Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 109

Sáng sớm hôm sau, Hà Lệnh với đôi mắt thâm quầng gọi Ninh Ninh dậy, cùng em ăn sáng rồi xách chiếc giỏ trúc lớn để cạnh cửa, phía trên phủ một lớp vải xám nhỏ.

 

Ninh Ninh tinh nghịch vén lên, nhìn thấy bên trong đầy ắp anh đào.

 

"Anh ơi, sao anh lại mua anh đào vậy?"

 

Hà Lệnh dỗ dành em: "Anh Quý hay cho em đồ ăn ngon, mình tặng một giỏ anh đào cho anh ấy đi."

 

Ninh Ninh hí hửng lấy một quả ăn thử, kết quả chua đến mức mặt mày nhăn nhó, cả người co rúm lại, đây là một giỏ anh đào vừa chua vừa chát.

 

Tự nhiên, khi Quý Mạc nhận được, cũng bị vị chua ấy làm nhăn mặt. Nhưng vì là tấm lòng của Hà Lệnh và Ninh Ninh, cậu vẫn lễ phép cảm ơn hai anh em.

 

Vừa lúc đó, điện thoại của Quý Mạc nhận được tin nhắn từ Lục Thu Viễn, nói là thủ tục ly hôn đã hoàn tất suôn sẻ. Quý Mạc ngẩn người, không biết nên đáp lại điều gì thì tốt.

 

Ngay khoảnh khắc ấy, cậu nhìn thấy Hà Lệnh đang đứng đờ người bên cạnh xe đẩy trẻ em, nhìn Tiểu Dâu Tây thật lâu, vẻ mặt khổ sở như đang lưỡng lự điều gì đó.

 

Chỉ đến khi Quý Mạc gọi một tiếng, cậu bé mới bừng tỉnh quay đầu lại.

 

Thấy Hà Lệnh trông có vẻ mất ngủ, Quý Mạc đoán hẳn là có tâm sự, liền mềm lòng. Cậu hỏi mượn điện thoại, rồi lưu số của mình vào: "Tôi sẽ xuất viện vào ngày kia, nếu em với Ninh Ninh gặp khó khăn gì thì cứ gọi cho tôi."

 

Mấy ngày qua, Quý Mạc mới biết được, hai đứa trẻ đáng thương ấy chỉ còn một người cha bệnh nặng nằm liệt giường.

 

Hà Lệnh sững người, sống mũi cay cay, cậu quay mặt đi giấu cảm xúc: "Cảm ơn anh Quý."

 

Sau khi hai đứa rời đi, Quý Mạc vẫn đang phân vân không biết nên hồi âm Lục Thu Viễn thế nào . Cảm thấy nói gì cũng không hợp. Đúng lúc đó, điện thoại lại reo, là Cố Viễn Sâm gọi đến.

 

Bên kia, Cố Viễn Sâm vừa ngồi vào ghế lái, chỗ ghế phụ còn chất một xấp tài liệu công việc.

 

"Ba cũng có nói với anh rồi, chắc là chỉ muốn báo một tiếng, không cần hồi âm đâu." Cố Viễn Sâm nói: "Nhưng lúc nãy anh gặp thư ký Thịnh, chú ấy bảo sau khi làm xong thủ tục ly hôn, ba và cha đã ngồi lại nói chuyện rất lâu, rất bình tĩnh."

 

Nghe tiếng Quý Mạc khẽ thở dài ở đầu dây bên kia, Cố Viễn Sâm liền nhẹ giọng nói: "Thật ra ba và cha ly hôn cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Bao nhiêu năm nay, ba chưa từng chịu ăn cơm riêng với cha. Nhưng thư ký Thịnh vừa bảo, tuần sau hai người sẽ ăn một bữa ở căn hộ tầng 27 đó."

 

Dù nói là "bữa chia tay".

 

Quý Mạc bỗng hiểu ra: "Có phải tuần sau ba sẽ sang W quốc rồi không?"

 

Tuy cậu và Cố Viễn Sâm có thể trò chuyện thoải mái về chuyện này, nhưng họ cũng không định can thiệp quá sâu vào tình cảm giữa hai ba.

 

Gần đây tâm trạng Quý Mạc đã tích cực hơn nhiều, cậu luôn hướng về tương lai: "Dù thế nào đi nữa, chỉ cần ba và bác Cố có thể ngồi lại bình tĩnh nói chuyện là tốt rồi. Chờ sau này mọi chuyện ổn thỏa, chúng ta đưa Tiểu Dâu Tây sang W quốc thăm ba nhé."

 

"Được, nghe nói bên đó phong cảnh đẹp lắm, còn nổi tiếng với đặc sản anh đào." Nói đến đây, Cố Viễn Sâm bất giác nghĩ, đã lâu rồi anh chưa ăn anh đào.

 

"Vừa nãy Hà Lệnh với Ninh Ninh mang cho em một giỏ anh đào đấy, nhưng chua lắm. Em định nhờ dì Trương mang về nấu mứt."

 

"Hai đứa nhỏ đó đúng là thích em thật. May mà ngày kia chúng ta được xuất viện rồi." Vừa nhắc đến "bóng đèn" Ninh Ninh là Cố Viễn Sâm lại buồn bực, nhưng anh cũng chẳng thể giận một đứa trẻ con được.

 

"Lâu lắm rồi không về nhà." Giọng Quý Mạc dịu dàng: "Em nhớ cái xích đu ở nhà quá, chắc hoa sơn chi nở rộ hết rồi nhỉ?"

 

Khóe môi Cố Viễn Sâm cong lên. Anh mong ngóng được trở về, để có thể hôn lên đóa hoa sơn chi ngày ngày nở rộ của riêng mình.

 

"Ừ, nở rộ cả rồi."

 

............

 

Sáng hôm sau, Quý Mạc không ngờ vừa tiễn Cố Viễn Sâm đi được một lúc, Hà Lệnh đã lại mang tới một giỏ anh đào nữa. Vẫn đậy bằng tấm vải xám hôm trước, cậu nói là mua ở cửa hàng hoa quả hôm qua, hỏi Quý Mạc có còn muốn không. Nếu không cần thì cậu sẽ mang sang bệnh phòng của Hà Chí Tuần, còn viện lý do là "cha em chưa từng ăn anh đào bao giờ."

 

Khi Hà Lệnh nói câu đó, cửa phòng bệnh đang khép hờ, mấy vệ sĩ đứng ngoài hành lang đều nghe thấy rõ mồn một.

 

Những quả anh đào chua chát thế này, Quý Mạc tất nhiên không muốn nhận thêm.

 

Vừa nghe Hà Lệnh nói vậy, Quý Mạc liền từ chối: "Giỏ hôm qua anh còn chưa ăn được bao nhiêu, cái này mang cho cha em đi."

 

Hà Lệnh đặt giỏ anh đào sang một bên, thử thăm dò: "Anh Quý, anh Cố lại không ở đây à?"

 

"Công ty có chút việc, anh ấy sắp tới rồi." Đợi Quý Mạc và con trở về biệt thự, Cố Viễn Sâm cũng sẽ đi làm trở lại. Anh đã nghỉ khá lâu rồi.

 

Hà Lệnh xoay người khép cửa lại, tìm chuyện để nói: "Hôm nay anh không xuống sân à?"

 

"Bên ngoài có gió." Quý Mạc trả lời qua loa, thật ra chỉ cần Cố Viễn Sâm không ở bên, cậu vẫn thích ở lại phòng bệnh hơn.

 

Bên cạnh, Ninh Ninh nhào tới ôm lấy cánh tay Quý Mạc: "Anh Quý, em còn muốn đá cầu với anh nữa."

 

"Lần sau nhé?" Quý Mạc mỉm cười đáp.

 

"Vâng! Thế hôm nay em chơi ở đây với anh một lúc được không ạ?"

 

"Được chứ." Quý Mạc xoa đầu cậu bé.

 

Thấy vậy, Ninh Ninh càng làm nũng, ôm chặt lấy cánh tay Quý Mạc: "Hôm nay anh hai lấy cho em một quyển truyện cổ tích, anh có thể đọc cho em nghe không?"

 

Cậu bé vừa nói xong, Tiểu Dâu Tây đã đạp chân mấy cái, như cũng muốn tham gia chơi cùng hai anh vậy.

 

Hà Lệnh hỏi: "Em có thể bế bé một chút không?"

 

"Phải cẩn thận đấy." Quý Mạc đặt quyển truyện xuống, đỡ giúp Hà Lệnh bế Tiểu Dâu Tây lên. Bé con mềm oặt như một cục bông, còn thơm mùi sữa nữa.

 

Quý Mạc luôn giữ tay dưới cánh tay Hà Lệnh, sợ cậu sơ ý làm rơi bé.

 

Hà Lệnh thấy Quý Mộc căng thẳng thì chỉ bế một lát, vừa khen "dễ thương quá" rồi lập tức đặt lại Tiểu Dâu Tây vào nôi.

 

Quý Mạc lúc này mới yên tâm, bèn coi như để giết thời gian, bắt đầu đọc truyện cho Ninh Ninh nghe. Hà Lệnh thì ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng liếc nhìn Tiểu Dâu Tây.

 

Ninh Ninh là một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm. Tuy Lưu Đông Ngạn là "ba" em, nhưng ngoài mặt quan tâm, thật ra ông ta luôn ưu tiên Hà Lệnh hơn. Nay gặp được Quý Mạc dịu dàng, Ninh Ninh cứ như một cái đuôi nhỏ, quấn lấy không rời.

 

Quý Mạc đọc liền ba câu chuyện cho Ninh Ninh nghe đến khô cả cổ.

 

Hà Lệnh chu đáo đứng dậy, rót cho hai người mỗi người một ly nước. Trong lúc đó, cậu ta lén thả vào từng ly một viên thuốc nhỏ màu trắng.

 

Viên thuốc tan nhanh trong nước, tim Hà Lệnh đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

 

Cậu ta khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Trong khoảnh khắc ấy, Hà Lệnh nhớ đến sự tử tế mà Quý Mạc đã dành cho họ. Đột nhiên, cậu thật sự muốn đổ hai ly nước ấy đi. Thế nhưng, sự mất kiểm soát của Lưu Đông Ngạn đêm đó đã để lại cho Hà Lệnh một vết hằn khó phai, lạ lẫm và đáng sợ.

 

Thậm chí trên cánh tay Hà Lệnh đến giờ vẫn còn hằn rõ vết bầm tím.

 

Sau lưng, Quý Mạc vẫn đang đọc truyện cho Ninh Ninh nghe, Hà Lệnh quay đầu liếc nhìn Tiểu Dâu Tây trong nôi. Cậu nghiến răng, bưng hai ly nước lên.

 

......

 

Không lâu sau đó, Hà Lệnh vừa bế Ninh Ninh đang ngủ say, vừa xách theo chiếc giỏ đậy vải xám, bước ra khỏi phòng bệnh.

 

"Anh Quý hơi mệt, bọn em về trước nhé." Cậu ta nói với vệ sĩ đứng ngoài cửa.

 

Vệ sĩ liếc vào trong, thấy Quý Mạc quả thật đang nằm nghiêng trên giường, còn Tiểu Dâu Tây thì ngoan ngoãn nằm trong nôi, đắp chăn rất yên tĩnh.

 

Hà Lệnh bước chậm rãi, đúng như lời Lưu Đông Ngạn dặn, cậu ta không để lộ chút sơ hở nào. Nhưng đến khi vừa rẽ qua hành lang, toàn thân Hà Lệnh đã đẫm mồ hôi lạnh, thở hổn hển như sắp nghẹt thở, nước mắt rơi lã chã. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu làm chuyện xấu, cảm giác như có ai đang bóp nghẹt cổ mình vậy.

 

Cậu ta chạy nhanh xuống cầu thang, thậm chí quên cả việc đi thang máy.

 

Chiếc giỏ trong tay rất nặng, Tiểu Dâu Tây bị xóc nảy mà khóc thét lên.

 

May mắn là cầu thang thoát hiểm gần như không có người qua lại, Hà Lệnh mặc kệ tiếng khóc, cắm đầu chạy một mạch. Đến khi lao ra tới tầng một, cậu ta vừa dừng lại định thở thì lập tức bị mấy người xông tới vây chặt, cưỡng chế nhét lên một chiếc xe van đang chờ sẵn.

 

Trong xe, ngoài Lưu Đông Ngạn và Khâu Hạc, không thấy bóng dáng Quý Mộc đâu cả.

 

"Chú Lưu, chúng ta đi đâu vậy? Cha vẫn còn ở bệnh viện, con không muốn đi bây giờ đâu." Hà Lệnh vừa ôm em trai vừa nói, giọng lộ rõ hoang mang.

 

"Cháu bắt cóc con nhà họ Cố, không đi thì ai tha cho cháu? Phải vào tù đấy." Lưu Đông Ngạn nói lạnh tanh, trong lòng lại cảm thấy một chút hả hê không rõ nguyên do khi nghĩ đến việc Hà Chí Tuần đến chết cũng không kịp gặp con cái lần cuối.

 

Nghe vậy, sắc mặt Hà Lệnh tái nhợt, ấp úng phản bác: "Không... không phải bắt cóc mà! Chẳng phải chú nói chỉ nhìn một chút rồi trả lại sao? Con chỉ bỏ có một viên thuốc, định là trước khi anh Quý tỉnh lại..."

 

"Không phải tao bảo bỏ ba viên à?!" Giọng Lưu Đông Ngạn bỗng cao vút lên, tức giận đến mức gằn từng chữ. Đây là lần đầu tiên Hà Lệnh không làm theo lời hắn. Nhưng ngay sau đó, như nhận ra mình quá kích động, Lưu Đông Ngạn hạ giọng, cố trấn an cảm xúc đang sợ hãi của cậu: "Ba chuẩn bị đưa các con rời khỏi đây rồi, không vui sao?"

 

Hắn ôm chặt lấy Hà Lệnh, không để cậu nói thêm gì nữa. Trong lòng là Ninh Ninh vẫn nằm im, không động đậy.

 

"Ba đang bảo vệ các con, con là đứa trẻ ngoan, sau này sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ba thôi."

 

Giọng Lưu Đông Ngạn lạnh lẽo như rắn bò trong xương. Khi thấy Khâu Hạc xách chiếc giỏ đựng Tiểu Dâu Tây lên và mở tấm vải xám ra, hắn không thèm liếc mắt, thậm chí còn hiện rõ sự chán ghét. Đứa bé con nhà Cố gia này, vừa nhìn đã thấy gai mắt.

 

Khâu Hạc nhìn Tiểu Dâu Tây đang đỏ cả mặt vì khóc, nhíu mày lấy điện thoại ra chụp vài tấm:
"Cũng mũm mĩm ghê đấy."

 

Trên khuôn mặt lười nhác đầy vẻ bất cần, hắn cau mày rõ rệt: "Ai biết dỗ con nít không?"

 

Lưu Đông Ngạn không đáp, từ khi biết đây là cháu nội của Cố Kiềm Minh và Lục Thu Viễn, hắn không buồn nhìn thêm lần nào. Nếu được, hắn thậm chí muốn quăng đứa bé xuống đường, mặc kệ sống chết.

 

Ngược lại, Hà Lệnh lại xót ruột, không đành lòng để Tiểu Dâu Tây khóc như vậy. Cậu rụt rè nói:
"Con biết."

 

"Dỗ nó cho ngoan." Khâu Hạc ra lệnh.

 

Hà Lệnh lập tức thoát khỏi vòng tay của Lưu Đông Ngạn, nhẹ nhàng bế Tiểu Dâu Tây lên, học theo cách từng dỗ Ninh Ninh, khẽ lắc nhẹ bé trong tay.

 

Lưu Đông Ngạn ngồi một bên, nhìn mà bực bội trong lòng, quay sang cẩn trọng hỏi Khâu Hạc:
"Chuyện anh đã hứa với tôi..."

 

Chưa kịp nói xong, Khưu Hạc "chậc" một tiếng lạnh lùng khiến hắn lập tức im bặt.

 

Chiếc xe vẫn tiếp tục chạy, chẳng ai dám hỏi nó sẽ đi về đâu. Người tài xế cố ý tránh tất cả các camera giám sát trên đường, vòng vèo liên tục suốt gần một tiếng, cuối cùng cũng rời khỏi khu dân cư, tiến vào vùng ngoại ô hoang vắng.

 

Hắn bảo Hà Lệnh đặt đứa bé trở lại vào giỏ tre, rồi đích thân xách lấy bằng một tay, bước xuống xe.

 

Ở điểm hẹn, đã có vài Beta chờ sẵn. Một trong số họ đang bế một đứa trẻ sơ sinh có vóc dáng gần như giống hệt Tiểu Dâu Tây. Sau khi thay đồ cho cả hai đứa trẻ, người đó đặt đứa bé lạ vào giỏ tre, giao cho Khâu Hạc.

 

Khâu Hạc không buồn đưa tay đón lấy, hắn thản nhiên đặt giỏ tre xuống đất như thể đó chỉ là một vật phẩm không quan trọng.

 

Mà phía sau hắn, cả Lưu Đông Ngạn, Hà Lệnh và Ninh Ninh đều đã bị trói gô lại.

 

Lưu Đông Ngạn giãy giụa điên cuồng, lớn tiếng kêu cứu nhưng liền bị một tên đàn em của Khâu Hạc thẳng tay đấm mạnh một cú, đánh rơi một chiếc răng và miệng đầy máu. Cảnh tượng khiến Ninh Ninh vừa tỉnh lại hoảng sợ bật khóc, nhưng em bé lại không dám cử động. Tai Lưu Đông Ngạn ù đi vì lực đánh quá mạnh, nỗi sợ lập tức dập tắt cơn vùng vẫy của hắn.

 

Cả ba bị đưa tới một cây cầu đá đã cạn nước, rồi bị trói tách biệt ra.

 

Riêng Tiểu Dâu Tây thì được đặt bên cạnh Hà Lệnh. Khâu Hạc thậm chí còn bảo đàn em lót một tấm đệm dày dưới đất, sợ đứa trẻ nhà họ Cố bị va đập mà ảnh hưởng.

 

Sau khi mọi thứ đã sắp xếp đâu vào đấy, Khâu Hạc và đám người lên hai chiếc xe khác nhau, rời đi.

 

Khâu Hạc nhìn đứa trẻ mặc đồ của Tiểu Dâu Tây đang nằm trong giỏ tre, thản nhiên gọi điện cho Quý Mộc: "Thiếu gia Quý đến chưa?"

 

Quý Mộc đã đứng ở vị trí Khâu Hạc yêu cầu, trước một toà nhà bỏ hoang, nhưng trừ đống gạch vụn ra, chẳng thấy bóng người: "Anh đang giỡn mặt tôi đấy à?"

 

Khâu Hạc cười khẽ, đưa tay xốc nhẹ tấm khăn phủ giỏ, khiến đứa trẻ bên trong bật khóc ré lên.

 

"Thiếu gia Quý, đứa trẻ tôi đã có trong tay. Nhưng tôi đổi ý rồi, phải thêm một khoản nữa tôi mới giao hàng." Hắn thản nhiên ra giá trên trời.

 

Quý Mộc khẽ nhếch môi: "Ai biết đứa bé trong tay anh có thật sự là nó không?"

 

"Thật hay không, cậu cứ thử liên hệ với người mình muốn nhắm tới đi. Xem hắn có cuống lên không, xem hắn có lập tức xuất hiện hay không?" Giọng Khâu Hạc tự tin, trong đầu đang tính toán thuốc mê trong người Quý Mạc hẳn đã tan hết.

 

"Nếu người kia thực sự tới, mà trong tay cậu không có đứa bé, cậu lấy gì mà thoát thân? Cậu định dùng gì để mặc cả?"

 

"..."

 

"Đây là lần chót. Chuyện thành hay bại, xem cậu có biết nắm lấy cơ hội không thôi."

 

Hắn đọc ra một con số, rồi cúp máy, trong lòng đầy chắc chắn. Tiện tay, hắn còn chụp một bức ảnh đứa bé trong giỏ tre, không lộ rõ mặt rồi gửi sang cho Quý Mộc.

 

Chưa đầy mười lăm phút sau, tài khoản của Khâu Hạc nhận được một khoản chuyển tiền, đúng một nửa con số. Quý Mộc gửi kèm một dòng tin: [Tôi muốn thấy đứa bé trong vòng nửa tiếng, xong mới chuyển nốt phần còn lại.]

 

Khâu Hạc bật cười: "Ngu thật." Sau đó, hắn ra lệnh cho một Beta mang đứa bé tới chỗ Quý Mộc trước.

 

Tên đàn em quay lại hỏi: "Anh Hạc, còn khoảng một tiếng nữa là đến giờ bay, bọn mình đi sân bay luôn chứ?"

 

"Ừm." Khâu Hạc gật đầu, đúng lúc đó hắn nhận được tin khoản tiền còn lại đã được chuyển đầy đủ.

 

Trước khi máy bay cất cánh, hắn gửi mấy tấm ảnh của Tiểu Dâu Tây đến một số điện thoại lạ, kèm một dòng nhắn:

 

[Hàn Sâm, tôi tặng cậu và nhà họ Cố một món quà. Có muốn nhận không?]

 

---------------

 

lledungg: Mô phật, amen, lạy  thánh ala anh Khâu Hạc:)))))))

Bình Luận (0)
Comment