Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 112

Lưu Đông Ngạn vì tội xúi giục vị thành niên phạm pháp và bắt cóc trẻ em đã bị bắt, chờ xét xử theo quy trình. Trong thời gian đó, nhà họ Cố còn cung cấp thêm chứng cứ hắn từng sử dụng chất cấm năm xưa. Với những gì đang có, khả năng cao là hắn sẽ phải "ngồi tù mọt gông".

 

Còn Hà Lệnh tuy mới mười sáu tuổi, nhưng vì vụ án có tính chất nghiêm trọng và đã bị cơ quan điều tra lập án không thể rút lại, nên cũng sẽ phải chịu án tù.

 

Dẫu vậy, xét trên nhiều khía cạnh, có lẽ cậu ta sẽ được xử nhẹ tay hơn.

 

Sau đó, Hà Lệnh có nhờ luật sư thay mặt mình gửi lời xin lỗi đến Quý Mạc.

 

Do không thể gặp trực tiếp, luật sư chỉ có thể gọi điện.

 

"Hà Lệnh nói sau khi ra tù, cậu ấy muốn một lần nữa gặp ngài để xin lỗi trực tiếp."

 

Quý Mạc lập tức từ chối: "Lời xin lỗi tôi đã nhận, nhưng tôi mong từ nay về sau sẽ không còn gặp lại cậu ấy. Cũng mong cậu ấy sau này sống cho tử tế."

 

Vụ mất tích lần này của Tiểu Dâu Tây như một lần Quý Mạc bị kéo xuống địa ngục, mọi cảm giác lẫn trải nghiệm đều cực kỳ tồi tệ. Cậu tuyệt đối không muốn phải trải qua lần thứ hai.

 

Cũng may mắn là cuối cùng Tiểu Dâu Tây không sao, nếu không, với tính cách của Quý Mạc, cậu sẽ mang theo thù hận cả đời, thậm chí là tìm cách trả thù.

 

Tâm hồn cậu không đủ rộng để bao dung một người từng muốn tổn thương con mình, bất kể lý do là gì. Quý Mạc chưa bao giờ là người rộng lượng hay cao thượng, cậu chỉ quan tâm đến những người mình muốn quan tâm.

 

Cúp máy xong, Quý Mạc thấy dì Trương đang bưng khay trái cây đi về phía sân trước: "Cậu Mạc, cậu lại ngồi đây à? Tôi mới cắt ít đào giòn mà Giáo sư Phó mang đến hôm qua, dùng chung với trà đỏ là tuyệt đấy."

 

Lúc này đang là tháng Sáu, sân trước biệt thự ngập tràn hương thơm của hoa sơn chi.

 

Trong nhà kính làm bằng kính cường lực, có một chiếc xích đu. Cố Viễn Sâm đang ôm Tiểu Dâu Tây ngồi đung đưa, ngắm hoa. Khu vườn tràn ngập mùi hương đặc trưng của Quý Mạc, ánh nắng chiếu rọi lan tỏa hương thơm ngọt ngào khắp nơi.

 

Tiểu Dâu Tây cười khanh khách "y y a a", đôi mắt hổ phách sáng long lanh, đẹp đến nao lòng.

 

Cố Viễn Sâm càng nhìn càng thấy yêu, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán con trai, âu yếm dạy: "Gọi cha nào."

 

Từng từ một, anh kiên nhẫn nhắc đi nhắc lại, chưa từng thấy phiền.

 

Dì Trương đặt đĩa đào giòn lên bàn trong nhà kính, cười lớn: "Aiya, thiếu gia ơi, đứa nhỏ mới được mấy tháng chứ, nhanh nhất cũng phải tầm tám tháng mới biết gọi người."

 

"Lâu vậy sao?" Cố Viễn Sâm hơi sốt ruột, nhưng anh vẫn không từ bỏ, kiên nhẫn lặp đi lặp lại từ "cha cha" cho Tiểu Dâu Tây nghe.

 

Tiểu Dâu Tây mới hai tháng tuổi, thực ra hoàn toàn không hiểu được Cố Viễn Sâm đang nói gì, có cười cũng chỉ là "nể mặt" ông bố si tình này mà thôi.

 

Cố Viễn Sâm trêu đùa con, nét mặt ngập tràn niềm vui lần đầu làm cha.

 

Quý Mạc không nhịn được mà lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc ấy, rồi đặt làm màn hình khóa.

 

"Đinh."

 

Điện thoại cậu nhận được một tin nhắn ngắn gọn, là Hàn Sâm gửi đến: [Chú đến sân bay rồi, lúc khác sẽ qua thăm cháu.]

 

Sáng nay, Hàn Sâm đã đến gặp cậu.

 

Ông ta nói với Quý Mạc rằng Viên Lập Mân đã tự sát. Một tin cực kỳ chấn động, thế nhưng Hàn Sâm lại kể lại một cách rất bình thản: "Là chú làm."

 

Cả tháng năm, Hàn Sâm không hề rảnh rỗi.

 

Ông ta lần theo dấu vết đến H quốc, tìm được Khâu Hạc, kẻ đã ôm trọn món lời trong tay. Rồi không nói không rằng, túm lấy cổ áo đối phương, một trận xô xát suýt nữa nổ ra. Hai bên đều mang người đến, khí thế không ai chịu nhường ai.

 

Khâu Hạc cứ tưởng mình làm rất ổn, Hàn Sâm không nên nổi giận với hắn.

 

Nghĩ mà xem, hắn không chỉ không làm hại đến Tiểu Dâu Tây, đứa con quý báu của nhà họ Cố, mà còn vô tình giúp nhà họ Cố có được bằng chứng khiến Lưu Đông Ngạn phải ngồi tù. Hơn nữa, lần này hắn coi như "tặng tận tay" Quý Mạc và Hàn Sâm một món quà chính là giao nộp Quý Mộc.

 

Nhưng Hàn Sâm thì không nghĩ vậy. Chỉ riêng chuyện hành động lần này của Khâu Hạc suýt khiến Quý Mạc bị thương, chừng đó cũng đủ khiến hắn phải chết không toàn thây. Huống hồ, Hàn Sâm còn bị chính đồng nghiệp đem ra làm trò cười, tất nhiên là không thể ngồi yên.

 

"Cậu đã không định giúp Quý Mộc ngay từ đầu, vậy lẽ ra phải nói rõ cho chúng tôi biết trước cậu định làm gì."

 

"Thế thì còn gì vui nữa?" Khâu Hạc cười gượng. "Vả lại, Lưu Đông Ngạn cũng xem như món quà tôi gửi tặng nhà họ Cố đó chứ."

 

Giờ Hàn Sâm đã có nhà họ Cố chống lưng, lại thêm mối liên hệ với Quý Viễn Sơn, Khâu Hạc không dám l* m*ng, lời nói đương nhiên cũng nhũn lại. Hắn không dám đối đầu với Hàn Sâm, ngược lại còn ngầm ngỏ ý muốn hòa giải: "Dù sao thì các người cũng 'lời to' rồi, đâu cần phải cứ nhằm vào tôi mãi như vậy?"

 

Hàn Sâm mặt lạnh như tiền, vết sẹo trên gương mặt càng khiến người ta sợ hãi. Anh ta ngồi xuống, ra điều kiện: "Tôi có thể bỏ qua, nhưng cậu phải nói cho tôi vài chuyện mà tôi muốn biết."

 

Khâu Hạc đoán được đôi phần: "Là chuyện liên quan đến Viên Lập Mân?"

 

"Cậu từng làm việc cho bà ta, chắc chắn biết không ít chuyện."

 

Khâu Hạc nhún vai: "Đúng vậy."

 

Nhờ những manh mối Khâu Hạc cung cấp, Hàn Sâm lần theo và cuối cùng tìm ra được số tiền Viên Lập Mân cất giấu bên ngoài. Đó là khoản tiền bà ta đã âm thầm bòn rút từ công ty nhà họ Quý suốt nhiều năm, gom góp từng chút một.

 

Sau khi biết chuyện, Quý Viễn Sơn là người đầu tiên không muốn bỏ qua. ÔNg có đủ tư cách để thu hồi toàn bộ số tài sản đó.

 

Lần này, xem như Hàn Sâm đã nợ Quý Viễn Sơn một món ân tình lớn. Nhưng khác với Quý Phong vô lý và cố chấp, Quý Viễn Sơn là người biết điều, ông ngỏ ý muốn trả công cho Hàn Sâm.

 

Thế nhưng Hàn Sâm chỉ nói: "Ông hãy đích thân báo tin Quý Mộc đã chết cho Viên Lập Mận, đó là món 'thù lao' tốt nhất rồi."

 

Cái chết của Quý Mộc cùng việc phát hiện ra số tiền phi pháp của Viên Lập Mân, chỉ riêng hai chuyện ấy đã đủ hủy hoại hoàn toàn con đường sống của bà ta. Chỉ cần bà ta còn sống, sau khi ra tù, Hàn Sâm sẽ có đủ cách để khiến bà ta sống không bằng chết.

 

Không đến ba ngày sau, Hàn Sâm quả nhiên nhận được tin bà ta tự sát.

 

Quý Viễn Sơn rất muốn kể cho Hàn Sâm nghe về những ngày giãy giụa cuối cùng của Viên Lập Mân, nhưng Hàn Sâm hoàn toàn không quan tâm, ông ta chỉ cần một kết cục công bằng.

 

Năm xưa Viên Lập Mân đã bức chết Tuệ Tưu, thì bây giờ ông ta cũng sẽ khiến bà ta phải chết.

 

Nhân quả tuần hoàn, báo ứng không chừa một ai.

 

Quý Mạc vì thế mà chợt nghĩ đến mẹ mình, Viên Tuệ Tưu. Cậu khẽ thở dài một hơi thật sâu. Những điều còn vướng bận trong lòng, từng ngày từng ngày một, cũng dần ít đi.

 

Cậu đặt điện thoại lên bàn trà bên cạnh, nhanh chân đi về phía nhà kính ở sân trước.

 

Tiểu Dâu Tây trong lòng Cố Viễn Sâm đã bắt đầu đói bụng, đang xoay đầu cạ vào ngực anh tìm ti sữa, cái miệng nhỏ ngơ ngác há ra như đang "mò mẫm". Hành vi theo bản năng này của trẻ sơ sinh, người nhà họ Cố đã quá quen thuộc.

 

Chỉ riêng Quý Mạc, mỗi lần gặp tình huống như vậy đều đỏ tai lên một lúc, thường tranh thủ lúc không ai để ý mà dịu dàng giải thích với Tiểu Dâu Tây: "Ba không có đâu."

 

Mỗi lần như thế, Tiểu Dâu Tây lại mím môi, vẻ mặt ấm ức hết biết.

 

......

 

Dì Trương đã canh đúng giờ, chuẩn bị sẵn sữa bột trong nhà, thời gian uống sữa của Tiểu Dâu Tây vẫn luôn rất cố định.

 

"Thiếu gia, đưa cháu cho tôi đi." Dì vui vẻ bế Tiểu Dâu Tây từ lòng Cố Viễn Sâm, đưa vào nhà pha sữa, tiện thể cũng để lại không gian riêng tư cho hai người.

 

"Cảm ơn dì, dì Trương ạ."

 

Ban đầu Cố Viễn Sâm định thuê một bảo mẫu chuyên nghiệp để chăm con, nhưng sau chuyện của Hà Lệnh, Quý Mạc trở nên dè dặt, không muốn có người lạ xuất hiện trong nhà nữa.

 

Dù sao cậu vẫn đang trong thời gian bảo lưu việc học, tự mình chăm con cũng tiện, chỉ là vất vả đôi chút.

 

Còn Cố Viễn Sâm thì đi làm vào các ngày trong tuần, ban ngày cũng không giúp được nhiều; Lục Thu Viễn lại đã sang W quốc, may mà còn có dì Trương rất mát tay chăm trẻ nhỏ, thường xuyên đỡ đần giúp hai người.

 

Nhưng chỉ cần Cố Viễn Sâm ở nhà, anh sẽ luôn là người ẵm Tiểu Dâu Tây. Tiểu Dâu Tây cũng thích được cha bế, pheromone hoa sơn chi ngửi mãi cũng chán, đổi sang vị trà đắng của cha một chút cũng thú vị.

 

Quả thật đúng là một trái dâu tây tham ăn béo ú.

 

Giờ Tiểu Dâu Tây đã được dì Trương bế đi, Cố Viễn Sâm cuối cùng cũng có thời gian rảnh. Anh đứng dậy ôm lấy Quý Mạc từ phía sau, cẩn thận vòng tay ôm trọn, cúi xuống hôn lên vành tai cậu: "Nhanh vậy đã gọi điện xong rồi à?"

 

"Ừm." Quý Mạc tựa vào lòng anh, nơi vừa được hôn qua còn âm ấm. "Em nghĩ sau này chúng ta đừng gặp lại bọn họ nữa."

 

Cố Viễn Sâm nhẹ giọng nói: "Anh nghe cha nói, ông ấy đã sắp xếp cho Ninh Ninh một gia đình nhận nuôi ở thành phố khác rồi, sau này sẽ không còn gặp lại đâu." Anh ngẫm nghĩ rồi bổ sung: "Cặp vợ chồng đó rất tốt, cũng rất kiên nhẫn, chắc chắn sẽ dẫn dắt thằng bé đi đúng hướng."

 

Quý Mạc khẽ gật đầu, nhân cơ hội hỏi thăm tình hình của Cố Kiềm Minh: "Sức khỏe của cha khá hơn chưa? Ngày mai em muốn tới bệnh viện thăm ông. Đợi khi ông xuất viện, hay là mời về đây ở chung đi? Có người chăm sóc cũng tốt hơn."

 

Dần dần, nhờ sự chân thành lặng lẽ mà có phần khờ khạo của Cố Kiềm Minh, cuối cùng Quý Mạc cũng chịu đổi cách xưng hô, từ "bác Cố" thành "cha".

 

Cố Viễn Sâm vòng tay ôm lấy eo cậu, cằm đặt lên vai cậu: "Cha sẽ không muốn ở chung với chúng ta đâu."

 

"Vậy à..."

 

"Nhưng em cứ yên tâm, tuy một số tổn thương trong cơ thể cha là không thể hồi phục, nhưng bác sĩ nói các phản ứng phụ hiện tại đều có thể dùng thuốc để kiểm soát. Nếu điều dưỡng tốt, sẽ không có vấn đề gì đâu."

 

Chỉ là, có lẽ nửa đời còn lại của Cố Kiềm Minh sẽ không thể rời xa thuốc men nữa rồi.

 

......

 

Cũng là vào tháng trước, Cố Viễn Sâm mới biết thì ra Cố Kiềm Minh vẫn luôn không chịu phối hợp điều trị với bác sĩ.

 

Dù thư ký Thịnh đã nhiều lần khuyên nhủ, ông vẫn không lay chuyển, thậm chí còn ra lệnh không được nói với Lục Thu Viễn và Cố Viễn Sâm.

 

Thế nhưng không biết vì lý do gì, kể từ một ngày nọ, Cố Kiềm Minh bỗng nhiên thay đổi thái độ, còn chủ động yêu cầu thư ký Thịnh hẹn bác sĩ hàng đầu trong nước chuyên về lĩnh vực này để điều trị.

 

Điều này khiến thư ký Thịnh dở khóc dở cười, anh kể lại với Cố Viễn Sâm: "Trước khi ngài Lục xuất ngoại, chẳng phải đã ăn một bữa chia tay với tổng giám đốc Cố sao? Tôi thấy tình hình bệnh của tổng giám đốc không thể tiếp tục kéo dài nữa, nên mạo hiểm bị đuổi việc mà báo cho ngài Lục. Không ngờ ngài ấy mắng tổng giám đốc Cố một trận ra trò. Tối hôm đó, tổng giám đốc lập tức gọi điện cho tôi, nói muốn nhập viện điều trị rồi."

 

Từ sau khi Lục Thu Viễn và Cố Kiềm Minh ly hôn, thư ký Thịnh rất biết điều, đổi cách gọi "phu nhân" trước kia thành "tiên sinh" mỗi khi nhắc đến ngài Lục, bằng không thì thật sự là không tôn trọng ông ấy.

 

Còn về những lời mà hai người họ đã nói với nhau trong bữa cơm chia tay hôm ấy... đó không còn là chuyện mà Cố Viễn Sâm hay Quý Mạc nên xen vào nữa.

 

......

 

Quý Mạc quay người lại, vòng tay qua cổ Cố Viễn Sâm, hai người đối diện nhau. Đôi mắt cậu ánh lên sắc hổ phách dịu dàng, như gợn sóng dập dềnh trong dòng sông thời gian.

 

Vô cùng dịu dàng, chân thành, mà cũng trong veo như nước.

 

"Anh ơi, em có một tin vui muốn nói với anh."

 

"Ừm?"

 

"Sáng nay em nói chuyện điện thoại với bác sĩ, bà ấy bảo tuyến thể của em đã hoàn toàn hồi phục rồi. Có lẽ..." Cậu ngượng ngùng cười khẽ, khẽ mím môi, "có lẽ tháng này sẽ đến kỳ ph*t t*nh, vì bọn mình có độ tương thích cao nên...nên có thể sẽ dữ dội hơn trước. Bác sĩ bảo nếu em chưa sẵn sàng, thì có thể uống thuốc ức chế."

 

Quý Mạc rướn người tới, khẽ hôn nhẹ lên khóe môi Cố Viễn Sâm, dùng hành động đó để che giấu sự xấu hổ của mình.

 

"Nhưng em nghĩ rồi, em không định uống đâu." Cậu chớp mắt, hai má hồng hồng, giọng nhỏ như thì thầm: "Anh sẽ đánh dấu em, đúng không?"

 

Cố Viễn Sâm không kìm được mà cúi xuống hôn cậu, chặn đứng những lời làm nũng giả vờ đáng thương kia, rồi từ tốn thưởng thức hương vị ngọt ngào của đóa hoa sơn chi này.

 

Pheromone của Quý Mạc ấm áp, không hề gây ngấy, hoà quyện với vị trà đắng của anh, kết hợp lại thành một mùi hương khiến tim người run rẩy. Cố Viễn Sâm không ngừng rung động, trong miệng vẫn còn vương chút dư vị thanh mát sau tách hồng trà.

 

Cố Viễn Sâm hơi cau mày, giọng thấp khàn: "Rõ ràng em biết anh sẽ trả lời thế nào mà còn hỏi."

 

Anh có thể, anh sẵn lòng, và anh muốn đánh dấu em.

 

Quý Mạc dụi đầu làm nũng trong lòng anh: "Nhưng em muốn nghe chính miệng anh nói cơ."

 

"Anh sẽ." Cố Viễn Sâm không chút do dự thốt ra.

 

Rồi anh lại cúi đầu hôn cậu, từng nụ hôn kéo dài như lời thề tha thiết được lặp lại hết lần này đến lần khác.

 

Quý Mạc ngửa đầu, nơi đầu môi là hương trà dịu ngọt.

 

Môi cậu bị hôn đến đỏ mọng, như vừa uống cạn một ly rượu, cả người đều ngây ngất như men say. Trong lúc đắm chìm ấy, tuyến thể nơi sau gáy bắt đầu ngứa ngáy, toàn thân tê dại, khiến cậu bất giác muốn dựa sát vào Cố Viễn Sâm, khát cầu hơi ấm từ đối phương.

 

Cố Viễn Sâm dứt khoát bế cậu lên, cùng nhau ngồi vào chiếc xích đu. Nhà kính ngập tràn ánh nắng ban trưa, ngoài những đóa sơn chi trắng ngần, vài cánh hoa hồng phấn cũng theo gió nhẹ rơi xuống, đáp vào tách trà vừa rót.

 

Tán lá xanh tươi, bóng cây loang lổ. Quý Mạc được ôm vào lòng dịu dàng, cả trái tim cậu đều ấm áp đến mức như có một mặt trời nhỏ trú ngụ trong lồng ngực, thiêu đốt hết thảy bóng tối từng bao phủ quá khứ.

 

Nụ hôn kết thúc, hàng mi khẽ run lên, cậu từ từ mở mắt ra.

 

Dưới ánh mặt trời, Cố Viễn Sâm đứng chắn trước mặt cậu, thay cậu ngăn đi chói chang. Ánh sáng bao quanh thân anh, như thể chỉ cần anh xoay người, phía sau sẽ là vạn trượng rực rỡ.

 

Quý Mạc si mê nhìn anh, trong đôi mắt, trong trái tim đều chỉ còn lại hình bóng của anh.

 

Ấm áp quá, cậu thầm nghĩ trong lòng.

 

Thế là Quý Mạc đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Hay là đặt tên cho Tiểu Dâu là Cố Noãn, được không?"

 

"Cố Noãn?"

 

"Chữ 'Noãn' trong 'ấm áp'. Em hy vọng con có thể giống như mặt trời, không cần phải chiếu sáng người khác, nhưng ít nhất, mỗi ngày của con đều sẽ thật ấm áp và vui vẻ."

 

Giống như lúc này đây. Giống như anh vậy.

 

Cố Viễn Sâm mỉm cười: "Được."

 

TOÀN VĂN HOÀN

 

--------

 

Lời tác giả:

 

Sau này có lẽ sẽ có bốn ngoại truyện được đăng lần lượt, thời gian chưa xác định:

 

① Về thế hệ cha mẹ
② Về Lục Trạch An và Tiêu Thừa
③ Nhật ký nuôi con của Quý Mạc
④ Quý Mạc và Cố Viễn Sâm đánh dấu nhau (hai cái sau là chương miễn phí, chắc sẽ đăng trước lên Weibo, sau khi hoàn tất sẽ chuyển về đây).

 

Không chắc có viết tiểu kịch trường hay không, có thể sẽ tùy hứng viết một ít ngoại truyện về Tiểu Dâu Tây, những cái này cũng sẽ để ở Weibo.

 

Dạo này cảm ơn mọi người rất nhiều. Chúc kỳ nghỉ của bạn thật vui vẻ.

 

---------------

 

lledungg: Chị cứ viết cảnh đánh dấu choáy vào. Em dịch chính sác từng từ từng chữ cho chị :)))). Không nói giảm nói tránh. Mấy chương này Ai nó không hỗ trợ e dịch H do vi phạm quy tắc cộng đồng.  :)))))). Nhưng chị yên tâm. E tự dịch đc:)))

Bình Luận (0)
Comment