Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 103

Trái ngược hoàn toàn với hoàn cảnh hiện tại của Quý Mộc, Quý Mạc lúc này đang nằm yên trên giường bệnh, được Cố Viễn Sâm nhẹ nhàng đút cho từng thìa cháo loãng.

 

"Em ăn không nổi nữa." Quý Mạc khẽ lắc đầu, trong miệng chỉ còn vị nhạt nhẽo, cậu chẳng còn chút khẩu vị nào.

 

"Thêm một miếng thôi, em ăn ít quá." Cố Viễn Sâm dịu giọng dỗ dành. "Ngày mai mới được ăn uống bình thường, đến lúc đó để dì Trương hầm chút canh cá cho em, giúp vết mổ mau lành."

 

Vì em bé quá lớn nên Quý Mạc phải sinh mổ. Mấy ngày đầu sau khi sinh thật sự rất mệt mỏi. Cậu ăn không ngon, ngủ không sâu, lại còn phải đúng giờ xuống giường đi lại nhẹ nhàng để lưu thông máu, cả người mệt đến rã rời.

 

Cậu tựa người vào gối, gắng gượng ăn thêm hai thìa cháo nữa, rồi khẽ nói: "Em muốn nhìn con một chút."

 

Lục Thu Viễn ôm đứa bé lại gần, nhưng sợ động đến vết mổ của Quý Mạc nên không đưa cháu vào tay cậu: "Đặt tên chưa?"

 

Quý Mạc nhẹ nhàng chạm tay vào bàn tay bé xíu của con, rồi nghiêng đầu nhìn sang Cố Viễn Sâm.

 

Cố Viễn Sâm khẽ lắc đầu, nói: "Anh vẫn chưa nghĩ ra, hay để em quyết đi."

 

Lúc này Quý Mạc mới cảm thấy hối hận vì không chuẩn bị sẵn tên từ trước. Cậu ngẫm mãi cũng chưa nghĩ ra được cái tên nào thích hợp, thế là quay sang Lục Thu Viễn, đẩy nhẹ trách nhiệm: "Chú Lục, hay là chú đặt giúp tụi con đi?"

 

"Con của các con mà lại bắt chú đặt tên à?" Lục Thu Viễn bật cười, ông vốn cũng không giỏi đặt tên, cái tên Cố Viễn Sâm ngày xưa là do Cố Kiềm Minh nghĩ ra. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không có ý tưởng nào hay, ông đành nói: "Hay là đặt tên gọi ở nhà trước nhé?"

 

Kết quả là cả Cố Viễn Sâm lẫn Quý Mạc đều đứng hình, đến cả tên gọi ở nhà cũng chưa nghĩ ra nổi. Trong đầu Cố Viễn Sâm trước nay chỉ toàn là "làm sao đối xử tốt với Quý Mạc", "làm sao dỗ em ấy quay về", thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện đặt tên cho con. Còn Quý Mạc thì lại hiếm khi cảm nhận được hơi ấm gia đình, bây giờ có con rồi lại càng bối rối trước chuyện này.

 

Lục Thu Viễn hết cách, đành gợi ý: "Ba thấy mấy đồng nghiệp ba toàn đặt tên dễ thương như 'khoai tây con', 'cà chua nhỏ' gì đấy, nghe bảo bây giờ đang thịnh hành kiểu vậy. Lúc mang thai bé con, Tiểu Mạc cứ thích ăn dâu tây, hay là tạm gọi là Dâu Tây  đi, sau này nghĩ được tên chính rồi đổi lại cũng chưa muộn."

 

"Dạ được." Quý Mạc không có ý kiến gì. Cậu nhìn đứa trẻ đang ngủ ngoan bên cạnh, môi khẽ cong lên gọi một tiếng: "Dâu Tây nhỏ."

 

Ai ngờ, Tiểu Dâu Tây đang say ngủ bỗng nhiên hé môi, nhoẻn miệng cười một cái.

 

Cố Viễn Sâm kinh ngạc: "Con nghe hiểu được à?"

 

Quý Mạc lập tức phản bác: "Anh à, con mới sinh được mấy hôm, hệ thần kinh và não bộ vẫn chưa phát triển hoàn chỉnh, mấy hành động này đều là phản xạ vô thức thôi, không phải vì nghe hiểu đâu."

 

Cậu nghiêm túc giải thích, vừa dứt lời thì đã nghe Lục Thu Viễn thở dài: "Hai đứa đúng là trời sinh một cặp, cứng nhắc y như nhau." Ông ôm lấy đứa bé, không nỡ buông tay, cười nói; "Xem Dâu Tây nhỏ nhà ta kìa, ngoan ngoãn lại xinh xắn làm sao."

 

Nghe Lục Thu Viễn khen con mình đáng yêu, lòng Quý Mạc bất giác ngập tràn niềm vui. Nhờ vậy, bát cháo vốn nhạt nhẽo cũng có thể ăn thêm vài thìa nữa. Trong lúc nuốt xuống, cậu vô thức đưa tay gãi nhẹ sau gáy, chỗ đó hình như hơi ngứa.

 

Cố Viễn Sâm tinh ý nhận ra động tác nhỏ ấy: "Sao vậy em?"

 

"Chỗ này cứ ngứa ngứa, khó chịu lắm." Quý Mạc vừa nói, gương mặt đã đỏ bừng. Tuyến thể đối với Omega là vùng khá nhạy cảm, cậu cũng không rõ vì sao đột nhiên lại có cảm giác ngứa.

 

Điều này khiến cả Cố Viễn Sâm và Lục Thu Viễn đều chú ý. Cố Viễn Sâm lập tức nghiêng người lại gần, phát hiện vết sẹo nơi tuyến cổ của Quý Mạc đã nhạt đi rõ rệt. So với mấy ngày trước anh nhìn thấy, giờ gần như không còn nhận ra nữa.

 

Anh vội vã đứng dậy, bước nhanh ra ngoài phòng bệnh: "Anh đi gọi bác sĩ."

 

Quý Mạc cứ tưởng tuyến thể của mình lại xảy ra vấn đề, sắc mặt bỗng chốc tái đi, ngượng ngập quay sang hỏi: "Chú Lục, cháu... cháu có phải lại bị gì không?"

 

"Đừng lo, biết đâu là chuyện tốt." Lục Thu Viễn dịu giọng trấn an.

 

Tiểu Dâu Tây lúc này cũng nhoẻn miệng cười trong lòng ông, nhưng dĩ nhiên cậu bé chẳng thể hiểu được lời trò chuyện giữa ba và ông nội nhỏ.

 

Bác sĩ phụ trách cho Quý Mạc là một nữ  Beta trung niên có nhiều năm kinh nghiệm, từ lúc cậu nhập viện chờ sinh đều do bà trực tiếp theo dõi. Lúc đến, bà mang theo một thiết bị kiểm tra nhỏ, tiến hành đo các chỉ số ở tuyến thể cho Quý Mạc.

 

"Quý tiên sinh, tuyến thể của cậu không còn trong trạng thái ngủ đông nữa. Nó đã bắt đầu tiết ra pheromone rồi, tuy lượng rất nhỏ, nhưng đây là dấu hiệu tích cực. Có khả năng tuyến thể của cậu sẽ phục hồi."

 

Quý Mạc sững sờ, chưa kịp hiểu hết ý bà nói.

 

Bác sĩ mỉm cười, từ tốn giải thích: "Cậu vừa sinh con xong nên vài ngày tới có thể chưa rõ rệt, nhưng dần dần sẽ có pheromone trở lại."

 

"......"

 

Quý Mạc cứ ngỡ mình nghe lầm, quay đầu kéo nhẹ vạt áo Cố Viễn Sâm, chỉ để thấy anh chẳng mảy may bất ngờ. Cậu còn chưa kịp hỏi gì, Cố Viễn Sâm đã thay cậu mở lời với bác sĩ: "Thực ra trước đây em ấy cũng từng có pheromone, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất."

 

Bác sĩ nhìn tiểu Dâu Tây mũm mĩm trong nôi, chậc chậc nói: "Ồ, vậy thì rất có thể là bị nhóc nhà các người ăn mất rồi. Coi cái tạng béo ú này mà xem, lúc còn trong bụng, ai tranh được với nó cái gì, pheromone có bao nhiêu nó nuốt sạch."

 

Trẻ chưa chào đời là lúc cần pheromone nhất, cơ thể sẽ hấp thu tối đa lượng có thể tiếp nhận.

 

Tiểu Dâu Tây lại là đứa tham ăn nổi tiếng, trước giờ đều dùng pheromone của Cố Viễn Sâm. Giờ vừa phát hiện có "mùi mới" từ ba mình, là pheromone của Quý Mạc thì khác nào con dâu tây đầu tiên biết ăn mặn, đâm ra không nỡ buông.

 

Mấy đợt pheromone thoáng hiện trên người Quý Mạc trước đó, kỳ thực là vì tiểu Dâu Tây ăn quá no nên mới lỡ để thừa chút ít cho Cố Viễn Sâm nếm được.

 

Nghe bác sĩ giải thích xong, Cố Viễn Sâm không biết nên cảm ơn tiểu Dâu Tây đã giúp khơi lại tuyến thể của Quý Mạc, hay nên "trách móc" con trai mình ăn sạch sành sanh.

 

Mọi người trong phòng đều bật cười, chỉ có Quý Mạc là mím môi, không nói gì cũng chẳng hỏi thêm.

 

Bác sĩ dặn dò: "Tình trạng của Quý tiên sinh tương đối đặc biệt, nên tiếp tục nằm viện quan sát thêm một thời gian."

 

Trùng hợp là Lục Thu Viễn vừa từ nước ngoài trở về, nói có chuyện muốn nói với họ. Mà đúng là có mặt ở bệnh viện thì tiện hơn.

 

Đợi bác sĩ đi khỏi, ông bế tiểu Dâu Tây đặt trở lại nôi, rồi xoay người lấy hai tập hồ sơ từ cặp công vụ, chia cho mỗi người một bản.

 

"Đây là bằng chứng về việc năm xưa Viên Lập Mân cùng bác sĩ Kim thông đồng làm giả chỉ số tương thích. Thực tế, giữa Viễn Sâm và tên Quý Mộc đó hoàn toàn không có chỉ số tương thích 90% như công bố. Còn tất cả dữ liệu gốc của cuộc kiểm tra lúc ấy đều đã bị xóa sạch."

 

Lục Thu Viễn mấy ngày qua bôn ba không ngừng, đầu tiên là sang nước ngoài, rồi lại đến H quốc.

 

Ông nói: "Bác sĩ Kim từ năm ngoái đã không khỏe, ăn nói lộn xộn, nên ba chỉ moi được chút thông tin. Vì vậy, ba mới phải sang H quốc tìm thêm."

 

Quý Mạc cầm chặt tập tài liệu trong tay, ánh mắt dán chặt từng dòng chữ. Cậu vẫn chưa hiểu hết mọi chuyện đang xảy ra. Lượng thông tin bất ngờ ập đến, lại liên quan đến chỉ số tương thích khiến Quý Mạc thấy thấp thỏm bất an, sợ rằng mọi người đã nhầm lẫn điều gì đó.

 

Mãi đến khi cơn đau âm ỉ ở vết mổ bụng kéo cậu trở lại thực tại, Quý Mạc mới siết chặt tập tài liệu, giọng ngập ngừng không dám tin hỏi: "Chỉ số tương thích... là giả sao?"

 

"Phải. Năm đó Viên Lập Mân đã ngầm hối lộ bác sĩ Kim rất nhiều. Một số dữ liệu còn sót lại chứng minh chỉ số của Quý Mộc hoàn toàn là giả tạo. Còn về phần cháu, vẫn chưa rõ. Phải đợi tuyến cổ hồi phục tốt hơn một chút, rồi kiểm tra cùng Viễn Sâm mới biết được."

 

Lục Thu Viễn bước đến gần, khẽ xoa đầu Quý Mạc giọng ôn tồn dỗ dành: "Đừng lo, chính cháu từng nói rồi mà. Trừ phi gặp được Alpha có chỉ số tương thích rất cao, tuyến thể của cháu mới có cơ hội hồi phục."

 

Chỉ một câu như thế, đã đủ để nói rõ tất cả.

 

Tuyến thể của Quý Mạc đang dần hồi phục, chứng minh giữa cậu và Cố Viễn Sâm có mức tương thích không hề thấp.

 

Khoé mắt Quý Mạc hơi đỏ, sương mờ phủ nhẹ, cảm xúc không kiềm được mà dâng lên. Cậu đưa tay áo lên chấm nước mắt, nhưng chưa kịp làm gì thì một bàn tay khác đã nhẹ nhàng lau đi giọt lệ của cậu. Là Cố Viễn Sâm đang khẽ khàng dùng đầu ngón tay vuốt dọc khoé mắt cậu, dịu dàng mà cẩn thận, tựa như nâng niu một món bảo vật.

 

Dưới ánh nắng xuân ấm áp, Quý Mạc khẽ nhìn Cố Viễn Sâm, giọng nghẹn ngào: "Em cứ có cảm giác như đang nằm mơ vậy."

 

Lục Thu Viễn mỉm cười, giọng dịu dàng như gió xuân: "Đứa ngốc này."

 

Trái lại, Cố Viễn Sâm lại nhìn ông với vẻ ngờ vực: "Ba, ba điều tra được từng ấy chuyện ở H quốc, mà chỉ mất chừng đó thời gian thôi sao?"

 

Lục Thu Viễn khoanh tay lại, bình thản đáp: "Con còn nhớ giáo sư Phó Vũ không? Bà ấy dạy tài chính ở Đại học C, nhưng khi ba hỏi thăm mới phát hiện bà ấy có không ít bạn học làm trong bệnh viện đó. Nghĩ đi nghĩ lại, ba quyết định tìm bà ấy nhờ giúp. Khi kể hết mọi chuyện, không ngờ Phó Vũ lại từng quen biết mẹ của Tiểu Mạc."

 

Câu sau ông quay sang nói với Quý Mạc, ánh mắt đầy ôn hoà: "Ba đã kể cho bà ấy nghe toàn bộ chuyện của mẹ con. Bà ấy sẵn sàng giúp đỡ là vì tấm lòng với cố nhân."

 

Quý Mạc không quên chuyện Phó Vũ từng là bạn cũ của Tuệ Tưu mẹ cậu.

 

"Tiểu Mạc, sau này con và Viễn Sâm phải đích thân đến cảm ơn giáo sư Phó. Bây giờ bà ấy vẫn còn ở H quốc, nhưng khi biết con là con trai của Tuệ Tưu, bà ấy rất muốn gặp lại con."

 

Trong lòng Quý Mạc dâng lên một cảm giác áy náy mơ hồ. Lúc đầu chính cậu từ chối nhận người thân, còn nói không muốn làm phiền giáo sư Phó, vậy mà cuối cùng vẫn là phiền đến bà ấy.

 

Phải biết rằng, muốn tìm được tài liệu của một cuộc kiểm tra từ nhiều năm trước trong hệ thống bệnh viện, không chỉ đơn giản là thời gian, mà còn cần rất nhiều quan hệ, công sức. Cả giáo sư Phó lẫn Lục Thu Viễn đều vì cậu mà nỗ lực hết lòng.

 

"Con sẽ đi. Cảm ơn chú rất nhiều, chú Lục." Quý Mạc khẽ nói, chân thành cúi đầu cảm ơn.

 

Bất ngờ, Lục Thu Viễn vỗ tay đánh "bốp" một cái, như sực nhớ ra điều gì đó: "À phải rồi! Có một chuyện, ta vẫn muốn nói mãi."

 

Quý Mạc và Cố Viễn Sâm cùng ngẩng đầu lên, chỉ nghe thấy Lục Thu Viễn mỉm cười nói: "Trước đây hai đứa chưa làm hòa, ba cũng không tiện nói. Giờ thì làm hòa rồi, cả con cũng sinh rồi, Tiểu Mạc, sao con vẫn còn gọi ta là 'chú' vậy?"

 

Quý Mạc và Cố Viễn Sâm cùng sững người, sau đó Cố Viễn Sâm nhanh chóng lên tiếng trước:
"Ba, Tiểu Mạc cậu ấy hơi ngại, với lại tụi con... vẫn chưa tổ chức hôn lễ." Anh còn chưa cầu hôn nữa, mọi thứ vẫn đang chuẩn bị.

 

Hai chữ "hôn lễ" như thiêu đốt trái tim Quý Mạc, khiến cậu ngơ ngác, không biết phải đáp lại thế nào.

 

"Thời đại nào rồi mà còn ngại ngùng? Gọi trước thì đã sao?" Lục Thu Viễn đáp rất thẳng thắn, ông quay sang nhìn Quý Mạc, khóe môi dịu dàng cong lên, giọng đầy trìu mến: "Sao nào, có muốn gọi một tiếng 'ba' không?"

 

Quý Mạc đỏ bừng cả mặt, hôm nay cậu cứ đỏ mặt mãi, lâng lâng như đang trôi giữa những cụm mây, nhẹ bẫng đến mức chẳng biết đâu là thực tại. Lúc này, điện thoại rung lên báo tin nhắn, là Lục Trạch An gửi đến: "Tôi vừa mua cho Tiểu Dâu Tây một cái cũi siêu đáng yêu luôn!"

 

Quý Mạc đưa tay sờ lên má mình, vẫn còn nóng rực. Một người bạn đời dịu dàng, một đứa con đáng yêu, những người bạn kiên định, và cả một người trưởng bối thấu hiểu.

 

Ngay cả điều cậu lo lắng nhất, tuyến thể cũng đang dần chuyển biến tốt.

 

Mọi thứ đều đang thay đổi, mọi thứ đều có thể tốt lên. Những điều tươi đẹp từng quay lưng lại với cậu, giờ đây từng bước, từng bước một đang nhẹ nhàng quay về phía cậu.

 

Tay Quý Mạc được Cố Viễn Sâm siết chặt lấy, truyền cho cậu thêm biết bao dũng khí.

 

Trong khoảnh khắc ấy, cậu khẽ mỉm cười.

 

"Ba ơi." Quý Mạc khẽ gọi, giọng nhỏ như gió lướt qua mặt nước. Lần thứ hai cậu cất tiếng, âm thanh rõ ràng hơn, ánh mắt kiên định: "Ba ơi, cảm ơn ba."

 

Ngoài cửa sổ, vài cánh hoa màu hồng phấn nhẹ nhàng rơi xuống, bé Dâu Tây đang nằm trong nôi dường như đang mơ một giấc mơ ngọt ngào, thỉnh thoảng lại bật cười, rồi thỏa mãn ngáp một cái.

 

Mùa xuân lặng lẽ đến, nhưng dấu chân của nó đã in khắp nhân gian bằng những cánh hoa nở rộ.

 

Những đóa hoa trên cành vươn mình, len lỏi khắp mọi ngóc ngách của bệnh viện.

 

...

 

Cũng trong khu điều trị nội trú của một bệnh viện khác, tại tầng mười tám, một Alpha tiều tụy đang nghiêm giọng mắng một đứa bé: "Ninh Ninh, ngoan nào!"

 

Giọng trách khẽ khiến cả Hà Lệnh đứng bên cạnh cũng thấy khó xử. Ninh Ninh chu môi giận dỗi, kéo tay Hà Lệnh rồi vùng vằng bỏ ra ngoài. Bên trong phòng bệnh lập tức yên ắng trở lại.

 

"Cha mẹ của Ninh Ninh mất sớm, anh tuy là chú đã nhận nuôi thằng bé, nhưng lại không thể thực sự thấu hiểu được cảm xúc của nó. Có lẽ khi nhìn thấy em, nó lại nhớ đến chính mình...." Người đàn ông còn chưa nói hết câu thì đã ho dữ dội.

 

"Chí Tuần!" Lưu Đông Ngạn vội vã rót nước, vỗ nhẹ lên lưng anh, lo lắng nói: "Em sớm đã xem các con như con ruột của mình rồi."

 

Nói đến đây, Lưu Đông Ngạn khẽ cười chua chát: "Chí Tuần, dù giữa chúng ta có ký hiệu này, chúng ta cũng không thể kết hôn, nhưng chính vì nó mà Cố Kiềm Minh mới ngoan ngoãn đưa tiền. Chỉ khi có tiền, bệnh của anh mới có cơ hội chữa khỏi."

 

Nhưng Hà Chí Tuần đã gần như kiệt sức: "Không còn cứu được nữa đâu..."

 

"Anh đang nói linh tinh gì vậy?!"

 

"Em biết không, nếu anh chết đi, hai đứa nhỏ sẽ bị đưa vào trại trẻ mồ côi đấy." Hơi thở của Hà Chí Tuần run rẩy. "Bao nhiêu năm qua, anh đã cố nhẫn nhịn, đã cố đồng hành cùng em, cùng nhau chịu đựng. Nhưng anh thật sự không còn nhiều thời gian nữa rồi."

 

Theo pháp luật C quốc, Lưu Đông Ngạn từng bị đánh dấu bởi người khác nhưng chưa từng có giấy kết hôn với Hà Chí Tuần, lại cũng không có quan hệ huyết thống hay họ hàng với hai đứa trẻ. Anh không đủ điều kiện để nhận nuôi chúng. Cách duy nhất để giữ được quyền nuôi dưỡng, chính là kết hôn với Hà Chí Tuần.

 

Hà Chí Tuần đã không còn người thân. Nếu anh ra đi, hai đứa trẻ chắc chắn sẽ không còn chốn nương tựa.

 

"Ngạn... anh xin em đấy, em nỡ lòng nào để tụi nhỏ vào trại mồ côi sao?"

 

"Ninh Ninh còn bé như vậy, nếu chẳng may gia đình nhận nuôi không tốt thì sao? Còn Hà Lệnh thì sao? Con mới mười sáu tuổi thôi, đã qua độ tuổi nhận nuôi tốt nhất rồi. Nó cần phải được học đại học, được sống như một người bình thường."

 

Hà Chí Tuần tha thiết cầu khẩn: "Từng ấy năm bên nhau, chẳng lẽ vẫn chưa đủ để em hiểu lòng anh sao?"

 

Lưu Đông Ngạn cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt, im lặng.

 

Lại là một cuộc trò chuyện chẳng mấy vui vẻ. Hôm đó, Lưu Đông Ngạn dẫn hai đứa nhỏ rời đi từ rất sớm.

 

Tầm ba giờ chiều, Hà Chí Tuần tựa vào giường bệnh, ánh mắt lơ đãng.

 

Bên ngoài, có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên hai tiếng.

 

Hà Chí Tuần biết ai đến, nhưng không ngồi dậy, giọng yếu ớt cất lên: "Tổng Giám đốc Cố sai cậu đến?"

 

"Vâng." Người đến là một Beta có vẻ ngoài nho nhã, gương mặt bình tĩnh không gợn sóng.

 

Trước một Hà Chí Tuần bệnh nặng sắp lìa đời, người Beta ấy chẳng hề biểu lộ chút thương cảm nào: "Mười lăm năm trước, khi Tổng Giám đốc Cố sắp xếp cho anh tiếp cận Lưu Đông Ngạn, ông ấy không ngờ anh sẽ mắc bệnh, càng không ngờ anh sẽ nảy sinh tình cảm với cậu ta, thậm chí còn quay sang giúp cậu ta cùng lừa dối ông ấy. Nhưng mà như vậy cũng tốt, những việc ông ấy muốn anh làm, anh vô tình lại hoàn thành rất tốt."

 

Nhưng mọi chuyện trên đời, chung quy vẫn là chuyện nhân quả báo ứng.

 

Hà Chí Tuần cắn chặt răng, không cam lòng: "Nếu anh ta đã sớm biết chúng tôi lừa anh ta, vậy tại sao không vạch trần? Tại sao anh ta còn."

 

Beta nhẹ giọng nhắc nhở: "Chuyện đó không còn liên quan đến anh nữa."

 

"Rốt cuộc anh ta muốn gì? Muốn chúng tôi  thế nào đây?"

 

Beta khẽ bật cười, trả lời thẳng: "Tổng Giám đốc Cố là người 'nhân hậu'. Bây giờ ông ấy đồng ý cho anh thêm một cơ hội, anh sẽ biết trân trọng nó, đúng không?"

 

Hắn vỗ nhẹ lên đôi vai gầy guộc của Hà Chí Tuần, đưa ra mấy tập hồ sơ của các gia đình nhận nuôi để anh lựa chọn: "Nếu tiếp tục làm theo lời chúng tôi, hai đứa trẻ này sẽ được một gia đình giàu có, lương thiện và đầy tình yêu thương nhận nuôi. Chúng sẽ lớn lên cùng nhau, không bị chia cắt."

 

"..."

 

"Tổng Giám đốc Cố có thể rộng rãi ban phát mọi thứ cho các người, thì cũng có thể dễ dàng thu hồi tất cả. Nếu con anh đi theo Lưu Đông Ngạn, sau này nhất định sẽ sống cảnh đầu đường xó chợ. Hà tiên sinh, vì tương lai của bọn trẻ, xin anh đừng sai lầm nữa."

 

Hà Chí Tuần từ từ nhắm mắt lại, coi như đã đồng ý.

 

Ván cờ trả thù chồng chất giữa bao người, có vẻ, cuối cùng cũng sắp đến hồi kết.

 

------------------

 

Đi ăn đây. Xíu gặp lại mn. hẹ hẹ

Bình Luận (0)
Comment