Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 104

Năm xưa, Lưu Đông Ngạn đã lợi dụng độ phù hợp như một công cụ trả thù, hết lần này đến lần khác dùng nó để gây sức ép lên Cố Kiềm Minh, từ đó đòi được không ít lợi ích vật chất.

 

Hắn ta từng hứa với Cố Kiềm Minh rằng, chỉ cần được đáp ứng những điều đó, hắn ta sẽ không tiếp tục làm khó Lục Thu Viễn nữa.

 

Đáng tiếc, Lưu Đông Ngạn là kẻ nói lời không giữ lời. Một khi đã nếm được mùi lợi, thì chỉ càng trở nên tham lam hơn.

 

Khi đó, hôn nhân giữa Cố Kiềm Minh và Lục Thu Viễn đã hoàn toàn rạn nứt.

 

Sự xa cách, lạnh nhạt và im lặng kéo dài của Lục Thu Viễn, cộng thêm ảnh hưởng nặng nề từ Lưu Đông Ngạn, khiến Cố Kiềm Minh như bị giáng một đòn kép, giày vò anh đến kiệt quệ.

 

Cố Kiềm Minh lúc ấy đã rơi vào trạng thái kiệt quệ về tinh thần, buộc phải tiến hành trị liệu tâm lý. Một ngày nọ, sau vô số lần Lục Thu Viễn từ chối gặp mặt, ông ngồi thẫn thờ trong phòng bác sĩ điều trị chính của mình, khản giọng và đầy mông lung: "Tôi và Thu Viễn, thật sự không thể quay lại được nữa sao?"

 

Ông lúc này như vô cảm, ngay cả chính bản thân cũng không rõ phải làm sao để vượt qua được quãng thời gian ấy.

 

"Em ấy không muốn gặp tôi, cũng không muốn nghe tôi nói. Nếu tôi không ly hôn với em ấy, thì em ấy sẽ sống trong đau khổ. Rõ ràng là tôi yêu em ấy, vậy mà lại cứ mãi làm tổn thương em ấy. Trái tim em ấy đã đầy vết thương, tất cả đều do tôi gây ra. Vậy thì, có phải tôi nên buông tay không?"

 

"Vết thương do độ phù hợp gây ra, không chỉ làm tổn thương anh, mà còn làm tổn thương cả ngài Lục." Bác sĩ giải thích: "Hiện tại lựa chọn ly hôn có lẽ chính là kết cục tốt nhất cho cả hai người. Đôi khi chia xa, không phải là kết thúc."

 

Chỉ một câu khuyên nhủ đơn giản ấy cũng đủ khiến lòng Cố Kiềm Minh chết lặng.

 

Bác sĩ khẽ thở dài: "Omega luôn tinh tế và sâu sắc hơn Alpha trong tình cảm. Cố tiên sinh, anh cũng nên nghĩ nhiều hơn cho ngài Lục. Ngài ấy không thể chịu đựng thêm một lần tổn thương thứ ba nữa đâu."

 

Ông ngồi đó, cử động chậm chạp, nhưng lại mạnh tay lau mặt một cái: "...Nếu đã như vậy, thì Lưu Đông Ngạn cũng nên nhận lấy quả báo của chính mình."

 

Mỗi người đều phải trả giá cho hành vi của bản thân, dù sớm hay muộn.

 

Và Hà Chí Tuần chính là "món quà" mà Cố Kiềm Minh chuẩn bị dành cho Lưu Đông Ngạn.

 

Năm ấy, Hà Chí Tuần còn trẻ, cao ráo, tuấn tú, lại biết cách nói lời ngọt ngào. Quan trọng hơn cả, anh ta còn có một đứa con nhỏ đang bế ngửa. Điều này đối với một Omega không thể có con như Lưu Đông Ngạn mà nói, chính là một đòn đánh trúng yếu điểm, dễ khiến y rung động.

 

Cố Kiềm Minh âm thầm mua một căn hộ đối diện căn chung cư của Lưu Đông Ngạn, để người cha đơn thân Hà Chí Tuần dọn đến sống như thể chỉ là "hàng xóm tình cờ".

 

Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tình cảm theo tháng năm âm thầm nảy nở.

 

Khi pheromone của Cố Kiềm Minh dần trở nên nhạt đi, Lưu Đông Ngạn cũng vô thức bị Hà Chí Tuần hấp dẫn, bắt đầu ỷ lại vào Alpha ở gần bên, một phần vì bản thân y vốn đã sợ cô đơn. Gia đình sớm đoạn tuyệt với y vì những hành vi mất hết thể diện. Từ nhỏ y đã nhạy cảm, lại chẳng có lấy một người bạn tâm giao thật sự.

 

Huống hồ là quãng thời gian Cố Kiềm Minh bị dày vò tinh thần cũng là lúc y không khá hơn được bao nhiêu.

 

Trong vô số ngày tháng bị "bạo lực lạnh lùng" giày xéo, một chút ấm áp từ trên trời rơi xuống chẳng khác gì cọng rơm cứu mạng.

 

Lưu Đông Ngạn dần xem con của Hà Chí Tuần như con ruột mình, cũng xem Hà Chí Tuần người không hề dùng ánh mắt thành kiến nhìn mình là người yêu.

 

Cũng nhờ vậy, ảnh hưởng tinh thần mà y từng gây ra cho Cố Kiềm Minh giảm đi rõ rệt. Cố Kiềm Minh lại được hỗ trợ từ thuốc men, từng bước quay lại với cuộc sống bình thường.

 

Chỉ là trong cuộc sống ấy, Lục Thu Viễn đã rời xa mất rồi.

 

Không chỉ Lục Thu Viễn đã trở thành một con người khác, mà cả Cố Kiềm Minh cũng vậy.

 

Ông trở nên ngày càng trầm lặng, ngoài công việc ra thì dường như chẳng còn hứng thú với điều gì khác, suốt ngày mang bộ dạng lặng thinh, lãnh đạm. Chỉ riêng chuyện liên quan đến Lục Thu Viễn, ông mới thật lòng để tâm. Thế nhưng, Lục Thu Viễn lại chẳng cần ông lo lắng gì cả.

 

Vì chịu áp lực từ hai bên gia đình, họ không thể ly hôn, chỉ có thể duy trì cuộc sống vợ chồng "kính nhau như khách". Để giảm bớt phiền muộn cho Lục Thu Viễn, Cố Kiềm Minh thậm chí còn chủ động dọn ra khỏi biệt thự. Chỉ vào dịp lễ Tết, vì muốn giữ cân bằng tâm lý cho con trai là Cố Viễn Sâm, ông mới trở về nhà ăn một bữa cơm. Hoặc là trong những lúc Lục Thu Viễn không dùng đúng liều thuốc ức chế, nhận được điện thoại từ dì Trương, ông sẽ quay về ở lại một đêm để giúp đỡ.

 

Bao nhiêu năm qua, ông luôn cô độc nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, thức giấc giữa đêm khuya, mệt mỏi nhìn lên trần nhà, tự lừa mình rằng Lục Thu Viễn vẫn còn bên cạnh, rằng sáng mai thức dậy, ông sẽ lại nhận được một nụ hôn vụng trộm từ người kia.

 

..................

 

Kế hoạch ban đầu của Cố Kiềm Minh là sau khi Lưu Đông Ngạn rơi vào mối tình được tính toán sẵn ấy, sẽ tự nguyện xóa bỏ ký hiệu. Khi đó, Hà Chí Tuần sẽ rút lui đúng lúc. Còn bên này, anh có thể dễ dàng xử lý Lưu Đông Ngạn.

 

Không ngờ được rằng, Hà Chí Tuần lại thật sự động lòng với Lưu Đông Ngạn.

 

Người giám sát hai người họ báo lại với Cố Kiềm Minh: "Cố tổng, có cần đổi người không ạ?"

 

Cố Kiềm Minh đang xem một tập hồ sơ công việc, thậm chí chân mày còn chẳng nhíu lấy một cái. Ban đầu, ông chỉ muốn mượn Hà Chí Tuần để thoát khỏi Lưu Đông Ngạn. Nhưng giờ đây, chuyện "thoát khỏi" ấy lại chẳng còn gấp gáp nữa. Ông muốn để Lưu Đông Ngạn tự chuốc lấy quả báo mà mình đáng phải nhận.

 

"Hắn cần số tiền nhỏ nhoi đó? Được, cứ mỗi tháng đều đặn chuyển vào tài khoản cho hắn." Cố Kiềm Minh dặn dò: "Sau đó, phái người đến dẫn dụ Hà Chí Tuần sa vào cờ bạc. Tốt nhất là nợ một khoản, nhưng phải trong mức mà Lưu Đông Ngạn còn có thể trả được."

 

Vì để trả nợ, Hà Chí Tuần sẽ không dễ dàng rời bỏ Lưu Đông Ngạn. Hắn chắc chắn sẽ lừa gạt Lưu Đông Ngạn đến cùng, khiến y sống trong đau khổ, vừa không thể thanh thản vừa mềm lòng mà chẳng thể dứt ra.

 

Hà Chí Tuần là một tên rác rưởi ích kỷ, chính là người do Cố Kiềm Minh cố tình sắp đặt.

 

Mà đợi đến khi ông hoàn toàn loại bỏ được pheromone trên cơ thể mình, thì mức độ tương thích giữa hai người cũng sẽ không cần phải thông qua phẫu thuật xóa bỏ ký hiệu mà vẫn có thể bị cắt đứt hoàn toàn. Khi ấy, ông chỉ cần thu hồi tất cả những gì từng cho Lưu Đông Ngạn là có thể dồn y và Hà Chí Tuần vào đường cùng.

 

Huống hồ, chẳng phải trong tay Lưu Đông Ngạn còn giữ chứng cứ liên quan đến việc y từng cưỡng ép đánh dấu năm xưa sao?

 

Vì vậy Cố Kiềm Minh mới sắp xếp chỗ ở cho y, còn đều đặn gửi tiền. Đợi thêm vài năm nữa, dưới chuỗi bằng chứng này, quan hệ "bao dưỡng" giữa họ sẽ hình thành một cách hoàn chỉnh, còn đâu là cưỡng ép? Còn đâu là bức hại?

 

Năm xưa Lưu Đông Ngạn từng giăng bẫy, từng trả thù, từng khiến bạn đời của ông là Lục Thu Viễn tan nát cõi lòng, cũng khiến ông vĩnh viễn không thể quay lại, đến mức thần kinh gần như suy sụp. Vậy thì bây giờ, ông cũng sẽ cắn ngược lại một phát.

 

Trong lòng một thương nhân, chưa bao giờ tồn tại hai chữ "mềm lòng". Với hạng người như Lưu Đông Ngạn, chỉ có lời và lỗ. Có lấy thì phải có trả.

 

Lưu Đông Ngạn đã từng chiếm đoạt bao nhiêu, Cố Kiềm Minh sẽ khiến y phải hoàn trả bằng một cái giá đau đớn hơn gấp bội.

 

Chỉ tiếc sai sót duy nhất trong toàn bộ kế hoạch của Cố Kiềm Minh là pheromone của bản thân ông. Vì ràng buộc với mức độ tương thích quá cao, lại phải mất đến mười sáu năm mới có thể tiêu trừ hết mà không làm cơ thể sụp đổ.

 

Mà có lẽ là ý trời, cũng chính trong năm ông vừa thành công loại bỏ toàn bộ pheromone, Hà Chí Tuần lại bước vào giai đoạn cuối của căn bệnh ung thư.

 

Lúc Cố Kiềm Minh hay tin, tách trà trong tay vẫn còn ấm.

 

Nhánh trà lặng lẽ nổi lên giữa tách nước, Cố Kiềm Minh chậm rãi nhấp một ngụm.

 

Hiếm khi ông nở một nụ cười: "Là tin tốt."

 

Khi ấy vẫn còn là tháng tư, trong phòng bệnh, Quý Mạc nhận được một món quà từ Cố Kiềm Minh, là một chiếc khóa trường mệnh được chế tác từ ngọc quý thượng hạng, giá trị không hề nhỏ.

 

Biết rõ Lục Thu Viễn ngày nào cũng ở bệnh viện chăm sóc, Cố Kiềm Minh sợ làm anh mất hứng nên không đích thân đến. Khi chiếc khóa được mang đến, sau cổ Quý Mạc vừa mới rút máu xong, sắc mặt cậu tái nhợt như tờ giấy. Vốn chỉ cần lấy máu từ tay là đủ, nhưng bác sĩ bảo rằng lấy từ tuyến thể sẽ cho kết quả chính xác hơn. Quý Mạc gần như không do dự, nhất quyết muốn lấy máu từ pheromone.

 

Cố Viễn Sâm đã cố ngăn lại nhiều lần mà không được, Quý Mạc đã hạ quyết tâm.

 

Tuyến thể của cậu sưng tấy, đau đến mức không thể chịu nổi, thân thể yếu ớt run rẩy rúc vào lòng Cố Viễn Sâm. Ngoài người ấy ra, Quý Mạc không cho bất kỳ ai lại gần. Chỉ có hương vị trà đắng trên người Alpha của Cố Viễn Sâm mới có thể giúp cậu vơi bớt phần nào cơn đau. Đôi khi, Quý Mạc cũng nghĩ, pheromone xoa dịu của Alpha đúng là một loại thuốc giảm đau, hữu hiệu thật.

 

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi, còn nỗi đau nơi tuyến thể thì chẳng dễ gì biến mất. Quý Mạc nghiến răng chịu đựng. Cậu vốn không phải đứa hay khóc, những lần trước tỏ ra yếu đuối phần nhiều chỉ là giả vờ. Giờ đây, đối diện với Cố Viễn Sâm bằng tất cả sự chân thành, cậu không cần phải gồng mình đóng kịch nữa.

 

Cảm giác ấy... thật nhẹ nhõm biết bao.

 

"Còn đau không?" Cố Viễn Sâm lau mồ hôi trên trán cậu, lòng quặn thắt, ra sức phóng ra pheromone an ủi, siết chặt người trong ngực.

 

"Đau lắm..." Quý Mạc rít một hơi lạnh, khẽ thở ra.

 

Cố Viễn Sâm hôn nhẹ lên trán cậu, dịu dàng nói: "Bác sĩ nói em không được uống thuốc giảm đau, nếu đau quá..." Anh ngập ngừng, sợ Quý Mạc nghiến răng chịu đựng đến mức làm tổn thương chính mình, bèn đưa tay ra trước mặt cậu. "Cắn vào tay anh đi."

 

Lục Thu Viễn: "..."

 

Nhóc Dâu Tây: "..."

 

Quý Mạc làm sao nỡ chứ, vội vàng xua tay phủ nhận: "Không đau nhiều đâu, thật đấy!"

 

Chỉ là mùi hương hoa sơn chi của cậu dưới cảm giác khó chịu ở tuyến thể, bị pheromone an ủi của Cố Viễn Sâm k*ch th*ch nên cứ tuôn trào không dứt. Chính điều này khiến cho Alpha như Cố Viễn Sâm cũng bắt đầu có dấu hiệu bất ổn.

 

May là hiện tại không phải kỳ ph*t t*nh, Cố Viễn Sâm vẫn giữ được lý trí. Nhưng giữa họ chưa từng đánh dấu, lại có thể thuộc nhóm có độ tương thích cao, pheromone của cả hai tự nhiên sinh ra lực hấp dẫn mạnh mẽ đối với đối phương.

 

Bác sĩ khám cho Quý Mạc lập tức cho Cố Viễn Sâm uống hai viên thuốc ức chế mạnh dành cho Alpha. Đây là loại thuốc tạm thời, không có tác dụng phụ, giúp anh có thể bình tĩnh tiếp tục ở lại bên cạnh Quý Mạc mà không bị pheromone chi phối. Chính chuỗi phản ứng này lại càng khiến Cố Viễn Sâm tin chắc: độ tương thích giữa họ rất cao.

 

Mùi hương hoa sơn chi dịu ngọt lan khắp phòng, Dây Tây Nhỏ vốn đang ngủ ngon trong nôi, vừa cảm nhận được pheromone của ba liền bật khóc nức nở.

 

Y như lần trước, không biết thì thôi, hễ ngửi được pheromone của ba là bé nhất quyết phải được ôm. Ai bế cũng không chịu, chỉ cần rời khỏi người Quý Mạc là bé gào khóc đến mức mặt đỏ bừng, không dỗ kiểu gì cũng không nín.

 

Lục Thu Viễn vừa bế vừa dỗ mãi vẫn không ăn thua, Dâu Tây Nhỏ càng khóc càng dữ.

 

Nhìn con khóc, đôi mắt vốn khô ráo của Quý Mạc cũng bắt đầu rưng rưng, cậu cố nén cơn đau, giơ tay ra: "Ba, đưa bé cho con đi. Nó nằm cạnh con là sẽ không khóc nữa."

 

"Nhưng con đau đến thế mà còn..."

 

"Con không sao đâu." Quý Mạc thương con, vẫn kiên quyết muốn ôm lấy bé.

 

Lục Thu Viễn thở dài, đưa Dâu Tây Nhỏ qua, còn chau mày trách yêu: "Phải biết thương ba con nhiều vào đấy."

 

Dâu Tây Nhỏ ấm ức, vừa dán vào người Quý Mạc thì quả nhiên nín khóc, nước mắt cuối cùng còn chưa khô đã tự mình m*t mát môi, hoàn toàn coi lời Lục Thu Viễn như gió thoảng bên tai. Giờ thì hương hoa sơn chi và trà đắng đều ở quanh bên bé, tuy chẳng hiểu gì nhưng Dâu Tây Nhỏ cũng cảm thấy vui vẻ, mãn nguyện.

 

Cố Viễn Sâm sợ Quý Mạc mệt, bèn để cậu tựa vào lòng mình, vòng tay ôm lấy cả người Quý Mạc lẫn Dâu Tây Nhỏ trong ngực.

 

Mà hôm nay tinh thần Dâu Tây Nhỏ rất tốt, đôi mắt mở to nhìn hai người ba. Tuy thị lực trẻ sơ sinh còn rất kém, mắt vẫn chưa phát triển hoàn chỉnh, chẳng rõ bé nhìn được gì, nhưng hai tay hai chân cứ ngọ nguậy đầy thích thú. Có lẽ được cả ba lẫn cha cùng ôm khiến bé vui sướng nên không chịu ngủ tiếp.

 

Lục Thu Viễn đưa bình sữa vừa được hâm ấm đúng nhiệt độ cho Quý Mạc, cậu liền cẩn thận cho bé bú.

 

Đôi mắt của Dâu Tây Nhỏ mang sắc hổ phách, giống hệt với Quý Mạc. Bé m*t núm bình sữa, đồng thời chăm chú "nhìn" ba mình, dáng vẻ non nớt ngây thơ khiến cơn đau của Quý Mạc cũng dịu đi phần nào.

 

Khung cảnh ba người như một bức tranh gia đình trọn vẹn, ấm áp và hạnh phúc.

 

Khoảng nửa buổi sau, cảm giác đau đớn của Quý Mạc mới dịu xuống hẳn. Pheromone trong người cậu vẫn không ngừng tỏa ra, vì để hương pheromone ấy bớt tràn lan, Cố Viễn Sâm dứt khoát không tiếp tục phóng ra pheromone an ủi nữa.

 

Bằng không thì mùi hoa sơn chi trong phòng sẽ đậm đến mức nghẹt thở mất.

 

Có điều, sau khi được cả ba lẫn cha ôm một lần, Dâu Tây Nhỏ lại bắt đầu "quen mùi", không chịu bú nếu thiếu một trong hai người. Cứ mỗi lần ăn là phải có cả hai cùng ôm mới chịu bú tiếp, đúng là nhõng nhẽo hết mức.

 

Thế nên, lúc Lục Trạch An bước vào liền thấy cảnh tượng ấy, vui vẻ chụp ngay một tấm hình, còn nhanh chóng đẩy Tiêu Thừa và Lục Trạch Lâm hai người đi cùng ra ngoài: "Pheromone của Quý Mạc đang bất ổn, hai người về trước đi, lòng thành tôi sẽ truyền đạt lại."

 

Cuối cùng, Lục Trạch An còn không quên giật lấy phong bao lì xì chuẩn bị cho Dâu Tây Nhỏ từ tay Tiêu Thừa và Lục Trạch Lâm: "Suýt thì quên mất cái này."

 

Tiêu Thừa và Lục Trạch Lâm nhìn nhau, vẻ mặt hết chỗ nói. Tiêu Thừa còn từ trong túi lấy ra một phong bao khác: "Của anh Từ Phong còn chưa mang vào đâu. Hôm nay anh ấy phải tăng ca, không đến được."

 

Lục Trạch Lâm liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt, gõ gõ hai cái: "Anh ơi! Anh quên một cái phong bao rồi đấy!"

 

......

 

Lục Trạch An không chỉ là "đại sứ lì xì", mà giờ còn làm luôn "đại sứ tuyên truyền tình yêu".

 

"Oa, hai người ngọt ngào quá trời luôn á." Cậu vừa gửi tấm ảnh mới chụp vào điện thoại của Quý Mạc, vừa ghé sát lại sờ sờ bàn chân bé xíu của Dâu Tây Nhỏ. "Tôi thấy dạo này tôi với Tiêu Thừa cũng rất ổn, không chừng vài năm nữa, Dâu Tây Nhỏ sẽ có bạn chơi rồi."

 

Lục Thu Viễn nghe vậy liền nhíu mày: "Cái thằng nhóc này, chẳng biết ngại ngùng là gì cả."

 

Lục Trạch An lè lưỡi, không chút hối lỗi.

 

Cố Viễn Sâm thì bất lực: "Cậu chỉ dám nói mấy lời này lúc Tiêu Thừa không có mặt thôi phải không?"

 

"Cậu ấy có ở đây thì tôi vẫn nói như vậy mà!" Lục Trạch An phớt lờ Cố Viễn Sâm, tiếp tục chọc chọc chân Dâu Tây Nhỏ.

 

Dâu Tây Nhỏ lúc này đang bú sữa ngon lành, say sưa lắm, no nê rồi chẳng buồn để ý tới ông chú hay trêu mình.

 

Đang bú ngon lành, Dâu Tây Nhỏ bỗng nhiên nhả núm bình sữa, quay đầu lại, cái miệng nhỏ xíu há ra, loay hoay "tìm" gì đó trước ngực Quý Mạc.

 

Lục Trạch An thì vô tư, không nhận ra có gì bất thường, nhưng ba người còn lại trong phòng lập tức hiểu rõ. Lục Thu Viễn không nhịn được bật cười, Cố Viễn Sâm thì ho khan hai tiếng đầy gượng gạo.

 

Mặt Quý Mạc lập tức đỏ ửng lên, cậu lí nhí dỗ dành con: "Ba... ba không có đâu..." Nhưng nói xong lại tự thấy buồn cười, vì bé còn quá nhỏ, căn bản đâu hiểu được lời cậu nói.

 

Lục Trạch An mơ màng: "Không có cái gì cơ?"

 

Quý Mạc không trả lời, chỉ xấu hổ lắc đầu.

 

Lục Trạch An vẫn chưa chịu bỏ qua: "Mấy người sao thế? Giấu giấu giếm giếm gì đó? Nói ra cho vui cùng nào!"

 

Quý Mạc thật sự không biết trốn vào đâu cho đỡ ngượng, còn Lục Thu Viễn thì cười đến mức không trông cậy gì được. Cậu đành quay sang cầu cứu Cố Viễn Sâm. Và rồi điều bất ngờ xảy ra: người thường ngày ghét nhất là nghe chuyện tình cảm như Cố Viễn Sâm cũng phải mở miệng đánh lạc hướng: "Trạch An, cậu kể thử xem cậu với Tiêu Thừa dạo này phát triển đến đâu rồi?"

 

"Trời đất, anh mà cũng muốn nghe chuyện của tụi em á? Aaaa, chuyện này dài lắm luôn đó nha~"

 

Lục Trạch An kể suốt hai tiếng đồng hồ, đến mức cả Dâu Tây Nhỏ cũng "nghe" mệt rồi, thi thoảng còn ngáp ngắn ngáp dài. Nhưng nhìn vẻ mặt của Lục Trạch An, ai cũng thấy rõ cậu thật lòng rất thích Tiêu Thừa, còn tên Alpha trầm lặng kia thì cũng đã hoàn toàn đắm mình vào một mối tình có tên "Lục Trạch An", đơn giản, thẳng thắn mà đầy chân thành.

Bình Luận (0)
Comment