Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 114

Lục Trạch An nằm nghỉ trong phòng thì người ra kẻ vào tấp nập.

 

Ai cũng tranh thủ đến nịnh bợ cha cậu, Lục Hành Thư. Nhân lúc Lục Trạch An bị thương, bọn họ như ong vỡ tổ mà kéo đến, khiến cậu nhìn thôi cũng thấy rùng mình. Đến cả phụ huynh mấy đứa bạn tiểu học vốn chẳng bao giờ liên lạc cũng tìm tới thăm, tay xách theo cả giỏ trái cây đắt tiền và mấy hộp đông trùng hạ thảo.

 

Hạ Thần mặt lạnh như tiền tiễn từng người, cuối cùng phiền quá dứt khoát đóng cửa không tiếp khách nữa.

 

Lục Trạch An thì tay trái quấn băng, tay phải cẩn thận bưng đĩa cherry ăn: "Ba à, ba đừng cứ giữ bộ mặt lạnh tanh đó mãi, cười cái coi nào."

 

"Thật ra ba không cười cũng đẹp trai ngời ngời rồi, nam thần đỉnh cấp! Bảo sao  cứ mê ba đến hồn xiêu phách lạc!"

 

"Im miệng."

 

Chạm phải ánh mắt Hạ Thần, Lục Trạch An lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.

 

Hạ Thần xưa nay không thích mấy lời nịnh nọt. Anh đau lòng liếc nhìn cánh tay bị thương của con: "Ba đã bảo con rồi, đừng có lúc nào cũng thích làm anh hùng. Giờ thì nhìn xem, bị thiệt thòi chưa. May mà có Tiêu Thừa và Từ Phong ở đó, không thì con tính sao?"

 

Tết nhất đến nơi rồi mà cũng không để người ta yên lòng.

 

Lục Trạch An không dám cãi, chỉ lẩm bẩm: "Nhưng cũng không thể thấy chết mà không cứu được."

 

Chỉ mới mấy hôm trước thôi, Lục Trạch An đã một mình xử đẹp hai tên lưu manh, đánh cho chúng kêu la thảm thiết.

 

Thế giới này nói nhỏ thì cũng nhỏ thật, cậu vừa mới hỏi Quý Mạc chuyện về Trần Duệ là thế nào, vậy mà lại gặp đúng người ta trong tình cảnh thế này.

 

Gia đình Trần Duệ có một cặp phụ huynh ham tiền hơn mạng, khiến cậu ta dù là đêm giao thừa cận kề vẫn phải cật lực đi làm thêm. Mấy hôm nay tan ca muộn, để tiết kiệm tiền, cậu thường xuyên đi tắt về ký túc xá. Kết quả là hôm nay xui xẻo, đụng ngay phải chuyện này.

 

Cậu ta chỉ là một Omega yếu ớt, không chạy nhanh cũng chẳng đánh nổi ai, lại bị hai tên côn đồ say xỉn bám theo với ý đồ .

 

Trần Duệ hoảng loạn bỏ chạy, vì quá vội nên còn trẹo cả chân, cà nhắc vừa chạy vừa trốn, cả gương mặt ướt đẫm nước mắt. Con hẻm lúc đêm khuya trở nên yên ắng đến rợn người. Khi Trần Duệ gần như tuyệt vọng, cậu đâm sầm vào một người.

 

Trần Duệ theo bản năng níu lấy người đó: "Cứu... cứu tôi với! Có người đang đuổi theo tôi!"

 

Tối nay Lục Trạch An cùng Tiêu Thừa đến tìm Từ Phong uống rượu, quán nằm trong con hẻm này là tiệm của bạn Từ Phong, hiếm khi mở cửa muộn như vậy vì họ. Lục Trạch An có hơi ngà say, đầu óc nặng trĩu, nhân lúc Tiêu Thừa vào nhà vệ sinh, cậu ra ngoài hóng gió, ai ngờ lại bị Trần Duệ đâm trúng ngay ngực.

 

"Trần Duệ?"

 

Dưới ánh đèn đường lờ mờ, một cảnh tượng kịch tính như phim đang diễn ra.

 

Trần Duệ lắp bắp hỏi: "Anh...anh biết tôi sao?"

 

Lục Trạch An thầm nghĩ: Má, đừng nói là biết, tôi còn điều tra cậu đến mười tám đời tổ tiên rồi ấy chứ. Chính cậu là cái thằng hồ ly tinh định quyến rũ Tiêu Thừa nhà tôi đúng không?!

 

Nhưng ngoài mặt, vì say quá nên cậu nói lắp bắp: "T-tất nhiên là biết cậu rồi!"

 

Trần Duệ ngước lên, đôi mắt ngấn lệ trông tội nghiệp vô cùng.

 

Lục Trạch An thấy lòng mềm nhũn, không buông lời cay nghiệt nữa. Tim Lục Trạch An mềm nhũn, thế là thôi, chẳng mắng nổi nữa.

 

Hai tên du côn phía sau thấy Lục Trạch An cũng là một Omega lập tức lấy lại can đảm. Mùi pheromone đào mật thoang thoảng từ người cậu do ảnh hưởng của rượu, khiến hai tên đó càng thêm to gan tính chia nhau mỗi đứa kéo một người.

 

Trần Duệ sợ đến mức hồn bay phách lạc, ngã nhào xuống đất: "Anh... anh mau chạy đi!"

 

Chân cậu đã trật, không thể chạy nổi nữa, nhưng dù thế nào cũng không thể liên lụy đến người khác.

 

Thế mà trong hoàn cảnh như vậy, Trần Duệ vẫn còn nghĩ đến người khác, còn có thể bảo Lục Trạch An chạy trước. ái tính cách nghĩ cho người khác ấy khiến Lục Trạch An bốc hỏa, không thèm quay đầu lại mà quát luôn: "Lo cho mình trước đi!"

 

Trần Duệ: "?"

 

Lục Trạch An chủ động xông lên đối phó với hai tên kia, ra tay gọn gàng dứt khoát. Chưa tới năm phút, hai tên lưu manh đã nằm bẹp dưới đất, r*n r* không ngớt.

 

Cậu phủi bụi trên áo, ngẩng đầu bước đến trước mặt Trần Duệ, định đưa tay kéo cậu dậy.

 

Trần Duệ trợn tròn mắt, cậu chưa từng thấy một Omega nào đánh nhau lợi hại như thế. Giờ phút này, Lục Trạch An trước mắt cậu như thể đang toả ánh sáng rực rỡ, chẳng khác gì anh hùng từ trên trời giáng xuống.

 

"Sao nhìn tôi như ?" Lục Trạch An hỏi.

 

"C-có chút đẹp trai." Trần Duệ lí nhí.

 

"Tôi không đẹp trai thì ai đẹp?" Lục Trạch An gãi đầu, khẽ ho một tiếng. Cậu vừa nhìn thấy chân Trần Duệ có vẻ bị thương, đang định bế cậu lên thì bỗng có tiếng gọi từ đằng xa truyền đến.

 

Là giọng của Tiêu Thừa.

 

Anh lo lắng ra ngoài tìm cậu vì thấy cậu đi lâu chưa quay lại, vừa thấy liền hét lên: "Trạch An."

 

Lúc Lục Trạch An kịp phản ứng lại, thì bản thân đã nằm trong bệnh viện rồi.

 

Cánh tay trái của cậu bị một trong hai tên du côn dùng gậy gỗ đánh mạnh. May mà đang là mùa đông, mặc quần áo dày, chứ không thì không biết còn xảy ra chuyện gì nghiêm trọng hơn.

 

Lục Trạch An nhăn mày vì đau, cắn chặt môi, hít mấy hơi lạnh theo kiểu "nam tử hán không dễ rơi lệ". Chờ bác sĩ xử lý xong, cậu hừ lạnh một tiếng: "Cái thằng khốn đó lại dám đánh lén tôi! Lần sau nó mà ra khỏi đồn cảnh sát, tôi nhất định bẻ gãy tay nó!"

 

Tiêu Thừa vừa nghe thấy hai chữ "lần sau", sắc mặt lập tức trầm xuống: "Cậu còn muốn có lần sau à?"

 

Lục Trạch An chột dạ, lập tức dùng tay phải kéo áo Tiêu Thừa, vội vàng nịnh nọt: "Không có không có, tôi chỉ nói đùa thôi."

 

Tiêu Thừa chẳng vui chút nào: "Tôi đã nói chuyện này với ba cậu rồi, hai người đang trên đường đến bệnh viện."

 

"Cái gì?!" Lục Trạch An gần như hét lên, cằm suýt thì rớt xuống đất, mặt biến sắc: "Nếu ba tôi mà biết tôi lại gây chuyện đánh nhau ngoài đường thì ông ấy giết tôi mất!"

 

Cánh tay gãy chưa đáng sợ, ba cậu Hạ Thần mới thực sự đáng sợ!

 

"Cậu bị thương rồi mà còn định giấu bọn họ?"

 

Lục Trạch An tuyệt vọng dựa người vào giường bệnh, ánh mắt đờ đẫn: "Xong rồi, lần này thật sự tiêu rồi."

 

"Ba tôi chắc chắn sẽ tịch thu chiếc xe của tôi mất." Ở cái thời điểm này mà cậu vẫn còn quan tâm đến chiếc siêu xe sành điệu của mình.

 

Tiêu Thừa im lặng, thầm nghĩ: Hết thuốc chữa.

 

Nhưng ngoài mặt vẫn nhẫn nại an ủi: "Tay cậu như vậy thì có lái xe được đâu, chú Thần có thu xe cũng chẳng để làm gì."

 

Lục Trạch An nhìn trần nhà, giọng đau thương: "Cậu là đồ chuyên mách lẻo, không hiểu được nỗi đau này đâu. Lúc nhỏ cậu đáng yêu như thế, sao lớn lên lại thành ra thế này chứ?"

 

Tiêu Thừa hoàn toàn cạn lời.

 

Còn Trần Duệ ở bên cạnh thì vành mắt đỏ hoe, nước mắt cứ chực trào ra, trông có vẻ là bị dọa sợ không nhẹ. Nhưng Tiêu Thừa cũng chẳng có tâm trí đâu mà để ý đến cậu ta, đến một câu chủ động an ủi cũng không nói.

 

Khổ thân Từ Phong, hết đưa khăn giấy lại dỗ dành an ủi. Cuối cùng, cậu ta đành miễn cưỡng bắt taxi đưa Trần Duệ về nhà trước.

 

Trần Duệ trước khi đi còn không quên quay lại nói lời xin lỗi với Lục Trạch An.

 

Lục Trạch An ngẩng cao đầu, ra vẻ kiêu ngạo: "Không cần cảm ơn, chuyện này là tôi nên làm. Nếu cậu thực sự muốn báo đáp, thì nhớ kỹ cho tôi. Tiêu Thừa là vị hôn phu của tôi là được"

 

Trần Duệ gật đầu lia lịa: "Thật ra Tiêu Thừa đã từ chối tôi từ sớm rồi."

 

Nhưng Lục Trạch An là kiểu người lòng dạ hẹp hòi, cậu biết Tiêu Thừa đã từ chối, nhưng vẫn cố tình nhấn mạnh chuyện đó. Để tránh cho Trần Duệ trong lòng vẫn còn nhớ thương Tiêu Thừa của cậu, chuyện đó cậu tuyệt đối không chấp nhận được."

 

Trong lòng Lục Trạch An, Tiêu Thừa chính là món bánh ngon ai cũng muốn giành.

 

Nhưng nói xong, cậu lại có chút hối hận. Vì Tiêu Thừa không nói một lời, sắc mặt lạnh như tiền.

 

Lục Trạch An ngỡ rằng Tiêu Thừa không thích mình gọi ba chữ "vị hôn phu", trong lòng không khỏi có chút thất vọng: "Tiêu Thừa, cậu đừng cứ mặt nặng mày nhẹ mãi như thế được không?"

 

Tiêu Thừa chỉ "ừ" một tiếng, sắc mặt vẫn chẳng khá hơn là bao.

 

Lục Trạch An hít hít mũi, đang định nói gì đó thì không ngờ Tiêu Thừa lại lên tiếng trước: "Cậu có từng nghĩ đến không? Lỡ như cái gậy đó đập trúng đầu cậu thì sao?"

 

Lục Trạch An thật sự chưa từng nghĩ đến điều đó.

 

"Trạch An, tôi biết cậu lúc nào cũng can đảm, thấy chuyện bất công là xông vào. Nhưng hôm nay tôi ở ngay gần đó, sao cậu không gọi tôi? Nếu tôi đến sớm một chút, cậu đã chẳng bị thương thế này."

 

Giọng Tiêu Thừa đầy trách móc, cũng đầy hối hận. Anh vừa giận cái tính bốc đồng của Lục Trạch An, vừa tự trách bản thân không kịp ngăn cản.

 

Nghe vậy, Lục Trạch An bừng tỉnh, thì ra Tiêu Thừa lo cho cậu đến vậy!

 

Lục Trạch An lập tức như được hồi máu sống lại: "Nhưng cậu đánh nhau dở tệ như vậy, lỡ mà bị bọn họ đánh bị thương thì tôi chẳng phải càng đau lòng hơn sao? Thế thì thà để tôi bị đánh còn hơn!"

 

Thôi xong, Lục Trạch An đúng là kiểu người không biết nói chuyện thì nói ít đi còn đỡ.

 

Tiêu Thừa mặt đen như đáy nồi, càng nghe càng tức: "Ai nói tôi đánh nhau dở?"

 

"Thì từ nhỏ cậu đã chẳng bao giờ đánh lại tôi mà." Lục Trạch An tỏ vẻ ngây thơ, hoàn toàn không hiểu Tiêu Thừa đang giận cái gì.

 

Đúng lúc này, Hạ Thần vừa đến, đi cùng còn có em trai song sinh của Lục Trạch An, Lục Trạch Lâm. Vài câu cuối cùng giữa hai người vừa vặn bị Lục Trạch Lâm nghe thấy hết, cậu chỉ biết bất lực nhìn ông anh trai ngốc nghếch của mình, thầm nghĩ: Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Thừa toàn nhường nhịn anh mà, đồ ngốc.

 

Sau giao thừa, Lục Trạch An biết tin Quý Mạc đã trở về nước C, lập tức gọi điện than vãn kể khổ, nói mình bị thương. Kết quả là Quý Mạc vừa xuống máy bay đã vội vã tới nhà họ Lục thăm cậu. Đi cùng còn có Cố Viễn Sâm, người trước đó đã từng đến thăm Lục Trạch An.

 

Vừa trông thấy ký  sau gáy Quý Mạc, Lục Trạch An lập tức hiện lên vẻ tinh nghịch.

 

Ánh sao trong mắt cậu như bắn tung tóe ra ngoài, làm Quý Mạc bối rối đến đỏ mặt.

 

Lục Trạch An nhanh chóng tìm cớ đuổi Cố Viễn Sâm ra ngoài, rồi lôi Quý Mạc trốn vào trong phòng, kéo tay cậu, ghé sát tai thì thầm đầy thần bí: "Anh Cố nhà cậu nghiêm túc cổ hủ vậy, cậu làm sao dụ ảnh mở lòng thế hả?"

 

"Anh ấy không cổ hủ đâu mà." Quý Mạc lúng túng đáp.

 

"Má ơi, cậu còn gọi là anh ấy nữa cơ á?!" Lục Trạch An nổi cả da gà, giật lùi cả bước. "Hai người đúng là ngọt đến sâu răng luôn rồi! Trong khi Tiêu Thừa dạo này ngày nào cũng đến thăm tôi, mà mặt cứ lạnh như băng ấy."

 

Quý Mạc cảm thấy khó hiểu.

 

Lục Trạch An chống cằm bằng một tay, vẻ mặt u sầu: "Tiêu thừa nói nếu tôi còn đánh nhau linh tinh, cậu ấy sẽ không nói chuyện với tôi suốt một năm trời. Bắt tôi viết cam kết, còn phải thề thốt nữa."

 

Quý Mạc hỏi: "Thế anh An có định giữ lời không?"

 

"...Chắc là có."

 

Quý Mạc nhắc khéo một câu liền khiến cậu tỉnh ngộ: "An ca, rõ ràng là Tiêu Thừa Kỳ đau lòng vì anh bị thương mà."

 

Lục Trạch An như bừng sáng: "Vậy có cách nào để cậu ấy thể hiện rõ ràng hơn chút không?"

 

Quý Mạc nghĩ ngợi một lúc, ghé vào tai cậu thì thầm vài câu.

 

Và thế là, mấy ngày tiếp theo, Lục Trạch An suốt ngày diễn cảnh này nọ.

 

"Tiêu Thừa, tôi chỉ còn một tay, không ăn cơm được đâu!" Thế là Tiêu Thừa Kỳ đành phải đút cơm cho cậu.

 

"Tiêu Thừa, tôi chỉ còn một tay, không gội đầu được~". Thế là Tiêu Thừa Kỳ gội đầu, sấy tóc, còn nhẹ nhàng xoa đầu dỗ cậu.

 

"Tiêu Thừa, tôi đau quá..." Tiêu Thừa liền vẻ mặt đầy lo lắng, hỏi ngay: "Đau chỗ nào?"

 

Lục Trạch Lâm suýt nữa phải đeo tai nghe trong nhà để khỏi bị tra tấn, nhịn không nổi mà lên tiếng: "Anh à, anh diễn hơi quá rồi đấy!"

 

Lục Trạch An âm thầm mắng một câu trong bụng, chẳng thèm để ý tới em trai, tiếp tục diễn trò đáng thương: "Tiêu Thừa Kỳ, tôi... tôi... tôi chỉ còn một tay, không đi được nữa..."

 

Tiêu Thừa liếc cậu một cái: "Chân cậu cũng gãy luôn rồi à?"

 

Lục Trạch An đập trán một cái, biết mình hớ rồi.

 

Tiêu Thừa Kỳ đúng như Quý Mạc nói, hoàn toàn không có sức chống cự trước kiểu làm nũng này của cậu, thậm chí trong lòng còn thấy buồn cười. Nhưng bề ngoài vẫn nghiêm túc, không để lộ nửa nụ cười. Hắn duỗi tay, bế ngang Lục Trạch An lên, phát hiện cậu nhẹ hơn mình tưởng.

 

Tiêu Thừa quả thật giống như Quý Mạc từng nói, không có cách nào chịu nổi kiểu làm nũng của cậu. Thậm chí trong lòng còn thấy buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn cố kìm nén, không để lộ ra một nụ cười nào. Anh vươn tay bế ngang Lục Trạch An lên một cách nhẹ nhàng, nhận ra cậu ấy thật ra rất nhẹ.

 

Lục Trạch An sướng rơn trong bụng, hớn hở nói: "Bế tôi ra vườn đi, tôi muốn tắm nắng một lúc."

 

Cùng lúc đó, Hạ Thần trong nhà đi ngang qua, thấy cảnh này liền chậc lưỡi: "Tiêu Thừa đúng là quá hiền, suốt ngày bị An An dắt mũi. Sau này mà cưới nhau thật, cái nhà này chẳng phải loạn hết sao."

 

Lục Trạch Lâm khẽ vuốt cằm, suy nghĩ gì đó: "Ba à, chưa chắc đâu."

 

Ai dắt mũi ai, thật sự khó nói lắm.

 

Tiêu Thừa bề ngoài trông có vẻ thật thà, nhưng thực chất đã sớm "nắm thóp" được Lục Trạch An rồi.

 

Lục Trạch Lâm mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Thừa cố nhịn cười, trong lòng lại không nhịn được mà thầm mắng trong : "Thằng này càng lớn càng gian. Chắc là vì hồi nhỏ bị anh trai mình bắt nạt quá nhiều nên giờ lớn lên mới quay ra trị ngược lại. Với kiểu tính cách này, nếu là người khác, Lục Trạch Lâm sớm đã đạp bay khỏi cuộc đời anh trai mình rồi. Nhưng tiếc thay, người đó lại là Tiêu Thừa.

 

Là Tiêu Thừa, người mà từ bé đến lớn Lục Trạch An luôn thích nhất.

 

Mà ban đầu, Tiêu Thừa thực ra không ưa gì Lục Trạch An cả, nhưng không biết từ lúc nào, tình cảm ấy dần dần đổi khác.

 

Ngay cả chính Tiêu Thừa cũng không rõ từ khi nào mình bắt đầu thích Lục Trạch An.Có những thứ tình cảm chính là như vậy, theo năm tháng, thấm nhuần từng chút một.

 

Từ khi có ký ức, Tiêu Thừa đã quen biết Lục Trạch An rồi. Hồi cả hai vẫn còn ôm bình sữa, Lục Trạch An đã sớm tuyên bố quyền sở hữu đối với Tiêu Thừa.

 

Và từ lúc cả hai còn ôm bình sữa bú, Lục Trạch An đã tự nhận định rằng Tiêu Thừa là "người của mình".

 

Tất cả chỉ vì ba chữ "đính hôn từ bé".

 

Từ đó về sau, đủ thứ chuyện lần lượt xảy ra. Ví dụ như...

 

Từ sau đó, đủ chuyện lặt vặt đã xảy ra. Ví dụ như năm Tiêu Thừa mới năm tuổi, còn đang học lớp chồi đã bị Lục Trạch An lớp lá ôm chặt trong lòng, hùng hồn tuyên bố với cả đám trẻ con: "Sau này mình với Tiêu Thừa sẽ kết hôn! Các cậu đừng có thích cậu ấy nữa! Cậu ấy là của mình! Ai dám thích cậu ấy là mình đánh đấy!"

 

Cả đám trẻ con đồng loạt lắc đầu: "Không thích nữa đâu!"

 

Cậu nhóc Lục Trạch An nhỏ xíu nhưng bá đạo vô cùng, còn Tiêu Thừa đang bị ôm chặt trong lòng thì nước mắt nước mũi tèm lem, khóc lóc phản bác: "Hu hu hu mình mới không phải của cậu!"

 

Năm Tiêu Thừa tám tuổi, vừa mới vào lớp một của một trường tiểu học trọng điểm, thì lại đụng ngay phải Lục Trạch An, người vì thi trượt mà phải học lại. Khi đó, Tiêu Thừa là học sinh giỏi đứng đầu khối, lại thêm vẻ ngoài dễ thương khiến cậu bé trở nên nổi bật, ngày nào cũng có bạn bè mang bánh quy và sữa đến tặng.

 

Cũng vì vậy mà Lục Trạch An, người học cùng lớp cảm thấy không vừa mắt, liền ép Tiêu Thừa mỗi ngày phải làm bài tập giúp mình, như để tuyên bố chủ quyền bá đạo.

 

Tiêu Thừa vừa khóc vừa viết: "Hu hu hu tớ không muốn làm toán đâu."

 

Nhưng Lục Trạch An vì muốn trốn làm bài, còn bịa đặt đường hoàng: "Đừng khóc nữa, cách giải sầu tốt nhất là làm toán! Toán của anh em làm hết đi, sau này anh sẽ đối xử thật tốt với em!"

 

Nói rồi, Lục Trạch An giơ nắm đấm lên, lớn tiếng tuyên bố: "Đứa nào dám tán tỉnh Tiêu Thừa là anh đánh hết!"

 

Cả đám bạn học nhìn Tiêu Thừa bằng ánh mắt thương cảm, đồng loạt thu lại bánh quy và sữa của mình, chạy trốn như gió: "Tránh xa ra thì hơn."

 

Năm mười bốn tuổi, Tiêu Thừa vẫn chưa cao lên được bao nhiêu, trong khi Lục Trạch An thì đã bắt đầu dậy thì và phổng phao thấy rõ.

 

Có một lần trong kỳ hội thao, Tiêu Thừa bị trẹo chân khi đang chạy bộ. Lục Trạch An lập tức lao như tên bắn đến, chẳng tốn chút sức lực nào mà bế bổng cậu bằng kiểu công chúa, vừa đi vừa hét: "Tránh hết ra cho tôi!"

 

Với tư cách là một Alpha, Tiêu Thừa lập tức hóa đá. Và chính hành động này đã khiến cả quãng đời học trung học của anh gắn liền với năm chữ to đùng in trên trán: "Sở hữu của Lục Trạch An."

 

Những chuyện kiểu như vậy, trong quá trình trưởng thành của Tiêu Thừa căn bản chưa từng gián đoạn.

 

Từ nhỏ đến lớn, Lục Trạch An giống như một tên tiểu bá vương, chiếm lĩnh hoàn toàn thế giới của anh.

 

Chính vì thế, mãi đến năm mười bảy tuổi, Tiêu Thừa mới lần đầu tiên nhận được một bức thư tình đúng nghĩa.

 

Lá thư ấy như phá tan mọi chướng ngại, kỳ tích mà rơi vào tay anh. Là của một Omega có pheromone mùi sữa, nhỏ nhắn đáng yêu. Kiểu người hoàn toàn trái ngược với Lục Trạch An.

 

Lần đầu tiên được tỏ tình, nội tâm Tiêu Thừa vô cùng phức tạp. Anh thật sự không ngờ rằng mình vẫn còn có thể được người ta để ý đến trong khi bị Lục Trạch An kè kè bám riết như vậy. Đồng thời cũng thấy tò mò, Omega này to gan thật.

 

Nhưng ai ngờ đâu, vừa mở phong thư ra, Tiêu Thừa đã đơ người.

 

Vì nội dung bên trong là cậu Omega đó... đã đổi ý rồi.

 

Tiêu Thừa Kỳ: "???"

 

Lúc này đây, Lục Trạch An đã lớn thành một thiếu niên khoác áo trắng, dáng vẻ tuấn tú tiêu sái. Mỗi khi cậu cười lên, nụ cười vừa rạng rỡ vừa dễ mến, như một chiếc lá non đẫm sương dưới ánh mặt trời, tươi mới tự nhiên không chút gượng gạo.

 

Nắm đấm của Lục Trạch An chưa từng giáng lên người Omega, mà thường rơi xuống đầu những Alpha hay Beta bắt nạt Omega. Từng chút từng chút một, trong lòng Tiêu Thừa, "tiểu bá vương" ngày nào đã sớm trở thành một người hùng trong mắt rất nhiều Omega trong trường.

 

Ở đâu có Lục Trạch An, ở đó phần lớn Omega đều sẵn sàng bỏ qua những Alpha hay Beta khô khan vô vị, chạy đến nép vào lòng cậu.

 

Ngay cả Omega mùi sữa kia cũng là như vậy, trái tim đã bị Lục Trạch An chinh phục.

 

Bức thư tình đó không phải viết cho Tiêu Thừa, mà là do Omega mùi sữa kia quá xấu hổ nên nhờ Tiêu Thừa chuyển hộ. Tội nghiệp Tiêu Thừa, vừa thấy người gửi là Omega thì liền ngây thơ mặc định là gửi cho mình.

 

Nhìn tờ giấy trong tay, Tiêu Thừa chẳng hiểu sao bỗng thấy buồn. Anh vò nát lá thư ném thẳng vào thùng rác.

 

Nhưng chỉ một lúc sau, anh lại quay lại nhặt lên, cẩn thận vuốt phẳng rồi bỏ vào ngăn kéo bàn của Lục Trạch An.

 

Cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực chẳng biết từ đâu mà đến.

 

Tên tiểu bá vương từng chỉ biết quấn lấy anh, sao giờ lại bận làm "anh hùng của người khác"? Không mệt à? Rảnh rỗi như vậy thì học hành cho đàng hoàng không tốt hơn sao?

 

Từng ngày từng ngày trôi qua, Tiêu Thừa phát hiện bản thân đúng là... bệnh không nhẹ. Anh không thể quen được với một cuộc sống mà Lục Trạch An không còn xoay quanh mình nữa.

 

Nhưng nghĩ lại, Tiêu Thừa lại băn khoăn thứ tình cảm mà Lục Trạch An dành cho mình rốt cuộc là thích kiểu gì? Là kiểu thích vì "đính hôn từ nhỏ", hay là vì chính bản thân Tiêu Thừa này?

 

Mười bảy tuổi, đầu óc Tiêu Thừa rất thông minh, nhưng riêng chuyện này lại cứ xoay vòng mãi không thoát ra được.

 

Nếu chỉ là thích vì "đính hôn từ nhỏ", Tiêu Thừa cảm thấy thật vô vị. Nếu một ngày nào đó xuất hiện người giỏi hơn mình, liệu Lục Trạch An có tỉnh ngộ, có thay lòng đổi dạ không?

 

Dù sao thì cái gọi là "đính hôn từ nhỏ" vốn dĩ chỉ là một cái mác, sớm muộn gì cũng sẽ tan biến theo thời gian.

 

Tiêu Thừa tự nhận mình rất bình thường. So với Lục Trạch An giống như mặt trời chói sáng, bản thân anh ngoài việc học giỏi ra thì chẳng có chút ánh hào quang nào cả.

 

Vì vậy khi Lục Trạch An quay lại lớp, đặt lon nước ngọt mới mua lên bàn Tiêu Thừa, anh cố ý lớn tiếng nói: "Có người gửi cậu thư tình đấy, ở trong ngăn bàn kìa."

 

Lục Trạch An hơi khựng lại, quay người rút bức thư ra, không do dự ném luôn vào thùng rác.

 

"Đệt, Alpha nào gửi thế? Không biết tôi có vị hôn phu rồi à? Không có chút đạo đức nào sao!" Đôi mắt Lục Trạch An sáng lấp lánh, vừa nói vừa bật cười, sau đó nghiêng người lại gần bàn của Tiêu Thừa: "Tiêu Thừa, thật ra vừa nãy có một đàn em Omega tỏ tình với tôi đấy."

 

"Nhưng tôi thấy chẳng ai bằng cậu cả."

 

Gió thoảng qua, lá ngoài cửa sổ xào xạc rung động.

 

Tiêu Thừa hỏi: "Tôi có gì tốt?"

 

Lục Trạch An nghiêm túc liệt kê: "Cậu không biết đánh nhau, trông ngoan, chịu giúp tôi làm bài tập. Cậu còn uống nước ngọt không ợ hơi, ngủ không xì hơi, từ nhỏ đã trắng trẻo đáng yêu, trong mắt tôi là dễ thương nhất luôn!"

 

Cái gì với cái gì vậy trời...

 

Tiêu Thừa lại hỏi: "Vậy tại sao cậu lại thích tôi?"

 

Lục Trạch An trả lời vô cùng đương nhiên: "Vì tụi mình là đính hôn từ nhỏ thì phải ở bên nhau chứ! Ba cậu không nói à? Ba tớ nói suốt đấy!"

 

Đây không phải câu trả lời mà Tiêu Thừa mong muốn, tệ hết sức.

 

Anh bắt đầu giận dỗi. Có lẽ là do đã quen được Lục Trạch An "nuông chiều" nên mới hơi vô lý, hơi quá quắt.

 

Cũng vì thế, từ năm đó, Tiêu Thừa cố ý giữ khoảng cách với Lục Trạch An. Nhưng khổ nỗi Lục Trạch An lại quá bám người, đuổi thế nào cũng không đi, mặt dày như tường thành ba trăm mét, đến cả một khe nứt cũng không có.

 

Thế là để hai bên có thời gian suy nghĩ chín chắn, Tiêu Thừa biết rõ Lục Trạch An không thể thi đỗ đại học C, vẫn cố tình hù dọa: "Nếu cậu thi đỗ C đại cùng tôi, tôi sẽ quen cậu."

 

Lục Trạch An dựng tai lên: "Quen kiểu nào cơ?"

 

"Là kiểu có thể đánh dấu và sinh con ấy hả?"

 

"...Ừm."

 

"Vậy thì tôi nhất định sẽ đỗ C đại!" Lục Trạch An nhảy chồm lên người Tiêu Thừa, phát hiện giờ anh đã cao hơn mình, liền "chụt chụt" hôn lên hai cái, đỏ bừng cả vành tai. Cậu treo lủng lẳng trên người Tiêu Thừa mà đảm bảo chắc nịch: " nhất định thi đỗ!"

 

Nhưng kết quả lại không như ý muốn.

 

Thi đại học thất bại, Lục Trạch An dứt khoát chọn học lại, tất nhiên cũng có công lớn của Hạ Thần. Với học lực tệ như vậy, học lại một năm thật ra cũng chẳng sao.

 

Nhưng đến năm thứ hai, Lục Trạch An vẫn không đỗ nổi đại học C.

 

Cậu buồn muốn chết, ôm lấy Quý Mạc vừa ôm chai rượu vừa khóc, cuối cùng vẫn là Cố Viễn Sâm gọi Tiêu Thừa đến.

 

Quý Mạc vừa vỗ lưng an ủi vừa khuyên: "An ca, đừng khóc nữa."

 

Lục Trạch An cúi đầu, nức nở nói: "Cái đống kiến thức này nó không vô đầu được! Quý Mạc à, cái kiến thức này nó khó vô thật đấy! Đại học C cái trường chết tiệt gì mà điểm cao như trời, nó đang cản đường tình yêu của tôi!"

 

Cậu đã uống say, bắt đầu nháo loạn ăn vạ, khóc rống gào thét kể khổ như thể trời sập tới nơi.

 

Tiêu Thừa hết cách, đành bước tới gỡ Lục Trạch An từ trên người Quý Mạc xuống. Lục Trạch An vừa nhìn thấy anh, đôi mắt hoe đỏ lập tức long lanh như sao trời, mỗi một giọt lệ rơi đều như mưa đá giáng xuống, đập thẳng vào lòng Tiêu Thừa khiến anh nghẹn cả tim.

 

Ngay sau đó, Lục Trạch An "ợ" một cái đầy kịch tính, mùi rượu nồng nặc khiến Tiêu Thừa suýt nữa nghi ngờ nhân sinh. Chỉ mới ngửi một cái thôi, anh đã muốn say theo.

 

"Cậu ấy uống bao nhiêu vậy?"

 

Quý Mạc chỉ vào mấy cái chai rỗng trên bàn: "Đều là của anh ấy cả đấy."

 

Rồi Quý Mạc do dự nói: "Tiêu Thừa, An ca thật sự rất thích cậu. Nếu cậu không thích anh ấy, vậy thì đừng đối xử với anh ấy như vậy nữa. Với anh ấy mà nói, việc thi đỗ đại học còn khó hơn lên trời."

 

Cậu rõ ràng là biết mà.

 

Cậu cố tình phải không?

 

Trong lòng Quý Mạc đầy lời muốn nói, nhưng chỉ mím môi, nuốt xuống tất cả.

 

Chuyện tình cảm, người ngoài thật sự khó xen vào.

 

Lục Trạch An trong cơn say là người lên tiếng đầu tiên: "Anh không đáng được thích. Tiêu Thừa  không thích anh, vì anh ngu! Anh thi không nổi  đại học C."

 

Quý Mạc vội nói lời nghĩa khí: "An ca! Rất nhiều người cũng thi không đậu C đại mà! Anh không ngu!"

 

Lục Trạch An khóc bù lu bù loa, chẳng còn hình tượng.

 

Tiêu Thừa nhìn Lục Trạch An đang say đến mức lảo đảo trong lòng mình, rồi lại nhìn sang Quý Mạc đầy do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng mở miệng: "Tôi không phải là không thích cậu ấy."

 

Quý Mạc: "?"

 

Cố Viễn Sâm: "......"

 

Tiêu Thừa khẽ thở dài, nhẹ nhàng bế ngang Lục Trạch An lên, giống hệt như năm anh mười bốn tuổi từng bị Lục Trạch An bế lên vậy, nhẹ nhàng, dễ dàng, không chút khó khăn.

 

"Quý Mạc, anh Sâm, An ca làm phiền hai người rồi. Em đưa cậu ấy về trước."

 

Tối hôm đó, Tiêu Thừa đưa Lục Trạch An về nhà mình.

 

Trong nhà đúng lúc không có ai. Anh dìu Lục Trạch An vào phòng ngủ, đặt cậu nằm xuống giường. Lục Trạch An co người lại thành một cục, nước mắt lưng tròng, không rõ là tỉnh táo hay vẫn còn say.

 

Cậu lờ mờ nhìn thấy Tiêu Thừa đang gọi điện cho Hạ Thần, nghiêm túc bịa chuyện nói rằng Lục Trạch An chơi game ở nhà mình đến khuya nên phải ngủ lại, không hề đề cập đến chuyện uống rượu.

 

Tiêu Thừa cúp máy.

 

Lục Trạch An khàn giọng nói: "Tiêu Thừa, tôi không thi đậu đại học C."

 

"Tôi biết, cậu đâu có khả năng đậu được."

 

"Nhưng tôi... tôi đăng ký một trường rất gần đại học C." Lục Trạch An hít mũi, nói tiếp: "Cho dù chúng ta không quen nhau, tôi cũng phải đến gần cậu. Đại học C có nhiều người giỏi quá, tôi sợ cậu sẽ thích người khác, tôi không muốn như vậy. Tôi muốn ngày nào cũng lái chiếc xe thể thao cực ngầu của mình tới tìm cậu, để cả trường đều biết tôi giàu cỡ nào, tiền là chỗ dựa của tôi, không ai có thể cướp cậu khỏi tay tôi được."

 

"Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chẳng được ai thích đâu." Tiêu Thừa là kiểu học bá khô khan, chưa từng có ai theo đuổi anh cả.

 

"Không, tôi cảm thấy cậu rất tuyệt."

 

Vừa nói xong, nước mắt của Lục Trạch An lại thi nhau rơi xuống, như thể cậu là nam chính trong một vở bi kịch, chỉ còn thiếu một luồng ánh sáng sân khấu chiếu thẳng vào người, soi sáng cho màn độc thoại đầy đau thương ấy.

 

Tiêu Thừa im lặng một lúc, rồi ngồi xuống bên giường. Lục Trạch An lập tức nhích lại gần, mặt dày gối đầu lên đùi Tiêu Thừa: "Cho  dựa một chút."

 

Tiêu Thừa theo phản xạ xoa đầu cậu, nhận ra gò má của Trạch An vì rượu mà nóng bừng.

 

Cũng rất mềm mại.

 

"Trạch An, rốt cuộc em thích anh kiểu gì? Một năm nay xa nhau, em đã nghĩ kỹ chưa?"

 

Lục Trạch An ngẩn người: "Hả?"

 

Tiêu Thừa hơi nhíu mày: "Anh không thích cái gọi là 'hôn ước từ nhỏ' lắm. Bỏ qua chuyện đó, em thật sự thích anh sao, hay chỉ là một thói quen thôi?"

 

"Thói quen?" Trạch An ngơ ngác hỏi lại.

 

Tiêu Thừa nhẹ giọng: "Chẳng lẽ từ năm sáu tuổi, em đã biết thích là gì rồi sao?"

 

"Biết chứ."

 

Lục Trạch An chớp chớp mắt, rồi khẽ nghiêng đầu, ánh mắt vô tình liếc xuống vùng nhạy cảm của Tiêu Thừa. Mặt cậu đỏ bừng, trong lòng lẩm bẩm: To thật đấy... Cậu nuốt nước bọt, vội quay mặt đi nơi khác, lí nhí: "Thích là muốn được ở bên anh. Cho dù không có hôn ước thì em..." cậu ngừng lại một chút: "Nếu không có hôn ước, em sẽ nhờ ba nghĩ cách để hai nhà đính hôn. Giống như anh Viễn Sâm với anh Quý Mạc ấy, dù chết cũng không rời xa."

 

Khóe mắt vẫn đỏ hoe, cậu nghẹn ngào nói: "Dù sao thì em cũng thích anh nhất mà, siêu cấp luôn. Sao anh cứ để tâm đến chuyện hôn ước hoài vậy? Không có hôn ước thì em... em không được nói thích anh nữa sao?"

 

Nói xong, cậu nấc lên một cái. Người được mệnh danh là "tiểu bá vương" Lục Trạch An, giờ đây lại rưng rưng nước mắt, mềm yếu như cánh hoa lê giữa mưa xuân.

 

Tiêu Thừa cũng coi như được khai sáng. Thì ra, là do anh quá nhỏ nhen.

 

Chỉ vì một câu "hôn ước từ nhỏ" mà Tiêu Thừa đã buồn bực suốt một thời gian dài. May mắn thay, Lục Trạch An lại là người luôn thẳng thắn, nồng nhiệt, và không ngừng tiến về phía anh.

 

So với tình cảm rõ ràng và mạnh mẽ của Trạch An, Tiêu Thừa cảm thấy tình cảm của chính mình quá rụt rè, chẳng ra làm sao cả.

 

Thế nên, đêm rất dài, Tiêu Thừa nhìn vào ánh mắt đầy yêu thương của Trạch An, không hề né tránh, cúi đầu hôn lên cậu.

 

Đầu tiên là trán, sau đó là má, cuối cùng là đôi môi mềm mại của Lục Trạch An.

 

Nụ hôn dần trở nên say đắm đến mức khiến người ta lạc lối. Lục Trạch An mang theo hương vị đào mật xen lẫn men rượu. Tiêu Thừa chỉ khẽ cắn một cái, đã lập tức chìm đắm ngất ngây vào trong đó.

 

Anh khẽ hỏi: "Em say như vậy, ngày mai có còn nhớ không?"

 

Lúc này, hai người đã chui vào trong chăn. Lục Trạch An bị hôn đến choáng váng, ngơ ngác đáp: "Nhớ cái gì cơ?"

 

Tiêu Thừa nói: "Nhớ anh đã hôn em, nhớ anh đã nói anh thích em."

 

"Anh chưa nói mà."

 

"Anh thích em."

 

Lục Trạch An vẫn còn mơ màng, dụi dụi mắt.

 

"Trạch An, anh thích em."

 

Lục Trạch An bật cười hạnh phúc, cậu không muốn quên, chuyện quan trọng như thế, sao có thể quên được?

 

"Dù có đánh chết em, em cũng không quên đâu. Chuyện tốt như vậy, phải nhớ đến tám đời sau mới được."

 

Tiêu Thừa cũng bật cười, trở mình đè lên thân thể ngốc nghếch của Trạch An, hôn nhẹ lên sau gáy cậu. Hành động ấy khiến Lục Trạch An khẽ run lên.

 

Anh bị pheromone của Trạch An dụ dỗ, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế lý trí, chỉ dùng tay để giải quyết rắc rối khó nói của cả hai.

 

Cũng may trước khi ra ngoài, Lục Trạch An đã uống thuốc ức chế, nếu không thì đêm nay hai người chắc chắn sẽ vượt quá giới hạn rồi.

 

Tiếc rằng sáng hôm sau Lục Trạch An ngủ dậy đầu óc đã trống rỗng.

 

Những nụ hôn, những lời tỏ tình, những xúc cảm ngọt ngào đêm qua, cậu quên sạch sành sanh.

 

Thậm chí, Lục Trạch An còn ngơ ngác hỏi: "Tiêu Thừa, không phải em đang uống rượu với Quý Mạc sao? Sao lại ngủ dậy ở nhà anh? Trời đất ơi, giường anh hôi quá đi mất, toàn mùi rượu... ủa sao còn có cả mùi... mùi hôi hôi thế này? Tiêu Thừa, anh phải chú ý vệ sinh cá nhân đó nha!"

 

"Sao trên giường còn có giấy vệ sinh nữa? Trời ơi, anh thật là không sạch sẽ gì hết!"

 

"Không đúng, sao em lại ngủ trên giường anh chứ?"

 

Gương mặt Tiêu Thừa từ từ hiện lên một dấu chấm hỏi. Những lời tỏ tình đêm qua... chắc anh không đủ dũng khí để nói lại lần thứ hai đâu.

 

Lục Trạch An vẫn không chịu buông tha: "Vậy rốt cuộc tối qua chúng ta đã làm gì hả?"

 

Tiêu Thừa là người thù dai, vẫn còn nhớ mấy lời "không sạch sẽ" ban nãy của Trạch An:
"Không làm gì cả."

 

"Vậy sao em lại ngủ trên giường anh?" Lục Trạch An đập tay một cái, nghi hoặc với giấc mơ mơ hồ ban nãy, thử thăm dò: "Chẳng lẽ... chẳng lẽ chúng ta đang yêu nhau rồi?"

 

"Không có." Tiêu Thừa lạnh lùng đáp: "Người không giữ vệ sinh, không xứng có người yêu."

 

Quả thực, độ rộng lượng của Tiêu Thừa có lẽ chỉ bằng một lỗ kim.

 

Vì thế lời tỏ tình thứ hai của Tiêu Thừa có lẽ là vào chính ngày họ kết hôn.

 

Đó là một làn gió ấm giữa mùa đông dịu dàng thổi đến. Trong giây phút thề nguyện nơi lễ đường, Tiêu Thừa hai mươi bảy tuổi, Lục Trạch An hai mươi tám tuổi, trong bụng còn đang mang thai được ba tháng.

 

Cố Noãn lúc này đã bốn tuổi, ôm bó hoa lớn theo sau hai người, hí hửng làm phù hoa bé.

 

Tiêu Thừa nhìn Lục Trạch An đang xúc động tới mức muốn khóc, nhẹ giọng nói: "Anh yêu em."

 

Lục Trạch An ôm lấy mặt anh, hôn chụt một cái thật to: "Em cũng yêu anh, yêu anh nhất nhất nhất nhất nhất trên đời!"

 

-------------

 

lledungg: hời ơiiiiiiiii

Bình Luận (0)
Comment