Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 116

Kỳ ph*t t*nh đầu tiên sau khi tuyến thể của Quý Mạc hồi phục đến một cách hoàn toàn bất ngờ, thậm chí còn sớm hơn dự kiến ba ngày. Pheromone không bị ức chế tựa như lũ lớn vỡ đê tràn ngập toàn bộ biệt thự.

 

Sau một thời gian dài sống cùng Cố Viễn Sâm, người có độ tương thích lên tới 90%, pheromone trong cơ thể Quý Mạc như những tia lửa bị dồn nén, chỉ chờ tiếp xúc với không khí liền bùng lên dữ dội, từ làn da mẫn cảm mà tràn ra mãnh liệt, cuồng loạn.

 

Cố Noãn từ trước đến nay chỉ quen với pheromone dịu dàng của ba, giờ đây bị mùi hương hoa sơn chi nồng đậm và ngập tràn h*m m**n chiếm hữu trong kỳ ph*t t*nh dọa cho bật khóc thét.

 

Dì Trương quýnh quáng đến mức mồ hôi đầm đìa, vội vàng đưa bé về phòng ngủ bên cạnh để dỗ dành. Đồng thời bà cũng gọi ngay cho Cố Viễn Sâm báo tin.

 

Quý Mạc đã run rẩy trở về phòng ngủ, co người lại trong chăn mềm vẫn còn lưu lại pheromone của Cố Viễn Sâm. Hai má cậu đỏ ửng, nhiệt độ cơ thể dần tăng lên. So với lần trước bị ép ph*t t*nh bởi pheromone hoa hồng, lần này pheromone hoa sơn chi của cậu như một sợi dây treo lơ lửng trên đỉnh đầu. Nắm không được, kéo không xong, khó chịu đến mức như muốn chết đi.

 

Từng đợt sóng lớn cuộn trào đánh thẳng vào trái tim đang run rẩy. Pheromone này vào lúc chỉ có một mình chẳng khác gì một lưỡi dao đang hành hạ Quý Mạc từng chút một.

 

Sóng to gió lớn dội vào nội tâm run rẩy của Quý Mạc, pheromone như một lưỡi câu móc ngược, khi chỉ có một mình, nó chính là hung thủ khiến Quý Mạc bị tổn thương.

 

Chỉ có mùi trà đắng nhàn nhạt còn vương lại trên chăn đệm mới có thể xoa dịu ngọn lửa d*c v*ng đang thiêu đốt trong người Quý Mạc lúc này.

 

d**ng v*t dưới lớp quần ngủ rộng thùng thình ngẩng đầu, tuy không to cứng bằng của Alpha nhưng cũng đủ để dựng thành một cái lều nhỏ. Quý Mạc xấu hổ đưa tay v**t v*, x** n*n nó. Thế nhưng tay cậu như mất hết sức lực, dù làm thế nào cũng không thể xoa dịu được cảm giác khao khát mãnh liệt ở thời điểm không có chồng cạnh bên.

 

Thậm chí, so với d**ng v*t phía trước, thứ mà Quý Mạc càng muốn x** n*n hơn lại chính là hậu huyệt đã ướt đẫm của mình.

 

Quý Mạc vùng vẫy kéo quần ngủ xuống nửa chừng, thân thể đã từng trải qua nhiều lần ** *n khiến cậu thành thạo đưa ngón tay tiến vào phía sau. Cảm giác tê dại mới chỉ là khởi đầu, nhưng ngón tay làm sao có thể sánh được với kh*** c*m mà Cố Viễn Sâm từng mang đến cho cậu.

 

"Anh ơi..." Quý Mạc bật gọi, nước mắt thấm ướt cổ áo. Là một Omega, kỳ ph*t t*nh đối với cậu là một cuộc chờ đợi dài dằng dặc, vừa đói khát vừa tuyệt vọng.

 

Cậu đang chờ Alpha của mình.

 

Chờ anh đến đánh dấu cậu.

 

...

 

Nhận được cuộc gọi, Cố Viễn Sâm lập tức bỏ dở công việc trong tay, lao xe như bay trở về biệt thự.

 

Chỉ hơn hai mươi phút ngắn ngủi tay chân anh đã lạnh toát. Bởi vì để đợi dấu ấn của anh, Quý Mạc gần đây không uống thuốc ức chế. Điều đó có nghĩa là cậu đã phải chịu đựng cơn ph*t t*nh một mình suốt hơn hai mươi phút.

 

Ngay khi Cố Viễn Sâm vừa bước vào biệt thự, dì Trương đã vội vàng chạy tới đón: "Thiếu gia, đây là thuốc ức chế bác sĩ kê. Uống vào rồi đợi hai mươi phút mới được vào trong!"

 

Đứa bé trong phòng ngủ khóc ré lên, dì Trương lập tức đặt thuốc ức chế xuống rồi vội vã chạy trở lại.

 

Với một ký hiệu có độ tương thích cao, Alpha rất có thể sẽ mất hoàn toàn ý thức trong suốt kỳ ph*t t*nh, chỉ còn lại bản năng dã thú bị pheromone điều khiển.

 

Vì vậy, trong tình huống như thế này, Alpha tốt nhất nên uống hai viên thuốc ức chế, nếu không sẽ rất dễ làm tổn thương Omega vô cùng nhạy cảm đang trong kỳ ph*t t*nh. Hơn nữa cả Cố Viễn Sâm và Quý Mạc đều là lần đầu tiên trải qua kiểu đánh dấu có độ tương thích cao như vậy, cả hai đều không có kinh nghiệm.

 

Vì thế, Cố Viễn Sâm càng thêm nôn nóng, vội vàng nuốt chửng hai viên thuốc ức chế. Ngay lúc này đây, Quý Mạc đang ở ngay sau cánh cửa phòng đóng chặt ấy.

 

Lờ mờ, Cố Viễn Sâm dường như nghe thấy tiếng r*n r* đầy đau đớn của Quý Mạc vang lên từ bên trong.

 

Anh lập tức bước nhanh về phía trước, căng thẳng siết chặt tay nắm cửa.

 

Không thể chần chừ thêm được nữa. Từ lúc kỳ ph*t t*nh bắt đầu cho đến khi thuốc ức chế phát huy tác dụng, Quý Mạc đã phải chịu đựng hơn bốn mươi phút. Với một Omega, đó thực sự là một kiểu tra tấn khủng khiếp như địa ngục.

 

Cố Viễn Sâm cố gắng dằn xuống mọi cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, anh tin rằng mình có thể kiểm soát được pheromone này. Vì vậy ngay trước giây phút mở cửa, anh tự nhủ một cách bình tĩnh: "Phải giữ lý trí, tuyệt đối không được làm tổn thương Quý Mạc."

 

Phải giữ lý trí.

 

Anh không ngừng tự nhủ phải giữ lý trí, thế nhưng ngay khi cánh cửa phòng ngủ vừa mở ra, hương hoa sơn chi nồng nàn lập tức ập đến nuốt chửng lấy anh. Pheromone trong cơ thể bùng phát như dã thú gào thét, điên cuồng cào xé, hoàn toàn nhấn chìm Cố Viễn Sâm.

 

Có lẽ là vì hai viên thuốc ức chế chưa kịp phát huy tác dụng, hoặc cũng có thể là do độ tương thích 90% quá mức dữ dội. Chỉ trong chớp mắt, đầu óc Cố Viễn Sâm như bị hút rỗng, không còn nhớ được điều gì nữa.

 

Bản năng dẫn dắt anh như một con dã thú, lảo đảo, mất kiểm soát.

 

Hành vi trở nên thô bạo, tàn nhẫn, xa lạ và đầy đau đớn. Quý Mạc co quắp trên giường, không còn chút ý thức hay khả năng kháng cự nào. Cậu như con mồi nằm gọn trong miệng Cố Viễn Sâm, để mặc anh tham lam chiếm hữu và ngấu nghiến.

 

Lý trí của Cố Viễn Sâm bị ném bỏ không sót lại chút gì, đầu răng sắc nhọn của anh chạm vào sau gáy ấm nóng của Quý Mạc. Ngay khoảnh khắc đánh dấu ấy cậu khẽ rên lên trong làn hương trà đắng bao phủ, cơn đau lập tức lan tỏa khắp cơ thể.

 

Chỉ một cú cắn ấy thôi đã là toàn bộ quá trình hoàn tất ký hiệu cuối cùng. Không có nụ hôn dịu dàng, cũng chẳng có lời vỗ về ấm áp, Quý Mạc run rẩy trong cô độc, bàng hoàng và vô phương chống đỡ.

 

Cố Viễn Sâm như hóa thành một người hoàn toàn khác, anh chiếm hữu lấy tất cả của cậu, tàn nhẫn đến đáng sợ.

 

Tháng sáu năm nay, nóng bức như thiêu.

 

"Anh ơi..." Trong tiềm thức, Quý Mạc nghẹn ngào gọi tên Cố Viễn Sâm.

 

Cậu không ngừng run rẩy, chẳng thể phân biệt được đó là thỏa mãn, kh*** c*m, hay chỉ là một loại khát khao mơ hồ khó gọi tên. Ngay khoảnh khắc sau gáy bị cắn, d**ng v*t của Quý Mạc bất giác co giật, b*n r* một dòng dịch trắng đục. Cảm giác xấu hổ ập đến khiến cậu chỉ muốn tìm chỗ chôn mình, mùi tanh dính nhớp như một tấm lưới khổng lồ trùm kín tâm trí Quý Mạc, khiến cậu nghẹn ngào không thở nổi.

 

Họ giữ nguyên tư thế cắn ấy rất lâu, lâu đến mức Quý Mạc dần dần lấy lại được ý thức, lâu đến mức cậu bật khóc, nghẹn ngào cầu xin tha thứ.

 

Đây không phải là một lần đánh dấu đầy ấm áp hay ngọt ngào, mà là gông xiềng, là nhà tù, là sự sụp đổ của biết bao cảm xúc bị dồn nén đến nghẹt thở.

 

Sau khi bị đánh dấu, Omega sẽ hồi phục ý thức sớm hơn Alpha. Đến khi Quý Mạc nhận ra mọi chuyện, cậu chỉ biết òa khóc nức nở. Thế nhưng phía dưới thân thể lại là một cảnh tượng hoàn toàn trái ngược: hậu huyệt ướt nhẹp bê bết cùng d**ng v*t vừa mới ph*ng t*nh, tạo nên một khung cảnh gợi cảm đến khó tin, đầy ám muội và nhục cảm.

 

Pheromone của hai người ngang ngược quấn lấy nhau, đan xen rồi tràn ngập khắp căn phòng ngủ, ngày càng nồng đậm đến ngột ngạt.

 

Cố Viễn Sâm cuối cùng cũng buông gáy Quý Mạc ra, đầu răng vẫn còn vương mùi máu tanh. Anh đã cắn quá mạnh, như thể muốn ngoạm cả một miếng thịt để giữ cho riêng cho mình, tham lam thưởng thức.

 

Thuốc ức chế vẫn chưa hoàn toàn phát huy tác dụng, hơi thở của Cố Viễn Sâm vẫn dồn dập, gấp gáp. Không hiểu vì sao hành động của anh dần dịu lại, có lẽ bởi vì "con mồi" đã nằm gọn trong tay, nên anh không còn điên cuồng như trước, mà lại cúi xuống hôn lên người Quý Mạc, hết lần này đến lần khác.

 

Anh mạnh mẽ ngậm lấy hai nụ hồng trước ngực Quý Mạc, vừa hút vừa giày vò, như muốn m*t đến phát đau. Hai tay anh siết chặt lấy eo, giữ chặt không cho cậu trốn thoát.

 

đ** l*** **t *t lướt qua đâu, nơi đó liền dâng lên một trận tê dại râm ran. Quý Mạc bị kh*** c*m từ lồng ngực đánh úp đến mức toàn thân mềm nhũn, muốn né sang trái, né sang phải, nhưng lại bị Cố Viễn Sâm ôm chặt trong lòng, không tài nào thoát ra được.

 

Trên nệm lấm tấm dịch thể của Quý Mạc, vương mùi tanh nồng quyện cùng hương hoa sơn chi ngọt ngào. Cố Viễn Sâm như say mê trong đó, tận hưởng không chút do dự, anh cúi xuống đặt lên người Quý Mạc từng nụ hôn dày đặc, đầy lưu luyến.

 

Quý Mạc mới sinh không bao lâu, khắp cơ thể đều trở nên nhạy cảm hơn bình thường, đặc biệt là đ** ng*c. Chỉ cần chạm vào cũng đã khiến cậu giật mình không chịu nổi.

 

Bình thường mỗi khi l*m t*nh với Cố Viễn Sâm, anh luôn thích x** n*n đ** ng*c của cậu, thậm chí dường như đã thành nghiện. Chính vì thế, qua thời gian lặp đi lặp lại, vùng ngực của Quý Mạc đã sớm bị "huấn luyện" đến mức nhạy cảm tột độ. Chỉ cần Cố Viễn Sâm chạm nhẹ một cái, liền như bật công tắc, toàn thân cậu lập tức run lên phản ứng.

 

Thêm vào đó Cố Noãn thường xuyên vòi vĩnh đòi bú ngực Quý Mạc, khiến vùng ngực của cậu cho đến tận hôm qua vẫn còn phải dán miếng dán che vết thương.

 

Vậy mà mới vừa tháo miếng dán ra chưa được hai ngày, nơi ấy lại sưng tấy lên lần nữa.

 

Tuy rằng Omega nam không thích hợp cho con bú, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có sữa. Hôm nay dưới bàn tay x** n*n của Cố Viễn Sâm, đ** ng*c của Quý Mạc vậy mà lại rỉ ra một chút sữa trắng. Chỉ một chút ít ấy thôi cũng bị Cố Viễn Sâm ngậm lấy, l**m m*t sạch sẽ không chừa lại giọt nào.

 

Chỉ tiếc là còn chưa kịp nếm ra mùi vị, chút sữa ấy đã biến mất.

 

Vậy mà Quý Mạc lại vì thế mà sung sướng đến tột cùng, toàn thân mềm nhũn như nước mùa xuân, vô lực dựa sát vào người Cố Viễn Sâm. d**ng v*t đã c**ng c*ng trở lại không ngừng cọ vào làn da nóng rực của anh.

 

"Ưm..."

 

Cậu rên nhẹ trong miệng, như đang mời gọi Cố Viễn Sâm hôn mình, v**t v* mình. Cậu muốn được pheromone của Cố Viễn Sâm bao trùm, muốn cơn đau nơi sau gáy dịu đi một chút, cậu muốn được Cố Viễn Sâm... đ* thật mạnh vào, gãi vào cái ngứa ngáy bên trong cậu.

 

Cậu nói năng lắp bắp, không thốt nổi một câu hoàn chỉnh.

 

Dưới cơn d*c v*ng, dưới sự đánh dấu, pheromone của cả hai dần trở nên dịu dàng, quấn quýt m*n tr*n lấy nhau.

 

Quý Mạc há miệng, mặc cho Cố Viễn Sâm tùy ý càn quét, điên cuồng chiếm hữu. Sự dây dưa giữa môi lưỡi là vô số những quấn quýt và tình ái rối ren, Cố Viễn Sâm chẳng chịu buông tha bất kỳ chỗ nào trên người Quý Mạc, đến cả nước bọt trao nhau cũng trở nên ngọt lịm.

 

Cái gì mà Alpha ưu tú, cái gì mà khả năng khống chế pheromone, tất cả đều trở nên không chịu nổi một đòn trước hương hoa sơn chi bùng phát từ Quý Mạc.

 

Sau một trận thân mật, thú tính trong Cố Viễn Sâm tạm thời được xoa dịu. Trong tiềm thức, anh bắt đầu trân trọng Quý Mạc, cúi xuống l**m vết thương sau gáy cậu, từng cái một, đầu lưỡi ấm ướt dịu dàng khiến người ta run rẩy.

 

Mỗi lần chạm vào là mỗi lần Quý Mạc tê dại. Cậu vừa muốn Cố Viễn Sâm đừng quá nhẹ nhàng với mình, lại vừa mong anh cắn mạnh hơn. n*m v* của Quý Mạc bị bỏ rơi, ngứa ngáy đến mức khó chịu. Cậu chủ động kéo tay Cố Viễn Sâm lại để anh v**t v* b** ng*c trơ trọi của mình, x** n*n đ** nh* hơi sưng.

 

Làn sóng ngọt ngào tràn ngập, hóa thành thứ d*c v*ng ngọt ngào như mật ong đặc quánh.

 

Cơ thể Cố Viễn Sâm dính chặt lấy cậu cũng có những biến đổi khác thường. Quý Mạc cảm nhận được quần anh phồng lên, d**ng v*t c**ng c*ng đến mức đau nhói bên trong.

 

Quý Mạc bị anh làm đau đến mức khẽ gọi tên anh.

 

Nhưng chẳng nhận được chút đáp lại nào.

 

Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, Quý Mạc đã thấy Cố Viễn Sâm quỳ nửa người xuống, k** kh** q**n tây của mình, tiện thể cởi luôn cả lớp q**n l*t bên trong. d**ng v*t c**ng c*ng bật lên, đ** kh*c tròn trịa rịn ra vài giọt t*nh d*ch trong suốt.

 

Ánh mắt Cố Viễn Sâm phủ đầy d*c v*ng, anh cúi người vô thức nâng một chân của Quý Mạc lên. d**ng v*t c**ng c*ng đã áp sát vào nơi ẩm ướt đến hỗn loạn của cậu, chỉ đơn giản kề sát như thế, đầy áp lực và chờ đợi.

 

đ** kh*c căng mọng của anh khẽ cọ sát bên ngoài lối vào mềm mại, như muốn dễ dàng tách mở nơi nhạy cảm nhất khiến tim Quý Mạc đập loạn. Sự ma sát chậm rãi ấy khiến người ta ngứa ngáy đến phát điên.

 

Quý Mạc khẽ nức nở, toàn thân cứng đờ không thể cử động, còn chưa kịp cất lời thì d**ng v*t của Cố Viễn Sâm đã thô bạo tiến vào, mạnh mẽ tách mở cửa huyệt, dứt khoát đâm sâu vào bên trong.

 

Quý Mạc khẽ kêu lên một tiếng, không thể kháng cự, cũng không muốn kháng cự. Bên trong huyệt tham lam hút lấy d**ng v*t của Cố Viễn Sâm, kh*** c*m lâu ngày chưa có khiến cậu như bị ném lên tận mây xanh. Nhưng nơi cậu rơi xuống không phải là đá sỏi hay bùn đất, mà là một tầng mây mềm mại do pheromone của Cố Viễn Sâm dịu dàng xây nên.

 

d**ng v*t to lớn đã c**ng c*ng đến mức hoàn toàn, bị dịch thể dâm mỹ trong huyệt bao lấy, mạnh mẽ ra vào, phát ra những âm thanh ướt át đầy dâm loạn.

 

Quý Mạc hít mạnh một hơi lạnh, còn Cố Viễn Sâm thì càng thêm cuồng nhiệt. Anh gắt gao nhìn chằm chằm vào Quý Mạc, động tác phía dưới quá nhanh khiến huyệt khẩu không ngừng co rút, từng đợt từng đợt cao trào cuốn tới. Quý Mạc không nhịn được bật khóc thành tiếng, mông bị va chạm đến phát ra tiếng "bốp bốp" vang dội, xen lẫn tiếng nức nở khẽ khàng của cậu, vừa nũng nịu lại vừa đáng thương.

 

Chút xấu hổ cuối cùng trong cậu cũng bị những động tác cưỡng ép ấy cuốn sạch. Sự xâm nhập của Cố Viễn Sâm chính là liều thuốc giải cho cơn khát khao cháy bỏng trong cậu. Trong lòng cậu tr*n tr** thừa nhận, nhưng gương mặt lại đỏ bừng, thậm chí đến cả vành tai cũng nóng ran.

 

Cố Viễn Sâm vừa đ* cậu, vừa cúi đầu l**m lấy yết hầu của Quý Mạc, như thể ngay giây tiếp theo đến cả yết hầu ấy cũng sẽ bị hắn cắn mạnh một cái.

 

d**ng v*t không ngừng chuyển động đưa cả hai rơi vào trạng thái mê loạn, mất hết lý trí. Quý Mạc lại một lần nữa xuất tinh, dòng t*nh d*ch không còn khả năng sinh sản bắn đầy lên bụng dưới của Cố Viễn Sâm, vương vãi khắp nơi, dính nhớp.

 

Chỉ cần Cố Viễn Sâm hơi cúi người xuống một chút, đống t*nh d*ch sền sệt ấy liền bị ép dính ngược lại lên bụng Quý Mạc.

 

Đột nhiên, t*nh d*ch nóng bỏng từ Alpha cũng như lũ tràn đê, mạnh mẽ phun thẳng vào bụng Quý Mạc.

 

Cơn cao trào đầu tiên rốt cuộc cũng kết thúc, nhưng d**ng v*t của Cố Viễn Sâm vẫn còn sưng cứng, hoàn toàn không có dấu hiệu thoái lui. Thế nhưng khi nhìn thấy Quý Mạc đang khẽ co giật, đôi mắt đen thẫm của anh sau khi ph*ng t*nh mới dần dần lấy lại chút lý trí.

 

"Quý Mạc..." Anh lẩm bẩm gọi tên cậu trong vô thức, thấy Quý Mạc toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mềm nhũn dụi vào cổ mình làm nũng.

 

"Anh ơi, hôn em đi..." Dưới dư vị nóng bỏng còn sót lại, đầu óc Quý Mạc hỗn loạn mơ hồ. "Em còn muốn nữa~"

 

Đôi chân cậu quấn chặt lấy eo Cố Viễn Sâm, nơi d**ng v*t mềm oặt phủ đầy chất lỏng trắng đục, trông vô cùng nhếch nhác.

 

Một lần là không đủ, hoàn toàn không đủ. Cậu muốn nhiều t*nh d*ch hơn nữa, muốn Cố Viễn Sâm bắn đầy bụng mình, muốn anh tiến vào khoang sinh sản, lại một lần nữa thắt nút bên trong rồi b*n r*.

 

Trọn vẹn dưới hương hoa sơn chi, không phải hoa hồng nữa.

 

Dần dần mãi đến khi Cố Viễn Sâm hoàn toàn tỉnh táo lại giữa những nụ hôn triền miên đầy lưu luyến, anh mới nhận ra mùi máu trong không khí đã dần phai nhạt. Tuyến thể sau gáy Quý Mạc nơi bị hắn cắn đang lành lại với tốc độ cực nhanh, kết thành một lớp sẹo mờ nhạt. Đó là bản năng của Omega để khiến họ bớt đi phần nào đau đớn.

 

Lần đánh dấu trước không bị ảnh hưởng bởi độ tương thích 90%, nên từ đầu đến cuối Cố Viễn Sâm đều giữ được kiềm chế, không để Quý Mạc phải chịu quá nhiều đau đớn.

 

Còn lần này khi tỉnh táo lại, anh gần như chỉ muốn tự tát mình một cái.

 

Trước mắt anh là thân thể Quý Mạc mang đầy dấu vết bị giày vò. Lồng ngực gầy yếu phập phồng theo từng nhịp thở dồn dập, trán lấm tấm mồ hôi, ngực đã bị m*t đến sưng đỏ, hai bên eo hằn lên vết bầm, và cuối cùng là nơi hậu huyệt vẫn còn đang bị chính hắn đâm sâu.

 

Toàn bộ khung cảnh dâm mỹ đến cực điểm, đầy rẫy dấu vết bị anh chà đạp, như đang không ngừng lên án sự thô bạo mà vài phút trước Cô Viễn Sâm đã trút lên người Quý Mạc.

 

Cố Viễn Sâm hoảng loạn rút d**ng v*t ra vội vàng ôm lấy cậu, đau lòng đến mức lời nói rối loạn: "Anh xin lỗi... có đau không? Em có đau lắm không?"

 

Anh cuống cuồng đến mức mọi cảm xúc đều tan biến. Chưa từng nghĩ rằng chuyện ân ái giữa mình và Quý Mạc lại có thể khiến đối phương bị giày vò đến mức này.

 

"Xin lỗi, lẽ ra anh nên uống thuốc ức chế sớm hơn. Anh quá vội, anh cứ nghĩ mình có thể kiểm soát được." Anh nói ra những lời mà Quý Mạc không muốn nghe.

 

Quý Mạc gắng gượng th* d*c trong lòng anh, nhưng chẳng hề dễ chịu, cũng không hề thỏa mãn.

 

Cố Viễn Sâm cúi đầu hôn lên khóe môi cậu. Dù cuối cùng đã đánh dấu xong, thì việc có tiến vào khoang sinh sản hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa. Anh không muốn Quý Mạc phải chịu khổ thêm lần nào nữa, cho dù d**ng v*t vẫn còn đang c**ng c*ng đến phát đau, anh cũng định dừng lại, kết thúc cuộc ân ái này.

 

"Anh đưa em đi tắm. Lát nữa ngủ một giấc thật ngon. Hôm nay anh không đến công ty, sẽ ở nhà với em."

 

Cố Viễn Sâm bế Quý Mạc lên bước về phía phòng tắm. Quý Mạc nép sát vào lồng ngực anh, g*** h** ch*n từng dòng t*nh d*ch không ngừng chảy ra, khiến mặt cậu đỏ bừng vì xấu hổ.

 

"Anh... cái đó... đang chảy ra ngoài..."

 

"Không sao, lát nữa anh lau cho."

 

Quý Mạc ngoan ngoãn gật đầu, cậu kiệt sức để mặc cho Cố Viễn Sâm đặt mình xuống bồn tắm. Nước ấm ngập đến đầu gối, còn Cố Viễn Sâm thì sau khi cẩn thận làm sạch cho cậu, bỗng đi sang bên cạnh mở vòi hoa sen để tắm nước lạnh.

 

Thế nhưng d**ng v*t vì pheromone k*ch th*ch mà vẫn chưa chịu xìu xuống. Cố Viễn Sâm ngại không muốn th* d*m trước mặt Quý Mạc, đành quay đi nói: "Anh bế em về giường nghỉ trước nhé."

 

Anh lấy một chiếc khăn tắm từ trong tủ định quấn cho Quý Mạc.

 

Lông mi của Quý Mạc khẽ run lên, khi Cố Viễn Sâm tr*n tr** tiến lại gần, cậu ngẩng đầu lên, hai tay chủ động nắm lấy d**ng v*t nóng rực của anh, giọng nói đầy ám muội: "Để em l**m cho anh ra nhé, được không?"

 

Giờ đây cậu không còn rụt rè như trước nữa. Còn chưa chờ Cố Viễn Sâm đồng ý, Quý Mạc đã ngậm lấy đ** kh*c trước mặt. Chiếc lưỡi mềm mại xoay vòng trên lỗ nhỏ, trông Quý Mạc như đang m*t một cây kẹo m*t, nuốt trọn lấy d**ng v*t của Cố Viễn Sâm, "ăn" đến tận hứng.

 

Cố Viễn Sâm không kìm được mà đưa tay giữ lấy đầu Quý Mạc, nhưng lại không nỡ đẩy vào. d**ng v*t của hắn quá to, không thể tùy tiện ra vào trong miệng Quý Mạc, như vậy sẽ khiến cậu khó chịu.

 

Nhưng Quý Mạc chẳng quan tâm đến chuyện đó, cậu nỗ lực phun ra nuốt vào, chiếc lưỡi ướt át lướt qua từng đường gân xanh nổi lên trên d**ng v*t của Cố Viễn Sâm, giống như đang hôn vậy, thậm chí còn lưu luyến chẳng muốn rời. Mãi cho đến khi Cố Viễn Sâm bắn đầy lên mặt cậu, Quý Mạc mới thỏa mãn mà dừng lại.

 

Cố Viễn Sâm dùng khăn tắm lau mặt cho cậu, nhưng Quý Mạc lại dùng đầu ngón tay quệt hết tất cả rồi đưa vào miệng.

 

"Nhổ ra, Quý Mạc."

 

Quý Mạc lắc đầu, không nghe lời mà nuốt xuống, cậu bị pheromone làm cho mê mẩn, ướt đẫm mà áp sát vào người anh, mùi hương hoa sơn chi trên người nồng nặc đến mức khiến người ta không thể cưỡng lại. Cậu hơi tủi thân nói: "Phía dưới em cũng muốn được ăn."

 

Nếu vào lúc này Cố Viễn Sâm còn giữ được lý trí, vậy thì anh  thật sự không xứng làm một Alpha.

 

Hai người không quay lại giường mà ôm nhau cuồng nhiệt ngay tại phòng tắm.

 

Chân Quý Mạc mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào sức lực của Cố Viễn Sâm để đứng vững. Trước mặt họ là một tấm gương, Quý Mạc quay lưng về phía gương, trong mắt chỉ còn tình ý sâu đậm của Cố Viễn Sâm.

 

g*** h** ch*n cậu, t*** h***t đã bị hai ngón tay của Cố Viễn Sâm khuấy đảo đến mềm nhũn, ẩm ướt đến mức co rút liên tục, như đang khẩn thiết mời gọi hắn tiến vào. Cố Viễn Sâm cúi đầu hôn cậu, chậm rãi đẩy đ** kh*c vào một chút, khàn giọng hôn lên vành tai: "Em ướt thật đấy."

 

"Cứ thế vào đi..." vành tai Quý Mạc đỏ bừng, mắt ngấn nước, hàng lệ trực trào ra ngoài.

 

Cố Viễn Sâm nhìn bộ dạng mê người như vậy của cậu, không nhịn được mà khẽ cắn vào cằm cậu một cái. Chỉ là nhẹ thôi, nhưng cằm Quý Mạc vẫn in lại dấu giống như vết hôn.

 

Cố Viễn Sâm ngẩng đầu lên, thấy chiếc gương lớn gắn trên tường bàn rửa mặt, đột nhiên nghĩ đến một trò chơi.

 

Anh hỏi: "Muốn nhìn xem bây giờ em trông thế nào không?"

 

Quý Mạc ngơ ngác lắc đầu: "Cái gì cơ?"

 

"Nhìn thử đi, được không em?" Cố Viễn Sâm cười, chóp mũi chạm vào mũi cậu.

 

Nụ cười đó khiến Quý Mạc choáng váng, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện từ chối. Thế nên ngay giây tiếp theo cậu bị Cố Viễn Sâm xoay người lại, đối mặt với gương, rồi bị anh ôm lấy từ phía sau, tay giữ chặt hai chân cậu.

 

Trong gương, Quý Mạc thấy mình với gò má đỏ bừng, toàn thân đầy vết hôn, vội hoảng loạn muốn né tránh.

 

Nhưng ở eo cậu, d**ng v*t to lớn của Cố Viễn Sâm không chút nể nang, theo từng cú hông của anh thô bạo đâm sâu từ phía sau vào cơ thể Quý Mạc.

 

"Áhh." Quý Mạc hoảng hốt, vừa không muốn nhìn vào chính mình trong gương, lại vừa bị Cố Viễn Sâm giữ chặt, không thể trốn đi đâu. Cậu nhắm chặt mắt, trong lúc ấy Cố Viễn Sâm vẫn chậm rãi ra vào trong thân thể cậu, mỗi lần đều dịu dàng, nhưng nếu cảm nhận kỹ, thì lại đều rất mạnh mẽ.

 

Sự mâu thuẫn ấy khiến đầu óc Quý Mạc như rối tung lên.

 

Cố Viễn Sâm cúi xuống hôn lên tuyến thể sau gáy cậu, thì thầm: "Quý Mạc, nhìn xem chúng ta đang làm gì?"

 

"...Ưm...haaa." Quý Mạc nghiến răng, không chịu mở mắt.

 

Cố Viễn Sâm ngừng chuyển động, chỉ dùng d**ng v*t của mình chậm rãi khuấy đảo trong hậu huyệt của Quý Mạc, giọng điệu dịu dàng nhưng lời nói lại khiến người ta run rẩy: "Không nhìn thì anh sẽ không đ* em nữa đâu đấy."

 

Quý Mạc đã sớm chịu không nổi, vành mắt đỏ hoe, đành phải ngước nhìn vào tấm gương trước mặt. Cảnh tượng phản chiếu trong gương thật sự dâm loạn đến cực điểm: chỉ cần Cố Viễn Sâm nâng nhẹ một bên chân của cậu lên, cậu liền thấy rõ g*** h** ch*n mình là một cây d**ng v*t to lớn đang cắm sâu vào t*** h***t.

 

Từng dòng t*nh d*ch trơn ướt không ngừng chảy ra từ nơi bị xâm lấn, giống như đập nước bị phá vỡ. Khả năng thích ứng của Omega với t*nh d*c đúng là đáng sợ, đáng sợ đến mức khiến chính cậu cũng phải sợ hãi bản thân.

 

Quý Mạc không thể chịu nổi khi thấy mình trong bộ dạng như vậy liền bật khóc, lắc đầu cầu xin:
"Anh ơi, đừng... đừng bắt em nhìn nữa...ưmm"

 

"Được rồi, vậy chúng ta không nhìn nữa." Cố Viễn Sâm cũng không nỡ bắt nạt cậu mãi, bất  rút d**ng v*t ra khỏi cơ thể Quý Mạc rồi ôm cậu rời khỏi phòng tắm.

 

Cả hai ướt đẫm quấn lấy nhau lăn lên giường. Cố Viễn Sâm không hề chần chừ, thành thạo đâm thẳng d**ng v*t vẫn còn căng cứng vào t*** h***t đã sớm ướt mềm của cậu, bắt đầu những cú đâm thúc đầy mạnh mẽ.

 

Âm thanh r*n r* của Quý Mạc theo từng cú thúc lúc có lúc không, đứt quãng đến mức chẳng thể ghép lại thành câu. Cậu bị đ* đến mềm nhũn, vô lực, chỉ còn biết khóc lóc làm nũng, cầu xin tha thứ. Nhưng thân thể lại phản bội cảm xúc, d*c v*ng vẫn cháy bỏng, không cho phép cậu rút lui sớm như .

 

Vừa khao khát, lại vừa sợ hãi. Cơ thể mềm nhũn không còn chút sức lực, đến cả d*c v*ng cũng đã cạn kiệt, chỉ còn lại từng đợt cao trào khô khốc lặp đi lặp lại.

 

Mỗi lần Cố Viễn Sâm chuyển động, Quý Mạc lại như rơi từ mây cao xuống vực sâu, nỗ lực chịu đựng thứ đang lấp đầy nơi sâu thẳm trong cơ thể mình.

 

Cảm giác tê dại ngọt ngào cuốn lấy toàn thân, nhấn chìm cậu trong cơn h**n ** mãnh liệt.

 

Cứ tiếp tục như thế này, chính Quý Mạc cũng không biết bản thân rồi sẽ trở thành gì nữa.

 

Ngay lúc ấy, Cố Viễn Sâm bất ngờ chạm vào nơi quen thuộc kia, Quý Mạc toàn thân run rẩy, cho dù là lần thứ mấy đi chăng nữa, cậu vẫn theo phản xạ hoảng sợ mà ôm chặt lấy Cố Viễn Sâm.

 

Cố Viễn Sầm rên lên đầy nh*c d*c: "Ưmm. Anh tìm thấy rồi..." Cố Viễn Sâm khẽ nhíu mày, hơi dồn lực thúc vào, đem d**ng v*t đẩy sâu vào khoang sinh sản đã bị va chạm đến mở rộng của Quý Mạc, kết nút, b*n t*nh.

 

Ở giây phút cuối cùng, Quý Mạc ngồi trên người anh, bụng dưới căng đầy vì được anh rót trọn vào. Dòng t*nh d*ch nóng bỏng trong cơ thể vẫn chưa ngừng lại, từng đợt chậm rãi trút xuống, kéo dài không dứt.

 

Quý Mạc đau đến toàn thân run rẩy, nhưng chỉ một câu "Anh yêu em" từ Cố Viễn Sâm đã khiến mọi xao động trong lòng cậu dần lắng xuống.

 

Cậu vòng tay ôm chặt lấy cổ Cố Viễn Sâm, cằm nhẹ tựa lên vai anh, khóe mắt long lanh ánh lệ: "Em cũng yêu anh, anh trai..."

 

---------------

 

lledungg: Thử thách đoán từ: đ* là từ gì:)))

Bình Luận (0)
Comment