Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 108

Trong bệnh viện, hiếm khi ban ngày rảnh rỗi, Lục Thu Viễn liền tranh thủ ghé qua.

 

Lục Thu Viễn vừa vào phòng đã nhìn thấy một con vịt nhồi bông nhỏ thô sơ đặt trên bàn: "Ai mua đồ chơi này vậy?"

 

"Là một bạn nhỏ tên là Ninh Ninh tặng đó." Trong tay Quý Mạc đang cầm mấy bộ quần áo trẻ em do Trần Duệ và Lâm Tự gửi tặng, vừa gấp vừa đáp: "Bé ấy rất biết cách làm nũng."

 

Hôm nay Cố Viễn Sâm không đến công ty, đang cúi đầu thay tã cho con: "Cha của bé đang nằm viện ở tòa bên cạnh, mấy hôm nay ngày nào cũng tới tìm Quý Mạc chơi." Trong lời nói mang theo chút bất mãn, đúng là một cái bóng đèn to tổ chảng.

 

Tâm tư này của Cố Viễn Sâm sao Lục Thu Viễn không nhận ra. Nhìn động tác thay tã thuần thục của cậu, ông không nhịn được bật ra tiếng "chậc": "Không tệ đấy, học nhanh lắm."

 

Quý Mạc lập tức lên tiếng bênh vực: "Anh học rất nhanh mà. Trưa nay dì Trương mang cơm đến còn khen nữa."

 

"Ừ, đúng là rất giỏi, nhanh gọn, chắc tay." Lục Thu Viễn híp mắt hỏi: "Có phải luyện lén lúc trộm sườn không?"

 

Tay Quý Mạc đang gấp áo khẽ run, cười đến ôm bụng. Trong khi đó, mặt Cố Viễn Sâm đỏ bừng lên: "Ba?!"

 

Chuyện này xem ra không thể giấu được nữa rồi!

 

"Thôi nào, có vậy mà cũng chịu không nổi à." Gần đây Lục Thu Viễn cắt tóc ngắn hơn một chút, sắc mặt cũng có phần tươi tắn hơn. Ông nói tiếp: "Dự án lần này ba phụ trách cần một người sang viện nghiên cứu bên W Quốc. Mọi người đều cho rằng ba rất phù hợp. Đơn xin đã nộp rồi, không thể rút lại."

 

Với thâm niên dày dạn cùng hiểu biết sâu sắc về dự án, cấp trên đã nhanh chóng phê duyệt và bắt đầu sắp xếp công việc cho ông.

 

Chuyện này Cố Viễn Sâm đã biết, Quý Mạc có kể qua.

 

Tâm trạng Cố Viễn Sâm vô cùng phức tạp, bởi việc Lục Thu Viễn quyết định ra đi đồng nghĩa với chuyện ly hôn đã thành.

 

"Ba cũng coi như nhân tiện ra ngoài đổi gió." Lục Thu Viễn vốn mang vẻ ôn hòa nho nhã, song lại có chút cố chấp. "Sáng mai ba sẽ cùng cha con đến làm thủ tục ly hôn."

 

Cố Viễn Sâm và Quý Mạc không nói gì thêm. Mười mấy năm qua, chỉ có người trong cuộc mới hiểu được quãng thời gian ấy khắc nghiệt nhường nào. Người ngoài chẳng có tư cách bình phẩm gì.

 

Chỉ là, khi tiễn Lục Thu Viễn ra đến cửa bệnh viện, Cố Viễn Sâm nói: "Ba, con và Quý Mạc đều ủng hộ việc ba ly hôn."

 

"Cũng đâu cần hai đứa phải ủng hộ? Đây chỉ là chuyện riêng của ba thôi."

 

Cố Viễn Sâm ngẫm nghĩ một chút, rồi vẫn nói thẳng: "Con biết. Cha con cũng biết. Cho nên ông mới chủ động đến gặp ông ngoại. Hôm đó ông ngoại giận dữ lắm."

 

Lục Thu Viễn không hiểu Cố Viễn Sâm muốn nói gì.

 

Cố Viễn Sâm do dự một lúc rồi mới mở lời: "Con hy vọng sau khi ly hôn, ba có thể ngồi lại trò chuyện thẳng thắn với cha một lần."

 

"Viễn Sâm à, mức độ tương thích là chuyện không thể giải quyết chỉ bằng vài câu nói, mà cha con thì cũng đã có lựa chọn riêng rồi."

 

"Ba..."

 

"Ba biết khi xưa cha con cũng là bất đắc dĩ. Nhưng con không hiểu được cảm giác sợ hãi khi rơi vào hoàn cảnh đó, cảm giác như mọi nỗ lực đều là vô ích." Ông mệt mỏi nói: "Khi đó, chính ba là người đã chủ động xa cách trước, là người đầu tiên buông bỏ."

 

Mười mấy năm sống ly thân, Lục Thu Viễn cũng không sống quá tệ. Cuộc đời này không chỉ có tình yêu. Nếu có thể tìm được người tri kỷ thì thật tốt, nhưng nếu không có, cũng không nên quá cưỡng cầu.

 

Nếu năm xưa không có sự xuất hiện của Lưu Đông Ngạn, Lục Thu Viễn tin rằng mình và Cố Kiềm Minh vẫn có thể đi đến cuối đời.

 

Thế nhưng, mức độ tương thích quá thấp ấy cuối cùng lại là viên đá lớn làm vỡ tan chiếc gương từng hoàn hảo giữa họ.

 

"Đối diện với sự chênh lệch quá lớn trong tương thích, tình cảm của chúng ta trở thành một gánh nặng. Ba không ngừng hoài nghi, còn ông ấy thì liên tục bị giày vò. Đã có một Lưu Đông Ngạn, thì dù có cắt đứt rồi, ai dám đảm bảo sau này sẽ không xuất hiện thêm một người thứ hai?"

 

Độ tương thích giữa họ quá thấp, chẳng lẽ Cố Kiềm Minh phải liều mạng để loại bỏ hoàn toàn pheromone trong cơ thể sao?

 

"Huống chi, ông ấy cũng đã có một gia đình khác rồi, phải không?"

 

Những điều còn lại, Lục Thu Viễn không muốn nói thêm nữa.

 

Dù Cố Viễn Sâm là con của họ, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là người đứng bên ngoài trong chuyện này.

 

Nhưng Cố Viễn Sâm không cam lòng để ba mình đến nước này rồi vẫn còn mắc kẹt trong hiểu lầm: "Ba, nhiều năm qua cha chưa từng gặp lại Lưu Đông Ngạn, làm sao có chuyện họ thành lập gia đình? Căn hộ trên đường Núi Dài, theo con biết đã bị cha thu hồi rồi. Con cho người điều tra mới biết, nơi đó từng là chỗ ở của Lưu Đông Ngạn và một Alpha khác, ba có biết không?"

 

Lục Thu Viễn hoàn toàn không biết.

 

Khi xưa phát hiện Cố Kiềm Minh sắp xếp cho Lưu Đông Ngạn một chỗ ở, ông sợ mình sẽ chịu thêm một lần tổn thương, liền dứt khoát cắt đứt tất cả, không hỏi, không nghe, buông tay để tự cứu lấy mình. Đối mặt với hết lần này đến lần khác bị đẩy vào tuyệt vọng, hết lần này đến lần khác phải chịu đựng điều không thể chống lại, ông còn có thể làm gì hơn để đi tìm sự thật?

 

Bây giờ, ông sắp sửa ly hôn rồi, ông cũng không biết một vài sự thật liệu còn quan trọng với mình nữa không. Nhưng có lẽ ông nên đi tìm hiểu, bởi vì ông thật sự không biết sự thật rốt cuộc là thế nào.

 

Trước khi ly hôn, liệu còn phải nhận thêm một vết thương nữa? Ông đã quá sợ đau, đến cả bản thân cũng không biết từ khi nào mình trở nên nhút nhát và hèn yếu như thế.

 

......

 

Lục Thu Viễn mang theo muôn vàn suy nghĩ, lái xe trở về viện nghiên cứu.

 

Vừa đến văn phòng, ông thấy Hạ Thần đang đứng cùng một Alpha trông có vẻ quen mắt.

 

Lục Thu Viễn cố gắng nhớ lại, cuối cùng cũng lục lọi được cái tên từ trong góc ký ức: "Tổng Giám đốc Khâu?" Ông suýt nữa quên mất, Hạ Thần và Khâu tổng là họ hàng, năm đó chính là nhờ mối quan hệ này mà ông đã cùng Cố Kiềm Minh đến dự bữa tiệc nọ, rồi gặp phải lần "tương hợp cao" được coi là xui xẻo nhất trong lịch sử.

 

Hạ Thần vừa thấy Lục Thu Viễn, liền cố tình đẩy người kia về phía ông: "Anh Khâu là nhà đầu tư của dự án này, hai người nói chuyện một chút nhé?" Nói xong, anh ta còn nháy mắt ra hiệu với Khâu tổng.

 

Tổng giám đốc Khâu lúng túng gật đầu.

 

Lục Thu Viễn không hiểu mấy trò nhỏ của họ, vẫn lịch sự gật đầu đồng ý. Ông vốn định trò chuyện vài câu rồi rút lui, không ngờ Khâu tổng lại cố gắng tìm đề tài để nói, tỏ ra rất muốn tìm hiểu tiến độ dự án.

 

Hôm nay là ngày nghỉ, viện nghiên cứu cũng vắng người.

 

Suốt cả chặng đường, rõ ràng tổng giám đốc Khâu có ý đồ khác, không hề thật sự quan tâm đến dự án.

 

Lục Thu Viễn lập tức dừng bước: "Khâu tổng hình như không hứng thú lắm với tiến độ dự án thì phải, tôi thấy anh nghe mà còn sắp ngủ gật rồi đấy."

 

Bị Lục Thu Viễn thẳng thừng vạch trần, Khâu tổng ngượng ngùng ho khan một tiếng: "Ngài Lục thật sự không thay đổi chút nào cả. Thật ra hôm nay tôi đến đây, đúng là có một chuyện muốn xin lỗi ngài."

 

Lục Thu Viễn cảm thấy khó hiểu: "Xin lỗi gì cơ?"

 

"Nghe Hạ Thần nói, ngài sắp ly hôn rồi."

 

Lục Thu Viễn không phủ nhận.

 

Tổng Khâu hỏi: "Là vì Lưu Đông Ngạn sao?"

 

"......"

 

"Tôi nghe nói tám năm sau buổi tiệc hôm đó, cậu ta cố tình phá hoại quan hệ giữa ngài và Tổng giám đốc Cố. Lúc đó tôi định đến tìm ngài để nói rõ, nhưng lại nghe tin hai người vẫn cùng nhau tham dự nhiều sự kiện, trông như keo sơn gắn bó, tôi cứ tưởng đó chỉ là lời đồn thất thiệt bên ngoài."

 

Nào ngờ hôm nay, Hạ Thần nói chuyện sắc sảo, cũng chẳng hề che giấu giúp Lục Thu Viễn, còn tiện thể mắng chửi Lưu Đông Ngạn một trận ra trò.

 

Tổng giám đốc Khâu nói tiếp: "Thật ra năm xưa, chính tôi là người đã đuổi cậu ta đi."

 

Trái tim Lục Thu Viễn chợt thót lại, ngơ ngác hỏi: "Gì cơ?"

 

"Khi ấy, mẹ tôi vì muốn tôi có con để tranh giành quyền thừa kế nên đã giấu tôi sắp đặt Lưu Đông Ngạn. Buổi tiệc hôm đó, rõ ràng cậu ta đang sắp vào kỳ ph*t t*nh, vậy mà vẫn lén tiêm thuốc k*ch d*c Omega có tác dụng trì hoãn trong nhà vệ sinh. Cậu ta tính toán sẵn thời gian, muốn đến cuối tiệc sẽ dụ dỗ tôi."

 

Nhưng không ngờ, người vô tình rơi vào bẫy lại là Cố Kiềm Minh.

 

Mức độ tương thích cao, cộng thêm một Omega đang bùng phát pheromone và sắp bước vào kỳ ph*t t*nh, chừng đó đã đủ để tước đoạt lý trí của một Alpha hoàn toàn không đề phòng.

 

"Tôi biết ngài đã đưa cho cậu ta một khoản tiền để cậu ta rời đi, nên tưởng mọi chuyện đã kết thúc."

 

Chỉ là không ngờ, Lưu Đông Ngạn lại quay lại địa bàn của nhà họ Khâu, tiếp tục mộng tưởng có thể bước chân vào Khâu gia.

 

Hành động này hoàn toàn chọc giận Khâu tổng, người khi đó đã có bạn đời là một Alpha. Anh thẳng tay ban cho Lưu Đông Ngạn "lệnh trục xuất" và gắn cho cậu ta mác "tiểu tam". Suốt tám năm trời, Khâu tổng chưa từng nương tay.

 

Cũng vì thế, Lưu Đông Ngạn hiểu rằng mình không thể đòi hỏi được gì từ Khâu gia, nhưng hắn vẫn có thể nhắm đến người có độ tương thích cao là Cố Kiềm Minh.

 

Hắn có thể đóng giả làm một nạn nhân hoàn toàn, có thể lấy danh nghĩa một vết đánh dấu để uy h**p cuộc đời người khác, giành lấy mọi thứ mình muốn.

 

Những kẻ muốn ăn không ngồi rồi luôn có hàng ngàn lý do để làm điều sai trái, để phạm tội, để ngụy trang trái tim hèn hạ và xấu xí của chính mình.

 

"Là vì sự ích kỷ và thiếu lý trí của tôi mà hắn đã chuyển mục tiêu sang nhà họ Cố." Tổng giám  Khâu thấp giọng nói: "Chuyện này bắt nguồn từ Khâu gia chúng tôi, thật lòng xin lỗi ngài."

 

Lục Thu Viễn lúc này vô cùng kinh ngạc, rõ ràng ông chưa từng biết những chuyện này. Trước kia, thậm chí ông còn từng tự trách bản thân vì bữa tiệc năm đó, oán hận chính mình không nên để Cố Kiềm Minh giải phóng pheromone an ủi.

 

Nhưng sự thật là gì? Trong vụ "tai nạn" ấy, người bị hại chỉ có ông và Cố Kiềm Minh, hoàn toàn không có Lưu Đông Ngạn.

 

Lục Thu Viễn bỗng nhớ lại lần tình cờ gặp lại Lưu Đông Ngạn trong nhà hàng, khi đối phương trắng trợn bịa ra lời nói dối, không khỏi thấy buồn cười. Một con người có thể trơ trẽn đến mức ấy sao?

 

Nhưng đến hôm nay, năm tháng đã bị lãng phí, những điều đã qua không thể nào quay trở lại.

 

Dẫu vậy, có lẽ đúng như Cố Viễn Sâm đã nói: nếu đã ly hôn, ít nhất cũng nên rõ ràng và minh bạch.

 

Sau khi tiễn tổng giám đốc Khâu rời đi, Lục Thu Viễn vẫn do dự không yên. Đợi đến khi cuối cùng ông hạ quyết tâm định gọi cho Cố Kiềm Minh, thì lại nhận được cuộc gọi đến từ chính người kia.

 

Giọng của Cố Kiềm Minh ở đầu dây bên kia trầm ổn: "Tài liệu để ngày mai đi làm thủ tục ly hôn, anh đã chuẩn bị xong rồi."

 

"......"

 

"Thu Viễn." Giọng ông mang theo vẻ thương lượng: "Sau khi làm xong thủ tục... có thể cho anh nói vài lời không? Anh sẽ không chiếm nhiều thời gian của em."

 

Lục Thu Viễn lại hỏi: "Vài lời là đủ sao?"

 

Tất nhiên là không đủ.

 

Đúng lúc Cố Kiềm Minh còn chưa biết trả lời thế nào, thì Lục Thu Viễn nói: "Ngày mai làm xong thủ tục, tôi còn việc phải quay về viện nghiên cứu. Chúng ta có thể hẹn một thời gian khác, ăn một bữa cơm."

 

"Bữa cơm chia tay sao?" Cố Kiềm Minh nghe vậy, hiếm hoi buông một câu đùa, nhưng giọng đã hơi khàn: "Vậy anh có thể chọn thời gian và địa điểm được không? Là lần cuối cùng rồi, được chứ?"

 

Nghe thấy giọng nói có phần khẩn thiết của anh, Lục Thu Viễn không từ chối.

 

......

 

Hôm nay trời rất đẹp, hoàng hôn đến chậm.

 

Trong bệnh viện, Hà Lệnh đang đút cha ăn cơm: "Cha, sao cha lại đột ngột chuyển viện vậy?"

 

Hà Chí Tuần yếu ớt xua tay. Ông nào dám nói thật rằng mình chuyển viện là vì sợ Lưu Đông Ngạn lại tìm tới.

 

Ngay từ đầu kế hoạch lần này, ông đã lặng lẽ tự mình liên hệ với bệnh viện mới, dùng chính tiền lấy từ thẻ ngân hàng của Lưu Đông Ngạn để chi trả.

 

Hà Chí Tuần dặn dò: "Đừng cho chú Lưu biết địa chỉ bệnh viện và nhà mới."

 

Hà Lệnh cảm thấy có chút chột dạ, nhưng vẫn gật đầu. Sau khi ngồi lại bệnh viện một lúc, cậu đưa Ninh Ninh về nhà.

 

Nói là nhà, nhưng thật ra nơi này họ mới dọn đến vài ngày trước, lụp xụp và tạm bợ.

 

Ninh Ninh chơi mệt nên ngủ rất nhanh, trong miệng vẫn líu ríu nói mơ chuyện ngày mai muốn đi tìm Tiểu Dâu Tây chơi.

 

Hà Lệnh lấy khăn ấm lau mặt cho em, khóe môi khẽ cong lên: "Ngày nào cũng đòi ăn đồ của anh Quý, đúng là mèo con tham ăn."

 

Đột nhiên, có hai tiếng gõ cửa vang lên. Hà Lệnh nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối, liền cẩn thận áp sát mắt mèo quan sát người ngoài cửa.

 

Rồi cậu vui mừng mở cửa.

 

"Chú Lưu!"

 

Nhưng còn chưa kịp nói gì, bả vai cậu đã bị siết chặt.

 

Ánh mắt của Lưu Đông Ngạn sâu hoắm, vẻ mặt lạ lẫm khiến Hà Lệnh không khỏi hoảng sợ. Dường như ông ta đang trốn chạy khỏi điều gì đó, hấp tấp đóng cửa rồi cài chốt an toàn lại.

 

Bả vai Hà Lệnh đau nhói.

 

Lúc này Lưu Đông Ngạn mới quay lại: "Cháu có muốn đi theo chú không?"

 

"Chú Lưu?"

 

"Cha cháu sống không được bao lâu nữa đâu. Một khi ông ấy chết, cháu và Ninh Ninh sẽ phải vào cô nhi viện. Cháu là do một tay chú nuôi lớn, chẳng lẽ cháu nỡ rời xa chú sao?" Giọng Lưu Đông Ngạn dồn dập, chẳng cho cậu bé thời gian suy nghĩ. Trong cơn hoảng loạn và giận dữ, từng chữ bật ra đều mang theo sự điên cuồng như muốn cưỡng ép.

 

Hà Lệnh thật sự không nỡ từ chối ông: "Cháu không muốn đi ngay bây giờ. Cha cháu..."

 

"Hà Lệnh! Giúp chú một việc được không?"

 

"Được ạ." Hà Lệnh đáp theo phản xạ.

 

Lưu Đông Ngạn bật cười, ghé sát tai cậu thì thầm mấy câu.

 

Lời còn chưa dứt, Hà Lệnh đã sợ đến mức giật tay ra, lùi liền hai bước.

 

Cậu đã mười sáu tuổi, có nhận thức đúng sai, biết phân biệt thiện ác. Hà Lệnh lắc đầu dữ dội: "Không được! Như vậy... như vậy là sai trái!"

 

"Hà Lệnh!" Lưu Đông Ngạn siết lấy cánh tay cậu, giọng rít lên: "Nếu con không làm, thì chỉ còn cách vào trại trẻ mồ côi! Ta cũng không thể làm ba của con nữa! Sau này chúng ta sẽ không được gặp nhau nữa! Chúng sẽ giết ta mất! Có người đang muốn giết ta!"

 

Hà Lệnh run rẩy, người đàn ông trước mặt bỗng trở nên hoàn toàn xa lạ, dường như đây mới chính là bộ mặt thật của ông ta, giọng nói nghẹt thở, từng câu từng chữ như thôi miên:

 

"Hà Lệnh, ba yêu con nhất, con sẽ đi cùng ba đúng không?"

 

"Đừng phản bội ba như hắn!"

 

"Con không làm điều gì sai cả, con chỉ đang giúp ba một tay thôi. Ngoan nào, nghe lời ba được không?"

 

Bóng đêm đổ xuống dày đặc, Lưu Đông Ngạn vừa khóc vừa ôm siết lấy Hà Lệnh, tinh thần gần như sụp đổ: "Đừng để ba cô đơn. Ba sẽ chết mất."

 

......

 

Lúc này, dưới khu chung cư vẫn đậu một chiếc xe hơi màu đen. Khâu Hạc đứng tựa vào cửa xe, điếu thuốc ngậm trên môi, hắn nghiện thuốc nặng.

 

Đàn em châm lửa cho hắn: "Đại ca, em lo lần này tụi mình ra khỏi C quốc không nổi đâu."

 

Khâu Hạc tất nhiên hiểu rất rõ: "Người của Hàn Sâm vẫn đang truy lùng chúng ta?"

 

"Phải, hắn có sự hậu thuẫn của nhà họ Cố. Nếu mình không đi sớm, sẽ không kịp nữa." Đàn em trầm giọng: "Lần này e là phải đắc tội cả Hàn Sâm lẫn nhà họ Cố, anh nên chuẩn bị tinh thần. Lúc đó ta sẽ không còn trong bóng tối nữa, ra mặt sẽ rất nguy hiểm."

 

Cố gia không chỉ có tiền mà còn có thế, chưa kể Hàn Sâm đúng là một con chó điên.

 

Khâu Hạc đã sớm có chủ ý: "Yên tâm, tao đâu có định đắc tội bọn họ. Lần này chỉ có một đứa phải chết, là Quý Mộc mà thôi."

 

Đàn em sửng sốt: "Không phải anh định cho người chờ nó ở tầng hầm sao?"

 

Khâu Hạc cười khẩy: "Mày nghĩ nó có thể quay lại sao? Không có Viên Lập Mân, cái đầu của nó còn không bằng đầu heo."

 

Bình Luận (0)
Comment