Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 117

[Chăm con mỗi ngày - đúng là ghi chép vụn vặt thật]

 

Việc mà Cố Noãn hai tuổi hai tháng thích nhất, chính là vào những ngày đông lạnh giá được cuộn tròn trong chiếc ghế sofa mềm mại, bám lấy tay Quý Mạc để ăn dâu tây.

 

Bé là một Omega mang pheromone hương dâu, nên loại trái cây yêu thích nhất dĩ nhiên cũng là dâu tây.

 

Quý Mạc luôn chọn những quả to nhất để đút, để bé cắn phần đầu ngọt nhất. Còn phần cuống ở cuối vốn không ngọt lắm bé thường sẽ bỏ lại không ăn. Điều này khiến Cố Noãn từ bé đã luôn nghĩ phần cuối của quả dâu là thứ không thể ăn được.

 

Cho đến một ngày nọ, Cố Noãn đột nhiên bắt đầu có một hành động vô cùng kỳ lạ.

 

Bé ăn dâu tây xong sẽ cắn một phát vào phần đầu ngọt lịm rồi hí hửng mang phần cuống còn lại đi "hiếu kính" cha ruột của mình là Cố Viễn Sâm. Bé nhón chân lên, vui vẻ nói: "Cha ăn đi! Ăn nè nè!"

 

Hoặc là, bé sẽ cầm một quả dâu đưa cho Quý Mạc cắn mất phần đầu trước, rồi lại cầm phần còn lại chạy đi đưa cho Cố Viễn Sâm, phấn khởi reo lên: "Cha! Ăn đi ạ!"

 

Tội nghiệp Cố Viễn Sâm, ban ngày phải vất vả làm việc ở công ty, tối về nhà cũng chỉ được ăn... phần đuôi của dâu tây.

 

Nếu như Cố Viễn Sâm dám cầm dâu trên bàn trà lên, định cho nguyên quả vào miệng, Cố Noãn sẽ lập tức lạch bạch chạy tới, vừa chạy vừa hét to: "Không được ăn! Cha không được ăn!"

 

Nhìn cái dáng hùng hổ ấy, ai không biết còn tưởng Cố Viễn Sâm đang tính nhét chất độc vào miệng mình vậy.

 

Chỉ thấy Cố Noãn "giật" lại quả dâu trong tay cha, ngoan ngoãn cắn phần đầu ngọt mất rồi mới nhét phần còn lại vào tay anh, nhiệt tình nói: "Cha ăn!"

 

Cố Viễn Sâm: "..."

 

Người ta thường nói trẻ con tầm hai, ba tuổi sẽ có hành vi bảo vệ đồ ăn, Cố Viễn Sâm và Quý Mạc cũng nghĩ rằng Cố Noãn là không muốn ai đụng vào đồ ăn vặt của mình. Vì vậy, Quý Mạc còn kiên nhẫn dạy dỗ bé mấy lần, bảo rằng phải biết chia sẻ.

 

Cậu bé Cố Noãn nhỏ xíu, ngồi bệt trên thảm, hai tay ôm lấy bàn chân ngẩng đầu nghe ba dạy bảo với vẻ mặt lơ mơ nửa hiểu nửa không.

 

Cuối cùng, bé lớn tiếng đáp lại Quý Mạc: "Em bé biết chia sẻ!"

 

Quý Mạc nắm lấy bàn tay nhỏ của bé: "Đúng rồi, em bé phải biết chia sẻ, dâu tây cũng phải chia cho cha ăn nhé."

 

Cố Noãn vỗ tay cái bốp, hớn hở nói: "Cho cha ăn nè!"

 

Nói rồi, bé cầm lấy một quả dâu đồ chơi bên cạnh đặt lên chiếc đĩa đồ chơi nhỏ đưa cho Quý Mạc: "Ba ăn!"

 

Quý Mạc làm bộ cắn một miếng: "Ngon quá, cảm ơn con."

 

Cố Noãn cười khúc khích, rồi chui tọt vào lòng Quý Mạc nũng nịu đòi ôm: "Ba ơi bế~ ba thơm thơm con~"

 

Cố Noãn chỉ mới hơn hai tuổi một chút, khả năng biểu đạt vẫn chưa thật sự rõ ràng. Bé học nói sớm, nhưng trong khoản diễn đạt thì lại chậm hơn so với mấy bạn nhỏ khác.

 

Vì vậy, nhiều lúc Quý Mạc cũng không rõ bé có thực sự hiểu lời mình nói hay không.

 

Bởi vì bé con nhà họ Cố vẫn cứ như trước, chỉ đưa phần đuôi dâu tây cho Cố Viễn Sâm ăn mà thôi. Điều này khiến Quý Mạc vừa buồn cười vừa bất lực, chỉ đành cho là do bé quá mê dâu tây nên chẳng nỡ chia phần ngon nhất.

 

Nhưng điều lạ hơn là hễ Quý Mạc ăn dâu, Cố Noãn lại không ngăn cản gì cả. Bé chỉ ngoan ngoãn đứng bên cạnh chờ ba ăn xong rồi chìa tay xin... phần đuôi dâu còn lại.

 

Quý Mạc càng nghĩ càng không hiểu nổi, cho đến khoảng một tháng sau, khi khả năng nói của Cố Noãn tiến bộ rõ rệt, cuối cùng cậu cũng nghe thấy bé nói ra một câu: "Cha thích mà, em bé chia sẻ!"

 

Khoảnh khắc đó, Quý Mạc như có luồng sáng lóe lên trong đầu, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

 

Còn nhớ mấy ngày đầu khi dâu tây mới vào mùa, Cố Viễn Sâm đã mua về khá nhiều. Dâu trong vườn nhà vẫn chưa chín để ăn, nhưng miếng dâu tây tươi đầu tiên anh không muốn để Quý Mạc bỏ lỡ.

 

Cuộc sống sau hôn nhân của hai người rất đỗi ngọt ngào, chuyện đút trái cây cho nhau từ lâu đã trở thành điều quen thuộc.

 

Ai mà ngờ được, hôm đó không biết Cố Viễn Sâm bị gì, ngay khoảnh khắc Quý Mạc vừa cắn xong phần đầu của quả dâu, anh liền đưa tay ăn luôn phần đuôi còn lại trong tay cậu.

 

Quý Mạc vốn định phàn nàn vì quả hôm nay không đủ ngọt: "Phần cuống còn không ngọt hơn, anh cũng ăn được à."

 

"Anh thích ăn phần không ngọt mà, phần ngọt để dành hết cho em." Vừa nói, Cố Viễn Sâm vừa cầm một quả dâu khác đưa tới bên môi Quý Mạc, đợi cậu cắn phần đầu xong, anh mới ăn phần còn lại.

 

Mà khoảnh khắc "ngọt đến sâu răng" ấy đã bị Cố Noãn lúc đó đang chơi tàu hỏa gần đó nhìn thấy không sót một chi tiết nào.

 

Cố Noãn nhìn chằm chằm vào đĩa dâu trên bàn, lại quay sang nhìn Cố Viễn Sâm đang ăn phần đuôi dâu với vẻ mặt hạnh phúc, rồi nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.

 

Ơ? Cha lại thích ăn cái phần không ngon của quả dâu tây à.

 

Nếu Cố Noãn nói chuyện trôi chảy hơn, thì có lẽ câu đó đã bật ra khỏi miệng bé từ lâu rồi.

 

Tiếc là Cố Noãn mới hai tuổi hai tháng, còn nói chưa sõi, nên chỉ có thể dùng hành động để thể hiện tình yêu của mình dành cho cha mà thôi!

 

Sau khi biết được sự thật, Cố Viễn Sâm chỉ biết ôm trán thở dài. Anh thực sự không muốn ăn thêm cái "đuôi dâu tây" nào nữa đâu.

 

Thế nhưng Cố Noãn lại quá biết cách "chia sẻ", xem ra... mùa đông năm nay, toàn bộ phần đuôi của dâu tây đều sẽ thuộc về Cố Viễn Sâm mất thôi.

 

Mùa đông năm Cố Noãn lên bốn, dâu tây trồng trong vườn biệt thự cuối cùng cũng đã ra quả.

 

Hôm ấy, bé ôm một chiếc giỏ nhỏ cùng Quý Mạc đi hái được không ít dâu tây.

 

"Một, hai, ba..." Cố Noãn vui vẻ ôm giỏ dâu đếm từng quả, rồi ngẩng đầu nhìn Quý Mạc cười tít mắt nói: "Ba ơi, có nhiều bé Noãn ghê~"

 

Quý Mạc ngồi xổm xuống, hôn nhẹ lên má bé, dịu dàng hỏi: "Có muốn nấu mứt dâu không nào?"

 

"Dạ có! Để phết lên bánh mì ăn!" Cố Noãn gật đầu thật mạnh, vừa nhảy chân sáo vừa mang giỏ chạy vào bếp đưa cho dì Trương: "Bà Trương ơi, rửa dâu giúp bé Noãn nha~~! Cảm ơn bà Trương ạ!"

 

Dì Trương bật cười: "Ối chà, toàn là do cậu ấm nhà mình hái à?"

 

Cố Noãn cười tươi như nắng, như một mặt trời nhỏ sưởi ấm lòng người: "Con hái cùng ba đó!"

 

Năm nay dâu tây trong vườn sau đúng là được mùa thật rồi.

 

Phải biết rằng, để không làm hai bảo bối trong nhà thất vọng, Cố Viễn Sâm đã đặc biệt thuê người đến chăm sóc vườn dâu này.

 

Cũng chính nhờ sự tận tâm ấy mà mỗi mùa đông trong năm, dâu tây nhà họ Cố luôn đặc biệt ngọt.

 

Nhưng dù ngọt đến mấy cũng không ngọt bằng Cố Noãn.

 

Quý Mạc chuẩn bị cho Cố Noãn một chiếc tạp dề nhỏ, phía trước có hình đầu thỏ con với đôi mắt to tròn long lanh, thoạt nhìn lại thấy giống hệt với bé Cố Noãn bốn tuổi.

 

Cố Noãn cầm con dao silicon cách nhiệt loại nhỏ, được Quý Mạc và dì Trương hỗ trợ hăng hái "khuấy khuấy" trong nồi mứt dâu đang nấu. Nhưng vì sợ bé bị bỏng, nên Quý Mạc chỉ để bé làm vài cái rồi nhanh chóng để bé ra ngoài chờ.

 

Cố Noãn vui vẻ quay vòng vòng, vừa xoay vừa đếm trên đầu ngón tay: "Hai hũ cho hai ông nội, một hũ cho ông ngoại. Rồi một hũ cho ba, một hũ cho cha, một hũ cho bà Trương!"

 

Bé nghĩ ngợi một lúc rồi nói tiếp: "Chú An cũng phải có một hũ, vì bụng chú An có em bé nữa! Còn nữa, chú Duệ cũng phải có nha!"

 

Quý Mạc lúc này đã đổ mứt dâu vào từng hũ thủy tinh nhỏ, úp ngược trên mặt bếp để làm nguội.

 

Cậu xoay người lại ôm lấy Cố Noãn đang dính chặt sau lưng mình, dịu dàng hỏi: "Vậy còn phần của bé Noãn đâu rồi?"

 

"Có chứ ạ!" Cố Noãn chìa ngón tay bé xíu ra, vui đến mức cười không ngậm được miệng, giọng nói non nớt vang lên trong trẻo như tiếng chuông nhỏ: "Con sẽ ăn chung với ba!"

 

"Vậy thì chắc chúng ta sẽ ăn hết rất nhanh đó." Quý Mạc giả vờ bĩu môi nói với giọng điệu keo kiệt.

 

Cố Noãn nghe vậy liền đưa tay ôm mặt ba ra sức an ủi, điệu bộ nghiêm túc không khác gì Cố Viễn Sâm thu nhỏ: "Ba ơi, nhà mình có cả một vườn dâu to mà! Phải biết chia sẻ chứ!"

 

Bé vung tay hào hứng nói lớn: "Sau này ba muốn ăn, con sẽ 'khuấy khuấy' nấu mứt dâu cho ba nha!"

 

Quý Mạc bị bé chọc đến bật cười. Cậu nhìn đồng hồ rồi dịu dàng nói với bé: "Hay là mình ra vườn chờ cha về nhé?"

 

"Cha hôm nay có về nhà không ạ?" Cố Noãn khẽ nghiêng đầu hỏi, dường như đã một tuần rồi bé chưa gặp lại Cố Viễn Sâm.

 

Có lẽ đây là lần công tác lâu nhất của anh. Vì chênh lệch múi giờ, mỗi lần anh gọi video cho Quý Mạc, Cố Noãn đều đã ngủ từ sớm.

 

"Bé Noãn nhớ cha không?"

 

Cố Noãn ôm chặt cổ Quý Mạc, dụi dụi vào hương hoa sơn chi thoang thoảng trên người cậu, khẽ hỏi: "Ba cũng nhớ cha đúng không ạ?"

 

Có vẻ bé bắt đầu mệt rồi, khẽ ngáp một cái. Dù đã bốn tuổi và không còn phải uống sữa đúng giờ nữa, nhưng trên người bé vẫn luôn phảng phất mùi sữa nhè nhẹ. Mùi hương ấy hòa với pheromone của Cố Noãn tạo nên cảm giác như một ly sữa dâu tây vậy.

 

Mà còn là loại không thêm đường.

 

"Ba ơi, nếu con đi công tác, ba có nhớ con không?"

 

"Đương nhiên rồi." Quý Mạc mỉm cười: "Nếu bé Noãn đi công tác, ba sẽ muốn đi theo luôn đó."

 

"Woa, nhớ nhiều vậy luôn hả?"

 

"Ừ, nhớ lắm luôn đó."

 

Nghe vậy, Cố Noãn cười tít mắt, cơn buồn ngủ cũng bay biến. Bé dính chặt lấy Quý Mạc không chịu buông, vui vẻ nói: "Con thích ba nhất luôn! Con hy vọng ba sẽ không bao giờ đi công tác, mãi mãi ở bên con nhé!"

 

Hoàng hôn buông xuống, Cố Viễn Sâm trở về nhà, nhưng vẫn là trễ một bước.

 

Cố Noãn không đợi được cha, đã ngủ thiếp đi trong vòng tay của Quý Mạc. Dì Trương mang một chiếc chăn mỏng tới nhẹ nhàng đắp lên người bé. Vốn định bế bé vào trong phòng, nhưng không ngờ Cố Noãn lại lơ mơ tỉnh giấc giữa chừng, tay níu chặt lấy áo Quý Mạc, rồi khẽ nức nở: "Ba ơi... muốn ba..."

 

"Được rồi, ba ở đây, đừng khóc." Quý Mạc nhẹ nhàng dỗ dành bé.

 

Cố Noãn mím môi, rúc đầu vào ngực Quý Mạc, dụi dụi.

 

Dì Trương cười nói: "Chỉ cần cậu có ở nhà là cậu nhóc nhất định dính chặt lấy cậu đấy."

 

"Dạo gần đây công việc bận quá. Tôi nên dành nhiều thời gian hơn cho thằng bé." Quý Mạc khẽ thở dài, ánh mắt nhìn xuống gương mặt bé thơ đang cau mày trong giấc ngủ, rồi cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên trán bé, đồng thời dịu dàng tỏa ra một ít pheromone hương hoa sơn chi để xoa dịu.

 

Chỉ khi ấy, sự căng thẳng trong cơ thể Cố Noãn mới dần tan đi, bé an tâm cuộn mình trong hương thơm dịu nhẹ, ngon lành chìm vào giấc ngủ.

 

Trời đang vào đông, mặt trời ban trưa đã sớm khuất sau dãy nhà xa xa.

 

Sợ bé bị lạnh, Quý Mạc bế con vào nhà luôn. Trên điện thoại cậu hiện lên một tin nhắn từ Cố Viễn Sâm: [Công ty có chút việc gấp, chắc khoảng bảy giờ anh mới về.]

 

Bữa tối dì Trương đã chuẩn bị gần xong, dì khuyên Quý Mạc nên ăn trước, nhưng cậu vẫn muốn đợi Cố Viễn Sâm cùng ăn.

 

"Dì Trương, dì cứ về nghỉ trước đi, tôi đợi anh ấy về rồi ăn luôn."

 

"Vâng, được rồi."

 

Đèn trong nhà sáng rực, ấm áp và yên bình. Chiều nay Quý Mạc và Cố Noãn có ăn chút bánh ngọt, nên giờ cũng không đói lắm. Cậu ngồi trên sofa ôm Cố Noãn đang ngủ say trong lòng, tay vỗ nhẹ lưng bé.

 

Khoảng bảy giờ. Cố Viễn Sâm vội vã bước vào phòng khách: "Anh về rồi đây!"

 

Anh vẫn mặc nguyên bộ vest, trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi sau nhiều ngày bôn ba công việc.

 

Quý Mạc bế Cố Noãn đứng dậy đi đến: "Mau đi tắm đi, sắp ăn cơm rồi."

 

Nhìn thấy khung cảnh ấm áp ấy, Cố Viễn Sâm cúi người hôn nhẹ lên môi Quý Mạc, rồi hôn thêm một cái lên trán Cố Noãn: "Ừ, anh lên liền."

 

Chờ đến khi Cố Viễn Sâm lên lầu, Quý Mạc mới nhẹ nhàng đánh thức cậu nhóc đang ngủ say trong lòng.

 

Cố Noãn chớp mắt mấy cái, cuối cùng cũng chịu rời khỏi vòng tay ba. Bé vừa mới tỉnh ngủ, mấy sợi tóc trên đầu còn dựng ngược lên, lảo đảo bước theo sau Quý Mạc, nhìn cậu hâm nóng đồ ăn và dọn bát đũa.

 

"Bộp!"

 

Bé đụng ngay vào chân Quý Mạc. Chưa kịp phản ứng, thì Cố Viễn Sâm người vừa tắm xong nhanh như chớp đã đưa tay đỡ lấy bé từ dưới nách, bế thốc lên ôm vào lòng.

 

Cố Viễn Sâm hỏi: "Bé cưng nhà mình tỉnh ngủ rồi à?"

 

Cố Noãn thuận thế ôm lấy cổ anh, giọng ngái ngủ mềm oặt: "Cha ơi~"

 

"Có nhớ cha không nào?"

 

"Nhớ rồi~~." Cố Noãn chỉ tay về phía Quý Mạc: "Ba cũng nhớ nữa."

 

Cố Viễn Sâm nghiêng đầu đưa má phải ra: "Vậy hôn cha một cái đi?"

 

Cố Noãn cười khúc khích, đưa tay che miệng, không chịu hôn. Cố Viễn Sâm đành ôm bé đi đến trước mặt Quý Mạc "thay đổi chiến lược": "Vậy ba hôn anh một cái trước đi."

 

Quý Mạc không từ chối, cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh một cái. Cố Viễn Sâm liền mỉm cười thỏa mãn.

 

Thấy vậy, Cố Noãn cũng không chịu thua, vội vàng hôn cha một cái: "Cha ơi, hôm nay con đã nấu mứt dâu đó! Con 'khuấy khuấy' rồi là xong luôn!"

 

"Thật à?" Cố Viễn Sâm ra vẻ ngạc nhiên lắm: "Bé Noãn giỏi quá, có chừa lại cho cha không đây?"

 

"Có chứ ạ, nhiều lắm luôn đó." Bé ngồi trên đùi Cố Viễn Sâm cầm chiếc muỗng nhỏ xúc tôm mà Quý Mạc đã bóc vỏ sẵn, vừa ăn vừa đưa cho cha một con.

 

Quý Mạc mím môi cười, dịu dàng nhắc: "Bé Noãn, con nên ngồi ghế ăn riêng của mình nhé."

 

Cố Viễn Sâm cười đáp: "Không sao đâu, để anh ôm con ăn cũng được mà."

 

Mấy ngày rồi chưa gặp được trái dâu nhỏ này, Cố Viễn Sâm cũng đã nhớ đến phát điên rồi.

 

Quý Mạc vừa bóc tôm vừa nói mà không ngẩng đầu lên: "Anh cứ thế này mãi sẽ làm hư nó mất đấy. Bây giờ mà không có người bế là nó chẳng chịu ăn cơm tử tế nữa." Cứ như thể chân ba và chân cha mới là ghế ăn của Cố Noãn vậy.

 

Cố Viễn Sâm thì không thấy có gì nghiêm trọng: "Không sao đâu, lớn thêm chút là biết điều ngay. Mới có bốn tuổi thôi mà."

 

Quý Mạc khẽ thở dài, xem như chịu thua hai cha con nhà này rồi.

 

Còn Cố Noãn, miệng đang nhai tôm, vẻ mặt cực kỳ mãn nguyện. Bé thích nhất là những ngày thong thả, ấm áp như thế này.

 

-----------

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Đọc chơi thôi nha! Đừng quá nghiêm túc nhé!
Bé dâu tây ngọt ngào của nhân gian – tiểu Cố Noãn, xông lên nào!

 

Thôi nào, đến đây thì câu chuyện cũng xem như đã trọn vẹn rồi, mấy ngoại truyện đã hứa với mọi người cũng đều viết xong cả. Còn mấy đoạn kịch nhỏ nhỏ ấy hả... thì cứ để tùy duyên ha, có thể mình sẽ viết thêm vài đoạn trên Weibo, mà cũng có thể bận quá thì thôi vậy ha~

 

Tiếp theo, tôi sẽ nghỉ ngơi một chút, rồi bắt đầu chuẩn bị cho hố mới!

 

Những người trong câu chuyện sẽ mãi hạnh phúc,
Còn những bạn ngoài câu chuyện, chúc các bạn một đời thuận buồm xuôi gió.

 

KẾT THÚC~ KẾT THÚC~

 

------------

 

lledung: bái bai bái baiiiii chị nà.

Bình Luận (0)
Comment