Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 105

Chờ đến khi Lục Trạch An nói đến mệt rã rời, chẳng còn hơi sức mà buôn nữa, ngồi qua một bên uống nước nghỉ ngơi, Quý Mạc mới nhớ đến chiếc khóa trường mệnh mà Cố Kiềm Minh gửi tới. Vì được làm bằng ngọc, nên khá nặng, thật ra không phù hợp để trẻ con đeo.

 

Lục Thu Viễn nhìn thoáng qua, không nhịn được nói: "Ông ấy đúng là chẳng biết chọn quà gì phù hợp với trẻ nhỏ."

 

Quý Mạc không rành chuyện quà cáp, ban đầu nhận được còn thấy khá đẹp, nhưng giờ nghĩ lại mới nhận ra quan hệ giữa Lục Thu Viễn và Cố Kiềm Minh vốn có khúc mắc, vội vã đưa mắt ra hiệu cho Cố Viễn Sâm: "Cất đi là được rồi, nghe nói thứ này mang ý nghĩa may mắn."

 

Dù sao cũng là tấm lòng của bậc trưởng bối.

 

Dâu Tây Nhỏ trong lòng cậu đã chìm vào giấc ngủ sâu từ lúc nào. Biết Lục Thu Viễn rất thích ôm cháu, Quý Mạc liền dịu dàng trao bé sang tay ông: "Ba, bé mà ngủ rồi là ngoan lắm, ba ôm một chút đi ạ."

 

Quả nhiên, khi rời khỏi vòng tay Quý Mạc, Dâu Tây Nhỏ chỉ khẽ cựa mình, không hề quấy khóc.

 

Vừa nhìn thấy khuôn mặt non nớt của cháu nội, giọng điệu Lục Thu Viễn dịu hẳn: "Lát nữa ba phải ghé qua viện nghiên cứu một chút, Viễn Sâm, con nhớ uống thuốc ức chế theo đơn bác sĩ đấy. Bây giờ cơ thể Tiểu Mạc còn chưa hồi phục hoàn toàn, dù pheromone có bắt đầu ổn định thì cũng chưa thích hợp để đánh dấu đâu."

 

"Ba, con biết chừng mực mà, không đến mức bốc đồng vậy đâu."

 

"Nhỡ đâu độ phù hợp của hai đứa lại quá cao thì sao? Sau này đã đánh dấu chính thức thì sẽ không còn phản ứng mất kiểm soát nữa, nhưng bây giờ vẫn phải chú ý." Vì ám ảnh từ chuyện cũ, Lục Thu Viễn luôn không yên tâm, cứ dặn đi dặn lại mãi mới chịu rời đi.

 

Lục Trạch An ngồi bên cũng nhìn đồng hồ, thấy không còn sớm nữa, cậu cũng chẳng muốn tiếp tục làm "bóng đèn siêu cấp" giữa hai người kia, bèn quyết định về nhà sớm.

 

Vào thang máy, cậu thấy trong góc đứng sẵn một người đàn ông cao ráo, là một Beta, đội mũ lưỡi trai thấp che gần nửa gương mặt. Lục Trạch An theo bản năng liếc nhìn thêm mấy lần, chỉ thấy người kia vội vàng cúi đầu, kéo vành mũ thấp hơn nữa.

 

Thang máy dừng ở tầng trệt, người Beta kia nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của Lục Trạch An, lẩn vào trong một chiếc xe đậu bên ngoài.

 

Trong xe, ngồi ở ghế phụ là Khâu Hạc, còn ở ghế sau là Quý Mộc.

 

"Đại ca, phòng bệnh hắn ở bị bảo vệ kín mít, trong ngoài đều có vệ sĩ, đến đầu cầu thang cũng không thiếu người."

 

Khâu Hạc hé cửa kính, gõ tàn thuốc xuống khẽ nói: "Nghe thấy chưa?"

 

Quý Mộc ngồi ở ghế sau, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm tòa nhà trắng toát ngoài cửa sổ: "Nghĩ cách đưa hắn ra đây cho tôi."

 

Khâu Hạc trầm giọng: "Thiếu gia Quý, dù sao đây cũng là địa bàn của C quốc, không phải chỗ tôi quen thuộc."

 

"Thì phải nghĩ cách đi chứ!" Quý Mộc mất kiên nhẫn quát lên: "Ngay cả một chút đầu óc cũng không có sao?"

 

Khâu Hạc vẫn giữ bình tĩnh, không đáp lại ngay. Sau khi rít xong điếu thuốc, hắn mới chậm rãi nói: "Tôi đã nhận tiền thì chắc chắn sẽ làm cho xong việc, nhưng mà..."

 

Quý Mộc quay đầu nhìn hắn ta.

 

Khâu Hạc nghiêng người, đôi mắt dài hẹp nhìn sang khiến người khác sinh ra cảm giác khó chịu: "Tôi có hai điều kiện."

 

"Thứ nhất, cậu phải chuyển tiền cho tôi ngay bây giờ. Bất kể người đó đang ở bệnh viện hay nơi nào khác, chỉ cần cậu kiên nhẫn chờ, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

 

"Thứ hai, sau khi đưa người đến, tôi sẽ rút. Tiền mà mẹ cậu đã trả, tôi sẽ không hoàn lại, nhưng tôi sẽ bố trí người ở tầng hầm chờ cậu. Nếu cậu tự quay lại được, tôi vẫn sẽ đưa cậu ra nước ngoài như đã hứa."

 

Nghe xong, Quý Mộc khẽ thở phào nhẹ 

 

Khâu Hạc nheo mắt lại, vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu.

 

Quý Mộc càng thêm bất mãn, cười lạnh mỉa mai: "Làm ăn của anh đúng là béo bở thật đấy."

 

"Thiếu gia Quý cũng có thể tự nghĩ cách mà." Khâu Hạc nhún vai, hoàn toàn không miễn cưỡng. Bởi y biết rõ ngoài y ra, Quý Mộc chẳng còn nơi nào để bấu víu nữa.

 

Hôm nay, Khâu Hạc đã quyết định lấy tiền của Quý Mộc thì nhất định phải đảm bảo an toàn tuyệt đối. Y lại châm một điếu thuốc khác, khói dày khiến Quý Mộc ho sặc sụa. Trong làn khói mờ, Khâu Hạc chậm rãi lên tiếng: "Thiếu gia Quý, thật lòng mà nói, nghe tôi một câu, giờ cậu báo thù chỉ tổ kéo chính mình xuống hố. Tôi thấy cậu cũng sợ chết, chi bằng bỏ đi, cứ theo kế hoạch cũ..."

 

Còn chưa dứt lời, Quý Mộc như bị chọc trúng điểm đau, không hiểu dây thần kinh nào bị đứt, đột nhiên gào lên: "Tôi đã chết một lần rồi!"

 

Tàn thuốc trên tay Khâu Hạc rơi lả tả, ánh mắt hắn thoáng hiện lên tia ranh mãnh đắc ý.

 

Quý Mộc đang từng bước rơi vào tấm lưới hắn giăng ra, loại công tử không đầu óc như vậy, trong tay nắm nhiều tiền chỉ là phí của trời. Khâu Hạc vốn chẳng phải người tử tế, nhân lúc Viên Lập Mân đang bị giam không thể can thiệp, tiện tay ăn gọn Quý Mộc một mẻ cũng chẳng lỗ lãi gì.

 

Chỉ nghe Quý Mộc khàn đặc nói: "Tôi đã chết từ lâu rồi." Mỗi một lời bật ra đều đầy căm hận, sắc mặt vặn vẹo như bị bóp nghẹt. Những năm tháng bị nhốt trong trại tâm thần đã bào mòn hắn gần như cạn kiệt.

 

Sống mà như đã chết. Hắn vẫn còn thở, vẫn còn biết đau, nhưng tâm trí thì đã mục ruỗng.

 

"Lũ giòi" đã gặm mòn xương thịt hắn, hắn đã sớm thối rữa trong bức tường trắng đó rồi.

 

"Chỉ cần có thể hủy hoại hắn, dù tôi có chết cũng không sao cả! Mẹ tôi nói sẽ giúp tôi hủy diệt hắn, bà đã nuốt lời! Còn cha tôi cái đồ phế vật đó, cái đồ phế vật đó lại dám đối xử với tôi như thế, hắn cũng giống thằng đó, đều đáng chết cả."

 

Quý Mộc run rẩy toàn thân, không biết hắn đang nhớ lại điều gì, có lẽ là chiếc kim dài từng đâm sâu vào tuyến cổ của hắn, hoặc cũng có thể là ký ức đen tối khi tay chân bị trói chặt trên giường bệnh không thể giãy giụa.

 

"Khâu Hạc, tôi đồng ý cả hai điều kiện đó! Nhưng người, anh nhất định phải giao cho tôi!"

 

Hắn sống sót đến hôm nay, chỉ vì một mục đích: báo thù Quý Mạc. Nếu Quý Mạc vẫn sống yên ổn, thì việc hắn bò ra khỏi bốn bức tường trắng kia một cách thoi thóp còn có ý nghĩa gì? Cổ tay hắn chằng chịt vết sẹo, hắn đã chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần.

 

Tất cả, đều là lỗi của Quý Mạc!

 

Thái độ gần như điên loạn của hắn khiến mấy đàn em của Khâu Hạc không khỏi chán ghét. Một người thừa lúc Quý Mộc không có mặt đã nhắc khẽ: "Đại ca, thằng đó điên thật rồi."

 

Khâu Hạc chỉ cười nhạt: "Điên thì càng dễ lừa tiền." Hắn vỗ nhẹ lên vai đàn em, ánh mắt đầy ẩn ý: "Viên Lập Mân để lại cho nó nhiều tiền như vậy, mà Quý thiếu gia lại không biết hưởng thụ. Vậy chúng ta 'giúp' nó tiêu bớt, chẳng phải cũng coi như làm việc thiện à?"

 

......

 

Sáng sớm hôm sau, ngoài cửa sổ tiếng chim hót trong trẻo. Trong chiếc nôi nhỏ, bé Dâu Tây vẫn đang ngọ nguậy hai tay hai chân mũm mĩm. Sợ bé cào vào mặt mình, Quý Mạc đã đeo cho bé một đôi bao tay bảo vệ màu xanh nhạt.

 

Bé Dâu Tây mở miệng, phồng má thổi ra một bong bóng sữa nhỏ.

 

Quý Mạc lập tức bế bé lên theo tư thế đứng, lòng bàn tay khum lại, nhẹ nhàng vỗ lưng cho bé.

 

Cố Viễn Sâm vừa khử trùng xong bình sữa quay lại: "Sao thế?"

 

"Bé bị trớ sữa." Quý Mạc lần đầu gặp tình huống này, liền làm đúng theo lời dặn của y tá. Khi nghe tiếng ợ khẽ từ bé Dâu Tây, cậu mới yên tâm mỉm cười, cúi xuống hôn nhẹ lên bàn tay nhỏ nhắn đang mang bao tay của con.

 

Bé Dâu Tây vừa được ba Quý Mạc hôn lên má, tựa như có một đóa hoa sơn chi ngọt ngào rơi xuống người, khiến bé cười khanh khách không ngừng.

 

Còn pheromone sau gáy Quý Mạc giờ đã ổn định hơn nhiều, không còn tình trạng lan tỏa hỗn loạn như trước. Cố Viễn Sâm không cần phải tiếp tục dùng thuốc ức chế nữa, nhưng anh vẫn thường vô thức lại gần Quý Mạc, chín phần là vì yêu, một phần là bởi hương thơm nhẹ nhàng ấy hệt như hoa sơn chi sau cơn mưa.

 

Cố Viễn Sâm thấy mùi này thật dễ chịu, đến mức có cảm giác như trong hương dành dành ấy có pha chút men say khiến người ta ngây ngất.

 

Quý Mạc bị anh hôn lên má, hàng mi khẽ run, mềm giọng gọi một tiếng: "Anh ơi."

 

Cố Viễn Sâm bật cười: "Vài đóa sơn chi ở vườn trước biệt thự nở rồi đấy."

 

"Mới tháng tư mà đã nở rồi sao?" Trong lòng Quý Mạc dâng lên một dòng ấm áp, nhân lúc trong phòng không có ai, cậu nhẹ nhàng đặt bé Dâu Tây xuống, rồi nhào vào lòng Cố Viễn Sâm, ngẩng đầu, giọng lảnh lót hỏi: "Chúng ta sẽ về đó sống luôn sao?"

 

"Nếu em không thích, mình có thể đổi chỗ khác." Cố Viễn Sâm chưa từng thiếu tiền.

 

Quý Mạc lắc đầu, dụi vào ngực anh. Từ sau khi pheromone của mình dần hồi phục, cậu cũng ngày càng đắm chìm trong mùi trà đắng của Cố Viễn Sâm, đến cả giọng nũng nịu cũng nhiều hơn vài phần: "Em thích mà. Nhà kính thủy tinh, xích đu, sơn chi ở vườn trước, em đều thích hết. Đợi vườn sau có dâu tây, em còn có thể mời anh An với Trần Duệ tới nhà hái, chắc chắn sẽ rất vui."

 

Cậu mang đầy hy vọng với tương lai, cũng đang chờ đợi một thứ kết quả xét nghiệm độ tương thích hôm nay.

 

Chỉ là, người mong ngóng kết quả đó không chỉ có mình cậu.

 

Cố Viễn Sâm thì đương nhiên, nhưng người nóng ruột nhất lại là Lục Thu Viễn.

 

Thế nên, bảng kết quả này chính là do Lục Thu Viễn tự mình lái xe như bay trực tiếp từ viện nghiên cứu mang về.

 

90% độ tương thích, gần như là bạn đời định mệnh.

 

"Thật sự... thật sự quá tốt rồi!" Lục Thu Viễn gần như lao vào phòng bệnh, mặc kệ mái tóc bị gió thổi rối tung, ông đưa tờ kết quả xét nghiệm tới tay Quý Mạc, vừa thở hổn hển vừa lẩm bẩm mấy câu, hốc mắt đỏ hoe. Không ai ngờ được, trải qua bao nhiêu uẩn khúc, người bạn đời định mệnh kia lại chính là Quý Mạc.

 

Bọn họ đã bị lời nói dối của Viên Lập Mân đánh lừa quá lâu, mà Quý Mạc thì cũng vì thế mà phải chịu đựng biết bao oan ức.

 

Thế nhưng khi nhìn thấy tờ giấy xét nghiệm, Quý Mạc lại không có phản ứng mãnh liệt như mọi người tưởng.

 

Cậu bình tĩnh đọc từng chữ trên kết quả, sau đó thản nhiên đưa tờ giấy lại cho Cố Viễn Sâm.

 

Chỉ là một động tác rất nhẹ nhàng, Quý Mạc khẽ cong môi mỉm cười, như để bày tỏ một chút vui mừng của mình, rồi lại trở về vẻ trầm ổn như thường ngày.

 

Ngay sau đó, bác sĩ đến kiểm tra tuyến thể nói tình trạng hồi phục rất khả quan. Nhưng vì Quý Mạc thuộc trường hợp đặc biệt, thời gian ra viện vẫn chưa thể xác định cụ thể.

 

Quý Mạc lại cứ mong ngóng được về nhà chăm mấy cây sơn chi, nghĩ tới đó không khỏi thấy mất mát. Bao nhiêu trông đợi đều đặt cả vào lần xuất viện này.

 

Lục Thu Viễn thấy vậy, liền kéo Cố Viễn Sâm ra khỏi phòng nhỏ giọng hỏi với vẻ lo lắng: "Sao ba thấy nó nhìn kết quả xét nghiệm mà chẳng vui vẻ gì mấy? Trong lòng còn chuyện gì à?"

 

"Gần đây kiểm tra hơi nhiều, chắc là mệt thôi ạ." Cố Viễn Sâm đáp: "Ba yên tâm, sáng nay em ấy còn nói muốn sớm được về nhà nữa mà."

 

Lục Thu Viễn gật gù, nghĩ chắc là ở viện lâu nên Quý Mạc đâm chán: "Con phải thường xuyên kể mấy chuyện vui với nó. Vừa sinh xong, tâm trạng hay nhạy cảm lắm. Hai đứa tình cảm lại sâu đậm, độ tương thích thì cao, nhất định phải biết trân trọng."

 

"Con hiểu mà, ba."

 

Một lúc lâu sau, trong phòng bệnh vang lên tiếng ly nước bị đánh đổ.

 

Cùng với âm thanh vỡ vụn ấy, tiếng khóc của em bé cũng vang lên.

 

Cố Viễn Sâm và Lục Thu Viễn lập tức lao vào, chỉ thấy Quý Mạc mặt mũi đẫm lệ, đứng chết lặng tại chỗ, hoảng loạn tột độ. Dưới chân cậu là những mảnh thủy tinh vỡ vụn nằm rải rác.

 

Cố Viễn Sâm chẳng màng đến đứa bé đang khóc, anh lao tới ôm lấy Quý Mạc đặt lên giường, cuống cuồng kiểm tra tay chân cậu: "Có bị đứt ở đâu không?!"

 

Quý Mạc không phát ra tiếng khóc, chỉ có hàng lệ cứ thế lăn dài, đôi mắt nhòe nhoẹt như một trận mưa trút xuống. Cậu rụt vai lại, lặng im để mặc Cố Viễn Sâm dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau tay, sốt sắng hỏi han: "Em thấy khó chịu ở đâu à?"

 

Quý Mạc khẽ lắc đầu, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó gọi thành tên.

 

Lục Thu Viễn vốn tinh ý, vừa nhìn đã nhận ra điều bất thường nơi cậu. Ông ôm bé Dâu Tây ra khỏi phòng bệnh, đứng ngoài hành lang dỗ dành đứa nhỏ đang khóc toáng lên.

 

Bên trong, Quý Mạc cuối cùng cũng mở miệng. Giọng cậu như giọt sương rơi khẽ trên cánh hoa, trong veo, thanh mảnh, chất chứa đầy ân hận dành cho đứa trẻ: "Vừa rồi em bỗng nhìn không rõ, mới làm rơi cái ly. Làm bé Dâu Tây sợ rồi... xin lỗi con."

 

"Không sao mà, em biết tính nó mà, gan nó to lắm." Cố Viễn Sâm vừa lau nước mắt trên má cậu vừa dịu giọng dỗ: "Em khóc dữ quá nên mờ mắt cũng phải. Sao lại khóc thế này, cổ có đau không? Tuyến thể có sao không?"

 

"Hay là..."

 

Hỏi đến một nửa, Quý Mạc lại tự phủ nhận: "Không khó chịu."

 

"Trong lòng em nếu có chuyện gì không vui, phải nói với anh."

 

"Em không buồn mà."

 

"Quý Mạc?" Cố Viễn Sâm nghiêng người tới gần, nhìn vào đôi mắt đã rớm lệ của cậu.

 

Quý Mạc chỉ nhẹ nhàng ôm lấy anh, áp má vào hõm cổ anh, hàng lệ lặng lẽ thấm ướt cổ áo sơ mi trắng tinh của Cố Viễn Sâm.

 

Thế là Cố Viễn Sâm vòng một tay ôm eo cậu, tay kia dịu dàng đỡ lấy sau gáy, giọng trầm khàn vang lên từ cổ họng, như một cái ôm trọn vẹn bằng âm thanh, khiến người ta cảm thấy vững chãi và yên tâm.

 

Trái tim Quý Mạc cuối cùng cũng bình ổn lại, rồi mới khẽ nói: "Lúc nhìn thấy tờ phiếu xét nghiệm, em rất vui. Nhưng trong lòng không hiểu sao cứ nghẹn lại, khó nói lắm. Vừa rồi chợt nghĩ tới nó, lại đột nhiên cảm thấy..."

 

"Cảm thấy sao?" Cố Viễn Sâm nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên, đôi mắt ngập tràn dịu dàng và kiên nhẫn.

 

Quý Mạc chớp mắt, nước mắt rơi từng giọt từng giọt: "Đột nhiên cảm thấy người đó lại là em."

 

Cậu siết chặt lấy Cố Viễn Sâm, giọng nói nghẹn ngào cuối cùng cũng vỡ òa: "Vòng vo mãi, đi bao nhiêu đường vòng, mà người đó thật sự lại là em."

 

Cố Viễn Sâm ôm chặt lấy cậu, khẽ v**t v* mái tóc mềm: "Cho dù độ tương thích không cao thì cũng là em."

 

Cố Viễn Sâm không cần ai khác.

 

Ngay từ đầu, người ấy vẫn luôn là Quý Mạc.

 

Quý Mạc ra sức gật đầu, hiểu rõ điều Cố Viễn Sâm muốn nói, nhưng nước mắt vẫn lưng tròng, nghẹn ngào cất tiếng: "Anh à, từ đầu đến cuối, anh vẫn luôn là của em. Anh chưa từng thuộc về người khác, em không cướp lấy anh, anh vốn dĩ đã là của em rồi. Dù em chưa từng giành lấy pheromone của hắn, anh cũng sẽ không yêu hắn. Anh luôn là của em."

 

Tình cảm là của em, yêu thương là của em, những tháng năm gập ghềnh là của em, ngọt ngào cũng là của em.

 

Giờ đây, ngay cả pheromone và mức độ tương thích cao cũng đều là của em.

 

Khoảnh khắc những lời dối trá tan vỡ, Quý Mạc dù nước mắt đầm đìa, lại như chợt vỡ òa trong niềm vui muộn màng.

 

......

 

Đây là nút thắt trong lòng Quý Mạc, là một vết thương do chính cậu tạo ra, giống như vết sẹo trên bắp chân cậu, năm tháng trôi qua vẫn chẳng thể lành.

 

Đã từng cậu cho rằng mình là kẻ trộm, là kẻ cướp. Bao lần trong đêm tối tự khinh thường bản thân, tự gào thét, tự ghét bỏ.

 

Giờ đây, tất cả những cảm xúc đó đều hóa thành hư không.

 

Hồi còn bé, khu vườn hoa sơn chi ấy chỉ là một ký ức thoáng qua giữa mùa hè oi bức. Lớn lên rồi, khu vườn đó hóa thành nơi trú ẩn trong tim Cố Viễn Sâm, nơi Quý Mạc đã từng lặng lẽ ẩn mình, lặng lẽ nở hoa, rồi lại tình cờ tái ngộ anh giữa biển người mênh mông.

 

Mọi thứ dường như đều thuận theo tự nhiên. Dù cho có trải qua trăm ngàn gian khổ, hai chữ "định mệnh" ấy cuối cùng vẫn an nhiên mà rơi xuống.

 

Cố Viễn Sâm hôn lên má Quý Mạc, rồi khẽ chạm môi cậu, dịu dàng mà chân thành như thuở ban đầu.

 

"Phải, anh là của em."

 

Là Alpha của em, là bạn đời tâm giao của em, là người cả hai cùng yêu nhau bằng tất cả trái tim.

Bình Luận (0)
Comment