Sáng hôm sau đúng tám giờ rưỡi Cố Viễn Sâm xuất hiện trước cửa ký túc xá của Quý Mạc. Anh lái một chiếc xe trông bình thường hơn hẳn mọi khi, màu sắc cũng rất kín đáo.
Quý Mạc đã đợi sẵn từ lâu. Ban đầu cậu không nhận ra chiếc xe này, đứng ngó nghiêng một lúc lâu, đến khi Cố Viễn Sâm hạ kính xe gọi tên cậu, Quý Mạc mới vội vàng tập tễnh bước tới.
Để tránh gây chú ý, Cố Viễn Sâm đã mượn xe của Từ Phong. Chiếc xe anh thường lái quá dễ nhận diện, nếu bị người khác phát hiện đang đón Quý Mạc sẽ chẳng hay chút nào.
"Chào buổi sáng, học trưởng." Vừa thấy Cố Viễn Sâm, hai má Quý Mạc lại vô thức đỏ ửng lên. Cậu gắng sức ngồi vào xe, nuốt một ngụm nước bọt vì hồi hộp, rồi nhanh chóng nở nụ cười vui vẻ: "Anh đã ăn sáng chưa ạ?"
Cố Viễn Sâm quay sang, lúc này mới để ý trong tay Quý Mạc có cầm theo một túi đồ ăn.
Chẳng lẽ cậu ấy vừa chống chân đau đi mua bữa sáng?
Cố Viễn Sâm theo phản xạ từ chối: "Tôi không đói."
Quý Mạc ngoan ngoãn gật đầu, không nói thêm gì nữa, cẩn thận thắt dây an toàn, suốt quãng đường cứ len lén liếc nhìn anh. May là ánh mắt lén lút ấy không quá lộ liễu, Cố Viễn Sâm dù biết cũng không vạch trần.
"Cậu tan học lúc mấy giờ?"
"Dạ?" Quý Mạc ngơ ra.
"Tôi sẽ quay lại đón cậu." Cố Viễn Sâm nói.
Quý Mạc sững sờ hơi hé môi kinh ngạc: "Anh còn quay lại đón em sao?"
Cố Viễn Sâm hỏi ngược lại: "Chân cậu thế kia, tự về được không?"
Cũng phải. Quý Mạc vì muốn được học trưởng đưa đi học nên hôm nay hoàn toàn không nghĩ đến chuyện xin nghỉ. Nhưng cậu cũng từng băn khoăn, tan học rồi thì biết làm sao về ký túc. Ban đầu tính nhờ Trần Duệ đạp xe chở về, giờ thì hay rồi, tâm trạng Quý Mạc vui vẻ đến mức phải siết chặt vạt áo: "Em học đến mười giờ rưỡi, tan là em ra liền!"
"Ra chậm cũng được, tôi sẽ đợi."
Hai má Quý Mạc lại bừng đỏ.
Lúc xuống xe, cậu lén để lại túi đồ ăn sáng trên ghế.
Cố Viễn Sâm ngồi trong xe, qua cửa kính nhìn theo Quý Mạc từng bước đi vào khu giảng đường. Đến một chỗ hơi trơn cậu suýt vấp ngã, may mà có cột đá bên cạnh để bám lấy, nếu không chắc đã thành thương chồng thương. Cố Viễn Sâm lập tức cau mày, tay nắm chặt vô-lăng, chỉ đến khi thấy Quý Mạc đứng vững và tiếp tục bước đi anh mới thả lỏng ra.
Anh cứ nhìn cậu chậm rãi khuất dần trong toà nhà, lúc này mới yên tâm quay đầu lại cầm lấy túi đồ ăn sáng bị bỏ lại. Ban đầu anh thật sự không định ăn, nhưng vì tò mò vẫn mở ra xem thử, là bánh tôm.
Anh thích ăn tôm vốn không phải chuyện bí mật, nhưng vì rất ít khi ăn ở trường hay ở ký túc xá, nên nếu không phải người thân quen, gần như chẳng ai biết khẩu vị này của anh.
Ngay lúc còn đang thắc mắc, anh bỗng nhớ ra là trước đây trong một lần gửi mail cho Quý Mạc, anh từng vô tình nhắc đến.
Đó là khi hai người mới bắt đầu liên lạc thư từ. Hôm đó anh thật sự chẳng biết phải viết gì, nên tiện tay gõ đại một câu: [Trưa nay ăn món tôm mà mình khá thích, nhưng dì Trương nấu cơm nghỉ phép rồi. Cô giúp việc mới không biết mình không ăn muối tiêu, nên bỏ thêm một ít.]
Anh thấy chủ đề đó nhạt nhẽo nên cũng chẳng nói thêm gì nữa.
Nhưng chỉ duy nhất lần đó, lại là vào thời điểm rất sớm mà Quý Mạc đã ghi nhớ.
Cố Viễn Sâm đưa tay vuốt mặt, trong lòng đột nhiên thấy là lạ. Anh nhớ chuyện này là vì chính mình nói ra. Nhưng không ngờ qua bao nhiêu năm như vậy, Quý Mạc lại vẫn nhớ rõ sở thích mà anh vô tình nhắc đến một lần.
Cậu ấy thích mình ư?
Khi câu này thoáng hiện lên trong đầu, chính Cố Viễn Sâm cũng bị ý nghĩ của mình làm cho giật mình. Anh khẽ bật cười, nhớ lại bức thư năm ấy và dáng vẻ dè dặt né tránh hiện giờ của Quý Mạc, nhẹ nhàng thở dài một hơi: Trước đây cậu ấy hẳn là đã từng rất thích mình.
Không phải là thích, mà là đã từng thích.
Xét đến tình hình nhà họ Quý mấy năm gần đây, Cố Viễn Sâm vẫn không thể hoàn toàn tin lời Quý Mạc. Anh không muốn cả hai trở thành vật hi sinh của gia tộc, lại càng không muốn người bạn gối đầu bên cạnh mình mãi mãi phải đeo lên mặt chiếc mặt nạ hôn nhân đầy giả tạo ấy.
Anh đang thất thần suy nghĩ thì cửa kính xe bất chợt bị gõ hai cái.
Cố Viễn Sâm hạ kính xe xuống, nhìn thấy Tiêu Thừa đang đeo balo, cậu gãi mũi nói: "Em còn tưởng là anh Phong. Sao anh lại lái xe của anh ấy vậy, anh Sâm?"
"Có chút việc." Cố Viễn Sâm đáp.
"Anh đến khu giảng đường bên chuyên ngành bọn em làm gì? Đừng nói là đến đưa Quý Mạc đi học?" Tiêu Thừa nhướn vai ánh mắt ranh mãnh.
"...Không có." Cố Viễn Sâm khẽ nói, hơi chột dạ.
Tiêu Thừa cũng không định vạch trần, thấy bánh tôm trên tay anh thì giơ tay ra: "Em còn chưa ăn sáng, cho em ít phí bịt miệng đi."
Không ngờ Cố Viễn Sâm dứt khoát nhét thẳng hai tờ tiền to vào tay cậu: "Tự đi mua."
Anh đặt gói bánh tôm lên ghế phụ, hơi nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng thúc giục: "Sắp chín giờ rồi, không mau vào lớp còn đợi gì nữa?"
"Cậu đến đúng chín giờ như vậy, đúng là đưa Quý Mạc đi học rồi." Tiêu Thừa nói đầy ẩn ý.
Cố Viễn Sâm bị cậu chặn họng, không còn gì để biện minh bèn chuyển chủ đề: "Tôi nghe nói chiều nay cậu không có tiết, vừa hay Trạch An cũng rảnh. Hay là tôi nói với em ấy một tiếng?"
Tiêu Thừa lập tức quay đầu chạy thẳng vào giảng đường không buồn quay lại.
Cố Viễn Sâm chỉ biết lắc đầu bật cười. Tiết học của Quý Mạc kéo dài một tiếng rưỡi, anh cũng không định đi đâu xa, cứ ngồi trong xe ung dung ăn hết gói bánh tôm rồi lấy điện thoại ra đọc tin tức giết thời gian.
Không khí mùa thu dễ khiến người ta lơ mơ buồn ngủ. Qua hơn một tiếng anh trông thấy vài sinh viên đi ngang qua, trên tay cầm loại sữa dâu anh từng mua cho Quý Mạc lần trước.
Thực ra hôm đó anh chọn loại đó hoàn toàn là vô tình, chỉ tiện tay lấy đại. Nhưng khi đưa cho Quý Mạc, cậu ấy lại trông rất thích, thậm chí... còn có chút xúc động. Cố Viễn Sâm nghĩ, có khi nào Quý Mạc thực sự rất thích loại sữa dâu này?
Anh liếc nhìn gói bánh tôm vẫn còn để trên ghế, suy nghĩ trong giây lát rồi mở cửa xe tiện tay vứt nó vào thùng rác. Sau đó anh đi nhanh về phía cửa hàng tiện lợi bên cạnh giảng đường mua một chai sữa dâu.
Anh không thích nợ ân tình, và anh nghĩ chai sữa dâu này coi như là để trả lại món bánh tôm Quý Mạc đã mua cho mình.
Cố Viễn Sâm luôn là người lý trí, xử sự công bằng, không để cảm xúc xen vào. Nhưng không hiểu sao chỉ riêng với Quý Mạc anh lại luôn tính toán từng chút một mà chính bản thân cũng không nhận ra điều đó. Trong lòng vẫn nhủ phải giữ khoảng cách, nhưng hành động thì lúc nào cũng hướng về phía cậu, âm thầm làm những việc khiến Quý Mạc vui.
Gần đến giờ tan học, anh gửi tin nhắn cho Tiêu Thừa: [Lát nữa tan học cậu đỡ Quý Mạc ra ngoài giúp tôi.]
Tiêu Thừa vừa thu dọn xong tập vở, lập tức trả lời: [Tôi còn phải qua phòng thầy giáo lấy đồ.]
[...]
[Đợi mọi người đi gần hết, cậu vào lớp đón cậu ta là được. Nhưng tôi thấy cậu ta trông có vẻ vẫn tự đi được đấy.]
Cố Viễn Sâm đặt điện thoại xuống cũng không định phản bác. Đúng là Quý Mạc có thể tự đi, nhưng chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể ngã ngay. Không hiểu sao thể chất của cậu yếu đến vậy, nhìn dáng người gầy gò mỏng manh, cứ như chỉ cần một trận gió là có thể thổi bay. Vết thương ở chân lần này e là còn phải chịu đựng một thời gian dài.
Mà nghĩ cho cùng, cũng vì anh mà Quý Mạc mới bị thương. Bảo không lo thì là nói dối, nhưng lo quá lại không biết mở lời thế nào.
Anh do dự, cân nhắc xem có nên nhắn tin cho Quý Mạc bảo cậu tan học đừng vội ra ngoài, cứ ngồi yên trong lớp chờ anh đến đón, đợi sinh viên trong lớp đi hết hãy ra.
Nhưng Cố Viễn Sâm lại cảm thấy khó xử. Anh không muốn khiến Quý Mạc hiểu lầm hay sinh ra quá nhiều ảo tưởng, nhưng không hiểu sao giữa họ lại luôn xảy ra những sự việc ngoài ý muốn khiến hai người cứ thế mà dây dưa.
Không còn cách nào, anh đành phải gửi tin nhắn cho Tiêu Thừa thêm một lần nữa: [Cậu bảo cậu ta sau khi tan học thì đừng vội đi, cứ ngồi lại trong lớp chờ. Và nữa. đừng nhắc đến tên tôi trước mặt người khác.]
Tiêu Thừa trả lời: [Cậu đã muốn đối xử tốt với Quý Mạc như vậy, sao còn phải che che giấu giấu?]
Cố Viễn Sâm đáp lại thẳng thừng: [Đừng nói linh tinh. Tôi nợ cậu ấy. Tôi không thích nợ người khác.]
Tiêu Thừa không hiểu nổi Cố Viễn Sâm rốt cuộc đang nghĩ gì, nhưng dù sao anh cũng sẽ giúp truyền lời. Hôm nay chỗ ngồi của anh cách Quý Mạc không xa, anh thấy Quý Mạc đang cúi đầu chăm chú ghi chép bài giảng trông rất nghiêm túc. Ngồi chếch phía đối diện cậu không ai khác chính là Uông Triết, người hôm qua còn gây chuyện ầm ĩ.
Tiêu Thừa để ý thấy Uông Triết thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn Quý Mạc, nhưng Quý Mạc thì hoàn toàn không thèm để tâm.
Tiết học dài một tiếng rưỡi nhanh chóng kết thúc. Trước khi Tiêu Thừa kịp truyền lời, Quý Mạc đã vội vàng thu dọn sách vở. Nhưng cậu vừa đứng dậy đã bị Uông Triết chặn lại ngay trước lối đi.
"Quý Mạc, tôi... hôm qua là tôi bốc đồng quá, tôi có mấy lời muốn nói với cậu." Uông Triết lắp ba lắp bắp, hoàn toàn khác với vẻ cà lơ phất phơ thường ngày.
Mấy sinh viên xung quanh nhìn sang bên này, Uông Triết lập tức quay đầu quát lên: "Nhìn gì mà nhìn?! Có gì đáng xem?!" Đám bạn không muốn gây chuyện, lục tục kéo nhau rời khỏi lớp. Chớp mắt, cả phòng học chỉ còn lại ba người.
Quý Mạc nghiêng đầu, không muốn tiếp chuyện, ôm lấy cặp sách giọng dứt khoát: "Tôi còn có việc, phải đi trước." Cậu không muốn để Cố Viễn Sâm phải đợi lâu.
Uông Triết liếc nhìn Tiêu Thừa: "Tiêu Thừa, cậu còn việc gì không?"
Tiêu Thừa đeo ba lô lên như thể chuẩn bị rời đi. Uông Triết tưởng cậu thật sự sẽ đi, không ngờ Tiêu Thừa lại ngồi xuống cạnh Quý Mạc: "Lúc nãy có mấy chỗ tôi chưa kịp ghi chép, cho tôi mượn vở cậu xem được không?"
Quý Mạc ngẩn người, rồi lập tức hiểu ra Tiêu Thừa đang giúp mình giải vây, vội gật đầu: "Được, tôi ghi lại hết rồi."
"Tôi chép xong sẽ trả." Nói rồi Tiêu Thừa lấy bút và vở ra bắt đầu chậm rãi chép lại. Người tinh ý thì chỉ cần liếc qua cũng biết cậu cố ý làm vậy, Uông Triết dĩ nhiên cũng hiểu ra.
"Tiêu Thừa, cậu chen vào làm gì?" Uông Triết cáu lên. "Tôi có phải định bắt nạt Quý Mạc đâu."
"Tôi chẳng chen gì cả, chỉ mượn vở chép bài thôi mà." Tiêu Thừa nổi tiếng là người thẳng tính, bình thường vốn không hợp cạ với Uông Triết. Hôm qua Uông Triết đã gây chuyện, hôm nay tất nhiên không dám manh động thêm.
Cũng không biết Cố Viễn Sâm đã nói gì với hắn, mà hôm nay hắn không chỉ kín như bưng, không hé lộ gì chuyện hôn ước giữa Quý Mạc và Cố Viễn Sâm, mà còn trông rầu rĩ, ủ ê khác hẳn thường ngày.
Uông Triết không còn cách nào khác đành tức tối bỏ đi, Quý Mạc lúc này mới nhẹ nhõm thở phào.
Quay lại nhìn Tiêu Thừa, vừa thấy Uông Triết đi rồi anh liền lập tức trả lại vở cho Quý Mạc.
"Cảm ơn cậu." Quý Mạc cẩn thận cất lại vở ghi chép toan đứng dậy ra ngoài.
Tiêu Thừa bèn nói: "Cậu cứ ngồi một lát đi, anh Viễn Sâm chắc sắp tới rồi."
"Gì cơ?" Quý Mạc ngẩn người, chỉ thấy Tiêu Thừa chỉ tay vào chiếc điện thoại đặt trên bàn, lúc đó cậu mới phản ứng lại, là Cố Viễn Sâm nhắn tin cho Tiêu Thừa nhờ anh truyền lời.
Nhưng rõ ràng Cố Viễn Sâm có số cậu cơ mà, tại sao lại phải thông qua Tiêu Thừa?
Suy nghĩ kỹ hơn, Quý Mạc cũng hiểu ra có lẽ Cố Viễn Sâm vẫn không muốn để cậu biết số của anh. Những việc Cố Viễn Sâm đang làm lúc này e rằng chỉ là để trả lại món nợ ân tình trước kia.
Nghĩ đến đây, Quý Mạc cụp mắt xuống, lòng đầy hụt hẫng, chua xót dâng trào trong lồng ngực.
Thật ra nếu muốn có số của Cố Viễn Sâm thì rất dễ thôi. Cậu có thể hỏi Lục Thu Viễn, hỏi mấy người bán thời khoá biểu, thậm chí có thể mặt dày đi hỏi Hứa Phong hay hỏi Tiêu Thừa cũng được.
Nhưng cậu không làm vậy, cũng không dám làm. Bởi vì một dãy số điện thoại không giống như những thông tin khác. Chỉ khi nào Cố Viễn Sâm đích thân cho cậu, cậu mới dám lưu lại, mới dám lấy hết can đảm để nhắn tin, gọi điện, và cẩn trọng từng chút một để lại gần anh. Nếu không, nó chỉ là một chuỗi con số vô nghĩa chẳng có giá trị gì cả.
Tiêu Thừa có việc nên đã rời đi trước, chỉ còn lại một mình Quý Mạc lặng lẽ ngồi trong lớp chờ Cố Viễn Sâm.
Cậu chờ rất lâu, đến khi cả toà giảng đường im phăng phắc không còn một tiếng động. Quý Mạc nhìn đồng hồ đã mười một giờ rồi. Chắc mọi người đều đi ăn cả rồi? Cậu vịn tường đứng dậy, từng bước chậm chạp lê ra ngoài hành lang.
Không xa lắm, bóng dáng của Cố Viễn Sâm dần hiện rõ.
Quý Mạc vẫn luôn lưu luyến bóng hình ấy, nhưng đồng thời cũng luôn bị bóng hình ấy đẩy ra xa.
Cậu ngẫm nghĩ một hồi, trong lòng bỗng dâng lên một khao khát khó hiểu. Bình thường cậu luôn lý trí tính toán cho tương lai của mình, nhưng cơn đau âm ỉ nơi mắt cá chân lại không ngừng nhắc nhở cậu rằng đây là một cơ hội, một cơ hội hiếm có.
Có những cơ hội lần đầu là vô tình, lần thứ hai là cố ý, và đến lần thứ ba thì rõ ràng là hữu ý.
Mà đây là cơ hội đầu tiên của Quý Mạc.
Cậu thì thầm: "Em quay về... là vì anh."
Vì anh, em đã từ bỏ rất nhiều thứ.
Cố Viễn Sâm, em thật lòng thích anh.
...
Tiếng bước chân của Cố Viễn Sâm vang vọng trong hành lang vắng, hòa vào nhịp chuyển động chậm rãi của chiếc đồng hồ treo tường.
Tích tắc, tích tắc.
Bất chợt, Quý Mạc ngã quỵ xuống sàn phát ra một tiếng rên đau đớn nén lại.