Lưu Đông Ngạn không nhớ nổi mình đã rời khỏi văn phòng của Cố Kiềm Minh như thế nào, toàn thân hắn đau nhức, tay chân run rẩy không ngừng.
Nếu không phải thư ký Thịnh kéo được Cố Kiềm Minh lại, hắn không chắc cú đấm kia có thực sự rơi trúng mặt mình không. Vừa ra khỏi công ty, hắn đã mềm nhũn ngã ngồi bên vệ đường.
Tin nhắn trừ viện phí từ bệnh viện dồn dập đổ về. Nhìn thấy những con số khổng lồ, cảm xúc của hắn hoàn toàn sụp đổ.
Bao năm nay, Hà Chí Tuần gần như đã bòn rút cạn kiệt hắn.
Lưu Đông Ngạn ôm đầu, thầm mắng chửi tất cả mọi thứ trong lòng, nhưng hắn không còn dám quay lại tìm Cố Kiềm Minh nữa rồi.
Cố Kiềm Minh mất đi sự khống chế từ độ tương thích cao, chẳng khác gì phát điên, khiến người ta sợ hãi.
Đúng lúc hắn nước mắt đầy mặt, thì một cuộc gọi từ Hà Lệnh vang lên.
Trong điện thoại, Hà Lệnh nức nở òa khóc: "Chú Lưu... cha cháu... cha cháu..."
Điện thoại vang lên từng tiếng "tút tút tút" rồi bị cúp máy. Gọi lại, không ai bắt máy nữa.
Lưu Đông Ngạn loạng choạng đứng dậy, vội vàng gọi xe tới bệnh viện.
Toàn bộ cảnh tượng ấy đã bị một người ẩn nấp trong bóng tối ghi hình lại, làm tư liệu điều tra được cẩn thận sắp xếp, lưu giữ.
Khi tới nơi, Hà Chí Tuần vẫn chưa tỉnh lại, sắc mặt vàng vọt, tiều tụy đến mức chẳng khác nào một người sắp chết.
Lòng Lưu Đông Ngạn như tê dại, cái chết đang đến gần trong gang tấc, hắn chẳng còn lại gì cả.
Hà Lệnh nghẹn ngào nói: "Cha bảo tụi con sau này sẽ phải vào trại trẻ mồ côi, con không muốn đi."
Còn chưa nói xong, Ninh Ninh co mình trong góc bỗng bật khóc lớn, hai tiếng khóc non nớt vang lên khiến người ta đau lòng tột cùng.
Bàn tay Lưu Đông Ngạn lạnh như băng, ngơ ngác nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh. Hắn không ngờ Hà Chí Tuần lại nói với bọn trẻ những lời như vậy?
Hắn quay người, nắm lấy tay Hà Lệnh, khàn giọng nói: "Chú sẽ không để con phải vào trại trẻ mồ côi đâu!"
Hà Lệnh ngẩng đầu lên, ấm ức gật đầu.
Song song với đó, trong lòng cậu bé cũng dâng tràn áy náy.
Bởi vì những lời ấy là do chính Hà Chí Tuần dạy cậu nói.
............
Chiều hôm đó, Lưu Đông Ngạn định dùng điện thoại đặt lịch phẫu thuật xóa ký hiệu. Thế nhưng thao tác mấy lần liền, lần nào cũng báo thất bại.
Càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, cho đến khi nhận được cuộc gọi từ thư ký Thịnh, hắn mới hiểu ra, lại là trò quỷ của Cố Kiềm Minh.
Trong điện thoại, thư ký Thịnh lịch sự nói: "Lưu tiên sinh, Cố tổng nhờ tôi chuyển lời: 'Nếu anh đã thích đến thế, thì cứ để ký hiệu ấy theo anh suốt đời đi.'"
Lưu Đông Ngạn giận đến nỗi ném điện thoại thẳng xuống đất, môi mím chặt, nước mắt cứ thế ào ạt tuôn rơi.
Nếu Cố Kiềm Minh thấy được cảnh này, hẳn là sẽ vô cùng hả hê. Bởi vì năm xưa, nước mắt của Lục Thu Viễn cũng từng rơi như vậy. Chỉ có điều, nước mắt của anh ấm hơn của Lưu Đông Ngạn nhiều lắm.
Do tình trạng của Hà Chí Tuần càng lúc càng nguy kịch, Lưu Đông Ngạn đành phải tìm đến những phòng khám tư nhân. Nhưng không ai chịu nhận hắn.
Bất đắc dĩ, hắn phải tới một phòng khám chui để xóa ký hiệu. Tất cả những thứ không quy chuẩn, khi dùng trên người hắn lại như thể hiển nhiên. Tuy nhiên, tuyến thể của hắn chịu tổn thương nghiêm trọng, đau đớn triền miên không dứt.
Lúc đi xóa ký hiệu, hắn cực kỳ không cam lòng. Nhưng giờ đây, Cố Kiềm Minh đã không còn bị pheromone ảnh hưởng nữa. Cho dù hắn mang tâm trạng gì, cũng không thể tác động được đến đối phương.
Hắn hiểu rõ, Cố Kiềm Minh đã hoàn toàn thoát khỏi hắn.
Về sau, hắn chỉ còn có thể dựa vào chính mình.
Nhưng ít ra... ít ra thì hắn đã nuôi lớn Hà Lệnh. Hà Lệnh là "con trai" của hắn, sau này chắc chắn sẽ không bỏ rơi hắn!
Chỉ là điều hắn không ngờ nhất lại chính là ngay ngày hôm sau khi hắn xóa ký hiệu, Hà Chí Tuần lại từ chối lời cầu hôn của hắn.
Trên giường bệnh, sắc mặt Hà Chí Tuần tái nhợt thảm hại, mà Lưu Đông Ngạn cũng chẳng khá gì hơn.
Hắn nghe thấy Hà Chí Tuần thản nhiên nói một câu: "Tôi là người do Cố tổng cài đến, chỉ để chờ đến ngày này."
Hoa ngoài cửa sổ đã tàn, rơi xuống đất, thối rữa thành bùn. Tất cả đều mục nát, giống như cuộc đời này, thối rữa đến tận cùng trong thân xác Lưu Đông Ngạn, sinh ra dòi bọ.
Hắn giơ tay bóp chặt cổ Hà Chí Tuần, nếu không bị y tá bắt gặp, e là Hà Chí Tuần đã mất mạng từ lâu rồi.
Mùa xuân năm ấy, rốt cuộc cũng tiễn đi một lượt hoa tàn.
Đợt hoa đầu tiên đã qua, đợt thứ hai đang đua nở thành từng chùm, tiết trời tháng năm bắt đầu ấm dần lên. Có những chuyện tồi tệ xảy ra, thì cũng tự nhiên sẽ có những điều tốt lành đến.
Tuyến thể của Quý Mạc dần ổn định trở lại.
Bệnh viện định kỳ kiểm tra tình trạng tuyến thể của cậu. Theo lời bác sĩ, chẳng bao lâu nữa Quý Mạc có thể kết thúc giai đoạn theo dõi, thuận lợi xuất viện, về sau chỉ cần đến bệnh viện kiểm tra định kỳ là được. Nếu tuyến thể hồi phục hoàn toàn, cậu sẽ có thể giống như một Omega bình thường, tiếp nhận đánh dấu từ Alpha một lần nữa.
Quý Mạc nghỉ ngơi đủ giấc, việc xuống giường đi lại cũng dễ dàng hơn. Nhân dịp thời tiết tháng năm đẹp đẽ, cậu muốn dẫn con ra bồn hoa của bệnh viện để hóng gió một chút.
Cố Viễn Sâm cũng sợ cậu bị bí bách trong phòng bệnh, liền dẫn theo mấy vệ sĩ cùng Quý Mạc đến ngồi chơi ở vườn hoa một lát. Tiểu Dâu Tây rất thích chiếc giường trẻ con mà Lục Trạch An mua, mỗi lần nằm vào là ngoan ngoãn vô cùng.
"Không hổ là tôi mua nha!" Lục Trạch An nhìn quanh, hỏi: "Còn bác Viễn đâu rồi?"
"Ba mấy hôm nay bận việc." Vừa bận công việc ở viện nghiên cứu, vừa bận thủ tục ly hôn, thường thì đến tận chạng vạng mới có thời gian đến thăm Quý Mạc.
Lục Trạch An gật đầu, rồi quan tâm hỏi: "Sao cậu nằm viện lâu thế?"
"Giờ cách hai tiếng là phải đo chỉ số một lần, về nhà bất tiện lắm."
Vừa nói xong, bác sĩ đã cầm thiết bị kiểm tra mini đi tới. Bà nhìn số liệu trên màn hình, cẩn thận ghi chép lại, đối chiếu với những lần kiểm tra trước đó, rồi mỉm cười nói: "Quý tiên sinh, tình trạng tuyến thể của cậu ngày càng khả quan đấy."
Quý Mạc mừng rỡ, vội vàng cảm ơn.
Bên cạnh, Cố Viễn Sâm đang bế con dỗ dành, đứa bé được ra phơi nắng nên cũng rất ngoan. Quý Mạc đưa tay ra đón tiểu Dâu Tây từ lòng Cố Viễn Sâm về, vừa vào vòng tay ba là nhóc con cười toe toét ngay.
"Anh bế nó thì mặt nó lúc nào cũng xị ra." Cố Viễn Sâm bất đắc dĩ nói.
"Không có mà, nó cười nhiều lắm." Quý Mạc lập tức bênh con.
Mới chỉ hơn một tháng, Tiểu Dâu Tây đã lớn lên trông thấy. Giờ nhóc trắng trẻo mũm mĩm, y như một cục bánh nếp tròn vo.
Cố Viễn Sâm nhân lúc không ai để ý, ghé sang hôn nhẹ lên má Quý Mạc: "Mắt nó đẹp giống em lắm."
Không biết có phải do ảnh hưởng của pheromone không, Quý Mạc cảm thấy giọng điệu của Cố Viễn Sâm dạo này ngọt hơn hẳn: "Ba cũng nói là con giống em hơn chút, nhưng giờ nó còn nhỏ quá, nhìn không rõ đâu." Cậu cân lại đứa trẻ trong tay, khẽ thở dài: "Đúng là nhóc mập thiệt."
Cố Viễn Sâm giọng lơ đãng trêu chọc: "Nhóc mập thì không tốt sao?"
"Chỉ cần con khỏe mạnh thì thế nào cũng được." Quý Mạc ngửi thấy mùi sữa thơm trên người con, đùa khẽ: "Anh à, em thấy nó giống một Omega có mùi sữa quá."
Tiếc là, e rằng Quý Mạc lại đoán sai rồi.
Bên cạnh, Lục Trạch An vắt chân chữ ngũ, cảm thán đôi tình nhân có độ tương thích cao đúng là ngọt đến phát ngấy, khiến cậu nổi da gà khắp người. Cậu vẫy tay chào tạm biệt, hôm nay quyết định không làm bóng đèn nữa.
Vừa đi được mấy bước, thông báo điện thoại nhảy ra một tin nhắn do Tiêu Thừa gửi tới: [Tối nay ăn với nhau nhé?]
Lục Trạch An cong khóe môi, vui vẻ nhắn lại ngay: [OK, hun cái nào!]
Tiêu Thừa: [...]
Lục Trạch An: [Hun to luôn nè O3O]
Tiêu Thừa: [...]
Đợi Lục Trạch An đi khỏi, Quý Mạc và Cố Viễn Sâm cũng chuẩn bị bế con quay về phòng bệnh.
Lúc này, một quả bóng nhựa nhỏ lăn đến, khẽ chạm vào chân Quý Mạc. Ở không xa, vệ sĩ đang ngăn một đứa trẻ khoảng bảy tuổi lại, không cho nó tiến gần.
Thằng bé sắp khóc đến nơi, Quý Mạc vội nói: "Đừng làm nó sợ." Rồi cúi người nhặt quả bóng lên, trả lại cho cậu bé đang tội nghiệp mếu máo kia.
"Cảm ơn anh ạ." Cậu bé thấy Quý Mạc còn trẻ nên buột miệng gọi vậy.
Rất nhanh sau đó, một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi chạy tới từ phía sau: "Ninh Ninh! Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, không được chơi bóng trong bệnh viện!"
Ninh Ninh ngẩng đầu, ôm quả bóng cao su nhỏ của mình, lí nhí nói với Hà Lệnh: "Anh trai kia giúp em nhặt bóng."
Hà Lệnh vội vàng quay sang Quý Mạc cảm ơn: "Em trai tôi làm phiền anh rồi."
Quý Mạc mỉm cười: "Không sao đâu."
Cậu không cảm nhận được pheromone trên người Ninh Ninh, đoán thằng bé là một Beta. Nhưng cậu lại phát hiện Hà Lệnh là một Alpha. Hai người trông cũng không giống nhau lắm, có lẽ không phải anh em ruột.
Quý Mạc không hỏi thêm gì, đang định rời đi thì lại nghe thấy Ninh Ninh hỏi Hà Lệnh: "Bệnh viện trước không được chơi, bệnh viện này cũng không được hả anh?"
"Ừ, lỡ đụng trúng người khác thì sao?" Hà Lệnh tay trái xách ba hộp cơm, rõ ràng là vừa từ căng-tin bệnh viện trở về. Vừa đi vừa nói: "Cha bệnh nặng lắm, em phải ngoan một chút."
"Vậy sao ba không tới đây?"
Từ hôm qua, Lưu Đông Ngạn như bốc hơi khỏi thế gian, không ai liên lạc được.
Ninh Ninh kéo mạnh cái quần hơi rộng của mình, khó hiểu hỏi: "Anh ơi, sao cha lại đột ngột chuyển viện vậy?"
"Cha nói không muốn ở bệnh viện kia nữa, chắc chỗ này tốt hơn?"
"Vậy ba có biết tụi mình đổi viện không?"
"Anh không biết."
"Sao cái gì anh cũng không biết hết vậy!"
"Ảnh đâu phải ba ruột của tụi mình, chắc cũng có việc khác phải lo thôi." Hà Lệnh nhíu mày, giọng cũng mang theo chút bực bội.
Ninh Ninh mím môi, vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn.
Lúc này, Quý Mạc và Cố Viễn Sâm đang dừng lại bên vườn hoa, bận dỗ Tiểu Dâu Tây đang khóc òa. Ninh Ninh nhìn thấy, ánh mắt tràn đầy ghen tị, rồi lặng lẽ cúi đầu xuống, vẻ mặt chợt trở nên mất mát.
Trong vài ngày sau đó, Ninh Ninh như thể đã tìm được người bạn chơi mới, thường xuyên vào mỗi buổi chiều chạy đến chỗ gia đình Quý Mạc đang hóng gió bên bồn hoa để chơi cùng. Dù sao thì nhóc cũng chỉ mới bảy tuổi, cái tuổi dễ cảm thấy cô đơn nhất.
Quý Mạc thường xuyên bị vẻ đáng yêu của Ninh Ninh chọc cười, cũng rất hoan nghênh nhóc đến chơi.
Thế nhưng, ở cách đó không xa, lại có một người trông có vẻ bình thường đang dùng máy quay giấu kín để ghi lại tất cả những hình ảnh này.
Thực ra, điều mà Hà Lệnh và Ninh Ninh không biết là: mấy ngày nay, Lưu Đông Ngạn vẫn luôn bị tạm giữ trong trại giam.
Hôm đó, sau khi bị y tá ngăn cản, để không gây thêm rắc rối cho bệnh viện, cô y tá đã lập tức báo cảnh sát. Hành vi của Lưu Đông Ngạn cấu thành tội phạm, nhưng nhờ Hà Chí Tuần kiên quyết khẳng định đó chỉ là hiểu lầm, cộng thêm việc Lưu Đông Ngạn vẫn luôn chăm sóc Hà Chí Tuần trong bệnh viện với tư cách là người yêu, nên cuối cùng hắn ta không bị khởi tố.
Tuy nhiên, hành vi đó quá nghiêm trọng, nên hắn ta vẫn bị tạm giam vài ngày.
Trong mấy ngày này, Lưu Đông Ngạn gần như không ăn uống gì, tinh thần sa sút, đến khi được thả ra thì cả người đã gầy sọp, hốc hác, trông rất thất thần.
Hắn ta về lại căn hộ của mình trước, nhưng phát hiện ổ khóa cửa đã bị đổi. Đứng trước cửa, hắn ta gào to đập mạnh, bị những người dân trong khu nhà khiếu nại, bảo vệ khu liền tới đuổi hắn ta đi.
Chỉ đến lúc đó, Lưu Đông Ngạn mới phát hiện toàn bộ hành lý của mình đã bị mang ra để ở phòng bảo vệ, chẳng khác nào một đống rác rưởi.
"Nếu anh không đến lấy thì tôi vứt hết đấy!" Bảo vệ gắt gỏng nói: "Không làm điều tử tế mà đi làm tiểu tam, thật ghê tởm."
Lời sỉ nhục năm xưa như lại vang vọng bên tai Lưu Đông Ngạn, tất cả đều do Cố Kiềm Minh cố tình sắp đặt.
Hắn ta không nói một lời, chỉ lặng lẽ lục trong đống đồ lấy ra giấy tờ tùy thân, còn lại phần lớn đều bị hắn ta ném thẳng vào thùng rác.
Loay hoay một hồi, điện thoại của hắn ta cuối cùng cũng sạc được chút pin, màn hình vừa sáng lên đã hiện ra vô số cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Hà Lệnh. Ngoài ra còn có hai tin nhắn.
[Chú Lưu, cha nói chú đã đi rồi, con buồn lắm, không dám nói với Ninh Ninh, sợ em khóc, nhưng con cũng không kìm được nước mắt. Chú thật sự không cần bọn con nữa sao? Chú có thể quay lại gặp con một lần không, chỉ một lần thôi, con chỉ muốn chào tạm biệt. Làm ơn đó chú Lưu, con không nỡ xa chú.]
Tin nhắn tiếp theo: [Cha nói nhà mình không còn nhiều tiền, đã dọn đến chỗ ở rẻ hơn, đây là địa chỉ nhà mới.]
Lưu Đông Ngạn ban đầu còn đầy hận thù và tuyệt vọng, nhưng sau khi đọc được tin nhắn dài dằng dặc ấy, nước mắt liền tuôn rơi không kìm nổi.
"Còn có Hà Lệnh... Hà Lệnh sẽ không bỏ rơi mình... Nó sẽ không..." Anh ta lẩm bẩm, tự an ủi bản thân không ngừng.
Nhưng Hà Lệnh cũng chỉ mới mười sáu tuổi, sau này bọn họ phải sống ra sao?
Càng nghĩ, Lưu Đông Ngạn càng đau khổ, hắn ta ngồi thụp xuống đất, hai tay siết chặt tóc, ấn sâu vào da đầu. Cơn đau rát trên đầu khiến hắn ta tỉnh táo đôi chút, nhưng lại càng không thoát nổi cái hố tuyệt vọng đang dìm chính mình xuống.
Trong lòng hắn ta, nỗi hận dành cho Hà Chí Tuần thật phức tạp, có lúc chỉ mong có thể xé xác anh ta ra. Thế nhưng mỗi lần nghĩ đến Hà Lệnh, đứa trẻ vô tội, anh ta lại cảm thấy may mắn. Tình cảm của trẻ con là chân thật nhất, chỉ có trẻ con là không phản bội hắn ta!
Hắn ta cũng hận Cố Kiềm Minh, vì muốn trả thù anh mà gã dám đào cả trái tim anh ra như vậy.
Lưu Đông Ngạn run rẩy, vừa lau nước mắt, vừa bối rối không biết phải làm gì.
Năm nay hắn đã 49 tuổi, cả đời chưa từng làm việc đàng hoàng, cũng không có kỹ năng gì. Mất đi sự chu cấp từ Cố Kiềm Minh, hắn ta giờ chẳng khác gì một phế nhân hoàn toàn.
Cuối cùng hắn ta cũng hiểu rõ tình cảnh hôm nay chính là kết cục mà Cố Kiềm Minh mong đợi nhất.
......
Đột nhiên, một đôi giày da đen xuất hiện trước mặt hắn.
Người kia ngậm điếu thuốc, khẽ khom người, dí tắt đầu thuốc xuống đất để lại một vết cháy đen. Hắn kéo kính râm xuống, dùng một giọng C ngữ không quá trôi chảy nói: "Ông Lưu."
Lưu Đông Ngạn cảnh giác đứng bật dậy, lùi về sau, nhưng lại bị chắn đường lần nữa.
Đối phương rút ra vài tấm ảnh của Hà Lệnh và Ninh Ninh. Trong ảnh, hai đứa trẻ đang ở gần một bồn hoa, vây quanh chiếc nôi em bé, trông rất vui vẻ.
Lưu Đông Ngạn phản ứng theo bản năng, chửi to: "Mày là người của Cố Kiềm Minh?!"
"Đương nhiên không phải. Là ông chủ của tôi muốn nhờ ông Lưu một việc nhỏ." Hắn chỉ về phía chiếc xe đen đậu cách đó không xa: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi. Xong việc, chúng tôi sẽ trả thù lao xứng đáng."
Nói dứt lời, cửa sổ xe hơi hạ xuống một nửa. Trong xe, Quý Mộc đang mất kiên nhẫn đợi con cá tên Lưu Đông Ngạn cắn câu.
-----------
Tác giả có lời muốn nói: kết thúc chính văn ở chương 112.