

Nhưng vừa mách xong, cậu đã tự bật cười. Thật ra không ai yêu đứa nhỏ trong bụng hơn cậu cả: "Nhóc mập này chắc chắn sẽ giống anh lắm đây."

 

Cố Viễn Sâm nhớ lại dáng vẻ tròn trịa của mình hồi nhỏ, bất chợt hỏi: "Hồi anh béo như thế, em chưa từng nghĩ lỡ anh lớn lên cũng là một ông mập sao?"

 

Quý Mạc khựng lại một chút, đúng là chưa từng nghĩ tới thật. Bởi vì trong lòng cậu, Cố Viễn Sâm có béo hay gầy đều không quan trọng.

 

"Quý Mạc?"

 

"Béo hay gầy cũng chẳng sao cả." Quý Mạc mím môi, khẽ nói: "Với lại, dáng vẻ mũm mĩm lúc trước của anh rất dễ thương, em rất thích."

 

Lần này đến lượt Cố Viễn Sâm lúng túng. Anh không ngờ Quý Mạc lại đột nhiên bày tỏ như vậy. Để che đi niềm vui không giấu được, anh cúi xuống nghiêm túc "dạy dỗ" cái bụng: "Nhóc mập, không được bắt nạt ba của con đâu nhé."

 

Quý Mạc bật cười vui vẻ, đôi mắt cong cong như ánh trăng lưỡi liềm.

 

Ánh nắng ngoài cửa sổ rải nhẹ lên tóc Quý Mạc, bóng cây loang lổ đổ xuống vai cậu. Dường như bước chân mùa xuân đã dừng lại trong khoảnh khắc dịu dàng ấy.

 

Vào một buổi sáng sớm nào đó, Quý Mạc được đẩy vào phòng sinh. Cậu đau đến phát run, nhưng không rên lấy một tiếng. Sinh con không phải chuyện dễ dàng, Quý Mạc hiểu rõ điều đó, kêu than chỉ tổ phí sức.

 

May mà có Cố Viễn Sâm đi cùng vào phòng sinh, pheromone an thần dồi dào khiến Quý Mạc bớt đi rất nhiều bất an.

 

Tám giờ sáng, em bé chào đời thuận lợi, là một bé trai Omega, rất khoẻ mạnh. úng thật là một nhóc mập mạp.

 

Lục Thu Viễn và Hàn Sâm gần như đến cùng lúc, cả hai đều vội vã bay về từ nước ngoài.

 

Khi ấy, Quý Mạc đang chợp mắt nghỉ ngơi. Sau sinh, cậu trở nên mê ngủ hơn hẳn, có vẻ như đã thật sự kiệt sức rồi.

 

Em bé nằm trong chiếc cũi ngay bên cạnh, bé xíu nhưng so với những đứa trẻ sơ sinh khác thì rõ ràng tròn trịa hơn một vòng. Cố Viễn Sâm lần đầu làm cha, còn đang loay hoay thay tã cho con: "Vừa bú sữa xong là tự ngủ luôn rồi."

 

Trên bàn đặt một dãy bình sữa màu hồng phấn, tất cả đều được dì Trương chuẩn bị sẵn từ trước.

 

Vì Quý Mạc là nam Omega, gần như không thể tiết sữa, thay vì để bé gắng gượng bú lấy từng giọt, thì uống sữa công thức do bệnh viện điều chế riêng cho trẻ sơ sinh sẽ bổ dưỡng hơn nhiều.

 

Lục Thu Viễn nhẹ nhàng bước lại gần, trước tiên ghé nhìn Quý Mạc, nhỏ giọng hỏi thăm Cố Viễn Sâm vài câu, sau đó mới cùng Hàn Sâm đứng cạnh cũi em bé.

 

Đứa bé mới sinh được hai ngày, da còn nhăn nheo, không thể nói là đẹp. Hàn Sâm chỉ liếc nhìn một cái rồi rời khỏi phòng bệnh. Ngược lại, Lục Thu Viễn thì ánh mắt tràn đầy yêu thương, dịu dàng nhìn cháu trai mình, khẽ nói: "Lại còn là một bé Omega nữa chứ, trước đó hai đứa vất vả vậy mà không xảy ra chuyện gì, cứ tưởng là Alpha cơ đấy. Con xem cái mũi nhỏ, đôi mắt nhỏ này, thật sự đáng yêu biết bao."

 

"Lúc nãy, Tiểu An còn ghé qua nói đứa bé nhăn nheo như con khỉ mập, khiến Tiểu Mạc cau mày buồn rầu mãi mới chịu ngủ." Cố Viễn Sâm bật cười, giọng nói không lớn, sợ làm Quý Mạc tỉnh giấc.

 

"Chờ thêm vài hôm, nét mặt rõ ràng ra rồi sẽ khá hơn. Nói gì thì nói, Tiểu Mạc ngày nào cũng ăn dâu tây, đứa nhỏ này biết đâu pheromone sau này cũng sẽ có mùi ngọt." Lục Thu Viễn vừa nói vừa nhìn cháu không chớp mắt, ánh mắt dịu dàng chẳng nỡ rời đi. "À đúng rồi, đã đặt tên chưa?"

 

"Trước giờ hai đứa tụi con không tra giới tính, cũng không tra phân hoá nên vẫn chưa quyết. Dạo gần đây Trần thúc với mấy người thân quen cũng đến thăm cả rồi, cha con cũng có ghé qua một lần, thành ra chuyện đặt tên lại trì hoãn tiếp."

 

Nghe đến chuyện Cố Kiềm Minh đã đến, Lục Thu Viễn không đáp lại.

 

Qua một lúc, ông mới nói: "Ngài Hàn vẫn còn đứng ngoài hành lang, chắc là đang đợi con. Con ra gặp đi, lát nữa Tiểu Mạc tỉnh lại, ta có chuyện muốn nói với hai đứa."

 

"Vâng." Cố Viễn Sâm cũng đang định ra ngoài, lập tức rời khỏi phòng bệnh.

 

Hàn Sâm đứng lặng im bên khung cửa sổ hành lang, sắc mặt trầm lặng.

 

Kể từ lần rời đi không báo trước, ông rất ít khi liên lạc lại với Quý Mạc. Những ngày qua, với sự phối hợp của nhà họ Cố, ông luôn âm thầm điều tra manh mối về vụ Quý Mộc mua tuyến thể trên chợ đen ở H quốc, nhưng đến giờ vẫn chưa thu được kết quả gì.

 

"Chú Hàn."

 

Hàn Sâm không quay sang nhìn Cố Viễn Sâm, bóng lưng ông cao lớn mang theo chút đơn độc, cũng mang theo sự thỏa hiệp: "Bây giờ bên cạnh Tiểu Mạc không chỉ còn một mình nó nữa. Cậu càng phải bảo vệ họ cho thật tốt."

 

"Tôi sẽ làm được." Cố Viễn Sâm đáp, rồi lại nhẹ giọng nói: "Xin lỗi chú, chú Hàn."

 

"Đừng vừa được lợi vừa giả vờ đáng thương." Hàn Sâm liếc mắt, giọng lạnh nhạt: "Nếu Tiểu Mạc muốn đi, ta sẽ lập tức đưa nó rời khỏi đây. Thay vì nói lời xin lỗi, chi bằng tranh thủ thời gian tìm Quý Mộc đi. Với tính cách của hắn, hắn vẫn luôn là mối đe dọa với Tiểu Mạc."

 

Mấy tháng tìm kiếm vừa rồi khiến Cố Viễn Sâm sinh nghi, có lẽ Quý Mộc đã đề phòng từ trước, ngay từ đầu căn bản hắn không có ý định mua tuyến thể ở H quốc. Nhưng ngoại trừ H quốc, gần như quốc gia nào cũng tồn tại chợ đen phi pháp, muốn lần ra dấu vết cũng như mò kim đáy bể.

 

Hàn Sâm nghiện thuốc, nhưng từ khi Tiểu Mạc xuất hiện, ông chưa từng hút dù chỉ một lần khi ở gần cậu.

 

Ông "chậc" một tiếng, chậm rãi nói: "Nếu bên cậu có tin tức, đừng giao Quý Mộc cho Quý Viễn Sơn, cũng không cần báo cho hắn."

 

Cố Viễn Sâm hơi sửng sốt.

 

Hàn Sâm nói tiếp: "Âm thầm giao cho tôi. Chuyện này tuyệt đối không thể lộ ra ngoài. Nếu để Quý Viễn Sơn biết, sẽ dễ bị hắn nắm thóp."

 

"Chú định làm gì ạ?" Cố Viễn Sâm có chút lo lắng.

 

Hàn Sâm cũng không có ý giấu giếm. Đôi mắt ông ánh lên vẻ tàn khốc dữ tợn, một mặt mà Cố Viễn Sâm chưa từng thấy qua. Ông lạnh giọng nói: "Tôi muốn dùng nó để ép chết Viên Lập Mân."

 

"Chú Hàn?!"

 

"Mẹ của Tiểu Mạc chính là bị Viên Lập Mân hại chết. Tôi muốn báo thù cho Tuệ Tưu. Tiểu Mạc sẽ không cản tôi, và cậu cũng đừng ngăn cản tôi."

 

Dứt lời, Hàn Sâm sải bước rời khỏi bệnh viện.

 

Cố Viễn Sâm còn đang định đuổi theo, thì phía sau đã vang lên tiếng gọi vội vàng của Lục Thu Viễn: "Viễn Sâm, Tiểu Mạc và em bé tỉnh rồi."

 

......

 

Cùng thời điểm đó.

 

Tại một tầng hầm hẻo lánh ở một thành phố thuộc quốc gia C, trong không gian âm u không thấy ánh sáng mặt trời, bừa bộn vương vãi đầy sàn là những mảnh bát đĩa vỡ nát. Nhưng chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra nơi này được bài trí bằng nội thất đắt tiền và hoàn toàn mới, đến cả chăn đệm trên giường cũng là loại lụa cao cấp nhất.

 

Trên chiếc giường ấy, Quý Mộc đang co mình ôm gối, vùi đầu giữa hai đầu gối. Cậu đã rất lâu rồi không ăn nổi lấy một miếng, bữa cơm vừa được đưa vào cũng lại bị hất đổ xuống sàn.

 

"Két."

 

Cánh cửa sắt giam cậu phát ra âm thanh nặng nề khi bị đẩy ra. Quý Mộc như phát điên, lập tức lao tới túm chặt lấy cánh tay người vừa bước vào: "Ông đã nhận tiền của mẹ tôi, thế mà vẫn dám nhốt tôi ở đây?!"

 

"Thiếu gia Quý, tôi đã nói rất rõ rồi. Mẹ cậu hiện đã vào tù. Theo lời bà ấy dặn, chờ khi giấy tờ thân phận giả làm xong, chúng tôi sẽ lập tức đưa cậu ra nước ngoài." Người đến là Khâu Hạc, một kẻ lăn lộn trong giới ngầm tại H quốc, nổi tiếng kín tiếng và hiệu quả. Hắn luôn làm việc theo nguyên tắc: có tiền là có việc, gọn gàng, dứt khoát.

 

Khoản thù lao mà Viên Lập Mân trả cho Khâu Hạc vô cùng hậu hĩnh, trong đó bao gồm cả tiền mua tuyến thể mới cho Quý Mộc.

 

Khâu Hạc có thể trụ vững trong giới nhiều năm chính là nhờ vào bản lĩnh và quan hệ rộng rãi của mình. Hắn từng hợp tác với Viên Lập Mân một lần, nên nể mặt bà ta mà nhận lời vụ này.

 

Đây là lần đầu tiên hắn tận mắt thấy Quý Mộc, sau khi vừa đến C quốc vài ngày để thu thập thông tin. Nhưng sự việc giờ đã vượt khỏi tầm kiểm soát, kế hoạch mua tuyến thể từ chợ đen ở H quốc bị phá hỏng hoàn toàn. Không thể để chuyện rò rỉ, Khâu Hạc buộc phải nghĩ cách đẩy Quý Mộc ra nước ngoài càng sớm càng tốt, kết thúc mọi phiền phức.

 

"Cậu biết không, bên ngoài đang lùng sục cậu điên cuồng. Tôi vốn định tìm một tuyến thể tạm ổn để cậu dùng cầm chừng vài năm, ai ngờ đến con đường đó cũng bị chặn sạch. Giờ cậu ngoan ngoãn nghe lời đi, đó là cách duy nhất để cậu giữ mạng sống."

 

Khâu Hạc liếc mắt nhìn tuyến thể đã bị hủy hoại sau gáy Quý Mộc, trong ánh mắt ấy lẫn lộn giữa thương hại, bất đắc dĩ, và một chút châm biếm.

 

Vụ này, đúng là phi vụ phiền phức nhất mà hắn từng nhận.

 

Loại thiếu gia điên điên dở dở lại quen được nuông chiều như thế này là khó đối phó nhất. Nhưng Khâu Hạc đã nhận tiền, cũng không thể mặc kệ. Nhìn đống rác lộn xộn trên sàn, hắn chỉ cảm thấy phiền chán, đang định quay người rời đi thì cổ tay đã bị Quý Mộc túm chặt lần nữa.

 

"Nếu tôi ra nước ngoài rồi, sau này có thể quay về không?" Cậu khàn giọng hỏi.

 

"Nếu muốn sống, tốt nhất đừng quay lại." Khâu Hạc lạnh nhạt trả lời: "Phu nhân nhà họ Quý để lại cho cậu đủ tiền để cậu thay tuyến thể cả đời."

 

Nghe đến đây, Quý Mộc nghĩ đến Viên Lập Mân đang phải ngồi tù, vành mắt chợt đỏ lên. Cậu nghiến răng hỏi: "Lần này mẹ tôi đã trả cho ông bao nhiêu?"

 

Khâu Hạc cười nhạt: "Sao, hỏi vậy làm gì?"

 

"Tôi trả ông gấp đôi, ông thả tôi ra." Quý Mộc nghiến chặt hàm, gần như rít qua kẽ răng. "Tôi không cam tâm rời đi như vậy. Mẹ tôi bị bắt, tất cả đều là tại cái thứ tiện nhân đó! Ông bảo tôi sao có thể nuốt trôi được?! Chính hắn hại tôi ra nông nỗi này, cũng chính hắn hại mẹ tôi vào tù. Nhà tôi tan nát, cuộc đời tôi cũng bị hủy hoại! Thế mà hắn lại sống tốt đẹp như chẳng có chuyện gì sao?!"

 

Những oán hận đó, Khâu Hạc nghe cũng chỉ như gió thoảng bên tai. Hắn chẳng mấy bận tâm đến thù oán nhà họ Quý.

 

"Nếu... nếu tôi có thể kéo hắn xuống địa ngục, cho dù tôi có phải chết cũng cam lòng!" Nỗi hận trong lòng Quý Mộc ngập ngụa, nhưng nguyên do của tất cả, lại bắt nguồn từ chính sự ích kỷ và đố kỵ của cậu. Chỉ là giờ đây, mọi giận dữ ấy đều đổ dồn lên người Quý Mạc, người trở thành vật hiến tế cho cậu trút giận.

 

"Khâu Hạc, tôi sẽ trả ông rất nhiều tiền, ông nhất định phải giúp tôi chuyện này."

 

"Thiếu gia Quý, C quốc không phải địa bàn của tôi, chuyện này tôi không làm nổi."

 

"Tôi trả gấp ba." Quý Mộc nói, ánh mắt gần như phát cuồng.

 

Khâu Hạc vẫn không gật đầu.

 

Quý Mộc nghiến răng nói: "Gấp bốn lần!"

 

Khâu Hạc chỉ thấy đau đầu: "Thiếu gia Quý, cậu đừng làm khó tôi nữa. Đây không phải H quốc."

 

Quý Mộc hít sâu một hơi, trong đôi mắt u tối là muôn vàn hận thù: "Gấp năm lần."

 

Khâu Hạc thoáng dao động, đó không phải con số nhỏ. Hắn khẽ l**m răng hàm, không lập tức gật đầu, nhưng cũng chẳng từ chối, chỉ cười giễu cợt: "Thiếu gia Quý, tôi đúng là lần đầu thấy có người tự mình chạy đi tìm đường chết đấy."

 

-----------

 

lledungg: lên đi bé. 7749 ae tao đang chờ:)))

Bình Luận (0)
Comment