Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 12

Quý Mạc vịn tường bước ra khỏi giảng đường, đau đến mức phải hít vào một hơi lạnh.

 

Bởi vì cố gắng đi mấy bước vừa rồi, nên giờ chân cậu đau buốt thấu xương. Trán đầm đìa mồ hôi, Quý Mạc cố gắng tìm một chiếc ghế nghỉ gần đó để ngồi xuống. Xung quanh có không ít sinh viên qua lại, nhưng chẳng ai đến hỏi han cậu một câu.

 

Ngay cả mấy bạn học cùng lớp khi thấy cậu cũng né tránh, như thể cậu là nhân vật chính trong một câu chuyện thị phi nào đó.

 

"Đó, chính là cậu ta đấy, mới khai giảng mà đã có người vì cậu ta đánh nhau với học trưởng."

 

"Học trưởng nào thế?"

 

"Trông cũng đẹp trai phết, tên gì nhỉ, Quý Mạc đúng không?"

 

"Ghê gớm thật, nghe nói là đứng thứ hai khi thi vào trường, sau mỗi Tiêu Thừa là thủ khoa chuyên ngành."

 

...

 

Phần lớn cũng chỉ là những lời thì thầm bên tai, Quý Mạc không nghe thấy thì cũng chẳng mấy bận tâm. Cậu trông như đã quen với điều đó, lặng lẽ ngồi một mình, ánh mắt có phần trống rỗng, tựa như lúc này trong đầu không còn gì để nghĩ đến nữa.

 

Một lúc sau cậu sờ lên bụng, cảm thấy hơi đói. Từ sáng đến giờ cậu chưa uống lấy một ngụm nước.

 

Cơn đói cồn cào gần như khiến cậu không chịu nổi, Quý Mạc chỉ nghĩ đến việc làm sao để quay về ký túc xá. Nghĩ tới nghĩ lui cậu lại thấy bản thân thật nực cười.

 

Hai lần trước là vì mưa, cậu cứ lo phải quay về thế nào; lần này thì lại vì bị thương ở chân, vẫn là chuyện làm sao về được. Đã không nhờ vả được Trần Duệ hai lần trước, lần này thôi thì đánh liều nhờ cậu ấy giúp một lần vậy. Quý Mạc thậm chí đã chuẩn bị tâm lý mời Trần Duệ một bữa, còn nghĩ sẵn sẽ đi ăn ở đâu rồi.

 

Nào ngờ ông trời lại không cho Trần Duệ cơ hội được "ra giá".

 

Cố Viễn Sâm đến rồi.

 

Anh đứng ngay giữa sảnh lớn của giảng đường, lúc này hầu hết sinh viên đều đã đi ăn, quanh đó ngoài Quý Mạc ra thì chẳng còn ai khác. Thế nên Cố Viễn Sâm rất nhanh đã tìm thấy cậu.

 

Lúc này Quý Mạc đang cầm điện thoại trong tay, số của Trần Duệ hiện sẵn trên màn hình, cậu lập tức ngắt cuộc gọi còn chưa kịp kết nối: "Anh... học trưởng?"

 

"Để tôi đưa cậu về ký túc xá." Cố Viễn Sâm bước tới đứng trước mặt Quý Mạc.

 

Anh nhìn vào vành mắt đỏ hoe của cậu, quả thật trông như vừa mới khóc xong, trong lòng chợt mềm xuống. Anh đưa tay ra: "Tôi đỡ cậu một chút, xe đỗ ngay bên ngoài."

 

Quý Mạc ngập ngừng, tim bắt đầu đập nhanh như mắc nghẹn nơi cổ họng. Cái tay mà Cố Viễn Sâm đưa ra đối với cậu mà nói như thể đã vượt qua cả khoảng cách của thời gian và vũ trụ. Cậu dè dặt hỏi: "Anh... học trưởng, anh đến đây là vì em sao?"

 

Anh đang lo cho em sao?

 

Cố Viễn Sâm mặt lạnh như tiền: "Cậu đã chắn bóng cho tôi, tôi chỉ trả ơn thôi."

 

Thì ra là vậy... Tim Quý Mạc bỗng lạnh đi một nhịp, nhưng vẫn còn lưu lại chút ấm áp. Lần trước là vì một chiếc ô, lần này là vì một quả bóng rổ. Chưa lần nào là vì Cố Viễn Sâm thực sự quan tâm đến cậu.

 

Quý Mạc biết bản thân không nên quá tham lam, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, cậu sẽ không thể không mong đợi.

 

Mỗi một hành động của Cố Viễn Sâm đều khiến cậu ngộ nhận về vị trí của mình trong lòng anh.

 

Cậu không đưa tay ra đón lấy bàn tay mà anh ban phát. Giọng cậu trầm như một miếng bọt biển thấm đẫm nước, đầy áy náy: "Chuyện sáng nay là do em sai. Em không nên nói chuyện hôn ước giữa hai chúng ta ra ngoài. Cái ơn này em không cần đâu, anh cũng không nợ em gì cả. Giờ đã giữa trưa rồi, anh đi ăn đi. Em ngồi nghỉ một chút là có thể tự về được rồi, em không sao."

 

Ghế nghỉ bên cạnh Quý Mạc vang lên một câu hỏi lạnh lùng: "Em đã nói với bao nhiêu người?"

 

"Gì cơ ạ?"

 

"Chuyện hôn ước."

 

Nhắc đến chuyện đó, trong lòng Quý Mạc lập tức dâng lên một cơn ấm ức. Cậu c*n m** d*** một cái, khẽ nói: "Chỉ với mình cậu ta."

 

Sau đó cậu vội vàng giải thích: "Dạo gần đây cậu ta cứ theo đuổi em mãi, làm phiền đến mức em chịu không nổi mới đem chuyện hôn ước ra nói. Học trưởng, em thật sự không cố ý đâu. Những lời anh từng nói em vẫn nhớ mà. Còn về việc tại sao cậu ta lại đoán được là anh... chuyện đó em..." Quý Mạc không dám ngẩng đầu nhìn Cố Viễn Sâm, cứ có cảm giác mình đã làm sai, không đủ mặt mũi để đối diện anh.

 

Nhưng Cố Viễn Sâm thì biết rõ, là ánh mắt mà Quý Mạc dùng để nhìn anh đã bán đứng cậu. Không ngờ sau một năm xa cách, Quý Mạc lại thực sự một lần nữa thích anh. Còn tình cảm ấy có ẩn chứa mưu tính hay mục đích nào khác không, thì anh không dám chắc, cũng không thể hoàn toàn tin tưởng được.

 

So với cơn giận dữ lúc sáng, thì giờ đây trong lòng Cố Viễn Sâm, thứ nhiều hơn cả lại là sự bất lực.

 

Anh nghĩ, nếu không ngăn lại thì chỉ vài hôm nữa tin đồn về hôn ước chắc chắn sẽ lan khắp nơi.

 

Hơn nữa, ánh mắt chứa tình cảm mà Quý Mạc dành cho anh rõ ràng đến mức có thể bị người khác nhận ra, điều đó khiến người ta cảm thấy áp lực một cách vô hình. Nếu là một năm trước, có lẽ Cố Viễn Sâm sẽ thấy vui mừng.

 

Nhưng bây giờ là một năm sau rồi. Tình cảm dù có còn sót lại, thì cũng đã bị thời gian bào mòn, thậm chí hủy hoại đi rất nhiều.

 

"Tôi sẽ nghĩ cách bịt miệng hắn ta, cũng sẽ không để cậu ta làm phiền cậu nữa. Nhưng sau này, đừng nói với người khác rằng cậu có hôn ước. Chuyện đó sẽ gây phiền phức cho tôi." Cố Viễn Sâm tin mình đủ khả năng xử lý được một người như Uông Triết. Anh đứng dậy. "Đi thôi, tôi đưa cậu về ký túc xá."

 

Quý Mạc vẫn ngồi yên.

 

Cố Viễn Sâm nhắc: "Chiều tôi còn có tiết, không có nhiều thời gian."

 

Lúc này Quý Mạc mới ngẩng lên. Hàng mi khẽ run, dưới lông mi long lanh ánh nước, cậu đang giận dỗi vì sự lạnh nhạt của Cố Viễn Sâm, nhưng không dám nói ra thành lời.

 

Cố Viễn Sâm chủ động đỡ lấy cánh tay của cậu, ép cậu đứng dậy. Quý Mạc luống cuống, lảo đảo ngã vào lòng anh. May mà xung quanh không còn sinh viên nào đi ngang, nếu không thì cảnh tượng vừa rồi trông chẳng khác gì cậu cố tình sà vào lòng người ta.

 

"Anh... anh Cố..." Quý Mạc nắm lấy vạt áo anh, ngửi thấy mùi hương trà đắng quen thuộc của tin tức tố Alpha trước mắt, làm cậu vô thức tỏa ra một làn hương nhè nhẹ mùi hoa hồng. Cậu nín thở không dám nhúc nhích.

 

Thậm chí cậu không dám nhìn nét mặt của Cố Viễn Sâm, cậu sợ sẽ thấy sự chán ghét trong mắt anh.

 

Cố Viễn Sâm có lẽ vì để ý đến vết thương ở chân cậu nên cũng không lập tức đẩy ra. Quý Mạc hiểu ý cố gắng từng chút dịch ra, định mượn sức anh để đứng vững. Nhưng đúng lúc này bụng cậu lại kêu lên một tiếng phản đối rất không đúng lúc.

 

"Ọt... ọt..."

 

Quý Mạc gần như muốn hóa đá, Cố Viễn Sâm cũng ngây ra.

 

"Ọt... ọt..." lại thêm một tiếng nữa.

 

Mặt Quý Mạc đỏ bừng như bị luộc chín, tay khẽ run lên, làm thế nào cũng không dám ngẩng đầu.

 

"Ọt... ọt..." tiếng thứ ba vang lên như lưỡi dao của đao phủ trên pháp trường, dứt khoát giáng xuống đầu Quý Mạc bản án tử hình. Cậu thực sự muốn chết quách cho xong, mặt đỏ bừng đến tận mang tai, đứng đó cả nửa ngày mà không thốt ra nổi một câu nào. Cậu ước gì lúc này có cái lỗ nào để chui xuống trốn cho đỡ xấu hổ.

 

Thậm chí cậu nghĩ, nếu mình là một con đà điểu cũng được. Chỉ cần có thể chui đầu xuống hố cát ngoài kia, bịt tai bịt mắt, không nhìn không nghe thì lòng sẽ không đau nữa.

 

...

 

"Em hơi đói..." Quý Mạc tập tễnh lùi lại một bước, gượng cười đầy lúng túng. "Từ sáng đến giờ chưa ăn gì nên mới như vậy. Bình thường em không thế này đâu." Có lẽ cậu đang cố nói vài câu để xoa dịu không khí, nhưng hoàn toàn vô ích.

 

Nói xong, Quý Mạc không nhịn được mà liếc nhìn sắc mặt của Cố Viễn Sâm, lại thấy anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh như cũ. Cậu nghĩ, quả nhiên là mình đã phản ứng thái quá, Cố Viễn Sâm vốn đã chán ghét mình đến cùng cực, làm gì còn tâm trạng để cười nhạo cái bụng kêu của cậu chứ.

 

Cậu lại cúi đầu, mặt mũi đầy vẻ thất vọng, trong lòng thầm rủa cái bụng không biết điều kia hàng trăm lần, hoàn toàn không nhận ra Cố Viễn Sâm vừa quay mặt đi đã lén cong khóe môi cố gắng nén cười.

 

Cố Viễn Sâm nói: "Đi thôi."

 

Để không làm lỡ thời gian của Cố Viễn Sâm, Quý Mạc cuối cùng cũng nắm lấy bàn tay mà anh đưa ra lần thứ hai.

 

Mà lần đầu tiên họ nắm tay, là khi Quý Mạc mới mười một tuổi.

 

Giờ đây, tay của Cố Viễn Sâm đã lớn hơn, cũng không còn mềm mại như ngày xưa. Anh đã trưởng thành và trở nên xa lạ.

 

Quý Mạc vẫn nhớ lần đầu tiên họ gặp nhau, cậu đã bỏ chạy trong hoảng loạn.

 

Trong khu vườn hoa sơn chi của mình, có một Alpha mũm mĩm nhã nhặn bước vào, đó là Cố Viễn Sâm mười ba tuổi. Khi đó anh chưa cao lớn như bây giờ, ngược lại còn khá mập mạp. Lục Thu Viễn rất thích làm bánh, niềm vui duy nhất của ông là nhìn con trai thưởng thức chúng. Thế là chẳng mấy chốc, Cố Viễn Sâm đã bị ông nuôi thành một cậu nhóc béo tròn, luôn rạng rỡ.

 

Và cậu nhóc mũm mĩm ấy, lúc nào cũng nở nụ cười tươi rói. Cậu ấy sẽ vui vẻ vạch từng tán lá hoa sơn chi, hết lần này đến lần khác tìm ra Quý Mạc đang trốn trong bóng tối.

 

"Chào cậu, mình là Cố Viễn Sâm, cậu tên gì?" Cố Viễn Sâm chìa bàn tay múp míp ra, vô cùng lễ độ mà chẳng hiểu sao lại mang vẻ phong độ quý ông.

 

Nhưng Quý Mạc nhát gan lại hất tay cậu ra, cậu không muốn nói cho Cố Viễn Sâm biết tên mình.

 

Cố Viễn Sâm cũng không để tâm đến sự cảnh giác ấy, cậu chăm chú nhìn đống máy bay giấy Quý Mạc gấp, tò mò hỏi: "Cậu muốn chơi gấp máy bay với mình không?"

 

Quý Mạc thầm nghĩ: Tôi chơi một mình cũng được.

 

Cố Viễn Sâm bèn nói: "Máy bay giấy mình gấp có thể bay rất cao."

 

Giữa những đứa trẻ cùng trang lứa luôn có vài sự đồng điệu khó gọi tên. Máy bay giấy của Quý Mạc không bay được xa, chưa lần nào vượt quá hai mét, cậu tò mò nhìn Cố Viễn Sâm rồi lặng lẽ đưa một tờ giấy viết thư cho cậu ấy.

 

"Cậu gấp máy bay bằng giấy viết thư à?" Cố Viễn Sâm cầm lấy tờ giấy nhiều hoa văn màu mè, tiện tay gấp một chiếc.

 

Quý Mạc khẽ nói: "Để... viết thư mà."

 

Cố Viễn Sâm không hiểu cậu có ý gì, nhưng Quý Mạc nói xong thì im lặng. Để phá vỡ bầu không khí ấy, Cố Viễn Sâm cười nói: "Cậu xem này." Cậu cúi xuống hà hơi vào đầu máy bay giấy: "Chuẩn bị cất cánh nha!"

 

Nói rồi chiếc máy bay giấy của Cố Viễn Sâm vượt qua một bụi hoa sơn chi, bay thẳng tắp đến tận đằng xa.

 

Cậu nói: "Cậu phải thổi một hơi vào đầu máy bay, như vậy nó mới bay được."

 

Quý Mạc cũng làm theo, nhưng máy bay của cậu vẫn không bay xa. Cố Viễn Sâm lắc đầu ra vẻ người lớn giảng giải: "Không đúng rồi, qua đây, cậu không thể ngồi xổm ở đây mà thả. Bên kia rộng hơn, mình qua đó chơi đi." Nói xong cậu chìa tay ra nắm lấy tay Quý Mạc.

 

Ấm áp, mềm mại như thể được dắt vào trong một tầng mây bồng bềnh.

 

Dù Quý Mạc cũng chẳng biết trong đám mây trông như thế nào, nhưng đây là lần đầu tiên ngoài mẹ ra, có người sẵn sàng nắm lấy tay cậu.

 

Cậu rất vui.

 

Tình cờ thế nào mà đây đã là lần thứ ba Quý Mạc được ngồi xe của Cố Viễn Sâm.

 

Cậu lấy tay ôm bụng, cố hết sức để nó đừng kêu lên nữa. Nhưng hôm nay cái bụng như thể cố tình chống đối cậu, cứ không ngừng réo rắt inh ỏi.

 

"Anh Cố, em xin lỗi..." Quý Mạc tuyệt vọng nghĩ: Hay là mình chết đi cho rồi.

 

Cố Viễn Sâm không nói gì, xoay vô-lăng nửa vòng rồi đổi hướng.

 

Hai phút sau, anh dừng xe bên đường, cũng không giải thích gì thêm, chỉ xuống xe bước vào một cửa hàng tiện lợi. Khi trở ra trên tay là một hộp sữa và một chiếc bánh mì sandwich.

 

Anh lên xe, đưa đồ cho Quý Mạc: "Thế này đủ không?"

 

"Ơ?"

 

"Cho cậu đó." Cố Viễn Sâm thấy cậu không nhận, liền ném thẳng vào lòng cậu.

 

Quý Mạc cúi xuống nhìn, phát hiện đó là một chai sữa dâu, lúc này đang được bàn tay cậu ủ ấm. Cậu vô thức mím môi, thì ra Cố Viễn Sâm vẫn nhớ. Trước đây trong một lá thư cậu từng nói mình thích sữa dâu, nhưng ít khi mua được, có lúc rất rất muốn uống.

 

Quý Mạc vốn không thích đồ ngọt, nhưng thật lòng rất thích vị sữa dâu ấy. Mà sở thích này cậu chỉ từng kể cho mỗi mình Cố Viễn Sâm nghe.

 

Hôm nay được anh quan tâm như vậy, Quý Mạc trong lòng như nở hoa, ngốc nghếch ôm đồ ăn trong tay đến cả một ngụm cũng chẳng nỡ ăn.

 

"Không phải cậu nói đói sao?"

 

Quý Mạc đỏ bừng cả mặt ngượng ngùng đáp: "Sắp về đến ký túc xá rồi, lát nữa ăn cũng được."

 

"......"

 

"Ăn trong xe sợ có mùi." Cậu nói dối. Thật ra là cậu không nỡ ăn.

 

Cố Viễn Sâm không tiếp tục đề tài đó: "Mai cậu có tiết không?"

 

"Có ạ, chín giờ sáng có một tiết." Quý Mạc thật thà trả lời, vì ngày kia đã là cuối tuần rồi.

 

"Tám rưỡi tôi đến đón." Cố Viễn Sâm rút điện thoại ra: "Đọc số điện thoại của cậu cho tôi."

 

Số điện thoại mà trước giờ hỏi mãi không được, giờ phút này cuối cùng cũng sắp có trong tay. Quý Mạc hoang mang đến rối loạn cả tim, vội vàng đọc ra số của mình. Cậu mong chờ anh sẽ gọi đến một cuộc để mình cũng có thể lưu lại số của anh.

 

Tiếc là Cố Viễn Sâm chỉ xác nhận lại số một lượt rồi cất điện thoại đi. Anh không hề gọi cho Quý Mạc một cuộc nào để cậu tiện lưu số anh lại.

 

Quý Mạc cụp mi mắt xuống, trong lòng hụt hẫng một cách vô cớ.

 

Cố Viễn Sâm hỏi: "Chân cậu thế kia, có bạn nào trong ký túc có thể ra dìu vào không?"

 

Lúc này mới đến lượt Trần Duệ ra sân. Khi nhận được cuộc gọi cậu đang sấy tóc nên ra trễ. Nếu sớm hơn một chút ra đón Quý Mạc ngồi ở cửa ký túc có khi còn gặp được Cố Viễn Sâm.

 

Nhưng không gặp thì cũng tốt, tránh cho Trần Duệ lại làm ầm lên.

 

Cậu đi dép lê chạy ra, thấy Quý Mạc bị thương thì la oai oái rồi vội vàng đỡ cậu: "Cậu bị thương mà còn ráng đi mua sữa uống hả? Ủa, sữa dâu à, cái này ngon lắm đó!"

 

"Ừ, vị dâu là ngon nhất." Quý Mạc không nhịn được cười, Trần Duệ chưa từng thấy cậu cười rạng rỡ như vậy bao giờ.

Bình Luận (0)
Comment