Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 115

Khi Cố Noãn ba tuổi, đó là lần đầu tiên bé được gặp Hàn Sâm một cách chính thức.

 

Người đàn ông có vết sẹo trên mặt ấy khiến Cố Noãn sợ đến mức trốn ra sau lưng Quý Mạc, đôi mắt to tròn tràn đầy tò mò mà dè chừng nhìn về phía Hàn Sâm.

 

"Chú đã một năm rồi không quay lại nước C, thằng bé không còn nhớ chú nữa." Quý Mạc vừa xoa đầu Cố Noãn, cậu nhóc như cái đuôi nhỏ lúc nào cũng dính lấy mình, vừa dịu giọng nói: "Tiểu Noãn, lại đây chào người lớn nào."

 

Cố Noãn chu môi tỏ vẻ ấm ức.

 

"Không phải ba đã dạy con rồi sao?" Quý Mạc kiên nhẫn dỗ dành.

 

Nhưng Cố Noãn vẫn lắc đầu, rụt rè nép sau ghế sofa. Sau đó, bé chạy đi như chú thỏ nhỏ, rời khỏi phòng khách. Dì Lý người chăm bé lập tức theo sau, lo bé bị vấp ngã.

 

Hàn Sâm thấy vậy, bật cười: "Lá gan nhỏ quá, không giống cháu hồi nhỏ lắm, nhưng mặt mũi thì giống cháu đấy."

 

Quý Mạc xấu hổ đáp: "Bình thường không như vậy đâu, chắc là vì còn chưa quen với chú. Đợi thằng bé lớn thêm chút, cháu sẽ dẫn nó sang nước H thăm chú thường xuyên."

 

"Bên chú toàn là mấy chuyện làm ăn trong bóng tối, cháu mà đưa trẻ con theo thì thôi, càng ít càng tốt." Hàn Sâm nhấp một ngụm trà: "Lần này chú về nước C có chút việc cần xử lý, tiện thể ghé thăm cháu luôn."

 

Nhưng mà đã ghé thăm thì thôi, đằng này Hàn Sâm còn mang theo cả đống quà, toàn là đồ chơi trẻ con.

 

Nói trắng ra là trong lòng vẫn canh cánh nhớ tới Cố Noãn.

 

Chỉ có điều, nhà họ Cố đâu thiếu đồ chơi. Cố Viễn Sâm cưng chiều con trai tới mức suýt nữa đã cho xây nguyên một khu vui chơi tại gia, may là bị Quý Mạc cản lại.

 

Hàn Sâm nhìn quanh một lượt, phát hiện khắp phòng khách đều có dấu vết của trẻ nhỏ, chỗ nào cũng thấy đồ chơi.

 

"Dạo này thế nào? Trường học có bận không?" Hàn Sâm hỏi Quý Mạc.

 

So với trước kia, tính tình của Quý Mạc đã dịu dàng hơn rất nhiều, không còn giống một con nhím lúc nào cũng xù lông nữa. Những ngày tháng sống trong vòng tay gia đình đã dần giúp cậu gỡ bỏ lớp phòng bị trên người.

 

"Cũng tạm ổn ạ. Đợi học xong cao học, cháu sẽ vào viện nghiên cứu làm chính thức." Nói rồi, Quý Mạc hỏi: "Chú Sâm, khi nào chú về lại nước H ạ?"

 

"Ngày mai."

 

"Vậy tối nay chú ở lại ăn cơm đi ạ. Hình như cũng lâu rồi chúng ta chưa cùng ăn một bữa."

 

Không ngờ Hàn Sâm lại không từ chối. Trước đây ông vốn không thích ở lại dùng bữa ở nhà họ Cố.

 

Dì Trương biết tin ông tới chơi, đặc biệt chuẩn bị một bàn đồ ăn thịnh soạn. Biết ông thích hải sản, bà còn cất công đến khu chợ hải sản khá xa để mua về.

 

Cố Viễn Sâm nghe tin Hàn Sâm ghé nhà, nên cũng tranh thủ tan làm sớm để về.

 

Vừa bước vào cửa, Cố Noãn đã lẫm chẫm chạy tới, giọng non nớt ngọt lịm: "Cha ơi...i...i...i~~"

 

"Ơi, bảo bối của cha đây rồi!" Cố Viễn Sâm lập tức bế bổng con trai lên, ôm vào lòng hôn một cái lên trán. Cố Noãn bị chọc cười khanh khách, cứ bám dính lấy cha không chịu xuống.

 

Cố Viễn Sâm bế con đi đến trước mặt Hàn Sâm: "Chú Sâm, lâu rồi không gặp."

 

Hàn Sâm gật đầu: "Đúng là lâu thật."

 

Cố Noãn nằm trong lòng cha rụt rè liếc nhìn Hàn Sâm một cái.

 

Hàn Sâm cũng nghiêng đầu nhìn bé, cố gắng làm cho ánh mắt mình trông hiền hòa hơn một chút. Nhưng Cố Noãn chẳng nể mặt chút nào, lập tức vùi mặt vào vai Cố Viễn Sâm trốn thật kỹ.

 

Có lẽ là vì vết sẹo trên mặt Hàn Sâm khiến bé sợ.

 

Điều đó khiến Hàn Sâm hơi lúng túng. Ông cũng không muốn dọa trẻ con, nên cố gắng tránh giao tiếp bằng mắt với Cố Noãn. Nhưng chẳng hiểu sao thằng bé vừa sợ ông, lại cứ thỉnh thoảng len lén nhìn ông, làm Hàn Sâm đứng cũng dở, ngồi cũng không xong, né tránh cũng kỳ, không né lại càng kỳ hơn.

 

Bữa cơm tối ăn khá vui vẻ. Hàn Sâm uống một chút rượu, Quý Mạc nhân tiện sắp xếp sẵn cho ông một phòng ngủ.

 

Đúng lúc bên ngoài đổ một trận mưa lớn, Hàn Sâm hơi ngà ngà, không tiện rời đi đành nghỉ lại.

 

Buổi tối, Cố Viễn Sâm vào thư phòng xử lý công việc, Quý Mạc và Hàn Sâm ngồi ở sofa trò chuyện.

 

Cố Noãn ôm một con thỏ nhồi bông, ngoan ngoãn dựa vào bên cạnh ba, lắng nghe ba nói chuyện. Dì Lý trước khi tan ca đã pha cho bé một ly sữa nóng. Cố Noãn cầm cốc uống nước chuyên dụng của mình, chầm chậm hút từng ngụm, uống xong còn giơ cốc lên lắc lắc với Quý Mạc: "Ba ơi, con uống hết rồi nè."

 

"Giỏi quá." Quý Mạc bế bé lên, chuẩn bị dỗ ngủ.

 

Nhưng Cố Noãn cứ lắc đầu liên tục: "Không ngủ đâu, ba ơi, không ngủ đâu. Con phải đợi cha làm xong, rồi con với cha cùng xây lâu đài cơ."

 

Tối qua Cố Viễn Sâm đã hứa với bé là sẽ chơi xếp hình cùng nhau, xây một tòa lâu đài. Ai ngờ hôm nay lại bị công việc trì hoãn, giờ phút này anh vẫn đang tăng ca trong thư phòng.

 

"Ba ơi, con muốn xây lâu đài." Cố Noãn lí nhí, giọng lộ rõ vẻ ấm ức, bé đã mong ngóng cả ngày rồi.

 

Quý Mạc xoa đầu Cố Noãn dịu dàng: "Ngày mai được không con? Hôm nay cha còn chút việc."

 

Chưa kịp nói hết câu, Hàn Sâm đã cắt lời: "Không sao đâu, nghe theo ý trẻ con đi."

 

"Chú Sâm..."

 

Hàn Sâm như sực nhớ điều gì, cười khẽ: "Còn nhớ hồi nhỏ không? Có lần chú hứa đưa cháu đi câu cá, kết quả là thất hứa. Mẹ cháu nói cháu trùm chăn khóc cả buổi, dỗ mãi không nín."

 

Quý Mạc thì lại không nhớ rõ, có lẽ lúc đó còn quá nhỏ, hoặc có thể là ký ức sau này ở nhà họ Quý đã che lấp mất đoạn quá khứ đó rồi.

 

Nhưng Hàn Sâm lại nhớ rõ mồn một: "Hôm sau chú đến tìm, cháu không thèm nhìn chú lấy một cái. Mới mấy tuổi đầu mà đã giận đến mức ấy."

 

Quý Mạc nghe xong cũng thấy tò mò, đến cả Cố Noãn trong lòng cậu cũng tròn xoe mắt lắng nghe.

 

"Sau đó, cháu đoán xem chú dỗ cháu thế nào?"

 

Quý Mạc lắc đầu, Cố Noãn cũng lắc đầu theo.

 

Hàn Sâm bật cười: "Chú mua cho cháu một thùng kem thật to, một tay ôm thùng, một tay dắt cháu đi. Cháu vừa đi vừa ăn, ăn đến nỗi đau bụng tiêu chảy, khiến dì Tuệ Tưu mắng chú một trận tơi bời. Chú hối hận lắm, lúc đó sợ cháu có chuyện, toát cả mồ hôi lạnh."

 

Cố Noãn bĩu môi, không biết "kem" là gì. Mới ba tuổi, Quý Mạc còn chưa cho bé ăn mấy thứ ấy.

 

Hàn Sâm khẽ thở dài: "Hồi đó chú chẳng biết cách chăm con nít, cứ giúp càng giúp càng rối, toàn làm phiền Tuệ Tưu. Giờ nghĩ lại, có khi bà ấy không chấp nhận chú cũng vì chú quá vụng về cũng nên. Dạo gần đây chú cứ hay nghĩ về bà ấy, về mấy việc mình từng làm sai, những việc từng giúp chẳng tới nơi tới chốn."

 

Ông khựng lại một chút, rồi nói với Quý Mạc: "May mà con đã bình an lớn lên."

 

Con còn có được một cuộc sống hạnh phúc, những khổ đau trong quá khứ cũng sẽ không quay lại nữa.

 

May mắn, thật sự may mắn.

 

Hàn Sâm tận mắt chứng kiến niềm hạnh phúc của Quý Mạc, trong lòng cảm thấy hành trình đời mình không đến nỗi phụ lòng Tuệ Tưu.

 

Ngoài cửa sổ, cơn mưa rơi dày đặc, tiếng mưa rì rào không dứt. Dù đang ngồi, dáng người của Hàn Sâm vẫn thẳng tắp, toát ra vẻ cứng cỏi và trầm lặng.

 

Quý Mạc đặt Cố Noãn xuống giường nhỏ, rồi bước đến nắm lấy tay ông: "Chú Sâm, chúng ta đều phải bước tiếp về phía trước. Mẹ cháu cũng hy vọng chú có thể bước tiếp."

 

Hàn Sâm khẽ lắc đầu: "Tiểu Mạc, không phải ai cũng muốn bước tiếp đâu." Ông nhìn ra màn mưa ngoài kia, giọng nhẹ mà sâu lắng: "Chú sợ nếu mình đi quá xa, sẽ quên mất cô ấy."

 

Vì thế, ông dừng lại nơi ký ức. Bao nhiêu năm qua, xiềng xích vẫn trói buộc ông.

 

Giữa ông và Tuệ Tưu, suy cho cùng cũng chỉ là một đoạn tương phùng ngắn ngủi. Không duyên, không phận, càng không danh phận. Hàn Sâm không biết nếu một ngày ông thật sự "đi tiếp", thì đoạn tình cảm không có sợi dây ràng buộc ấy liệu còn có thể tồn tại trong lòng ông không.

 

Ông không muốn buông tay với Tuệ Tưu, buông tay mới là dày vò. Chỉ cần nhớ, chỉ cần nghĩ đến cô ấy thế là đủ.

 

"Giá như chú có thể gặp cô ấy sớm hơn một chút thì tốt biết mấy." Hàn Sâm mỉm cười, rồi lại tự phủ định: "Nhưng mà nếu vậy... thì sẽ không có con."

 

Quý Mạc cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay của ông.

 

Hàn Sâm nói: "Tiểu Mạc, chú vẫn luôn xem con như con ruột của mình, bất kể chúng ta có quan hệ máu mủ hay không."

 

Có lẽ đêm nay ông đã uống hơi nhiều, nên mới thốt ra những lời quá đỗi hoài niệm, lại có phần mặt dày như thế.

 

Thế nhưng, lòng Quý Mạc lại khẽ run lên. Dưới ánh đèn, đôi mày mắt của cậu có vài phần giống Tuệ Tưu, lại cũng chẳng giống hẳn. Nhưng cậu là con của Tuệ Tưu, vì vậy Hàn Sâm mới vẫn luôn ở bên cạnh cậu.

 

"Chú Sâm, cháu..."

 

Lời còn chưa kịp nói hết, thì bên cạnh Cố Noãn bỗng bật khóc.

 

Bé bị bỏ rơi quá lâu, nằm rạp trên thảm, co mình thành một cục nhỏ: "Cha không chơi với Tiểu Noãn nữa rồi..."

 

Thật đúng là một bé con mít ướt.

 

Hàn Sâm đưa tay ra định bế Cố Noãn lên, nhưng lại sợ dọa bé nên đành dừng lại giữa chừng.

 

Vẫn là Quý Mạc dỗ dành: "Vậy để ba chơi xếp lâu đài với con nhé?"

 

Cố Noãn gật đầu.

 

Hàn Sâm nhìn đồng hồ, mới bảy giờ.

 

Quý Mạc đem đồ chơi xếp hình của Cố Noãn đặt lên bàn trà, còn Hàn Sâm thì ngồi bên cạnh nhìn hai cha con xây lâu đài. Ông vốn không giỏi chơi cùng trẻ con, chỉ có thể yên lặng ngồi xem.

 

Không ngờ Quý Mạc lại bị một cú điện thoại cản lại, là bạn cùng nhóm ở trường gọi tới, Quý Mạc đành phải rời đi tạm thời để giải quyết công việc trong điện thoại.

 

Cậu bảo Cố Noãn chờ mình một lát, Cố Noãn ngoan ngoãn gật đầu, rồi cúi đầu tiếp tục tự mình lắp ghép gạch nhựa.

 

Hàn Sâm cũng nói với Quý Mạc: "Yên tâm, chú sẽ trông chừng nó."

 

Thế nhưng tay của một đứa trẻ ba tuổi vốn còn vụng về, làm thế nào cũng không khéo léo được như người lớn. Bé cố gắng lắp mãi mà không xong, thất bại hết lần này đến lần khác. Cuối cùng đôi mắt hoe đỏ, bé ngẩng đầu nhìn Hàn Sâm một cái đầy tủi thân, rồi lại rụt rè cúi đầu xuống.

 

Hàn Sâm mềm lòng, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy con?"

 

Cố Noãn lấy từ trong túi ra một chú gấu nhỏ chỉ bằng ngón tay cái: "Con không biết xây lâu đài, hôm nay gấu con không có chỗ ngủ, nó sẽ khóc mất."

 

Hàn Sâm không biết dỗ thế nào, đành dùng hành động thực tế để an ủi. Việc dùng gạch nhựa lắp một tòa lâu đài nhỏ cho trẻ con không khó, ông chỉ cần vài phút đã hoàn thành xong, khiến Cố Noãn tròn mắt ngạc nhiên nhìn.

 

Sau đó, bé lặng lẽ nhìn lâu đài một lúc lâu, khe khẽ nói: "Đây là lâu đài nhỏ, rất nhỏ..."

 

Nghe vậy, Hàn Sâm liền đứng dậy lấy hộp đồ chơi trẻ em ông từng mua. Bên trong là bộ lắp ráp lâu đài to hơn và phong phú hơn nhiều đặt trước mặt Cố Noãn, thử hỏi: "Muốn chơi không?"

 

Cố Noãn bất ngờ đến mức che miệng, gật đầu lia lịa.

 

Hàn Sâm khẽ cười, vết sẹo trên mặt cũng chuyển động: "Để ông mở ra cho con."

 

Cố Noãn ngồi bệt xuống thảm, ngửa đầu trông ngóng món đồ chơi mới.

 

Hàn Sâm nhìn gương mặt mềm mại, phúng phính của bé, trong lòng lại bất giác nhớ đến Quý Mạc thuở nhỏ. Trong khoảnh khắc ấy, nụ cười trên gương mặt ông không còn xa lạ nữa. Ông bày bộ xếp hình mới ra trước mặt Cố Noãn, kiên nhẫn hướng dẫn bé cách chơi.

 

Sự thật chứng minh, con trai của Cố Viễn Sâm và Quý Mạc, chẳng thể ngốc được.

 

Chưa đầy nửa tiếng, Cố Noãn đã tự mình lắp xong một tòa "lâu đài" mới. Đồng thời bé cũng bắt đầu thấy buồn ngủ, vừa dụi mắt vừa ngả người vào cánh tay Hàn Sâm, như thể đã chẳng còn sợ ông nữa.

 

"Buồn ngủ rồi à?"

 

"Ưm..."

 

Hàn Sâm nhẹ nhàng bế bé lên, định đưa bé ra ghế sofa nằm trước. Thế nhưng Cố Noãn có một thói quen ngủ kỳ lạ: phải có người ôm và dỗ một lúc mới ngủ được. Bé nắm chặt lấy ống tay áo của Hàn Sâm, nhất quyết không chịu đi, cứ thế rúc vào lòng ông.

 

"Tiểu Noãn?" Hàn Sâm gọi tên bé.

 

Cố Noãn lí nhí đáp: "Muốn được bế."

 

Hàn Sâm hết cách, đành bế bé lên. Một người đàn ông trung niên cao lớn, giờ bị một đứa trẻ ba tuổi chỉ huy: "Hát ru cơ."

 

Hàn Sâm: "..."

 

Cố Noãn hít hít mũi, sắp khóc đến nơi.

 

Hàn Sâm nói: "Ông không biết hát, kể chuyện cho con nghe được không?"

 

Cố Noãn lập tức không khóc nữa, nói: "Muốn nghe chuyện thỏ con."

 

Thế là Hàn Sâm bịa ra một câu chuyện ngay tại chỗ. Cố Noãn nghe được một nửa đã ngáp dài, tay vẫn nắm chặt vạt áo Hàn Sâm, chẳng bao lâu sau đã ngủ say. Hàng mi dài nhẹ run, như thể bé đã rơi vào thế giới cổ tích trong mơ.

 

Ở đó chỉ có yêu thương và hạnh phúc, không có cơn ác mộng nào chen chân được.

 

Mà nếu có, Hàn Sâm cũng sẽ giúp bé xua tan tất cả.

 

Cố Noãn ngủ một giấc ngon lành, mãi đến sáng hôm sau mới tự nhiên tỉnh lại.

 

Bé chạy chân trần khắp nhà, Cố Viễn Sâm phải đuổi theo xỏ vớ, mang giày cho bé, vừa làm vừa dạy dỗ nghiêm túc: "Việc đầu tiên sau khi ngủ dậy là gì?"

 

"Đánh răng ạ!"

 

"Là đi mang giày, nếu không dễ bị té lắm." Cố Viễn Sâm khẽ gõ nhẹ mũi bé: "Đi nào, cùng đi đánh răng rửa mặt, rồi ăn sáng nhé!"

 

"Cha ơi, ba đâu rồi~"

 

"Ở dưới lầu."

 

Cố Noãn chớp chớp mắt, ghé sát tai Cố Viễn Sâm thì thầm một câu gì đó.

 

Cố Viễn Sâm hơi sửng sốt, nghiêng đầu nhìn bé: "Ai dạy con thế?"

 

"Ba dạy con đó."

 

"Vậy con đã gọi chưa?"

 

Cố Noãn ngoan ngoãn lắc đầu.

 

Cố Viễn Sâm nhìn đồng hồ, đến cả thời gian đánh răng cho con cũng chẳng còn. Anh vội vàng bế Cố Noãn ra khỏi phòng, xuống lầu.

 

Dưới nhà, Hàn Sâm đang chuẩn bị rời đi, Quý Mạc định nói gì đó với ông thì bị Cố Viễn Sâm cắt ngang. Anh đặt Cố Noãn vẫn còn mặc bộ đồ ngủ in dâu tây xuống đất, nhẹ nhàng chạm vào vai con: "Mau đi đi."

 

Quý Mạc và Hàn Sâm đều ngơ ngác, không hiểu cha con họ đang toan tính gì.

 

Chỉ thấy Cố Noãn bước đến trước mặt Hàn Sâm, kéo kéo ống quần ông: "Cảm ơn ông ngoại đã chơi xếp lâu đài với con."

 

Hàn Sâm khựng lại, cứ tưởng mình nghe nhầm.

 

Ông hỏi: "Con vừa gọi ta là gì?"

 

Cố Noãn ngẩng đầu, cười ngọt ngào: "Ông ngoạiii~"

 

Hàn Sâm không biết phải nói gì, khóe mắt thoáng đỏ.

 

Nào ngờ Cố Noãn lại nói tiếp: "Lần sau ông ngoại lại đến chơi với Tiểu Noãn nhé, Tiểu Noãn có nhiều đồ chơi lắm, chơi cùng nhau ạ." Cậu bé ngượng ngùng ôm lấy chân Hàn Sâm, dụi dụi một cái, rồi lại chạy về nhào vào lòng Cố Viễn Sâm, vẫy tay: "Tạm biệt, Tiểu Noãn phải đi đánh răng rửa mặt rồi ạ!"

 

Hàn Sâm đứng yên tại chỗ, bỗng thấy không nỡ rời đi.

 

Một tiếng "ông ngoại" kia như thể đưa ông bước vào một gia đình, một sợi dây gắn kết bền chặt.

 

Không còn là người vô gia cư, không còn đơn độc, cũng không còn là mối quan hệ sẽ tan vỡ bất ngờ.

 

Sau trận mưa đêm qua, những đóa sơn chi ngoài sân trước biệt thự nở rộ, vẫn còn đọng sương sớm.

 

Hàn Sâm bước ra cửa, xe đón đã chờ sẵn.

 

Ông ngoái đầu lại, nói với Quý Mạc: "Vào nhà đi, lần sau ta lại đến thăm con." Ngừng một chút, ông bổ sung: "Và cả Tiểu Noãn nữa."

 

Quý Mạc mím môi cười: "Con cũng sẽ sang nước H thăm cha, dẫn cả Tiểu Noãn theo."

 

Hàn Sâm khẽ gật đầu, bỗng thấy Quý Mạc tiến lại, nhẹ nhàng ôm lấy ông một cái.

 

Giọng Quý Mạc như làn gió nhẹ, mang theo mùi cỏ non sau mưa: "Lần sau gặp lại, cha à."

Bình Luận (0)
Comment