Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 113

Nước W, đầu tháng tám.

 

Trước kAi tan làm, Lục Thu Viễn nhận được một chậu hoa nhài. Trên cành đã có vài nụ hoa căng tròn, có lẽ sáng mai mở mắt ra là sẽ thấy nó nở rộ rực rỡ.

 

Một đồng nghiệp tóc vàng mắt xanh bên cạnh anh liền trêu chọc: "Người theo đuổi anh kiên trì thật đấy, là một Alpha sao?"

 

Lục Thu Viễn suy nghĩ một lúc: "Không phải."

 

"Là Beta à? Trời ơi, tiếc ghê!"

 

Đối mặt với sự kinh ngạc của đồng nghiệp, Lục Thu Viễn có hơi bất đắc dĩ.

 

Người đồng nghiệp đó là một Omega rất khắt khe trong chuyện chọn lựa pheromone. Tất cả lời tỏ tình đến từ Beta đều bị cậu ta coi như không thấy. Trong quan niệm của cậu, pheromone giữa Alpha và Omega mới là cặp đôi trời sinh, là yếu tố không thể thiếu trong tình yêu.

 

Vì thế, cậu ta còn không biết điều mà bổ sung thêm: "Anh là một Omega chất lượng cao, nhất định phải tận hưởng cái gọi là 'niềm vui từ pheromone', ở bên một Beta thì uổng phí quá."

 

Thế nhưng Lục Thu Viễn lại không nghĩ như vậy. Ông ghét thứ "tình yêu" bị trói buộc bằng pheromone. Từ trước đến nay, pheromone cũng chưa từng mang đến cho ông cảm giác hạnh phúc.

 

Quan điểm giữa ông và đồng nghiệp khác nhau, nói nhiều cũng vô ích. Lục Thu Viễn ôm chậu hoa nhài tự mình lái xe trở về nhà.

 

Vì căn hộ do viện nghiên cứu thuê không có vườn, nên ông dứt khoát mua một căn nhà có sân nhỏ, vị trí cũng tương đối ổn.

 

Về đến nơi, ông như thường lệ đặt chậu hoa nhài lên ban công. Đếm thử một lượt, từ tháng năm đến giờ, cứ cách vài ngày ông lại nhận được một chậu. Những chậu hoa nhài này đã gần như chất đầy ban công rộng lớn của ông.

 

Hoa nhài có thời kỳ ra hoa khá dài, chúng luôn tranh nhau đua nở.

 

Lục Thu Viễn không ghét hương hoa nhài, bởi nó thanh nhã như chính pheromone của ông.

 

Ông cúi xuống, rút ra một tấm thiệp nhỏ từ trong tán lá xanh mướt của chậu hoa.

 

Trên đó viết: "Ngày mai khi hoa nở, em có thể đến gặp tôi không? Tôi rất muốn gặp em."

 

Nét chữ thanh tú khiến tâm trạng người đọc cũng trở nên nhẹ nhõm. Ông quay lại trong nhà, thấy người giúp việc theo giờ đã chuẩn bị xong bữa tối. Lục Thu Viễn không có nhiều cảm giác thèm ăn, chỉ pha một tách cà phê, rồi lấy điện thoại nhắn cho một người: [Đợi hoa nở đã.]

 

Bất chợt, ông nhớ đến khung cảnh hơn hai tháng trước.

 

Khoảng ngày 15 tháng 5, khi ông và Cố Kiềm Minh làm thủ tục ly hôn xong, cũng đã là ba giờ chiều.

 

Cố Kiềm Minh đưa cho ông một chiếc thẻ ra vào: "Thứ năm tuần sau, sáu giờ tối, tầng 27 tòa nhà Vĩnh Hằng, tôi sẽ chuẩn bị các món em thích."

 

Còn thứ sáu, Lục Thu Viễn sẽ lên đường sang W quốc nhận nhiệm vụ công tác.

 

Giọng điệu của Cố Kiềm Minh khi ấy rất dịu dàng: "Thu Viễn, cảm ơn em vì đã đồng ý ăn bữa cơm này cùng tôi."

 

Ánh mắt của Lục Thu Viễn lúc đó phức tạp. Ông phát hiện trên người Cố Kiềm Minh không còn lấy một chút pheromone nào.

 

Trước khi Cố Kiềm Minh xoay người rời đi, ông không kìm được mà hỏi: "Trước đây tôi từng hỏi bác sĩ, ông ấy nói mấy năm gần đây anh luôn dùng thuốc ức chế, còn tiêm cả thuốc khiến pheromone ngủ yên. Viễn Sâm cũng từng nói với tôi, bảo pheromone của anh hình như đã bị xóa sạch rồi? Pheromone đối với Alpha rất quan trọng, anh... cơ thể của anh..."

 

Thấy Lục Thu Viễn chủ động quan tâm, Cố Kiềm Minh cảm thấy ấm lòng. Ông cười khẽ, nụ cười lạ lẫm, rồi nói dối: "Cơ thể tôi không sao, pheromone chỉ là đang bị thuốc ức chế tạm thời, nghỉ ngơi điều độ thì sẽ ổn thôi."

 

Nghe vậy, Lục Thu Viễn thở phào nhẹ nhõm, thầm trách mình lo chuyện bao đồng. Ông đút tay vào túi áo khoác ngoài, tờ giấy chứng nhận ly hôn khiến ngực áo như nặng thêm.

 

Ông nói: "Đừng dùng thuốc ức chế nữa. Loại dành cho Alpha không giống loại của Omega, nó có tác dụng phụ không tốt lắm."

 

"Ừ."

 

"Trễ rồi, tôi về trước."

 

"Ừ."

 

"Anh..." Lục Thu Viễn nuốt lại những lời định nói, rồi chỉ nhẹ nhàng bảo: "Hẹn gặp anh tối thứ năm tuần sau."

 

Cố Kiềm Minh đáp: "Ừ." 

 

Ông đứng đó, dõi mắt nhìn theo bóng lưng Lục Thu Viễn rời đi, sau đó mới quay lại xe của mình.

 

Lúc nãy ở phòng ly hôn, không ít cặp đôi mặt nặng như chì, mang theo oán hận mà đến, thậm chí có người còn cãi nhau ngay tại chỗ. Chỉ có hai người họ vẻ mặt bình thản, không oán trách, không ồn ào.

 

Cố Kiềm Minh nhìn thấy ký hiệu của mình sau gáy Lục Thu Viễn đã bị xóa sạch. Trong quãng thời gian ông không thể chen , Lục Thu Viễn vẫn luôn một mình lặng lẽ bước tiếp.

 

Suốt hơn mười năm, ông bị xích lại bởi sợi xích mang tên "pheromone", từng bước đều khó khăn.
Đến khi chính ông tự tay phá tan sợi xích đó, thì đổi lại là ngày hôm nay.

 

Ông có lẽ sẽ không bao giờ đuổi kịp bước chân của Lục Thu Viễn nữa rồi.

 

Nhưng mà, cũng tốt thôi... Cố Kiềm Minh thầm nghĩ.

 

Tấm giấy chứng nhận này chính là khối đá nghẹn lại trong lòng cả hai suốt bao năm. Cuối cùng cũng buông xuống rồi.

 

Lục Thu Viễn cuối cùng cũng thấy nhẹ lòng.

 

...

 

Thế nhưng vào đúng ngày thứ năm, ngày mà Cố Kiềm Minh hẹn gặp, Lục Thu Viễn lại nhận được cuộc gọi từ trợ lý Thịnh.

 

Trợ lý Thịnh nói với Lục Thu Viễn: "Ngài Lục, ngài có thể giúp khuyên tổng Giám đốc Cố đi khám và điều trị được không? Nếu tình trạng sức khỏe của ông ấy cứ bị trì hoãn như vậy, tôi e là sẽ bỏ lỡ thời điểm điều trị tốt nhất. Bác sĩ nói rồi, nếu còn không coi trọng thì thật sự cũng chẳng sống được bao lâu nữa."

 

"...Cậu đang nói gì cơ?"

 

"Chẳng phải ngài biết rồi sao? Về việc tổng Cố vẫn luôn uống thuốc ức chế ấy."

 

Lục Thu Viễn nhất thời không hiểu ý trợ lý Thịnh muốn nói gì, bối rối đáp: "Anh ấy nói với tôi là sức khỏe không có vấn đề gì nghiêm trọng, pheromone vẫn còn, chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ hồi phục."

 

"..." Trợ lý Thịnh thực sự cạn lời: "Ngài Lục, tổng Cố đã lừa ngài đấy! Cơ thể ông ấy không ổn chút nào, chẳng lẽ ngài không phát hiện ra ông ấy hoàn toàn không còn chút pheromone nào sao? Làm gì có loại thuốc ức chế nào có thể che giấu pheromone của một Alpha triệt để đến thế?"

 

Cố Kiềm Minh đã nạo sạch, rút đến tận tim gan. Ngay cả trong xương cũng không còn sót lại chút gì, sạch sẽ đến trơ trọi. Cố Kiềm Minh đã trở thành một Beta, rồi lại dối gạt Lục Thu Viễn.

 

Lục Thu Viễn không thể hiểu nổi, càng không thể lý giải.

 

Trợ lý Thịnh cũng không trả lời được, chỉ nói: "Dù hai người đã ly hôn, nhưng ông ấy thật sự chỉ nghe lời ngài thôi. Ngài hãy thử khuyên ông ấy đi." Nói đến cuối, trợ lý Thịnh bất lực thở dài rồi dập máy. Anh ta từng được tổng Cố giúp đỡ, bằng không, một cấp trên sống hay chết thì cũng chẳng liên quan gì đến anh ta cả.

 

Lục Thu Viễn đặt điện thoại xuống, lên xe, đờ đẫn nhìn đèn giao thông trước mặt. Đến khi hoàn hồn lại, ông đã lái xe tới trước tòa nhà Vĩnh Hằng.

 

Ông dùng thẻ từ, đi thẳng lên tầng hai mươi bảy.

 

Lúc này, vừa đúng sáu giờ.

 

Trong căn hộ, trên bàn đã bày sẵn bốn, năm món ăn gia đình, toàn là những món mà Lục Thu Viễn thích. Cố Kiềm Minh đang tự tay dọn bát đũa, ông rót đầy ly thủy tinh của Lục Thu Viễn một cốc nước chanh.

 

Ông không quay đầu lại mà nói: "Đến rồi à? Rửa tay đi rồi ăn cơm."

 

Cảm giác ấy... cứ như thể họ vẫn luôn sống trong căn hộ này, và hôm nay chỉ là một ngày bình thường Lục Thu Viễn tan sở về nhà.

 

Thấy Lục Thu Viễn đứng yên không nhúc nhích, Cố Kiềm Minh như sực nhớ ra: "Nhà vệ sinh bên này." Rồi ông dẫn Lục Thu Viễn đi, rõ ràng ông ấy đã rất quen thuộc với căn hộ rộng lớn này.

 

Trong nhà cũng có vài dấu vết sinh hoạt, tuy không nhiều, nhưng ít nhất cũng đủ thấy Cố Kiềm Minh thường xuyên lui tới nơi này.

 

Lục Thu Viễn nghe lời đi rửa tay, sau đó ngồi vào bàn ăn.

 

Cố Kiềm Minh chủ động gắp thức ăn cho ông, nhưng ông lại không đụng đũa. Vì vậy, Cố Kiềm Minh có hơi ngượng ngùng thu tay về, khẽ hắng giọng: "Toàn là món em thích ăn. Nhiều năm qua khẩu vị em không đổi. Nhưng mấy món này không phải do dì Trương làm, không biết em ăn có quen không."

 

Lục Thu Viễn nhấp một ngụm nước chanh: "Anh thường xuyên đến đây à?"

 

"Thỉnh thoảng muốn ghé qua xem một chút thì sẽ đến." Cố Kiềm Minh hạ giọng giục: "Em thử đi."

 

Ông mong mỏi được Lục Thu Viễn nếm thử những món ăn đó, bởi vì tất cả đều do chính ông nấu. Nhưng ông không nói ra, sợ rằng chỉ cần mở miệng, sẽ phá vỡ đêm quý giá này.

 

Lục Thu Viễn cúi đầu ăn vài miếng, mùi vị không tệ, chỉ tiếc là Lục Thu Viễn chẳng có tâm trạng ăn uống. Ông lại cúi đầu, uống thêm ngụm nước chanh.

 

Cố Kiềm Minh căng thẳng hỏi: "Có mặn quá không?"

 

"Không, rất ngon." Lục Thu Viễn đáp khách sáo.

 

Cố Kiềm Minh lại tưởng thật, cả người cũng nhẹ nhõm đi hẳn. Ông cũng cầm đũa ăn hai miếng, thấy mùi vị cũng tàm tạm.

 

Lục Thu Viễn nhìn ông, im lặng mấy giây rồi thẳng thắn hỏi: "Anh muốn nói gì với tôi?"

 

Đây mới là ý nghĩa thực sự của bữa cơm này.

 

"Vừa ăn vừa nói đi, nguội rồi sẽ không ngon."

 

Nhưng những lời cần nói, cũng chỉ là những điều trước đây Lục Thu Viễn không muốn nghe từ Cố Kiềm Minh. Ông nhẹ nhàng kể lại, như thể đang thuật lại câu chuyện của người khác. Mười sáu năm trôi qua khiến mọi cảm xúc đều lắng đọng, ngoảnh đầu nhìn lại, quá khứ như một thước phim cũ, lúc này sắp sửa hạ màn.

 

Dòng chữ kết thúc lặng lẽ trôi qua màn hình, từng hàng từng hàng lần lượt biến mất.

 

Đã rất lâu rồi họ chưa từng ngồi ăn một bữa cơm bình yên như thế này.

 

Một bữa cơm gia đình giản dị và ấm áp của người bình thường, đối với Cố Kiềm Minh lại là một điều xa xỉ.

 

Giọng Cố Kiềm Minh rất nhẹ, như buông xuống tấm màn cuối cùng của một vở kịch ồn ào. Ông rất biết ơn vì Lục Thu Viễn đã chịu ngồi xuống lắng nghe mình. Nhưng chỉ có một điều ông vẫn giấu Lục Thu Viễn.

 

Trong tất cả những điều kể lại, Cố Kiềm Minh đã che giấu tác dụng phụ của thuốc ức chế và kim tiêm gây pheromone ngủ đông, cũng không nhắc đến tình trạng cơ thể mình hiện giờ.

 

Ông dùng cách nói khác, cố gắng che lấp lời dối trá ấy, cố gắng để mọi chuyện có thể kết nối lại với nhau: "Thuốc ức chế lâu dài cuối cùng đã có hiệu quả, pheromone của Lưu Đông Ngạn không thể ảnh hưởng đến tôi nữa. Tôi dùng đứa trẻ của Hà Chí Tuần để uy h**p hắn ta, buộc hắn ta đi xóa ký hiệu. Nhưng bây giờ... có lẽ nửa đời sau hắn ta sẽ phải sống trong tù."

 

Cố Kiềm Minh kể hết mọi chuyện những năm qua, mà Lục Thu Viễn chẳng phản hồi gì.

 

Ông ngừng một chút rồi nói tiếp: "Giờ chúng ta đã ly hôn rồi, những lời giải thích này có lẽ với em chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng Thu Viễn... tôi chỉ muốn nói với em, những năm qua tôi không có ai khác, tôi chưa từng nói dối về điều đó."

 

Chỉ duy nhất điều đó thôi, chính là tất cả những gì hôm nay Cố Kiềm Minh muốn nói với Lục Thu Viễn.

 

Cố Kiềm Minh đã nói xong rồi.

 

Trên bàn, những món ăn hầu như chưa động đũa, giờ đều đã nguội ngắt.

 

Thật ra cả hai đều chẳng có tâm trạng ăn uống, mà trời thì đã về đêm. Mới khoảng tám giờ tối, song khung cảnh bên ngoài khung cửa kính sát đất đã rực sáng.

 

Tựa như bầu trời đầy sao, lại như ảo ảnh trong thoáng chốc nơi biển đèn rực rỡ.

 

Ngày trước, sau khi tan làm, Cố Kiềm Minh thường một mình đến đây, đứng trước cửa sổ sát đất, lặng lẽ đợi màn đêm buông xuống, ngắm nhìn mặt phồn hoa nhất của thành phố này.

 

Náo nhiệt đến vậy, mà cũng cô đơn đến vậy.

 

Giá như khi đó Lục Thu Viễn cũng ở bên ông, cùng ngắm cảnh này thì tốt biết bao.

 

Hôm nay, điều ước ấy cuối cùng cũng trở thành hiện thực.

 

Hai người đứng sóng vai trước ô cửa sổ lớn, khung cảnh đêm rực rỡ khiến đôi mắt Lục Thu Viễn gợn lên tầng tầng lớp lớp những rung động thời gian.

 

Tựa như Lục Thu Viễn vẫn đang cố tiêu hóa chuyện liên quan đến Lưu Đông Ngạn, lại cũng như đang lặng lẽ hồi tưởng từng câu nói của Cố Kiềm Minh.

 

Cố Kiềm Minh nghiêng người nói: "Căn hộ này dù thế nào đi nữa, tôi vẫn hy vọng em có thể nhận lấy." Đây vốn dĩ là món quà ông dành cho Lục Thu Viễn. Ông đưa thẻ căn hộ cho Lục Thu Viễn, chân thành nói: "Từ giờ trở đi, tôi sẽ không đến đây nữa, nơi này là của em. Mỗi khi đêm xuống, từ đây có thể nhìn thấy cảnh đêm rất đẹp, em nhất định sẽ thích."

 

Lục Thu Viễn không nhận lấy tấm thẻ ấy, nên Cố Kiềm Minh liền mạnh dạn nắm lấy tay ông ,đặt thẻ vào lòng bàn ấy.

 

Chỉ vì một động tác ấy thôi, Lục Thu Viễn bất giác nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau.

 

Năm đó, Lục Thu Viễn mới mười chín tuổi, đang học năm nhất đại học C. Còn Cố Kiềm Minh thì đã là sinh viên năm cuối, gần như không còn đến trường. Vì khác ngành nên họ vốn chẳng có mối liên hệ nào.

 

Lần duy nhất Lục Thu Viễn trông thấy Cố Kiềm Minh, chính là vào ngày ông ta trở về trường lấy bằng tốt nghiệp.

 

Họ tình cờ gặp nhau bên cạnh bồn hoa của trường. Khi đó, Cố Kiềm Minh đang cau mày, cúi người tìm thứ gì đó.

 

Còn Lục Thu Viễn thì đang trên đường đến lớp, đi ngang qua nơi đó.

 

Lẽ ra họ sẽ lướt qua nhau như hai người xa lạ, nhưng lúc đó trời lại đổ xuống một cơn mưa.

 

Cả hai cùng chạy vào một cửa hàng tiện lợi gần đó để tránh mưa. Trên giá chỉ còn đúng một chiếc ô. Cố Kiềm Minh là người mua trước, còn Lục Thu Viễn thì chậm một bước.

 

Điện thoại nhắc nhở Lục Thu Viễn rằng nếu không đến giảng đường ngay, ông sẽ bị trễ tiết. Hôm nay lại đúng vào lớp của một giảng viên nổi tiếng nghiêm khắc, ông không thể đi muộn được. Nhưng mưa ngoài kia xối xả như trút nước, nếu chạy đi thì chắc chắn sẽ ướt như chuột lột.

 

Lục Thu Viễn cắn răng, chuẩn bị lao mình vào mưa chạy đến giảng đường.

 

Không ngờ, vừa mới bước ra một bước, Cố Kiềm Minh đã gọi ông lại: "Bạn học."

 

Lục Thu Viễn quay đầu, thấy Cố Kiềm Minh đưa chiếc ô cho ông, vẫn giữ gương mặt nghiêm nghị, là kiểu người kiệm lời và có phần kỳ quặc.

 

Lục Thu Viễn không nhận lấy, chau mày nhìn đối phương, cảm thấy người này thật khó hiểu.

 

Nhưng Cố Kiềm Minh chẳng để tâm, thậm chí còn chẳng nhìn kỹ gương mặt của Lục Thu Viễn. Thấy ông không đón lấy chiếc ô, Cố Kiềm Minh liền thô bạo nắm tay ông, nhét ô vào rồi sải bước rời khỏi cửa hàng tiện lợi.

 

"?" Lục Thu Viễn ngơ ngác nhìn chiếc ô trong tay, mặt đầy bối rối.

 

Sau đó, ông nhặt được thẻ sinh viên mà Alpha kia đánh rơi ở gần bồn hoa. Trên thẻ ghi: "Cố Kiềm Minh." Nhưng suốt những năm đại học sau đó, ông chưa từng gặp lại người này.

 

Thế nên Lục Thu Viễn chưa bao giờ nghĩ, vài năm sau, mình lại gặp lại người đó trong chính phòng khách nhà mình. Càng không ngờ bản thân sẽ bị người đó thu hút một cách khó hiểu, rồi yêu ông ấy vô điều kiện, không một lý do.

 

Lúc này, Cố Kiềm Minh lại nắm lấy tay ông, nhưng rồi nhanh chóng buông ra.

 

Lục Thu Viễn thấy viền mắt mình ươn ướt, bèn quay đầu đi, không muốn để Cố Kiềm Minh thấy dáng vẻ luống cuống của mình. Chính ông cũng không hiểu tại sao lại nhớ đến chuyện ấy. Đã quá lâu rồi, chỉ là một chiếc ô mà thôi.

 

Thẻ ra vào bị Lục Thu Viễn nắm chặt trong tay, y hệt như tờ giấy ly hôn hôm nào, đau buốt cả lòng bàn tay.

 

Ông nói: "Ngày mai tôi phải đến nước W rồi, có lẽ nhiều năm cũng không quay lại. Anh tặng tôi căn hộ này thì phí lắm."

 

Cố Kiềm Minh biết ông sắp rời khỏi nước C, khẽ đáp: "Không phí."

 

Lục Thu Viễn lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu là những mảnh ký ức đứt quãng suốt nhiều năm qua. Một lúc sau, ông đột nhiên không cam lòng hỏi Cố Kiềm Minh: "Bỏ qua hôn ước giữa nhà họ Lục và nhà họ Cố... anh đã từng thích tôi chưa?"

 

Ông thậm chí không dám dùng đến chữ "yêu". Bởi trong một cuộc hôn nhân thương nghiệp, tình yêu không phải là điều cốt lõi. Đó là sự thật mà Lục Thu Viễn đã nhận ra ngay từ ngày đầu bước vào cuộc hôn nhân ấy. Nhưng lúc này, ông muốn có một câu trả lời. Giờ đây, ông muốn có câu trả lời cho tất cả.

 

Thật ra, giây phút thốt ra câu hỏi ấy, những chuyện sau đó cũng chẳng còn gì đáng sợ nữa rồi.

 

Lục Thu Viễn đã tự do.

 

Thế nhưng ông lại nghe Cố Kiềm Minh nói: "Tôi vẫn luôn yêu em. Từ khi em mỗi sáng đều lén hôn tôi một cái, tôi đã yêu rồi. Nhưng hiện tại, tôi càng mong em được sống vui vẻ."

 

Lục Thu Viễn nhớ rất rõ lúc mới cưới, tuy ngoài mặt tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng ông vui như mở hội. Mỗi sáng thức dậy, ông đều lặng lẽ nhìn gương mặt Cố Kiềm Minh bên cạnh, rồi khẽ hôn lên má người kia một cái, không lời nào, chỉ là một câu "Kiềm Minh, chào buổi sáng."

 

Thì ra lúc đó, Cố Kiềm Minh vẫn luôn tỉnh.

 

Lục Thu Viễn sững người, nhất thời không nói nên lời. Nước mắt cũng chẳng rơi, chỉ cảm thấy bữa cơm hôm nay thật chẳng dễ nuốt chút nào.

 

"Tại sao không nói sớm hơn với tôi?"

 

Bây giờ thì thật sự quá muộn rồi. Muộn đến mức ông chẳng biết phải đối diện với lời "tỏ tình" này như thế nào nữa.

 

Giọng Cố Kiềm Minh dần nhỏ lại, hắn không có ý định lay chuyển anh.

 

Lục Thu Viễn liền thay ông nói tiếp: "Là vì anh nghĩ bây giờ anh không còn pheromone nữa, rào cản giữa chúng ta cuối cùng cũng biến mất, nên anh mới dám nói ra, đúng không?"

 

Cố Kiềm Minh sững người: "Ai nói cho em biết?"

 

"Quan trọng sao?"

 

"......"

 

"Anh có biết pheromone quan trọng thế nào đối với một Alpha không? Anh mất pheromone, không chỉ trở thành một Beta, mà cơ thể còn bị tổn hại nghiêm trọng, thậm chí tuổi thọ cũng có thể rút ngắn. Những điều này, bác sĩ không nói cho anh sao?"

 

Trước hàng loạt chất vấn của Lục Thu Viễn, Cố Kiềm Minh điềm đạm đáp: "Tôi biết." Ông nhìn thấy trong mắt Lục Thu Viễn tràn đầy nghi hoặc, thậm chí là hoang mang.

 

"Tại sao lúc đó không nói cho tôi biết? Điều anh nên nói nhất, chính là chuyện này."

 

Cố Kiềm Minh lắc đầu: "Em còn không nỡ làm tổn thương Lưu Đông Ngạn, em sẽ không đồng ý cho tôi loại bỏ pheromone đâu."

 

Ông vẫn luôn nhớ dáng vẻ Lục Thu Viễn đau khổ đến tan vỡ năm đó, hết lần này đến lần khác, hai người chống cự lại pheromone của nhau, bị số phận trêu đùa, Lục Thu Viễn giống như người đứng trên mép vực. Ông chỉ cần tiến thêm một bước, chính là đẩy người kia rơi vào cái chết.

 

Hơn nữa, khi đó Lục Thu Viễn đã đóng chặt cửa lòng với ông.

 

Trong tình huống như vậy, nếu Cố Kiềm Minh nói ra rằng ông đang dùng cách cực đoan như thế để thoát khỏi sự trói buộc của độ tương thích, chẳng phải là đang ép buộc Lục Thu Viễn quay đầu sao?

 

Huống hồ, việc loại bỏ pheromone cần thời gian dài, lại thêm ảnh hưởng từ Lưu Đông Ngạn. Trước khi hoàn toàn loại bỏ được pheromone, chẳng lẽ ông phải để Lục Thu Viễn cùng ông chịu đựng gian khổ sao? Như vậy thì quá ích kỷ.

 

"Thu Viễn, ban đầu tôi định ly hôn với em trước, để em có thời gian bình tĩnh lại. Sau đó chờ khi đã loại bỏ pheromone, cắt đứt hoàn toàn ký hiệu, tôi sẽ quay lại theo đuổi em. Nhưng tôi không ngờ cho đến hôm nay, chúng ta mới thật sự ly hôn. Tôi cũng không ngờ rằng, sau khi bị ảnh hưởng bởi độ tương thích cao, pheromone của tôi lại khó loại bỏ đến vậy."

 

Ông không ngừng cố gắng nhổ tận gốc, nhưng nó lại không ngừng mọc rễ, đâm chồi, lặp đi lặp lại, khiến ông phải mất đến tận mười sáu năm.

 

"Chỉ cần pheromone vẫn còn tồn tại, thì giữa chúng ta mãi mãi sẽ có khúc mắc."

 

Là ông đã không thể cho Lục Thu Viễn cảm giác an toàn. Chỉ cần pheromone vẫn còn, Lục Thu Viễn sẽ mãi sống trong bất an, mãi mãi không thể hoàn toàn tin tưởng Cố Kiềm Minh ông nữa..

 

Ai có thể đảm bảo rằng, sau Lưu Đông Ngạn, sẽ không có thêm một người thứ hai?

 

Cố Kiềm Minh cảm thấy, vận may của mình trong chuyện này luôn là tệ hại nhất.

 

Và bây giờ, mặc dù pheromone của ông đã biến mất, nhưng thứ biến mất cùng với nó, còn có cả cơ hội níu giữ lại Lục Thu Viễn.

 

Thời gian đã trôi qua quá lâu, lâu đến mức Cố Kiềm Minh không còn mặt mũi để nói ra hai chữ "cứu vãn".

 

Hơn nữa, suốt bao năm qua, thái độ của Lục Thu Viễn với ông chưa từng dịu lại, Cố Kiềm Minh nghĩ rằng bản thân mình đã không còn đường lui. Đã vậy, cớ gì trong khoảnh khắc cuối cùng lại còn khiến Lục Thu Viễn phải khó xử?

 

"Thu Viễn, năm xưa có một người bạn bác sĩ nói với tôi: chia tay chưa hẳn là kết thúc. Tôi nghĩ điều anh ấy muốn nói là hãy để cả hai chúng ta bắt đầu một cuộc sống mới." Ông hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi thở ra, như thể buông xuống một gánh nặng trong lòng. "Hôm nay có thể nói hết với em những lời này, tôi thật sự rất vui."

 

Giọng nói của ông mang theo nét mỏi mệt.

 

Lúc Lục Thu Viễn rời đi, Cố Kiềm Minh tiễn ông đến tận cổng khu nhà. Xe của Lục Thu Viễn không đỗ trong hầm mà dừng ở bãi đỗ bên đường.

 

Ở đây, thảm thực vật được chăm chút rất tốt, hương hoa nhài lững lờ lan tỏa trong không khí. Mùa hoa đã đến, có hoa nở, tất nhiên cũng sẽ có hoa tàn, như chính cuộc đời của một con người, không thể tránh khỏi những điều phiền muộn, không thể mọi chuyện đều như ý muốn.

 

Cố Kiềm Minh và Lục Thu Viễn đều đã đi qua nửa đời người, đều thấu hiểu đạo lý này. Cuộc sống và vận mệnh, đôi khi chính là ép người ta cúi đầu, ép người ta lùi bước, ép người ta phải thỏa hiệp.

 

Nhưng ngay vào khoảnh khắc Lục Thu Viễn chuẩn bị mở cửa xe, Cố Kiềm Minh vẫn không kìm được mà hỏi: "Sau này... tôi có thể đến nước W thăm em không?"

 

"......"

 

Cố Kiềm Minh giả vờ lơ đãng, nói dối: "Năm nay công ty có ý định phát triển một số dự án bên đó, có thể tôi sẽ thường xuyên sang đó công tác. Khi đó, tôi có thể gặp em ăn một bữa cơm như bạn bè, được không?"

 

Lục Thu Viễn nhìn ông một cái, khóe mắt cay xè.

 

Cố Kiềm Minh bị ánh nhìn buồn bã ấy làm cho bừng tỉnh, vội vã đổi lời: "Xin lỗi, là tôi quá đà rồi. Trời không còn sớm nữa, đi đường cẩn thận." Giọng ông khàn khàn: "Thu Viễn... bảo trọng."

 

Thật ra, vì mạch máu gắn kết với Cố Viễn Sâm, họ sớm muộn cũng sẽ gặp lại. Nhưng có những thứ đã đi xa thì chính là đi xa. Dù có gặp lại, cũng chỉ là người dưng. Cũng chỉ là kẻ đi về hai lối, không còn chung đường.

 

Lục Thu Viễn cúi đầu lên xe rời khỏi nơi đó.

 

Cố Kiềm Minh đứng tại chỗ rất lâu, rồi mới quay trở lên tầng 27. Lục Thu Viễn vẫn không mang theo thẻ từ mở cửa căn hộ, ông đã từ chối căn nhà ấy, từ chối cả khung cảnh đêm đẹp đẽ nhất mà ông từng yêu thích. Không có gì có thể giữ được bước chân của Lục Thu Viễn, Cố Kiềm Minh bất lực hoàn toàn.

 

Cố Kiềm Minh lặng lẽ dọn dẹp bữa tối chưa được ăn, đổ hết những món ăn nguội lạnh vào thùng rác, rửa sạch từng chiếc bát.

 

Bên ngoài cửa sổ sát đất, đèn đêm rực rỡ, lại là một đêm không ngủ.

 

Cố Kiềm Minh đưa tay dụi mắt, chẳng ngờ lại có cả nước mắt. Ông bật cười tự giễu, rồi đi vào nhà tắm rửa mặt bằng nước lạnh. Vì vội vàng, nước bắn lên tóc và cổ áo vest, khiến ông càng thêm chật vật.

 

Thật sự chật vật đến đáng thương. Ông vô lực che mặt, lặng lẽ khóc.

 

Kim đồng hồ trên bức tường phòng khách lúc này chỉ đúng mười giờ mười phút, 10:10.

 

Giống hệt như một khoảnh khắc toàn tâm toàn ý, vậy mà trái tim Cố Kiềm Minh lại trống rỗng.

 

Ngay lúc ấy, cửa căn hộ lại bị mở ra.

 

Lục Thu Viễn sải bước xông vào, đôi mắt ông đỏ hoe, nước mắt như hạt đậu thi nhau rơi xuống. Ông kéo Cố Kiềm Minh đang tuyệt vọng trốn trong nhà tắm ra ngoài, đối mặt với Cố Kiềm Minh, rồi vụng về lau đi những giọt nước đang lăn dài trên má chính mình.

 

"Em đã đánh rơi cả mười sáu năm tuổi xuân trong cuộc hôn nhân này rồi! Việc ly hôn với em, rất quan trọng." Lục Thu Viễn xem việc ly hôn như một lời tự giải thoát, như một dấu chấm hết cho quá khứ đầy bất hạnh và cuộc hôn nhân cay đắng ấy.

 

Cố Kiềm Minh dĩ nhiên hiểu điều đó.

 

Giọng Lục Thu Viễn khàn đặc, vừa giãi bày, vừa trách móc: "Anh lúc nào cũng vậy, gương mặt cứng nhắc, không biểu cảm. Rõ ràng anh biết em thích anh, rõ ràng anh biết mỗi sáng em đều vụng trộm hôn anh, vậy mà anh vẫn luôn tỏ ra không quan tâm. Em đã dốc hết lòng để sưởi ấm anh, để tìm một chút ấm áp từ anh. Em luôn hy vọng anh sẽ ở bên em nhiều hơn, chăm sóc em nhiều hơn, bớt tăng ca đi một chút. Nhưng em lại không nói được. Lòng tự trọng của em cứ buông xuống rồi lại nhặt lên, nhặt lên rồi lại vứt bỏ. Em lúc nào cũng đang chờ đợi anh, Cố Kiềm Minh, em luôn luôn chờ anh."

 

Nhưng chính bởi những khuyết điểm ấy của Cố Kiềm Minh, Lục Thu Viễn mới yêu anh.

 

Tình yêu đúng là mù quáng đến mức có thể biến cả những thiếu sót và cố chấp của một người thành ưu điểm để mà nâng niu.

 

Cố Kiềm Minh khẽ nói: "Xin lỗi em, Thu Viễn."

 

"Xin lỗi."

 

Ngoài lời xin lỗi, ông chẳng biết nói gì khác.

 

Thế nhưng Lục Thu Viễn lại không muốn nghe lời xin lỗi ấy nữa. Ông nói: "Những gì anh nợ em... thật sự quá nhiều. Giờ thì ly hôn rồi, cuối cùng chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa."

 

Cố Kiềm Minh mắt đỏ hoe, chưa từng cảm thấy đau lòng đến thế. Hóa ra, một câu "không còn liên quan" từ miệng Lục Thu Viễn lại có thể đau đến mức này.

 

Nhưng giây tiếp theo, Lục Thu Viễn mở miệng: "Vậy nên anh có thể bắt đầu theo đuổi em lại từ đầu, trả hết những gì anh từng thiếu. Từng thứ một, anh phải bù lại hết. Nếu anh thật lòng thì hãy đuổi theo em. Còn nếu em thấy anh không xứng, em cũng sẽ từ chối."

 

Cố Kiềm Minh đứng sững, cả gương mặt tràn ngập sửng sốt.

 

"Dĩ nhiên, nếu anh không muốn, cũng tùy anh thôi. Dù sao thì chúng ta đã kết thúc rồi." Lục Thu Viễn xoay người rời đi, nhưng trước khi ra khỏi cửa vẫn tức giận nói thêm: "Nhớ đi khám và điều trị nghiêm túc vào, đừng có suốt ngày mặt nặng mày nhẹ mà làm khó người khác. Anh cũng không còn trẻ gì nữa, nên học cách lý trí một chút đi."

 

"......"

 

"Cố gắng sống lâu một chút, đừng chết sớm quá."

 

Rầm.

 

Cánh cửa bị đóng sầm lại, như một cú đánh bất ngờ giáng thẳng vào tim Cố Kiềm Minh.

 

Trái tim Cố Kiềm Minh đập loạn lên, hai chân mềm nhũn, ông trượt xuống dựa vào tường mà ngồi, như thể toàn thân không còn chút sức lực.

 

Một giây, hai giây. Một phút, hai phút.

 

Ước chừng nửa tiếng sau, Cố Kiềm Minh gọi cho thư ký Thịnh: "Giúp tôi sắp xếp nhập viện, càng nhanh càng tốt."

 

...

 

Đầu tháng Tám tại nước W, cả khu vườn ngập tràn hương thơm của hoa nhài.

 

Người làm vườn mà Lục Thu Viễn thuê đều đặn đến cắt tỉa vườn mỗi tuần một lần. Hôm nay là ngày nghỉ, Lục Thu Viễn dậy từ sớm, tỉ mỉ chăm sóc những chậu hoa nhài trên ban công.

 

Người làm vườn ngạc nhiên: "Tiên sinh, hoa nhài của ngài ngày càng nhiều đấy."

 

"Ừ, đến mức ban công cũng sắp hết chỗ rồi."

 

Lục Thu Viễn dự định sẽ chuyển một số chậu đã lớn ra trồng dưới vườn, chuyện này không thể thiếu sự giúp đỡ của người làm vườn. Để cảm ơn, ông đã trả thêm chút tiền làm ngoài giờ.

 

Người làm vườn rất vui khi có thêm thu nhập: "Thật mong hoa nhài trên ban công của ngài lúc nào cũng nhiều như thế."

 

Lục Thu Viễn bật cười, có phần đau đầu.

 

Chậu hoa nhài ông nhận được hôm qua vẫn chưa chịu nở, cứ như đang cố tình giữ bí mật, hay có khi chỉ là ngạo mạn, cố chấp không chịu tỏa hương để lấy lòng ông. Cái kiểu cố chấp bướng bỉnh đó, giống hệt người đã gửi chậu hoa.

 

"Mày mà còn không nở, lát nữa người ta đến thì sẽ lúng túng đấy." Lục Thu Viễn cười bất lực.

 

Đúng lúc ấy, ông nhận được một cuộc gọi video từ Quý Mạc.

 

Lục Thu Viễn lập tức nhận máy. Quả nhiên, trong màn hình hiện ra là khuôn mặt tròn xoe của Tiểu Dâu Tây mềm mịn đáng yêu. Giờ bé đã có tên rồi, gọi là Cố Noãn.

 

Lục Thu Viễn dịu dàng hỏi: "Tiểu Noãn, có nhớ ông nội không nào?"

 

Cố Noãn nằm trong lòng Quý Mạc, hào hứng nhìn chằm chằm vào màn hình có Lục Thu Viễn, miệng kêu "a a" mấy tiếng, cười khanh khách vô cùng vui vẻ. Quý Mạc liền đặt bé lên giường, rồi nói: "Tiểu Noãn, chúng ta lật người cho ông nội xem nhé."

 

Cố Noãn tròn xoe đôi mắt, quả nhiên "nghe lời" lật người một cách lanh lẹ.

 

Lục Thu Viễn thấy thế vui đến mức không khép được miệng, nỗi nhớ Cố Noãn như dâng lên cuồn cuộn trong lòng.

 

"Ba à, dạo này thằng bé hay ngó đông ngó tây, hình như cái gì cũng muốn nhìn."

 

"Lúc Viễn Sâm được bốn tháng cũng thế, thích nhìn hết bên này đến bên kia." Lục Thu Viễn vừa trêu Cố Noãn qua màn hình vừa hỏi Quý Mạc: "Việc chuẩn bị hôn lễ tiến triển thế nào rồi?"

 

"Anh Viễn Sâm tìm một công ty chuyên tổ chức hôn lễ rồi, con không phải lo gì nhiều." Quý Mạc đã cởi mở hơn rất nhiều, niềm mong đợi dành cho lễ cưới như hiện rõ lên từng đường nét khuôn mặt.

 

Lục Thu Viễn mím môi, thay hai đứa thấy mừng: "Vậy thì tốt. Gần đây Viễn Sâm có bận lắm không?"

 

"Cũng hơi bận ạ. Từ lúc cha bắt đầu nhập viện điều trị, công việc ở công ty đều do anh ấy lo. May mà có thư ký Thịnh với Tiểu Trần tận tâm giúp đỡ nên anh ấy cũng không đến nỗi quá tải. Ba yên tâm đi."

 

Cuối câu chuyện, Quý Mạc hỏi: "Ba, giờ này cha chắc cũng đến rồi phải không?"

 

"Vẫn chưa, hoa cũng chưa nở nữa." Lục Thu Viễn tiện miệng đáp.

 

Quý Mạc liền nhẹ giọng dặn dò: "Bác sĩ chỉ cho ông nghỉ ba ngày thôi, sau đợt này nhất định phải để ông về tiếp tục điều trị."

 

"Ba biết rồi. Hơn nữa Cố Kiềm Minh lớn tuổi thế này rồi, cũng chẳng phải người không biết lo lắng đâu. Tiểu Mạc, kỳ này con đi học lại rồi, đừng vất vả quá. Về thực tập ba sẽ cố sắp xếp sớm cho con."

 

"Con cảm ơn, ba."

 

Vừa dứt lời, chuông cửa căn hộ vang lên.

 

Quý Mạc biết điều ôm lấy Cố Noãn, nói tạm biệt với Lục Thu Viễn rồi ngắt cuộc gọi video.

 

Ngoài cửa là Cố Kiềm Minh, hiếm hoi hôm nay không mặc vest, chỉ đơn giản trong bộ đồ thường ngày.

 

Vì sợ chậu hoa mang tới lại "mất mặt" không nở, ông còn cẩn thận cầm theo một bó hoa nhài đang nở rộ. Đó là bó hoa ông đã đặt trước từ hôm qua qua ứng dụng, còn dặn kỹ: phải là hoa đã nởnhất định phải nở.

 

Lục Thu Viễn đứng trước mặt ông, mùi thơm dịu dàng của hoa nhài lập tức len vào khứu giác.

 

Người đàn ông từng là Alpha giờ đây đã trở thành một Beta, trên người không còn chút pheromone nào. Nhưng so với trước kia lại có phần sáng sủa và dễ gần hơn nhiều.

 

Ông không còn là Alpha của bất kỳ ai nữa. Giờ phút này, ông chỉ là một Beta bình thường đang nỗ lực theo đuổi người mình yêu thương. Không biết kết quả sẽ là thất bại hay thành công, nhưng trong mắt ông ngập tràn ánh sáng dịu dàng và ấm áp.

 

Đó là thứ ánh sáng trước kia chưa từng có. Tựa như được tái sinh, như đang dang tay ôm lấy một cuộc đời mới.

 

Cố Kiềm Minh khẽ mỉm cười với Lục Thu Viễn: "Thu Viễn, buổi sáng tốt lành. Bó hoa nhài này nở rồi."

 

Cho nên, anh đến gặp em rồi đây.

 

--------------

 

lledungg: ÁÁÁ.

 

 Chương truyện được dịch trong hoàn cảnh vô cùng bận rộn vô cùng hối hả, vô cùng đông đúc, vô cùng ồn ào. Nên phát hiện lỗi chấm tui sửa nha. Tks mn

Bình Luận (0)
Comment